Đến chiều tối Tỉnh Đế cùng hai cái nhi tử mới bước vào Bích Tiêu cung nội điện, Ân Niệm Yên vừa phân phó Tổng quản lục cung xong, đầu đau lợi hại, đang ngắm mắt dưỡng thần, sẵn tiện cùng Tiểu Bạch tâm sự vài câu, đối với nàng chỉ có Tiểu Bạch mới đáng tin cậy nhất.
"Được rồi, đừng phiền não nữa, lấy năng lực của người tìm ra người đứng phía sau không khó, chỉ khó là ngươi có muốn làm tay mình dính máu không thôi".
"Tiểu Bạch đang lo lắng điều gì ta biết rõ ràng, thân ở trong hậu cung, tay muốn sạch sẽ thật không dễ, huống chi còn liên quan đến bá tánh vô tội, tay nhộm máu tươi thì đã làm sao" nàng tính kế người còn ít sao, thêm một tội cũng không là gì.
"Ngươi trở ra đi, có người đến....".
Ân Niệm Yên từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy ba người lớn nhỏ đang yên tỉnh nhìn nàng "sao không gọi ta? Ông ngoại các ngươi thế nào?"
"Hồi Mẫu hậu, Ông ngoại đã không trở ngại, nhưng một chân bị phế đi, Thái Y nói ngày sau đi lại khó khăn, cần tỉnh dưỡng ít nhất một năm trên giường, bà ngoại nghe xong ngất đi, hiện tại đã ổn định hơn, Nhi thần tưởng có ba vị cửu cửu hầu hạ dưới gối, Ông ngoại sẽ không nghỉ nhiều".
Trong chốt lát trở thành phế nhân, có mấy ai chịu nổi đã kích này, huống chi Ông ngoại làm quan nhiều năm, hiện tại đối với quan trường vô duyên, ai....
Tỉnh Đế nhìn Ân Niệm Yên đau lòng nhíu mày, tâm càng thêm khó chịu, hắn là đế vương, có chuyện gì chưa nhìn thấy qua đâu, chuyện này là âm mưu từ trước, nhưng chưa biết ai mới là kẻ chủ mưu thật sự phía sau, hắn ngồi bên cạnh cầm tay Ân Niệm yên nói "Ân ái khanh sẽ không có chuyện gì, Trẫm cho Thái Y túc trực ở Ân gia đến khi khỏi hẳn mới thôi, Khang Nhi cùng Tiểu Ngũ sẽ thường xuyên đến Ân gia thăm hỏi, nàng yên tâm đi".
"Đa tạ Hoàng Thượng" hiện tại không thể dùng quá nhiều dược trong thương thành trị liệu, từ từ đến, nếu Ân Bách Điền chân tốt lên quá nhanh, Tỉnh Đế nhất định nghi ngờ.
Nàng nhìn Đại Hoàng Tử Khúc Vinh Khang cùng Ngũ Hoàng Tử Khúc Vinh Khải hỏi "chuyện là như thế nào?".
Hai vị Hoàng Tử nhìn Phụ hoàng của mình, thấy hắn gật đầu mới chậm rải kể lại "Hàng năm tuyết tan, Ông ngoại cùng bà ngoại đi một chuyến thôn trang ở lại vài ngày, vừa du hoạn vừa kiểm tra hạ nhân chuẩn bị hạt giống cho vụ xuân sắp tới, năm nay cũng không ngoại lệ..."
Nhưng năm nay lại đụng phải xe ngựa vài nhà cũng hướng thôn trang đi, trong đó có Dương gia xe ngựa cùng Trình gia xe ngựa, bên trong chủ yếu là nữ quyến, Dương gia quản sự hung hăn nói Dương gia là nhất phẩm nhà, còn là thế gia đại tộc, Ân gia cùng những nhà khác nên nhường đường.
Bởi vì đã đến ngoại ô đường nhỏ, có muốn nhường cũng không nhường được, thật sự là không có chổ để xe ngựa tránh đi, Trình bá gia hướng Ân Bách Điền ngỏ lời nói "Dương gia dù sao cũng là nữ quyến, hai nhà chúng ta đến phía ngã rẽ nhường đường, không biết Ân đại nhân thấy thế nào?"
"Trình bá gia nói phải, đường này quá nhỏ, đi trước hay sao cũng không vấn đề gì, chúng ta hôm nay hướng thôn trang chủ yếu là đi dạo, Dương gia có việc gấp vậy nên đi trước" lời này của Ân Bách Điền vừa khách sáo, vừa cho Dương gia xe ngựa một bậc thang bước xuống, người ngoài nhìn vào cảm thấy Ân gia rộng lượng, Dương gia là do có việc vội, chứ không ỷ thế hiếp người, đôi bên cùng có lợi, đáng tiết Dương gia không nhận hảo ý.
