-Lưu gia-
-Nhị Hoành, cậu phải biết ơn Đại Nguyên này nha! Tối qua cậu được vào nhà, tất cả là nhờ tớ đấy!_Vương Nguyên vênh mặt.
-Cũng tại đầu heo cậu nói tớ đi với bạn
trai, báo hại đến nửa đêm mama mới mở cửa cho vào, sáng nay mắt tớ thâm
quần như gấu trúc rồi nè!_Chí Hoành nhăn mặt ngáp một cái rõ dài.
-Nhắc mới nhớ, Thiên Tỉ tỏ tình chưa?!_Vương Nguyên hứng thú hỏi.
-Tớ nhớ là chưa có kể gì cho cậu nghe mà?_Chí Hoành nghi ngờ.
-Tớ lên chuẩn bị đi học đây!_Vuơng Nguyên ấp úng nói rồi chạy mất dép.
-Cậu ta thật kì lạ!_Chí Hoành khó hiểu nhìn Vương Nguyên rời đi.
-Cũng may mình nhanh chân! _ Vương Nguyên thở phào nhẹ nhỏm. Cũng tại Vương Tuấn Khải nhỏ mọn kia mách lẻo với cậu.
-Vương gia-
-Hai đứa muốn chừng nào dọn qua bên đó, để dì còn nói với bác Lưu bên nhà!
-Càng sớm càng tốt ạ!_Thiên Tỉ háo hức.
-Con cũng nghĩ vậy!-Khải cũng trả lời dì.
-Vậy cuối tuần này hai đứa chuyển sang đó luôn đi!
----------
-Chào!_Hạ Tử Khuê giở trò làm quen.
-Chào cậu!_Chí Hoành và Vương Nguyên vẫy tay chào lại, không quên kèm theo nụ cười tươi rối.
-Cô ta có thật là người xấu không vậy!_Thiên Tỉ nói nhỏ với Vương Tuấn Khải để tránh ba người nghe thấy.
-Lòng người khó đoán.
-Mình xuống đó được không?!_Hạ Tử Khuê tiếp tục lên tiếng.
-Được chứ!_Chí Hoành đáp lại.
Chỉ chờ câu đó, cô đã chạy xuống với vận tốc ánh sáng.
-Tình cảm bạn bè của các cậu tốt thật!_Hạ Tử Khuê cười.
-Ừ thì bạn!_Vương Nguyên nhếch mép.
-Sao cậu chuyển trường vậy? Anh quốc không phải rất tốt sao?!_Chí Hoành tò mò.
-Thật ra thì mình về đây là vì một người!
-Chúng tớ có biết anh ta không?
-Anh ta!_Tử Khuê vừa nói vừa chỉ vào Vương Tuấn Khải.
-WTF?!_Cả bốn người tròn mắt ngạc nhiên.
-Cậu không nhớ tớ sao?!_Hạ Tử Khuê ủy khuất.
-Trước đây chúng ta đã gặp nhau những hai lần. Kể từ đó, tớ không thể quên được cậu! Đến nay, cũng đã tám năm
rồi!_Hạ Tử Khuê đáng thương kể.
-Quả thực không nhớ! _ Vương Tuấn Khải lạnh lùng đáp, từ trước đến giờ chưa có người làm anh phải nghĩ nhiều.
-Cậu thật vô tâm! Sao có thể không nhớ tớ chứ?!_Hạ Tử Khuê nước mắt lưng tròng, bổ nhào bào lòng Vương Tuấn Khải.
-Mau buông!_Anh nét mặt không vui.
-Xin lỗi, tớ xúc động quá!_Hạ Tử Khuê lại khóc.
Vương Nguyên đã hiểu sơ câu chuyện của Hạ Tử Khuê, chính cậu cũng
khâm phục cô ta mấy phần. Đâm ra có chút không nỡ chia cách, cảm xúc
tuột dốc trầm trọng.
-Nguyên Tử, chuyện gì vậy?!_Vương Tuấn Khải bật cười.
-Không gì!_Vương Nguyên cuối gầm mặt, vỗ vỗ má cho tỉnh lại.
-Vương Nguyên có chuyện gì à?!_Hạ Tử Khuê cười thầm.
-Tớ đói!_Vương Nguyên ngại ngùng gãi đầu.
-Về chỗ ngồi đi!_Thiên Tỉ liếc nhìn Hạ Tử Khuê.
-Chào các cậu!
Tiết học đầu, cô chủ nhiệm vào lớp thông báo chuyện quan trọng.
