Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 297

Sở Chỉ Nguyệt nghe xong. Hơi nhíu mày. Con của nàng bị bắt rồi.

Bất quá Sở Chỉ Nguyệt không lo lắng. Mà nói thẳng:"Hắn bị người bắt được. Sao không có bản lĩnh như vậy a."

Bát trưởng lão có chút xấu hổ. Nói:"Là do thế gia người kia quá mức lợi hại. Coi như là ta. Cũng không dám một mình đi cứu A Niệm tiểu chủ. Vốn muốn trở về tìm người. Bây giờ gặp được bệ hạ. Vậy thì tốt rồi."

Sở Chỉ Nguyệt liền hỏi:"Đó là thế gia nào."

Bắc Lăng quốc không có thế gia lợi hại có thể so sánh. Đặc biệt ngay cả Bát trưởng lão cũng kiêng kị. Có thể thấy được thế gia này không lớn đơn giản.

Bát trưởng lão nói:"Chính là Khanh Phong thế gia."

Sở Chỉ Nguyệt chưa từng nghe nói. Không khỏi suy nghĩ một chút.

Bát trưởng lão nói tiếp:"Khanh Phong thế gia vẫn luôn ẩn thế. Bất quá thực lực cũng không tệ. Gia chủ cũng là song huyền thuật."

Có lẽ trong Bắc Lăng quốc trừ một nhà bọn họ ra còn có người sở hữu song huyền thuật.

Đúng thật không thể khinh thường. Khó trách Bát trưởng lão cảm thấy khó giải quyết.

Nàng liền hỏi:"Thế gia kia ở đây. Ta cứu nhi tử."

Bát trưởng lão nói:"Ở phụ cận gần đây. Bất quá bọn hắn có trận pháp. Đỉnh núi của bọn hắn rất khó xông vào..."

Sở Chỉ Nguyệt nắm chặt sáo ngọc. Trận pháp này có thể so sánh với bí thuật Sở thị của nàng à. Ngược lại nàng rất muốn mở mang kiến thức một chút.

Bát trưởng lão cũng không làm chậm trễ thời gian. Mang Sở Chỉ Nguyệt đến địa bàn Khanh Phong thế gia.

Sở Chỉ Nguyệt nhìn nhìn. Mặc dù bốn phía là một mảnh hoang vu. Bất quá đây thật có trận pháp bảo hộ.

Một khi tiến vào. Có thể sẽ lạc đường. Sẽ bị nhốt bên trong.

Nàng không chút nghĩ ngợi. Liền trực tiếp đi vào.

Bát trưởng lão vội níu Sở Chỉ Nguyệt:"Bệ hạ. Người liền đơn giản đi vào như vậy à."

Sở Chỉ Nguyệt nói:"Đúng vậy a. Chẳng lẽ còn phải đợi à."

Nếu con của nàng thiếu đi một sợi tóc. Vậy phải làm sao bây giờ.

Một năm nay không gặp A Niệm. Không thể tưởng được tiểu tử này lại mang hoạ đến cho nàng. Đúng là xem trọng mẫu thân nàng đây rồi.

Bát trưởng lão nói:"Nếu lạc đường thì sao."

Vậy bọn họ cũng sẽ bị nhốt bên trong. Lúc đó ai sẽ cứu A Niệm.

Bất quá Sở Chỉ Nguyệt cũng không có lo lắng. Nói:"Không sao. Ngươi theo sát ta là được rồi."

Sở Chỉ Nguyệt tiếp tục đi về phía trước. Tiến vào trận pháp. Cảnh sắc lúc này quả nhiên đã có sự biến hóa.

Nàng cùng Bát trưởng lão im lặng trong chốc lát. Không thể phân rõ Đông Nam Tây Bắc.

Bát trưởng lão nhíu mày. Nói:"Nếu không san nơi đây thành bình địa a."

Sở Chỉ Nguyệt vẫy vẫy tay. Nói:"Không cần thiết. Làm như vậy có chút kiêu ngạo."

