Khanh Phong gia chủ lập tức giải thích nói:"Nàng là ngoại tôn nữ của tại hạ. Nhưng hai năm trước mẫu thân của nàng qua đời. Nàng không nói chuyện nhiều. Cũng may có Sở Niệm. Hiện tại nàng rốt cuộc mở miệng nói chuyện."
Sở Chỉ Nguyệt giờ mới hiểu được. Nguyên lai Khanh Phong gia chủ giữ A Niệm lại. Dĩ nhiên là vì chuyện này
Nàng gật gật đầu. Đồng thời hô một tiếng:"A Niệm."
Sở Niệm nghe thấy thanh âm đã lâu chưa nghe. Nguyên bản có chút nghi hoặc.
Bất quá quay đầu nhìn lại. Trông thấy người đứng ở cửa quả nhiên là Sở Chỉ Nguyệt.
Sở Niệm lập tức hô to một tiếng:"Mẫu thân."
Hắn vội chạy tới. Bổ nhào vào trong ngực Sở Chỉ Nguyệt.
Sở Chỉ Nguyệt cười cười. Thuận tay ôm lấy hắn ôm. Một năm không gặp tiểu tử này. Lại là cao lên mập ra nhiều như vậy.
Bất quá may mắn khí lực nàng cũng tốt. Nhéo mặt Sở Niệm. Nói:"A Niệm. Mẫu thân không có bên cạnh ngươi. Ngươi có ngoan hay không a."
Sở Niệm vội gật đầu:"A Niệm rất biết điều. Đi Băng Thành tu luyện."
Sở Chỉ Nguyệt nói:"Người kia nói ngươi trộm đồ a. Đây là có chuyện gì."
Sở Niệm mở to hai mắt nhìn Khanh Phong gia chủ. Sau đó quay đầu nhìn Sở Chỉ Nguyệt.
Hắn ôm Sở Chỉ Nguyệt. Làm nũng:"Không phải. Mẫu thân. Ta không có trộm. Ta là muốn mua. Bất quá vị này lão gia gia nói muốn ta lưu lại chỗ này một thời gian. Mới bán băng Thiềm Thừ cho ta."
Nói xong. Sở Niệm lại quay đầu nhìn Khanh Phong gia chủ:"Nguyên lai ngươi ở trước mặt mẫu thân của ta nói ta trộm đồ. Ngươi tên lường gạt này."
Khanh Phong gia chủ nhất thời thẹn thùng. Dù sao cũng là một đứa bé. Hơn nữa lời nói đều thật sự.
Bát trưởng lão vui vẻ. Sở Niệm quả nhiên không có làm loại chuyện trộm đạo này.
Sở Chỉ Nguyệt đã sớm dự liệu là như thế này. Buông A Niệm ra:'"Vậy được rồi. Mẫu thân tin ngươi."
Sở Niệm ngọt ngào cười:"Cảm ơn mẫu thân. A Niệm thật là nhớ mẫu thân a."
Nàng cũng gật đầu:"Ta cũng nhớ A Niệm a. A Niệm thực nghe lời."
Sở Niệm đảo mắt một vòng. Sau đó liền chạy qua. Kéo tay Dao Dao. Chạy đến.
"Mẫu thân. Nàng là bằng hữu của ta. Gọi Dao Dao." Sở Niệm chính thức giới thiệu nói.
Sở Chỉ Nguyệt nhìn Sở Niệm ân oán rõ ràng. Cũng yên tâm cười cười. Điều này làm cho Khanh Phong gia chủ càng thêm xấu hổ.
Hắn chỉ muốn cho Sở Niệm lưu lại. Làm cho hắn cùng cháu gái của mình.
Không nghĩ đến hiện tại có mẫu thân lợi hại như vậy đến thăm đón con trai. Hơn nữa bây giờ Sở Niệm không quan tâm đến hiềm khích trước đây.
Dao Dao có chút sợ hãi. Núp ở Sở Niệm sau lưng.
Sở Niệm liền nhẹ nói:"Mẫu thân của ta người rất tốt."
Dao Dao duỗi đầu. Nhìn xem Sở Chỉ Nguyệt.
Sở Chỉ Nguyệt nhìn nữ hài tử đáng yêu như thế. Cũng nhớ đến hi hi.
