Editor: Mứt Chanh
Lục Diễn: "..."
Đối lập với Ngư Vọng Nguyệt bị ' lưỡng tính đồng thể ', bản thân chỉ bị nàng sắp xếp chết thì quả thực xưng được với thủ hạ lưu tình.
Ngư Vọng Nguyệt chỉ nghe được nửa câu đầu, dù cho là một girl tâm cơ nhưng bởi vì xuất thân cao quý, dáng vẻ tốt đẹp, từ nhỏ đã từ vô số khen ngợi mà lớn lên nên nghe nàng nói cái gì mà quyến rũ, kỹ thuật quyến rũ thì trên mặt không nhịn được nữa. Cho dù nàng ta thật sự muốn dụ dỗ Lục Diễn thì cũng không chịu nổi bị người ta nói trắng như vậy.
Nàng ta cũng không ngờ chuyện mình cố ý với Lục Diễn nhanh như vậy đã bị nàng biết được.
Càng không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp phá nó.
Ngư Vọng Nguyệt còn đang nghiêm túc nghiên cứu kịch bản trong tay, hồn nhiên không biết bản thân đã trở thành cô gái đại j.j trong mắt người khác.
Nàng ta đổi ý, cười lạnh một tiếng, há mồm chất vấn: "Lời này của Thái Tử Phi là có ý tứ gì? Sao ta lại nghe không hiểu?! Ngài bôi nhọ thanh danh của ta như vậy, cho dù ầm ĩ đến trước mặt Thái Hậu, ta cũng yêu cầu phải giải thích!"
Thẩm Tân Di đúng lý hợp tình: "Cô rõ ràng chính là cô gái đại j.j..." Nửa câu sau còn chưa phun ra đã bị Lục Diễn bưng kín miệng.
Ngư Vọng Nguyệt vốn không phải muốn nổi giận, dù sao chuyện này náo loạn lớn nàng ta cũng không thể nào nói nổi, thấy Lục Diễn ra tay ngăn Thẩm Tân Di nhục nhã mình lại thì sắc mặt của nàng ta thả lỏng, lạnh lùng nói: "Dì vẫn luôn lo lắng về bệnh tình của Thái Tử, sầu ăn không vô ngủ không yên, ta không đành lòng để dì ngày đêm bất an cho nên đặc biệt sai người đi Nam Cương điều tra một phen, hỏi thăm ra thuốc có thể giải cổ độc cho Thái Tử, ngóng trông mà đưa tới, ai ngờ Thái Tử Phi lại vũ nhục ta như vậy?!"
Lời này nói cực xinh đẹp, chẳng những làm tròn tiền căn hậu tố còn có vẻ nàng ta vô cùng quang minh chính đại, trái lại Thẩm Tân Di làm nhục nàng ta ngang ngược ương ngạnh cỡ nào.
Nàng ta nói xong ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Lục Diễn nhưng hắn chưa từng chú ý đến mình, trong bụng nàng ta kinh ngạc cực độ.
Lực chú ý của Thẩm Tân Di lập tức từ ' cô gái trym lớn ' dời đi chỗ khác rồi nghi hoặc lặp lại: "Thuốc giải?"
Không phải chứ, thuốc giải này Lục Diễn và Thái Sử Tiệp tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được, lần này nàng đi Nam Cương với Lục Diễn cũng không thu hoạch được gì, như thế nào Ngư Vọng Nguyệt tùy tùy tiện tiện tìm tới được?
Ngư Vọng Nguyệt lại không hề nhiều lời mà xoay sang Lục Diễn, ba ngón tay khép lại chỉ lên không trung: "Thần nữ tình cờ nhận được phương thuốc này từ trong tay một phương sĩ, thần nữ đã tìm rất nhiều danh y kiểm tra qua thực hư thật giả. Thần nữ đảm bảo với Thái Tử, thuốc này tuyệt đối không có vấn đề, tất nhiên có thể khiến Thái Tử lành bệnh."
Lục Diễn cũng không để lộ ra vẻ ngạc nhiên và phấn khích như trong dự đoán của nàng ta, vẻ giễu cợt trong mắt càng đậm hơn: "Cô muốn đổi lấy cái gì?"
Trong lòng Ngư Vọng Nguyệt vui mừng khôn xiết nên không nhìn thấy hắn trào phúng, nàng ta kiệt lực kiềm chế trái tim loạn nhảy, trên mặt lại thống khổ đáng thương như cũ: "Thần nữ không được Bát điện hạ thích, Thẩm Quý Phi càng chán ghét thần nữ hơn, ngày ngày trách phạt nhục mạ. Người thần nữ luôn luôn gầy yếu, ở khuê phòng nhiều tai nhiều bệnh, cũng không biết có thể tồn tại bao lâu nữa..."
