Đã qua gần một năm kể từ ngày thái tử Đường Tinh Húc qua đời, dân chúng vẫn vô cùng tiếc nuối và nhớ thương vị thái tử điện hạ luôn nhiệt tình chăm lo cho dân chúng không kể ngày đêm.
Trong lễ tang của thái tử, hoàng thượng đã bật khóc khi nói sự thật về việc sử dụng phép thuật đã ảnh hưởng đến tuổi thọ của thái tử như thế nào.
Dân chúng ai cũng đều cảm thấy sốc vô cùng, lòng thương tiếc và biết ơn lại càng lớn hơn.
Những miếu thờ thái tử được dựng nên ở nhiều nơi.
Họ xem vị thái tử này không khác gì một vị thần thực sự, ngày đêm đến miếu cầu an và cũng cầu nguyện mong cho thái tử ở thế giới bên kia không phải sống cuộc đời đầy trách nhiệm và áp lực như ở nơi này.
Sau khi Tinh Húc mất, hoàng hậu đổ bệnh mất mấy tháng mới bình phục nhưng sức khỏe từ khi đó cũng không còn tốt được như trước.
Tử Lâm đã khỏe hơn rất nhiều.
Bây giờ thậm chí còn có thể ra ngoài cung thực hiện các nhiệm vụ mà hoàng thượng giao cho.
Đi cùng cậu luôn có sự hiện diện của Kim Yến.
Hai người họ trước giờ cũng luôn kề cận nhau như hình với bóng chưa từng tách rời.
“Ca ca của con đã mất, giờ đến con cũng nối gót theo nó đoạn tụ, không muốn sinh cháu cho ai gia?”
Bị hoàng hậu trách phạt Tử Lâm vội quỳ sụp xuống.
“Mẫu hậu, con xin lỗi nhưng con thật sự rất thích Kim Yến.
Con không muốn thành thân với ai khác ngoài huynh ấy.”
Hoàng hậu nhìn vẻ ủy khuất của Tử Lâm, thở dài mà lắc đầu.
“Ta chỉ đang than thở, không phải là muốn ép uổng con hay gì.
Sau chuyện của Húc nhi đối với ta chỉ cần con cái có thể trưởng thành một cách bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc là được, còn nó có muốn thành thân với ai cũng không quan trọng.”
“Mẫu hậu, cảm ơn người.” Tử Lâm hạnh phúc nhào vào lòng hoàng hậu.
“Được rồi.
Con cái lớn rồi không giữ được.
Chỉ cần con sống hạnh phúc thay phần ca ca của con là được rồi.”
"Vâng.
Con hứa với mẫu hậu, con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc và hiếu kính với người thay phần cho ca ca."
Kim Yến đứng ở bên ngoài nghe thấy tất cả.
Trong lòng hắn cũng khấp khởi mừng thầm.
Nửa năm nay tình cảm của hắn và Tử Lâm tiến triển rất tốt, càng ngày càng cảm thấy không thể rời xa được.
Hoàng thượng biết nhưng không phản đối gì, giờ đến cả hoàng hậu cũng ủng hộ.
Có lẽ không bao lâu nữa quan hệ của hai người có thể tiến triển thêm một bước.
Còn mâý ngày nữa là đến ngày giỗ của Sử Hồng.
Người kia hẳn đã đến rồi.
...***...
Sau một tháng Sử Hồng rời khỏi thế giới này, Sử Tân Vinh bán lại phủ của mình cho một vị quan khác, rồi mua một tiểu viện nhỏ hơn để ở.
Ông không có người thân, lúc đi cùng chỉ có một quản gia, hai người hầu cùng một ảnh vệ cũ của con trai.
Tiểu viện nằm ngay giữa khu dân cư sầm uất nhất kinh thành.
Có một khu vườn rất rộng để Sử Tân Vinh có thể trồng rau và cây ăn quả.
Cứ cách một thời gian ông cùng các người làm thu hoạch rau và quả một nửa đem bán, một nửa đem cho.
Mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua bình yên và thoải mái như vậy.
Ngụy Dân và các ảnh vệ trung thành dưới trướng Sử Hồng sau cái chết của chủ nhân đã được hoàng thượng qua thương lượng với Sử Hồng, đã đầu quân về dưới trướng của nhị hoàng tử Đường Minh Thành.
Tuy ngôi vị thái tử bây giờ vẫn chưa có chủ nhưng gần như ai cũng nhận định quân vương tiếp theo của Vĩnh Hy Quốc chính là nhị hoàng tử.
Khi Tinh Húc còn sống, Minh Thành lúc nào cũng cạnh tranh gay gắt, nhưng từ sau khi vị đệ đệ này mất đi, Minh Thành trở nên điềm tĩnh hẳn.
Làm chuyện gì cũng suy xét đến lợi ích của quốc gia và dân chúng đầu tiên.
