Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 117



Dù Mục Quân Ngưng lập tức la lên, nhưng cũng không có tác dụng gì. Người trên bờ cách chỗ này quá xa, không thể lập tức ứng cứu.

Không biết người này đã ẩn nấp dưới hồ bao nhiêu lâu, làm thế nào có thể nhịn thở lâu, làm thế nào di chuyển không gây động, sau đó tìm vị trí ra chiêu quyết định. Một cao thủ có tài ẩn thân cao cường đến thế, cả Tấn quốc chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Toàn bộ khoảng thời gian vừa rồi. Mục Quân Ngưng không hề phát hiện ra nơi này có gì khác lạ.

Giữa ban ngày ban mặt mà dám công khai hành thích, chắc chắn thích khách này đã quyết tâm một đi không trở lại, cũng là tình thế bắt buộc gã phải tiến hành kế hoạch ám sát này. Điều đó cũng cho thấy, kẻ sau lưng gã đã không thể đợi được nữa, nhất định phải nhất kích tất sát. Nếu dùng trò lén lút không thành công, chẳng bằng tìm cơ hội tấn công trực diện.

Bất cứ ai cũng không thể ngờ, sau những lần âm thầm ám toán kéo dài suốt mấy tháng nay, lại là một cuộc đột kích.

Tiếng la hét, tiếng hô hoán vang lên không dứt. Đám người trên mờ đã rối như mớ bòng bong.

Lúc trông thấy chủy thủ của thích khách đâm thẳng về phía Mai Giác, trong tích tắc, thần kinh căng thẳng đến tột cùng khiến người ta sinh ra ảo giác, gọi lại những ấn tượng khắc ghi sâu nhất trong đời. Mục Quân Ngưng nhớ đến những ngày còn chưa gả vào phủ thái tử, người nàng ái mộ quyến luyến, lại nhớ đến cái chết thảm thương của y, chỉ được bọc vải trắng rồi phát tang.

Nàng có nhớ, năm xưa nàng cũng từng thành tâm thành ý đối đãi với Tấn Thành đế, nhưng trái tim dần nguội lạnh như tro tàn. Khi có vài đứa con, tình yêu trong lòng nàng đã phai nhạt. Qua ba mươi tuổi, nàng đã xem như "lão nhân" trong cung, không mặn mà gì với những thứ lúc sống cầu không được, lúc chết chẳng mang theo. Nàng như một kẻ ngoài cuộc. ngày qua ngày nhìn những kẻ trong cung nổi lên chìm xuống, người mới thay người cũ, chỉ có mình nàng đứng vững bao năm.

Cuộc sống của nàng bình yên không gợn sóng, tựa như một hồ nước phẳng, không chút lăn tăn, cho đến khi.......gặp hắn.


Không biết tự khi nào, mọi thứ đều bỗng trở nên tươi sáng hơn. Mỗi ngày, nàng đều có gì đó để mong chờ, giống như được quay lại thời thiếu nữ đã qua từ mấy chục năm trước. Nàng nghĩ, không biết hôm nay hắn lại mang đến điều bất ngờ gì đây. Hắn lúc nào cũng làm những chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Nàng kinh hãi nhận ra, mình không nên như thế.

Nàng không thể động tâm, thậm chí tuyệt đối không thể cho hắn biết mình ôm ấp thứ tâm tư không nên có. Cho đến khi Vịnh Nhạc phát hiện ra, buộc nàng phải lựa chọn. Nàng lựa chọn từ bỏ hắn. Nàng tin đây là điều mà người mẹ nào cũng sẽ làm. So với những thứ tình cảm hư vô, chỉ có nữ nhi là điều nàng cần che chở nhất.

Dù cả đời không gặp, chỉ cần biết hắn vẫn sống tốt là được rồi.

Nhưng nàng vạn lần không ngờ tới, buông tay một lần, lại nghe tin hắn đã chết. Thậm chí, chết ra sao còn không rõ.

Nếu sớm biết, dù có phải đánh đổi tất cả, nàng cũng giữ hắn lại bên mình. Chỉ cần hắn sống bình an.

Chết rồi, còn cầu gì nữa, còn muốn gì nữa. Trừ một nấm mộ hoang, nàng chẳng có gì khác.

Lúc này, con thuyền chao đảo dữ dội. Mục Quân Ngưng chẳng biết tìm đâu ra sức lực, đứng vững, không bị thuyền hất ngã. Nàng vịn một tay lên mép thuyền, tay kia kéo Mai Giác đang nghiêng ngả. Thân thể nàng nhanh hơn đầu óc, lập tức xoay người lại, che chắn cho Mai Giác.

Nháy mắt, chủy thủ của thích khách xé rách cung trang, đâm ngập vào lưng nàng. Cơn đau khiến cả người nàng co rút, gân xanh nổi lên trên làn da, lộ cả mạch máu, khiến người ta hoảng sợ.

