Tỉnh Đế nghe xong không nói gì, trầm ngâm trong chốc lát, hắn muốn đánh La Quốc thì phải trấn an các nước nhỏ gần đó, hắn nghỉ Phù Quốc an phận nhưng không nghỉ tới hướng thêm một bước làm cho bọn họ thật tâm thuần phục, Niệm Nhi nói không sai, Tứ Nhi bệnh tật quấn thân, đưa đến Hòa Chiêu Nghi trong tay cũng không có gì đáng ngại, càng không cần lo lắng hắn sẽ tranh giành với Tiểu Ngũ.
"Trở về Trẫm sẽ hạ chỉ tấn Hòa Chiêu Nghi vì Hòa Phi, nhập chủ Hoa Diên Cung, nuôi dưỡng Tứ Hoàng Nhi, nàng cho người trước tiên bảo Hòa Phi chuẩn bị, cung nhân gì đó nên đổi mới, từ hôm nay nàng thay Cung Nhân Hoàng Hậu quản hậu cung, cứ việc mạnh tay cho Trẫm".
"Thần thiếp tuân chỉ".
"Thận Chiêu Nghi hàn vì Thận Tần, dọn đi Nguyên Tỉnh Các đóng cửa sám hối một năm, nếu ngươi còn nhảy nhót...." Tỉnh Đế không nói tiếp nhưng Vạn Tỉnh Nhã biết kế tiếp chính là Vạn gia, nàng sắc mặt hôi bại nằm trên nền đất lạnh, tại sao lại như vậy đâu, nếu không phải Tỉnh Phi... đúng vậy là Tỉnh Phi đưa Hàn Độc cho nàng...
"Hoàng Thượng là Tỉnh Phi, là nàng ta đưa Hàn Độc cho tần thiếp, còn nói nàng ta chỉ muốn Tam công chúa gả vào chổ tốt, sợ bị đưa đi Hòa Thân nên muốn cùng thiếp giao hảo, hy vọng sự thành, Tam công chúa được gả cho hào môn nhà, Hoàng Thượng....."
Ân Niệm Yên âm thầm cười lạnh, bắt đầu tự cắn nhau sao? Làm sao dễ dàng như vậy, hôm nay một cái Chiêu Nghi rơi đài đã đủ, nếu thêm một cái, sợ là Tiền Triều nhóm nói nàng không từ, một lòng muốn diệt trừ hậu cung phi tần, lúc đó nàng liền thành yêu hậu đi, đúng với tâm nguyện của Phùng Phi, Liên Chiêu Nghi đám người.
"Hoàng Thượng, chuyện này điều tra rồi lại định, trước mắt phải để cho Tứ Hoàng Nhi dưỡng bệnh, còn có Hòa phi cần phải gọi đến chăm sóc Hoàng tử, Hoàng Thượng còn xử lý chính sự đâu".
"Ân, Trẫm đi trước, Niệm Nhi không nên quá mệt nhọc".
"Thần thiếp cung tiển Hoàng Thượng".
Tỉnh đế vừa đi, Vạn Tỉnh Nhã cười thê thảm nói "ha ha ha... Ân Niệm Yên... ngươi quả thật tàn nhẫn tâm, ta biết bản thân tâm kế không bằng ngươi, không nghỉ tới vừa ra tay liền thất bại thê thảm đến vậy, hy vọng Dương gia đừng làm ta thất vọng a... ha ha ha....".
Ân Niệm Yên sắc mặt lảnh đạm, không thèm để ý tới lời nói của nàng ta, có Thương Thành dược liệu, Ân Bách Điền sẽ không có chuyện gì, nếu thật có chuyện chính là Ân Bách Điền thọ thần đã hết, trời cũng không cứu được.
"Còn không giúp Thận Tần thu dọn, chờ bổn cung tự làm sao?"
"Nô tài lập tức đi ngay".
Nữa giờ sau Hòa Chiêu Nghi không hiện tại là Hòa Phi đến "Thần thiếp tham kiến Cung Ngọc Hoàng Hậu, nương nương kim an".
"Muội đến rồi, chắc muội đã biết hôm nay chuyện, bổn cung không hy vọng có một cái Thận Tần thứ hai".
Hòa Phi đang ngồi cấm hoa vào bình thì được người đến báo Ngọc Hoàng Hậu cho gọi, nơi đến là Hoa Diên Cung, nếu không phải người đến là Cẩm Họa của Bích Tiêu Cung, nàng nhất định tưởng đây là cái bẩy của ai bày ra.
Trên đường đi nghe Cẩm Họa nói rõ chuyện hôm nay, làm nàng vui mừng đến choáng ván đầu óc, nàng chưa từng nghỉ đến sẽ được nuôi dưỡng hoàng tự, đã ôm tâm cô đơn tuổi già, hiện tại quả thật là tâm tưởng sự thành a...
Nghe Cung Ngọc Hoàng Hậu lạnh giọng cảnh cáo, nàng vội quỳ xuống thề độc "Thần thiếp lấy Phù quốc hoàng gia cùng bá tánh ra thề độc, nhất định an phận thủ thường, một lòng nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử, quyết không hai lòng".