Hơn nữa nếu san thành bình địa. Cũng có khả năng không đi ra được.

Bát trưởng lão đành phải gật đầu. Để cho Sở chỉ Nguyệt tự quyết định.

Sở Chỉ Nguyệt tiến lên vài bước. Nhìn tình huống chung quanh. Liền lấy sáo ngọc ra.

Nàng không có chần chờ. Thổi lên.

Tiếng địch Thanh Dương. Nàng nhắm mắt lại. Lúc mở ra. Chính là nhiều thêm vài phần lăng lệ ác liệt.

Bát trưởng lão cảm giác được bốn phía khí tức có chút biến hóa. Nhưng lại không nghĩ đến Sở Chỉ Nguyệt tận lực bồi tiếp khoát tay. Một cỗ băng sóng từ chỗ nàng bắn ra. Bao trùm cả địa phương.

Trán Bát trưởng lão rơi đầy mồ hôi lạnh. Đây còn không phải đem nơi đây san thành bình địa sao. Chẳng lẽ như vậy không kiêu ngạo.

Sở Chỉ Nguyệt cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Nếu như nàng đến đón nhi tử. Quá mức khách khí sẽ làm cho người ta coi thường. Như vậy còn không bằng kiêu ngạo đến đây.

Như vậy mới khiến cho người ta sợ hãi. Cho mặt mũi ngươi.

Sở Chỉ Nguyệt ngừng thổi sáo. Nhẹ nhàng giơ sáo ngọc lên. Băng sóng bốn phía bỗng xảy ra biến hoá. Xuất hiện vết nứt.

Sau đó hết thảy mọi thứ ở đây. Trong nháy mắt hóa thành băng vụn.

Sở Chỉ Nguyệt giơ lên mặt. Đã nói:"Đường mở rồi. Chúng ta đi."

Bát trưởng lão có chút xấu hổ. Lần này chính là phá trận pháp nhá người ta. Hơn nữa còn không nể mặt chút nào. Quả thật là... Vô cùng tùy hứng.

"Bệ hạ. Làm như vậy không tốt a."

"Có gì không tốt." Sở Chỉ Nguyệt nói:"Đôi khi tùy hứng cũng không sao a."

Hơn nữa nàng ở trong Bách thú cốc lâu rồi. Một thân thực lực của nàng đều không có chỗ rèn luyện. Đều nhanh gỉ sét rồi.

Bát trưởng lão đành phải theo sau. Không biết như thế nào. Nàng cảm giác được Sở Chỉ Nguyệt lúc này không giống ngày xưa. Hơn nhiều chút gì đó.

Đúng. Chính là tùy hứng.

Sở Chỉ Nguyệt nhìn thấy phía trước có một nhà tòa nhà lớn. Chắc hẳn là Khanh Phong thế gia rồi.

Nàng còn chưa đến gần. Thì đã có hơn mười người lao đến. Lập tức vây kín nàng.

Quả nhiên. Mở đầu câu đầu tiên nhất định là:"Ngươi to gan. Lại dám kiêu ngạo như vậy."

Sở Chỉ Nguyệt cười cười. Nói:"Ta đến tìm con của ta. Không kiêu ngạo làm sao đòi người a."

Người dẫn đầu nhíu mày. Nói:"Con của ngươi. A. Ngươi chính là mẫu thân của tiểu tử kia."

Sở Chỉ Nguyệt nói:"Đúng vậy a. Con của ta đâu."

"Con ngươi trộm băng Thiềm Thừ của chúng ta. Đã bị bắt trở lại. Hắn nhất định bị trừng phạt. Không thể trả lại cho ngươi."

Bát trưởng lão nhíu mày. Cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Bởi vì A Niệm luôn nói. Muốn dùng tiền mua.

Sở Chỉ Nguyệt cũng không tin. Tuy rằng một năm nàng không gặp Sở Niệm. Nhưng phẩm hạnh của con của nàng. Nàng rất rõ.

