Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 225

Hoàn toàn trở thành người của ta?

Những lời này tựa như nhát búa tạ, đập tan mọi suy nghĩ ngây thơ của Phó Thần. Đối diện với hắn lúc này chỉ có đôi mắt tràn ngập dã tính xâm lược của Thiệu Hoa Trì. Ngọn lửa trong lòng lại bập bùng cháy lên.

Câu nói của y cũng cho hắn một tin tức quan trọng, bọn họ vẫn chưa làm chuyện đó.

Nhưng tâm trạng hắn chẳng thả lỏng được chút nào, thậm chí còn nặng nề hơn. Con mồi càng không tóm được thì càng hấp dẫn, nhất là với một kẻ đi săn lão luyện như Thiệu Hoa Trì. Y muốn có được ai thì dẫn dắt để người đó tự dâng hiến bản thân. Y coi thường hành vi cưỡng ép, cũng chẳng ai đáng để y cưỡng ép.

Phó Thần không dám cử động, khẽ cúi hàng mi dài tựa cánh bướm. Ánh nến lay động khiến người có cảm giác bờ mi ấy khẽ run. Mỗi lần bị trêu chọc bằng lời lẽ ái muội, hắn đều dùng dáng vẻ dịu ngoan này để đẩy lùi Thiệu Hoa Trì. Thụy vương luôn là kẻ kiêu ngạo, biết đến đâu thì dừng.

Nhưng lần này, Phó Thần đã tính sai, hoặc nói cách khác, hắn đã xem nhẹ vị trí của mình trong lòng Thiệu Hoa Trì.

"Không hiểu à? Ha ha, tức là chu công chi lễ, cá nước chi hoan*...." Phó Thần thoạt nhìn thì có vẻ phóng khoáng nhưng bản tính rất bảo thủ, không thể chịu nổi những lời câu dẫn càng lúc càng hạ lưu này. Hắn nhắm mắt tránh né, khiến Thiệu Hoa Trì bật cười, ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi mỏng, mân mê đến khi nó ửng hồng lên, mới nhẹ nhàng cúi xuống nỉ non, "Nếu ngươi cho ta, ngươi muốn gì ta cũng bằng lòng."

* Đều là những từ chỉ chuyện chăn gối ạ ^^

Chỉ sợ ngươi chẳng muốn gì hết.

Phó Thần quay đầu, tỏ ý từ chối bàn về chuyện này.

Nếu là Thiệu Hoa Trì như mọi khi thì sẽ thong thả rút lui chứ không áp sát. Nhưng mỗi người đều có giới hạn nhất định. Việc Phó Thần muốn đi thanh lâu đã không còn nằm trong phạm vi Thiệu Hoa Trì chấp nhận được nữa.

"Ở cùng nhau lâu như vậy rồi, ngươi còn muốn chúng ta cứ thế đến khi nào?"

Da đầu Phó Thần tê dại, lưng vã mồi hôi đầm đìa.

Thiệu Hoa Trì không rút lui, trái ngược với giọng nói dịu dàng là động tác kiên quyết, không chịu từ bỏ.

Phó Thần không trốn tránh được nữa, đành mở mắt ra.

Thiệu Hoa Trì như một con sói đói không thể thỏa mãn, từ từ thôn tính lãnh địa do mình cai quản.

Phó Thần cũng có chút căng thẳng, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của đối phương. Lúc Thiệu Hoa Trì lại gần, hắn đưa tay ra, đẩy ngực y.

Động tác có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng Phó Thần dùng lực vừa khéo, không thể áp sát hơn, cũng không ngỗ nghịch uy nghiêm của Thụy vương.

Hai người đều mở to mắt, bình tĩnh nhìn nhau. Cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong không trung khiến Phó Thần nhìn thấy rõ con mãnh thú đang gào thét dưới đáy lòng đối phương.

Thiệu Hoa Trì nhếch môi, tóm lấy tay Phó Thần, cúi xuống đặt môi mình lên lòng bàn tay ấy. Động tác dịu dàng như nước chảy khiến người ta phát run. Y có vẻ vui sướng, nhưng cũng giận dữ không rõ nguyên nhân, "Nó không đáng để ngươi hy sinh bản thân đâu."

Đúng như y nghĩ, chỉ là một đứa trẻ không quen không biết, có thương xót cũng chỉ đến vậy mà thôi. Chỉ cần sự thờ ơ lạnh lùng này không phải dành cho y thì y vui sướng lắm.

