Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông không hiểu nổi suy nghĩ của Lam Thiếu Bằng. Hắn chẳng nói gì cả, sau khi “ứ ừ” xong thì để công việc giải quyết hậu sự cho ông làm, đương nhiên, cái này là ông cam tâm tình nguyện phục vụ hắn. Dựa theo trên sách nói thì tiểu công và tiểu thụ làm cả đêm, đậu xanh rau má chứ làm cả đêm, ông suýt nữa đã tinh tận nhân vong mỗi ngày uống Viagra tráng dương bổ thận con mợ nó rồi ấy chứ. Đờ mờ viết phóng đại vừa vừa thôi nha.

Hôm nay Lam Thiếu Bằng vô cùng ỷ lại vào ông chứ không xảo trá như lúc ở công ty. Có trời mới biết hắn bị gì, cứ yếu ớt không nơi nương tựa khiến ông không biết phải làm sao cả.

Rưới nước ấm lên người Lam Thiếu Bằng, ông vô cùng lưu luyến chạm vào thân thể hắn, nói thật thì vuốt Lam Thiếu Bằng còn thoải mái hơn Vương Xuyến Hoa nhiều. Vương Xuyến Hoa thường xuyên ăn uống điều độ để giữ dáng, nói trắng ra thì là nguyên một bộ xương khô, sờ chẳng đã tẹo nào.

“Hùng ca, anh là song?” Lam Thiếu Bằng hỏi ông.

“Không biết phải nói sao nữa… Anh cũng chả rõ.” Ông dùng khăn mặt lau sạch sẽ thân thể Lam Thiếu Bằng. Thật ra không phải Lam Thiếu Bằng không tự làm được, mà là do ông cướp làm để ăn đậu hũ đấy. Hí hí hí hí…

“Vì sao anh không hỏi lý do tôi lại thích làm với đàn ông? Anh không thấy rất buồn nôn sao?” Lam Thiếu Bằng ngẩn ngơ, không biết tâm tư đã bay tới đâu.

Vẻ ngây ngô của hắn càng khiến ông đau lòng. Ông không có tim không có phổi nên chả quan tâm người ta nghĩ như thế nào về mình, chắc tại thần kinh ông vừa thô vừa to. Ông chỉ nghĩ Lam Thiếu Bằng nhất định đã từng bị vũ nhục, bằng không hắn sẽ không hỏi như vậy.

“Làm cũng đã làm rồi, buồn nôn cái gì?” Ông cười ha ha bán nước mắm, “Thật ra anh đã biết em thích đàn ông từ lâu rồi.”

Lam Thiếu Bằng cảnh giác, xù lông lên như con mèo sợ bị tổn thương, “Anh điều tra tôi!”

“Đừng hiểu lầm, anh không có điều tra em, chỉ là ngày đó vô tình bắt gặp em với người đàn ông xa lạ kia, anh đã biết rõ em là người như thế nào rồi.” Ông thành thật khai báo.

“Anh tiếp cận tôi có ý đồ gì?” Lam Thiếu Bằng từ bé ngoan biến thành bé hư. Khó giải quyết rồi đây.

“Không có ý đồ gì cả. Em có tin rằng anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên không? Nếu em không tin thì anh cũng hết cách.” Ông đưa đồ lót Lam Thiếu Bằng rồi mặc đồ lót của mình vào và chà lưng qua loa, sau đó khoác thêm chiếc áo lên người.

“Vừa thấy đã yêu sao?” Lam Thiếu Bằng ngơ ngác nhìn ông.

“Đúng vậy, đừng có phát ngốc như thế chứ, mau mặc quần áo vào.” Thông minh cho lắm vào mà không biết mặc quần áo gì hết trơn, để cho ông động tay giúp mặc vào. “Ngày đó khi em giới thiệu công ty bất động sản thì anh quay đầu lại, vừa mới thấy em thì ‘BÙM’ – một tia sét bổ ngay từ đầu xuống chân anh, dòng điện siêu cường, làm anh đây cháy khét bên ngoài, chín tái bên trong.”

“Ha ha ha… Sao nó không đánh chết anh luôn nhỉ?” Lam Thiếu Bằng bật cười ha hả vì câu nói của ông.

Lam Thiếu Bằng thay quần áo sạch rồi nằm nghỉ ngơi trên giường, vẫn đờ người ra như cũ. Ông vội vội vàng vàng nện bước hầu hạ nữ hoàng, cẩn thận bưng trà rót nước.