Bên trong Dương lão phu nhân nghe vậy nhíu mày, Ân Bách Điền đang nguyền rủa Dương gia sao? Có nữ nhi là Tây Cung Hoàng Hậu nhưng Ân gia không được phong tước vị như Chính Cung Hoàng Hậu, có thể thấy Ân sủng cũng không nhiều, Ân Niệm Yên còn cản đường của nàng tiểu nữ nhi, vào cung lâu như vậy chỉ được gập mặt hoàng thượng một lần, quả thật là ghen tị nữ nhân, Ân gia quả thật là bần cùng xuất thân.
"Dương tần, vượt mặt đi, thật không quy cũ" có lẻ do tuổi càng lớn, tính tình càng thêm cấp, cũng có thể tâm hận Ân gia đã lâu, cộng thêm nhiều lần muốn xuống tay nhưng không có cơ hội, Dương lão thái quân tức giận hạ lệnh.
Đoàn xe ngựa của vài nhà đang êm đẹp hướng phía trước đi, sắp đến ngã rẽ thì Dương gia xe ngựa đột nhiên tăng tốc vượt mặt, Trình gia xe ngựa dường như biết trước đã tránh qua một bên, riêng ngựa của Ân gia bị hốt hoảng, tăng tốc chạy làm xe ngựa bị va vào vách núi đá bên gần đó, Nhị Nhi tử Ân Minh Tân chỉ kịp hét lên "Cha, Nương a....." kế tiếp tiếng xe ngựa bị vỡ một lớn làm cho người nhìn tâm nhảy thật lợi hại, có người hét lớn sau đó cả người mềm nhũng, may mắn có hạ nhân đở nên không quá thất lể.
Bên trong xe Ân Bách Điền biết ngựa phát điên mất không chế, hắn ôm chặt thê tử của mình, phu thê hai người ôm chặt nhau đến khi xe ngựa ngừng hẳn, chân đau đớn làm cho hắn tỉnh thần lại, bên ngoài Ân Minh Tân chạy đến gọi lớn, Sở thị chưa kịp đáp lại thì bị Ân Bách Điền ngã vào người ngất đi, quá hoảng sợ Sở thị chỉ kịp gọi một tiếng Lão Bách....
Ân niệm Yên nghe đến đó đau lòng nhắm mắt lại, Ân gia đối với nàng không chổ nào không tốt, còn nàng chỉ lo hưởng thụ những đều tốt đẹp đó, đáp lại ân tình nàng chỉ ra chút ý kiến nhỏ nhặt, đưa vài thứ có lợi cho Ân gia trên con đường làm quan, hiện tại nàng cảm thấy mình quá vô tâm a...
"Thần thiếp quá vô tâm rồi, Ân gia không có công sinh thành, nhưng công dưỡng dục tựa như thiên, từ lúc thiếp được đưa về Ân gia, trong nhà trên dưới đều hết lòng yêu thương chăm sóc, có thứ tốt đều đến tay thiếp trước.
Phụ thân chưa bao giờ nghỉ sẽ làm quan cao chức trọng, hắn một lòng muốn làm quan phụ mẫu, trước đây bị Lâm An Bá tìm cách đài đi nơi khổ hàn làm quan, nhưng hắn chưa một lần than trời trách đất, một lòng giúp dân chúng có được ăn no mặc ấm.
Đến khi Ân gia biết được thiếp phải vào cung vì phi, bọn họ mới bắt đầu tính toán con đường làm quan, bởi vì không có khả năng nhà mẹ đẻ, bọn họ nữ nhi, muội muội khó sống an ổn trong cung.
Phụ thân bên ngoài phải học cách giao tiếp với đồng liêu, cẩn thận từng bước, các ca ca đều chọn con đường an toàn lại không quá nổi bật, Nương cùng Tẩu tẩu vất vả lo trong nhà cùng thôn trang cửa hàng, riêng thiếp chỉ hưởng thụ lại không làm được gì cho Ân gia, một cái sủng phi đối với Ân gia mà nói là có cũng được, không có cũng không sao, bọn họ chỉ cầu một nhà bình an là đủ, là thiếp liên lụy bọn họ".
Tỉnh Đế cùng hai vị hoàng tử nghe xong lo lắng nhìn nàng, trong mắt của bọn họ, Ân niệm Yên chính là lãnh dạm tính tình, rất ít cho người thấy một mặt yếu đuối của mình.
"Mẫu hậu xin bảo trọng phượng thể, Ông ngoại đã không ngại, ngày sao huynh đệ chúng ta sẽ thường xuyên thay mẫu hậu đến thăm hỏi nhiều hơn".
"Đại hoàng huynh nói phải, Mẫu hậu đau lòng, Tiểu ngũ thật khổ sở".
Ân Niệm Yên dùng khăn lụa lau đi giọt nước mắt còn động lại trên khóe mi, cố gượng cười nói "Mẫu hậu không sao, mới nghe đau lòng khó an, hiện tại biết ông ngoại các ngươi không sao, tâm tình đã tốt hơn không ít, các ngươi trở về đi, bên ngoài trời tối, Khang Nhi đi đường cẩn thận biết không?".
Huynh đệ hai người nhìn nhau, cuối cùng hành lễ rời đi, bọn họ biết Phụ hoàng sẽ ở lại an ủi mẫu hậu, bọn họ không nên ở lại thêm phiền.
