Một ngày còn lại ở trên thế giới huyền huyễn, Sử Hồng đã dành hơn hai canh giờ để viết bức thư cho từng người mà hắn vẫn chưa kịp nói hết.
Viết cho Khúc Phong, Tử Lâm, cho Cảnh Điền, Ngụy Dân và cả Tinh Húc.
Trong thời gian hắn ở lại tại cung của Tinh Húc, Cảnh Điền vẫn ở Khang vương phủ, thay hắn chăm sóc cho Sử Tân Vinh.
Cứ ba ngày Cảnh Điền sẽ đến báo cáo với hắn một lần.
Cảnh Điền mỗi lần đến nhìn chủ nhân lại không khỏi cảm thấy đau buồn nhưng không dám thể hiện ra mặt.
Chủ nhân của hắn từ lúc bắt đầu xuyên không đến thế giới này đã chẳng có mấy ngày được yên bình.
Thời gian nửa tháng ngắn ngủi ở bên cạnh hoàng tử Tinh Húc có lẽ là thời gian thoải mái nhất của chủ nhân.
Buổi chiều hôm ấy, pháp trận được bày trong thư phòng của Đường Tinh Húc.
Mọi đồ đạc đều được dọn ra để chừa một khoảng không gian rộng rãi.
Cửa phòng đóng kín, không cho bất cứ kẻ nào làm phiền.
Sử Hồng được đặt nằm chính giữa pháp trận, trước đó đã uống một chén canh an thần, hiện tại đã ngủ say.
Đứng xung quanh pháp trận là ba thuật sĩ Thanh Ngôn, Phượng Cẩn cùng với Khúc Phong.
Tinh Húc không thể tham gia nên đứng bên ngoài quan sát.
Pháp lực của Tinh Húc quá thấp, nếu bây giờ cũng tham gia vào sợ rằng sẽ rút mất lượng pháp lực ít ỏi còn sót lại.
Mạng sống của hắn sợ cũng không thể giữ được.
Lúc cả ba người chuẩn bị nhỏ máu xuống pháp trận thì đột nhiên Tinh Húc xông tới ngăn cản.
"Đợi đã!"
"Tinh Húc, ta biết ngươi không nó xa hắn nhưng tình trạng của hắn nếu để chuyển biến nặng hơn thì không đưa đi được nữa đâu." Khúc Phong nhíu mày.
Hắn cũng không muốn Sử Hồng đi nhưng bản thân biết rất rõ hành động lần này là đang cứu Sử Hồng.
"Không phải.
Ta còn có điều muốn nói với hắn.
Cho ta một nén nhang thôi là đủ rồi."
"Hắn đang ngủ.
Ngươi nói thì hắn nghe thấy sao?"
Tinh Húc chẳng mang đến lời của Khúc Phong, tiến đến quỳ xuống trước mặt Sử Hồng.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tinh Húc, Khúc Phong cũng không nói gì nữa, quay người ra sau chờ.
Thanh Ngôn lắc đầu, vừa quay người đi thì đột nhiên nghe tiếng Phượng Cẩn thốt lên:
"Tiểu Húc, ngươi làm cái gì vậy?"
Thanh Ngôn và Khúc Phong giật mình quay người lại.
Bọn họ thấy Tinh Húc đang thi pháp lên người Sử Hồng.
Pháp lực từ trên người hắn tràn ào ào vào cơ thể người kia khiến cả người Sử Hồng phát sáng.
"Tinh Húc, ngươi điên rồi.
Ngươi muốn chết à? Mau dừng lại!"
Khúc Phong muốn xông tới ngăn nhưng Phượng Cẩn giơ tay cản lại.
Y lắc đầu ra hiệu đừng can thiệp.
Ba người bọn họ đều nhìn ra phép thuật Tinh Húc đưa vào người Sử Hồng là gì.
Nó giống như một lời nguyền.
Linh hồn của người thi pháp và người được thi pháp sẽ gắn chặt với nhau, không cách nào có thể tách rời.
Dù người kia ở đâu thì người thi pháp cũng có thể tìm thấy.
Phép thuật này vô cùng tốn pháp lực.
Tinh Húc quyết định thực hiện nó tức là đã chấp nhận đem toàn bộ pháp lực ít ỏi mà bản thân còn lưu lại dồn hết vào phép thuật này.
Nó cũng đồng nghĩa với việc hắn đang tự sát.
Đêm hôm đó Sử Hồng đã nói với hắn kiếp sau y không muốn gặp lại hắn nữa.
Hắn biết đời này mình đã có lỗi với Sử Hồng rất nhiều.
Hắn chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại y nữa.
Nhưng hắn không muốn.
Hắn yêu Sử Hồng.
Hắn muốn gặp lại y lần nữa cho dù có phải vứt bỏ tính mạng này, dù phải chịu thiên đao vạn quả hắn cũng muốn gặp lại y, theo đuổi y lần nữa.
