Buổi sáng thứ hai sau kỳ nghỉ hè, Tiêu Ninh thức dậy trong nắng sớm ấm áp.
Tần Thư bên cạnh không biết đã rời khỏi phòng từ lúc nào, Tiêu Ninh nằm trên giường mấy phút mới chậm rãi bước ra cửa.
Trong sân không có ai, bà cố, Tần Thư và Tiêu Vũ cũng không biết bọn họ đã đi đâu.
Tiêu Ninh ngồi trên băng ghế trong sân một hồi vẫn còn ngáp dài như chưa tỉnh ngủ, bộ đồ ngủ trên người sắp tuột khỏi vai, ngồi vài phút liền cảm thấy mình có thể ngủ thêm một giấc.
Thế nên anh chỉ đơn giản là nằm trên chiếc ghế tựa của bà cố và nhắm mắt lại.
Tiêu Ninh bị giọng nói oang oang của Tần Thư đánh thức, khi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là những dải ruy băng nhiều màu sắc.
Những dải ruy băng mềm mại có thể trôi đi bất cứ lúc nào đang quấn quanh cành cây, chúng rất đẹp, “Anh ơi, nhanh đi rửa mặt đi!” Tiêu Vũ kéo anh lên khỏi ghế tựa, đẩy anh vào nhà vệ sinh với một nụ cười.
Tiêu Ninh nhìn tấm gương trên tường, suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ hôm nay là ngày đặc biệt gì, đáng để mọi người vui vẻ như vậy.
Sau khi tắm sơ ra ngoài, Lăng Ba cũng tới, hiếm thấy anh ta lại mặc một bộ quần áo mới, không còn bộ dáng luộm thuộm nữa.
Nhìn thấy Tiêu Ninh, Lăng Ba lập tức cười nói, “Sinh nhật sao, tôi đến cọ cơm một bữa.”
Tiêu Ninh còn chưa có phản ứng, Tần Thư đã đặt tay lên vai thân mật hôn lên má anh, “A Ninh, sinh nhật vui vẻ.”
Vậy hóa ra hôm nay là sinh nhật của anh? Tiêu Ninh có chút hoài nghi.
Anh đã không tổ chức sinh nhật nhiều năm rồi.
Từ khi cha mẹ rời đi, anh bước vào hắc đạo thì đã không còn nhớ ngày tổ chức lễ kỷ niệm này nữa.
Tiêu Vũ cầm ngọn nến chạy lại, nụ cười trên mặt em ấy như không bao giờ biến mất, “Anh, chúng ta lại lớn hơn một tuổi!”
Tiêu Ninh cười gật đầu, nhìn chung quanh không tìm được bà cố, Tần Thư nói, “Bà cố đi thăm nhà khác, chắc đến tối mới về.”
Tiêu Ninh thả lỏng người, có lẽ bà cố cảm thấy có mình ở nhà thì bọn họ sẽ khó chơi tận hứng nên đặc biệt đi thăm nhà bạn.
Lúc này đã gần trưa, Tiêu Vũ đeo tạp dề rồi đi vào phòng bếp, Tần Thư và Lăng Ba vừa kê bàn ghế ngoài sân, bận rộn đến mức xem ra còn vui hơn cả ngôi sao sinh nhật đích thực.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, Lăng Ba chạy ra mở cửa, nhìn thấy Cận Phong cười muốn đụng mang tai, chuẩn bị giọng rồi hét lên, “Tiểu Vũ, có khách đến!”
Tiêu Vũ có lẽ không nghe thấy do đang bận nấu ăn.
Cận Phong bước vào với hai hộp quà, anh ta đưa chiếc hộp có dải ruy băng xanh cho Tiêu Ninh.
Nụ cười của anh ta vẫn rạng rỡ như hoa hướng dương, “Tiểu Ninh, sinh nhật vui vẻ.”
Tiêu Ninh nhận lấy, mỉm cười cảm ơn.
Cận Phong đặt chiếc hộp kia trong tay xuống, hỏi vị trí của Tiêu Vũ sau đó đi về hướng đó.
Tần Thư và Lăng Ba sau lưng anh nháy mắt đá mi, Tiêu Ninh nhìn thấy, cười nói, “Thế nào? Hai người có hứng thú với cậu ta à?”
Tần Thư và Lăng Ba nhanh chóng lắc đầu, nóng lòng muốn rũ bỏ quan hệ.
