Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 116



Ánh mắt bọn họ chạm nhau chỉ trong một giây ngắn ngủi, rồi Phó Thần lập tức quay đi.

Bên kia, A Tam đã dạy dỗ xong ba tên du côn. Phó Thần thấy binh lính chuẩn bị chạy đến, liền nắm tay A Tam, chạy ra khỏi phủ đô úy. Lý Biến Thiên không muốn nhiễu dân, nếu bọn họ đánh nhau với bách tính trong thành, cho dù đối phương có gây sự trước đi chăng nữa cũng xem như gây phiền phức cho Lý Biến Thiên, vậy nên chuồn là thượng sách.

A Tam cao lớn hơn Phó Thần rất nhiều, nếu là bình thường, lẽ ra Phó Thần kéo thế nào A Tam cũng không nhúc nhích mới phải. Nhưng lúc này, A Tam lại dễ dàng bị Phó Thần lô đi. Cũng chỉ có mình Phó Thần mới cảm nhận hết được, trong cuộc hành trình này, thái độ của A Tam đã thay đổi nhiều như thế nào.

Hắc Quả Phụ Văn Ỷ vẫn đứng đó, sững sờ nhìn bọn họ biến mất phía cuối đường. Ban nãy, ánh mắt của thiếu niên, trong phút chốc tỏa ra khí thế khiến người ta không thể kháng cự. Cho đến bây giờ, hình ảnh ấy vẫn quay đi quay lại trong đầu nàng.

Nghe một tiếng vỗ nhẹ, Văn Ỷ, biệt danh Hắc Quả Phụ quay đầu nhìn lại, trông thấy gương mặt của Thanh Nhiễm, "Đi theo ta."

Hai người đi tới một mái hiên cũ nát, gặp hai mật thám đã chờ ở đó từ lâu. Thấy gương mặt Thanh Nhiễm nghiêm nghị không chút ý cười, Văn Ỷ thoáng chột dạ, "Bỗng nhiên gọi thuộc hạ về đây, không biết có gì sao bảo?"

"Nếu các ngươi đã đến đông đủ thì ta cũng không cần vong vo nữa. Ban nãy, khi ta nói công tử đã đến, ta cảm thấy thái độ của các ngươi không phù hợp nên mới gọi các ngươi ra đây. Ta biết các ngươi cho rằng không nên rời khỏi kinh thành, rời bỏ Vanh Hiến tiên sinh mà chạy đến nơi này, làm phản đồ của thất hoàng tử. Các ngươi cảm thấy bất mãn lắm phải không?"

Những thuộc hạ bị Thanh Nhiễm nói thẳng tiếng lòng đều im lặng nhưng không thể phủ nhận được. Những điều Thanh Nhiễm nói đều là suy nghĩ trong thâm tâm, bọn họ vốn không hề muốn đến nơi này.

Nếu Phó Thần ở đây thì chắc chắn sẽ càng tán thưởng Thanh Nhiễm. Trí tuệ của cô nương này không hề đơn giản như vậy. Nàng là người vô cùng cẩn thận, quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn nắm rõ suy nghĩ của thuộc hạ như lòng bàn tay. Sau khi phát hiện ra, nàng vẫn án binh bất động, chờ bọn họ tận mắt trông thấy Phó Thần rồi mới gọi về lần nữa.

Thanh Nhiễm đảo mắt qua một lượt. Ba thuộc hạ bị nhìn đều chột dạ cúi đầu. "Thuộc hạ không dám."

"Các người không phải không dám, chỉ là giận mà không dám nói thôi."

"....." Bị nói trúng tim đem, bọn họ đều nghẹn họng.

"Có phải cá ngươi cảm thấy những mệnh lệnh của ta lúc trước chỉ là nói cho vui? Ta yêu cầu các ngươi chấp hành, không chút hoài nghi. Bằng không, ta cũng không lưu lại đám thuộc hạ chỉ biết kéo thêm phiền phức cho ta và công tử."