Có lẽ Minh Thành đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ cách sống tận hiến và đầy trách nhiệm của Tinh Húc.
Ngày mà Tinh Húc mất đi Minh Thành đã đứng lặng trước quan tài rất lâu.
Hắn không giống như những người huynh đệ khác, oà khóc hay gì.
Hắn chỉ tức giận.
Từ sau hôm đó thì bắt đầu thay đổi.
"Ngươi muốn ở nơi này cả đời thật sao?"
Cảnh Điền nhìn sang bên.
Cái người này mỗi lần đến đây đều hỏi câu đó, không thấy chán sao.
"Hình như ta ở đâu cũng không liên quan đến Khúc đại nhân.
Đại nhân cứ phải hỏi hoài câu này làm gì."
"Nhưng ta thấy tiếc cho ngươi.
Tài năng của ngươi xuất sắc như thế, nếu cứ phải chôn vùi cả đời ở đây không phải quá phí hay sao? Hay là ngươi đi cùng…"
"Nếu đại nhân muốn bảo ta theo về dưới trướng mình thì ta từ chối.
Ta đã thề trước chủ nhân là sẽ thay người chăm sóc cho lão gia rồi."
Khúc Phong nhíu mày.
Lần nào Cảnh Điền cũng là dùng lý do đó từ chối lời đề nghị của hắn.
"Theo ta biết thì Sử Hồng chỉ dặn ngươi trông nom ông ta cho đến khi tinh thần ông ta ổn định chứ không phải là cả đời.
Hơn nữa, Sử Tân Vinh không phải là người cần bảo vệ.
Ông ta đã từng chinh chiến sa trường thời trẻ, ai dám làm gì ông ta chứ."
"Khúc đại nhân, chuyện của ta vốn không liên quan đến đại nhân.
Mong đại nhân đừng tiếp tục xem vào chuyện của ta nữa, nếu không sau này tốt nhất đừng nên gặp lại nữa thì hơn."
Nói xong Cảnh Điền tức giận bỏ vào trong nhà.
Khúc Phong muốn ngăn cũng không kịp.
Hắn vỗ một cái lên trán mình.
Lần nào cũng chọc cho Cảnh Điền tức giận.
Lần này sợ rằng sẽ không tha thứ cho hắn.
"Thuộc hạ không hiểu.
Tên này có điểm gì mà khiến chủ tử thích như vậy?" Diệp Ly chứng kiến cảnh vừa rồi cảm thấy rất bức xúc.
Thời gian đầu sau khi Sử Hồng mất, mỗi tháng vào khoảng những ngày này chủ nhân của hắn đều sẽ đến Vĩnh Hy Quốc để tưởng nhớ.
Người mà chủ nhân thường hay đi cùng nhất chính là thị vệ Cảnh Điền kia.
Gần một năm trời chủ nhân đi đi về về như thế không biết từ lúc nào đã chú ý đến Cảnh Điền rồi.
Còn cái tên kia thì lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách như vậy cả.
"Ngươi chưa yêu ai nên không hiểu được đâu."
"Thuộc hạ có yêu thì cũng sẽ không chọn nam nhân như chủ tử đâu."
"Ngươi… dám nói chuyện với ta như thế hả?"
"Chủ tử, thay vì giận dỗi với thuộc hạ, người nên tìm cách làm lành với vị kia đi.
Hồi nãy chủ tử nói thế thấy y giận không nhẹ đâu."
Nghe vậy Khúc Phong mới giật mình.
Diệp Ly nói xong rồi bỏ đi, mặc kệ cho chủ nhân đang vắt óc suy nghĩ xem cách gì để làm lành với người kia.
Đến đây một thời gian dài như vậy rồi chi bằng hắn đi kiếm một mỹ nhân nào đó làm tình duyên sẽ hay hơn.
...***...
Ngày hôm nay Sử Tân Vinh vừa được một ông lão bán rẻ cho một chậu cây đào rất đẹp.
Nếu chăm tốt thì đến tết sẽ nở hoa.
Ông đứng ngắm nhìn khu vườn một hồi lâu mới quyết định được chỗ để đặt chậu đào xuống.
Đang mân mê nhìn ngắm thành quả của mình thì đột nhiên ông nghe thấy tiếng bước chân rất lạ.
Sử Tân Vinh ngạc nhiên quay ra sau nhìn thì vô cùng sửng sốt.
"Hoàng…"
"Suỵt!" Hoàng thượng đưa ngón tay lên môi nói nhỏ: "Ta cải trang thường dân đến đây.
Ngươi đừng nói lớn thế chứ."
Ngẩn người vài giây Sử Tân Vinh mới cúi đầu lúng túng đáp: "Thần… Thảo dân lỡ lời."
"Khu vườn của ngươi đẹp quá.
Không ngại đưa ta đi tham quan chứ?"
"Vâng.
Mời...!lão gia."
