Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 213

Kiểm tra xong, Lương Thành Văn cũng không gọi hai thái y kia vào. Có một số chuyện nên giữ càng kín càng tốt.

"Chỉ cần tĩnh dưỡng đầy đủ là được. Nhưng thứ dược kia có lẽ vẫn ảnh hưởng tới hắn." Nếu không thì sao hắn lại bỗng dưng chạy trốn?

"Vẫn chưa xác định được hắn trúng độc gì sao?"

"Thành phần rất phức tạp, thần chỉ có thể tra được vài loại trong đó, còn có những thứ nguyên liệu không thể tìm kiếm dễ dàng. Thần cho rằng bọn họ cũng chỉ mới thử nghiệm thôi."

"Vị nhị ca này của ta cũng nhiều bí mật quá. Vậy, đã báo tin cho phụ hoàng chưa?" Báo cáo tường thuật lại những sự việc xảy ra ở thành Bảo Tuyên bấy lâu nay. Thiệu Hoa Trì tiến hành vô cùng bí mật. Nếu trên đường về, chúng không ám sát được Thiệu Hoa Trì thì xem như số kiếp Duệ vương đã định.

"Vâng, người của ta đang ra roi thúc ngựa về kinh báo tin."

"Viết phương thuốc giao cho La Hằng. Không mua được dược liệu thì đến thành khác tìm. Theo sát từng bước, đến khi sắc xong thuốc thì mang đến đây." Y ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói, "Sai người sang thị trấn bên cạnh xem, có bán đường không, mua về nhiều một chút."

Trước khi đi, Lương Thành Văn nhìn Thiệu Hoa Trì đang dùng ngón tay cái vuốt ve gương mặt Phó Thần, lại lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, động tác nhẹ nhàng âu yếm vô cùng.

Lúc này hắn mới để ý, môi Phó Thần hình như hơi sưng.

Đây là........

"Điện hạ, có vài câu thần không biết có nên nói ra không." Lương Thành Văn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.

Thiệu Hoa Trì còn chẳng thèm ngước mắt lên, "Nếu không biết thì cứ để trong lòng, khỏi cần nói."

"Ngài gióng trống khua chiêng để tìm người như thế, không tốt với ngài đâu." Lương Thành Văn vẫn cảm thấy những lời này có nói ra thì cũng muộn rồi, "Nếu lộ ra ngoài...."

"Sao lại không tốt?" Thiệu Hoa Trì cười khẽ, đáy mắt lạnh băng, "Lộ ra? Lộ tới đâu? Ai dám nói?"

Thiệu Hoa Trì rất biết chừng mực, chẳng qua không thèm cố kỵ trước người của mình. Nếu với bọn họ mà còn phải đề phòng đến thế thì quá phí công.

Quân của Thụy vương đã được huấn luyện thành tường đồng vách sắt, quả thật sẽ không để lọt chuyện gì.

Hắn cúi đầu, "Thần lo nghĩ quá mức rồi."

Lúc Thương Thành Văn bưng bát thuốc đã nấu vào phòng, hai người kia tựa vào nhau nghỉ ngơi, động tác vẫn như trước. Vết thương trước ngực Phó Thần đã được băng bó lại, đương nhiên do điện hạ đích thân làm. Có đôi khi binh lính hành quân còn biết cách băng bó vết thương hơn cả đại phu bình thường.

Thiệu Hoa Trì để Phó Thần thả lỏng, dựa vào người mình. Y lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần. Suốt mấy ngày nay, y luôn căng thẳng đầu óc, giờ lại bị chuyện của Phó Thần cuốn lấy, vẻ mệt mỏi khó mà che giấu được.

Lúc Lương Thành Văn lại gần, y bất chợt mở mắt đầy cảnh giác, tay đã đặt lên chuôi dao bên hông.

