Thái Y Nhất Phẩm

Chương 23

Thấy có gia đinh còn định vung nắm tay, Hồng Văn không kịp nghĩ nhiều, phóng thẳng tới túm chặt cánh tay hắn vặn ra sau lưng, đẩy một cái khiến tên này té sấp xuống trong tư thế chó ăn phân.
Đứa bé đang khóc lớn, hai răng cửa bị đánh gãy, miệng đầy máu tươi, môi cũng bị dập, nửa gương mặt sưng vù, trông thật thê thảm.
Hồng Văn cảm thấy khó chịu vô cùng, cẩn thận lau máu và nước mắt cho đứa bé, đồng thời kiểm tra các triệu chứng khác.
Đánh chó phải xem chủ nhân, nô tài bị người ngoài đường đập thì chủ tử mất mặt, gã cậu ấm đánh đứa bé giận dữ rống lên: "Thằng khốn nạn từ đâu chui ra? Dám tới xía mũi vào chuyện của bản công tử!"
Hồng Văn ngoái lại trừng mắt, hai bên đối diện đều nhận ra nhau.
"Thằng nhãi này, hóa ra là mày! Ông đây không đi tìm mày gây phiền toái là phước cho mày, hiện giờ còn tự động dâng tới cửa?" Gã nọ cười lạnh.
Hồng Văn nhớ ra ngày đó đi phủ Định Quốc Công bắt mạch cho lão phu nhân, gã này ngồi bên cạnh Tiết Vũ, chắc hẳn là huynh đệ ruột thịt rồi.
Định Quốc Công Thế tử có hai trai một gái, trưởng tử là trượng phu của thai phụ hôm đó, đoán chừng người trước mắt là con thứ Tiết Lương.
Gã này đúng là Tiết Lương, hắn vốn hẹn với đám hồ bằng cẩu hữu đi uống rượu mua vui, kêu mấy kỹ nữ tuyệt sắc xướng khúc tiếp khách.

Ai ngờ vừa ra đến cửa lại bị mẫu thân phái tới hội chùa thắp hương cung phụng Phật Tổ, trong lòng không thoải mái, đúng lúc bị một thằng nhỏ làm dơ áo choàng, một bụng tà hỏa thuận thế bung ra.
Phát hiện kẻ chạy tới can ngăn lại là thằng nhãi ranh ngày đó công khai bất kính với tổ phụ, tự nhiên thù mới thêm hận cũ, quyết tâm tính sổ cả nợ cũ nợ mới.
Hồng Văn nhíu mày nói: "Y phục tuy quý trọng nhưng chỉ là vật ngoài thân, hoặc bồi thường hoặc giặt sạch là được.