Đã qua giờ cơm trưa, ông đói bụng gần chết, Lam Thiếu Bằng cũng chưa ăn cơm. Ông hỏi Lam Thiếu Bằng, “Em muốn ăn gì? Anh đi mua.”

“Cháo trứng muối thịt nạc, khoai tây chiên.” Lam Thiếu Bằng nói.

Khoai tây chiên… Vương tử điện hạ thích ăn món này. Quản lý Lam à, dù sao thì em cũng là Quản lý, hằng ngày phải gặp bao nhiêu là người mà lại thích ăn khoai tây chiên thế này? À, mỗi người một sở thích, giống như ông thích ăn thịt này, ông mê ăn thịt dê nướng nhất ấy. Hiểu rồi hiểu rồi.

“Ô kê con dê. Anh đi mua cơm ngay, em chờ anh nha.”

Ông xách hộp giữ nhiệt hấp tấp chạy xuống lầu, phóng lên mô tô, mở nhạc tối đa, tâm trạng lâng lâng phơi phới.

Hôm nay là ngày mấy vậy cà? Xế chiều rồi mà đường phố vẫn còn đông vãi. Khi ông đến Quán món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ thì phát hiện khách khứa tụ tập nườm nượp trước của nhà hàng lớn nhất thành phố (đối diện quán cơm của Lão Ngũ), xe xịn xếp hàng lớp lớp, hình như đang tổ chức đám cưới của thằng trâu bò nào đó thì phải.

Lão Ngũ đứng trước cửa quán xem hội. Ông giao hộp giữ nhiệt cho nhân viên phục vụ, “Cháo trứng muối thịt nạc cho vào trong hộp, khoai tây chiên, gà cung bảo xé phay, cá viên, bánh tay tơ (1) thì để riêng.”

Nhân viên phục vụ cầm hộp giữ nhiệt đi vào phòng bếp. Ông và Lão Ngũ đứng tại cửa ra vào xem vui.

“Lão Ngũ, đám cưới của thằng nào mà linh đình dữ vậy?” Ông bắt đầu hóng hớt tin tức.

“Chu Nghệ Thông, con của Phó thị trưởng kết hôn. Nghe nói vợ của nó là con gái nhà ai trong tỉnh ấy. Anh qua đó xem thử đi.” Lão Ngũ chống hông đỏ mắt ngắm dàn xế xịn, hận không thể cướp một chiếc mà nổ máy chạy vi vu.

“Con gái nhà ai, anh đây quan tâm làm chi.” Ông không có thời gian nhìn người khác kết hôn, bây giờ ông phải về nhà hầu hạ vợ tương lai của ông nữa.

“Hùng ca, em là em thấy vợ của thiếu gia nhà Chu hơi bị kém xinh đấy nhá. Trang điểm lên thì còn nhìn được, mà rửa phấn son đi thì thua xa bà nhà em… Ôi, chưa chắc thiên kim nhà ai cũng đẹp.” Lão Ngũ thỏa mãn thở dài một hơi, gã cảm thấy mình may mắn hơn Chu Nghệ Thông nhiều lắm.

Cái rễ hành kia kết hôn là tốt rồi. Như vậy thì Lam Thiếu Bằng mới mất hết hy vọng vào nó, ông mới càng có nhiều cơ hội hơn nữa.

Thế là ông mang cơm về cùng dùng bữa trưa với tình yêu, à không, là bữa chiều chứ.

Ông vừa hát dân ca vừa dọn bàn cơm. Lam Thiếu Bằng ngồi đối diện ông, dù đang mặc quần áo bình thường ở nhà nhưng tướng ăn cơm của hắn vẫn rất thanh lịch. Ông đói điên rồi, tướng ăn gì đó cứ vất hết sang một bên, ăn cứu đói trước đã!

“Anh đang ăn cơm hay đào hố vậy? Nhìn vụn cơm vụn thịt rơi khắp chỗ anh kìa.” Lam Thiếu Bằng thật sự nhịn không được, rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.

“Đói mà, anh đâu có giống em luôn luôn thanh lịch khi ăn được.” Ông húp sạch ngụm cháo cuối cùng rồi sờ sờ bụng, thỏa mãn thở dài một tiếng. Cuộc đời sau khi ăn uống thoả thuê mới tươi đẹp làm sao.

“Ha ha, thanh lịch hả? Cái từ ‘thanh lịch’ này mà dính dáng tới anh sao?” Lam Thiếu Bằng húp cháo một cách thanh lịch.

