Editor: Mứt Chanh
May mắn thay Lục Diễn còn mặc quần lót bên trong, quần áo nửa người trên lại dài, bộ vị trọng điểm đã bị che đậy nhưng đôi chân dài trắng như tuyết vẫn lộ ra một mảng. Một khuôn mặt xanh mét dọa người, ánh mắt rơi thẳng xuống đỉnh đầu của ả kỹ nữ dám lột quần hắn, trong lòng ngoại trừ không thể tưởng tượng nỗi thì chính là hoang đường.
Trong phòng, mọi người đều sợ hãi trước bút tích như thần của nàng, kinh ngạc đến mức không phản ứng kịp.
Thẩm Tân Di cũng mang vẻ mặt chấn động mà nhìn ống quần trong tay mình rồi nghe Lục Diễn ho khan vài tiếng, âm điệu nặng nề mà mở miệng: "Bắt lấy nàng."
Nàng càng không thể buông hắn ra được, nàng không dám mở miệng sợ bị người ta nhận ra nên chỉ có thể dùng hai tay kéo ống tay áo của hắn thật chặt, trợn to mắt ngẩng đầu, đôi mắt nháy thật nhanh tựa như là ám chỉ cái gì đó.
Lúc này Lục Diễn cuối cùng cũng nhìn thẳng vào gương mặt nàng. Kỹ nữ này mặc một chiếc váy kỳ lạ, không tay và bó sát, lộ ra cánh tay và nửa bắp chân trắng nõn. Váy áo từ cổ áo đến cổ tay áo đều viền một tầng lông trắng, trên đầu đeo tai mèo, phía sau còn kéo cái đuôi.
Chỉ là chiếc váy quá chật và hẹp càng tôn lên dáng người vô cùng duyên dáng với bầu ngực sữa và bờ mông vểnh của nàng. Nếu người đàn ông khác nhìn thì nhất định luyến tiếc dời mắt. Đáng tiếc Lục Diễn không ở trong phạm vi của đàn ông khác, ánh mắt hắn ở trên người nàng nhìn lướt qua rồi rơi xuống mặt nàng. Nửa khuôn mặt nàng đều bị tầng lụa mỏng che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng.
Ánh mắt của Lục Diễn cuối cùng cũng rơi xuống đôi mắt trông quen thuộc đến lạ lùng của nàng. Vẻ mặt từ tức giận biến thành khiếp sợ, lại từ khiếp sợ biến thành nghi ngờ.
Điều này nói thì chậm nhưng thật ra cũng chính là trong một cái chớp mắt, hắn rất nhanh đã điều chỉnh tốt vẻ mặt, ngoại trừ Thẩm Tân Di thì người ở ngoài không ai nhìn thấy hắn khiếp sợ. Hắn quay đầu nói với hộ vệ đã xông lên: "Đi xuống."
Hắn cũng chẳng còn tâm tư so đo chuyện mặt mũi mất hết, lại nhìn về phía Thẩm Tân Di, gỡ xuống áo ngoài tới khoác lên cho nàng, xác định cánh tay cẳng chân nàng cũng chưa lộ ở bên ngoài, lúc này mới nói ra chuyện quan trọng nhất bây giờ, nói từng chữ một: "Giúp ta thay quần áo."
Cái gì mà thay quần áo, còn không phải chỉ có cái quần thôi sao. Thẩm Tân Di yên lặng bùi ngùi, cong lưng từng chút một kéo quần hắn lên, chần chờ một chút mới đưa tay vào áo trong màu đen của hắn, muốn tìm đai lưng của hắn, không lưu ý lại sờ đến bụng nhỏ căng cứng của hắn.
Lục Diễn nhẹ hít vào một hơi, cảm thấy một bàn tay mảnh khảnh hơi mát lạnh lướt từ ngực xuống bụng dưới. Bàn tay hiển nhiên rất lạnh nhưng chạm vào lại bừng lên một chút đốm lửa.
Hắn chỉ là người bệnh lại không phải thánh nhân nên cũng chịu không thấu trêu chọc như vậy. Nhưng lúc này lại còn căng cứng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Thẩm Tân Di không tiện mở miệng, ngượng ngùng cười, cuối cùng sờ lên khóa thắt lưng ngọc giúp hắn mặc quần vào.
Không đợi nàng đứng lên, Lục Diễn đã kéo nàng vào lòng, để mặt nàng chôn ở ngực mình. Thẩm Tân Di cảm thấy trên eo bị siết chặt, bị cánh tay hắn giữ chặt chẽ. Lục Diễn lại mang tới áo choàng đen trùm kín mít từ đầu đến chân nàng, lúc này mới xoay sang An Vương: "Vương thúc..."
