16h00 có tin nhắn từ Thiên Tỉ, tim Chí Hoành cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. -Đại Hoành! Không được buông lỏng bản thân như thế!_Chí Hoành vỗ má trấn an bản thân.
-Trước mắt vẫn nên chọn quần áo!
Một loạt hành động sột soạt kéo dài, rốt
cục nó vẫn chưa chọn được gì. Không nghĩ nhiều nữa, Chí Hoành chạy thẳng một mạch vào phòng Nguyên để xin ý kiến.
-VƯƠNG NGUYÊN!
Giọng nói vang vọng của Chí Hoành làm Vương Nguyên đang chơi game cũng phải bỏ dỡ để xem có chuyện kinh khủng gì.
-Nhờ Đại Nguyên chút việc nhé!_Chí Hoành ngọt ngào nói làm Vương Nguyên rùng mình.
-WTF?!_Vương Nguyên tròn mắt.
-Cậu nghĩ, tớ mặc gì thì phù hợp?_Chí Hoành đỏ mặt hỏi.
-Với tư cách là một người bạn, tớ nghĩ cậu nên mặc váy!_Vương Nguyên chống cằm suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến.
-Không rãnh giỡn với cậu!_Chí Hoành tức giận bỏ đi.
-Đừng giận, tớ đùa thôi!_Vương Nguyên một tay kéo Chí Hoành trở lại.
_____________
-Vậy ổn chứ?! Khải ca!
-Đẹp! Chú mặc gì cũng đẹp!Oáp!_Vương Tuấn Khải trả lời cho có lệ rồi tiếp tục giấc ngủ vàng của mình.
-Thật sao?!
”Khò...khò”
Thiên Tỉ đen mặt đạp cho Vương Tuấn Khải một cái.
___________
15h40, Chí Hoành đi qua đi lại trước nhà, trong lòng hồi hộp lạ thường. Nó không nhớ là Thiên Tỉ hẹn mình ở công viên nào.
-Làm sao đây! Tớ quên mất công viên Thiên Tỉ hẹn là ở chỗ nào rồi!_Chí Hoành thở dài
-Cậu làm như chỗ chúng ta nhiều công viên lắm ấy!_Vương Nguyên lắc đầu.
-Đúng nhỉ! Tớ đi, nhớ xin phép bố mẹ giúp!_Chí Hoành sau đó vội vã chạy đi.
-Tại công viên-
-Treo lên đây, xếp cái này thành trái tim cho cháu, bánh kem đặt đây được rồi!_Thiên Tỉ đang chỉ đạo xắp xếp mọi
thứ để gây bất ngờ cho người bạn.
-Tới giờ rồi, giao lại cho chú, cháu đi nha!_Thiên Tỉ mỉm cười.
-Chúc cháu may mắn!
Thiên Tỉ ra trước cổng công viên đứng chờ, thấy Chí Hoành đã lấp ló ở khu vui chơi bên trong liền đen mặt chạy vào.
-Thiên Tỉ! Ở đây!_Chí Hoành hớn hở nói.
-Cậu đến khi nào?!
-Khoảng 1 phút trước! Haha!
-Vào trong thôi!_Thiên Tỉ dắt tay Chí Hoành vào trong.
-Hôm nay công viên hơi khác thường ngày nhỉ!
-Đúng là vậy!_Thiên Tỉ gật gù.
-Cậu vừa nói gì?!
-Không có!
-Muốn gắp gấu không? _ Thiên Tỉ hỏi.
-Được!_Chí Hoành trả lời.
-Lát sau-
-Nãy giờ toàn gắp trật!_Chí Hoành buồn chán ra một góc ngồi.
Thiên Tỉ không nói gì, lặng lẽ quay lại nơi gắp gấu, lát sau đem về cho Chí Hoành một con thú nhồi bông.
-Cho cậu!
-A, cảm ơn!_Chí Hoành thích thú ngắm nhìn chú thiên nga trắng trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp.
-Cậu thích thiên nga?
-Tại sao?!
-Vì màu trắng tinh khiết của chúng, thật đẹp!
-Cậu cũng vậy!_Thiên Tỉ như bị cuốn vào
đôi mắt trong veo của Chí Hoành khi nói. Hắn có thể tưởng tượng được nó
thích chúng đến mức nào.
Gương mặt phúng phính của Chí Hoành thoáng phiếm hồng, nó ngại ngùng quay đi tránh ánh nhìn của hắn.
-Tớ muốn chơi tàu lượn!_Chí Hoành lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng.
-Cậu không sợ sao?
-Sao lại sợ?!
-Thật chứ?_Thiên Tỉ run rẩy, nó không sợ nhưng hắn sợ a.
-Đi thôi! Đi thôi!
Chí Hoành hào hứng đi trước, Thiên Tỉ
ảm đạm theo sau, cứ thế bước lên tàu lượn. Hắn mặc dù rất sợ nhưng vẫn
luôn cố gắng giữ hình tượng, nó tốt nhất không nên biết hắn sợ độ cao.
Sau khi đi tàu lượn, cả hai cùng nhau đi ăn kem, chơi đu quay, bắn súng...Toàn trò chơi dành cho trẻ con.
Trời cũng đã xế chiều. Chí Hoành sợ ba
mẹ ở nhà sẽ lo lắng nên đành nói lời tạm biệt. Nhưng Thiên Tỉ nào chấp
nhận, hắn lại kéo nó đến căn cứ bị mật đã chuẩn bị lúc nãy.
-Tớ muốn về!_Chí Hoành mắt long lanh nhìn Thiên Tỉ, hắn vẫn im lặng.
Lát sau Thiên Tỉ dừng lại làm Chí Hoành
phía sau đột ngột lao về phía trước. Sau hai tiến vỗ tay, đèn pha lê
xung quanh bừng sáng.
Đây là nơi cao nhất của công viên, bốn
phía là hoa đủ các loại. Nơi trung tâm là một chiếc bàn được trải bởi
cánh hoa hồng, tạo thành hình trái tim lãng mạn.
-Thích không?_Thiên Tỉ hồi hộp.
-Thích!
-Cho tớ cơ hội được chăm sóc cậu! Nhé!_Thiên Tỉ mỉm cười.
-Thật ra...!
Chí Hoành nói chưa dứt câu đã bị Thiên Tỉ tiến tới chiếm trọn đôi môi. Nó trừng mắt nhìn hắn không chút phản ứng, dù chỉ là nụ hôn thật nhẹ nhàng cũng làm cho Chí Hoành đầu óc trống
rỗng, hai gò má không tự chủ đỏ ửng lên.
Thiên Tỉ kéo Chí Hoành vào lòng, siết thật chặt. Dù nó chưa cho hắn câu trả lời thật sự, nhưng chỉ cần như vậy là đủ.
-Lưu gia-
-Hoành nhi sao đến giờ vẫn chưa về!_Lưu mama lo lắng.
-Cậu ấy bây giờ đang hạnh phúc lắm nha!_Vương Nguyên cười gian.
-Hết nói nổi, đã vậy tối nay, ta cho nó nhịn đói!
Thê thảm rồi!