“Lúc anh đi ngang qua nhà hàng thành phố có thấy hôn lễ của con ông Phó thị trưởng đấy, phô trương quá trời luôn.” Ông vô cùng hâm mộ kiểu phô trương này, nhiều người như vậy, nhiều xe sang trọng như thế. Đờ mờ nhớ năm xưa ông kết hôn, đám cưới gì đâu mà bần hàn, cử hành tại một quán ăn nho nhỏ, khách mời là dăm ba tên hồ bằng cẩu hữu. Đúng là “người so với người chỉ có tức điên người” mà. (Câu này là tục ngữ TQ)

Ông là cố ý nói những điều này để xem thử phản ứng của Lam Thiếu Bằng. Quả nhiên hắn buồn bã phiền muộn hơn, không muốn ăn cháo nữa.

Ôi, biết ngay là thái độ kì quặc ngày hôm nay của hắn có liên quan đến chuyện này mà. Tình cảm mấy năm trời của người ta như thế thì làm sao nói dứt là dứt được? Dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng kia kìa…Cơ mà tơ thì kệ tơ, ông đây cắt đứt sạch hết.

Chuyện hôm nay của ông và Lam Thiếu Bằng phải tính như nào đây? Ông cũng hoang mang quá. Lam Thiếu Bằng tan nát con tim thủy tinh mới chịu làm tình với ông… Vậy chẳng phải ông đã trở thành món đồ an ủi cho hắn sao? Thôi không nghĩ đến mấy chuyện này nữa, ai thiệt ai hơn cũng không sao cả. Chỉ cần hắn đồng ý về với ông thì dẫu có làm ‘gậy sếch’ mát xa cho hắn ông vẫn hăng hái.

“Đúng vậy, người ta là con của Phó thị trưởng mà, đương nhiên là phải phô trương thôi.” Lam Thiếu Bằng thở dài cười khổ.

“Em thấy anh thế nào?” Ông gục xuống bàn hỏi Lam Thiếu Bằng.

“Thế nào là thế nào?” Kỳ thật Lam Thiếu Bằng biết rõ ông đang hỏi gì, nhưng hắn vẫn cố ý giả ngu.

“Ý anh là em thấy anh là người như thế nào?”

“Người không tệ, tốt bụng, còn nhân phẩm thì ————” Lam Thiếu Bằng cố ý kéo dài.

“Nhân phẩm như thế nào đây?”

“Còn chờ khảo sát.”

Ông té, cái gì mà còn chờ khảo sát hả? Ông là hảo hán cải tà quy chính đó, “Khảo sát cái gì? Anh tốt banh chành ra vầy mà không đáng để em yêu sao?” Ông như Tây Thi nâng tâm thê thê ngải ngải, còn thiếu mỗi hai mắt đẫm lệ nhìn Lam Thiếu Bằng mà thôi.

“Hùng ca là người có thể khiến tôi mỉm cười, ở cùng anh rất thoải mái.”

“Lam Lam, mình đã làm cái kia kia rồi, vậy chừng nào thì em mới yêu anh đây?” Ông chường mặt tới gần Lam Thiếu Bằng.

“Không biết, anh chờ xem.” Lam Thiếu Bằng húp sạch ngụm cháo cuối cùng rồi cũng sờ sờ bụng như ông, sau đó đi vào phòng ông ngủ tiếp.

Sao em không phụ anh dọn dẹp rửa chén gì hết vậy? Sao không để cho anh tận hưởng cảm giác vợ chồng khăng khít cùng nhau làm việc nhà nói chuyện phiếm vung đắp tình cảm gì hết vậy?

Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng ông vẫn thành thành thật thật dọn bàn.

Đường tình chậm rãi, kết hôn là đích cuối. Vì vậy ông vừa dọn dẹp trong phòng bếp vừa lảm nhảm: “Chỉ cần em đồng ý lấy thân báo đáp, anh cam đoan sẽ làm cho em một đám cưới còn hoành tráng hơn thế kia rất nhiều luôn. Đầu tiên nhé, anh sẽ cầu hôn em trong thời khắc lãng mạn nhất. Tiếp theo nhé, anh sẽ tìm thánh đường xinh đẹp nhất và một vị cha sứ để chủ trì hôn lễ cho hai ta. Thêm nữa này, anh chắc chắn sẽ thông báo với tất cả mọi người rằng chúng ta sẽ kết hôn. Còn gì nữa ấy nhỉ? Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu? Dù em chọn nơi hưởng tuần trăng mật của hai ta là công ty bất động sản thì cũng không sao hết.”