Để chúc mừng sinh nhật lần thứ 15 của Tiêu Ninh và Tiêu Vũ, Tần Thư đã mua một chiếc bánh kem lớn có gắn 15 ngọn nến.
Sau khi thắp nến xong, cậu ta yêu cầu hai anh em Tiêu Ninh nhanh chóng nhắm mắt lại và ước một điều ước.
Tiêu Ninh không thích làm một việc nhàm chán như vậy, nhưng Tiêu Vũ lại rất nghiêm túc, chắp tay ngoan ngoãn nhắm mắt lại và thầm ước trong lòng.
Tiêu Ninh không có cách nên đành phải nhắm mắt học hỏi dáng vẻ của Tiêu Vũ, nhưng khoảnh khắc anh nhắm mắt lại chỉ chiếu lên khuôn mặt của Phong Thành.
Sau khi 15 ngọn nến được thổi tắt, Lăng Ba cầm một con dao nhựa bắt đầu cắt bánh, một vài người đã nhốn nháo, sợ thức ăn nguội nên ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Cận Phong ngồi bên cạnh Tiêu Vũ và kiên nhẫn gắp thức ăn cho cậu, sau đó Tiêu Vũ sẽ đáp lại anh ta với một nụ cười rạng rỡ.
Tiêu Ninh im lặng quan sát, đột nhiên anh tràn đầy tin tưởng vào những gì Tiêu Vũ nói.
“Sinh nhật vui vẻ!” Mọi người nâng ly, giọng nói vui vẻ nở rộ bên trong bức tường sân yên tĩnh, giống như như lửa thanh xuân, sinh sôi như cây cỏ, không sớm không muộn, vừa phải.
Sau bữa trưa, Cận Phong liền dẫn Tiêu Vũ đi.
Lăng Ba chua chát nói sau lưng hai người, “Tiểu Vũ trọng sắc khinh bạn!”
Tần Thư đứng sau gật đầu đồng ý.
“Chiều nay mọi người định làm gì?” Tiêu Ninh anh từ trong nhà đi ra, cầm chổi quét dọn bụi bặm chồng chất do mấy người trong sân làm, thuận miệng hỏi.
Tần Thư chạy tới, nắm lấy cây chổi của anh, “Hôm nay sinh nhật không được làm việc.
Cứ để tiểu nhân tớ làm việc nặng nhọc này.” Vừa cầm chổi vừa quét tới quét lui như một con chó bới đất trong sân, Lăng Ba nhìn không được, bước tới cầm lấy cái chổi, “Thư Tình thiếu gia, cậu chưa từng làm loại việc này, để cho tôi da dày thịt béo làm cho!”
Trong khi Lăng Ba đang dọn dẹp, Tần Thư đến nói với Tiêu Ninh, “A Ninh, Phong Thành có biết hôm nay là sinh nhật của cậu không?”
“Tớ không biết.” Tiêu Ninh ngồi ở trên ghế đẩu, nghĩ thầm loại chuyện này anh còn không nhớ tới, huống chi là Phong Thành.
Sau đó lại nhìn về phía Tần Thư, “Anh của cậu có tới tìm không?”
Tần Thư bĩu môi một cái, “Đến đây một lần trước kỳ nghỉ của cậu, sau đó bị một cuộc điện thoại gọi đi.”
“Ôi, thật là một người bận rộn.” Tiêu Ninh bật cười.
Tần Thư gục đầu vào vai anh lẩm bẩm, “Thật là một người bận rộn, tớ nghĩ anh ta đang bận đi tìm phụ nữ thì có! Tớ nghe mẹ nói sẽ giới thiệu bạn gái cho anh ta.”
“Ba cậu đã tha thứ chuyện anh trai cậu bỏ nhà ra đi?”
“Ôi trời, ba ba mạnh miệng chứ nhẹ dạ, hơn nữa anh tớ hiện tại cũng có tiền đồ.
Tự nhiên ba ba không có gì để nói, dù sao cũng là con ruột của mình mà.” Tần Thư lắc đầu trên vai anh, giọng nói có chút vui vẻ.
Tiêu Ninh nghe xong cười rộ lên, “Xem ra cậu rất quan tâm chuyện Tần Tấn tìm phụ nữ.”
Tần Thư cứng lại, ngưng nói.
