Editor: Mứt Chanh
Thẩm Quý Phi nghi hoặc một lát nhưng vẫn không nghĩ ra lý do, lại thấy Thẩm Tân Di tha thiết nhìn mình, bà ta thu hồi tâm tư nở một nụ cười rồi bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lại là một cơn đầu váng mắt hoa quen thuộc, Thẩm Tân Di nắm lấy thời gian, thấy thuốc sắp phát huy tác dụng thì nàng lập tức nói lời khách sáo.
Sau một lát...
Thẩm Tân Di tràn đầy tức giận, cưỡng chế cơn giận mà nhỏ giọng hỏi bà ta: "Các người là muốn vây giết Thái Sử Công, sau đó giá họa cho con?"
Thẩm Quý Phi gật đầu: "Cô bây giờ phải ngăn cản con trước, chờ sau khi giết chết Thái Sử Tiệp thì cô sẽ lấy cớ an nguy của Thái Sử Tiệp dẫn con tới nơi Thái Sử Tiệp bỏ mình, lại làm mọi chuyện ầm ĩ lên, đến lúc đó cho dù con có một trăm cái miệng cũng không nói rõ."
Sắc mặt của Thẩm Tân Di trở nên khó hiểu: ''Không đúng, mấy người lại không có năng lực biết trước, làm sao có thể biết được Thái Sử Công hiện tại ở đâu? Vì sao phải vây giết ông ấy ở thời điểm này?"
Hành tung của Thái Sử Tiệp luôn lơ lửng không cố định, ngoại trừ đi theo bên cạnh Lục Diễn thì ông cũng không có nơi nào cố định để đi. Lần này Lục Diễn tới tham gia săn bắn, ông nửa đường mất tích, cho dù nàng là Thái Tử Phi cũng không biết Thái Sử Tiệp đi đâu, làm sao Lục Trạch biết được? Chẳng lẽ hắn ta dùng kế dẫn Thái Sử Tiệp vào bẫy rập? Này càng không thể, Thái Sử Tiệp đều sung sướng thành tinh, Lục Trạch làm sao gạt được ông?
Thẩm Quý Phi nói: "Ngư Vọng Nguyệt nói nó có năng lực biết trước tương lai, nó nói cho bọn ta biết nó mơ thấy lần đi săn này dưới một cơn mưa tầm tã, Thái Sử Tiệp sẽ bị mắc kẹt trong núi Diệu Nghĩa, là thời cơ rất tốt để bọn ta nhân cơ hội giết ông ta. Ngư Vọng Nguyệt còn nói ông ta là phụ tá đắc lực của Lục Diễn, chỉ cần giết ông ta, Lục Diễn sẽ giống như bẻ gãy cánh tay, đến lúc đó con ta có thể thuận lợi vào chỗ."
Sắc mặt của Thẩm Tân Di khẽ thay đổi.
Ngư Vọng Nguyệt đây là con đường gì? Xuyên qua? Trọng sinh? Biết trước tương lai?
May mắn thay đời trước nàng đã xem qua không ít tiểu thuyết cùng loại, kinh ngạc một lát nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nàng cẩn thận đề ra nghi vấn: "Lục Trạch tính toán khi nào đi? Các người mai phục ở chỗ nào của núi Diệu Nghĩa?"
Thẩm Quý Phi nói chi tiết, Thẩm Tân Di nghe nói Lục Trạch đã xuất phát, nàng lại không chậm trễ nữa mà bước ra ngoài.
Vài cung tì chờ ngoài điện đều ngăn cản, trong đó một người lớn tuổi hơn mỉm cười ngăn cản "Điện hạ còn chưa nói vài câu với Quý Phi của bọn nô tì, sao lại muốn đi? Chẳng lẽ là chê bọn nô tỳ hầu hạ không chu toàn?"
Thẩm Tân Di không có thời gian vô nghĩa với nàng ta mà vòng qua nàng ta: "Cô say, các ngươi đi vào hầu hạ cho tốt, ta còn có việc đi trước."
Cung tì lớn tuổi vẫn như cũ chắn ở trước người nàng, cung kính mà hành một cái đại lễ: "Quý Phi vô cùng nhớ ngài, ngài ấy còn có vài lời muốn nói với ngài, nếu biết ngài đi rồi, nhất định là muốn trách phạt chúng nô tỳ."
Thẩm Tân Di thật sự cảm thấy nói chuyện với mấy kẻ ngu này thật phí phạm nước miếng, trực tiếp quăng cho nàng ta hai bạt tai: "Nếu ngươi không buông ra, ta bây giờ sẽ trách phạt ngươi, ngươi muốn chết như thế nào? Nói đi!"