Ông ngửa mặt lên trời thở dài, “Thời nay đàn ông tốt như anh gần tuyệt chủng hết rồi đó.”

Ơ? Ông cảm giác như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào lưng mình, xoay đầu thì thấy Lam Thiếu Bằng đang khoanh tay tựa trên cửa, “Anh đang tưởng tượng cái gì đấy? Con đường đồng tính không dễ đi, sự kỳ thị của xã hội và nước miếng của mọi người có thể dìm chết anh đấy. Hùng ca anh hùng như thế mà cũng không qua được cửa ải thế tục này, bọn họ sẽ không bỏ qua những điều mà bọn họ cho là sai trái đâu.”

“Hừ, anh đây cóc quan tâm mọi người nói gì. Ai thích nói gì thì nói. Nếu nó nói một câu mà anh mất được miếng thịt nào thì coi như anh còn được giảm béo ấy chứ. Phắc, thời nay không mặt dày là khó sống lắm em ơi. Lam Lam, em nhớ kỹ đây, chỉ cần anh không chết thì sẽ không có thằng nào khi dễ em được.” Ông xoa xoa tay, cất chén dĩa đã rửa sạch lên kệ chén.

Lam Thiếu Bằng không phản đối, hắn cười quay người, ông đi theo phía sau hắn, hai người cùng đi xem tivi.

Ông thích chương trình giải trí, đài Hồ Nam Vệ (2) là lựa chọn đầu tiên của ông. Lam Thiếu Bằng lại thích các thể loại phim truyền hình, phim tám giờ là lựa chọn đầu tiên của hắn. TV thì chỉ có một cái, thế nên ông tặng nó cho Lam Thiếu Bằng, còn mình thì nằm sấp trước máy tính.

“Tôi tìm người lắp đặt thiết bị phòng ở rồi. Ngày mai người lắp đặt thiết bị đến sửa nhà cho tôi đấy, đi xem với tôi đi.” Lam Thiếu Bằng ngồi trên ghế sa lon mà phân phó.

“Ô kê.” Ông cười toe đồng ý ngay.

“Lúc lắp đặt thiết bị phòng ở sẽ có trùm nhà tới quấy rối. Đồng nghiệp tôi bảo chúng nó nguy hiểm lắm.” Lam Thiếu Bằng nói.

“Trùm nhà?” Cái này mới à nha. Có trùm làng, trùm chợ, nhưng chưa từng nghe qua trùm nhà nha. Đây là ý gì đây?

“Nghĩa là lúc anh dọn nhà, khi để các đồ dùng thiết bị dưới lầu, anh không thể thuê người khác chuyển đồ đạc lên lầu được mà phải thuê chúng nó với giá vận chuyển trên trời. Nếu anh không thuê chúng nó mà thuê người khác thì bọn chúng sẽ đánh chết người anh thuê đấy.” Lam Thiếu Bằng giải thích.

“Không ai báo cảnh sát sao?”

“Cảnh sát bỏ qua.”

“Bảo vệ khu chung cư làm ăn cái gì không biết.”

“Bảo vệ thông đồng với bọn kia, một mình anh chọi với tụi nó đi.”

“Móa, lắp đặt thiết bị mà tốn sức vãi. Hừ, để xem ai trùm ai nào.” Ông bắt đầu tính toán xem phải xử lí bọn trùm chợ mới nổi này như thế nào. Đã mua nhà rồi mà còn phải lo sợ du côn lưu manh xông vào cửa nhà mình khi dọn nhà nữa. Ông có nên hỏi xin thằng Đào ca thêm mấy thanh mã tấu với vài quả lựu đạn hay không đây?

Ông có một người anh em tốt, người anh em này chính là cảnh sát Lý đấy. Năm đó ông bị cái thằng tự xưng là sứ giả chính nghĩa này tống vào nhà đá, đến lúc ông ra tù nó còn ráng xem xem ông có trở về đường tà đạo hay không nữa. Cho đến khi ông mở tiệm bán quần áo và chính thức thầu khoán công trình, nó mới trao tặng ông danh hiệu hối cải triệt để. Đờ mờ, danh hiệu hối cải triệt để cái quần què!!