Tỉnh Đế ôm Ân Niệm Yên vào lòng, hắn không biết nói gì, chuyện Tiền triều quá rối loạn, cần một chút thời gian mới yên ổn lại được, Dương gia là thế gia đại tộc, lại là ba triều nguyên lão, muốn định tội Dương gia, đã khó lại càng thêm khó, trước mắt chỉ có thể an ủi Ân gia, còn những kẻ gây rối kia từ từ hắn tính đến.
Ân Niệm Yên đợi lâu không thấy Tỉnh Đế ra tiếng, nàng hiện tại biết rõ Tỉnh Đế là có tình cảm với mình, nhưng không thể là chổ dựa vửng chắc, nàng chỉ có thể tự mình làm lấy, nàng châm trước mở miệng "bắt đầu từ hôm sau, thiếp sẽ quản hậu cung, những người chống đối, hoặc là qua loa có lệ, thiếp sẽ mạnh tay, một lần dọn sạch sẽ hậu cung, không biết Hoàng Thượng thấy thế nào?"
"Nàng là Tây Cung Hoàng Hậu, vốn nên quản hậu cung việc, tuy nói Tiền triều hậu cung âm thầm không thể tách rời, nhưng bọn họ đã là phi tần của trẫm, vốn nên chịu quản chế từ chủ vị, nàng cứ việc thẳng tay là được".
Niệm Nhi thông minh như vậy, sao lại không biết Phượng Tê Cung có một phần trong chuyện này, hắn từ khi biết được Khang Nhi chí hướng, liền một lòng muốn làm một cái khai sáng minh quân, sửa lại tổ chế, học đường, quy cũ... còn hậu cung nữ nhân an phận thì tốt, không an phận cứ luận tội mà trị.
"Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng tin tưởng".
Sáng sớm hôm sau, trên triều Tỉnh Đế hạ thánh chỉ trước mặt thần tử, liệt kê hết những chuyện tốt của Ân Bách Điền làm, Thánh chỉ hết lòng khen ngợi, vừa hối tiếc vì chân bị phế đi, không thể vào triều phục vụ, cuối cùng là ban Ân Bách Điền vì Trung Ân Hầu, tập tước năm đời, ban phủ đệ nằm trên đường chính, cùng một đường với Vương công quý tộc, Đại Nhi tử Ân Lập Tân vì Trung An Hầu thế tử...
Dương Trung vừa đọc xong thánh chỉ, Dương gia một phái nhíu mày, cứ nghỉ vừa tiễn đi một đối thủ, không nghỉ tới lại phong hầu, Ân gia lão đại còn trong triều làm quan, sợ là dưỡng hổ vì hoạn, nhưng bọn họ lại không thể ngăn cản, cầu Hoàng Thượng thui hồi thánh chỉ, bởi vì Dương gia lần này hoàn toàn sai không nói, mấy năm làm quan, Ân Bách Điền quả thật lập không ít công lao, lần này chỉ có thể người câm ăn hoàng liên.
Tan triều rất nhiều người hướng Ân Lập Tân chúc mừng "Chúc Mừng Ân thế tử, khi nào Ân gia dời đến tân phủ đệ, chúng ta nhất định đến uống ly rượu mừng".
Ân Bách Điền tuy rằng không còn thực quyền, nhưng hắn nữ nhi chính là Tây cung hoàng hậu, dưới gối có bốn vị khỏe mạnh hoàng tử, Ân gia một nhà ngày sau khó mà nói được.
"Đa tạ các vị đại nhân, lúc đó Ân mổ nhất định thay phụ mời các vị vài ly, trước cáo từ".
"Ha ha ha... Ân thế tử cứ tự nhiên".
Trở về Ân Phủ không lâu thì Thánh Chỉ đến Ân gia, Ân Bách Điền còn chưa tỉnh lại, Tỉnh Đế ban ân cho trưởng tử Ân Lập Tân thay phụ tiếp chỉ.
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế....".
Dương Trung cười cung kính đưa thánh chỉ đến tay Ân Lập Tân, trước cười chúc mừng, sau hỏi thăm Ân Bách Điền "không biết Hầu gia có tốt hơn?".
"Đa tạ Dương công công, gia phụ vừa uống dược xong, hiện tại còn ngủ mê mang, nhưng Thái Y nói đã tốt hơn, vết thương bên ngoài không còn chảy huyết, còn tổn thương xương cốt cần thêm thời gian, Dương công công vào trong uống trung trà".
"Đa tạ Thế tử hảo ý, tạp gia còn phải trở về phục mệnh, trước cáo từ" Thiên Ân Điện công việc nhiều làm hắn hận không thể mọc thêm vài cái tay đâu, lấy đâu thời gian uống trà a...
Ân Lập Tân biết không giữ được người, chỉ dựa theo quy cũ đưa màu đỏ túi tiền, tiễn người ra cửa chính "Dương công công đi thong thả, trên đường cẩn thận".
"Ân thế tử xin dừng bước".