Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 226

Cảm xúc tim đập thình thịch này không thuộc về hắn. Hắn có thể hiểu vì sao nguyên chủ lại rung động. Không thể phủ nhận, sở thích của hai người rất giống nhau, đều ưa kích thích và mạo hiểm. Thứ sinh vật cường đại khiến người ta khiếp sợ như Thiệu Hoa Trì đã chọc trúng điểm yếu trong tâm lý mà Phó Thần che giấu rất sâu. Cảm giác khát khao chinh phục loại người đó khiến toàn bộ mọi tế bào trong thân hắn sôi trào. Cũng như vị bác sĩ từng điều trị cho hắn là Thiệu Di Nhiên, mạnh mẽ, lạnh lùng, diễm lệ. Hắn đặc biệt thích nhìn nàng để lộ dáng vẻ dụ dỗ mê người dưới thân mình. Không một ai có thể chống lại sức quyến rũ chết người ấy.

Bí ẩn kích thích, lôi kéo hắn, nhưng chỉ cần nghĩ tới đối phương là nam, toàn bộ cảm xúc đều bay biến. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ nảy sinh tình cảm với nam giới.

Chỉ biết nhau một thời gian ngắn ngủi mà đã động lòng thì quá phi lý.

Cho nên hắn khẳng định, trái tim đang đập liên hồi này chỉ là cảm xúc của nguyên chủ sót lại mà thôi.

Người đã đi rồi mà vẫn ảnh hưởng đến thân thể, không biết tình cảm phải sâu đậm bao nhiêu.

Lúc Phó Thần tắt đèn, lên giường đi ngủ thì phát hiện ra mình không thể nào ngủ được. Không có hơi ấm và nhịp thở kia bên cạnh, hắn lại quay về trạng thái mất ngủ như trước.

Mới có một thời gian mà đã thành quen rồi. Đúng là thói quen không tốt.

Phó Thần lại đốt đèn lên, cầm lấy gương đồng, soi hình bóng mơ hồ của bản thân. Tuy nhìn không rõ nhưng cũng chỉ có thể dùng tạm. Hắn cởi miếng ngọc bội trên lưng, cầm lấy sợi dây, nhìn nó lắc lư. Mặt gương phản xạ lại chuyển động, tạo thành hiệu quả lặp đi lặp lại trên thị giác.

Thực ra cách này cũng không thật sự là thôi miên bản thân, chỉ tạo một ám thị tâm lý nho nhỏ. Một lúc lâu sau, Phó Thần đã có chút mệt mỏi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn nhớ tới sinh nhật người kia. Nhưng với tình trạng hiện nay, hắn chẳng có gì thích hợp để tặng y. Thụy vương không thiếu thốn gì, có tặng y cũng chẳng buồn liếc tới.

Quân doanh thường trực ở ngoại thành là nơi huấn luyện binh lính. Thiệu Hoa Trì đứng tại giáo trường, mặt lạnh như băng, nhìn đám lính đang nối đuôi nhau chạy, "Chưa ăn no cơm à! Bộ dạng mềm oặt như thế là thế nào? Chạy thêm một vòng nữa!"

Việc bắt tập chạy vòng quanh doanh trại là do Phó Thần thuận miệng nhắc tới. Khi ấy, hắn còn là tiểu thái giám trong cung.

Thiệu Hoa Trì liền hiếu kì. Chạy mà cũng là cách thức rèn luyện sao?

Ngày đó, Phó Thần còn một lòng với y. Hắn giảng giải cho y nghe rất nhiều tác dụng của chạy bộ.

Bây giờ, Thiệu Hoa Trì chính thức áp dụng trong quân doanh, hiệu quả không tồi chút nào. Nghe nói phải chạy thêm một vòng, binh lính chỉ đành cắn răng bước tiếp. Bọn họ rất sợ vị Diêm Vương này, danh xưng sát thần của y không phải chỉ để trưng bày đâu.

Mã Thái thị nghe vương gia hạ lệnh đưa hài tử vào cung cũng không nghĩ gì nhiều. Chẳng qua, trước giờ đều do Mai phi chủ động mời, đây là lần đầu tiên vương gia yêu cầu.