Nàng ôm hai tay. Nói:"Kêu gia chủ nhà ngươi ra đây. Ta muốn nói chuyện với hắn."

"Ngươi là cái gì. Khẩu khí lớn như vậy. Gia chủ chúng ta không phải ngươi muốn gặp là gặp."

Sở Chỉ Nguyệt cũng lười nói nhảm. Trực tiếp ra tay.

Thời điểm này. Nên dùng thực lực nói chuyện. Lúc này đè áp người. Lúc này mới có thể nhìn thấy gia chủ.

Bát trưởng lão nguyên bản không nghĩ đến Sở Chỉ Nguyệt sẽ ra tay như vậy. Hắn vốn là muốn giúp. Nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn.

Chính là trong nháy mắt. Trông thấy hơn mười người kia đều té trên mặt đất rồi.

Sở Chỉ Nguyệt vẫn đặc biệt nhàn nhã nói:"Bát trưởng lão. Chúng ta tiến vào."

Gia chủ không đến tìm nàng. Nàng liền trực tiếp đi tìm A Niệm.

Bát trưởng lão lập tức đuổi theo. Còn thuận miệng hỏi một câu:"Bệ hạ. Người bây giờ luyện huyền băng tâm pháp đến trình độ nào rồi."

"Không biết. Hình như là tầng thứ tám hay là tầng thứ chín..." Sở Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút. Không rõ ràng lắm.

Bát trưởng lão lập tức líu lưỡi. Muốn so sánh với Sở chỉ Nguyệt Chính mình hoàn toàn không thể so sánh a.

Khó trách Sở chỉ Nguyệt có gan xông vào như vậy. Hoàn toàn có thực lực là có thể tùy hứng a. Quản đương gia là ai chứ.

Sở Chỉ Nguyệt tiến vào đại môn về sau. Vẫn là yên tĩnh. Nàng cũng không biết A Niệm bị giam ở đâu. Xem ra cần phải tìm người hỏi một chút.

Nàng hơi chút dừng lại. Mơ hồ cảm nhận được có người đang đến.

Ừ. Là một đối thủ rất không tệ.

"Ngươi là người nào lại dám ở Khanh Phong thế gia giương oai." Người nọ hô một tiếng. Một chưởng đánh tới người Sở Chỉ Nguyệt.

Bát trưởng lão nhíu mày. Sở Chỉ Nguyệt chưa ra tay. Hắn đã xông lên.

Khanh Phong gia chủ có song huyền thuật. Nhưng mà Bát trưởng lão là người Băng Thành. Có thể đánh ngang tay cũng không kỳ lạ.

Khanh Phong gia chủ thấy người có thể tiếp được một chưởng của hắn. Hơi kinh hãi. Hạ trên mặt đất quét mắt liếc hai người bọn họ.

Lão già thực lực tương đối với hắn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Sở Chỉ Nguyệt. Hơi sững sờ. Cô gái này dung nhan khuynh thành. Khóe miệng thoáng ánh lên mỉm cười. Tựa hồ bộ dạng khinh thường.

Hơn nữa. Hắn nhìn không ra Sở Chỉ Nguyệt cuối cùng có bao nhiêu phân lượng.

Hắn nhíu mày. Hỏi:"Ngươi là ai..."

Hơn nữa vừa rồi hắn cũng biết rõ. Sở Chỉ Nguyệt phá trận pháp. Cô gái này...

Hắn hé mắt. Nhìn chằm chằm vào Sở Chỉ Nguyệt. Nếu cô gái này ở đây đại khai sát giới. Thì làm sao bây giờ.

Bất quá Sở Chỉ Nguyệt vẫn biết giảng đạo lý. Nếu thật là A Niệm trộm. Nàng sẽ cho Khanh Phong thế gia một công đạo. Nếu có người vu hãm A Niệm. Nàng sẽ không bỏ qua cho họ.

"Ta đến tìm con của ta." Sở Chỉ Nguyệt nói:"Sở Niệm."