An Vương sửng sốt đã lâu mới hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó vỗ tay cười, ngắt lời Lục Diễn rồi lắc đầu cười nói: "Lão Cửu ơi lão Cửu, sao thúc không nhìn ra con khỏe thế này, hôm nay cuối cùng cũng bại lộ, vẫn là người đẹp Vấn Ngọc của chúng ta có cách."
Trong lòng Lục Diễn đang cân nhắc làm sao Thẩm Tân Di sẽ trang điểm thành kỹ nữ chạy đến châu Vân Ái. Tuy rằng đầu óc của Thẩm Tân Di hỏng rồi, xưa nay làm việc cũng khác người nhưng hành sự như vậy hiển nhiên là thuộc về phạm vi vô cùng khác người.
Hắn vừa cân nhắc vừa ôm nàng chặt hơn rồi cười với An Vương: "Vương thúc thông minh."
Thiếu niên thiếu nữ đi cùng nàng vô cùng buồn bực. Vị Thái Tử này có gương mặt tuấn tú, ung dung thanh quý còn có địa vị hiển hách, sớm biết rằng hắn để người ta lột quần thì bọn họ cũng xông lên đi lột rồi!
An Vương nổi lên tò mò với cô gái trong lòng hắn nên vươn tay muốn gỡ lụa mỏng trên mặt nàng xuống: "Để thúc xem xem cô gái có thể mê hoặc con là dạng gì."
Thẩm Tân Di túm chặt vạt áo của hắn, Lục Diễn nghiêng người tránh đi, cười với An Vương: "Vương thúc, người này chính là do con chọn, nên tự con đưa nàng vào phòng khách rồi gỡ xuống."
An Vương cười vỗ vai hắn: "Con cũng học được thủ đoạn này."
Lục Diễn muốn hỏi Thẩm Tân Di đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, muốn trốn đi sau khi kể khổ nhưng An Vương kéo hắn lại: "Mới vừa rồi con không chọn được người hợp ý, đi ra ngoài cũng thôi đi. Bây giờ con đã tìm được giai nhân, còn đi ra ngoài làm cái gì, đợi lát nữa bọn Phùng quận vương và Hàn Quốc công bọn họ cũng muốn tới đây, con ở lại theo chân bọn họ tán gẫu vài câu thì sao nào?"
Ông nói: "Ngày thường con không giỏi kết giao với các đại thần, hiện giờ là yến tiệc mua vui, nhiều lời vài câu cũng không sao, nhưng đừng quá cao ngạo."
Thái Tử không thể kết giao với ngoại thần, An Vương mở tiệc cũng là muốn giúp hắn củng cố nhân mạch, đặc biệt là nơi phong nguyệt này càng dễ dàng khiến người ta buông đề phòng. Lục Diễn chẳng thể từ chối ý tốt của ông nên đành phải tùy ông kéo vào chỗ ngồi. Thẩm Tân Di cũng không tiện ngắt lời, miễn cho kinh động đến người khác, đành phải làm bộ rúc vào lòng Lục Diễn.
Rất nhanh hai người đã vì quyết định của mình mà hối hận.
An Vương mở tiệc chiêu đãi vài vị trọng thần rất nhanh đã vào chỗ ngồi, bên cạnh mỗi người đều có hai ba người đẹp dựa vào, vừa vào chỗ ngồi thì hành vi phóng đãng lên. Hàn Quốc công thấy Lục Diễn chỉ ôm người đẹp không nhúc nhích thì không khỏi cười hỏi: "Thái Tử là lần đầu tiên tới nơi phong nguyệt này à? Thần chính là lần đầu tiên thấy người đẹp trong ngực còn có thể không loạn chút nào."
Lục Diễn còn chưa trả lời thì một người khác đã trêu chọc: "Thái Tử xưa nay giữ mình trong sạch, nơi hưởng lạc này tất nhiên là lần đầu tiên tới, có hơi khách sáo là không thể tránh được, ông làm mẫu trước cho binh sĩ là được."
Hàn Quốc công cười ha ha, cũng không thoái thác, ôm chầm người đẹp bên người mà tự mình uống trước ngụm rượu, thân mật đút vào miệng người đẹp. Người đẹp vô cùng phối hợp vuốt ve an ủi ông, ông lại ngẩng đầu nói với Lục Diễn: "Thái Tử, cái này gọi là da bôi, ngài học xong chưa?"
Lục Diễn: "..."
Nếu tìm nơi mua vui thì mọi người cũng đều bừa bãi lên, ồn ào trêu ghẹo.