Dù thấy hơi kỳ lạ nhưng Mã Thái thị cũng không biết hỏi ai, chỉ dịu dàng dặn Thiệu Long chú ý cái này cái kia, khoác thêm áo cho đứa bé.

Thiệu Long không tỏ vẻ vui mừng, chỉ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ánh mắt lại lấp lánh không giấu được.

Lúc được Tùng Dịch ôm ra khỏi Tây phủ, nó mềm giọng nói, "Muốn...muốn gặp ca ca."

"Muộn rồi, để lần sau đi." Không biết hai người kia cãi nhau chuyện gì, giờ ngài mà qua đó thì chỉ có thành pháo hôi, "Hơn nữa, ngài nên gọi hắn là tiên sinh."

Màn đêm bao trùm. Xe ngựa lọc cọc hướng về hoàng cung.

Ngày hôm sau, Tiết Duệ vào gặp công tử. Thấy hắn bị coi giữ nghiêm ngặt, cảm thấy không thoải mái chút nào.

Trong mắt y, công tử là hùng ưng, chưa bao giờ cần được bảo vệ, mà chỉ muốn sải cánh bay cao.

Nhưng thấy công tử dường như đang vui vẻ cam chịu, Tiết Duệ cũng chẳng biết nói gì. Nhìn mà xem, chiến dịch lần này chẳng những thương vong nhiều mà công tử cũng trúng kế địch, "Lúc trước ta đã nói với ngài, đừng đến thành Bảo Tuyên. Bọn họ đấu nhau thì đấu, chúng ta đâu thể can thiệp vào, lại hại cả cá trong ao."

Phó Thần cũng biết, với hành vi của nguyên chủ thì hắn sẽ không mạo hiểm như thế, vậy mà vì sao lại mà? Chắc chỉ mình nguyên chủ biết đáp án.

Phó Thần đã nắm được tương đối tình hình, cúi đầu cân nhắc, "Chắc chúng ta đã có không ít người ở kinh thành rồi nhỉ."

"Năm năm không phụ sự nhờ vả của ngài."

Y vẫn nhớ, trong thư hội họp khẩn cấp, Địa Thử nói công tử mất trí nhớ. Nhưng công tử lúc này đang trò chuyện với y hết sức trôi chảy, nào giống mất trí nhớ đâu.

Phó Thần liếc về phía có bóng người vừa mới biến mất. Hắn vẫn đang bị theo dõi. Kẻ đó không vào được vương phủ, nhưng cứ quanh quẩn bên ngoài. Nếu hắn ra ngoài thì sao? Phó Thần cau mày, có chút nóng ruột, "Ta vừa mới về thành, ngươi nghĩ xem ai lại có hứng thú với hành tung của ta?"

Qua lời người khác, Phó Thần biết nguyên chủ tương đối tin cậy Thanh Nhiễm và Tiết Duệ.

Hắn mở miệng hỏi một câu như vậy vừa để thử xem đối phương sâu cạn thế nào, cũng để biết Tiết Duệ nắm rõ tình hình kinh thành ra sao.

Tiết Duệ ngẫm nghĩ một hồi, "Ngài là người biến mất khỏi kinh thành đã lâu, thậm chí trong cung cũng chăng còn mấy ai nhớ đến. Vậy thì người có hứng thú với ngài ra, chỉ có phe Lý hoàng."

"Điều tra hành tung A Nhất, A Tứ, tìm mọi cách không đánh rắn động cỏ." Nếu đúng như hắn đoán thì nhất định phải tìm hiểu một phen.

Nói rồi, thấy ánh mắt Tiết Duệ lơ đãng, rõ ràng tâm hồn đã bay tận đâu, Phó Thần cười đùa nói, "Tương tư à?"

"Sao ngài biết...." Không phải Phó Thần nói không nhớ sao?

"Tiết Duệ, ta là Phó Thần." Chỉ có chuyện ta không muốn nhớ, không có chuyện ta không thể nhớ.