Cung tì lớn tuổi thấy nàng tràn đầy phẫn nộ trên mặt, như sắp sửa gọi người tới kéo nàng ta ra ngoài đánh chết thì nàng ta không dám trêu chọc cơn giận của vị Thái Tử Phi này nữa, bụm mặt ngượng ngùng lui xuống.
Thẩm Tân Di mang theo người vội vàng trở về hành cung Thái Tử ở rồi gọi Tề Sất tới căn dặn: "Cậu lập tức đi nói cho Thái Tử là Thái Sử Công đang gặp nguy hiểm, cậu bảo huynh ấy lập tức đi sườn núi phía tây núi Diệu Nghĩa cứu viện!"
Tề Sất giật mình, lại khó xử nói: "Thái Tử đã đi vào rừng săn thú với bệ hạ, đây là núi sâu rừng già, e là tìm kiếm khá phí thời gian."
Thẩm Tân Di thấy thật sự chậm trễ không được thì để người dắt ra con ngựa yêu của Lục Diễn, nàng tốn sức ngồi lên ngựa: "Thôi, bãi săn cách núi Diệu Nghĩa có lẽ mười dặm, cậu dẫn theo người lão luyện bên dưới theo ta đi một chuyến!"
Tề Sất thấy tình thế nghiêm trọng thì lập tức đi theo.
Đoàn người phóng ngựa đi đến cửa cung hành cung, thủ vệ thị vệ do dự nói: "Thái Tử Phi đây là..."
Thẩm Tân Di cười xinh đẹp: "Ta ngồi không ở hành cung khá nhàm chán cho nên muốn vào rừng săn hồ ly con thỏ, không phải ngươi cũng muốn ngăn cản đó chứ?"
Hộ vệ nghe nàng chỉ đi ra ngoài săn bắn thì không hề nhiều lời, bảo thủ hạ mở cửa cho đi.
......
Mặc dù làn gió mê tín thịnh hành ở Ngụy Triều nhưng Lục Trạch thực sự không tin Ngư Vọng Nguyệt cái gọi là giấc mộng tiên đoán, chẳng qua là ôm thử một chút tâm thái dẫn người tới núi Diệu Nghĩa. Không bao lâu, bầu trời đột nhiên rơi xuống những giọt mưa lớn như hạt đậu, tâm tư của hắn ta khẽ động nên phái người tìm tòi ở núi Diệu Nghĩa một lát, quả nhiên tìm được tung tích của Thái Sử Tiệp.
Thái Sử Tiệp nhìn thấy hắn ta cũng lấy làm kinh hãi, nhanh chóng chắp tay hành lễ: "Bát điện hạ."
Trong lòng ông kinh ngạc, Lục Trạch làm sao lại ở chỗ này?
Tâm tư của Lục Trạch chìm nổi, bỗng nhiên tuôn ra một loại mừng như điên, không riêng gì bởi vì hôm nay có thể giết Thái Sử Tiệp mà là ngạc nhiên vì năng lực của Ngư Vọng Nguyệt, nàng ta thật sự có thể biết trước tương lai! Có năng lực như vậy, thiên hạ chẳng qua là vật trong tay của hắn ta.
Hắn ta vui mừng hiện ra mặt, cười rộ lên hồn nhiên vô hại như cũ: "Đã lâu không gặp, Thái Sử Công."
Tuy rằng hắn ta cười rất ngọt nhưng hộ vệ Thái Sử Tiệp mang đến vẫn nhìn ra hắn ta tới không có ý tốt, rất bình tĩnh mà bảo vệ Thái Sử Tiệp ở phía sau.
Vai ác chết vì nói nhiều, Lục Trạch biết mưu trí của mình không thể hơn được ông nhưng chậm trễ nữa thì chỉ sợ ông sẽ nghĩ ra được cách cứu trợ, vì thế mặt hắn ta nặng nề trực tiếp thô bạo: "Thái Sử Công dĩ hạ phạm thượng, liên tiếp bất kính với ta, ỷ vào Cửu đệ chiều chuộng coi rẻ tông thất, tội này đáng chém, các ngươi còn không mau động thủ trảm lão!"
Ý nghĩ của hắn ta rất rõ ràng, trên người Thái Sử Tiệp cũng không có chức quan, lột đi thân phận môn khách của Thái Tử thì thật ra cũng chính là một người vô dụng. Hắn ta giết thì giết, nhiều lắm thì bị Hoàng Thượng khiển trách một hồi. Lục Diễn không có Thái Sử Tiệp chữa bệnh tục mệnh, chỉ e bản thân cũng tự thân khó bảo toàn, càng không thể phân tâm báo thù vì Thái Sử Tiệp.
