Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 214

Nhưng ánh mắt lại thất thần. Nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra hắn đang khẽ run rẩy.

Tên Thụy vương này, chỉ trong một ngày đã phá vỡ không biết bao nhiêu giới hạn của hắn. Sau những lần được nhận nuôi rồi trả lại, qua hết nhà này đến nhà khác, Phó Thần học được cách khống chế cảm xúc của mình. Vài thập niên qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy, nào là phẫn nộ, kinh ngạc, khó tin.

Bên trong khoang miệng vẫn còn lưu lại cảm giác bị đối phương liếm láp. Cơn buồn nôn lại dâng lên, nhưng trong bụng hắn chẳng có gì nhiều. Nếu nôn ra thì chắc chắn những người bên ngoài kia sẽ để ý. Những binh lính canh gác hắn vô cùng nghiêm cẩn, chỉ cần gió thổi cỏ lay là sẽ vào kiểm tra ngay.

Phó Thần che miệng ngăn trận nôn khan, đè nén dạ dày đang quằn quại trong ổ bụng. Hắn muốn súc cho sạch cả khoang miệng, cơn kích động này khiến hắn gần như mất cả sự bình tĩnh, thành thục vốn có. Để người ngoài kia không phát hiện ra mình đã tỉnh, hắn làm như vẫn đang ngủ say. Có lẽ vì nhịn cơn buồn nôn nên lòng trắng của mắt hắn vằn vện tơ máu, nhìn như đã thức suốt mấy đêm.

Hắn im lặng, dỏng tai nghe tiếng bước chân đều đều của quân lính bên ngoài.

Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu, hắn nhìn quanh bốn phía, thấy một cành liễu* đặt bên chậu rửa mặt. Hắn muốn tẩy sạch toàn bộ hương vị của nam nhân xa lạ kia, nhưng chỗ đó cách giường mấy chục bước, chỉ cần gây tiếng động là sẽ bị phát hiện.

*Thời xưa, người Trung Quốc thường đập dẹt cành liễu để dùng làm bàn chải.

Hắn lại nhìn mặt bàn cách đó rất xa, có một bộ trà cụ và phía nước ấm. Nhưng cũng như trên, hắn không thể nào đi đến đó mà không phát ra âm thanh. Hắn cần bình tĩnh nghĩ xem làm thế nào để đối mặt Thụy vương đây.

Lúc ở Hồng Tụ Chiêu, hắn tưởng chỉ cần giả vờ ngủ là qua chuyện, không ngờ Thụy vương lại bất chợt đè ra hôn, khiến hắn không kịp trở tay.

Đến lúc phản ứng được thì đã bị điểm huyệt ngất đi rồi.

Lúc tỉnh lại, đập vào mắt là căn phòng chỉ có một ngọn đèn dầu này đây.

Sau khi hôn mê, quả thật hắn không biết Thụy vương đã làm gì, nhưng cũng chẳng khó đoán.Khoang miệng có cảm giác kì dị, không giống bình thường chút nào. Hắn có thể cảm thấy vị thuốc, vị đường, và hương vị của một người xa lạ.

Nam nhân kia chẳng những hôn thân thể này, mà từng ngóc ngách trong miệng cũng chẳng bỏ qua.

Đến mức ấy rồi thì còn gì mà không đoán được. Mưu sĩ cái con khỉ!

Rõ ràng chỉ là bình phong để hai người gian dâm với nhau.

Hai nam nhân vô liêm sỉ. Chúng dám....dám dùng danh nghĩa quân thần để làm chuyện đồi bại!

Hơn nữa, dựa vào phản ứng của thân thể này, rõ ràng không hề chán ghét, thậm chí còn có chút quen thuộc. Chắc chắn đây không phải lần đầu bọn họ làm thế.

Chết tiệt. Phó Thần tức đến múc muốn đấm tay xuống giường một nhát, nhưng lại dừng trước khi chạm mặt giường.

Sẽ phát ra âm thanh mất!

Hắn bực bội ôm đầu, bắt bản thân mình bình tĩnh suy nghĩ.

Tức giận thì có ích lợi gì. Nếu không mau nghĩ cách giải quyết thì tình hình chỉ càng lúc càng tệ hơn thôi.

Hắn nằm trên giường, lắng nghe tiếng động bên ngoài. Thấy không ai nhận ra mình đã tỉnh, hắn mới uể oải giang rộng hai tay. Cơn sốt nhẹ cùng những vết thương phá hủy tinh thần hắn, khiến hắn trở nên cam chịu. Hắn tin rằng dù có là đặc chủng tinh anh thời hiện đại mà rơi vào tình cảnh này thì cũng chỉ có thể cam tâm chịu trói mà thôi.