-Trường chúng ta sắp tổ chức lễ kỉ niệm
ngày thành lập, mỗi lớp sẽ có một tiết mục kịch, cô đã rút thăm trúng
tiết mục “Người đẹp ngủ trong rừng”, nhiệm vụ còn lại là chọn vai diễn.
-A! Có cảnh hôn, trời ơi hồi hộp quá!_Bạn nữ hét lên thích thú.
-Chúng ta lại tiếp tục bốc thăm nha!_Cô giáo cười tươi, rút trong cặp sách ra một nắm phiếu.
-Em đi vứt rát ạ!_Tiểu Linh giơ tay.
-Được rồi em!
Tiểu Linh bước xuống cuối lớp, để lại mảnh giấy trên bàn Vương Tuấn Khải rồi bước vội lên.
-Gì vậy?!_Vương Nguyên thắc mắc.
”Tử Khuê đã xắp xếp hết mọi chuyện, cậu liệu mà tìm cách giải quyết đi!”
Vương Tuấn Khải ngầm hiểu hàm ý của Tiểu
Linh, liền gọi cô giáo ra ngoài nói chuyện. Hạ Tử Khuê lại hiểu nhầm
Vương Tuấn Khải muốn xin vai hoàng tử.
Năm phút sau, cuộc rút thăm bắt đầu.
-Dãy một trước!_Hai bạn của dãy một lên bốc thăm.
Đến lượt Chí Hoành, nó đùn đẩy trách
nhiệm cho Thiên Tỉ, Vương Nguyên cũng nhờ Vương Tuấn Khải lên bắt thăm
giúp, dù ra sao cậu cũng không hề muốn có vai diễn nào.
-Bây giờ chúng ta sẽ mở thăm, bắt đầu từ dãy một!
-Dãy chúng em có ba phiếu, là ba bà tiên ạ!_Tổ trưởng đại diện công bố.
-Tốt lắm, tiếp tục nào!
Tiểu Linh nhìn một vòng rồi đứng dậy báo cáo cho tổ mình.
-Dãy chúng em có 6 vai!
-Để cô ghi lại!
-Vương Tuấn Khải-Hoàng tử; Vương
Nguyên-công chúa; Dịch Dương Thiên Tỉ-Hoàng đế; Lưu Chí Hoành-Hoàng hậu; em là bà tiên thứ 4; Hạ Tử Khuê-Phù thủy! Hết rồi ạ!
Sau đó, cả lớp quay sang nhìn chầm chầm vào bốn con người. Vương Nguyên bất động, Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm.
-Các bạn có vai diễn ngày mai đến phòng
tập!_Xong xuôi công việc, cô giáo bước ra khỏi lớp, Hạ Tử Khuê rời chỗ
ngồi lập tức chạy theo.
-Cô đã hứa sẽ cho em vai công chúa? Sao giờ lại thành thế này?_Hạ Tử Khuê nổi giận.
-Cô xin lỗi nhưng làm vậy là không công bằng.
-Vậy tại sao Vương Nguyên đóng vai công chúa, cậu ta là con trai mà cơ mà?
-Cậu ấy bắt trúng thăm đó mà!_Cô giáo cười.
-Vương Tuấn Khải đã nói gì với cô?_Hạ Tử Khuê lập tức nghĩ đến chuyện lúc nãy.
-Không có gì, em ấy nhờ cô nộp hộ mấy văn bản cho thầy hiệu trưởng thôi, đừng bận tâm. Thôi cô đi đây!_Cô giáo
thở phào, một hơi chạy biến.
-Được lắm! Đợi đấy!_Hạ Tử Khuê hậm hực bước vào phòng học, gom hết sách vở bước ra khỏi lớp.
-Không còn vai nào khác sao? Làm cái cây cũng được mà!_Vương Nguyên vô cùng ức chế.
-Tớ cũng chẳng khá hơn cậu!_Chí Hoành hai tay chống cằm thở dài.
-KHÔNG THỂ ĐƯỢC!_Vương Nguyên khóc to hơn.
-Im lặng chút không được hay sao?! Có
khối gì người muốn đóng vai công chúa, mà không có cơi hội đấy! _ Vương
Tuấn Khải nghiêm giọng.
-Đi tìm người muốn đóng vai công chúa của anh đi!
-Anh cưỡng hôn bây giờ! _ Vương Tuấn Khải mặt gian.
-Nín là được chứ gì?!_Vương Nguyên lấy tay che miệng.
Vương Tuấn Khải cười, nhớ lại chuyện lúc nãy, vẫn là anh cao tay hơn.