Tuy Thái Sử Tiệp kinh ngạc nhưng không loạn, tuy rằng không biết Lục Trạch làm sao lại tìm được mình nhưng đảo mắt đã đoán ra mưu tính của Lục Trạch bảy tám phần, ông cười gằn vài tiếng: "Bát điện hạ cho rằng giết ta, chém tới cánh tay của Thái Tử thì ngài có thể mở ra kế hoạch lớn ư? Hoàng Thượng đang vào tuổi xuân, làm sao tha cho một nhà độc đại là ngài? Chỉ sợ đến lúc đó kết cục của ngài còn thảm hại hơn ta."
Lời nói tựa đao, những câu kia tựa kiếm, Lục Trạch bị lời của ông làm cho tinh thần hoảng loạn nhưng nhanh chóng tập trung ý chí, nói rất nghiêm nghị: "Động thủ!"
Lúc này hộ vệ mà Thái Sử Tiệp mang theo không nhiều lắm, Thái Sử Tiệp lại là văn nhân tay trói gà không chặt, trong hỗn loạn ăn mấy phát tàn nhẫn, ông nhanh chóng bị buộc đến một chỗ vách núi. Lục Trạch giương tay muốn cho ông chút hiểu biết thì chợt nghe thấy một tiếng vó ngựa lao nhanh vang lên như sấm từ xa đến gần, Thái Sử Tiệp nhân cơ hội hô to: "Là bệ hạ tới, bệ hạ mau xem, Bát điện hạ muốn tru sát lương thần, độc chiếm triều cương!"
Thủ hạ của Lục Trạch không khỏi dừng lại nhưng trong thời gian bừng tỉnh như thế, số khoái mã đã ngừng ở bên cạnh hắn ta, cầm đầu là Thẩm Tân Di rút ra ' ngô niệm ' bên hông rồi chặn kiếm của hắn ta: "Dừng tay!"
Sắc mặt của Lục Trạch biến đổi: "Tố Tố?!"
Thẩm Tân Di thấy Thái Sử Tiệp không sao thì nhẹ nhàng thở ra, vội sai người bảo vệ ông rồi lạnh lùng mà chuyển sang Lục Trạch: "Bát điện hạ tính kế hay đấy!"
Sắc mặt của Lục Trạch nặng nề: "Tố Tố, muội chớ có phân không rõ trong ngoài, giúp đỡ Lục Diễn đối với muội có chỗ tốt gì? Cánh tay của hắn càng nhiều thì nhà họ Thẩm bị huỷ diệt càng nhanh!"
Thẩm Tân Di đưa mắt ra hiệu cho Tề Sất, bội kiếm của Tề Sất chỉ sang Lục Trạch, nàng lạnh lùng nói: "Đó là chuyện giữa bọn ta, không cần ngươi phải nhọc lòng, ngươi nói với ta xem vì sao vô cớ muốn giết Thái Sử Công?"
Lục Trạch không cam lòng, lại nhìn nàng mang theo không ít người tới thì trong lòng biết hôm nay không thể giết Thái Sử Tiệp. Hắn ta không khỏi thầm hận nhưng sau đó lại nghĩ đến năng lực thần kỳ kia của Ngư Vọng Nguyệt thì vẻ mặt mới bình tĩnh lại, ra vẻ vô tội: "Tố Tố hiểu lầm, ta và Thái Sử Công chẳng qua tranh cãi vài câu, cũng không nghĩ tới việc muốn giết ông ấy."
Sắc mặt của Thẩm Tân Di trở nên khó coi, muốn dạy cho hắn ta một bài học, chợt thấy Thái Sử Tiệp ra hiệu cho mình, tuy nàng không cam lòng nhưng vẫn không mặn không nhạt nói: "Nếu hiểu lầm, Bát điện hạ nhân lúc còn sớm trở về đi, phụ hoàng còn chờ ngài đấy."
Lục Trạch nhìn nàng đầy ẩn ý rồi mang theo người thúc ngựa rời đi.
Thẩm Tân Di chờ hắn ta biến mất không thấy, lúc này mới xoay người xuống ngựa đỡ Thái Sử Tiệp dựa vào gốc cây: "Thái Sử Công, ông không sao chứ?"
Thái Sử Tiệp cười khổ vẫy tay: "Đa tạ Thái Tử Phi cứu giúp, chân hình như bị thương, nơi khác đều là vết thương ngoài da."
Thẩm Tân Di nhịn không được bực tức: "Thái Sử Công thật là, không có việc gì chạy đến hoang sơn cằn cỗi này làm cái gì? Đến cũng không thông báo một tiếng."