Huống chi với gia thế của các vị, ra cửa tất nhiên mang theo y phục để thay đổi, tội gì chà đạp một đứa bé không hiểu chuyện?"
Tiết Lương cầm roi ngựa chỉ vào Hồng Văn chửi: "Mẹ kiếp, mày cũng xứng lo chuyện của ông nội mày sao!"
Sau đó nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho mấy tên gia đinh: "Xông lên, đánh chết cái tên chó má không biết tốt xấu cho ông!"
Lúc này, cha của đứa bé đã len vào tới nơi, thấy nô bộc của Tiết Lương dàn hàng ngang vô cùng hùng hổ, trên người Hồng Văn lại không thấy chút xíu trang phục hoa lệ nào, e rằng chả có bối cảnh gì, sao có thể tranh chấp với kẻ có quyền? Người cha vội nén giận khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, đứa nhỏ còn đứng được là tốt rồi, chớ vì khuyển tử mà đụng vào quý nhân."
Hồng Văn nghe vậy, vừa thương vừa hận vừa tức: "Đâu thể nói như vậy, dưới chân Thiên tử chẳng lẽ không có vương pháp?"
"Vương pháp?" Tiết Lương phì cười, chống nạnh nói, "Ông đây chính là vương pháp! Đánh cho tao!"
Bọn nô tài phủ Định Quốc Công xưa nay quen ỷ vào uy thế chủ tử mà tác oai tác quái, vừa nghe lệnh lập tức xông tới định hành hung.
Hồng Văn kéo hai cha con ra sau lưng bảo hộ, vừa muốn đánh trả thì thấy thị vệ Trưởng công chúa Gia Chân lưu lại từ trong đám người nhảy ra, ba quyền hai cước đánh đám ác nô té ngổn ngang dưới đất.
"Làm càn, ai dám động đến Tiểu Hồng đại phu!"
Dứt lời, bay lên tung chân đá một tên điêu nô bay vào người Tiết Lương, một chủ một phó đồng thời té ngã lăn lông lốc.
Tiết Lương bị tạp trúng đến mức váng đầu hoa mắt, khi ngã xuống đất lòng bàn tay bị cọ xát mất miếng da, trên người cũng có vài chỗ trầy xước đau nóng rát, lửa giận xông thẳng tới đỉnh đầu: "Phản rồi phản rồi, mày là đồ thối tha từ nơi nào tới?"
Thị vệ không thèm để hắn vào mắt, chỉ xoay người hỏi Hồng Văn: "Ngài không sao chứ?"
Hồng Văn lắc đầu, trước tiên ra chữa thương cho đứa bé kia.
Thằng bé khóc đến mức hổn hển, thế mà vẫn nhớ an ủi phụ thân: "Cha đừng tức giận, con sẽ ngoan, sau này không ăn kẹo hồ lô nữa."
Đôi môi người cha run rẩy, vội quay mặt đi nhanh chóng chùi khóe mắt: "Là cha không có bản lĩnh."
Một thanh niên len ra từ đám người: "Dưới chân Thiên tử mà có kẻ cuồng ngạo như vậy? Không sợ thiên lôi đánh xuống à?"
Hồng Văn theo bản năng liếc nhìn anh ta, hóa ra là bộ hạ của Tạ Uẩn, thầm nghĩ thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khó trách Tạ Uẩn chịu bôn ba giúp đỡ, quả thật là một hảo hán.
Người vây xem nơi này nếu không một ngàn thì cũng mấy trăm, tuy nhiều người rất bất mãn nhưng chỉ dám thì thầm nho nhỏ trong đám đông, người ra mặt giống thanh niên kia không có một ai.
Lúc này Tiết Lương đã mất lý trí, đẩy bật ra tên nô tài lại nâng gã: "Dám đánh tao? Trói cổ bọn chúng lại, tao không cho chúng mày chết tử tế!"
Vì bị té lăn cù dưới đất nên bộ áo gấm của gã nhăn dúm dó, dính đầy bùn đất, đồ chụp búi tóc bằng sợi vàng nạm ngọc quý cũng lệch đi, đôi mắt đỏ sậm b ắn ra từng tia oán độc tựa quỷ dữ.
Thanh niên kia lập tức dang rộng hai tay che trước người Hồng Văn: "Hôm nay dẫu phải cược tính mạng cũng tuyệt đối không để ai động vào một sợi lông của vị đại phu này!"

Anh ta biết thân phận của Hồng Văn, thầm nghĩ nếu không phải vì giúp đỡ nhà mình, Hồng Văn sẽ không bị cuốn vào trận phong ba này.

Nam nhi chân chính gặp ác không lùi, chuyện tới trước mắt há có thể ngồi yên không nhìn đến?
Rất nhiều sự tình chỉ thiếu một người xung phong dẫn đầu, có hành động và lời nói của người thanh niên, đám đông tức khắc xôn xao.
"Đây rõ ràng không muốn cho chúng ta đường sống!" Một tiếng kêu đau xót và phẫn nộ đột nhiên vang lên, "Hãy liều mạng với bọn chúng!"
"Đúng vậy, có bản lĩnh thì cứ trói hết mấy trăm người chúng ta!"
Tới chữa bệnh từ thiện phần nhiều là người nghèo khổ, bình thường không cách gì mời danh y, cũng trả không nổi tiền thuốc cao ngất ngưỡng, chỉ có thể cố vùng vẫy mà sống.

