Từ ngày được Vương Tuấn Khải cứu, ác cảm của Vương Nguyên đối với anh cũng giảm đi nhiều, cả hai cũng trở nên thân thiết hơn. Có điều, hễ gần nhau là lại gây lộn ầm ĩ.
_________
-Ở nước Anh xa xôi-
-Tôi nghe!_Cô gái có tên Tử Khuê vội chạy đến khi điện thoại vừa đổ chuông. Đó là một cô gái rất đẹp nhưng dã tâm cũng rất lớn. Cô có gương mặt trái xoan, nước da trắng cùng mái tóc
Tomboy tôn lên chiếc cổ thon mịn, ngoại hình không chê vào đâu được. Hạ
Tử Khuê từ nhỏ đã sang Anh quốc sống với mẹ vì lí do ba mẹ cô ly thân.
-Ba đây, con và mẹ vẫn sống tốt chứ?_Người gọi điện cho cô không ai khác, chính là Hạ Vĩnh Kỳ.
-Ra ông cũng còn nhớ mình có đứa con gái! Cũng đã 10 năm không gặp nhau, nhỉ?! _ Hạ Tử Khuê khinh bỉ nói.
-Đừng nói vậy! Ta lúc nào cũng nhớ con gái! Nhưng công việc quá bận nên...
-Không cần vòng vo, lại có chuyện cần nhờ vã tôi chứ gì?! Tôi tuyệt đối không về Trung Quốc!_Hạ Tử Khuê đánh úp.
-Nếu ta nố Vương Tuấn Khải đang ở đây thì sao?!_Đây là con át chủ bài của Hạ Vĩnh Kỳ.
-Vương Tuấn Khải đã về Trung Quốc? Khi nào?!
-Hơn nữa cậu ta còn đang yêu một thằng con trai!
-Cái rắm gì thế? Anh ta hồ đồ rồi, tôi nhất định không để chuyện này xảy ra!
-Chả còn cách nào khác là con phải về Trùng Khánh! Sẵn tiện xử lý giúp ta thằng nhãi Vương Nguyên đó!
-Ngày mai tôi sẽ về! Ông hãy cho người đến sân bay đón! _ Nói xong Hạ Tử Khuê nhanh chóng gác máy.
-Chongqing Airport-
-Tiểu thư! Tôi ở đây!_Người đàn ông vận tây trang sang trọng với gọi Hạ Tử Khuê.
-Về nhà ngay lập tức!_Cô lạnh lùng ra lệnh.
Người đàn ông không nói gì, nhanh chóng
lái xe đưa cô về nhà. Chiếc xe đổ trước một tòa nhà rộng lớn, cổng được
tự động mở ra, dọc đường đi là hai hàng người hầu đang cuối đầu chào
đón. Gương mặt Hạ Tử Khuê không cảm xúc đi thẳng vào nơi Hạ Vĩnh Kỳ đang thưởng thức trà.
-Thấy con cái về mà vẫn thản nhiên đúng là chỉ có ông, vô trách nhiệm!
-Ta chỉ là vui đến mức không biết nên làm gì thôi!_Lão ngạo nghễ cười.
-Giỏi ngụy biện!_Hạ Tử Khuê Nói cười khẩy bỏ lên lầu.
-Con với cái, ngang bướng giống hệt mẹ
mày!_Hạ Vĩnh Kỳ cười khổ. Đó cũng là lí do mà vợ chồng lão không chung
sống hòa thuận được.
___________
Sáng thứ hai Vương Nguyên đi học sớm hơn bình thường và hiện giờ cậu đang đứng trên lầu nhìn dáo dác xuống sân trường.
-Làm gì sáng sớm mà đã tập trung xuống sân trường hết vậy?_Cậu tự hỏi.
-Nghe đồn lại có học sinh mới!_Vương Tuấn Khải bỗng xuất hiện từ phía sau.