Thanh Ngôn nhìn cảnh này đột nhiên mỉm cười.
Tinh Húc cuối cùng cũng tìm được một tình yêu đích thực, một người để nó sẵn sàng vứt bỏ tính mạng không chút do dự.
Hi vọng kiếp sau hai đứa nó sẽ có được hạnh phúc viên mãn.
Sau khi kết thúc thi pháp Tinh Húc gần như kiệt sức, đứng cũng không nổi.
Sau khi Khúc Phong đỡ hắn đứng dậy thì triệt để ngất lịm.
Thanh Ngôn vội vàng chạy qua xem hắn thế nào.
"Pháp lực đã bị rút cạn nên nó kiệt sức thôi.
Nhưng hiện tại tình hình sức khoẻ rất tệ.
A Phong, ngươi đưa Tiểu Húc lên giường đi.
Chúng ta cần phải thi pháp đưa Sử Hồng trở về trước đã."
Khúc Phong gật đầu, cúi người ôm Tinh Húc lên đưa vào giường.
Thật không ngờ sau khi thuật sĩ bị cạn kiệt pháp lực lại yếu đến mức này.
Khúc Phong nhìn Tinh Húc, cảm giác như nếu hắn chỉ chạm nhẹ một chút thôi cũng có thể khiến người này gãy xương luôn được.
Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Tinh Húc, Khúc Phong nhanh chóng quay lại pháp trận.
...***...
Quá trình chuẩn bị thì lâu và công phu như vậy nhưng thi pháp thì lại rất nhanh.
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ mất có chưa đầy một nén nhang.
Sau khi thi pháp xong cả ba thuật sĩ đều mệt rã rời nhưng không có ai ho ra máu.
Tuy phép thuật này tiêu tốn rất nhiều pháp lực nhưng nếu là ba thuật sĩ cùng thực hiện thì việc tiêu hao cũng giảm thiểu đi rất nhiều.
Sử Hồng hiện tại đã không còn hơi thở, cơ thể lạnh ngắt không khác gì một người chết.
Và thực sự đúng là Sử Hồng của thế giới này đã chết.
Tuy đã biết rõ rằng linh hồn của Sử Hồng chỉ là về lại thế giới của chính y chứ không phải đã chết thật, nhưng nhìn vào cơ thể đã chết này vẫn không khỏi khiến Khúc Phong bị sốc.
Hắn không kìm được lao ra ngoài cửa để lấy lại bình tĩnh.
Cùng ngày hôm đó tin tức Sử Hồng mắc bệnh nặng qua đời nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Việc Sử Hồng mắc bệnh nặng trước đó đã được Tinh Húc cho người phát tán tin đồn khắp nơi.
Sự thật hắn trúng độc mà chết chỉ rất ít người biết.
Danh tiếng của Sử Hồng trong kinh thành trước giờ không quá tốt, lại thêm việc Khang vương bị tước mất chức vị Vương gia khiến ai nấy đều cảm thấy cái chết của y là đáng đời.
Sử Tân Vinh sau khi phát tang cho con trai đã nhốt mình trong phòng không ăn không uống, cũng không cho phép bất kì người nào làm phiền suốt một ngày.
Ngày hôm sau mở cửa người làm trong phủ đều vô cùng ngạc nhiên khi thấy lão gia nhà họ đột nhiên trở nên rất kì lạ.
Ông thay đổi tính cách hoàn toàn, lúc nào cũng cười vui vẻ, thoải mái, vô cùng gần gũi với những người xung quanh.
Ông bắt đầu làm thân với những người dân trong kinh thành, tham gia làm việc cùng với bọn họ.
Dân trong thành chẳng mấy ai biết mặt của vị vương gia từng một thời là đại quốc công thần này, cứ tưởng ông là dân nơi khác đến kinh thành sống.
Sử Tân Vinh biết đây là cuộc sống mà hai đứa con trai Sử Hồng của ông đều mong muốn ông sống như thế.
Ông sẽ sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc.
Hi vọng một ngày nào đó ông có thể gặp lại đứa con trai thân yêu đã đầu thai chuyển kiếp.
...***...
"Đừng khóc nữa! Ta đã chết ngay đâu."
Tinh Húc nhìn Tử Lâm khóc nức nở đã nửa ngày chưa ngừng mà chán nản.
Phía sau cậu nhóc, hoàng hậu cũng đang cầm khăn chấm nước mắt từ lúc đến thăm hắn đến giờ vẫn chưa dừng.
"Huynh còn nói như thế.
Đệ đã nghe Tỉnh tiền bối nói rồi.
Huynh bây giờ đã không còn sống được bao lâu nữa."
Hoàng hậu nghe vậy khóc còn to hơn.
Tinh Húc ôm đầu nói:
"Được rồi.
Đúng là ta không còn sống được mấy ngày nữa.
