Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 27

Editor: Mứt Chanh


Lục Diễn với đồ ăn đồng thời bước vào, Thẩm Tân Di còn ngồi trước giá gỗ lim nghiên cứu. Nàng ngửi được hương thơm của cơm thì xoay người lại, ngồi ở đối diện hắn: "Ngươi đều xử trí xong rồi?"


Lục Diễn gật đầu: "Đã thỏa đáng, hôm nay kẻ phái người bắt cóc nàng, ta cũng phái người đi tra xét." Hắn ngước mắt nhìn nàng: "Kế hoạch bắt nàng cũng không phải diệu kế không chê vào đâu được, nói vậy đêm nay có thể điều tra ra."


Thẩm Tân Di đói đến mức đầu váng mắt hoa, cầm lấy đôi đũa đã muốn ăn nhưng Lục Diễn giơ tay ngăn nàng lại: "Đi rửa mặt trước, thay quần áo rồi lại đến ăn." Hắn nhìn quần áo trên người nàng, sao cũng cảm thấy không vừa mắt, đặc biệt nghĩ đến quần áo này của nàng không biết đã bị ai nhìn qua thì trong lòng đột nhiên hơi không được vui.


Thẩm Tân Di cầm lên cái đuôi lông tơ trắng muốt vui vẻ gãi gãi chóp mũi hắn, thích thú nhìn hắn cau mày: "Sao nào? Quần áo này của ta trông khó coi sao?"


Lục Diễn đành phải theo tư duy bá đạo tổng tài của nàng mà nói: "... Không giống như Ngạo Thiên mặc."


Thẩm Tân Di cũng cân nhắc nên đi vào màn thay quần áo. Lục Diễn nhìn nàng chẳng hề tự giác, chỉ phải giúp nàng thả tầng tầng màn che xuống, xoay người trở về chỗ cũ.


Hắn vững vàng ngồi ở bên cạnh, nhưng âm thanh quần áo cọ xát vẫn luôn truyền vào tai hắn, hắn nghĩ đến chút thời gian Thẩm Tân Di không biết nhìn hắn bao nhiêu lần vì thế mang theo ý tứ trả thù mà nhìn qua lại chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mông lung màu ngọc bích đang cởi ra tầng tầng lớp lớp quần áo dư thừa trên người, thân thể yểu điệu lộ ra một chút, lại cực kỳ rung động lòng người. Nàng gả tới chưa đầy ba tháng nhưng dáng người lại càng thêm động lòng người hơn lúc vào cửa.


Trong lòng hắn nổi lên ngứa ngáy tê tê dại dại, lúc này nàng đã cởi váy ngoài ra, bắt tay vươn đến sau cổ, hiển nhiên là chuẩn bị cởi mạt ngực. Môi mỏng của Lục Diễn mím lại, khắc chế xoay đầu sang chỗ khác không hề nhìn.


Lúc ấy hai người mới vừa thành thân cùng chung chăn gối qua mấy ngày, Thẩm Tân Di có đẹp thì hắn cũng chẳng hề thấy hứng thú, cho nên cùng chung chăn gối vẫn có thể trấn định tự nhiên. Mấy ngày nay lại không biết làm sao nữa mà ánh mắt vẫn nhịn không được dừng ở trên người nàng.


Hắn đang nhíu mày suy nghĩ thì nghe thấy tiếng nước chảy, hình như là nàng đang kỳ cọ người. Hắn im lặng thở dài đành dán mắt vào thức ăn trên bàn.


Thẩm Tân Di vội vàng cởi bỏ bộ quần áo cosplay của mình, lúc này mới nhận ra mình vẫn chưa thay quần áo vội gọi Lục Diễn: "Có quần áo để thay không?"


Tính khí của Lục Diễn không phải bất cẩn, chỉ là không để ý do tâm tư chập chùng, do dự một chút đã cởi cúc áo bằng ngọc của áo khoác ngoài: "Ta sai người đi lấy, tạm thời nàng mặc của ta."


Hắn vừa dứt lời đã thấy từ màn che vươn ra một cánh tay trắng như ngọc. Hắn lấy lại bình tĩnh, giao áo vào trong tay nàng.


Quần áo của hắn tất nhiên rộng hơn quần áo ngày thường Thẩm Tân Di mặc nhiều. Nàng lề mề đi ra, túm vạt áo kéo dài dưới đất cười hắc hắc xấu xa: "Quần áo ngươi rất thơm."


Lục Diễn: "..."


