Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 20

Sáng sớm, mặt trời đã trốn đâu mất, bầu trời hôm nay râm mát, gió xuân phương bắc khô ráo, ấm áp vờn quanh mặt. Nhành liễu đơm chồi, xanh xanh kéo đến tận chân mây, để rồi vài ngày nữa, muôn ngàn cánh liễu trắng sẽ tung bay trong gió. Những nhà thơ rất say mê cảnh sắc này, nhưng ông mày lại rất chán ghét cảnh hoa liễu bay đầy trời như thế. Mấy cái trắng trắng bay đến chướng cả tầm nhìn, bay vào mắt bay vào mũi khó chịu gần chết. Đã thế thằng đệ nhà ông còn bị dị ứng phấn hoa, mùa xuân long phụng sum vầy như này mà thằng nhỏ đeo khẩu trang còn bị hắt xì.

Một căn nhà, bỏ ra một triệu tám còn chưa nói, mua nhà xong còn phải lắp đặt thiết bị. Giá vật liệt lắp đặt thiết bị thì có rẻ có đắt, cho dù không mua loại tốt nhất, nhưng để lắp đặt cho một căn nhà chết tiệt thì cũng cần đến một trăm nghìn, nếu chăm chút hơn một tí thì trên hai trăm nghìn. Thượng vàng hạ cám tính xuống, để cấp sổ đỏ nhà đất cũng phải trả tiền trước theo hợp đồng. Một căn nhà là tâm huyết của cả một đời người mà, cho nên ông phải mau mau đến xem căn nhà đầy mồ hôi nước mắt của Lam Thiếu Bằng nó như thế nào mới được.

Ông cưỡi mô tô chở Lam Thiếu Bằng, cũng không biết có phải do đã “ấy ấy” với nhau rồi hay không mà Lam Thiếu Bằng đã bớt dè chừng ông. Hắn dán cả người lên lưng ông, ôm eo ông. Thật là xấu xa quá đi à, đây không phải đang quyến rũ ông khiến ông bị phân tâm sao?

Ông cóc quan tâm đến ánh mắt của người đời. Hai thằng đàn ông dính lấy nhau trong mắt chúng nó như thế nào thì kệ chúng nó, miễn ông thấy vui là được rồi.

Nhà của Lam Thiếu Bằng cách quận Cảnh An nhà ông không xa. Bọn ông đi vào quận Cảnh An, không bao lâu sao liền đến dưới lầu nhà hắn. Nhà hắn hiện là nhà trơn. Theo như hắn nói thì khi đang làm ở một công ty bất động sản khác, hắn thấy căn nhà này không tệ nên mua. Nhất là khi nghe hắn nói nhà hắn có giá hơn bốn nghìn một vuông, ông cảm thấy bất công đến cùng cực. Thế đ*o nào mà nhà ông hơn sáu nghìn một mét vuông, còn nhà của hắn chỉ có bốn nghìn một mét vuông? Cái chính quyền này phải thống nhất giá cả nhà đất đi nha!!

Lúc bọn ông đến, người lắp đặt thiết bị của công ty đã đợi dưới lầu, Lam Thiếu Bằng định lên lầu nhìn xem. Ông bảo: “Anh có một đứa bạn rất quan trọng sắp tới, chờ một lát đi.”

“Bạn của anh…Đừng nói là anh lại đem đám hồ bằng cẩu hữu đến nhé?”

Lam Thiếu Bằng không mấy hảo cảm với đám bạn của ông, đương nhiên, tố chất của đám bạn ông đều cùng trình độ với ông như vậy đấy. Nhưng dù gì ông cũng ráng tốt nghiệp được trung học, mà chúng nó còn chưa xong khái niệm cấp hai nữa là.

“Nói gì vậy hả? Thằng bạn này là nhân viên nhà nước đường đường chính chính thi đậu quốc gia đấy, gặp mặt sẽ biết.”

“Anh mà có bạn là nhân viên nhà nước thi đậu quốc gia á?” Lam Thiếu Bằng không tin ông.

Chỉ chốc lát sau Lý Nhất Minh đến trên một chiếc xe điện chết bầm không biết moi từ đâu ra. Nó không mặc đồng phục cảnh sát, một sự việc rất ít khi xảy ra. Ờ đó, ít ra thì mặc đồ thường dân cho có hơi người một tí đi chứ.