Hôm nay hiếm lắm mới gặp được thần y chữa bệnh không cần tiền, thế mà nửa đường lòi ra một gã sát tinh, cắt đứt một chút hy vọng cuối cùng của họ.
Bọn họ ngày ngày lao động vất vả, chưa bao giờ mong cầu điều gì xa hoa, chẳng lẽ ngay cả muốn sống cũng không được phép?
Đằng nào cũng chết, chi bằng liều mạng với bọn ác bá, có chết cũng kéo cái đệm lưng, để những đại lão gia cao cao tại thượng biết người bình dân cũng có tâm huyết.
Lời vừa nói ra, lập tức kích động sự phẫn nộ của dân chúng, mọi người đều trợn trừng đôi mắt đỏ quạch dàn hàng ngang tiến lên, khiến Tiết Lương sợ tới mức liên tục thụt lùi: "Làm gì, làm gì đó? Chúng mày là đám điêu dân, muốn tạo phản sao?"
Đoàn người phủ Định Quốc Công cố nhiên thanh thế to lớn, nhưng đâu thể nào so được với bá tánh đi hội chùa người đông thế mạnh?
Có người hô lên: "Không muốn cho chúng ta sống, ngươi cũng đừng hòng sống sót!"
"Uất ức nửa đời người, hôm nay không nhịn nữa!"
"Đúng vậy! Mười tám năm sau lại là hảo hán, mạng hèn này đâu tiếc gì!"
Trùng hợp lúc này đội tuần tra vùng phụ cận nghe động tĩnh tiến đến: "Kẻ nào quấy rối nơi đây, còn không mau mau lui ra!"
Tiết Lương vừa thấy người tới, lập tức vững lòng: "Lữ Bộ đầu, ngươi tới đúng lúc, nơi này có kẻ muốn kích động điêu dân tạo phản, ngươi mau bắt hết bọn chúng!"
Những nha dịch đâu thể nào coi thường hai chữ "tạo phản", lập tức nghiêm mặt, tay nắm chặt chuôi đao nhận diện kẻ khởi xướng.
Ai ngờ vừa thấy là Hồng Văn nên sửng sốt một hồi, quay sang nhỏ giọng nói với Tiết Lương: "Tiết Nhị gia, có phải hiểu lầm hay không? Vị này hình như là một đại phu rất lợi hại, vừa rồi trị hết không ít người."
Tiết Lương trợn mắt: "Ông đây sẽ lừa gạt ngươi à? Chẳng lẽ hiện giờ các ngươi cũng không để phủ Định Quốc Công vào mắt?"
Trong đám đông có người nghe kêu "Tiết Nhị gia", quan sát đoàn người của Tiết Lương kỹ hơn là lập tức đoán được bốn năm phần.
Hóa ra là con cháu phủ Định Quốc Công, hèn chi...
Rồi nhìn về phía Hồng Văn và đôi cha con, trong mắt mang theo đồng tình.
Thôi thôi, ai kêu các ngươi xui xẻo, chọc ai không chọc, lại chọc trúng ngay cái hạng này!
Lữ Bộ đầu chỉ là một quan sai nhỏ bé, sao dám chống chọi với loại quái vật khổng lồ như phủ Định Quốc Công, vừa nghe Tiết Lương đe dọa như vậy cả người mồ hôi lạnh chảy ròng, vội ôm quyền chắp tay thi lễ: "Nhị gia bớt giận, tiểu nhân sẽ đi làm ngay."
Hắn quanh năm đi tuần vùng này, đã sớm nghe đồn về tính nết của Tiết Lương, nhìn cơn phẫn nộ của quần chúng, ước chừng không biết kẻ nào xui xẻo xúc phạm đến vị Nhị công tử này, nếu mình không làm chút gì thì e rằng khó qua ải này.
Nhưng nếu thật sự chiếu theo lời Tiết Lương bắt người, Lữ Bộ đầu cảm thấy có điểm xin lỗi lương tâm.
Huống chi hắn nhớ rõ vừa rồi hình như còn có vài vị con nhà giàu cử chỉ bất phàm cùng đi với Hồng Văn, kinh thành tàng long ngọa hổ, biết đâu lại có một tầng quan hệ gì đó.