"Bổn cung cần phải đi thăm Cung Nhân Hoàng Hậu cùng Vân Khánh Quý Phi, Hòa phi ở lại chăm sóc Tứ Hoàng tử đi, đợi Thận Tần rời đi, toàn bộ Hoa Diên Cung đều đổi mới, kể cả cung nhân, ngươi dựa theo quy cũ mà làm, không lâu nữa Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ tấn phong, ngươi đi chuẩn bị đi".
"Thần thiếp cung tiễn Hoàng Hậu nương nương".
Hòa Phi đại cung nữ Liên Châu quỳ xuống chức mừng "nô tỳ chúc mừng chủ tử tâm tưởng sự thành".
"Được rồi, vào trong chăm sóc Tứ Hoàng tử đi, đợi hắn tốt lên, chúc mừng không muộn" miệng nói như vậy nhưng tâm tình nàng vui mừng không lời nói hết, vui mừng qua đi lại cảm thán Thận Tần ngu xuẩn, không biết trân trọng cái trước mắt, ngày sau có nàng ta hối hận.
Ân Niệm Yên Trước tiên đến Phượng Tê Cung, Cung Nhân hoàng hậu là thật bị cảm lạnh, nàng chỉ đứng bên ngoài bình phong hỏi thăm vài câu, kế tiếp hướng Trường Xuân Cung đi.
"Tỷ thế nào rồi, sao lại không cho người đến báo cho ta một tiếng đâu?" nhìn đám cung nhân quát "các ngươi càng lúc càng lười biếng, để chủ tử bị thương thành như vậy quả thật đáng chết".
"Nô tỳ, nô tài biết tội".
Vân Khánh Quý Phi trấn an nói "Tỷ không có việc gì, trên đường trở về, tỷ đi ngang qua núi giả ở Ngự Hoa Viên, bị một con mèo điên nhào đến, tỷ tránh đi nên bị trẹo chân, Thái Y nói tỉnh dưỡng hơn tháng sẽ không còn trở ngại".
"Tỷ cũng biết trong cung này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Phượng Tê Cung bên kia bị cảm lạnh, tỷ bị trẹo chân, ta phụ thân bị Dương gia xe ngựa đâm bị thượng, hiện tại không biết thế nào, còn Tứ Hoàng Tử bị phong hàn nhập thể, nhưng Thận Tần vô tình nói Hàn Độc chứ không phải Hàn Khí nhập thể, hậu cung sợ là có bàn tay nào đó đang làm loạn đi".
Dung Cơ Uyển nhìn bà bà mệt mỏi, nàng liền đến an ủi "Mẫu hậu đừng quá lo lắng, Khánh Mẫu Phi đã không sao, thiết nghỉ ông ngoại làm nhiều chuyện tốt như vậy, ông trời nhất định phù hộ tay qua nạn khỏi, Mẫu hậu xin bảo trọng phượng thể".
"Đại Hoàng Tử Phi nói đúng, muội nếu suy sụp lúc này, thì đúng ý của bọn họ không phải sao? Tỉnh Phi đã hai lần làm ta bị thương, lần này bổn cung nhất định không tha cho nàng ta" Vân Khánh Quý Phi lạnh lùng nói.
"Muội biết, tỷ nghỉ ngơi đi, muội trở về nghỉ xem nên làm thế nào".
"Ân, đi đường cẩn thận".
Trên đường đi, Ân Niệm Yên chỉ lo nghỉ thế nào giải quyết chuyện này, người nào có năng lực bày ra cái cục lớn như vây? người cuối cùng có lợi là ai?
Nàng chưa bao giờ xem thường bất cứ ai, kể cả thấp vị phi tần, lần này sợ là chuẩn bị đã lâu, không biết bước tiếp theo là cái gì, nhưng nàng tuyệt đối không để nhi tử mình bị thương, hoặc là bản thân có chuyện gì.
"Cẩm Họa gọi người đi mời Huệ Phi cùng Lương Phi đến đây, Tử Họa thông báo hậu cung phi tần đúng giờ đến Bích Tiêu Cung thỉnh an, Phượng Tê Cung bên kia đang dưỡng bệnh, không nên làm phiền, Tiểu Lý Tử gọi tổng quản các cung cầm sổ sách đến gập bổn cung, trễ một khắc hàn một bậc".
"Dạ, Chủ tử".
Dung Cơ Uyển cầm lên chung trà, cung kính mời Ân Niệm Yên, nàng biết không thích hợp nhưng vẫn ra tiếng hỏi bản thân nghi hoặc "Mẫu hậu cảm thấy ai đứng sau chuyện này? Con dâu nghỉ mãi không ra, Ân gia bị thương nhưng còn ba vị cửu cửu, Mẫu hậu có mất đi sủng tín, nhưng chúng ta còn đó, sẽ không....." nói đến đây Dung Cơ Uyển chợt nghỉ tới điều gì, mở to mắt nhìn Ân Niệm Yên, không xác định hỏi "Mẫu Hậu, chẳng lẽ người kia muốn....".