Nàng ta yểu điệu quỳ gối bên chân Lục Diễn, phấn má dính nước mắt: "Thần nữ không cầu gì khác, sau khi điện hạ lên được đế vị thì cầu xin che chở cho thần nữ, để thần nữ hòa ly với Bát điện hạ, lại đưa thần nữ đi một chỗ am ni cô thanh tịnh, chấm dứt cuối đời thôi."
Đây là chỗ thông minh của nàng ta.
Dù cho nàng ta muốn vị trí ở bên cạnh Lục Diễn đi chăng nữa cũng không thể trực tiếp muốn đổi là đổi, bảo hắn hứa cho mình một cái phi vị tần vị. Dù sao bây giờ nàng ta là phụ nữ đã có chồng, nói ra những điều như vậy sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy nàng ta tuỳ tiện phóng đãng nhưng chỉ nói để Lục Diễn giúp bản thân hòa ly thì thứ nhất có vẻ như nàng ta hiện giờ rất là đau khổ, dễ dàng khiến hắn thương tiếc, thứ hai một khi Lục Diễn đáp ứng giúp nàng ta hòa ly, sức khỏe của nàng ta lại không tốt, Lục Diễn có thể thỉnh thoảng tới thăm nàng ta ấy nhỉ?
Chỉ cần giúp nàng ta cũng đủ cơ hội, đợi một thời gian, nàng ta nhất định có thể bắt lấy trái tim Lục Diễn. Khi đó, cho dù Thẩm Nữ không ai bì nổi cũng chỉ có thể phủ phục bên chân nhìn lên nàng ta.
Thẩm Tân Di rất kinh ngạc, Lục Diễn là ma ốm nổi danh ở Ngụy Triều, Văn Xương Đế lại vô cùng kiêng kị hắn. Nàng thân là vợ hắn cũng không dám tin tưởng Lục Diễn nhất định sẽ lên được đế vị, Ngư Vọng Nguyệt dựa vào cái gì cho rằng Lục Diễn nhất định sẽ đăng cơ?
Lục Diễn cũng lướt qua vẻ khác lạ rồi nói với vẻ nhạt nhẽo: "Cô đã gả cho người ta nên an phận thủ thường, tông thất tuyệt đối không có đạo lý hòa ly chạy lấy người, cô như vậy để mặt mũi của tông thất ở chỗ nào?"
Ngư Vọng Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, bên tai hình như có sấm sét nổ vang, nàng ta không thể tin tưởng mà nhìn Lục Diễn.
Mặt nàng ta tái nhợt: "Vậy phương thuốc..."
Lục Diễn đã xoay người rời đi: "Cô* không thiếu phương thuốc, cô giữ tự dùng đi."
(*) tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Ngư Vọng Nguyệt cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Năm đó nàng ta chính mắt gặp qua người đàn ông này độc phát bệnh nặng, trong một đêm quyền hành mất hết, từ đám mây ngã xuống nhân gian. Nàng ta cho rằng, không, người trong thiên hạ đều cho rằng chuyện hắn muốn làm nhất chính là chữa khỏi bệnh của mình, lấy mọi thứ thuộc về bản thân. Nàng ta sở dĩ sẽ tới cửa tìm Lục Diễn vì chắc chắn rằng hắn không thể từ chối món quà từ mình.
Nhưng hắn thực sự cự tuyệt như vậy?
Làm sao hắn có thể dễ dàng như vậy mà từ chối chứ?
Không riêng gì Ngư Vọng Nguyệt khiếp sợ mà Thẩm Tân Di cũng rất khiếp sợ, tuy rằng quan hệ của hai người hẳn tính là tình địch nhưng ý tưởng của nàng thật ra không khác Ngư Vọng Nguyệt lắm, sao Lục Diễn có thể không muốn để bản thân khỏi hẳn?
Thẩm Tân Di cúi đầu cân nhắc làm thế nào để đoạt phương thuốc từ trong tay Ngư Vọng Nguyệt lại đây.
Ngư Vọng Nguyệt càng thông minh hơn nàng nghĩ, nàng ta phản ứng lại rồi đứng lên vài bước chắn ở trước người Lục Diễn, nàng lại lấy ra một tờ giấy hoa từ trong lồng ngực, phía trên rậm rạp viết tên thuốc.