Hắn phớt lờ nàng, nhìn quần áo mình chảy xuống từ bả vai của nàng lộ ra hơn phân nửa bờ vai ngọc tuyết trắng, hắn ngập ngừng mới vươn tay giúp nàng kéo cổ áo lên.


Cuối cùng Thẩm Tân Di cũng có thể ngồi xuống yên phận ăn bữa cơm, nàng đói khủng khiếp, cúi đầu ăn hai chén cơm mới dừng đũa. Lúc này hạ nhân cũng đưa quần áo lại đây, nàng thay quần áo xong mới giả bộ buồn ngủ ngáp một cái: "Ta buồn ngủ muốn chết, tối hôm nay không thể hồi cung à?"


Lục Diễn liếc nhìn nàng một cái, nhận ra nàng khác thường, lại không biết nàng muốn làm gì: "Cửa cung đã khóa, trước tiên ở châu Vân Ái một đêm, ngày mai lại trở về."


Thẩm Tân Di lăn lên giường: "A, ta đây ngủ trước nha." Nàng nói xong thì vươn tay nhiệt tình vỗ về giường bên cạnh: "Chắc chắn ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi, đi ngủ sớm một chút đi."


Lục Diễn nghi ngờ nhìn nàng một cái, cởi giày rồi nằm ngủ ở bên cạnh nàng.


Hắn mới đi vào giấc ngủ không động tĩnh đã nghe thấy bên cạnh truyền đến động tĩnh nho nhỏ, hắn không cần trợn mắt đã biết nàng lại làm trò, ôm tâm lý nhìn xem nàng có thể làm ra cái trò gì. Một lát sau mới mở mắt ra cúi đầu nhìn, phát hiện cổ tay mình bị trói vào cột giường bằng hai sợi dây bông. Thẩm Tân Di không biết đang mân mê cái gì ở trước chỗ giá gỗ đỏ nữa.


Trải qua vô số lần tình huống đột phát, lúc hắn đối mặt với Thẩm Tân Di đã có thể hoàn toàn bình tĩnh tự nhiên, hắn liếc nàng một cái: "Nàng lại làm gì?"


Thẩm Tân Di với vẻ mặt cười xấu xa xoay người lại, một tay cầm ngọc tĩnh một tay cầm roi dài: "Ngươi nói đi?" Nàng đưa hai thứ cho hắn xem: "Ngươi xuất thân thanh lâu, hẳn biết đây là cái gì chứ?"


Hắn đánh giá quá cao định lực của bản thân, hiển nhiên trình độ hiếm có của Thẩm Tân Di đã vượt ra ngoài dự kiến của hắn. Hắn im lặng rồi nói: "Nàng lại muốn làm cái gì?"


Thẩm Tân Di cầm đồ vật đi vào, cười lạnh: "Đừng tưởng rằng ngươi đánh ta... Khụ khụ, nơi đó trước mặt mọi người chống đối chuyện của ta cứ tính như vậy! Trước đó vài ngày không bắt được cơ hội, hôm nay thế nào cũng phải cho ngươi đẹp mặt!"


"Không biết..." Lục Diễn: "... Nàng đừng quên đêm nay là ai cứu nàng."


Lúc Thẩm Tân Di tính sổ, logic quả thực không thể rõ ràng, trật tự quả thực không thể rõ ràng hơn: "Ta lại không đắc tội người nào, lần này người trói ta tám phần là vì đối phó ngươi, hơn nữa ngươi cố ý chạy tới cứu ta à? Ngươi vừa lúc gặp được thôi. Nếu không phải ta thông minh thì chỉ sợ ngươi cũng không biết ta bị người ta bắt cóc."


Lục Diễn: "..."


Nàng ngước cằm lên: "Hơn nữa ngươi giả bộ cái gì, người xuất thân thanh lâu như các ngươi sao không biết đây là cái gì? Đây còn không phải là thứ khiến cho các ngươi sung sướng sao?" Nàng giả bộ vẻ mặt hung thần ác sát dữ tợn: "Hôm nay khiến cho ngươi vui vẻ mới được."


Tuy nàng nói với giọng hung ác nhưng vẫn cố gắng bắt đầu đơn giản, nàng gỡ lông chim trên giá xuống cọ vào lòng bàn chân của Lục Diễn: "Nói! Sung sướng không?"


Lục Diễn: "..." Hắn trời sinh không sợ ngứa, lúc này không có cảm giác gì, chỉ lạnh lùng mà nhìn nàng.


Thẩm Tân Di không vui, lại lấy ngọc thế lại đây, giơ lên trước mặt hắn: "Ngậm lấy."