Chỉ một câu ngắn ngọn nhưng chứa rất nhiều thông tin. Vì hắn là Phó Thần, cho nên chỉ cần một chi tiết nhỏ, hắn cũng đoán ra được vô số.

"Nàng được Lương Thành Văn sắp xếp nơi ở, ngay cả ta cũng không thể lại gần. Muốn gặp nàng thì phải được nàng cho phép." Thực ra, y mơ hồ có cảm giác tình trạng của Thanh Nhiễm không tốt, nếu không thì việc gì phải như vậy.

Đoàn của Phó Thần về kinh, Tiết Duệ cũng hỏi thăm tin tức Thanh Nhiễm, chỉ biết từ sau chiến dịch, nàng ngã bệnh, vẫn nằm liệt giường, ngoài Lương Thành Văn thì không chịu gặp ai.

Sau khi bị Thanh Nhiễm nặng lời cự tuyệt, Tiết Duệ không còn đến làm phiền nàng nữa. Nhưng lần này, y bỗng có linh cảm không lành, giờ lại nghe tin như vậy, rất nóng lòng muốn xác minh sự an toàn của Thanh Nhiễm.

Cảnh Dật đến rất đúng hẹn. Phó Thần cũng không hỏi y định đưa mình đi đâu.

Nhưng hắn không ngờ điểm đến chỉ nằm ngay trong vương phủ, thậm chí còn là nơi cực kỳ riêng tư đối với Thụy vương.

Đó là viện của Thụy vương, bên ngoài nhìn lỏng lẻo nhưng bên trong rất nghiêm ngặt. Có thể nhận rất rất rõ qua trọng binh canh gác ở từng cánh cửa. Ngoài phụ tá thân cận thì ngay cả quản sự trong phủ cũng không dễ dàng vào được.

Những thị vệ ở đây cũng không giống thị vệ bình thường ngoài kia. Tư thế chuẩn mực, nét mặt nghiêm trang, khí thế đầy mình, không khó để nhận ra bọn họ là những binh lính tinh nhuệ nhất.

Trong viện có sảnh tiếp khách, phòng cơ mật, toàn những nơi yêu cầu sự riêng tư. Phó Thần cau mày, nhưng từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Bây giờ Thụy vương không ở trong phủ, vì sao Cảnh Dật lại đưa hắn đến đây.

Nhưng hắn tin với tài trí của Cảnh Dật thì chẳng việc gì phải làm chuyện dễ gây hiểu lầm như thế, muốn hại hắn cũng không ngu tới mức dùng cách này. Không phải hắn tin Cảnh Dật mà tin mắt nhìn người của Thụy vương.

Cảnh Dật im lặng dẫn Phó Thần đến trước một gian nhà đóng kín, thấp giọng nói, "Đây là tiểu thư phòng, sau khi xây dựng vương phủ, vương gia đã chọn nơi này. Tuy ngài chưa từng nói không được bước vào đây, nhưng mọi người đều ngầm hiểu rằng nó là cấm địa."

"Ngươi đưa ta đến đây để khiến ta phạm lỗi?" Hắn nhướn mày hỏi.

Cảnh Dật lắc đầu, "Ta chỉ tình cờ bước vào một lần mới biết trong đó có gì. Những rung động ngày ấy vẫn còn rành rành ngay trước mắt."

Đồng tử Phó Thần hơi co lọi. Nghe giọng điệu của Cảnh Dật thì dường như việc này có liê quan đến mình. Hắn đè nén cảm giác muốn lùi về phía sau.

"Không phải ngươi luôn thắc mắc vì sao ta ghen tị với ngươi à? Nơi này sẽ cho người đáp án."

Cảnh Dật định đẩy cửa, lại bị một bàn tay thon gầy, xương khớp rõ ràng ngăn lại. Y ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt không rõ ý vị của Phó Thần, "Ngươi sợ à?"

Y chưa từng thấy tên thái giám to gán lớn mật năm xưa dám dụ dỗ cả một tron tứ phi là Đức phi này sợ hãi bao giờ.

Phó Thần có chút linh cảm mơ hồ, như thể chỉ cần cánh cửa này mở ra, hắn sẽ không đoán trước được những việc xảy ra tiếp theo nữa.