Thằng cảnh sát này nói thật ra cũng xem như cảnh sát tốt. Cảnh sát Lý tên thật là Lý Nhất Minh, cao một mét tám mươi lăm, bộ dáng nghiêm túc vờ lờ, mặc đồng phục cảnh sát trông đẹp trai vồn. Cơ mà nhìn tướng tá vậy chứ là cờ-hó trá hình người đấy, làm việc hung ác lắm, hồi bắt ông nó đánh ông te tua tơi tả luôn.

Sau khi ra tù, ông bèn tìm nó trả thù một trận. Ông mày coi vậy chứ mỗi lần ra tay là thiên vô địch thủ đấy. Cuối cùng thì thằng oắt bị ông đánh bấy nhầy cũng không tố cáo ông đánh lén cảnh sát, mà chỉ thường xuyên đến quấy rối ông thôi. Vì vậy bọn ông cứ như vậy, mày bới móc chơi đểu tao, tao tìm cơ hội trả thù mày, đánh tới đánh lui mấy năm trời rồi trở thành người quen con mợ nó luôn.

Buổi tối, cơm nước xong xuôi, ông đến tiệm bán quần áo tính tiền. Bình thường tiệm của ông đóng cửa lúc tám giờ ba mươi. Đối với rất nhiều người mà nói, tám giờ ba mươi mới là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, là thời điểm kinh doanh của rất nhiều cửa hàng, nhưng ông lại không muốn đóng cửa muộn quá. Sau khi tính toán hết sổ sách rồi dọn hàng thì đi ra đã hơn chín giờ. Nhân viên phục vụ đều là phụ nữ, mà phụ nữ về nhà đi đường ban đêm dễ gặp nguy hiểm lắm, cho nên mỗi lần tám giờ ba mươi tính tiền xong, nhân viên phục vụ đều về nhà, dọn dẹp cửa hàng này nọ là do ông làm.

Đúng lúc này nếu Lý Nhất Minh tuần tra, nó sẽ dừng ngay trước cửa hàng ông, sau đó tiến đến chém gió vài câu.

Ông thừa biết thằng này muốn moi tin anh em Hồng Đào thông qua ông, định đuổi cùng giết tận Hồng Đào và Hồng Nghị. Nhưng ông có chết cũng sẽ không bán đứng huynh đệ.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa lau sàn sạch sẽ xong, ông cầm cây lau nhà đứng chống nạnh trước cửa tiệm nghỉ ngơi chút xíu thì thấy một chiếc xe cảnh sát lóe đèn dừng trước cửa tiệm mình.

Ông rên lên một tiếng, “Cảnh sát Lý, về sau đêm hôm khuya khoắt đừng đậu xe ngay cửa tiệm của anh nữa nha.”

Lý Nhất Minh xuống xe, hỏi: “Đứng trước cửa hàng anh thì sao? Ở đây đâu có viết bảng cấm đậu xe đâu.”

“Lần trước chú đứng ngay cửa ra vào tiệm anh, có vị khách hỏi anh rằng trong tiệm có bị gì không, anh bảo không thì người ta lại hỏi nếu không thì vì sao có cảnh sát tới kiểm tra đấy!”

“Anh nghiêm túc giùm chút coi.” Lý Nhất Minh trừng ông.

“Đúng rồi, chú em này, ngày mai bạn thân của anh lắp đặt thiết bị phòng ở, thằng này thân với Đào ca ghê gớm lắm, chú tới giúp một tay đê.” Ông bắt đầu bố láo, thế nào tên cảnh sát nghe tới hai từ ‘Đào ca’ cũng xoắn lên cho xem.

Quả nhiên, cảnh sát Lý nghe xong bèn trầm mặc một lát rồi nói, “Được, ngày mai tôi nhất định sẽ đi, đưa địa chỉ đây.”

“Được.” Ông vào trong tiệm lấy giấy bút ghi địa chỉ cho cảnh sát Lý. Cảnh sát Lý cầm địa chỉ rồi lên xe đi thẳng.

=========

Chú thích:

(1) Thật ra thì Cá chẳng biết tên tiếng Việt của mấy món này như thế nào, hình của chúng nó đây: (theo thứ tự: Cháo trứng muối thịt nạc, khoai tây chiên, gà cung bảo xé phay, cá viên, bánh tay tơ)











(2) Hồ Nam Vệ là đài truyền hình vệ tinh số một của Trung Quốc, viết tắt là HBS, được xếp vào Top mười đài truyền hình Châu Á, sánh cùng các đài như CCTV, NHK, TVB…
Bình Luận (0)
Comment