Lúc này Lục Diễn thật sự rất nóng, sợi dây thừng trói trên cổ tay chỉ dùng vào tình thú, vừa mỏng vừa không rắn chắc. Hắn nhẹ nhàng tránh ra, dùng sức ném những món đồ lung tung rối loạn trong tay nàng sang một bên, ngồi dậy dùng giọng thánh thót hỏi: "Chơi vui không?"


Truyền nhân của rồng tuyệt đối không chịu thua! Thẩm Tân Di dựa sát vào người hắn chống lên chóp mũi mắt to trừng mắt nhỏ: "Dù sao chơi vui hơn ngươi!"


Lục Diễn hừ lạnh một tiếng, bắt được cổ tay của nàng đè ở đỉnh đầu nàng, dùng sợi roi mới dùng vừa nãy trói chặt cổ tay của nàng đè nàng ấn xuống giường, lại lấy lông đuôi thật dài kia ra, quét qua mặt nàng: "Chơi vui bao nhiêu?"


Sắc mặt của Thẩm Tân Di đều thay đổi, đầu tránh trái tránh phải: "Sợi lông kia chạm qua chân ngươi, ngươi lấy ra xa một chút!" Tuy rằng toàn thân Lục Diễn vừa sạch sẽ vừa thơm, nhưng nàng vẫn không có hứng thú với chân của hắn.


Lục Diễn: "..."


Hắn nghe lời mà ném đi vật kia, lại lần nữa lấy thêm một cái mới, quẹt trên cổ nàng vài cái: "Còn chưa trả lời ta, chơi vui bao nhiêu?"


Thẩm Tân Di không giống hắn, toàn thân nàng đều thấy nhột, bị cào một phát đã cười ' ha ha ha ' không ngừng, dường như bị điểm huyệt cười mà cười thở hổn hển.


Lục Diễn chợt thấy chơi hơi vui, lại lấy lông chim tiếp tục quấy rầy nàng. Lúc này Thẩm Tân Di thật sự chịu không được, cười lăn lộ trên giường, cười ra nước mắt. Trong lúc lăn lộn lặp đi lăp lại, vạt áo bị bung ra hơn phân nửa, lại lấy lông chim gãi vào chỗ rốn lõm xuống.


Tiếng cười của Thẩm Tân Di đều bị kẹt ở cổ họng, cơ thể nhẹ nhàng run lên vài cái, không tự giác mà ' a...' một tiếng.


Tay Lục Diễn đang trêu đùa nàng chợt ngừng lại, ném lông chim sang một bên, một tay chống ở mép giường hỏi nàng, hồi sức mới hỏi nàng: "Còn cảm thấy chơi vui không?"


Thẩm Tân Di bị trêu chọc nên hoàn toàn không có sức lực, thở phì phò hồng hộc, sống dở chết dở mới nói: "Ngươi tức giận cái gì? Ta còn chưa tức giận đấy!"


Tức giận? Lục Diễn từ từ nhíu mày.


Hắn nhíu mày là bởi vì bây giờ hắn không có tức giận. Nếu hắn thật sự tức giận thì làm sao có tâm tình trêu đùa nàng.


Dựa theo tính tình của hắn, giống Thẩm Tân Di như vậy năm lần bảy lượt mạo phạm hắn, thỉnh thoảng cởi quần áo hắn tuột quần hắn làm hắn mất hết mặt mũi lẽ ra hắn đã sớm để nàng không thấy được ngày mai rồi, tuyệt đối sẽ không trêu chọc nàng một chút nào.


Nhưng vì sao hắn lại nhẫn nại với nàng như vậy? Nàng chính là người nhà họ Thẩm.


Lục Diễn chỉ bởi vì bản thân không tức giận mà tức giận, hắn nhéo nhẹ lên cổ Thẩm Tân Di để nàng hoàn toàn hôn mê sau đó hắn mới dành thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.


Hắn gặp qua đủ loại phụ nữ như rụt rè đoan trang quyến rũ thông tuệ, nhưng Thẩm Tân Di tuyệt đối là một đóa hoa kỳ dị độc nhất vô nhị trong tất cả phụ nữ mà hắn chưa từng gặp qua. Suy cho cùng vật hiếm thì quý, người đẹp thì dễ tìm, hoa lạ khó tìm, cho nên hắn khoan dung với nàng một ít cũng còn nghe được.