-Là bam hay nữ?!_Vương Nguyên tò mò.
-Là nữ, rất xinh đẹp!
-Nữ chứ đâu phải sinh vật lạ!_Vương Nguyên bĩu môi.
-Vương Nguyên của chúng ta là nhất rồi!_Vương Tuấn Khải trêu chọc làm tai Vương Nguyên đỏ ửng hết lên.
-Đồ điên!
-Haha, đùa thôi!_Vương Tuấn Khải bật cười.
Hạ Tử Khuê hòa vào dòng người đông đúc, ánh mắt lóe lên tia ác độc khi vô tình quan sát được hành động của Vương Tuấn Khải.
-Shit!
____________
-Này này, lớp ta lại có học subh mới đấy!_Một bạn học nói, cả lớp cứ thế nhốn nháo lên.
-Thiên Tổng! Cậu có biết gì về bạn học mới không?_Chí Hoành hỏi.
-Định tán tỉnh? _ Thiên Tỉ lườm.
-Nào có a!_Chí Hoành chột dạ.
-Nhị Hoành! Chiều nay đi chơi nha!_Thiên Tỉ cao hứng rủ rê.
-Cũng được a!_Chí Hoành cười ngọt trả lời.
Cuộc hẹn được chấp nhẫn Thiên Tỉ trong bụng như mở cờ. Hắn ngay cả ý định muốn đẩy nhanh tiến độ cũng có luôn rồi.
Thời khắc mong đợi cuối cùng đã đến, cô giáo đưa Hạ Tử Khuê vào lớp.
-Đây là Hạ Tử Khuê, học sinh mới của lớp ta!_Cô giáo tươi cười.
-Tớ là Hạ Tử Khuê, cứ gọi mình Tiểu Khuê
được rồi. Mong các bạn giúp đỡ!_Từ nhỏ Hạ Tử Khuê đẫ thuộc lòng các cách thức giao tiếp, nên nhanh chóng lấy được thiện cảm của mọi người.
-Còn chỗ trống cạnh Tiểu Linh, em xuống đấy ngồi đi!
-Vâng!_Hạ Tử Khuê dáo dác nhìn, nhận thấy chỗ ngồi của mình cách bàn Vương Tuấn Khải một khoảng, gương mặt bỗng chốc u ám.
-Chúc các em học tốt!_Cô giáo bước ra ngoài.
Vừa ngồi xuống bàn, Hạ Tử Khuê liền trở về bộ mặt thật, khiến Tiểu Linh ở bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng.
”Chỉ mới ngày đầu thôi!” _ Hạ Tử Khuê cười nửa miệng.
Ở dãy bàn cuối, Vương Nguyên vẫn ngây thơ không biết rằng mình sắp gặp nguy hiểm.
Tan trường, như thường lệ nhóm bốn lại cùng nhau về nhà.
Lúc đến nhà Chí Hoành, Thiên Tỉ nháy mắt:
-Đừng quên! Nhị Hoành!
-Tớ biết rồi!_Chí Hoành ngại ngùng gật đầu.
Khi về đến nhà, Vương Tuấn Khải nhìn thấy Chương Tử Di đang đứng thấp thỏm không yên trước cổng.
-Khải Nhi! Con gái lão ta đã về nuớc rồi! Ta lo đây là một trong những âm mưu mới của lão.
-Hạ Tử Khuê sao?_Thiên Tỉ hỏi.
-Đúng!
-Cô ta vừa chuyển vào lớp của tụi con!
-Nguy rồi, hai đứa sắp xếp sang Lưu gia một thời gian để bảo đảm an toàn!
-Thật sao ạ?!_Thiên Tỉ vui ra mặt.
Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối vẫn trầm
ngâm suy nghĩ, điều anh lo lắng nhất hiện tại là Hạ Tử Khuê sẽ giở trò
gì, có nguy hiểm như bố cô ta hay không?!
-End chap-