Phó Thần khẽ run lên, mày hơi cau lại, dường như đang nhẫn nhịn. Hắn cảm thấy cái hôn của Thiệu Hoa Trì rơi trên lòng bàn tay, mềm mềm ướt ướt. Hắn muốn rút tay về nhưng lại bị giữ chặt. Y không không chê bẩn sao? Có gì ngon lành mà liếm?

Khi Phó Thần bắt đầu cự tuyệt, Thiệu Hoa Trì biết hôm nay mình đã chạm đến giới hạn của hắn rồi, bèn dừng lại, "Lời ta nói ban nãy vĩnh viễn có hiệu lực."

Nếu ngươi thành người của ta, ngươi muốn gì ta cũng bằng lòng.

Nói rồi lại hôn lòng bàn tay hắn.

Xong xuôi, Thiệu Hoa Trì mới thả người, không nhìn Phó Thần nữa. Y lấy bộ hộ giáp treo trên tường mặc vào, chẳng nói một câu, xoay người đi thẳng ra ngoài.

"Muộn như vậy rồi ngài còn đi sao?" Tùng Dịch canh giữ ngoài sân, sửng sốt nói.

"Ừ, chuẩn bị ngựa."

"Ngài có về không, để chuẩn bị bữa khuya?" Thất sắc mặt Thiệu Hoa Trì ngập tràn lệ khí, đám thuộc hạ đều biết, Thụy vương càng bình tĩnh thì càng đáng sợ.

Trong thời gian này, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến hai vị ấy tranh cãi.

Hai chủ tử chiến tranh lạnh, chỉ có bọn họ chịu khổ.

"Đêm nay ở doanh địa, không về phủ." Dứt lời, Thiệu Hoa Trì không dừng bước. Chợt nhớ đến gương mặt gầy yếu của người kia, sau khi bị trọng thương, hắn càng lúc càng gầy, giọng y chợt nhu hòa hơn một chút, "Mang cho hắn thêm một khay đào hoa cao."

Tùng Dịch cảm thấy chủ tử nhà mình cố chấp với đào hoa cao một cách khó hiểu.

Thiệu Hoa Trì không biết mình mong hắn nhớ ra hay không nhớ ra.

Y dừng bước một lát, như thể ngẫm lại điều gì, ánh mắt hơi phức tạp. Y than nhẹ một tiếng ngắn ngủi như ảo giác, rồi nói với Tùng Dịch, "Đưa Thiệu Long đến chỗ mẫu phi."

"Rõ."

Yêu cầu này quá đột ngột, nhưng Mai Giác rất thích Thiệu Long, thường gọi thằng bé vào cung. Mai Giác không quá lớn tuổi, cho nên không giống tổ mẫu của Thiệu Long, mà ở góc độ nào đó, nàng bù đắp được phần nào cho đứa bé thiếu tình thương của mẹ này.

"Điều tra xem mấy năm nay Mã Thái thị làm gì, cụ thể vào." Hậu trạch do nữ nhân quả, chẳng nam nhân nào để ý tới. Nhưng chuyện đã đến mức này thì không thể không tra, "Đặc biệt là việc liên quan đến Thiệu Long."

Lúc trước, hai nữa nhân kia bày trò thế nào y cũng chẳng quan tâm, dù sao y cũng cần có người kiềm chế vương phi một chút. Nhưng y cũng không muốn bọn họ lôi những thủ đoạn trong cung vào vương phủ của y.

Thiệu Hoa Trì lên ngựa, chẳng thèm quan tâm đến các binh lính ở quân doanh bỗng nhiên bị chủ soái tinh lực đầy minh gọi đến giáo trường kêu than ai oán ra sao. Y mặt không đổi sắc, nói với Tùng Dịch, "Nếu hắn đi chỗ kia thì thông báo cho ta ngay lập tức."

Phó Thần, tốt nhất là ngươi đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta dành cho ngươi nữa.

Nhìn bóng lưng Thiệu Hoa Trì đi khuất, sống lưng cứng đờ của Phó Thần mới từ từ thả lỏng.

Đối mặt với Thiệu Hoa Trì căng thẳng như đánh mấy trận dài.

Y đè tay lên ngực. Trái tim ở đó vẫn còn đập điên cuồng, rung động mãnh liệt.

Nguyên chủ cảm xúc tựa hồ còn tàn lưu ở trong cơ thể.

Cảm xúc của nguyên chủ vẫn tồn lại trong cơ thể này.
Bình Luận (0)
Comment