Đây không phải căn phòng hắn ở lúc trước. Nhìn cách bày biện thì có lẽ là phòng của chủ tướng, hẳn là Thụy vương.

Ban nãy hắn có nhìn thấy một bộ khải giáp dự bị treo trên tường.

Ngoài cửa đã đông người canh gác hơn lần hắn chạy trốn đầu tiên, không biết là phòng ngừa hắn làm loạn, hay lo cho an nguy của hắn. Dựa vào tiếng bước chân, hắn biết bọn họ đang tuần tra. Đừng nói đến chuyện trốn, ngay cả ra khỏi cửa cũng rất khó khăn.

Đúng lúc này, một giọng nói lại chợt vang lên ngoài cửa. Đèn dầu đã đốt hết, căn phòng một mảnh tối đên. Nhưng Phó Thần vẫn im lặng nên người ngoài kia tưởng rằng hắn còn ngủ say.

"Ta chỉ muốn vào thăm Phó tiên sinh một lát, vậy cũng không châm chước được sao?" Người kia chính là người bị Phó Thần đâm thương tích, Cảnh Dật.

"Điện hạ có lệnh, trừ điện hạ và Lương thái y, không một ai được phép vào trong." Thân vệ binh của Thụy vương chỉ nghe lệnh của duy nhất một người.

Phó Thần nằm trong căn phòng tăm tối, nhìn qua khe hở nho nhỏ của cánh cửa, thấy ánh trăng bạc trải lên dung nhan như ngọc của người kia. Phó Thần không xúc động trước đẹp xấu, nhưng quan điểm thẩm mỹ căn bản thì vẫn có. Người kia đích thực là một tuyệt thế mỹ nam. Hắn vẫn còn nhớ, khi vừa tỉnh lại đã thấy người đó ở cạnh giường. Nếu không vì trông thấy ánh mắt đầy ác ý của y, hắn đã không hiểm lầm, dẫn đến hoàn cảnh sau đó.

Người kia chỉ nói thêm đôi câu rồi bỏ đi. Quân của Thụy vương nhất quyết không cho y vào cửa.

Hiện giờ hắn cũng không muốn gặp người này. Ai biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, dù rằng trông y có vẻ yếu ớt vô hại.

Trong đêm tối, cuối cùng lão Lã đã đến được chỗ Phi Khanh ẩn náu.

Nhưng nơi đó đã trống không từ lúc nào, chỉ còn vài hộ vệ canh giữ. Lão vội vàng túm lấy một người, "Phi đại nhân đâu?"

Nhận ra lão Lã, hộ vệ đáp, "Đại nhân nói thân thể ngài không trụ thêm được nữa, không đợi được Lý Ngộ đại nhân, nên giờ phải tìm người để hoàn hồn."

"Cái gì? Sao lại là lúc này!" Lão biết thân thể Phi đại nhân đã cạn kiệt, nhưng không ngờ lại nhanh như thế, "Đi từ khi nào?"

"Hai ngày trước."

Lâu như vậy rồi sao? Lão Lã do dự. Nếu giờ mà đuổi theo thì không thể về thành Bảo Tuyên. Mà giờ lão không biết Lã Thượng có thực hiện thành công kế hoạch của chủ công hay không. Nhưng nếu không đuổi theo Phi đại nhân thì sẽ lãng phí thời gian và công sức mấy ngày nay. Hơn nữa, thân phận Thất Sát cực kỳ quan trọng, bỏ lỡ lần này thì khi nào mới tóm được?

"Ngài đi về hướng nào?" Lão quyết định sẽ đuổi theo

Vệ binh chỉ về một hướng, lão Lã quất roi ngựa chạy đi.

Cảng Nghiệp thành.

Thiệu An Lân đứng trước mũi thuyền, cầm bức thư bồ câu gửi đến. Đó là thư của mẫu phi, đều đặn mỗi tháng một lần, kể cho y tường tận mọi việc trong cung. Sáu năm trước, y thoát hiểm trong tay hải tặc, quyết tâm chỉnh đốn cảng mậu dịch, mở đường kinh doanh hàng hải của Tấn quốc. Nhiều năm nay, nhờ có Tấn Thành đế hỗ trợ, y đã có quyền lực nhất định ở các khu cảng vùng Bắc Bộ.

Mấy năm trước, khi tính mệnh mẫu phi lâm nguy, y từng lén về cung một lần. Y nghe chuyện mẫu cứu một vị sủng phi mà bị thương nặng, giờ nàng nằm trên giường, trắng như giấy, gầy như mai.