Lục Diễn xem Hàn Quốc công vừa rồi uống một ngụm rượu chỉ cảm thấy ghê tởm, nhịn không được cúi đầu nhìn Thẩm Tân Di. Cánh môi nàng cách khăn che mặt hiện ra hình dạng cánh hoa. Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng mím lại rồi lại dời tầm mắt.
Thẩm Tân Di bị hắn nhìn khiến cho không được tự nhiên nên trưng ra gương mặt lạnh, còn khiêu khích mà trợn mắt với hắn.
Lục Diễn vốn không định chạm vào nàng, thấy nàng còn dám càn rỡ như vậy thì từ từ cúi đầu...
Thẩm Tân Di còn tưởng rằng hắn muốn chơi thật cái gì mà da bôi nên sắc mặt đều thay đổi, đầu rụt về phía sau.
Hai người càng ngày càng gần, nàng thậm chí có thể ngửi được mùi hương không tiêu tan trên người hắn, cảm thấy hơi thở ấm nóng của hắn phả vào gương mặt mình.
Nhưng lúc này, hắn dừng lại, lười biếng chế nhạo, nói với giọng bắt bẻ: "Trên người của nàng thật xấu."
Thẩm Tân Di: "......"
Lục Diễn bỗng nhiên ý thức được tình trạng bây giờ của nàng không thể đánh trả, thậm chí không thể cãi lại, vì thế duỗi tay lại nhéo lên gương mặt non mềm của nàng, khóe môi cong lên: "Nghe lời, chính là ta tốn vạn lượng bạc trắng mua một đêm của nàng."
Thẩm Tân Di: "..."
Lục Diễn lại từ từ nói: "Nàng sẽ khiêu vũ chứ? Nhảy cho ta một khúc thập bát mô thì như thế nào?"
Thẩm Tân Di: "..." Nàng rất buồn bực, không có lời nói của nàng thì Lục Diễn còn ở thanh lâu khiêu vũ đấy. Cái gì kêu là phong thuỷ luân chuyển, đại khái chính là nói nàng.
Hắn nhìn thấy đáy mắt của nàng đều sắp bốc hỏa nên chỉ nhắm mắt lại. Lúc này yến hội đã qua hơn phân nửa, mấy khách quý đều say ngã trái ngã phải, lúc này Lục Diễn mới chặn ngang bế nàng lên, cáo từ với An Vương.
Lúc này tiến cung khẳng định là không vào được. Châu Vân Ái là sản nghiệp của An Vương nên không có gì không an toàn. Lục Diễn ôm nàng tới nơi ở tạm phía sau, chờ vào phòng thì sắc mặt của hắn mới hoàn toàn lạnh xuống, trầm giọng hỏi nàng: "Là ai làm?"
Thẩm Tân Di tháo khăn che mặt xuống, hít một hơi thật sâu mới nói: "Ta cũng không biết, trên đường đang xem hoa đăng với bạn thì đột nhiên xông tới một con ngựa điên, tách chúng ta ra. Có người nhân cơ hội lấy dược khiến ta hôn mê, bắt ta tới trong phòng một kỹ nữ ở châu Vân Ái..."
Hắn nghe được ý tứ dang dở trong lời nói của nàng thì không khỏi nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Tân Di nhìn hắn một cái, bĩu môi: "Sau đó bọn họ nói cho ta bọn họ là người Thái Tử phái tới, chính là vì bắt ta đi, huỷ hoại thanh danh của ta, ngươi mới có thể thuận lý thành chương thoát khỏi ta, thoát khỏi việc hôn nhân này."
Sắc mặt Lục Diễn lạnh lẽo, trong đôi mắt đen nhánh như mực tựa như nổi lên một trận gió lốc, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Nàng tin à?"
Thẩm Tân Di gật đầu: "Bắt đầu có hơi nghi ngờ."
Đôi mắt của Lục Diễn hơi nheo lại, mang theo rõ ràng không vui: "À?"
Nàng tiếp tục nói: "Sau đó ta tự mình cân nhắc, nếu ngươi phái người làm thì làm gì trắng trợn nói ra với ta như vậy, hơn nữa còn đưa ta tới châu Vân Ái, thật sự không cần thiết. Tốt quá hoá vụn, bọn họ chính là vội vã vu oan, lúc này mới để lộ sơ hở."
Sắc mặt của Lục Diễn bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Cũng may nàng có vài phần thông minh, sao nàng chạy ra được?"
Cái liếc mắt này chứa đầy phong tình khiến trong lòng Thẩm Tân Di phát ngứa, ho khan mới nói: "Mấy kẻ hại nước hại dân kia sao có thể vây khốn Long Ngạo Thiên ta đây trí dũng song toàn? Ta đánh hôn mê một kẻ, giả thành kỹ nữ chạy ra ngoài."