"A!" Nàng cắn chặt khớp hàm, muốn rách da thịt trong miệng. Máu tươi tràn khỏi khóe miệng, rơi xuống trên mình Mai Giác.

Từng giọt từng giọt, như hồng mai nở rộ trong Ngự Hoa Viên.

"Không ....Tỷ tỷ !" Trong mắt Mai Giác ngập tràn kinh hãi. Nàng không còn là Mai phi nhỏ nhẹ, hiền thục trong mắt Tấn Thành đế nữa. Trước mắt nàng chỉ có những dòng máu đỏ thẫm loang lổ. Nàng điên cuồng hét lên, hét đến tê tâm liệt phế.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không một ai trong các nàng kịp phòng bị.

Mục Quân Ngưng ôm chặt lấy Mai Giác, không chừa kẽ hở nàng. Sức nàng rất lớn, giống như một hình nhân bằng cao su, dính chặt không thể gỡ ra.

Thích khách không nghĩ lúc mình chuẩn bị giết được mục tiêu thì lại có tên Trình Giảo Kim nhảy ra lo chuyện bao đồng. Cung phi ở hậu cung chẳng phải đều ước cho nhau chết sớm sao. Gã đau đầu suy nghĩ, bây giờ phải giết Mai Giác càng nhanh càng tốt. Gã muốn đá văng hoặc kéo Mục Quân Ngưng ra, nhưng bất kể làm cách nào cũng không thể lay động được nữ nhân trước mặt.

Chuyện này quá phi lý. Một thích khách chuyên nghiệp như gã, mọi phương diện liên quan đến võ nghệ đều nổi danh trên giang hồ, tại sao không kéo nổi một nữ nhân.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, gã không sao đẩy được nàng ra.


Nàng đã bộc phát toàn bộ sức mạnh lớn nhất trong đời, ôm chặt Mai Giác, che chở dưới thân, ánh mắt còn cháy bùng sự điên cuồng, cố chấp.

Thích khách rút thanh chủy thủy ra, ngay sau đó lại đâm phập một nhát nữa vào lưng Mục Quân Ngưng.

Thích khách nhận thấy những người trên bờ đã gọi hộ vệ. Thời gian cấp bách, gã không thể dây dưa thêm nữa. Vốn dĩ, sau khi giết người xong, hắn chỉ cần nhảy xuống hồ là có thể chạy thoát. Nhưng giờ có Mục Quân Ngưng cản trở, hắn không thể động đến Mai Giác. Chỉ có một cách duy nhất, là giết luôn Mục Quân Ngưng. Người chết đương nhiên không thể phải kháng.

Mục Quân Ngưng không phát ra tiếng nàng. Lưng nàng đã bị đâm ít nhất năm nhát dao, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Gương mặt vốn hồng nhuận giờ đã trắng bệch như xác chết, không chút huyết sắc nào. Nhưng thân thể nàng vẫn theo bản năng, cuộn chặt lấy Mai Giác.

Mai Giác nghe tiếng từng nhát dao đâm vào thân thể, cùng tiếng máu tươi thịt đỏ trào ra không cách nào ngăn được, lại trơ mắt nhìn Mục Quân Ngưng chưa từng buông lỏng tay chút nào.

Nước mắt nàng rơi từng giọt lớn, gương mặt khuynh thành phút chốc lấm lem ướt nhòe, "Tỷ tỷ, buông ra......buông ra đi......"

Lại một nhát dao, đã là nhát thứ sáu. Mục Quân Ngưng dường như chạm đến bờ vực cái chết rồi.

Trong lúc những mũi dao liên tục hạ xuống, nàng một lần nữa siết chặt cánh tay ôm Mai Giác, thì thầm đứng quãng trò chuyện.

"Muội không thể chết. Hắn vất vả lắm.....mới đưa được muội đến địa vị ngày hôm nay, sao có thể......Hắn vĩnh viên đi rồi, ta không cứu được hắn. Nhưng bây giờ, ta không thể bỏ mặc muội bị....." Muội chắc chắn là người hắn muốn bảo vệ.

Ý thức của Mục Quân Ngưng đã bắt đầu tan rã. Đôi mắt nàng dần mờ đi, cuối cùng, nàng nở nụ cười yếu ớt.

Mục Quân Ngưng ngã xuống, không còn tri giác nữa, hoàn toàn hôm mê bất tỉnh, gục xuống người Mai Giác.

Đây là cơ hội tốt, thích khác định kéo nàng ra, nhưng lại xảy ra chuyện không ngờ. Sau khi ngất đi rồi, sức lực của Mục Quân ngưng còn lớn hơn lúc tỉnh, gã không cách nào đụng vào Mai Giác bên dưới Mục Quân Ngưng.