Hắn nghĩ thấu vấn đề này nên vẻ mặt hơi bình thường lại, cởi roi trói trên cổ tay nàng xuống, để nằm ngang nhét vào giường, tự mình cũng nằm ngủ bên cạnh nàng.


......


Thẩm Tân Di ngủ chưa đến ba canh giờ đã tỉnh, cảm giác đầu tiên khi nàng thức dậy là nghẹt mũi và đau họng. Nàng không kềm được mà hắt hơi hai cái, sau đó ôm chặt lấy đầu và từ từ bình phục.


Nàng buộc Lục Diễn chọn thập bát mô, ép buộc Lục Diễn nói bản thân muốn nạp thiếp, nói hắn là do mình chuộc ra từ thanh lâu, cởi quần hắn còn muốn hắn chơi đạo cụ với nàng...


Tội lỗi chồng chất á! Nàng muốn tìm dây treo cổ tự tử quá!


So với hình tượng bị hủy, chuyện bị người bắt cóc tính kế cũng chưa quan trọng như vậy. Nàng đang ôm đầu khóc trong lòng khóc lóc nỉ non tự ngẫm lại thì Lục Diễn đã bị tiếng động nàng xoay người đánh thức. Thấy nàng vùi đầu ở đầu gối với dáng vẻ muốn chết muốn sống thì hắn nhướng mày hỏi: "Nàng làm sao vậy?"


Thẩm Tân Di chuẩn bị tâm lý một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, hiền lành không biết nên nói cái gì, sau một lúc lâu mới phun ra hai chữ: "Điện hạ..."


Không gọi là Lục Diễn, Lục Diễn nghe xong hai chữ này thì nhíu mày: "Nàng đã khỏe?" Long Ngạo Thiên gọi hắn đều là gọi thẳng tên.


Người Thẩm Tân Di không muốn thấy nhất chính là hắn, nàng dời mắt gật đầu: "Hiện tại thì khỏe, nhưng..." Nàng tiêm dự phòng cho hắn: "Nhưng lương y khám qua, không chừng khi nào sẽ tái phát nữa."


Lục Diễn à một tiếng rồi nhìn sắc trời: "Cửa cung đã mở, đứng lên đi."


Thẩm Tân Di đã xây dựng tâm lý cho bản thân một thời gian dài, rồi từ từ đứng dậy, tắm rửa và thay quần áo.


Nàng xuất thân đại gia danh môn, cư xử nhã nhặn, ăn nằm nói cười cũng không thiếu kiểu cách, ngay cả khi lâm bệnh, tác phong của nàng cũng gọn gàng, duyên dáng khiến người ta không khỏi thất vọng. Lục Diễn và phiên bản Long Ngạo Thiên kia của Thẩm Tân Di ở chung lâu rồi, vốn tưởng rằng sẽ không quen ở chung với nàng bình thường, không nghĩ tới chỉ nhìn vài lần, cảm giác quen thuộc đã trở lại. Dù sao cũng là một người.


Hắn nhìn vài lần, thấy Thẩm Tân Di lo sửa soạn quần áo cho bản thân mà không nhìn sang bên hắn một chút thì trong lòng hắn không hiểu sao lại không vui, thản nhiên căn dặn: "Giúp ta thay quần áo."


Thẩm Tân Di nhìn quanh phòng nhưng chẳng thấy một hạ nhân nào, lúc này mới xác định hắn đang nói với mình: "Điện hạ tự tiện đi, thiếp sẽ không."


Ánh mắt của Lục Diễn rơi xuống trên người nàng: "Cho dù mặc quần áo cũng sẽ không?" Hắn tất nhiên không tin: "Lại đây."


Thẩm Tân Di âm thầm hừ một tiếng, nghĩ tới mấy ngày nay mình đắc tội không nhẹ với hắn, cuối cùng gỡ quần áo hắn xuống từ trên giá áo, mở ra thay cho hắn.


Lục Diễn vươn hai tay, lẳng lặng chờ nàng thay quần áo cho bản thân. Nàng sợ mình thay cho quá đẹp, sau này việc hắn mặc quần áo đều rơi trên đầu mình, vì thế một lát lại cài sai mấy cái nút thắt, một lát lại xoa nhăn tay áo bèo nhèo, miễn cưỡng chờ đến lúc mặc xong cũng chưa thèm nhìn.


Hắn nhìn bóng người trong gương thì híp mắt lại, từ từ cúi đầu đối diện với cặp mắt hoa đào của nàng: "Nàng cố ý."


