Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Chương 32

Ngày tang lễ của cô, trời đổ mưa rất nhiều. Mưa rỉ rả suốt cả một ngày, trời âm u mù mịt. Cả nhà tang lễ đâu đâu cũng toàn tiếng khóc thương. Trời cao cũng đang khóc thương cho số phận của Dạ Nguyệt.

“Nguyệt con...Nguyệt con...” Mẹ cô ngồi cứ gọi tên cô mãi, bà không nghĩ sẽ có một ngày kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh ra đi như thế này.

Sáng hôm qua bà còn nhìn thấy đứa con gái đáng yêu nói “con chào cả nhà” thế mà hôm nay cô lại nằm bất động trong chiếc quan tài lạnh giá.

Hạo Khang như một kẻ chết rồi, anh ngồi đó, mắt trân trối nhìn di ảnh cô. Anh thật sự không dám tin rằng cô đã ra đi mãi mãi. Cái giây phút anh ôm chặt cô vào lòng mà chẳng còn chút hơi ấm nó thật sự đáng sợ.

Anh giết người, giờ anh phải nhận lại quả báo là nhìn vợ chết đi không làm gì được.

Tử thần, ngài ác độc lắm, một cô gái như thế mà ngài nỡ cướp đi mạng sống. Ngài ác với cô, ác với cả Hạo Khang. Ngài cướp đi con của anh ấy, giờ đến vợ của anh ấy. Cuộc đời này công bằng ngài đặt đi đâu?

Tiếng mưa tí ta tí tách bên ngoài, bên trong thì khóc than không ngừng. Cả không gian chìm trong nổi đau. Ngày mai, mọi người sẽ đưa Dạ Nguyệt về nơi an nghỉ. Cô sẽ thanh thản ra đi chứ? Nhân gian chẳng còn gì để cô vương vấn, ra đi là cách tốt nhất giải thoát cho con người.

Hàn Luân cũng đến nhưng anh không ở lâu, anh chỉ hỏi thăm một vài câu, an ủi một vài câu rồi ra về vì anh còn việc bận. Nhưng trong giây phút này, ai lại quan tâm người nào bận hay nhàn.

“Cậu nên ăn chút gì đó đi, Hạo Khang!” Dạ Phong cầm hộp cơm đến đưa Hạo Khang nhưng anh chỉ lắc đầu. Anh không đói, anh không muốn ăn.

“Cậu nên ăn đi chứ! Ai cũng không ăn...” Dạ Phong lại nói, anh nhìn chiếc bàn nhỏ kia, đầy nhưng hộp cơm mà chẳng ai đụng đến.

“Tại sao anh không ăn đi?” Hạo Khang nói, giọng khàn khàn như cố nén gì đó ở cổ họng. Anh không ngước mặt lên, hai mắt anh chỉ đăm đăm nhìn xuống sàn.

“Tôi không đói!”

“Tôi cũng như anh!” Hạo Khang cười khảy, Dạ Phong biết trong lòng Hạo Khang đau đớn cỡ nào. Hạo Khang đau bao nhiêu thì anh đau gấp mười lần như vậy. Hai người bọn họ chỉ ở cạnh nhau gần một năm, còn anh với Dạ Nguyệt, cùng nhau mười tám năm rồi. Anh chứng kiến cô lớn lên từng ngày, anh chứng kiến những gì mà em gái anh trải qua. Đau khổ không, đau lắm chứ.

Hạo Khang ngửa đầu ra sau, hai mắt nhắm chặt như cố nén, nhưng anh đâu biết, càng nhắm thì nước mắt chảy ra nhiều hơn. Dạ Phong vỗ vai anh rồi bỏ đi, có nói gì thì lúc này cũng chẳng có tác dụng. Cứ để đau một chút, mọi chuyện sẽ dần ổn định trở lại.

***

Nơi chôn cất cô không xa, chỉ là một khu nghĩa trang gần ngoại ô. Nơi đây u buồn, chắc cô không không thích đâu nhưng thị thành thì đâu còn đất. Nếu có thể anh còn muốn đem cô về nhà.

Trời vẫn mưa, vẫn âm u, mù mịt. Từng cục mây đen cứ nối tiếp nhau mà ồ ạt xô đến, hình như sắp có bão.

“Về thôi!” Dạ Phong nói. Hạo Khang khẽ lắc đầu.

“Không, trời sắp mưa, cô ấy sợ sấm sét lắm! Không có tôi cô ấy sẽ khóc. Anh biết không Phong, tôi còn nhớ bữa kia, tôi bận việc ở công ty và tổ chức mãi đến khuya vẫn chưa về. Hôm đó mưa lớn lắm, lúc tôi về đến nhà đã rất khuya, tôi tưởng cô ấy ngủ rồi nhưng không, lúc tôi bước vào thì cô ấy chạy xà vào lòng tôi. Hai mắt ngân ngấn nước. Anh biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói “Hạo Khang đáng ghét, sao giờ này mới về!” tôi cứ tưởng cô ấy là quan tâm tôi nhưng cô ấy lại bảo...”