Nàng giống như đã dính chặt vào Mai Giác vậy.

Lúc này, cấm vệ quân đã tới. Bọn họ chia binh làm hai đường bọc đánh, lần lượt chạy về phía hồ.

Thích khách trông thấy vậy, biết hôm nay không thể giết được Mai Giác. Mặt gã tràn ngập sắt khí nhìn Mục Quân Ngưng đã không cách cái chết bao xa. Vị hoàng quý phi này chắc chẳng có bao nhiêu khả năng sống sót, vậy thì hẳn là sau này cũng bớt chút trở ngại.

Thích khách nhảy xuống hồ Dịch Đình, nhanh chóng lặn mất tăm.

Thuyền nhỏ cũng ngừng lay động. Mai Giác cẩn thận ngồi dậy. Nàng sững người nhìn lưng của Mục Quân Ngưng, không thể thốt lên một tiếng, lời nói đều nghẹn trong yết hầu. Tấm lưng kia bị dao đâm đến huyết nhục mơ hồ. Áo bị đâm rách, lộ ra lớp bông....đỏ thẫm. Toàn bộ cung trang như ngâm trong máu tươi.


"A.......A...." Mai Giác nhìn hai bàn tay đỏ máu, đó là máu của Mục Quân Ngưng chảy tràn xuống dưới, dính lên tay nàng. Nàng khóc không thành tiếng. Mai Giác xưa nay luôn trầm ổn, giờ đã mất hẳn khí chất thường ngày. Nàng ôm chặt Mục Quân Ngưng đã ngất đi, "Đừng chết.....Tỷ tỷ......Tỷ sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi...."

Tin tức hoàng quý phi và Mai phi du hồ gặp chuyện không may lan khắp hậu cung. Các thế lực đều nhanh chóng tụ tập ở Phúc Hi cung.

Thiệu Hoa Trì còn hay tin sớm hơn người khác. Khuôn mặt y thần bí khó lường, chẳng biết đang nghĩ gì.

Quỷ Tử nhỏ giọng, "Có cần sai người lén lút làm chút chuyện không?"

Làm chút chuyện, đương nhiên là nhân lúc thái y còn chưa tới, động chân động tay, xử lý hoàng quý phi.

Bọn họ biết điện hạ vẫn luôn đối phó hoàng quý phi, nhưng hai bên chưa ai ngã ngũ.

Thiệu Hoa Trì cân nhắc, lắc đầu, lạnh nhạt nói, "Mụ ta sống hay chết thì đều do số trời, các ngươi không phải bận tâm. Phái người đến canh ở cửa Phúc Hi cung, có tin tức gì thì lập tức báo cho ta. Ngoài ra, bảo Lương Thành Văn tới đó. Với địa vị của hắn ở Thái y viện thì chưa đủ tư cách thăm bệnh cho Mục Quân Ngưng, nhưng năng lực của hắn thì những người ở đó không thể so sánh."

Mấy người Quỷ Tử chẳng biết Thiệu Hoa Trì rốt cuộc nghĩ gì, lúc đòi giết lúc lại không giết. Nhưng bây giờ, Thiệu Hoa Trì nhất ngôn cửu đỉnh, bọn họ không dám nhiều lời, chỉ lĩnh mệnh rồi lui xuống thông báo cho những người khác.

Nếu nói hoàng cung ở Loan kinh, người nhiều chi chít như sao trên trời, vậy thì bí ẩn lớn nhất chính là tìm hiểu xem mật thám là người của vị cung chủ nào. Tấn Thành đế đăng cơ hơn mười năm mà còn không thể nắm được những thế lực này. Thiệu Hoa Trì nhận ra, những lực lượng đó không dễ dàng thâu tóm. Chưa nói đến việc những người đó có liên quan thế nào với bộ tộc A Kỳ Bá, chỉ riêng việc thái hậu đứng vững ở hậu cung mấy thập niên, thì thân tín của bà ta có rơi vào tay y cũng không thể chuyên tâm làm việc cho y. Trong thời điểm hiện tại, y vẫn cần xử lý sơ bộ cái đã.

Trong cung có vài người tuy rằng địa vị không cao nhưng đã tại chức được ba bốn mươi năm, cho nên năng lực về mặt tình báo vượt trội hơn bất cứ kẻ nào. Xem ra, còn phải cho thái hậu thêm vài liều thuốc nữa nắm nắm chắc được thế lực của bà ta.

Nhìn dang sách trên tay, Thiệu Hoa Trì thong thả nói, "Sai người mang thuốc mạnh hơn tới cho hoàng tổ mẫu thân ái của ta."

Thị vệ im lặng quỳ xuống lĩnh mệnh.

Lúc này, Quỷ Tị từ ngoài vào, "Điện hạ, có một phong thư bằng hạc trắng, bị chúng ta tóm được."




Bình Luận (0)
Comment