Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Chương 31

Dạ Nguyệt ngồi trên xe taxi khóc như mưa, gương mặt cô chỉ toàn là nước mắt. Bác tài xế nghĩ bụng chắc cô này mới cãi nhau với người yêu, uất ức quá khóc chứ có ai nghĩ rằng cuộc hôn nhân của cô gái trẻ này đã sụp đổ.

Tim cô đau đớn chẳng thua gì Hạo Khang, đây thật chất là một vết cắt hành xác, đau đớn đến khó chịu. Thở cũng đau, khóc cũng đau, cô làm gì thì vẫn luôn thấy đau. Hạo Khang đổ lỗi cho Dạ Nguyệt quá tàn nhẫn, Dạ Nguyệt thì đổ lỗi cho Hạo Khang sao quá vô tình. Sao anh không níu kéo?

Hạo Khang ngồi ở một góc phòng, đầu anh dựa vào vách tường, anh như hóa điên vì chuyện này. Mất con, giờ mất luôn vợ, người đàn ông mạnh mẽ đến đâu cũng suy sụp.

Anh bật cười, anh cười trong nước mắt, anh cười giễu cho cuộc đời mình. Vì một cô gái mà giờ thành ra như vậy. Đáng khen cho vợ anh, biến anh thành một kẻ điên vì tình.

***

Một tháng trôi qua kể từ ngày cô nói “chúng ta kết thúc”, anh đã bình thường trở lại, chỉ có điều anh ít nói hơn trước. Anh không còn muốn tiếp xúc với ai, sáng đi làm, chiều lại về.

Dạ Nguyệt bắt đầu lại với cuộc sống đài các của mình, sáng đi học, chiều về nhà, shopping mua sắm, spa làm đẹp. Cô trở lại là một Dạ Nguyệt đanh đá, nhưng thật chất đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, vết thương lòng chưa bao giờ ngừng rỉ máu.

Hàng đêm cô chìm đắm trong âm nhạc và mùi rượu nồng. Cô muốn quên anh, cô muốn quên hết những kỉ niệm hạnh phúc bên anh. Cô lắc lắc ly rượu, mắt lờ đờ nhìn cái thứ chất lỏng son sánh đẹp đẽ đó.

Cô lại khóc, cô lại nhớ về tên bạc tình đó. Ngu ngốc, mày thật sự ngu ngốc Nguyệt à. Anh ta chẳng đáng cho mày đau nhưng mày cứ đau, đau vì yêu quá nhiều, yêu một cách ngu muội.

“Dạ Nguyệt!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cô lờ mờ nhìn xung quanh. Một bóng người đứng ngược sáng khiến cô chẳng thấy gương mặt người đó.

“Hạo Khang!” Cô lại bật lên cái tên đó, người đàn ông đó bật cười khanh khách như cô đang làm trò cười cho anh ta. “Anh không phải Hạo Khang! Không phải!” Cô xoay lưng đi, người đàn ông đó nắm vai cô xoay lại.

“Tôi là Hàn Luân, bạn của Hạo Khang. Về thôi, cô say rồi!” Anh ta nắm tay cô, cô rụt lại như phản xạ.

“Anh về đi, tôi ổn!” Dạ Nguyệt cự tuyệt thẳng thừng. Anh ta tìm cô làm gì? Cô và anh ta chẳng liên quan gì mà.

“Dạ Phong bảo tôi đưa cô về, anh ta bận, không đón cô được!” Hàn Luân nói ngắn gọn rồi kéo cô đứng lên. Anh đưa cho tên bồi một cái thẻ vàng rồi kéo cô bước đi. Nghe đến Dạ Phong thì cô mới ngoan ngoãn ra về.

Cô ngồi ở ghế lái phụ,không hiểu sao cô uống rất nhiều nhưng vẫn không cảm thấy say. Cô rất tỉnh, tỉnh đến nổi không thể nào tỉnh hơn được.

“Cô ngốc lắm, tại sao lại tự hành hạ bản thân bằng loại men cay đó. Cô cảm thấy thỏa mãn sao?” Hàn Luân lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh trong xe. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Anh nói nhiều quá!” Cô khẽ nói, Hàn Luân chỉ bật cười, anh cười như cô đang kể cho anh nghe một câu chuyện rất khôi hài.

“Cô rất xinh đẹp, thông minh, quyến rũ. Xung quanh vẫn òn rất nhiều người đàn ông tốt, tại sao lại đau lòng vì Hạo Khang?”

“Vì tôi yêu anh ta, có thể anh ấy không tốt nhưng tôi yêu, bất chấp yêu!” Cô đáp rất nhẹ, phải cô yêu đấy.

“Nếu anh ấy là xã hội đen? Anh ấy giết người, cô có yêu không?” Hàn Luân hỏi, đưa ánh mắt dò xét nhìn cô.

“Anh ấy có tồi tệ hơn thế tôi vẫn yêu!”

“Vậy tại sao lại từ bỏ?”

“Vì tôi sợ bẩn! Anh còn gì để hỏi không?” Dạ Nguyệt nhìn anh ta, Hàn Luân nhún vai, câu trả lời rất thuyết phục người nghe. Anh chuyên tâm lái xe, không nói gì nữa.