Nhận ra người quen, y mới bình tĩnh lại.

y. Y không yên lòng ở cạnh ai, ngay cả ngủ cũng không yên giấc. Đến bây giờ y mới có thể tự tin đối mặt với những cuộc ám sát, giữ được tính mạng. Mấy năm qua, nếu không nhờ Phó Thần âm thầm hỗ trơ thì chẳng biết có được nhìn thấy điện hạ khỏe mạnh như lúc này không. Y là nhi tử của một vị khuynh quốc sủng phi như Lệ phi, sinh ra đã biết cuộc đời sóng gió. Nhi tử đầu tiên của Lệ phi chết không rõ nguyên nhân, cho nên với nhu tử thứ hai, Lệ phi cũng tin rằng y chẳng sống được bao lâu, cứ thế bỏ mặc y. Không phải không thương, mà là không dám thương. Nàng không đối mặt được với nỗi đau mất mát, nên chọn sống ích kỷ một mình. Không biết từ khi nào, điện hạ đã cô độc như thế. Sau này y được sủng ái, tình hình lại càng tệ hơn. Y đối mặt với những vụ ám sát càng lúc càng thành thạo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giết địch.

Nhận lấy bát thuốc, Thiệu Hoa Trì ngửa đầu uống một ngụ, sau đó nắm cằm Phó Thần, chạm môi mớm thuốc. Động tác của y thành thạo như thể đã làm rất nhiều lần.

Lương Thành Văn đến bằng này tuổi cũng chưa từng phóng túng như thế, nhìn mà đỏ cả mặt. Trong khi đó, Thiệu Hoa Trì cứ thản nhiên như không.

Lúc mớm miếng thuốc thứ hai, Thanh Tửu xông vào, chút nữa là trượt chân ngã sấp mặt, may mà kịp bám vào thành cửa, "Điện hạ, điện hạ!"

Lính của Thụy vương biết phải đối đãi tử tế với người của Phó tiên sinh, cho nên không ngăn Thanh Tửu. Hơn nữa, chẳng hiểu sao thằng bé này rất được người ta yêu mến, đi đến đâu cũng chọc cười. Nghe nói có một tiểu cô nương vì nó mà cãi nhau với Bao Chí.

Mới bằng ấy tuổi đã có số đào hoa rồi.

Nhưng vận may của nó không phải vạn năng. Ở đây vẫn còn hai vị chủ tử mà nó phải đội lên đầu.

Lúc thấy nó xông vào, Thiệu Hoa Trì không dừng động tác đang dở. Mớm xong thuốc, y mới chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Tửu đang trợn tròn hai mắt, "Phó Thần dạy ngươi phép tắc như thế à?"

Cảnh tượng hai nam nhân hôn nhau quá sốc, chẳng trách Thanh Tửu gần như hóa đá tại trận, cằm rớt xuống đất. Nó nuốt nghẹn, xoa dịu nỗi kinh hãi trong lòng. Trời đất ơi, trinh tiết của công tử đã một đi không trở lại rồi. Giờ lên thuyền giặc, làm sao mà xuống. Nó cũng học theo vẻ mặt binh lính của Thụy vương, nghiêm túc nói, "Thuộc hạ biết sai."

"Lát nữa đi lĩnh phạt. Hắn không nỡ dạy các ngươi phép tắc thì ta dạy." Nói xong, y lại uống một ngụm, thuốc đắng muốn rụng răng nhưng không hề nhăn mày một cái.

Thanh Tửu đau khổ cúi đầu. Nó nghe được hai từ quan trọng nhất Thiệu Hoa Trì vừa nói: Không nỡ.

Cho nên điện hạ ngài chẳng qua là ghen tị với ta thôi, đúng không?

Nghĩ đến đám binh lính đã được Thụy vương dạy dỗ ngoài kia, chẳng lẽ sau này mình cũng thành cái bộ dạng không nói không cười đó? Trời cao đất dày ơi!