“Thôi đủ rồi, cậu đừng kể nữa! Xin cậu đấy, đừng kể nữa!” Dạ Phong nói, đôi vai anh run lên bần bật.

Hạo Khang mỉm cười, nụ cười lạnh giá. Thật chất anh đang khóc, anh khóc nhưng không ai thấy. Mưa đã che đi những giọt nước mắt đó.

***

Dạ Phong nhìn sơ qua căn phòng của Dạ Nguyệt, anh khẽ nén tiếng thở dài rồi đóng cửa. Căn phòng này xem như sẽ không còn dùng nữa.

Bên Hạo Khang cũng vậy, anh kéo màn bang công lại, lúc cô ra đi, cô chẳng lấy đi gì nhiều, chỉ vài bộ quần áo của cô. Còn tất cả những gì mà anh mua cho cô, cô đều để lại tất. Anh nhìn chiếc bàn trang điểm, tay khẽ chạm vào những hộp trang sức, những thỏi son mà cô yêu thích.

Cầm tấm vải trắng phủ lại chiếc bàn, phủ lại những kí ức về cô.

“Hạo Khang, màu son này thế nào? Đẹp không anh?”

“A, trời đẹp quá ha anh?”

Cô mỉm cười nói, hai mắt long lanh tựa như mặt hồ thanh tĩnh. Cô ngoắc anh đến, Hạo Khang mỉm cười bước đến ôm cô. Nhưng anh vừa chạm vào, cô tan biến mất. Anh đứng giữa phòng nhìn vào bàn tay mình. Mơ, anh đang mơ sao?

Khẽ mỉm cười trách mình, cầm khung hình anh và cô chụp chung mà úp xuống bàn. Cánh cửa phòng của hai người cũng dần khép lại. Khép lại chuỗi ngày hạnh phúc.

“Tạm biệt em! Dạ Nguyệt!”

“Cạch” anh khóa cửa lại, cả người tựa vào cửa. Từ giờ căn phòng này sẽ không còn hơi ấm của cô. Nếu không còn hơi ấm của cô thì nó có tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Khang!” Mai Mai bỗng ở đâu bước đến. Anh chẳng thèm liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, anh quay lưng đi về căn phòng hướng đông. Mai Mai nhìn theo anh, thật là, tại sao Dạ Nguyệt đã chết nhưng anh vẫn không chịu quên cô. Trong khi cô đây cũng yêu anh cơ mà.

***

“Hạo Khang, cậu nghĩ như vậy thật sao? Cậu đừng vì quá đau buồn mà làm chuyện dại dột. Cậu đã khó khăn lắm mới có được chỗ đứng vững chắc trong tổ chức. Đừng nông nổi mà đánh mất. Nếu cậu sống sót quay về thì...”

“Đủ rồi Hàn Luân! Vì Dạ Nguyệt mà tôi mới chần chừ mãi, giờ cô ấy không còn nữa, có chết đi thì tôi cũng không luyến tiếc. Tôi không thể nào để bọn sâu bọ đó cho rằng mình là một thằng hèn! Cậu hiểu chứ?” Hạo Khang nghiến răng nói qua điện thoại. Hàn Luân chỉ thở dài.

“Được rồi! Thời gian này mình không có ở trong nước, có gì mình sẽ bảo Yay giúp cậu! Vậy chừng nào cậu sang Italy?”

“Sớm nhất là ngày mai, trễ nhất thì cuối tuần!”

“Được rồi! Mình phải vào làm thủ tục, mình sẽ gọi Yay!” Hàn Luân nói chưa dứt lời thì Hạo Khang cúp máy. “Cái thằng kì cục” Hàn Luân nhìn điện thoại rủa.

Hạo Khang nằm dài ra sofa, cuộc sống anh sẽ như thế nào đây? Quay về lúc chưa gặp cô sao? Anh không muốn.

“Hạo Khang, anh sao vậy?”

“Nguyệt?” Anh bật dậy, dáo dác nhìn xung quanh, anh rõ ràng nghe tiếng cô mà. Anh đứng lên đi quanh quẩn trong phòng, anh lại ảo giác. Cô mất rồi, anh nên để cô yên nghỉ chứ. Anh lại cười, anh hết cười rồi lại khóc. Cứ như một kẻ điên.

Người chết thì đã chết, người sống vẫn phải sống. Quy luật này đã luân hồi lâu lắm rồi.
Bình Luận (0)
Comment