"Ngươi sợ bản thân mình không gánh nổi, hay không đáp lại nổi? Thật ra, ngươi sợ....chứng tỏ ngươi đã để ý rồi." Cảnh Dật có chút mừng thầm trong bụng. Thật ra y vốn không ưa bộ dạng chẳng quan tâm đến thứ gì của Phó Thần.

Y kiên quyết mở cửa. Lần này y làm kẻ ác cũng chẳng sao.

Chỉ cần có chút khả năng giúp điện hạ nhận được sự đáp trả như y mong muốn là được rồi.

Hình ảnh sau cánh cửa sẽ khiến người lần đầu tiên nhìn thấy phải sững sờ. Khắp phòng treo toàn tranh, của cùng một người. Bút pháp khi thì nhu hòa, khi thì quyết liệt, khi thì phóng khoáng tràn ngập trên mặt giấy. Vẻ mặt người trong tranh cũng đa dạng phong phú, nào lạnh lùng, nào giảo hoạt, nào dịu dàng, chỉ với vài nét bút ít ỏi nhưng miêu tả trọn vẹn từng ánh mắt nụ cười. Nhìn thoáng một lần thì kinh diễm, nhìn kỹ thì cảm nhận được khí khái ẩn chứa bên trong, có thể cảm thấy khả năng hội họa của người này vô cùng thâm hậu, bút đi tựa rồng bay phượng múa. Người ta nói nét chữ nét người, toàn bộ khí thế kim qua thiết mã của Thụy vương đều bộc lộ hết ở đây.

Nhưng điều thật sự khiến Phó Thần rung động, là trên các bức tranh chỉ toàn gương mặt hắn.

Trái tim chấn động kịch liệt, khiến hắn không nói nên lời.

Trong lòng hắn còn chút rối loạn, bởi hắn cảm thấy người trong tranh kia không chỉ có dung mạo mà ngay cả thần thái cũng giống mình như đúc. Nhưng hắn khẳng định ký ức của bản thân không hề có vấn đề, mọi chuyện kiếp trước hắn còn nhớ như in. Cho nên hắn không thể là nguyên chủ. Phải chăng nguyên chủ và hắn quá mức giống nhau, cho nên nhân duyên mới khiến hắn chuyển sinh sang người này?

Phó Thần lặng lẽ ngắm từng bức họa. Từ mỗi nét bút đều nhận ra được tấm chân tình của người vẽ.

Chấp niệm phải bao sâu mới khắc họa được từng biểu cảm nhỏ nhặt như thế của đối phương?

Thấy Phó Thần không phản ứng gì, Cảnh Dật nghĩ phải chăng người này lãnh tâm lãnh huyết, ngay cả như thế mà vẫn không khiến hắn cảm động? Phải rồi, y quên mất, dù là thái giám nhưng Phó Thần cũng chỉ hứng thú với nữ nhân mềm mại như Đức phi. Chẳng biết có phải hôm nay y đã làm chuyện thừa thãi rồi không, "Người ta đều nói, khả năng thư pháp của điện hạ là tuyệt đỉnh, trong triều không ít người nhận được tranh chữ của y thì trân trọng như bảo vật. Nhưng không mấy ai biết đến năng lực hội họa siêu phàm của y. Y rất ít vẽ, bởi những thứ trong này đã hao hết tâm tình của y rồi."

Cảnh Dật nói, cầm lấy một trong những cuộn tranh xếp đống trong góc, như thể bị vứt bỏ, phủi bụi cho nó, "Bình thường không có ai đến đây, đều do Thụy vương tự mình quét tước. Mấy tháng không về, chỗ này cũng bám bụi rồi. Chỉ những bức Thụy vương tương đối hài lòng mới treo trên kia, bởi vì nó giống người thật nhất. Đây là nơi cất chứa tâm tình thực sự của y."