Khanh Phong gia chủ sững sờ. Mới nhớ tới vài ngày trước có tiểu tử xông đến.

Đừng nhìn tiểu tử kia tuổi còn nhỏ. Nhưng mà cũng xông qua rồi trận pháp.

Bây giờ nhìn đến. Đúng là có mẫu thân thế nào thì có nhi tử thế kia a.

"Con ngươi đến trộm băng Thiềm Thừ. Việc này cũng không thể tùy tiện giải quyết riêng." Khanh Phong gia chủ nói.

Coi như Sở chỉ Nguyệt lợi hại. Nhưng cũng không thể tùy tiện ở chỗ này giương oai.

Sở Chỉ Nguyệt nhìn gia chủ. Lớn tuổi. Cũng rất vững vàng thành thạo đấy.

"Ta muốn tìm con của ta đối chứng. Nếu con của ta thực sự trộm. Ta nhất định sẽ cho các ngươi công đạo." Sở Chỉ Nguyệt nói.

Khanh Phong gia chủ chống lại ánh mắt âm trầm ác liệt của Sở Chỉ Nguyệt. Là biết rõ. Biết bọn hắn vu oan Sở Niệm. Sở Chỉ Nguyệt nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Sở Chỉ Nguyệt thấy Khanh Phong gia chủ có chút do dự. Nàng cũng đoán được một điểm.

Nàng tiến lên một bước:"Nếu ngươi không giao ra. Ta đây chầm chậm tìm. Đến lúc đó nơi đây hư hại gì không quan hệ với ta. Cũng đừng trách ta a."

Sở Niệm chính là bảo bối của nàng. Muốn động tới bảo bối. Vậy cũng phải nhìn xem nàng có nguyện ý hay không.

Nàng đi lêm một bước. Khanh Phong gia chủ liền vươn tay. Nói:"Phu nhân chậm đã."

Sở Chỉ Nguyệt dừng lại. Cho khanh Phong gia chủ một cơ hội.

Khanh Phong gia chủ nói:"Phu nhân mời đi theo ta."

Sở Chỉ Nguyệt khẽ gật đầu. Đi theo Khanh Phong gia chủ.

Bát trưởng lão cũng lập tức đuổi theo. Vấn đề này ngược lại có chút kỳ quái.

"Bệ hạ. A Niệm tiểu chủ tử sẽ không ăn cắp a."

"Sẽ không. A Niệm không phải là người như thế. Hơn nữa nếu A Niệm nếu thật là ăn trộm. Ngay từ đầu gia chủ sẽ rất khoa trương." Sở Chỉ Nguyệt nói.

Hiện tại rõ ràng Khanh Phong thế gia đuối lý. Cho nên gia chủ này mới không có tiếp tục kiêu ngạo.

Bất quá nàng ngược lại muốn biết. Khanh Phong thế gia muốn Sở Niệm làm sao vậy.

Tòa nhà ngược lại rất lớn. Khanh Phong gia chủ mang theo bọn hắn đi vòng một hồi lâu. Mới tới trong sân nhỏ.

Sở Chỉ Nguyệt nhích tới gần một chút. Chỉ nghe thấy thanh âm A Niệm:"Dao Dao. Ngươi có muốn ăn cái này hay không."

Nàng nhìn Khanh Phong gia chủ. Không rõ đây là chuyện gì.

Hình như Sở Niệm ở chỗ này kết giao bằng hữu.

Sở Chỉ Nguyệt đẩy cửa ra. Chỉ thấy Sở Niệm với tiểu cô nương ngồi cùng một chỗ. Trước mặt hai người có một đống quà vặt. Tựa hồ có chút vui vẻ.

"A Niệm ca ca. Ngươi thật tốt." Tiểu cô nương kia nói.

Khoé miệng Sở Chỉ Nguyệt co quắp. Nhi tử nhỏ còn nhỏ liền đã có người ngưỡng mộ rồi.

Nàng quay đầu lại hỏi:"Tiểu cô nương kia là ai a."
Bình Luận (0)
Comment