“Rốt cuộc chú cũng tới.” Ông liền giới thiệu Lý Nhất Minh cho Lam Thiếu Bằng, “Đây là anh em của anh, Lý Nhất Minh, cảnh sát Lý. Đây là bạn thân của anh, Lam Thiếu Bằng.”

“Chào anh.” Lam Thiếu Bằng bắt tay với Lý Nhất Minh. Lý Nhất Minh trừng ông đầy hung ác.

Anh chỉ nói toẹt ra thân thế của chú thôi mà, làm gì mà nhìn anh đầy hận thù ghê vậy?

“Xin chào, năm đó Tôn Anh Hùng phạm tội là do tôi bắt đấy, nếu thấy hắn gây sự thì cứ gọi điện cho tôi nhé.” Lý Nhất Minh cười ha hả với Lam Thiếu Bằng. Sau khi bắt tay hắn, nó cẩn thận dò xét Lam Thiếu Bằng rồi thoáng nghi ngờ, thuận tay kéo ông qua một bên nhỏ giọng hỏi, “Anh chơi tôi hả? Lam Thiếu Bằng nhìn kiểu nào cũng chẳng giống dân đầu đường xó chợ. Cậu ta tuyệt đối không phải người của Đào ca.”

“Cảnh sát Lý nhìn người giỏi quá ta, em ấy không phải người của Đào ca mà là người anh đây yêu nhất đấy.” Ông giơ ngón tay cái khen ngợi rồi hỏi khẽ bên tai cảnh sát Lý, “Nhìn đẹp hen?”

Cảnh sát Lý nhanh nhẹn lùi ra xa ông ba bước rồi nhìn ông như nhìn quái vật.

Ánh mắt đó của chú mày là sao thế hả? Ông không hài lòng chút nào, “Cảnh sát Lý, chú làm sao vậy?”

“Không sao, không sao, không sao cả.” Cảnh sát Lý lấp liếm.

Chắc chắn cảnh sát Lý đã xem ông là virus siêu hại rồi. Nó luôn duy trì một bước ngắn với ông, vẻ mặt và động tác đều rất mất tự nhiên. Chắc bị ông hù rồi chứ giề? Ha ha ha…

“Bây giờ chúng ta khuân đồ đạc lên lầu để lắp đặt thiết bị đi.” Ông cười ha hả.

Lúc công nhân lắp đặt thiết bị định lên lầu, vài thằng choai choai đeo xích vàng khoác thước xếp trên cổ bỗng đi đến, “Ai cho tụi bây khuân đồ thế hả? Chưa có sự cho phép của bọn tao thì chưa được khuân!”

“Tụi bây là ai mà bọn tao phải xin phép?” Ông biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

“Bọn tao ấy à? Có biết Vĩ ca không? Dương Đại Vĩ, Vĩ ca đấy, có biết không? Là sếp của bọn tao đấy. Bọn tao thầu hết các vụ khuân chuyển lắp đặt thiết bị của toà nhà này. Tụi bây không được mướn người khác, chỉ được mướn người của bọn tao thôi.” Tên choai choai nghiêng đầu, khoanh tay, nhịp chân liên hồi như vừa giậm phải ổ điện.

“Tao không muốn mướn đấy thì sao?” Ông cự lại đám oắt con này ngay. Hừ, dám uy hiếp ông à?

“Ủa, Vĩ ca là thuốc tráng dương cơ mà? Thứ đồ đó chỉ bán ở Núi Lửa để bảo vệ hạnh phúc vợ chồng thôi.” Lý Nhất Minh ghét nhất là mấy thằng lưu manh choai choai mất nết như vậy, thế là nó lên tiếng trả đũa giùm ông luôn. (Vầng, tên tiếng Bông của Viagra chính là Vĩ ca ạ:v)

Lam Thiếu Bằng thấy chuyện không ổn bèn vội hoà giải: “Nếu mướn người của các cậu thì phải trả bao nhiêu tiền?”

Tên choai choai nhìn đống thiết bị rồi nói, “Như thế này thì cũng cỡ bốn, năm nghìn đấy.”