"Thanh đại nhân, ta không có ý nghĩ đó." Văn Ỷ toát mồ hôi lạnh.

"Có ý nghĩ hay không, trong lòng ngươi tự biết. Văn Ỷ, ban nãy ngươi đã quan sát công tử rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Văn Ỷ lắc đầu, lại gật đầu, "Thuộc hạ không biết phải hình dung thế nào nữa, nhưng thuộc hạ có cảm giác, hình như đã bị công tử nhận ra."

Dù trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt.

"Cho nên, các ngươi cho rằng, thứ ta có thể nhận ra, công tử sẽ không không nhận ra ư?" Thanh Nhiễm nói một câu, khiến cả ba đều ngẩng đầu.

"Thanh đại nhân, ý ngài là, công tử thật ra biết chúng ta không phục?" Còn chưa gặp mặt đã có thể đoán được sao?

Thanh Nhiễm lạnh lùng cười, "Con người công tử, chỉ bằng hai ba câu sao có thể nói rõ. Nếu như có kẻ nào khẩu phục tâm không phục thì đến từ đâu cứ quay về đó, ta không cưỡng ép các ngươi. Công tử có thiếu người cũng không cần loại thuộc hạ chân trong chân ngoài, một mặt hai lòng, hiểu không?"

Nàng vẫn nhớ kỹ, yêu cầu của Phó Thần đối với bọn họ : quỳ hồ tinh bất quý hồ đa, năng lực không nằm ở sức mạnh, mà ở tấm lòng.

Ba người quỳ xuống, bọn họ thật sự sợ hãi, lại càng không nghĩ tới vị trí của công tử này trong lòng Thanh Nhiễm lại cao đến thế. "Thanh đại nhân, xin đừng đuổi chúng ta đi."

"Nếu công tử cảm thấy các ngươi không gây trở ngại thì các ngươi đều có thể ở lại đây. Ta hy vọng các ngươi có thể chứng bản thân thật tốt cho công tử thấy. Nếu ta phát hiện ra có ngươi có tâm tư khác thì đừng trách ta không niệm tình nghĩa trước kia." Nói xong những lời này, nàng cũng không giảng đạo lý gì nữa. Trăm nghe không bằng một thấy, cứ để bọn họ tận mắt trải nghiệm đi. "Có lẽ các ngươi không biết. lúc đầu công tử không có y định thu nhận các ngươi, bởi vì các ngươi không biểu hiện ra năng lực gì khiến ngài phải đánh giá cao. Ta không muốn đưa các ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây rồi lại đuổi về. Như thế thật mất mặt Thanh Nhiễm ta, mất mặt sư phụ."

Thanh nhiễm biết tám người nàng mang theo đều không cần hoài nghi về lòng trung thành, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ dốc hết sức. Bọn họ không phải những con rối, có suy nghĩ của riêng mình. Nghe lệnh chấp hành nhiệm vụ và toàn tâm toàn ý chấp hành nhiệm vụ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ba người Văn Ỷ đều biết những điều Thanh Nhiễm nói là thật. Cảm giác bị khinh thường này không hề dễ chịu. Vốn dĩ khi ở phe thất hoàng tử, họ cũng không được coi trọng, đã chịu đủ uất ức rồi, chẳng lẽ đổi phe rồi mà vẫn phải chịu cảnh đó sao? Nhất định phải làm được gì đó, chí ít là cho vị công tử kia thấy, bọn họ xứng đáng được trọng dụng.

"Đây là lần đầu tiên ta cảnh cáo các ngươi, cũng là lần cuối cùng." Răn đe một phen, Thanh Nhiễm cũng không biết lời nói của mình có bao nhiêu tác dụng. Nhưng dù có hay không, nếu trong số người nàng đưa đến có kẻ phản bội, thì nàng sẽ là người đầu tiên giải quyết tai họa ngầm.

