Tên Anh Là Thời Gian

Chương 1

Về câu chuyện mới, về mười năm

Vốn dĩ tôi định đăng vào tết Dương lịch, nhưng những ai hiểu về tôi đều biết tôi quá lười biếng, có thể thông báo chính thức trước hai, ba ngày thật ra cũng đã là chăm chỉ và tích cực rồi.

Dường như tôi có rất nhiều lời muốn nói về khoảng thời gian mười năm viết văn, dù thành tích hay thu hoạch, dù vui vẻ hay cô quạnh. Nhưng nghĩ lại hình như cũng không có gì để nói, bởi vì hầu như các tác giả khác khi đã viết được mười năm thật ra cũng đều trải qua những chuyện tương tự.

Nhiều tháng trước, người "chị em cây khế" của tôi - Cát Tường Dạ tổ chức một buổi fan meeting tròn mười năm cầm bút. Buổi tối, tôi và một vài người bạn thân trong nhóm chúc mừng cho cô ấy, uống mãi uống mãi, cười mãi cuối cùng bật khóc.

Chúng tôi đều nói sáng tác là một công việc cô độc, cô độc tới mức dù bạn có chảy nước mắt cũng không ai nhìn thấy. Thế nên khi đối mặt với việc sáng tác, chuyện "rải đậu thành binh"* chưa bao giờ là vũ khí cần thiết. Chúng tôi dường như không gì đánh bại nổi, vì một linh cảm chợt lóe lên mà cảm thấy hưng phấn, vì một đề tài mới mà bôn ba, dốc hết sức lực chỉ để kể thật hay một câu chuyện.

*Rải đậu thành binh lính: Một loại phép thuật truyền miệng qua tiểu thuyết, hí khúc xưa.

Cho đến khi, những người cô độc tập hợp lại với nhau mới ý thức được sự mệt mỏi của cơ thể và trái tim. Không cần giãi bày nhiều, mọi sự vất vả, cực nhọc và không được thấu hiểu trong quá trình sáng tác họ đều cảm thông sâu sắc.

Các độc giả đã giúp tôi tổng kết mười năm qua, quay đầu nhìn lại, nói lời thật lòng, tôi không biết mình đã kiên trì vượt qua bằng cách nào.

Nói những lời quá nghiêm chỉnh thì cảm thấy vừa đứng đắn vừa trang trọng, khá giả tạo; Nói những lời rút ruột rút gan vậy, nhưng tôi tin là mấy ngày nữa đọc lại vẫn cảm thấy ra vẻ mà thôi.

Tôi không phải là một người thích nhớ về quá khứ, thích hồi tưởng, bởi vì thứ nhất là lãng phí thời gian, thứ hai là lãng phí trí não, tha thứ cho tôi luôn lười như vậy. Nhưng thi thoảng đêm về nằm mộng, rồi nghĩ tới mười năm đã qua, tôi luôn cảm khái trong lòng.

Dọc đường đã qua, tôi phát hiện dần dần có rất nhiều gương mặt cũ không còn thấy nữa, giống như một bài hát nào đó: Đi mãi đi mãi rồi chia lìa. Đã từng cùng nhau phấn đấu, cùng nhau đọ thành tích, giành giật điểm tháng, so bì trên từng bảng xếp hạng, cuối cùng ai được cười, mọi người vẫn chân thành chúc mừng.

Chúng tôi của lúc đó vừa là đối thủ cạnh tranh cũng là bạn bè. Chúng tôi đều rất đơn thuần, đơn thuần tới mức chỉ cần tin tưởng, nỗ lực là được.

Mười năm đã qua không nói nhiều, kể không nổi. Mười năm sắp tới sẽ ra sao, không rõ nữa.

Không phải tôi chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ, sẽ tạm biệt ở đây, kiếp này không gặp lại. Tối đó trong buổi tụ tập, tôi nói với họ: Mệt rồi, bất cứ lúc nào cũng có tâm trạng không muốn viết, không buồn viết nữa. Nhưng có những hôm tôi nhìn thấy một đôi vợ chồng già dìu nhau qua đường, những người cha người mẹ cuống quýt đưa con đi học, những đôi lứa yêu nhau đùa giỡn hờn giận, những nhân viên công sở xếp hàng đợi xe, họ đều rất sống động, trong trái tim cũng có một nguồn sức mạnh thật tươi mới. Sức mạnh ấy lúc nào cũng nhắc nhở tôi, thật ra tôi không thể từ bỏ việc viết lách.

Chúng ta đều giống nhau, các tác giả đều giống nhau, một suy nghĩ có lạnh đến đâu cũng sẽ bị nhiệt huyết sục sôi duy nhất ủ ấm lại.

Có lẽ, người kể chuyện luôn sống vờ vịt lại chân thành như vậy đấy.

Rất may mắn khi bên cạnh có những người bạn cùng chí hướng, có thể điên có thể đùa, có thể khóc có thể cười. Khi vui có thể chia sẻ, khi buồn có thể vỗ về (Tuy rằng đa phần là móc mỉa nhau).

Cũng cảm ơn các biên tập và các nhân viên ở mọi vị trí đã giúp đỡ tôi suốt mười năm nay (Những người phụ trách về bản quyền phim, bản quyền xuất bản, bản quyền radio books, các hoạt động khác...), mọi người đã hy sinh thời gian và công sức để bảo đảm trên con đường sáng tác của mình, tôi không có gì phải lo nghĩ.

Càng cảm ơn các độc giả, nhất là những độc giả kỳ cựu, các admin vẫn luôn đồng hành cùng tôi, các hội FC nước ngoài, những người phụ trách Weibo chính thức. Cảm ơn các bạn vẫn ở đây, cũng cảm ơn sự bao dung của các bạn.

Nói một chút về câu chuyện mới đi.

Muốn viết về nhóm người này là suy nghĩ của tôi vào lần đầu tiên tới Đôn Hoàng. Nhà phục hồi những bức bích họa Đôn Hoàng, người bảo vệ những dấu tích trên Con đường tơ lụa, họ khép kín, không rầm rộ, không công khai. Họ chiến đấu với thời gian, dùng trí tuệ, tay nghề để thuyết minh một cách chân thực về văn minh nhân loại.

Tôi không nói quá nhiều những lời giới thiệu, coi như đây là tình cảm tôi dành cho vùng Tây Bắc rộng lớn. Tôi cũng không muốn viết quá nặng nề, dù sao thì cũng đã có quá nhiều tác phẩm nặng nề lấy chủ đề Đôn Hoàng, thế nên trên nền tảng huyền bí sẽ thêm vào một chút ngọt ngào.

Tác phẩm ngọt ngấy và "sợ hãi" đến rồi đây...

[Tên tác phẩm: Tên anh là thời gian]

Tiểu thuyết huyền nghi ngọt ngào hoàn toàn mới

Hãy để văn hóa truyền thống trở nên phổ biến!

10 giờ sáng ngày mùng 6 tháng 1 tại trang webhongxiu

*Còn mình sẽ hẹn mọi người vào ngày 6 mùng 1, giờ không dám chắc chắn, nhưng tính mình mọi người biết đấy, không giữ truyện làm gì, dịch xong sẽ đăng. Hy vọng mọi người ủng hộ ^^
Bình Luận (0)
Comment