Nàng thò tay. Dùng băng huyền thuật làm một cái tiểu Băng điêu.
Nàng có chút xoay người. Nói:"Tặng cho ngươi. Dao Dao."
Dao Dao trừng to mắt. Đột nhiên xuất hiện một tiểu Băng điêu. Thật sự là thần kỳ a.
Khanh Phong gia chủ cũng sững sờ. Thực lực nữ nhân này quả nhiên không thể khinh thường.
Lúc này Dao Dao mới lớn gan. Chậm rãi đi lên trước. Tiếp nhận tiểu Băng điêu. Lòng tràn đầy vui mừng.
Sở Chỉ Nguyệt hỏi A Niệm:"A Niệm. Ngươi có theo mẫu thân trở về Kinh Thành hay không."
"Quay về a." Sở Niệm nói. Nếu như Sở Chỉ Nguyệt trở về rồi. Vậy phụ thân khẳng định cũng sẽ ở đấy.
Một năm nay Sở Niệm nhớ bọn hắn đến cỡ nào a. Hiện tại cơ hồ lúc nào cũng nghĩ muốn đi theo chân bọn họ ở cùng một nơi.
Dao Dao vội níu Sở Niệm tay áo:"A Niệm ca ca. Ngươi không cần đi."
Lần này Sở Niệm liền có chút khó khăn.
Những ngày này. Quan hệ của hắn và Dao Dao rất tốt. Nói thật. Hắn cũng không nỡ chia tay Dao Dao.
Sở Niệm đang do dự. Khanh Phong gia chủ tựu vội vàng nói:"A Niệm. Ngươi lưu một hồi a. Đợk Dao Dao hết. Ngươi lại đi như thế nào. Đến lúc đó ta sẽ tặng băng Thiềm Thừ cho ngươi."
Sở Niệm nghe xong. Chính là càng thêm do dự.
Sở Chỉ Nguyệt không nói chuyện. Mặc cho Sở Niệm tự quyết định.
Sở Niệm nhìn Sở Chỉ Nguyệt. Lại nhìn Dao Dao. Khó có thể lựa chọn.
Cuối cùng. Sở Niệm nhích tới gần Sở Chỉ Nguyệt.
Trong mắt Dao Dao ngưng tụ tầng hơi mắt. Nhìn qua vô cùng đáng thương:"A Niệm ca ca..."
Nàng không bỏ được a...
Sở Niệm nói:"Dao Dao. Ta đã lâu không gặp cha ta rồi. Về sau ta còn có thể đến tìm ngươi mà."
Dao Dao hít mũi một cái. Nói:"Không nên. Ta muốn đi theo A Niệm ca ca."
Sở Niệm chính là ánh sáng của nàng. Nàng không nỡ buông tay.
Sở Chỉ Nguyệt có chút đau đầu. Tiểu tử này tuổi còn nhỏ như vậy đã trêu chọc hoa đào rồi.
Nàng sờ lên Sở Niệm đầu. Nói:"A niệm. Ngươi trở về nên tỉnh lại rồi."
Bất quá Khanh Phong gia chủ tưởng tượng. Chính là nghĩ ra một biện pháp tốt.
Nếu thực lực Sở Chỉ Nguyệt mạnh như vậy. Dao Dao đi theo nàng. Cũng sẽ có tư cách đấy.
Hơn nữa như vậy cũng đúng lúc có thể làm cho Dao Dao đi theo Sở Niệm. Đây là một biện pháp tốt.
Hắn lập tức nói:"Phu nhân. Không bằng để cho Dao Dao bái ngươi làm thầy đi theo ngươi. Không phải là vẹn toàn đôi bên sao."
Sở Chỉ Nguyệt vội vàng vẫy vẫy tay. Nàng muốn chiếu cố hi hi. Nhiều đứa bé như vậy. Nàng sao có thể chăm sóc hết được.
Nàng nói:"Không được. Ta không thu đồ đệ."
Khanh Phong gia chủ vẫn kiên trì khuyên bảo nói:"Nhưng như thế này. Liền có thể vẹn toàn đôi bên rồi. Phu nhân suy nghĩ kỹ một chút đi."