Nàng ta nửa ngồi xổm xuống, đặt phương thuốc dưới đất trước mặt Lục Diễn rồi rưng rưng nói: "Muội biết biểu huynh nghi ngờ muội, tuy muội gả cho Bát điện hạ nhưng một lòng đều hướng về dì và biểu huynh. Phương thuốc này biểu huynh cầm đi, nếu là bệnh của huynh có thể tốt, dì cũng không cần ngày ngày có thù oán. Muội cũng không cần cái gì bồi thường, chỉ cầu ngày sau đất vàng xương trắng, biểu huynh có thể phái người tới dọn dẹp phần mộ cho muội."
Nàng ta am hiểu sâu nghệ thuật nói chuyện, đặt phương thuốc lên chân Lục Diễn rồi dập đầu thật mạnh, xoay người kiên quyết đi.
Thật ra này có chút ý tứ đùa giỡn lưu manh, nàng ta để lại phương thuốc như vậy, trừ phi Lục Diễn có thể ném rồi đốt phương thuốc đi, nếu không thì không thể không thừa nhận ân tình này của nàng ta.
Lục Diễn nhìn cũng chưa nhìn mà lập tức rời đi.
Thẩm Tân Di do dự một lát nhưng vẫn không nhịn được dụ dỗ mà nhặt phương thuốc kia lên xem xét, một đường nhìn trở về tẩm điện.
Nàng thấy Lục Diễn không nhanh không chậm mà uống trà ở trong phòng thì không khỏi lắc đầu: "Huynh thật sự không định nhìn xem phương thuốc này sao?"
Lục Diễn trào phúng cười: "Nàng như vậy đã tin nàng ta rồi sao?"
Thẩm Tân Di có cơ sở để đưa ra phán đoán của riêng mình, mục đích của Ngư Vọng Nguyệt chính là vì dụ dỗ Lục Diễn, nàng ta nhất định không có khả năng hiến một phương thuốc hại người, bằng không Lục Diễn chết đi nàng ta dụ dỗ ai hả? Hơn nữa phương thuốc này có khả năng rất lớn thực sự hữu dụng, dù sao tâm nhãn của Ngư Vọng Nguyệt lại nhiều, cũng không phải loại không có đầu óc, nếu không có mười phần nắm chắc thì nàng ta hoàn toàn sẽ không giao phương thuốc cho Lục Diễn.
Nàng nghĩ thì nghĩ, lại không nói lời này ra mà vươn tay búng búng giấy viết thư: "Phương thuốc này nói không chừng thực sự có ích, ta tìm người kiểm tra nó, đợi lát nữa gọi Thái Sử Tiệp tới nghiệm một lần."
Sắc mặt mỉa mai của Lục Diễn càng thêm đậm hơn: "Hà tất? Cho dù phương thuốc này là thật thì như thế nào? Nếu ta chết đi thì nàng mới càng không cần lo lắng cho ta sẽ xuống tay với nhà họ Thẩm." Từ sự im lặng của nàng trong ngục hôm qua, hắn đã biết nàng tuyệt đối không bỏ xuống được nhà họ Thẩm.
Sắc mặt Thẩm Tân Di thay đổi.
Lục Diễn cũng ý thức được lời nói này của mình quá mức, hắn không được tự nhiên mà ho một tiếng, muốn xin lỗi lại sợ mất mặt nên quay mặt đi: "Ta đang nói nhảm."
Thẩm Tân Di ' ồ ' một tiếng mà mặt không biểu cảm.
Hắn quay đầu sau một lúc lâu, mới thốt ra một câu tự cho là rất nhu tình: "Tâm ý của nàng ta hiểu được, phương thuốc này ta lại châm chước, hôm nay nàng cũng mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, buổi tối nàng muốn ăn cái gì? Ta sai người làm cho nàng, nếu không muốn ăn trong phủ, ta đây sẽ tự ra bên ngoài mua cho nàng."
Kiếp này hắn đã nói qua mấy lần lời mềm mỏng? Lúc nói lời này ngượng ngùng nhìn nàng, đặc biệt là hạ nhân trong phòng còn ở đây, ánh mắt hắn dính chặt vào Đa Bảo Cách ở trong phòng, chờ hắn rốt cuộc có đủ dũng khí quay đầu lại phát hiện trong phòng đã trống rỗng.
Lục Diễn: "..."
......