Thiệu Hoa Trì mớm hết bát thuốc, thấy Phó Thần đã nuốt xong, lại cầm lấy một chiếc đĩa nhỏ. Đường mía rất khó tìm trong thời hậu chiến, nhưng may sao trong hầm đá vẫn còn. Tuy chỉ loại tầm thường, nhưng có còn hơn không.

Y ngậm một miếng nhỏ, tỉ mỉ quét một lượt khắp miệng Phó Thần.

Y làm rất nghiêm túc, không có chút dục vọng xấu xa nào, mà như đang tiến hành một nghi thức trang trọng nào đó vậy. Đảm bảo miệng Phó Thần không còn vị đắng, y mới mớm nước cho Phó Thần súc miệng. Tuy rằng phiền toái, nhưng y muốn Phó Thần tỉnh dậy sẽ không cảm thấy đắng miệng chút nào.

Xong xuôi rồi, y mới đuổi người ra ngoài, thay quần áo sạch cho Phó Thần. Lúc nhìn đến thân dưới, ánh mắt y thoáng dừng một chút.

Không biết giờ mà đụng vào, người này có tỉnh không.

Hắn lại gầy hơn trước rồi, có thể thấy rõ góc cạnh xương gò má. Thiệu Hoa Trì quyết định không nghĩ đến việc này nữa.

Thay áo, đắp chăn, tắt mấy ngọn đèn dầu, chỉ để lại một chiêc duy nhất, đủ soi được đồ vật trong phòng.

Thiệu Hoa Trì bước ra cửa, vẻ mặt dịu dàng đã biến mất, "Nói đi."

"Ban nãy ngài sai ta đi xem nhị điện hạ mang gì tới. Chúng ta phát hiện ra chuyện kinh người!" Thanh Tửu nói.

Thiệu Hoa Trì đi tới. Đó là một chiếc rương gỗ, có khói mờ bốc lên. Mở nắp ra, khí lạnh cuộn trào mãnh liệt. Đám lính dỡ những khối băng bên trong ra, thi thể của Thiệu Mộ Tiễn nằm đó.

Được bảo quản dưới nhiệt độ thấp nên khuôn mặt y không khác lúc còn sống là bao, chỉ có da trắng nhợt và môi tím tái mà thôi.

Đại ca!

Thiệu Hoa Trì và Thọ vương đã bất hòa nhiều năm. Mà thực ra cũng đâu có mấy vị hoàng tử thân thiết được với nhau. Vì vị trí kia, người nào cũng tranh giành đỏ mắt. Y xem như gián tiếp chống lại Thiệu Mộ Tiễn, đối thủ trực tiếp của Thọ vương là cửu hoàng tử Thiệu Tử Du cơ. Sa lần đuổi tận giết tuyệt ở sa mạc Hốt Thạch, họ cũng không chạm mặt nhau thêm lần nào. Giờ bỗng nhiên trông thấy thi thể đối phương, khó mà không kinh ngạc cùng một chút thổn thức.

Thiệu Mộ Tiễn bị dùng kiếm đâm chết, chỉ một nhát duy nhất, không có nhiều phản kháng.

Tuy Thiệu Mộ Tiễn cuồng vọng tự đại nhưng y được sủng ái cũng không phải không có lý do, luyện tập võ nghệ cũng xem là chăm chỉ. Nếu giết được y một cách nhanh gọn như thế thì đối phương hẳn là kẻ y không quá đề phòng. Ai lại khiến y mất cảnh giác như thế?

Trừ người đưa y tới đây là "Thiệu Hoa Dương", được Phó Thần gọi là Linh Hào, thì còn ai được nữa.

Trên danh nghĩa là huynh đệ một nhà, có căm hận đến mấy cũng không được thẳng tay giết. Dù y bắt được vị "nhị ca" này cũng không dám xử lý quang minh chính đại, nếu không thì sau này rất khó giải thích. Trừ khi y không quan tâm đến danh vọng về sau.

Y nhanh chóng hiểu được Linh Hào định làm gì.