Nhận lấy vài bức tranh bị vứt bỏ kia, Phó Thần phát hiện ra mình mềm nhũn mất sức, cầm cũng không chắc. Vì sao hắn lại có những cảm xúc này? Hắn mở tranh ra, người trong đó cũng là hắn, nhưng nét bút dường như đứt quãng. Có thể nhận ra tâm tình của người vẽ khi đó vô cùng đau khổ. Phó Thần cảm thấy nỗi tuyệt vọng của đối phương ngập tràn trang giấy.

"Với tính nết của y thì chắc sẽ chẳng bao giờ cho ngươi xem những thứ này. Chúng là chứng cớ để đập nát sự kiêu ngạo của y, là vết sẹo cho sự thất bại của y, làm sao y có thể để ngươi phát hiện được." Cảnh Dật dừng một chút, hốc mắt cũng ửng đỏ, "Thứ ngươi cầm trên tay được vẽ trong năm năm y nhớ nhung ngươi nhất. Y vẽ không ngừng nghỉ. Có một lần, ta tình cờ bước vào, thấy y dường như đã quên cả trời đất, liên tục vẽ tranh ngươi. Y sợ thời gian qua đi, ngay cả gương mặt ngươi cũng không nhớ nổi."

Ta không phải không so bì được với ngươi. Chẳng qua dù có tốt hơn nữa, cũng chẳng lọt vào mắt y.

Ngón tay Phó Thần cầm cuộn tranh trở nên trắng bệch, đau đớn mơ hồ. Tựa như trước mắt là cảnh tượng sinh động nào đó, nhưng lại bị màn sương che phủ.

"Trái lại, ngươi thì rất thoải mái, biến mất năm năm. Ngày ấy, y gần như phát điên, không ăn không uống không ngủ, chờ ngươi, ôm bình tro cốt của ngươi....Đó là lần đầu tiên ta thấy y sụp đổ như thế. Y vừa khóc vừa uống rượu, hỏi: vì sao năm đó không đối xử với ngươi tốt hơn, vì sao ngươi lại dứt áo ra đi, vì sao không chịu về thăm y?"

"Có lúc ta cũng nghĩ, Phó Thần, có phải tim ngươi làm từ sắt đá hay không mà tại sao lại cứng như vậy?" Cảnh Dật hít sâu, gắng bình ổn giọng nói, "Để quên đi nỗi đau, y xin tự mình ra trận. Ngươi nghĩ y đạt được chiến công bằng cách nào?"

Cuối cùng Phó Thần mới ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Dật, thấy lòng trắng đối phương đã hoen đỏ. Ngay cả người ngoài mà còn xúc động, vậy nguyên chủ thì sao? Đây là lần đầu tiên Phó Thần hận mình đã chiếm lấy thân thể này.

"Ngươi nghĩ hắn dựa vào thân phận vương gia của mình được ư? Nào có dễ dàng như vậy? Lúc y mới tới, không ai chịu phục, coi y là tên công tử vào quân doanh để vui đùa. Trên không thông, dưới không đạt, chẳng qua chỉ nể y là hoàng tử mà thôi. Y từ một tiểu binh tiến đến vị trí hiện tại, mỗi quân công đều là thật. Mỗi lần ra chiến trường, ta đều có cảm giác y thật sự sẽ chết ngoài đó. Y giết địch như một kẻ điên, không sợ sống chết, như thể y nghĩ chết rồi sẽ gặp được ngươi." Cảnh Dật chỉ vào miếng ngọc bội Phó Thần đeo trên thắt lưng. Đó là một đôi, trước giờ Thụy vương luôn mang bên người, không rời nửa tấc, "Y chỉ có thể cắn răng sống như vậy, chờ đợi ngươi."

"Sau này y đoán được ngươi có khả năng còn sống, vội vàng lần theo tung tích của ngươi, đi khắp vùng Tây Bắc..... Ta không đếm được bao nhiêu lần trong mấy năm nay, y cứ thấy người có vóc dáng giống ngươi là sẽ kích động như một đứa trẻ, chạy đuổi theo, rồi sau đó lại thất vọng vô cùng." Thấy Phó Thần sửng sốt nhìn mình, Cảnh Dật tiếp tục, "À, ta quên mất là ngươi mất trí nhớ. Nhưng dù về sau ngươi có bình phục, cũng nhớ kỹ những gì ta nói hôm nay. Y làm tất cả vì ngươi. Nếu ngươi quên thì thật không xứng."