Sở Chỉ Nguyệt trông thấy Dao Dao hai mắt đẫm lệ. Không cách nào nhẫn tâm quyết định.
Sở Niệm lắc tay của nàng:"Mẫu thân. Không bằng cho Dao Dao đi theo chúng ta a."
Sở Chỉ Nguyệt rốt cuộc nhịn không được nói:"A niệm. Mẫu thân còn muốn chiếu cố muội muội của ngươi. Sao có thể một lúc chiếu cố nhiều người như vậy."
Sở Niệm ngay từ đầu không biết có ý gì. Bất quá Bát trưởng lão đã nói:"Bệ hạ. Người đây lại sinh ra một đứa bé a."
Băng Thành là coi trọng nữ hài tử đấy. Sở Chỉ Nguyệt sinh ra một nữ hài tử. Thật là tốt.
Tương lai vương vị Băng Thành có người kế nghiệp rồi.
Sở Niệm giờ mới hiểu được. Cao hứng cười cười. Nhảy nhảy lên:"Mẫu thân. Ta có muội muội rồi. ."
Ngày hôm nay hắn không chỉ gặp được Sở Chỉ Nguyệt. Mà biết mình có thêm một người muội muội. Đương nhiên là cao hứng.
Sở Chỉ Nguyệt nói:"Đúng vậy a. Cho nên mẫu thân không thể mang theo Dao Dao. Ngươi hiểu không."
Dao Dao tuổi còn nhỏ. Bất quá vẫn biết rõ Sở Chỉ Nguyệt mới nói chuyện một người kia. Nàng liền vội vàng tiến lên. Nói:"Phu nhân... Dao Dao không muốn cùng a niệm ca ca tách ra. Dao Dao rất thích hắn... Rất thích..."
Khanh Phong gia chủ không khỏi xúc động:"Dao Dao. Đừng như vậy. Qua đây với gia gia."
Sở Chỉ Nguyệt có hai hài tử rồi. Đến lúc đó nhất định khó có thể chiếu cố Dao Dao.
Hắn không muốn Dao Dao chịu một chút ủy khuất nào.
Dao Dao lắc đầu. Không chịu.
Khanh Phong gia chủ nắm chặt Dao Dao. Sau đó nói:"Phu nhân. Các ngươi đi đi."
Dao Dao muốn bắt tay A Niệm. Bất quá lần này phải chia lìa A Niệm rồi.
Sở Niệm cảm thấy có chút chua xót. Không biết mình làm như vậy có đúng hay không.
Sở Chỉ Nguyệt thấy Sở Niệm liên tục quay đầu lại. Trong nội tâm hít một hơi. Tuy rằng thiên phú A Niệm không tồi. Bất quá làm người có điểm không quả quyết.
Đặc biệt hắn lớn lên trêu chọc hoa đào. Về sau nhất định sẽ vì vậy mà chịu thiệt.
Nàng nói:"A niệm. Làm người có đôi khi được kiên quyết. Không thể quá mức do dự."
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Chỉ Nguyệt. Nói:"Mẫu thân. Nếu có tiểu tam quấn quít lấy phụ thân. Ngươi sẽ cao hứng à."
Sở chỉ Nguyệt nói: "Đương nhiên sẽ không cao hứng a. Mẫu thân chỉ thích toàn tâm toàn ý đấy."
"Ừ. A Niệm cũng phải như vậy." Sở Niệm liền hạ quyết tâm. Kiên quyết không quay đầu lại rồi.
(Hình như cv bị sai chỗ này hỉ? Ta chỉ sửa lại cho hợp logic nha.)-[Đã sửa]
Dao Dao khóc không ngừng. Bất quá A Niệm vẫn kiên quyết rời đi.
Sở Chỉ Nguyệt thấy hắn tựa hồ ngộ đã ra cái gì. Liền hỏi:"Sai ngươi đột nhiên kiên định rồi."
Sở Niệm đã nói:"Về sau Bích Nhi thấy được Dao Dao cùng ta ở một chỗ. Nàng khẳng định sẽ không cao hứng."
Sở Chỉ Nguyệt vì lời nói của Sở Niệm không biết nên cao hứng hay ưu thương thì tốt hơn.