Đại ca chết rồi, việc gì phải bảo quản thi thể cẩn thận như vậy. Đâu dễ kiếm được ngần ấy khối băng lớn đến thế. Đã vậy, chúng còn cố tình đưa Thiệu Mộ Tiễn đến thành Bảo Tuyên, hiển nhiên là để đổ tội giết Thọ vương cho Thiệu Hoa Trì. Các đấy không lâu, hai người mới xung đột với nhau ở biên cảnh, động cơ quá rõ ràng.

Linh Hào muốn hủy hoại y, kể cả tính mạng lẫn danh dự.

"Gọi người đến đây, chúng ta bàn kế hoạch." Mưu đồ của kẻ địch không chỉ là thành Bảo Tuyên.

Giờ đã giữ vững được nơi này, bước tiếp theo thì sao?

Sauk hi thương lượng với các mưu sĩ, Thiệu Hoa Trì đi đến nhà giam thẩm vấn Linh Hào. Hắn đã học kỹ dáng vẻ của Thiệu Hoa Dương, giả dạng không sai chút nào. Thiệu Hoa Trì lui người xuống, chỉ còn bọn họ đối diện nhau. Y nhìn Linh Hào dù bị trói cũng rất đắc ý, quả rất giống nhị ca, ngay cả vẻ mặt cũng y hệt. Y tin là dù có giết đồ giả này cũng sẽ có thêm dăm ba đồ giả khác, chẳng qua không bắt chước được giống đến thế mà thôi.

"Ngươi không phải nhị ca. Ngươi là ai?" Thiệu Hoa Trì ngồi trên ghế, toàn thân được bóng tối che phủ.

Cảm giác áp lực khiến Linh Hào không thoải mái. Hắn không ngờ lần này lại bị bắt, càng không tin thành Bảo Tuyên lại vượt qua được tai ách vừa rồi.

Binh lực của họ mạnh hơn Thiệu Hoa Trì, vì sao vẫn thất bại?

Lão Lã đâu, Lã Thượng đâu?

Hắn không thể hỏi. Hắn biết ưu thế duy nhất của mình chỉ là thân phận mà thôi. May sao hắn để lại vài người ngoài thành, mong là bọn họ có thể cứu hắn ra.

"Nực cười. Thiệu Hoa Trì, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra. Có phải ta bị nhốt nhiều năm quá nên các ngươi tưởng rằng ta vô dụng?" Một tên Thiệu Mộ Tiễn đã đành, sao ngay cả Thiệu Hoa Trì cũng nhận ra được? Hắn không được mất bình tĩnh. Đối phương chỉ đang thử hắn thôi.

Nhưng bình thường lại có người thăm dò chuyện này ư? Bắt được hắn thì cứ lôi hắn về kinh thành lập công không phải là nhanh nhất sao?

Ai lại nghi ngờ hắn không phải người thật chứ? Hơn nữa, hắn chắc chắn mình đã tìm hiểu Thiệu Hoa Dương rất lâu, giả trang không sai chút nào.

Giọng Thiệu Hoa Trì chẳng nghe ra là vui mừng hay đau khổ, chỉ như một kẻ ngoài cuộc kể chuyện vu vơ, "Trước kia, các ca ca đệ đệ rất thích chơi đùa với ta. Nhất là nhị ca, bát đệ, thập nhị đệ. Có lần, bọn họ ném ta vào hồ nước đóng băng giữa mùa đông. Tuy sau đó, ta được bọn nô tài cứu lên, nhưng cũng bệnh nặng một trận. Phụ hoàng đưa nhị ca đến xin lỗi ta. Khi ấy, ta nghĩ mình sắp chết nên liều mạng cào nhị ca một cái, đến rách cả da, máu chảy đầm đìa."

Y vươn tay, lơ đãng nhìn.

Tim Linh Hào chợt hẫng một nhịp. Hắn biết Thiệu Hoa Trì sắp nói gì.