"Cso một chuyện chắc ngươi không biết. Năm xưa, Vanh Hiến tiên sinh quả thật đã truy sát ngươi. Điện hạ không hề hay biết gì cả, hy vọng lời này có thể gạt bỏ mối nghi ngờ trong lòng ngươi. Vanh Hiến tiên sinh là sự tồn tại duy nhất giống như phụ thân của y thời thơ ấu đến lúc trưởng thành, nhưng chỉ vì chuyện lần đó mà hai người cắt đứt với nhau."

"Tất nhiên y không muốn ta nói với ngươi những chuyện này. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu ta làm người xấu. Lúc trước ngươi dịch dung, không muốn nhận nhau, phân chia giới hạn rõ ràng với y, đó là do tình thế bắt buộc, không thể trách ngươi. Nhưng về sau, ta mong rằng dù ngươi không thể yêu y, cũng có thể.....đối xử với y tốt một chút. Dù giả vờ thôi cũng được, như mấy tháng nay ngươi vẫn làm."

"Nghe nói hôm qua y không về ngủ, ở lại quân doanh suốt một đêm, chắc lại chẳng chợp mắt được. Ta nghĩ là chuyện có liên quan đến ngươi. Dù các ngươi có mâu thuẫn gì đi nữa, nhưng y cũng có nỗi khổ và lập trường của mình. Dù y mang thân phận vương gia cao quý nhưng thật ra lại chẳng tự do được như người thường. Thôi, chắc y cũng không muốn người ngoài ở đây đâu. Ta phải đi, còn ngươi ở đến bao giờ thì ở." Dù sao y cũng sẽ không xử phạt ngươi như những người khác.

Lúc bước chân ra cửa, Cảnh Dật ngoái đầu lại nhìn, "Màu tóc của y trời sinh không phải thế. Giờ biến thành như vậy, chắc ngươi cũng đoán được nguyên nhân."

Cảnh Dật đi rồi, Phó Thần lại nhìn từng bức tranh vẽ chính mình. Trái tim hắn như bị ngàn dao cào nát, không sao xua đi được.

Hình như bây giờ hắn đã hiểu, vì sao một người tài mạo vô song như Cảnh Dật lại thấy ghen tị.

Tình cảm sâu dậm nhường này có thể đánh tan cả lý trí.

Phó Thần cuộn những bức tranh lại, định phủi bụi trên mặt bàn một chút, nhưng cảm thấy như vậy lại không phù hợp với nơi này. Nến đã cũ, chăn đệm nhăn nhúm rách nát, đồ đạc sơ sài. Hắn thoáng ngờ vực một chút, lại nhẹ nhàng khép cửa, trả căn phòng về nguyên dạng.

Hôm nay, Lúc Tùng Dịch vào báo tin cho Phó thần thì thấy hắn đang ngồi ngẩn người bên bàn. Thế là thế nào?

Bọn họ cũng từng hợp tác với đám Tiết Duệ, trong số đó có không ít người là thủ hạ cũ của Thiệu Hoa Trì. Hai phe cùng trải qua hoạn nạn ở kho vũ khí, trở nên rất thân thiết, hiệu quả làm việc cao.

Phó Thần nghe tin xong, vẫn chậm rì rì không đáp lại. Hắn không thể tập hợp, phân tích, nghĩ kế dựa vào những thông tin thu được một cách rành mạch như mọi khi. Hắn biết mình vẫn bị căn phòng kia quấy nhiễu.

"Ngài sao thế?" Thất Phó Thần vẫn ngồi im, tay cầm bút mà chẳng động đậy gì, Tùng Dịch hoang mang hỏi.

Phó Thần như thể hồn vía lên mây, chỉ lẳng lặng nhìn Tùng Dịch, há miệng thở dốc. Cảm giác chua xót trong lồng ngực vẫn chưa vơi.

Có lẽ hắn đã rung động. Cũng có lẽ....

Hắn đôi chút ghen tị với nguyên chủ.
Bình Luận (0)
Comment