“Đây là ăn chực trắng trợn.” Lý Nhất Minh phát hỏa, “Mướn dân công vận chuyển một ngày ít hơn thế này nhiều.”

“Mướn dân công à? Mày dám mướn một thằng tụi tao đánh chết một thằng.” Tiểu tuổi trẻ cố ý xắn tay áo, để lộ ra hình xăn rồng cho bọn ông xem.

“Tao là chủ nhà, nhà tao tao muốn làm gì thì làm. Đừng giỡn mặt trước cửa nhà tao! Chuyển đồ lên đi.” Lý Nhất Minh không nghe thằng kia mà chỉ huy người lắp đặt thiết bị vận chuyển đồ đạc lên.

“Móa, mày dám chuyển à?!” Bọn lưu manh định tiến lên đánh dân công làm thuê. Dân công làm thuê hoảng sợ ngừng tay. Lam Thiếu Bằng nói: “Bọn này là trùm nhà. Nếu các anh muốn lắp đặt thiết bị phòng ở thì phải thông qua cửa ải này của chúng nó đã.”

“Nó là trùm nhà, vậy tôi là cảnh sát thì sao? Để xem ai ngon hơn!” Cảnh sát Lý giận dữ rút thẻ cảnh sát ra.

Bọn lưu manh cười rộ lên.

“Ha ha ha, nhìn thằng củ chuối này xem, bày đặt lấy giấy tờ giả ra mà nói mình là cảnh sát kìa. Mày là cảnh sát dạng gì bọn tao biết tỏng rồi, định lừa ai vậy?”

“Chuyển đồ lên cho tôi! Hôm nay tôi không nhân nhượng chúng nó đâu!” Lý Nhất Minh bị bọn choai choai chọc giận rồi. Hôm trước nó đã nói với ông rằng mình là một sứ giả của chính nghĩa, thế nên hôm nay nó không thể để mình mất phần như vậy được.

“Mày dám chuyển?!”

“Tao cứ chuyển đấy. Mày mà đánh tao là đánh cảnh sát đấy!”

Bọn lưu manh cứ mặc kệ mà tiến đến đánh cảnh sát Lý. Gần đây cảnh sát Lý cũng không thèm nương tay với thể loại này. Ông cũng không chịu thua, tiến lên giúp cảnh sát Lý một tay, vừa đánh vừa chửi, “Dám đánh cảnh sát này. Cho tụi mày dám đánh cảnh sát này!”

“Cảnh sát con mẹ gì? Tao đánh thằng xài chứng nhận giả thì có!”

Tên oắt quất ống tuýp bằng sắt tới, cảnh sát Lý bắt lấy cánh tay tên oắt đầy lão luyện. Ống tuýp rơi trên mặt đất, tên lưu manh bị thụi một đấm vào mặt.

Mọi thứ rối tung lên. Lam Thiếu Bằng không giỏi đánh nhau nên trốn qua một bên mà gọi 110 báo cảnh sát. Chỉ chốc lát sau, mấy chiếc xe cảnh sát kéo đến, cảnh sát nhanh chóng xuống xe.

Lý Nhất Minh vừa nhìn thấy xe cảnh sát bèn lên tinh thần ngay. Ông vội hô lớn một tiếng, “Bớ người ta, côn đồ đánh cảnh sát nè bà con ơi!”

Bọn lưu manh vừa thấy cảnh sát đến bèn cướp đường mà chạy trốn, nhưng tốc độ thua xa Lưu Tường cả dặm. Còn cảnh sát Lý người ta thì được huấn luyện nghiêm túc nên nhanh hơn hẳn, chỉ cần bước vài bước là quật ngã được một tên lưu manh ngay. (Lưu Tường là vận động viên điền kinh số 1 của Trung Quốc)

Cảnh sát tiến đến còng tay tên oắt bị cảnh sát Lý quật ngã, “Cảnh sát Lý, sao anh lại ở chỗ này?”

“May mắn là tôi ở đây đấy. Đám lưu manh này càng quấy quá. Tôi lấy chứng nhận cảnh sát để chứng minh thân phận của mình thì chúng nó vẫn cứ tiến lên đánh tôi, cố tình chống đối cảnh sát.” Cảnh sát Lý lau phắt vết máu bên khoé miệng, bị thương rồi kìa.