"Sau đó, ta bị phạt quỳ trong phật đường Duyên Thọ cung của Thái hậu suốt hai tháng. Chỉ vài ngày, đầu gối của ta gần như chẳng còn chỗ nào lành lặn. Nhưng nhị ca vẫn chưa hết giận. Từ đấy, y biết làm thế nào để người khác không chú ý, không bao giờ gây ra vết thương trên da thịt ta. Chuyện này khiến phụ hoàng phẫn nộ, nhưng không thể để người ngoài biết huynh đệ mâu thuẫn, tìm mọi cách che giấu sự tình. Tuy chữa lành được, nhưng vết cào trên người nhị ca không bao giừ biến mất." Thiệu Hoa Trì đều giọng kể.

Linh Hào biết, dù hắn có cải trang cũng không biết được những bí mật giữa huynh đệ bọn họ với nhau, nhất là ở những nơi không nhìn thấy được.

Hắn nhớ chủ công từng nói với họ, muốn cải trang thành ai thì phải trải qua cuộc đời kẻ đó.

Cuối cùng hắn đã hiểu ý của lời nói ấy. Chỉ công muốn nhắn nhủ rằng, dịch dung thành người khác không phải kế sách lâu dài. Thực ra, dù "nhị hoàng tử" có giết được vua, lên ngôi hoàng đế cũng sẽ không bao giờ trở thành "nhị hoàng tử" thật sự. Chủ công sẽ không để một kẻ giả mạo sống lâu như thế.

Nhiều năm qua, hắn luôn cho rằng mình đã thật sự thành nhị hoàng tử, hóa ra vẫn chẳng là gì.

Thiệu Hoa Trì đi đến trước gương mặt thất thần của Linh Hào, ngồi xuống, nói ra đáp án đã có trong tay từ đầu, "Vậy ta nên gọi ngươi là Linh Hào nhỉ?"

Linh Hào mở to mắt, "Sao ngươi lại...."

Sao ngươi lại biết biệt hiệu của ta?

Dù bị bắt, hắn cũng chưa từng nghĩ Thiệu Hoa Trì biết sự thận về thân thế mình.

Nhà tù bỗng nhiên lạnh toát. Hắn nhìn Thiệu Hoa Trì tựa như một con ác quỷ không tên.

"Sao ta biết ư?" Thiệu Hoa Trì thản nhiên mỉm cười, tới gần Linh Hào, "Nói cho ngươi một bí mật. Người của ta vẫn ở bên cạnh ngươi."

"Cái gì.....!" Là ai?

Người biết thân phận hắn đều là thân tín của Lý hoàng!

Không, hắn không thể chết! Hắn nhất định phải báo tin này cho chủ công!

Trong khoảnh khắc đó, Thiệu Hoa Trì rút dao mang bên người, xuyên thủng lồng ngực Linh Hào.

Linh Hào nhìn lưỡi dao cắm sâu trước ngực, máu tươi bắn lên mặt, nóng bỏng. Hắn nhớ tới gương mặt kinh hoàng của Thiệu Mộ Tiễn lúc bị giết, cảm thấy như phong thủy luân chuyển.

"Tuy ta không ưa hắn, nhưng hắn họ Thiệu. Dù có chết cũng do chúng ta giải quyết lẫn nhau, khi nào đến lượt các ngươi?" Thiệu Hoa Trì lạnh lùng nhìn xuống, "Nói vậy cũng để cho hắn sáng mắt ra."

"Ngươi..." Linh Hào trợn mắt nhìn Thiệu Hoa Trì. Hắn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng không thốt lên được tiếng nào.

Trước khi ngã xuống, hắn cảm nhận được vận khí đế vương cuồn cuộn sau lưng Thiệu Hoa Trì.

Y mới là Tử Vi tinh!

Bọn họ đều lầm rồ i!!!

Quá muộn, Tử Vi tinh đã bừng sáng.

Bệ hạ.......

Linh Hào tắt thở.

Trong căn phòng tăm tối.

Người nằm trên giường từ từ mở mắt.
Bình Luận (0)
Comment