Bây giờ đang là mùa hè, ánh nắng chiếu một lúc cũng đủ để hút bớt hơi ẩm trong người.
May mắn thay, hôm đó là một ngày nhiều mây, đôi khi có gió mát thổi qua nên cũng dễ chịu hơn một chút.
Cuối cùng thì Lăng Ba cũng dọn dẹp sạch sẽ cái sân, Tiêu Ninh mang ra đĩa trái cây từ nhà bếp.
Có nhiều trái cây có thể ăn trong mùa này, chẳng hạn như nho, dâu tây, sơn trà và dưa hấu.
Ngay khi Lăng Ba và Tần Thư duỗi móng vuốt ra, có người gõ cửa ngoài sân.
Tiêu Ninh bước tới mở cửa, Phong Thành liền xuất hiện ở trước mặt anh.
Hôm nay Phong Thành đã cởi bỏ bộ vest thẳng thớm, khoác trên mình một chiếc áo sơ mi đơn giản màu xám và quần tây đen, chân mang một đôi giày bình thường, đứng ở cổng sân loang lổ giống như một thiếu niên vừa bước vào trường đại học.
Thực tế là 22 tuổi không lớn lắm, chỉ là so với bạn đồng lứa, kinh nghiệm của Phong Thành có chút quá phong phú, luôn là vẻ ngoài trầm tĩnh hướng nội, cho người cảm thấy hắn tinh tường, một loại tư thái lão luyện.
Phong Thành nhìn qua vai anh, Lăng Ba cùng Tần Thư ở trong sân đồng thời nhìn sang.
Nhìn thấy ông chủ lớn đang ở ngoài cửa, Lăng Ba lập tức đứng dậy, nho chưa kịp nhai đã nuốt hết một hơi.
Phong Thành khẽ nhếch môi, đưa mắt nhìn về thiếu niên trước mặt.
Giọng nói bình thường nhẹ nhàng khiến không khí xung quanh dịu lại, “Có thời gian không?”
Tiêu Ninh nhìn hắn một cái, cười nói, “Có.”
“Đi theo anh.” Phong Thành trầm giọng nói, sau đó kéo cánh tay anh, vẫy tay với hai người Tần Thư và Lăng Ba trong sân, trực tiếp mang người đi.
Tư thế chiếm hữu này làm cho hai người trong sân suýt nữa rớt cằm, nhìn nhau không tin, ngay cả hoa quả trước mặt cũng không hứng thú được nữa.
Chỉ có thể tiếp tục nhắc lại chuyện vừa rồi cái kia Phong tiên sinh nắm tay của Tiêu Ninh, thật hài hòa làm sao.
Tiêu Ninh bị Phong Thành kéo ra khỏi ngõ, chui vào chiếc ô tô màu đen đậu bên đường đóng cửa lại.
Có lẽ là do nghỉ hè, trên đường còn nhiều trẻ con hơn trước, Tiêu Ninh nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe, đợi Phong Thành khởi động xe sẽ đưa anh đến một nơi nào đó, nhưng anh không nghe thấy tiếng động cơ.
Tiêu Ninh quay đầu lại và thấy Phong Thành đang nhìn mình với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt đẹp trai, “Sinh nhật vui vẻ.”
Anh ấy thực sự biết.
“Cảm ơn anh.”
Phong Thành nhìn thấy nụ cười hơi nhếch lên của anh lúc này mới hài lòng khởi động xe.
Xe khởi hành từ ngõ cũ đi dọc theo những tuyến đường bộ giao thông công cộng của thành phố ra ngoại ô.
Những tòa nhà dày đặc dần trở nên thưa thớt, rồi nối tiếp là những khoảng ruộng rộng lớn, những thửa ruộng đầy bóng dáng bận rộn của người nông dân đang cấy mạ.
Những ngọn núi và đồng bằng được trang trí sắc vàng lộng lẫy bởi toàn bộ mảnh lúa mì.
Tiêu Ninh hạ cửa kính ô tô và để gió thơm mùi lúa mì thổi vào.
Cơn gió làm rối tung mái tóc của anh dường như đã nhìn thấy rất nhiều năm sau, kiêu hãnh, tự tin khi đứng cạnh Phong Thành.
“Phong Thành.” Anh nhẹ nhàng.
Người đàn ông đang lái xe nghe thấy những lời đó và nhìn anh một cái.