Nói một hồi lâu như vậy, những người này không dám tùy tiện khinh thường Phó Thần nữa. Dù bọn họ không phục vẫn là không phục nhưng ít ra sẽ chịu làm việc đàng hoàng. Trong số bọn họ, trừ Văn Ỷ phải lẩn vào Lỗ vương phủ, nhất định phải rời khỏi thành trước khi đóng cửa thành ngày hôm nay, hai người kia chưa có nhiệm vụ gì, đang chờ Thanh Nhiễm phân phó.

Bọn họ lần lượt là Phúc Xà, thiện về ám khí độc dược, và Phì Hổ, âm hiểu khinh công, đăt bẫy. Phúc Xà và Phì Hổ đều là biệt dang, bọn họ cho rằng tên như thế mới nam tính.

"Hai người các ngươi võ công tương đối tốt, đủ để bảo vệ bản thân. Ngoài ra, công tử cũng có vài nhiệm vụ đặc biệt phân cho hai ngươi. Hãy ra ngoài thành đợi, tối nay sẽ hành động."

Kế hoạch của công tử sắp bắt đầu rồi....

A Tam bị Phó Thần kéo chạy đi một đoạn, thấy Phó Thần giúp hắn giải quyết tai họa ngầm do đánh nhau với người ta, A Tam có chút cảm khái. Vừa rồi, hắn dạy bảo mấy tên du côn chỉ vì thấy chúng vây lại bắt nạt thằng bé nhà mình. Hắn đi theo Lý Biến Thiên đã lâu, cũng học được tính xấu của Lý Biến Thiên, đó là chuyên bao che khuyết điểm cho người nhà.

A Tam cũng biết, nếu không phải bọn họ chạy kịp thì lát nữa sẽ trở thành chuyện ầm ĩ ở Đan Hô thành.

Nhớ đến lời A Nhất nói với mình ban nãy, hắn bỗng nhiên kéo Phó Thần lại, nghiêm túc hỏi, "Lý Ngộ, đệ sẽ ở bên cạnh chủ công suốt sao?"

Rất hiếm khi A Tam nói một câu dài.

Ban đầu, chính hắn là người bắt Phó Thần ở Túy Tiên lâu. Khi ấy, hắn cảm thấy thiếu niên này cũng chẳng sống được bao lâu nên không để tâm, nhưng bây giờ lại không đơn giản như vậy.

"Đệ không ở đây thì còn ở đâu?" Phó Thần làm như không hiểu ý A Tam, nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

Nghe vậy, tinh thần căng thẳng của A Tam đột nhiên buông lỏng, ừ một tiếng. Vẫn theo, theo chủ công khai sáng tân thịnh thế.

Hai người quay lại phủ đô úy thì trông thấy A Nhất dẫn theo một nhóm hộ vệ, chờ ở bên ngoài, có lẽ là bị đuổi ra. Phủ đô úy chuẩn bị riêng cho đoàn người của tứ vương gia một trạch viện để tạm thời ngủ lại.

Lúc Phó Thần đi tới còn nghe thấy tiếng người quán tháo om sòm, đó là giọng giận dữ của tứ vương gia Lý Diệp Tổ.

"Sao y lại chết được? Lúc đi đệ đã hứa với ta thế nào? Nói là sẽ mang người về hoàn chỉnh không rụng một sợi tóc cơ mà?"


"Đệ quên mất hai huynh đệ chúng là dược nhân của ta rồi sao? Không có bọn họ thì ta không có thuốc, có phải đệ mong ta chết sớm hay không? Bọn họ đều chết ở Tấn quốc, ngay cả hung thủ còn không bắt về được, không biết hoàng thượng định giải thích sao đây?" Lý Diệp Tổ châm chọc, có thể nghe được hắn đang kìm nén tương đối. Đương nhiên, có giận dữ đến mấy thì trước mặt Lý Biến Thiên, hắn cũng phải nhẫn nhịn phần nào.