Kể từ khi Ngư Vọng Nguyệt dâng lên phương thuốc thì vẫn luôn vừa thấp thỏm vừa hưng phấn mà chờ Lục Diễn phản ứng, đáng tiếc nàng ta chờ mong vô ích một hồi, qua chút thời gian mà phủ Thái Tử cũng không có động tĩnh truyền đến, càng không nghe nói Lục Diễn có dấu hiệu lành bệnh.
Nàng ta không thể không đối diện với vấn đền mà nàng ta không muốn tin tưởng, Lục Diễn hoàn toàn không tiếp thu nhân tình của nàng ta, cũng hoàn toàn không muốn dùng phương thuốc của nàng ta.
Tệ nhất chính là nàng ta ỷ vào phương thuốc này khiêu khích Thẩm Tân Di, đã hoàn toàn đắc tội nàng ta đến chết, e là Thẩm Tân Di hiện tại cũng biết tâm tư của nàng ta với Lục Diễn, nàng làm sao có thể bao dung mình?
Ngư Vọng Nguyệt thấp thỏm lo âu mấy ngày, rốt cuộc nhớ tới năng lực của bản thân, nàng ta biết bản thân có bản lĩnh biết trước. Lúc trước hôn sự của nàng ta và Bát hoàng tử được quyết định, nàng ta mơ thấy Lục Diễn dẫn theo Thẩm Tân Di lên ngôi, mà sau khi gả cho Lục Trạch, nàng ta lại đứt quãng mơ về những điều khác sẽ xảy ra trong tương lai.
Hơn nữa có chuyện không lâu sẽ phải phát sinh, chuyện này có lẽ có thể trợ giúp nàng ta khiến Lục Diễn hoàn toàn cắt đứt với Thẩm Tân Di quyết liệt.
Nàng ta đã diễn tập mấy lần chuyện này ở trong đầu, rốt cuộc hạ quyết tâm tiến cung bái kiến Thẩm Quý Phi với Lục Trạch.
Thẩm Quý Phi muốn bao nhiêu bất mãn có bấy nhiêu bất mãn với đứa con dâu này, bà ta nhìn đồng hồ nước ở góc tường rồi lạnh lùng trào phúng: "Cũng chỉ một đường ngắn ngủn, ngươi lại đến muộn hơn nửa canh giờ, có để người mẹ chồng như ta đây vào mắt không?"
Ngư Vọng Nguyệt dịu ngoan mà đứng ở một bên để mặc bà ta mắng chửi, chờ bà ta nói gần xong, nàng ta mới uyển chuyển lễ bái: "Không phải, là nhi thần cố ý dậy sớm, chỉ là nửa đêm nằm mộng, mơ thấy trên xà nhà có rồng vàng bay lượn, nhi thần rất kinh ngạc, truy tìm kim long lâu mới tỉnh lại. "
Thẩm Quý Phi tới hứng thú: "Rồng vàng bay lượn?"
Lục Trạch còn lý trí hơn mẹ mình nhiều: "Một giấc mộng mà thôi, không đủ tin."
Ngư Vọng Nguyệt cười cười, lại nói: "Thật không dám giấu giếm, lúc nhi thần mới được sinh ra đã đoán qua mệnh cách, nói nhi thần sinh ra có dị tướng, hơi khác hẳn với năng lực người thường, sau khi nhi thần lớn lên thường nằm mơ, thường xuyên mơ thấy chuyện tương lai, những giấc mơ này đều được thực hiện mà không có ngoại lệ."
Lục Trạch có hơi kinh ngạc, Thẩm Quý Phi càng tò mò hơn, sai người dọn chỗ, lại cho hạ nhân xung quanh lui xuống, lúc này mới hỏi Ngư Vọng Nguyệt: "Ngươi nói tỉ mỉ thử xem."
Nếu Ngư Vọng Nguyệt dám đến mở miệng thì dĩ nhiên đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, nói như lọt vào trong sương mù, ngay cả Lục Trạch cũng tin ba phần.
Ánh mắt của nàng ta đảo qua hai mẹ con, khóe môi chậm rãi hiện lên ý cười: "Ngày hôm trước con mơ một giấc mơ, con cảm thấy hẳn là hữu dụng với phu quân..."
Thẩm Quý Phi gấp không thể chờ mà ngắt ngang: "Đừng úp úp mở mở, nói chính sự!"
Ngư Vọng Nguyệt nhìn bà ta thiếu kiên nhẫn như vậy thì trong lòng khinh bỉ, ngoài miệng vẫn nói: "Mọi người đều biết Thái Sử Tiệp là phụ tá đắc lực của Thái Tử, nếu điện hạ có thể loại trừ ông ta, ngày sau đối phó với Thái Tử nhất định có thể làm ít công to."