Biết là ta cố ý, nhưng sao ngươi lại không nói trắng ra? Thẩm Tân Di chột dạ, ngay sau đó mặt không đổi sắc chớp đôi mắt đào hoa kia: "Thiếp cố ý cái gì? Còn mong điện hạ chỉ rõ."


Lục Diễn hừ một tiếng, cởi từng chiếc cúc áo mà nàng đã cài, từ từ mặc vào, vuốt phẳng nếp nhăn một chút.


Thẩm Tân Di kiên nhẫn chờ ở một bên, đôi mắt lại nhìn ra những đám mây đang bay xa ngoài cửa sổ, trong lòng tính toán bước tiếp theo nên làm cái gì.


Lục Diễn chỉnh sửa lại quần áo, thấy nàng lẳng lặng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng sắc mặt lại đỏ lên dị thường. Hắn vươn tay sờ lên trán nàng: "Nàng bị cảm lạnh rồi ư?"


Thẩm Tân Di lơ đãng né tránh tay hắn, nhấc tay tự sờ lên trán mình: "Vậy sao? Phiền điện hạ quan tâm, sau khi trở về thiếp sẽ kêu thái y đến xem." Nàng lại đổi đề tài, nhìn về phía khói sóng mênh mông ngoài cửa sổ: "Nơi này không hổ danh là châu Vân Ái, mây mù quay cuồng, hơi nước trong veo nhưng khó có thể nhìn thấy pháo hoa."


Lần trước sau khi nàng tỉnh táo đã trêu đùa Lục Diễn là muốn thoát khỏi chất vấn của hắn. Mặc kệ bất luận từ góc độ nào mà nói, nàng chẳng hy vọng bây giờ Lục Diễn chạm vào bản thân, thậm chí không muốn để hắn xuất hiện trước mặt mình. Vừa thấy hắn, nàng lại nhớ tới bản thân làm những chuyện 250 (đồ ngốc).


Lục Diễn hạ tầm mắt, đáy mắt lờ mờ không vui.


Tuy rằng lúc Thẩm Tân Di phát bệnh đùa giỡn hắn, hắn đều muốn ném nàng văng ra ngoài, nhưng hắn không muốn nàng chạm vào sẽ khác với nàng né tránh hắn đụng vào.


Hắn là chồng của nàng, đừng nói là sờ vào trán nàng, cho dù có hành động càng thân mật hơn đi nữa thì nàng cũng không thể né tránh hoặc là phản kháng. Huống hồ nàng chạm vào hắn nhiều như vậy, mà hắn chạm vào nàng một chút mà nàng lại không tình nguyện đến vậy ư?


Thẩm Ngũ không biết điều.


Hừ.


Cuối cùng hắn chỉnh sửa lại cổ tay áo, lạnh lùng quay về phía nàng: "Đi thôi."


Thẩm Tân Di cũng chỉnh sửa lại váy áo một chút rồi đi theo hắn ra khỏi phòng. Nơi này là một khoảng sân ở châu Vân Ái được xây dựng bên bờ hồ. Hoa cỏ sum suê, kỳ trân dị thú tranh nhau kết bạn, hiển nhiên là nơi dàng riêng để chiêu đãi khách quý.


Lục Diễn sai người lên tiếng chào hỏi An Vương rồi lên xe liễn với Thẩm Tân Di. Nàng rất đúng mực ngồi ở đối diện hắn, đảm bảo không vô tình đụng phải hắn. Hắn liếc xéo nàng một cái, sắc mặt càng thêm lãnh đạm.


Lúc hai người đang tĩnh lặng chẳng nói chuyện thì bên ngoài Thái Sử Tiệp phóng ngựa gọi một tiếng: "Điện hạ."


Lục Diễn vén màn che mài vàng lên và hỏi: "Thái Sử Công làm xong rồi à?"


Thái Sử Tiệp gật đầu: "Đều sắp xếp thỏa đáng, cũng bắt được mấy kẻ bắt cóc Thái Tử Phi ..." Hắn nhíu mày: "Là Lục điện hạ phái người tới."


Thái Sử Tiệp là một người cực kỳ logic, cho nên lão hoàn toàn không hiểu Lục Liệt bắt Thái Tử Phi có ích lợi gì.


Điều này cũng gần giống như Lục Diễn dự đoán, hắn gật đầu: "Ta biết rồi, đêm qua vất vả cho lão. Lão đi xuống nghỉ ngơi trước đi."


Thẩm Tân Di tất nhiên cũng nghe thấy trong xe liễn, sắc mặt nàng không vui, thật lâu không nói nên lời: "Lục

Bình Luận (0)
Comment