"Mẫu phi, người làm thế, liệu có nghĩ đến nhi tử và tỷ tỷ không? Vì sao người phải như vậy chỉ để khiến phụ hoàng vui lòng...." Y biết sau khi cứu Mai phi, mẫu phi trở thành hoàng quý phi, chưởng quản cung vụ. Thứ nàng còn lại chỉ là một tấm thân tàn tạ, thọ mệnh cũng suy giảm nhiều.

Từ nhỏ, y luôn nghĩ mẫu phi của mình là một nữ tử vô cùng lý trí, thông tuệ, ít nhất sẽ không liều mạng chỉ vì phụ hoàng.

Mục Quân Ngưng sắc mặt trắng bệch, nhìn hai người con của mình. Nước mắt chỉ lăn dài, không nói lời nào.

Thiệu An Lân quan sát tỉ mỉ. Y nhận ra có gì đó rất khác thường, nhưng không thể nói được là gì. E rằng có hỏi Vịnh Nhạc tỷ tỷ thì nàng cũng ngậm miệng giả câm thôi. Dường như mọi người đang che giấu một bí mật kinh thiên nào đó.

Tháng trước, phụ hoàng bí mật triệu hồi y về kinh. Về tới nơi, y phát hiện phụ hoàng quả thật đã già đi, tóc hai bên thái dương đã pha sợi bạc, khóe mắt cũng hơi trĩu xuống, nhưng sắc mặt lại hồng nhuận tươi sáng. Dáng vẻ như vậy quá trái lẽ thường, nghe nói là nhờ uống tiên đan của quốc sư để lại. Nhớ đến vị sư phụ của mình, Thiệu An Lân chỉ có thể cười lạnh.

Nếu trên đời có ai mà y căm hận, thì chỉ duy nhất vị sư phụ này.

Y theo phụ hoàng đến Ngự Thư phòng, đứng trước hai bản chiếu thư, Dự Hoàng và Ứng Thiệu. Dự Hoàng chiếu thư dùng để truyền ngôi, trên đó viết tên y. Tim y đập rộn, tâm nguyện nhiều năm đã nằm rõ ràng ngay trước mắt.

Tuy trong lòng đã biết được phần nào, nhưng Thiệu An Lân không ngờ lại đến nhanh như thế.

"Phu hoàng, Đại Tấn cần có người! Nhi thần không thể tiếp!"

Tấn Thành đế giơ tay, ngăn Thiệu An Lân từ chối, "Từ khi các con còn nhỏ, phụ hoàng đã để ý từng đứa một. Con biết cách thể hiện sự ưu tú của mình nhưng không khiến các huynh đệ khác cảnh giác. Không những thế, còn khiêm tốn, ôn hòa, không ganh ghét bọn họ. Những việc ta giao cho con, con đều hoàn thành tốt. Từ xuất thân đến năng lực, thủ đoạn, con là người thích hợp nhất, cũng là đứa trẫm coi trọng nhất. Mấy năm nay, tuy trẫm sủng ái lão nhị nhưng cũng chưa bao giờ không để ý đến con. Lão nhị khiến trẫm quá thất vọng. Lão đại thì ngông cuồng, lão cửu tuy thông minh nhưng kiêu ngạo, quá mức tàn nhẫn. Lão thất....thằng bé này, trẫm chỉ mong nó được làm một vương gia nhàn tản, suốt đời vô ưu." Nhớ đến những khổ sở thất tử phải chịu đựng từ bé, Tấn Thành đế lại thở dài.

Ánh mắt Thiệu An Lân chợt lóe sáng. Y ngàn vạn lần không ngờ Tấn Thành đế lại bỗng dưng nhắc đến vị hoàng tử vô hình như lão thất.

Thiệu An Lân không lên tiếng. Rõ ràng cái phụ hoàng cần lúc này không phải một câu trả lời.

"Trẫm chỉ mong sao, sau này có xảy ra chuyện gì, con hãy đối xử tốt với huynh đệ của mình, dù sao cũng là máu mủ ruột rà với nhau. Dẫu có thật sự làm chuyện đại nghịch bất đạo thì cũng thả cho chúng một con đường sống." Tấn Thành đế nhớ lúc trước, lão nhị và lão đại đối đầu gay gắt, khiến triều đình chướng khí mị mù. Sau này lão nhị còn bị hiềm nghi cấu kết với ngoại địch, không đấu lại được lão cửu và lão đại, lại trút giận lên các hoàng tử khác.

Mới cách đây chưa lâu, lão đại suýt chút nữa hại chết lão thất trên sa mạc, Tấn Thành đế tức đến đập bàn, râu dựng ngược cả lên, "Chúng cho rằng trẫm không hay biết gì sao? Trẫm còn chưa chết mà chúng dám tơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế! Trẫm không thể để giang sơn này bị hủy hoại trong tay loại nghiệp chướng bất trung bất hiếu đó!"