Những âm thanh phẫn nộ oang oang không dứt.

A Tam quay gương mặt vô cảm về phía A Nhất, ý hỏi nguyên nhân.

A Nhất thở dài, "Vương gia biết rồi." Chuyện huynh đệ Thẩm gia chết ở Loan kinh.

Nhiều năm nay, hai dược nhân suy nhất của vương gia còn chưa chết chính là hai huynh đệ này. Ngay cả chủ nuôi chó mười năm còn có tình cảm, huống chi hai huynh đệ họ đã tận tâm tận lực hầu hạ Lỗ vương.

Sau đó, Phó Thần nghe Lý Biến Thiên lên tiếng sau một hồi im lặng.

Vẫn là giọng nói không chút gợn sóng, nhịp điệu không nhanh cũng không chậm, "Hoàng huynh vì sao phải tức giận? Bọn họ bị huynh giày vò nhiều năm như vậy, có khi chết đi lại là giải thoát."

"Sao hả, bây giờ đệ lại vì người ngoài mà chỉ trích ta? Giấu diếm ta sự thật?" Lý Diệp Tổ giận dữ cười, "Giày vò? Giày vò ư? Đệ cũng đừng có quên, năm đó đệ cam tâm tình nguyện để cho ta đưa bọn họ đi, chưa từng nói một tiếng không. Bây giờ thì sao, lương tâm bỗng nhiên thức tỉnh à? Ta không không biết Lý Biến Thiên còn có thứ đó."

"Cũng không phải giấu diếm, ta quả thật không biết hung thủ sát hại bọn họ là ai."

"Đệ sao có thể không biết, chẳng qua đệ không muốn nói cho ta mà thôi." Lý Diệp Tổ hít sâu một hơi, "Suốt bao nhiêu năm qua, ta đối với đệ xem như cúc cung tận tụy. Bây giờ thì ai lật lọng nào, hay là ta thậm chí còn không có tư cách tức giận? Hoàng đệ, đệ thay đổi rồi. Kể từ khi đệ kế vị, đệ ngày càng khiến ta không thể nào nhìn ra suy nghĩ thật nữa."

"Con người, ai cũng thay đổi thôi."

"Lý Biến Thiên, Biến Thiên.....Ha ha, ta quên mất cái tên này do chính đệ tự đặt. Tên cũng tự mình sửa, đệ thì ngay cả ông trời cũng chẳng thèm xem vào mắt, vậy mà lại ở đây mà nói nhân nghĩa đạo đức với ta? Đệ coi ta là đám người ngu xuẩn ngoài kia sao?"

Phó Thần cùng những hộ vệ khác đều cảm thấy đây không phải chuyện bọn họ có thể xen vào. Cứ đứng lù lù bên ngoài nghe như vậy quả thật không thích hợp.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Lý Diệp Tổ bỗng nhiên đạp tung cửa. Dưới sức mạnh của hắn, cánh cửa gần như bị đạp đổ. Vừa lúc đó, hắn trông thấy đám Phó Thần đang định rút lui. Nhưng bây giờ trong mắt Lý Diệp Tổ chẳng hề có đám người này. Hắn chỉ như một con hổ dữ, muốn phát tiết cơn giận.

"Huynh cần dược nhân, ta đương nhiên sẽ chuẩn bị cho huynh." Tiếng Lý Biến Thiên vọng ra từ bên trong.

"Không cần hoàng thượng phí tâm, ta sẽ tự nghĩ cách." Ánh mắt Lý Diệp Tổ lạnh lẽo, xen lẫn chút tàn nhẫn, đẫm máu.

Ngay lúc đó, Thập Ngũ từ bên ngoài chạy vào, "Khởi bẩm tứ vương gia, người ngài mang về kia, trốn mất rồi........"