Lục Diễn không để ý tới nàng tự biên tự diễn, trên dưới đánh giá nàng vài lần, thấy quần áo nàng tuy qua loa nhưng trên người xác thật không có vết thương nào, cũng không giống dáng vẻ bị người ta chiếm đi tiện nghi thì trong lòng mới yên tâm một chút.
Hắn lại trầm ngâm một lát: "Nàng... có việc gì không? Bọn họ không làm cái gì với nàng đấy chứ?" Hắn nói xong thấy Thẩm Tân Di nhìn qua, quay đầu đi lại không được tự nhiên: "Thuận miệng hỏi một câu thôi, nếu nàng xảy ra chuyện thì lại tốn tiền thuốc của ta."
Thẩm Tân Di lắc đầu, dào dạt đắc ý: "Bọn họ có thể làm gì được ta? Còn không phải bị ta bắt kêu meo meo à."
Lục Diễn: "..."
Hắn nhíu mày nghĩ ngợi, lần này ít nhiều do Thẩm Tân Di lanh trí, nếu nàng không chạy ra tới thì không chừng những người đó sẽ làm cái gì với nàng. Dù cho hắn đau đầu không vui với Thẩm Tân Di thì cũng không để người ta giày xéo nàng. Hắn nghĩ đến đây thì sắc mặt càng thêm nặng nề hơn.
Ngón tay hắn vuốt ve vài cái quanh chén trà rồi nhìn Thẩm Tân Di, nghĩ đến nàng hôm nay hẳn là bị không ít kinh sợ thì vẻ mặt mới bình tĩnh lại: "Chuyện này giao cho ta tới xử lý. Nàng không cần quản, ta sẽ điều tra rõ là ai làm."
Thẩm Tân Di gật đầu, lại nói: "Cùng ta ra ngoài xem hoa đăng còn có mấy nương tử và hộ vệ, các nàng không thấy ta thì trong lòng tất nhiên sẽ nôn nóng. Ngươi đi nói một tiếng với bọn họ đi, hơn nữa người bị trói ngoài ta ra còn có kỹ nữ Vấn Ngọc, hai người hiện tại đều choáng ở trong phòng, không thể để cho bọn họ đi ra ngoài nói bậy."
Lục Diễn đơn giản gật đầu, miệng mấy kẻ kia cũng phải khống chế, miễn cho nói chút gì đó không nên nói. Hắn đang cân nhắc thì bụng Thẩm Tân Di ' rột rột ' hai tiếng. Buổi tối vốn dĩ nàng ăn không nhiều hơn nữa phí công lao động đến nửa đêm, bụng đã sớm đói chịu không nổi rồi.
Lục Diễn hiếm khi ân cần, đứng dậy ra cửa: "Ta sai người chuẩn bị cơm, nàng không thể tùy ý ra ngoài."
Sau khi hắn ra ngoài thì trực tiếp gọi Thái Sử Tiệp và thủ hạ võ tướng Bùi Trì, cẩn thận dặn dò bọn họ một lần. Thái Sử Tiệp nhận mệnh lệnh mà đi về trước, chợt quay sang Lục Diễn, cười hỏi: "Lão có một chuyện không rõ, điện hạ vừa không thích Thái Tử Phi, sao không nhân cơ hội này thoát khỏi việc hôn nhân này? Hà tất lo lắng vì Thái Tử Phi mà bày mưu tính kế chứ?"
Lục Diễn ngừng bước, lãnh đạm đáp: "Tuy ta không thích nàng, nhưng còn không đến nỗi bỉ ổi như thế."
Thái Sử Tiệp cười hiểu rõ, tựa như hiểu ra cái gì mới khom người lui xuống.
Thẩm Tân Di ở trong phòng chờ cơm vào miệng, lại phát hiện ra một thế giới mới. Đó là một cái giá khung gỗ lim, cái giá chia làm bốn đường ngang, trên đó có một loạt công cụ chói lọi, bao gồm một chiếc roi tinh tế, có ngọc to bằng cánh tay trẻ con, có lông chim thật dài, còn có một đôi lục lạc gọi không ra tên, một cái khuyên sắt làm bằng đồng, phần dư lại càng thêm hiếm lạ cổ quái, nàng cũng không biết hình dung như thế nào.
Châu Vân Ái quả nhiên phục vụ chu đáo, còn đặc biệt tri kỷ mà đặt hai bức tranh bên cạnh giá gỗ lim để dạy mọi người các tư thế tránh lửa.
Thẩm Tân Di vốn dĩ đã mệt muốn chết nhưng khi nhìn thấy những thứ này thì nàng tràn đầy năng lượng không thể giải thích được. Nàng giống như mở ra được cánh cổng thế giới mới, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.