Cảnh sát Lý lên xe. Mấy tên choai choai bị cảnh sát lôi lên chiếc xe khác, dự là sẽ bị vào đồn bức cung.

Ông cười ha hả vẫy tay nhìn bọn hắn đi xa, quay đầu hô một tiếng với đám nhân công lắp đặt, “Đứng đó nhìn làm gì? Còn không mau khuân đồ đi?!”

Lam Thiếu Bằng đi đến, cố ý khoác vai ông rồi cười ngọt ngào và nói với một chất giọng rất chi là ỏn ẻn, làm da gà của ông dựng đứng hết cả lên, “Hùng ca ~~~~ Hôm nay anh cố tình rủ cảnh sát Lý đến nhỉ? Anh định lợi dụng anh ta để xử mấy thằng trùm nhà này nhỉ? Tôi đoán không sai nhỉ?”

“Ha ha ha… Cái thứ vô văn hóa như anh làm sao có thể nghĩ ra sách lược đầy IQ như vậy được? Hoàn toàn là trùng hợp, trùng hợp đấy.” Ông nhún vai, có chết ông cũng không thừa nhận điều này.

Đời này ghét nhất là công việc lắp đặt thiết bị nhà cửa, cơ mà đây là nhà của Lam Thiếu Bằng, thôi cứ để em ấy giày vò mình đi. Ông dạo qua một vòng trong nhà Lam Thiếu Bằng. Nhà hắn gồm ba phòng, hai sảnh, hai nhà vệ sinh, bố cục coi như hợp lý. Nhà trơn được cái tốt ở điểm ấy, muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp. Ông thì ông có một tật xấu: Hễ thấy người ta làm gì là lại thấy ngứa ngáy, thấy Lam Thiếu Bằng lắp đặt thiết bị trong nhà, ông cũng muốn sửa chữa cái ổ chó của mình một chút.

Nhưng nghĩ lại, hay là thôi đi, đợi có nhà mới rồi sửa luôn. Sửa nhà cũ mệt lắm, cứ phải dọn đến dọn đi… Ôi, cuộc đời ông sao mà đau khổ thế này.

“Lam Lam.”

“Gì?”

“Nhà của em ở tầng năm, không cao lắm, gặp được điểm chuyện gì chạy xuống lầu cũng thuận tiện ghê ha.”

“Đúng vậy, tôi sợ về già lên xuống khó khăn.”

Giọng điệu sao mà bi quan quá. Lúc nói lời này ánh mắt Lam Thiếu Bằng u buồn tịch mịch. Người đẹp như hắn phải vui tươi rực rỡ mới thích hợp cơ.Chắc hẳn lúc trước hắn đã trải qua nhiều chuyện buồn. Ông gãi gãi đầu, Lam Thiếu Bằng đau khổ sao? Mọi người đều có hạnh phúc cũng như đau khổ. Xem ra đau khổ trong lòng hắn nhiều hơn ông rồi.

Trai đẹp bị tổn thương thường khó mà vực dậy nổi. Thế giới nội tâm của bọn hắn cũng giống như bề ngoài của bọn hắn vậy, rất tinh tế mà cũng rất mong manh dễ vỡ. Lại nói, ông mày cũng đẹp rạng ngời ra đấy mà sao nội tâm và bề ngoài của ông lại đối nghịch nhau thế này? Thôi, ông văn nghệ rồi.

“Em đi không đặng thì anh cõng em đi.” Ông cười hì hì khoác vai Lam Thiếu Bằng, “Khi đó hai ta đã đầu bạc răng long rồi. Anh cõng đi cho đổ mồ hôi, tốt cho sức khoẻ.”

“Hoang tưởng.” Lam Thiếu Bằng chùng vai xuống khiến tay ông tuột đi. Thấy hắn không thèm nói lý nữa, ông đành đi chỉ huy dân công làm việc.

Một người đàn ông tuyệt vời đầy nam tính đầy quyến rũ như ông đây mà không hấp dẫn hắn sao? Hừ, nếu em không chịu thể hiện rằng em yêu anh thì anh sẽ cầm chân em, sẽ đeo bám em đến chết cho mà xem. Trai nghiêm túc sợ nhất trai đeo bám mà.