Thái Sử Tiệp thở dài: "Ngài biết lão xưa nay thích dược thảo y lý, lão nghe nói có một loại kỳ dược có thể dẫn trăm chim ra khỏi ổ, rắn kiến không xâm, vừa rồi lão ở trên xe ngựa nhìn thấy núi Diệu Nghĩa có cảnh kỳ diệu này thì nhất thời thấy cái mình thích là thèm nên thông báo với Thái Tử một tiếng, tùy ý mang theo vài người lại đây."
Mặt Thẩm Tân Di lộ vẻ nghi ngờ, Thái Sử Tiệp đi đường cẩn thận đều sợ dẫm chết con kiến, sẽ toe toét như vậy chạy tới hái thuốc hả, sao lại không phái người tới hái? Trong đó nói vậy có ẩn tình khác nhưng nếu ông không muốn nói thì nàng cũng không truy hỏi nữa.
Thái Sử Tiệp nói với vẻ mặt cổ quái: "Lão tới hái thuốc vốn là tùy tính mà làm, ngoại trừ Thái Tử ra không ai biết, Bát điện hạ làm sao biết việc này? Mà nhìn hắn ta như vậy, có vẻ như đã chuẩn bị vài ngày trước."
Thẩm Tân Di đang muốn mở miệng, thấy chỗ này nhiều người nhiều tai mắt như vậy nên sai người dìu ông lên: "Thái Sử Công trước nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó ta lại nói cho ông."
Thái Sử Tiệp là văn nhân điển hình, thân mình gầy yếu, lúc này cũng thấy tinh thần không đủ, tùy ý người hầu hạ lên xe ngựa, nặng nề ngất đi.
......
Lục Diễn lúc này đang dầm mưa đi săn với Hoàng Thượng, dĩ nhiên không biết Thái Sử Tiệp xảy ra chuyện, trong tay hắn thưởng thức một cây cung mềm tinh xảo bên cạnh: đây là giải thưởng mà hắn vừa giành được khi đi săn..
Ngón tay thon dài của hắn mơn trớn dây cung và mũi tên ngà voi, mặt lộ vẻ vừa lòng rồi nói với Ngụy Nghị bên cạnh: "Những thứ khác không có hứng thú gì, cây cung mềm này làm ra thật tinh xảo. Trên sống lưng của cung treo gai ngược, là vũ khí sắc bén kể cả khi cận chiến. Trên mũi tên đào thanh máu, một mũi tên đi xuống là có thể mang theo một chút máu thịt, muốn rút cũng không nhổ ra được. Thứ này khá hữu dụng, Thái Tử Phi tất nhiên sẽ thích."
Ngụy Nghị: "..."
Y cảm thấy Thái Tử Phi có thể cũng không thích giết người lấy máu gì...
Lục Diễn vươn cánh tay kéo cung mềm thành hình trăng tròn, vẻ vừa lòng trên mặt càng thêm sâu hơn. Hắn trăm phương nghìn kế thắng được chiếc cung mềm này, Tố Tố tất nhiên sẽ thích, nhận lấy nó sẽ chẳng còn chuyện gì cáu kỉnh nữa phải không?
Hắn đang tự mình say mê thì phía sau đã vội vã xông lên một người, người tới không để ý hành lễ, vội nhỏ giọng đưa tin với Lục Diễn: "Điện hạ, Thái Tử Phi mang theo Thái Sử Công bị thương hôn mê đã trở lại!"
Dây cung trong tay Lục Diễn buông lỏng, sắc mặt khẽ thay đổi, hắn cũng không kịp hỏi kỹ đã sai người truyền lời cho Văn Xương Đế ở mấy dặm ngoài, lại kêu lên Ngụy Nghị phóng ngựa đuổi tới hành cung.
Sau hành cung có một cái sân đặc biệt được xây cho thần tử, Thái Sử Tiệp hôn mê bất tỉnh, một thái y đứng ở bên người ông cứu trị, Thẩm Tân Di đứng ở một bên, trên mặt có mấy phần lo âu.
Ngụy Nghị đi theo phía sau Lục Diễn đi đến, y nhìn thấy tình cảnh này thì theo bản năng mà bật thốt lên: "Thái Tử Phi đã làm Thái Sử Công bị thương...?" Y nói xong mới ý thức được không đúng, vội ngừng nói.
Này cũng không trách y châm ngòi, cho dù Lục Diễn có thể nhìn rõ thì thủ hạ của hắn cũng luôn có thành kiến này với Thái Tử Phi, cho nên nhìn thấy cảnh này thì không thể không hiểu lầm.
Nàng cũng không để ý thủ hạ này kia sẽ có phản ứng gì, duy nhất tương đối để ý chính là Lục Diễn sẽ nghĩ như thế nào.
Lục Diễn quay đầu nhìn Ngụy nghị một cái.
Trong lòng nàng không vui.