Thẩm Quý Phi nhíu mày: "Đó là một con cáo già, thật sự dễ bắt như vậy à?"
Ngư Vọng Nguyệt cười: "Giấc mơ này của con vừa lúc có liên quan đến ông ta."
Nàng ta giải thích cặn kẽ, Thẩm Quý Phi hợp lý hóa ý nghĩ: "Cho nên... con bảo chúng ta tru sát Thái Sử Tiệp, sau đó giá họa cho Thái Tử Phi?"
Ngư Vọng Nguyệt che miệng cười: "Thái Tử Phi xuất thân nhà họ Thẩm, quan hệ giữa Thái Tử và nhà họ Thẩm bất hòa. Như mọi người cũng thấy, giá họa cho nàng, Thái Tử tất nhiên là tin."
Lục Trạch chợt ngắt lời: "Thái Tử Phi xuất thân nhà họ Thẩm nhưng nàng vẫn là cháu gái của Tề Hoàng Hậu, nàng sẽ không sợ Hoàng Hậu giận chó đánh mèo với nàng ư?"
Ngư Vọng Nguyệt ôn thuần nói: ''Cha mẹ từ nhỏ đã dạy dỗ thiếp, gả đến nhà ai chính là người nhà đó, thiếp chỉ biết phu quân là trời của thiếp, thiếp một mực không biết bất cứ chuyện gì khác."
Lục Trạch còn muốn hỏi lại, Thẩm Quý Phi đã vội vàng nói: "Nếu nó thật sự có thể biết trước, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, con nhất định phải bắt lấy mới được." Nếu trước kia bà ta tính kế cháu gái còn sẽ hơi áy náy, từ khi lần trước Thẩm Tân Di từ chối giúp bà ta thì bà ta đã hoàn toàn xem cháu gái thành người ngoài.
Lục Trạch cân nhắc một lát, cảm thấy thử xem cũng không có chỗ hỏng gì nên gật đầu đồng ý.
......
Lại qua hai ngày, Mưu Liệt đã hoàn toàn lành vết thương do Lục Diễn đánh, Văn Xương Đế vì phát huy sức mạnh của một nước, tạm thời nảy lòng tham, quyết định mang theo đoán sứ thần và tông thân trọng thần trong triều đi bãi săn săn bắn.
Lục Diễn rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện với nàng, hắn giả bộ bất cẩn: "Nàng có thể cưỡi ngựa tham gia săn bắn? Nếu không có, ta có thể cho nàng mượn một con."
Thẩm Tân Di hớp một ngụm trà xanh: "Ta không định đi săn thú, muốn ngựa làm gì?"
Giọng điệu lời nói của nàng đều rất bình thường, nhưng hắn vẫn nếm ra hương vị khác. Hắn hơi không vui, hừ một tiếng, lại không mở miệng.
Nàng không phải không đau đầu, nàng biết Lục Diễn bây giờ rất thích mình, đặc biệt là lúc hắn đối xử tốt với nàng, quả thực muốn chiều nàng lên tận trời nhưng loại cưng chiều này dù sao không phải kế lâu dài, không có tình cảm tín nhiệm đều là lâu đài trên không. Khi tốt thì mọi thứ tốt nhưng nó sụp đổ thì ngay trong khoảnh khắc.
Nàng tạm thời không nghĩ ra manh mối, chỉ phải tiếp tục căn dặn người thu dọn đồ đạc, lần săn bắn này phải vài ngày, đồ phải dùng hằng ngày cũng mang đủ, nàng bận việc cả buổi mới khó khăn lắm thu dọn xong rồi cùng Lục Diễn đi theo Văn Xương Đế ngự giá đi bãi săn.
Bãi săn bắn cách kinh thành còn khá xa, trước khi Thẩm Tân Di lên xe ngựa trực tiếp uống lên một chén lớn canh an thần, chờ tỉnh ngủ thì cũng đã đến bãi săn.
Văn Xương Đế căn dặn mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, lại mang theo sứ giả Hồi Hột và mấy hoàng tử bước vào săn thú. Không biết là Lục Diễn xuất phát từ tâm lý gì, tiếp đón cũng chưa đánh một tiếng đã rời đi.
Thẩm Tân Di làm Thái Tử Phi, nàng ở lại rất chăm chỉ giúp dọn dẹp cung điện và