Chuyện cũng đã như vậy rồi, mọi người cứ khóc như đưa tang thế này thì làm sao ta yên tâm mà đi được."
Tử Lâm bịt chặt miệng cố để ngừng khóc nhưng rốt cuộc vẫn không ngừng nấc lên, khiến Tinh Húc xém chút thì bật cười.
Hoàng hậu đã bình tĩnh hơn chút.
Bà đã ngừng khóc thành tiếng nhưng hai hàng nước mắt vẫn chảy giàn dụa.
Bà nắm chặt lấy bàn tay Tinh Húc, phải cố gắng lắm mới có thể thốt nên lời:
"Ta rất muốn mắng con là đồ ngốc nhưng ta biết con đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, và con cảm thấy hạnh phúc với điều đó.
Thế là đủ rồi.
Ta chỉ muốn nói với con một điều." Hoàng hậu ngừng một chút, dường như lại đang cố kìm để không bật khóc.
Sau một lúc mới nói tiếp: "Ta luôn cảm thấy rất hạnh phúc và tự hào vì có một người con trai giỏi giang như con."
"Vĩnh Hy Quốc tự hào có một vị thái tử tuyệt vời như con.
Vĩnh Hy Quốc có thể lớn mạnh như bây giờ là nhờ có con." Hoàng thượng tiếp lời.
Tinh Húc nở nụ cười thật tươi.
Sau khi tiễn hoàng thượng và hoàng hậu trở về, Tử Lâm bị "đuổi" khéo ra ngoài, Tinh Húc mới gọi Kim Yến lại gần nói:
"Chuyện của ngươi và Tử Lâm ta đã biết rồi.
Ngươi giấu ta cũng giỏi đấy.
Lâu như vậy mà ta không phát hiện ra."
Kim Yến hoảng hốt quỳ xuống.
"Chủ tử, không phải thuộc hạ cố ý giấu.
Thuộc hạ…"
"Đứng lên đi.
Ta có trách ngươi đâu.
Ngược lại ta phải cảm ơn ngươi mới đúng."
"Chủ tử…"
"Ta vì trách nhiệm nên không thể qua lại thăm thằng bé thường xuyên.
Ta vẫn luôn sợ nó sẽ tủi thân.
May mà có ngươi.
Thật ra ngươi không cần giấu ta.
Ta dù lúc đó có biết cũng tuyệt không phản đối chuyện của ngươi và Tử Lâm đâu."
"Thuộc hạ… Cảm ơn chủ tử."
Kim Yến đứng dậy lại đến đứng bên cạnh Tinh Húc.
"Nếu không phải là Tử Lâm nói với Sử Hồng, rồi Sử Hồng nói lại với ta thì ngươi định giấu ta đến bao giờ? Đến lúc ta chết rồi cũng không biết chút gì sao?"
"Không phải.
Thuộc hạ chỉ… chỉ không biết phải nói với chủ tử thế nào."
"Thôi được rồi.
Ta không trách ngươi.
Ta gọi ngươi đến là có chuyện dặn dò.
Ta đã nói với phụ hoàng, sau khi ta đi để ngươi làm ảnh vệ cho Tử Lâm.
Cho nên Tử Lâm sau này ta trông cậy vào ngươi đấy.
Bảo vệ nó cho thật tốt."
Kim Yến xúc động vô cùng, lập tức quỳ xuống nói: "Vâng."
"Được rồi.
Ra ngoài đi.
Ta muốn nghỉ ngơi."
Kim Yến cúi người rời đi.
Tinh Húc mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tuy vẫn còn khá nhiều nuối tiếc nhưng hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.
Bây giờ hắn cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc.
Hắn hi vọng sau khi ngủ dậy, người đầu tiên hắn nhìn thấy sẽ là Sử Hồng.
Nếu biết hắn vẫn mặt dày đuổi theo mình hẳn là Sử Hồng sẽ nổi giận lắm.
Nhưng hắn mặc kệ.
Lần này hắn quyết không buông tay nữa.
Thanh Ngôn xuất hiện trong phòng từ lúc nào.
Hắn tiến đến gần đặt tay lên trán Tinh Húc kiểm tra một chút.
Tinh Húc hiện tại đã đi vào giấc ngủ.
Có lẽ là một giấc ngủ thật say và không bao giờ tỉnh lại.
Đời này của hắn chỉ có duy nhất một đệ tử, không ngờ nó còn chết sớm hơn cả hắn.
Thanh Ngôn cứ nghĩ mình phải bình tĩnh lắm khi đối mặt với chuyện này, rốt cuộc vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.
Hắn cúi xuống đặt lên trán Tinh Húc một nụ hôn, chúc phúc cho kiếp sau nó và Sử Hồng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Đường Tinh Húc mất.
Hưởng thọ hai mươi mốt tuổi.
Kết thúc Phần Một..