Bạch Nhạc rất rõ ràng mục tiêu của chính mình, nếu ngay cả khiêu hấn từ đám đệ tử Linh Tê Kiếm Tông kia đều không ứng phó được thì làm gì còn tư cách theo đuổi bước chân Vân Mộng Chân?
Lúc ở trong sơn cốc, Bạch Nhạc cho rằng tất phải chết, thế là nói ra tâm ý của mình đối với Vân Mộng Chân.
Hắn không biết Vân Mộng Chân thật có để những lời này trong lòng hay không, nhưng đối với hắn mà nói, đây chính là mục tiêu mà hắn nỗ lực!
Hiện tại hắn gần gần chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không xứng với Vân Mộng Chân, nhưng rồi sẽ có một ngày, hắn quang minh chính đại đứng ở trước mặt thế nhân, nói cho thiên hạ biết, Bạch Nhạc hắn không thua kém bất kì ai.
…
Ngắn ngủi hai ngày, tin tức Bạch Nhạc nhập chủ Thiên Đô Phong đã truyền khắp toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông.
Vốn rất nhiều đệ tử đã bất mãn với chuyện Bạch Nhạc trở thành đệ tử chân truyền, tin tức này vừa truyền ra, tức thì càng cuộn lên một trường sóng to gió lớn.
Phải biết, dù là hai vị đệ tử chân truyền thành danh đã lâu là Lý Tử Vân và Khổng Từ đều chỉ được ban cho tiểu sơn phong bên cạnh chủ phong mà thôi.
Bạch Nhạc chẳng qua một tên đệ tử Dẫn Linh Cảnh, ngay trong ngoại môn cũng có không ít đệ tử không phục, huống hồ là đệ tử nội môn đã bước vào Linh Phủ Cảnh.
- Lý sư huynh, ta chỉ muốn biết, Bạch Nhạc hắn dựa vào cái gì?
Đậu Nghị chỉ vào Thiên Tâm Phong, không đáng nói:
- Nếu ngài hoặc Khổng sư huynh nhập chủ Thiên Tâm phong, chúng ta tự nhiên chịu phục, nhưng Bạch Nhạc hắn lại tính là cái thá gì? Chúng ta đã thương lượng xong xuôi, chỉ cần một câu nói của nàng, chúng ta liền đi lên Thượng Thiên Tâm Phong đuổi hắn đi ra, để ngài nhập chủ Thiên Tâm Phong.
- Bậy bạ!
Hừ lạnh một tiếng, Lý Tử Vân trách mắng nói:
- Để hắn nhập chủ Thiên Tâm Phong là ý của Từ trưởng lão và tông chủ, chúng ta thân làm đệ tử, làm sao có thể chỉ trích trưởng bối không đúng?
- Lý sư huynh, ta không phải ý này.
Bị Lý Tử Vân quát mắng, Đậu Nghị vội vàng giải thích:
- Ta chỉ là không cam tâm, phế vật Dẫn Linh Cảnh như hắn há có thể lớn lối vậy được? Dù là tông chủ và Từ trưởng lão ban cho, hắn dựa vào cái gì mà dám muốn?
- Hồ đồ!
Hất tay một cái, Lý Tử Vân nhàn nhạt mở miệng nói:
- Quy củ chính là quy củ, nếu tông môn đã để cho hắn nhập chủ Thiên Tâm Phong, tất có đạo lý của tông môn. Cái gì mà để cho ta nhập chủ Thiên Tâm Phong, lời bậy bạ này, ngươi tuyệt đối không được nói thêm.
Dứt lời, Lý Tử Vân quay lưng về lại trong động phủ.
- Lý sư huynh...
Vô thức hô lên một câu, nhưng mà, chợt nghĩ lại, Đậu Nghị tựa hồ hiểu ra ý của Lý Tử Vân, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
- Quy củ, không sai... Quy củ chính là quy củ! Chúng ta cứ theo quy củ mà làm!
... ... ..
Dưới Thiên Tâm Phong, mấy ngày gần đây, đệ tử phụ trách trông giữ không khỏi muốn khóc.
Từ ngoại môn đến nội môn, mấy ngày này, gần như mỗi ngày đều có đệ tử tới Thiên Tâm Phong chuyển chiến thư, nói muốn khiêu chiến đệ tử chân truyền Bạch Nhạc.
Trong đó thậm chí không thiếu đệ tử thiên tài nổi danh trong nội môn như Đậu Nghị.
Chuyện này vốn cũng không có gì, lại không liên quan đến bọn hắn, chỉ cần phụ trách truyền tin cho Bạch Nhạc là được.
Khăng khăng, Bạch Nhạc lại vừa khéo bế quan!
Đúng là gài chết người, Bạch Nhạc không lộ diện, bọn hắn đành phải đi ra ứng phó với đám đệ tử quần tình sục sôi kia, một mặt thu lại chiến thư, cam đoan nhất định đưa tới trong tay Bạch Nhạc, một mặt còn phải ngăn không cho người bước lên Thiên Tâm Phong.
Phải biết, bọn hắn vốn là đệ tử phụ trách trông giữ sơn môn, Bạch Nhạc không lên tiếng, bọn hắn há có thể để cho bất cứ đệ tử nào bước lên Thiên Tâm Phong.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Thiên Tâm Phong nhiều năm không người, cái gọi là trông giữ chỉ là treo cái tên vậy thôi, vẻn vẹn chỉ có một ít đệ tử ngoại môn phụ trách việc này.
Vô luận thân phận địa vị hay thực lực, bọn hắn đều xa xa không cách nào so được với đám đệ tử tới gây sự, nhất thời không cẩn thận liền khả năng sẽ có người vượt qua bọn hắn, bước lên Thiên Tâm Phong.
Đương nhiên, động phủ trên Thiên Tâm Phong đều được bố trí pháp trận phòng ngự, chỉ cần Bạch Nhạc không đi ra, ai cũng không vào được, cùng lắm chỉ có thể đứng ngoài cửa mắng chửi, hơn nữa Bạch Nhạc còn chưa hẳn sẽ nghe thấy.
Nhưng chỉ cần có người xông lên, vậy chính là bọn hắn thất trách, nhất định phải nghĩ hết mọi cách khuyên lui đối phương.
Thế là, mệt mỏi ứng đối!
Đây vốn là nhiệm vụ vô cùng thanh nhàn, giờ lại thành người người đều sợ tránh còn không kịp, dù bọn hắn có muốn vứt bỏ nhiệm vụ cũng không tìm ra người tiếp thủ.
Đáng giận nhất là cái câu bế quan kia!
Người ta bước vào Linh Phủ Cảnh nói muốn bế quan thì cũng thôi, một tên Dẫn Linh Cảnh như ngươi, đến cả ích cốc đơn giản nhất đều không làm được, còn bế quan cái khỉ khô!
Thời gian gần đây, ngày nào Thiên Tâm Phong cũng ồn ào thành dạng này, nếu nói Bạch Nhạc còn không biết, quỷ đều không tin.