Tiêu Ninh đưa tay ra, nắm lấy cổ áo sơ mi của Phong Thành kéo người qua, môi lướt như chuồn chuồn qua môi mỏng của người đàn ông.
Quả nhiên nghe thấy tiếng phanh gấp, xe đột nhiên dừng lại trên con đường hoang vắng.
Cơ thể Tiêu Ninh hướng về phía trước theo quán tính lập tức bị người đàn ông bên cạnh đè trở về lưng ghế, mùi hương dễ chịu từ cơ thể người kia tràn vào từng tế bào cơ thể, khiến thân thể Tiêu Ninh hưng phấn vô cùng không cần lý do.
“Tiểu Ninh, không nên như vậy.” Cằm của Phong Thành đè trên trán, cố gắng đè nén giọng nói.
Tiêu Ninh liếm liếm môi, trong mắt ẩn chứa vô tận lửa tình, “Anh thích em?”
Phong Thành lần này không né tránh chủ đề nữa, mà chỉ nói, “Anh hy vọng anh có thể chờ cho em lớn lên.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Ninh nghe thấy giọng điệu nghiêm túc này cho nên chỉ cười thầm, sau đó lại tiếp tục, xe dừng lại không bao lâu đã quay trở lại con đường.
Hai người không mở miệng nói chuyện với nhau.
Đi tiếp khoảng nửa giờ, gió bắt đầu có mùi của đại dương, thậm chí không khí hít thở vào phổi của tôi cũng mang theo mùi tanh đặc trưng của biển.
Tiêu Ninh dựa vào lưng ghế có thể nhìn thấy bóng dáng của rạn san hô.
Những con mòng biển vây quanh đá ngầm trồi lên khỏi mặt nước, quay ngoắt lại, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu vang dội.
Chiếc xe của Phong Thành lao xuống từ đường cao tốc và lái cho đến khi dừng lại trên bờ cát.
Đường bờ biển này rất dài, gần như bao bọc hơn phân nửa thành phố An Bình, nơi bọn họ tọa lạc dường như là sản nghiệp tư nhân, không có bóng dáng khách du lịch.
Trên toàn bộ bãi biển chỉ tồn tại chiếc xe màu đen này.
Sau khi xuống xe Tiêu Ninh ngồi xuống bãi cát nóng, Phong Thành đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi, “Em có thích biển không?”
Tiêu Ninh ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, gió biển đột nhiên trở nên càn rỡ làm anh phải híp mắt lại, “Lúc trước ba mẹ tụi em thường đến bãi biển chơi.” Đại khái là đến vào khoảng ngày Quốc khánh.
Thời tiết lúc đó không quá nóng nhưng sẽ không lạnh nếu ngâm mình trong nước biển và thường xuyên có gió, gió giật mạnh lên những con sóng cao một hai mét đập vào người.
Bơi vòng trên biển sẽ cảm thấy sảng khoái.
Vào ban đêm còn có chương trình tiệc nướng, khi ăn no, có thể ngủ trong lều tự dựng.
Có thể lắng nghe tiếng biển đập trên bãi cát trong lúc ngủ, đêm trăng tĩnh lặng luôn là điều cảm động nhất.
Đây cũng là kỷ niệm mà suốt nhiều năm qua Tiêu Ninh không bao giờ quên.
“Bất cứ lúc nào em muốn đến, anh sẽ đi cùng em.” Phong Thành nhìn theo tầm mắt, giọng nói bị gió xé thành từng mảng.
Tiêu Ninh nghe vậy khẽ cười, “Phong Thành, anh nói muốn đợi em.
Điều đó có nghĩa là anh sẽ chỉ thích mình em khi đã trưởng thành?”
Vấn đề xoay lại lúc trong xe, Phong Thành bất đắc dĩ giơ tay bấm lông mày, nhẹ giọng cười nói, “Tiểu Ninh, em có thể không hiểu đây là loại cảm giác gì, anh không muốn trói buộc em ở bên cạnh anh hiện tại.
Bởi vì em là Tiểu Ninh, cho nên anh hi vọng em có thể xứng với bầu trời cao hơn và xa hơn.”
Tiêu Ninh chống một tay lên đầu gối, đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, “Nếu bây giờ anh không nắm tay em, có lẽ có hai khả năng.”