Mang về? Phó Thần vừa sực nhớ ra, là thập nhị hoàng tử?

"Trốn?" Lý Diệp Tổ nở nụ cười âm lãnh, tà mị vô cùng. Vết chân chim nhàn nhạt kia càng thêm phần khát máu. Hắn ha ha cười to, chỉ thẳng vào đám Phó Thần, "Các ngươi mau theo ta, bắt tên tiểu súc sinh chạy trốn này."

Qua niên tế, trong cung lại khôi phục trật tự trước kia.

Hôm nay, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời rải xuống mặt hồ gợn sóng lấp lánh. Mục Quân Ngưng đi du hồ cùng Mai Giác, đám cung nữ thái giám đều ở trên bờ. Trên thuyền chỉ còn hai người bọn họ. Vào mùa đông, hồ Dịch Đình vẫn còn lạnh lẽo, nhưng vẫn có khí tức đầu xuân tràn về, là thời điểm thích hợp để du ngoạn.

"Sao lại gọi muội tới đây?" Hai người các nàng chưa từng trò chuyện thân thiết trước mắt mọi người. Đương nhiên trong mắt kẻ ngoài cuộc, hoàng quý phi hẳn là bất mãn vì Mai Giác quá được sủng nên tìm cớ để dạy dỗ.

Một khi đã vào là cung phi, ngay cả tỷ muội trong gia tộc còn có thẻ trở mặt thành thù. Ví dụ như hoàng hậu nương nương, mẫu thân của nhị hoàng tử và Lan phi, mẫu thân của cửu hoàng tử, chẳng phải là đích thú tỷ muội ở Ngô gia sao? Huống chi, trước kia quan hệ của hoàng quý phi và Mai phi chẳng có gì thân thiết. Cho nên những người nghe tin này đều hóng xem kịch vui. Có người còn ra ngoài tản bộ, cố ý đi ngang hồ Dịch Đình để xem hai vị phi tần này khiêu khích, châm chọc nhau như thế nào. Có khi lát nữa lại thành một trận đại chiến cũng nên.

Đưa thuyền đến giữa hồ, nét mặt Mục Quân Ngưng có chút uể oải, xoa xoa mi tâm.

"Đến đây rồi, chúng ta có thể yên tĩnh nói chuyện."

Mai Giác lo lắng nói, "Tỷ tỷ, tỷ cần bảo trọng thân thể, trông tỷ mệt mỏi lắm."

"Hiện giờ ta bị giám sát từng bước, không thể nói chuyện không kiêng dè như trước nữa. Ngoài ra, gần đây có kẻ xử lý nhân lực của ta, người ta an bài bên cạnh muội cũng có kẻ động tay động chân. Nói chuyện với muội ở nơi nào cũng không yên lòng, chẳng bằng thoải mái hẹn muội ra đây." Mục Quân Ngưng trấn an Mai Giác, ý nói bản thân không sao.


"Tỷ có biết là ai không?" Mai Giác nghe vậy cũng lo sợ. Nàng biết thế lực của Mục Quân Ngưng trong cung tuy không mạnh nhưng cũng cành lá xum xuê, nhân lực dồi dào. Hơn nữa còn có những nô tài giữ chức vị cao, ngay cả tổng quản phủ nội vụ Lưu Túng cũng là người của nàng. Bây giờ lại có kẻ xử lý bọn họ. Kẻ đó là ai mà thần thông quảng đại như vậy?

"Hẳn là hai thế lực khác nhau, bởi rõ ràng có hai cách hành động khác biệt. Kẻ xử lý người của ta, ta căn bản đã biết y là ai. Y chắc hẳn còn chưa tra được chi tiết, chỉ cảnh cáo xong rồi thu tay."

"Sao tỷ biết?"

"Hai thủ hạ của ta chết, lúc chết, trên người đều có một thứ."

"Là gì?"

"Đòa hoa cao."