"Chín phần là như vậy, Thư Tỉnh Điện nhất định có cái đinh của người nọ, ngươi trở về âm thầm diệt trừ, nhớ kỷ không nên tin tưởng bất cứ một ai, cho dù là người thân cận của mình".
"Con dâu lập tức đi làm ngay, Mẫu hậu bảo trọng phượng thể, các đệ đệ cần người lo lắng a..." chuyện này nếu thật như nàng nghỉ, sợ là kinh thành một lần nữa máu chảy thành sông, hy vọng Dung gia dòng bên không quá hồ đồ, không được nàng phải nhắc nhỡ phụ thân quản thật chặt đám người kia mới được.
Hai giờ sau, Tỉnh Đế hạ chỉ tấn Hòa Chiêu Nghi vì Hòa Phi, Nhập chủ Hoa Diên Cung, nuôi dưỡng Tứ Hoàng Tử, làm cho hậu cung một lần nữa dậy sống.
"Xoảng...xoảng.... Thật vô dụng, lúc này không phải Ân Niệm Yên đang đau khổ cho phụ thân mình sao? Tại sao lại đến Hoa Diên Cung a... làm chuyện lớn của bổn cung thất bại trong gan tấc, còn để Hòa Phi từ giữa nhận hết lợi, ngu xuẩn.... Thật ngu xuẩn... xứng đáng bị hàn vị".
Khúc Quận Chúa vừa bước vào, nàng nhìn một đám mảnh vở nhíu mày "Mẫu Phi muốn cho hậu cung người biết ngươi nhúng một tay vào chuyện này sao? Đừng quên đây là hại Hoàng Tự tội danh".
Hàn Tu Nghi nghe xong giật mình tỉnh lại, là nàng tức giận quên đi hậu quả, nhìn đại cung nữ nói "còn đứng đó làm gì? Không mau đi dọn sạch sẽ đi, nhớ không được để cho người khác biết".
"Dạ, chủ tử".
Hàn Tu Nghi cầm tay nữ nhi bước vào nội điện, vừa đi vừa nói "còn không phải Phụ hoàng ngươi bất công, chỉ cần Ân Niệm Yên hài tử, mấy năm nay trong cung không ai có động tỉnh, nếu không phải có một cái phong thư đưa đến, ta cũng không biết chính Phụ Hoàng ngươi không cho thị tẩm phi tần có thai, cho dù có tân nhân cũng không có gì hy vọng, Mẫu phi mới nhìn tới Tứ Hoàng tử sao".
"Hiện tại nói gì đã muộn, muốn kéo Hòa phi xuống ngựa là không dễ, Phù Quốc sẽ không để yên chuyện này, chỉ có thể đợi Bích Tiêu Cung ngã đài nhưng quá khó, Mẫu Phi đừng vội nhất thời, từ từ tính tiếp, chỉ cần sống đến cuối cùng mới là người chiến thắng".
Tỉnh Phi cũng biết chuyện này không dễ, nàng nhẫn nhịn mười mấy năm, sức chịu đựng sắp đến cùng, nhưng vì nhà mẹ đẻ, vì nữ nhi càng vì bản thân mình, nàng nhất định phải nhịn tiếp.
"Mẫu Phi đã biết, sau này sẽ không bất cẩn như vậy".
Khúc Quận Chúa hài lòng gật đầu, chỉ cần Mẫu Phi đứng về phía nàng, thì chuyện khác dễ dàng hơn nhiều "Nữ nhi nghe nói Phụ Hoàng muốn tuyển phò mã, lại không nói là tuyển cho ai, còn có La Quốc nhiều lần muốn kết thân, Khúc Lộ Nhan là trưởng công chúa, lại là đích nữ, sợ là không đến lược nàng ta, chỉ còn lại nữ nhi tuổi vừa đúng, sợ là Phụ hoàng còn đang lưỡng lự đi".
"Chuyện này khó mà nói được, hôm sau đi Bích Tiêu cung thỉnh an, Mẫu Phi thăm dò xem sao, Mẫu Phi biết ngươi thông tuệ lại có tâm kế, nhưng hậu cung người có tâm kế không thiếu, ngươi đừng xúc động, mất nhiều hơn được".
"Nữ Nhi đã biết".
Hàn Tu Nghi dường như nhớ đến thứ gì liền hỏi "không phải còn Tín Vương Phủ đại cô nương sao? Tuy rằng bị tước bỏ Quận Chúa tước vị, nhưng dù sao cũng là Hoàng Gia cô nương, nếu đi hòa thân, Hoàng Thượng sẽ phong thưởng không ít kể cả Tước vị".
"Mẫu Phi nói đúng, chỉ hy vọng phụ hoàng không quá thiên vị Tín Quận Vương Phủ" Trong lòng nàng có người, nhất định không thể bị Khúc Lộ Nhan dành trước, đợi việc này qua đi, nàng sẽ đến tìm phụ hoàng tứ hôn.