Lúc bọn ông rời phòng thì sắc trời đã tối, dân đi làm lục tục về nhà. Mới vừa đi tới cửa ra vào hành lang, một người đàn bà đen đúa, da dẻ thô ráp lướt ngang qua. Mụ bỗng ngẩng đầu nhìn Lam Thiếu Bằng đầy khinh thường rồi cất giọng vô cùng quái gở: “Ủ ôi!!! Đây không phải là Đại thiếu gia Lam ư? Sao thế?Lại theo trai nữa rồi à?”

Lam Thiếu Bằng nhìn mụ, vẻ mặt cứng ngắc, không nói một lời.

“Mụ làm gì vậy?” Ông nào phải Lam Thiếu Bằng, lập tức chống nạnh đứng chắn ở phía trước, đối mặt với mụ đàn bà.

“Nhục nhã! Đồng tính luyến ái! Bán mông kiếm tiền! Buồn nôn!” Mụ đàn bà như hận Lam Thiếu Bằng đến chết, mở miệng mắng chửi vô cùng ác độc.

“Mụ già chết tiệt, muốn ăn đòn à?!” Ông không thèm nói nhảm với đàn bà, định đưa tay bem mụ một phát. Đừng tưởng rằng ông không đánh phụ nữ, lúc gặp phụ nữ cần ăn đòn thì ông tuyệt đối không nương tay đâu. Có loại đàn bà mặt dày không biết xấu hổ, phải dạy dỗ mụ một trận mới được.

“Lần này là lưu manh à? Được đấy, Chu Nghệ Thông kết hôn với người khác rồi, đáng đời mày nhé.” Mụ đàn bà hận không thể đâm chết Lam Thiếu Bằng ánh mắt oán độc của mình, còn hắn chỉ trầm mặt không nói một lời.

“Thằng đĩ tởm lợm! Sao không mắc bệnh AIDS chết luôn cho rồi đi?”

“Mày nói ai là lưu manh? Mẹ kiếp, cả nhà tụi bây mới là lưu manh ấy! Mẹ mày phắc với thằng bá vơ mới sinh ra được cái thứ phá hoại như mày. Tao thấy mày bán thân ở hộp đêm chứ đâu. Bán xong trông vãi cả vật vã.” Ông mắng người là mắng như thế đấy, chả trừ thằng nào con nào ra cả. Người ông yêu tự nhiên bị một con mụ xấu xí vô duyên vô cớ mắng mà ông không nổi sùng cho được à?

Bọn ông cãi lộn khiến nhiều người vây xem, trong đó còn có cả bảo vệ khu chung cư.

Trình mắng chửi của ông chuyên nghiệp hơn mụ này nhiều, khiến mụ giận dữ gào thét điên cuồng rồi tiến lên định đánh ông: “Mày vu oan bà! Lưu manh với trai bao xứng đôi lắm đấy.”

Thế là ông cho mụ một bạt tai ngã nhào xuống đất, đất mắt nổi đom đóm tìm không thấy nam bắc luôn.

“Vãi Luyện ~ Cho cái mặt không biết xấu hổ, dám động thủ đánh ông. Muốn chết à?!”

Ông còn muốn đá mụ mấy cước, nhưng Lam Thiếu Bằng giữ chặt lấy ông, “Được rồi được rồi, đừng so đo với mụ nữa.”

“Vô duyên vô cớ mắng ông còn định đánh ông. Mụ điên!”

Lúc ông vẫn còn hùng hùng hổ hổ không buông tha thì một gã đàn ông bế con vội vàng đi tới nâng mụ đàn bà dậy rồi nhìn Lam Thiếu Bằng với ánh mắt đầy cầu khẩn. Lam Thiếu Bằng lạnh lùng nhìn gã, “Quản vợ cho tốt đi. Lần sau tôi sẽ không ngăn nữa đâu.”

Có chuyện ẩn ở bên trong, chắc chắn có chuyện ẩn ở bên trong mà… Ông nghe thấy đầy mùi gian tình rồi này. Giao hợp mẫu thân, thế quái nào mà Chu Nghệ Thông chết tiệt vừa kết hôn xong thì lại nhảy ra thêm một thằng đàn ông nữa vậy? Lam Thiếu Bằng, đến cùng thì có bao nhiêu kẻ thích em thế này?!
Bình Luận (0)
Comment