"Nghĩa là sao?"

"Nghe nói đào hoa cao là món điểm tâm người nào đó trong cung thích nhất. Người kia rõ ràng là một nam nhân thân cao bảy thước mà chẳng hiểu sao lại thích thứ đồ ăn vặt đàn bà như thế. Y đang muốn cảnh cáo ta, đừng gây sự nữa, bằng không sẽ không chỉ đơn giản là giết hai thuộc hạ thôi đâu." Nàng còn không biết vì sao, Thiệu Hoa Trì vốn không có căn cơ, từ khi nào lại mọc ra một lực lượng nguy hiểm như vậy. Tuy hai thuộc hạ kia không phải người nắm vai trò cốt lõi trong mạng lưới nhân lực của nàng, nhưng cũng là người nàng bồi dưỡng lâu năm, ngay cả hoàng thượng còn không biết, thế mà lại bị Thiệu Hoa Trì nhận ra. Chuyện này nói sao cũng rất kỳ quái. Có lẽ Thiệu Hoa Trì không phải kẻ có thể dễ dàng động tay vào.

Tuy thế lực trước mắt vẫn không bị hao tổn, nhưng chỉ cần nàng huy động người ở phạm vi lớn thì e là Thiệu Hoa Trì có thể phát hiện ra càng nhiều tai mắt của nàng, do đó gián tiếp khống chế nàng. Lúc này nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Mấy ngày gần đây, lúc nàng sai người tra xét tình báo đều phải nhìn trước ngó sau, cực kỳ cẩn thận, sợ bị tai mắt của Thiệu Hoa Trì phát hiện ra.

Mục Quân Ngưng nghiến răng nghiến lợi. Một con kiến tự dưng lại hóa sói, sao không kinh hãi cho được.

"Chẳng lẽ tỷ nói đến........" Mai Giác cũng không ngốc. Người trong cung thích ăn đào hoa cao thì nàng biết vài người, nhưng trong đó chỉ có một vị là nam nhân.

Nhưng nàng còn biết thêm, có một người nữa, cứ đến thời điểm xuân hạ là lại nhờ lão Bát Hồ ở Thiện Thực phòng chuẩn bị đào hoa cao để ăn lót dạ.

Mục Quân Ngưng lắc đầu, ý bảo Mai Giác hiểu là được. Cẩn tắc vô áy náy, không nên nói tên ra

"Đây không phải chuyện ta lo lắng nhất. Ta hẹn muội ra đây là vì có một thế lực khác, mà thế lực này ta không thể tra ra kẻ nào đứng sau. Muội còn nhớ, cách đây vài ngày, muội thường xuyên bị ám sát. Ta sắp xếp người theo bên cạnh muội, kể từ đó, những đợt ám sát cũng giảm đi nhiều. Nhưng mấy ngày gần đây, hộ vệ ta an bài liên tục bị điều đi, bên cạnh muội có rất nhiều lỗ hổng, quá nguy hiểm. Trong cung có người muốn giết muội, hơn nữa địa vị cũng không thấp." Ánh mắt Mục Quân Ngưng lạnh lùng. Trừ Thiệu Hoa Trì ra, còn có ai muốn đối phó với nàng và Mai Giác.

Rào rào.

Mục Quân Ngưng quay mặt nhìn về phía bờ hồ. Có cái gì đó như bọt nước nổi lên trên mặt nước.

Nàng chưa kịp nói câu gì, đột nhiên, có kẻ từ dưới hồ phi lên, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Hắn nhảy lên thuyền, khiến con thuyền chao đảo, lay động dữ dội.

"Thích khách!" Mục Quân Ngưng lớn tiếng kêu.

Thích Khách không chờ cho chiếc thuyền vững trở lại, đã lao đến tấn công. Sức mạnh hắn phi thường, vung dao đâm thẳng về phía Mai Giác.




Bình Luận (0)
Comment