***

1 tháng trôi nhanh

Hôm nay Dạ Nguyệt dậy rất sớm, không phải là chuyện gì to tát, chỉ là cô sẽ ra tòa lần cuối về vụ hôn nhân này. Sau ba lần hòa giải không thành thì hôm nay tòa sẽ quyết định.

Cô gặp Hạo Khang, anh vẫn vậy, chỉ là có vẻ gầy hơn trước. Gương mặt mệt mỏi lộ rõ, anh chỉ khẽ nhìn cô.

“Em...có còn yêu tôi không?” Hạo Khang bất ngờ hỏi, cô giật mình trước lời hỏi bất ngờ đó.

“C..không!” Chỉ xíu nữa cô đã nói là có, may thay cô ngăn lại. Yêu thì cứu vãn được à? Hạo Khang mỉm cười chua chát quay đi. Cô cũng cười, đắng chát. Phiên tòa chỉ kéo dài ba mươi phút. Chấm hết phiên tòa, cô và anh không dính líu gì nữa. Anh đứng lên quy lưng bỏ đi trước, giống như anh muốn trốn chạy sự thật này.

Cô cũng đứng lên đi nhanh theo anh, mặc dù kết thúc nhưng cô vẫn còn vài lời muốn nói. Cô nghĩ hôm nay cô nên nói hết.

Anh bước đi chẳng nhìn đường, anh lao nhanh ra khỏi tòa án. Vừa ra khỏi cửa cô đã nghe thấy tiếng còi ting ting từ xa. Cô nhìn xe, rồi nhìn anh, anh lao đi trong vô thức. Dạ Nguyệt thất kinh, cô chạy nhanh ra trong sự bàng hoàng của mọi người.

Dạ Nguyệt đẩy anh thẳng qua bên kia đường. “Ầm” Dạ Nguyệt bị hất tung ra, Hạo Khang bàng hoàng ngồi dưới đất. Máu, máu, rất nhiều máu. Nó như cuốn phim quay chậm, tua lại một cách kinh hoàng.

Anh ngồi đây, Dạ Nguyệt nằm kia, máu rất nhiều. Cô như một bông hoa bị bóp nát dưới tay ác quỷ. Mái tóc dài xõa tung, chiếc đầm trắng đầy máu. Mọi kí ức tươi đẹp về Hạo Khang đang chạy qua trong đầu cô.

“Tại sao em lại làm vậy?” Hạo Khang bước đến ôm Dạ Nguyệt vào lòng. Cô cố gắng thở, mắt lờ mờ nhìn anh. Cô đưa tay run run lên chạm vào gương mặt thân thuộc đó. Môi cô mấp máy, nói mãi không thành lời.

“Bởi vì...em...em...em...chưa...hộc...chưa...bao...giờ...gi...giờ...hộc..hộc...” Cô buông tay, hai mắt nhắm lại.

“KHÔNG!” Hạo Khang hét lên, anh chứng kiến người anh yêu lịm đi trong lòng mình. Anh lay cô nhưng cô chỉ còn là một cái xác.

***

Ở phòng cấp cứu, Hàn Luân nhìn Dạ Nguyệt, anh khẽ vuốt gò má cô, khẽ nói.

“Tôi xin lỗi!”

Hàn Luân đẩy cử phòng cấp cứu bước ra, anh nhìn mọi người một lượt.

“Cô ấy bị xuất huyết nội, tôi xin lỗi!” Nói rồi anh bước đi. Hạo Khang trừng mắt nhìn vào hư không. Ý của Hàn Luân là muốn nói điều gì?

Anh đã chứng kiến cô trút hơi thở cuối cùng, làm sao anh quên được đây.

“Trời ơi, tôi giết vợ tôi rồi!” Anh quỳ xuống sàn hét lên, tay anh nắm thành quyền đập mạnh xuống sàn.

“Đồ yêu nghiệt! Anh là đồ yêu nghiệt!”

“Khang à, anh yêu nghiệt quá đấy!”

“Thầy giáo yêu nghiệt! Em yêu anh!”

“Khang!!!”

“Bởi vì...em chưa bao giờ...”

Một chuỗi kí ức về cô hiện về trong tâm trí anh. Nụ cười đó, bàn tay đó, ánh mắt đó, mãi mãi, mãi mãi, anh sẽ không còn thấy nữa.

“Con bé mất rồi! Cậu để con bé thanh thản nhé!” Dạ Phong vỗ vai Hạo Khang, Dạ Phong cũng khóc, đứa em gái anh hết mực yêu chiều, giờ thì ra đi mãi mãi. “Hai mẹ con nó, đoàn tụ rồi!” Mẹ của Dạ Nguyệt nói, bà lịm đi trong sự đau khổ.

“Phải rồi, hai mẹ con họ đang chờ tôi, họ chờ tôi, tôi sẽ đến với họ. Chúng tôi sẽ lại hạnh phúc!” Hạo Khang nói, Dạ Phong nắm vai anh lại.

“Hạo Khang!” Dạ Phong tán vào mặt anh. “Con bé chết vì cậu đấy! Phải sống cho tốt vào! Cậu bình tĩnh lại dùm tôi đi!” Dạ Phong hét lên, hai thằng đàn ông ngồi bật khóc như trẻ con. Cả hành lang bệnh viện giờ chỉ còn tiếng khóc xé nát nội tâm.

Hôn nhân chấm hết, cuộc đời Dạ Nguyệt cũng kết thúc bằng một dấu chấm.
Bình Luận (0)
Comment