Đã lâu rồi hoàng thượng và Khang vương mới gặp lại nhau trong không khí hoà nhã và bình an như thế này.
Sử Tân Vinh cảm thấy giống như mình đang mơ.
"Thảo dân không dám nghĩ sẽ có một ngày người đến đây thăm thảo dân."
"Sao lại không dám nghĩ.
Ta định đến thăm ngươi lâu rồi nhưng từ khi Húc nhi mất, công việc đổ dồn quá nhiều khiến ta không có thời gian.
Bây giờ Thành nhi đã ngày càng trưởng thành, đã có thể đảm đương rồi, ta mới có thời gian rảnh đến thăm ngươi.
Nghĩ lại trước kia ta đã giao cho Húc nhi nhiều việc đến như vậy.
Thật không hiểu sao nó lại có thể hoàn thành hết được."
Sử Tân Vinh chỉ cúi mặt không nói gì.
"Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi với ta.
Là con ta giết con ngươi trước.
Nói ra ta còn phải xin lỗi ngươi mới đúng."
"Không phải như vậy, bệ hạ.
Thảo dân…"
"Giữa hai chúng ta có lẽ không nên nói những lời xin lỗi.
Chúng ta đều là những người cha thất bại, đúng không?"
"Phải.
Đúng thế thật."
Cả hai người cùng cười.
Những người cha như họ cứ nghĩ những gì mình đang làm là vì tốt cho con cái, nhưng phải đến khi con không còn nữa họ mới biết họ sai lầm như thế nào nhưng hối hận thì đã không kịp nữa.
Xét ở một khía cạnh nào đó hai người khá giống nhau nên rất dễ cảm thông cho nhau.
...***...
Cảnh Điền vừa ra mở cửa đã nhìn thấy một chậu hoa to đùng chắn trước mặt mình.
Hắn nhíu mày nhìn cái đầu Khúc Phong ló ra sau chậu hoa.
"Khúc đại nhân đang làm cái gì vậy?"
"Ta thấy chậu hoa này rất đẹp nên đưa đến tặng cho Sử lão gia."
"Không cần.
Vườn chật rồi."
"Ngươi đem tặng lại ta một chậu hoa khác trong vườn cũng được.
Ta hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận."
"Đại nhân đi nói với lão gia đi.
Ta không có quyền quyết định."
"Được."
Nói xong Khúc Phong đứng hẳn dậy, muốn đi vào trong nhà.
Cảnh Điền hốt hoảng vội ngăn lại.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Ngươi bảo ta xin phép lão gia nhà ngươi còn gì.
Ta đi xin phép."
"Ta chỉ nói như thế…" Hắn không nghĩ là Khúc Phong lại tin lời mình.
"Điền Điền, ngươi không tin những lời ta đã nói sao? Không tin vào tấm lòng của ta sao?"
"Ngươi… lúc trước rõ ràng là thích chủ nhân mà.
Tại sao bây giờ lại…"
"Trước kia ta thích Sử Hồng với việc bây giờ ta thích ngươi thì liên quan gì đến nhau?"
Cảnh Điền mím môi, muốn nói lại thôi.
Khúc Phong nói đúng.
Hai việc đó vốn không liên quan gì cả.
Chẳng lẽ lại buộc Khúc Phong phải tiếp tục nhớ nhung không buông một ngươi đã chết, dù hai bên vẫn chưa đến mức sâu sắc.
Hắn chỉ không ngờ là Khúc Phong lại chọn hắn mà thôi.
Cảnh Điền nhìn Khúc Phong một lúc rồi nói:
"Nhưng ta không thích nam nhân." Đúng vậy.
Nguyên nhân chính chính là cái này.
"Không sao.
Bây giờ không thích chưa chắc sau này cũng sẽ không thích."
"Ngươi…"
"Thế nào? Không cho ta vào?"
"Ta… ta nhận là được chứ gì?!"
Cảnh Điền nhận lấy chậu hoa to lớn kia đưa vào trong nhà.
Hắn vừa quay lưng đi, không chú ý một chút đã bị Khúc Phong thừa cơ ôm lấy từ phía sau.
Gương mặt Cảnh Điền ngay lập tức đỏ bừng.
Hắn vừa giận vừa xấu hổ nhưng lại không dám lớn giọng, nói:
"Ngươi buông ra ngay!"
"Yên tâm.
Ta sẽ không làm gì đâu.
Ta chỉ muốn nói một câu thôi: mai ta lại đến."
Sau đó Khúc Phong buông tay rồi vui vẻ rời đi mặc kệ gương mặt ngày càng đỏ lên đến mức sắp bốc khói của người phía sau.
Khúc Phong càng ngày càng cảm thấy chọc Cảnh Điền so với Sử Hồng ngày trước còn thú vị hơn.
T/g: bắt đầu từ ngày mai Phần Hai sẽ lên sóng..