Nói xong câu cuối cùng, Tấn Thành đế quá mức kích động, ho ra một ngụm máu, còn lẫn cả huyết khối, vấy bẩn tấu chương.

An Trung Hải run rẩy đến nhận tấm khăn lụa vàng đế vương dùng để lau miệng, nơm nớp lo sợ gấp lại. Đây không phải lần đầu tiên.

Mấy ngày nay, bệ hạ liên tục uống tiên đan. Tuy sắc mặt hồng nhuận nhưng bệnh tình có biểu hiện nguy kịch. Bệ hạ không chịu nghe lời khuyên của Lương thái y, chỉ mải mê theo đuổi mục đích trường sinh.

"Phụ hoàng!" Thấy Tấn Thành đế hộc máu, Thiệu An Lân cũng ý thức được thời gian của phụ hoàng không còn dài. Y vội vàng bước tới.

"Xem cái này trước đi." Hắn chỉ sang Ứng Thiệu chiếu thư.

Thiệu An Lân biết đó là một bản hiệp ước sau khi nhận ngôi vị đế vương. Trên đó sẽ ghi những việc quan trọng nhất y cần đảm bảo thực hiện, rồi giao cho cận thần đáng tin cậy bảo quản. Nếu tân đế làm sai những gì chiếu thư viết, cận thần sẽ công bố Ứng Thiệu chiếu thư đến toàn thiên hạ.

Thiệu An Lân tính đến vô số khả năng, nhưng không thể ngờ rằng bên trong chỉ có một điều duy nhất: Đối đãi tốt với Thụy vương, đảm bảo cho y một đời vinh hoa, yên ổn.

"Trẫm biết con khác những người khác. Dù là làm đệ tử của quốc sư, hay nhiều năm sống tại Bắc bộ không về kinh, trẫm có thể đoán được phần nào nguyên nhân. Con rất tốt, cực ỳ tốt, mẫu phi đã dạy dỗ con thành người ưu tú." Tấn Thành đế vừa nói, vừa giao quân phù Trấn Bắc cho Thiệu An Lân, đại biểu cho một phần tư binh lực cả nước. Hắn thu hồi hai chiếu thư, đứng trên cao nhìn xuống đứa con thứ ba của mình, "Tam hoàng tử An thân vương Thiệu An Lân, con co thể thực hiện điều trẫm căn dặn không?"

"Nhi thần...Có thể!" Thiệu An Lân cúi đầu sát đất.

Trước khi đi, Tấn Thành đế lại gọi Thiệu An Lân, "Mẫu phi con....vẫn khỏe chứ?"

"Mẫu phi vẫn khỏe."

Tấn Thành đế đã già đi nhiều, lưng cũng gù hơn trước, "Đời này, trẫm thật có lỗi với nàng."

Mấy năm nay, hắn không ngừng tăng thêm quyền lợi cho Mục Quân Ngưng, bởi vì hắn không đáp được tình cảm của nàng. Hắn nợ nữ nhân si dại này cả đời.

"Nếu quay về thì ở thêm mấy ngày, hầu hạ mẫu phi con. Từ đó đến giờ, thân thể nàng không tốt đâu."

"Vâng, phụ hoàng."

Thiệu An Lân nhìn phụ hoàng thong thả từng bước quay về long ỷ.

Nghĩ đến Ứng Thiệu chiếu thư, hắn không ngờ đối thủ thực sự của mình không phải lão đại, cũng không phải lão cửu hay lão nhị, mà là lão thất lầm lầm lì lì kia.

Gạt hồi ức sang bên, Thiệu An Lân mở tờ giấy. Bên trong chỉ vỏn vẻn vài chữ: Về ngay!

Đúng lúc này, binh lính đến báo, "Chủ tử, có người muốn gặp ngài."

Thiệu An Lẫn vẫn như lúc xưa, tựa như bước ra từ bức tranh thủy mặc, mỗi động tác nhỏ đều có cảm giác bay bổng tựa thần tiên, "Đã lâu không có khách."

Tây Bắc báo tin lão thất bị thiên hoa, bệnh tình nguy kịch. Y đang cân nhắc xem có nên phái người đến thăm dò thực hư hay không.

Mà biên cảnh gần đây cũng không thái bình, nhưng hoàng đế hông phái binh ra nghênh chiến.....

Thiệu An Lân bỗng cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Binh lính kia ghé sát tai y, nói, "Thuộc hạ thấy, người đó....hình như là quốc sư."

Thiệu An Lân quay ngoắt lại, "Ngươi nói gì!"
Bình Luận (0)
Comment