Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch)

Chương 77 - Bế Quan Và … Tránh Chiến (2)

Khăng khăng Bạch Nhạc cứ hạ định quyết tâm làm đà điểu, chẳng hề có ý đi ra, trực tiếp mang theo lương khô đủ ăn hơn một tháng sau đó về lại trong động phủ, nghênh ngang tuyên bố bế quan, mặc ngươi ở bên ngoài mắng chửi thế nào đều không lộ diện.

Thế là, Bạch Nhạc chẳng những vô năng, hơn nữa còn nhát gan nhu nhược rất nhanh liền truyền khắp, tấn tốc hình thành ác tính tuần hoàn, càng lúc càng nhiều đệ tử đưa lên chiến thư, như thể mỗi ngày không mắng Bạch Nhạc vài câu, không hạ chiến thư liền thoát ly quần chúng vậy.

Vô số chiến thư như hoa tuyết trút tới, chồng nguyên một phòng.

Đương nhiên, đám đệ tử này có thể nhàn rỗi làm như thế, đồng nghĩa với, đoạn thời gian này từ Vân Mộng Chân tới Hà Diêu đều không có bất kỳ ai đề cập tới chuyện lần nữa tiến vào hậu sơn tìm kiếm ma đầu.

Thế không có nghĩa là việc này đã kết thúc, vừa khéo tương phản, tin tức không ngừng truyền về rõ ràng nói cho tất cả mọi người biết, càng lúc càng nhiều người trong ma đạo chạy tới, nguy hiểm sẽ chỉ càng lúc càng tăng.

Bình tĩnh tạm thời bây giờ tựa hồ chỉ là phút yên tĩnh trước bão tố, khí tức nguy hiểm rất nồng.

... ... ...

Chỉ chớp mắt liền đã gần một tháng trôi qua.

Mấy ngày nay, Bạch Nhạc ngày ngày khổ tu trong động phủ, thậm chí không bước ra ngoài nửa bước, mỗi ngày chỉ dựa vào lương khô sống tạm.

Tiếng náo động ồn ào bên ngoài, Bạch Nhạc tự nhiên không phải không biết, chỉ là giờ hắn căn bản không tâm tư để ý tới.

Hắn rõ ràng hơn ai hết, trước khi xác định Thông Thiên Ma Quân sinh tử, trước khi tìm được Côn Ngô Kiếm, nguy hiểm liền chưa thể giải trừ.

Hắn vẫn nhớ được uy hiếp từ Dạ Nhận!

Khi trước nhiều lần thoát chết là nhờ vận khí, nhưng cái thứ như vận khí đâu thể vĩnh viễn theo ở bên người.

Muốn còn sống, chỉ có thể dựa chính mình.

Sau khi nhập chủ Thiên Tâm Phong, rất nhanh Bạch Nhạc liền phát hiện, so với biệt viện, động phủ có được pháp trận phòng ngự mới tính là không gian độc lập thật sự, chỉ cần mở ra cấm chế, căn bản không cần lo lắng có người phát hiện mọi thứ bên trong.

Thế là bằng với giải quyết luôn vấn đề Bạch Nhạc tu luyện Thông Thiên Ma Công.

Gần thời gian qua, một mặt, Bạch Nhạc không ngừng tu hành Linh Tê Kiếm Quyết, tôi luyện thân thể, bù đắp vấn đề căn cơ bất ổn, mặt khác, ngày ngày không ngừng tu luyện Thông Thiên Ma Công đề thăng thực lực.

Chỉ trong ngắn ngủi không đến một tháng, Bạch Nhạc đã tu luyện Thông Thiên Ma Công tới Dẫn Linh cửu trọng, thậm chí có thể tùy thời xung kích Linh Phủ Cảnh.

Nhưng mà, Bạch Nhạc dù ngu đến mấy cũng hiểu được, bản thân tuyệt đối không thể dùng Thông Thiên Ma Công mở ra Linh Phủ.

Mà nhất định phải chờ đến Linh Tê Kiếm Quyết tu luyện viên mãn mới lại mở ra Linh Phủ, chỉ như vậy mới có thể tiếp tục che giấu tai mắt người ngoài.

Cũng may, có tu vi Thông Thiên Ma Công đi trước mở đường, gần một tháng này, Bạch Nhạc đã thuận lợi tu thành thức thứ tám của Linh Tê Kiếm Quyết, Truy Tinh Trục Nguyệt, theo đó thuận lợi bước vào Dẫn Linh bát trọng.

Nhưng mà, đến một thức sau cùng, Bạch Nhạc lần nữa kẹt lại.

Thức thứ chín không có kiếm chiêu cụ thể, ghi chép trong Linh Tê Kiếm Quyết chỉ là miêu tả rất mơ hồ, nói là ý đến tự thành!

Cái câu ý đến tự thành này quá gài người.

Cái gì gọi là ý đến tự thành? Chính là tham ngộ kiếm ý tới trình độ nhất định, tự nhiên có thể nước chảy thành sông tìm hiểu đi ra.

Bạch Nhạc tự nhận đối với tám thức Linh Tê Kiếm Quyết trước đó đã quen thuộc tới tận xương tủy, dù nhắm mắt lại cũng có thể thi triển đi ra, thậm chí đối với kiếm ý trong Linh Tê Kiếm Quyết cũng có rất nhiều lĩnh ngộ, tuyệt đối không phải loại học thuộc cứng nhắc kia, mà đã thực sự hiểu rõ minh ngộ.

Nhưng dù là thế, đối với thức thứ chín cũng vẫn không có chút đầu mối nào!

Chỉ đến lúc này Bạch Nhạc mới thật sự hiểu ra, muốn tu thành Linh Tê Kiếm Quyết khuyết thiếu tâm pháp hạch tâm sẽ khó khăn tới cỡ nào.

Sau mấy ngày liên tục không chút tiến triển, Bạch Nhạc liền hiểu, đây không phải vấn đề chỉ dùng khổ tu liền có thể giải quyết.

Trầm tư hồi lâu, sau cùng, Bạch Nhạc chậm rãi đẩy ra cửa động phủ.

- Bạch Nhạc, có giỏi ngươi đi ra! Đệ tử chân truyền cái rắm, ngươi cũng xứng? Đệ tử ngoại môn như lão tử cũng có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất!

- Có giỏi thì ra đây...

Ngoài động phủ, mấy tên đệ tử ngoại môn thật không dễ dàng mới tìm được cơ hội chạy tới trên Thiên Tâm Phong, đang đứng ngoài động phủ mắng chửi, lại không ngờ, cũng ngay lúc đó, cửa động phủ chợt mở, Bạch Nhạc một thân áo xanh, bên hông đeo kiếm, cứ vậy đi ra trong một mảnh tiếng chửi rủa.

Nháy mắt, mấy tên đệ tử ngoại môn đang mắng chửi không khỏi há hốc mồm.

Mấy ngày qua, bọn hắn ngày ngày tìm cơ hội chạy đến Thiên Tâm Phong chửi rủa khiêu khích dường như đã thành lệ quen, ngay cả đệ tử phụ trách trông giữ dưới núi cũng lười đi ngăn trở.

Đương nhiên, Bạch Nhạc thời gian dài không lộ diện, đám đệ tử nội môn tự nhiên không rảnh để ngày ngày tới đây coi chừng, đám thực sự mắng chửi chỉ có bọn đệ tử ngoại môn mà thôi.

Đám đệ tử ngoại môn này tuy mắng rất hăng say, nhưng trên thực tế, lại căn bản chưa từng nghĩ tới Bạch Nhạc sẽ để ý tới mình.

Bình Luận (0)
Comment