Phong Thành nhìn lại anh, không có lên tiếng, Tiêu Ninh nói tiếp, “Một là chờ em trưởng thành sau đó ở bên nhau, hai là em ở cùng người khác.
Nhưng là đợi đến khi đó, biết đâu anh nhìn thấy em nắm tay người khác, hai người bọn em sẽ yêu nhau, em nghĩ có thể anh sẽ hối hận vì bây giờ không bắt được em.”
Ngay khi giọng nói của anh vừa dứt, bàn tay đang rãnh rỗi lập tức được nhiệt độ mát lạnh bao bọc, Tiêu Ninh bật cười, giống như một con mèo ăn thịt tươi.
Phong Thành nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, chỉ cảm thấy lúc này Tiêu Ninh động lòng người hơn bao giờ hết, dục vọng dâng lên từ đáy lòng bỗng trở nên háo hức, không kiềm chế được.
Phong Thành như hình dung được Tiêu Ninh tự tin đường hoàng ở tuổi trưởng thành, không khỏi siết chặt tay Tiêu Ninh, thận trọng hỏi, “Tiểu Ninh, em nghiêm túc sao?”
Tiêu Ninh chớp mắt nhìn hắn, “Đừng nghi ngờ sự trưởng thành của một người đàn ông, mặc dù người đàn ông này mới 14 tuổi.”
Đây không hẳn là một lời hứa hẹn tuyệt vời, khi Tiêu Ninh nói ra, nó mang đến một loại kích động.
Phong Thành cho rằng hắn là một người bình tĩnh và tự chủ, nhưng lúc này hắn lại để lý trí xuyên thủng trái tim mình.
Cánh tay mềm mại vung lên, chàng trai bên cạnh đã nằm xuống bãi cát mềm mại.
Người đàn ông cúi đầu xuống và giữ lấy đôi môi xinh đẹp ngọt ngào của chàng trai.
Một người dịu dàng có thể dịu dàng khi hôn, nhưng trong một lúc khó nhịn cũng khó có thể duy trì phép lịch sự tối thiểu.
Bởi vì nằm bên dưới hắn là người hắn đã khao khát từ lâu, thánh nhân cũng không cưỡng lại được dục vọng nguyên thủy nhất, chưa nói đến Phong Thành hắn chỉ là một phàm phu tục tử.
Tiêu Ninh nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ của người kia trên môi mình, háo hức hôn lên đôi môi chưa kịp chạm vào.
Khi khoảng cách càng gần, hô hấp của cả hai dần hòa quyện vào nhau, lưỡi càng ngày càng trượt qua hàm răng chui vào miệng anh, Tiêu Ninh run rẩy.
Anh không quen với chuyện giường chiếu, đây là lần đầu tiên anh hôn.
Chiếc lưỡi nóng bỏng của đối phương quét qua mọi vách tường bên trong với vẻ khiêu khích và chiếm hữu.
Mang theo hương vị trêu chọc và vui đùa, tay Tiêu Ninh bất giác trèo lên vai người kia, đầu lưỡi bị mút mạnh khiến Tiêu Ninh không tự chủ a một tiếng, lần này nụ hôn của người đàn ông còn gấp gáp và bạo lực hơn trước.
Hai thân ảnh quấn lấy nhau trên bãi cát mịn, tóc bị gió biển thổi tung, hòa vào nhau, ngực kề sát ngực, đến nỗi ngay cả tiếng nhịp tim của nhau cũng hoàn toàn không bị ngăn cách.
Không biết qua bao lâu người đàn ông thỏa mãn lùi lại vài phần, một sợi tơ trắng bạc kéo dài quanh khóe môi của họ.
Tiêu Ninh lúng túng quay đầu lại, và nghe thấy giọng trầm thấp trên đầu từ Phong Thành, “Tiểu Ninh, anh làm em sợ sao?”
Tiêu Ninh liếc hắn một cái, “Xem ra anh rất có kinh nghiệm?”
Phong Thành nằm xuống bên cạnh anh, kéo người nằm lên cánh tay, tựa đầu vào cổ thiếu niên, giọng nói trầm thấp mơ hồ, “Em đừng để ý, tha thứ cho anh đã nghĩ đến em lâu như vậy.”
“Bao lâu?”
“Hửm?”
“Anh nghĩ về em bao lâu?”
Phong Thành cọ cọ vào cổ anh, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy, nhẹ giọng nói, “Cực kỳ lâu.”.