Nguyên lai. Nhi tử của nàng đã đặt tâm lên người Bích Nhi.
Nhưng. Nàng nhớ tới lời nói của Mộng Kiêu. Kiếm Linh hải bình thường không giữ được. Nói cách khác. Bích Nhi chắc chắn sẽ không tồn tại được.
Lòng nàng có chút chua xót. Nhìn nhìn Sở Niệm. Nói:"A Niệm. Ngươi về sau..."
Bất quá nàng đột nhiên dừng lại. Chuyện này còn chưa kết luận. Mộng Kiêu lợi hại như vậy. Có thể sẽ có biện pháp.
Cho nên. Cuối cùng Sở Chỉ Nguyệt nhịn xuống không nói.
Sở Niệm cũng không phát giác được. Dù sao hắn đã cùng Bích Nhi ước định tốt rồi. Về sau nhất định có thể cùng Bích Nhi gặp nhau.
Khi mẫu tử hai người đã ra khỏi Khanh Phong thế gia. Bát trưởng lão cũng đi theo đám bọn hắn. Muốn gặp hi hi.
Sở Chỉ Nguyệt đoán được tâm tư Bát trưởng lão. Nàng đành phải nói:"Bát trường lão. Con gái ta sẽ không kế thừa y bát của ta. Ngươi tìm những người khác đi."
Bát trưởng lão khóc không ra nước mắt. Nói:"Như vậy sao được a."
"Như thế nào không được a. Ta không có khả năng để cho nữ nhi của ta ở lại Băng Thành a." Sở Chỉ Nguyệt nói:"Được rồi. Đợi sau khi nàng lớn lên. Nàng tự lựa chọn con đường của mình."
Sở Chỉ Nguyệt coi như thông suốt. Đây đã là ý định tốt. Con gái dài sau khi lớn lên. Nhất định khó có thể quản thúc. Còn không bằng nàng cùng Bắc Huyền Âm du sơn ngoạn thủy. Mặc kệ hai người bọn hắn khá tốt.
Trong lòng Sở Niệm vui thích. Hắn biết rõ Sở Chỉ Nguyệt sẽ như thế này.
Vậy về sau chỉ cần hắn không làm chuyện thương thiên hại lý. Sở Chỉ Nguyệt nhất định sẽ không quản hắn làm cái gì.
Chẳng qua hiện tại Sở Chỉ Nguyệt còn không biết. Bên kia Sở Hi Hi tình huống cũng không tốt lắm.
Bắc Huyền Âm đi tìm nhân sâm ngàn năm. Chẳng qua cây nhân sâm ngàn năm kia. Chính là không biết tung tích.
Rơi vào đường cùng. Bắc Huyền Âm nghĩ biện pháp đi Thiên Ngân thành.
Bất quá bởi vì chuyện đại hôn lúc trước. Bắc Huyền Âm đã tử địch Thiên Ngân thành.
Hiện tại hắn đến Thiên Ngân thành. Cửa thành đều không có mở ra.
Bắc Huyền Âm chỉ yêu cầu gặp một lần nghìn cây cải củ. Bất quá đây đã là gây đến không ít quở trách.
(VT: Wey, wey, một lần nghìn cây cải củ là người hay là dược phẩm? Cá ơi cầu cứu~~)
Qua trăm năm. Cũng không có ít người nhớ rõ Bắc Huyền Âm hối hôn. Đuổi theo tiền triều công chúa rời đi.
Sỉ nhục như vậy. Thiên Ngân thành làm sao quên được.
Bất quá Bắc Huyền Âm như cũ đứng ở đó. Qua một ngày một đêm.
Cuối cùng cửa thành vẫn là mở rộng ra. Có người để cho Bắc Huyền Âm đi vào.
Hôm nay Ngân Thành dùng y thuật nổi tiếng. Mặc dù không giống Huyền Thiên điện trôi nổi trên bầu trời. Bất quá cũng ở vào một chỗ u tĩnh chi địa. Căn bản không ai biết được.
Thiên Ngân thành không lớn. Cũng chỉ có hai nghìn ba nghìn nhân khẩu. Bất quá ở đây người. Tuy rằng huyền thuật không phải rất lợi hại. Nhưng mỗi người đều có y thuật.