Vì thế Lữ Bộ đầu muốn giơ cao đánh khẽ lấy lòng hai bên, để hai bên cùng thiếu mình một nhân tình, hướng về phía Hồng Văn nháy mắt: "Vị tiểu huynh đệ này, oan gia nên giải không nên kết, chi bằng hôm nay hãy nhận lỗi với Nhị gia, chúng ta cùng xí xóa, được không nào?"
Vừa nãy bởi vì vụ ông lão trúng gió mà Hồng Văn còn có ấn tượng tốt với Lữ Bộ đầu, nhưng bây giờ có thể thấy được hắn trợ Trụ vi ngược, không khỏi thất vọng hoàn toàn: "Ngươi là người trong công môn vốn nên vì dân phục vụ, nhưng lại vội vàng đưa ra phán xét, thứ nhất không điều tra sự việc, thứ nhì không hỏi đúng sai, há mồm là bắt ta nhận lỗi, chẳng lẽ không thấy đứa trẻ mặt mày đầy máu sưng vù hay sao? Từng lời nói và việc làm của ngươi có xứng đáng với sự vun đắp của triều đình, có xứng đáng với bộ quan phục trên người, có xứng đáng với sự tín nhiệm của bá tánh?"
Các bá tánh xung quanh cũng sôi nổi nói: "Đúng vậy, Lữ đại nhân, sao ngài có thể hành xử như vậy? Uổng cho chúng ta nghĩ rằng ngài là người tốt."
"Quan lại bao che cho nhau đấy mà, phải làm thế nào đây?"
"Dưới chân Thiên tử mà cứ càn rỡ vậy sao?"
Lữ Bộ đầu vốn có chút áy náy với Hồng Văn, lúc này nghe xong một hồi thuyết giáo, khó tránh trong lòng thầm trách thằng nhóc đại phu kia không hiểu lý lẽ.


Hơn nữa thấy không ít bá tánh cũng hùa theo khiển trách mình, càng thêm thẹn quá thành giận: "Giỏi cho thằng nhóc miệng lưỡi sắc bén, bản quan vốn có ý tốt chỉ bảo ngươi, thế mà ngươi không biết tốt xấu!"
Hồng Văn luôn ăn mềm không ăn cứng, nghe vậy cứng cổ nói: "Ta cũng không biết dưới chân Thiên tử còn xảy ra chuyện không có vương pháp! Ngươi có gan thì cứ bắt ta, chúng ta đến công đường tranh luận cho thật thống khoái!"
Muốn quậy thì quậy, ai sợ ai?
Cùng lắm thì đi cáo ngự trạng, hắn không tin Long Nguyên Đế sẽ cho phép chuyện như vậy phát sinh!
Lữ Bộ đầu nổi giận, mới định ra tay thì thấy một thị vệ đột nhiên giơ lên một lệnh bài quen mắt: "Ai dám?"
Bầu máu nóng bốc lên đầu gã họ Lữ tức khắc nguội lạnh hoàn toàn.
Đúng vậy, hắn chỉ lo lấy lòng Tiết Lương mà quên mất vừa rồi đoàn người Hồng Văn đều đeo thẻ bài cấm quân...
Chuyện xấu chuyện xấu!
Đám nha dịch bọn họ ngày thường nhìn rất uy phong, nhưng ở trước mặt cấm quân thì chả là cái đinh gì.

Nếu người ta thật muốn truy cứu, chỉ sợ không những không thể lấy lòng hai đầu, ngược lại chính mình chịu tội!
Nghĩ đến đây, Lữ Bộ đầu không khỏi thầm hận chính mình sao mau mắn làm chi, sớm biết thì giả câm vờ điếc là được!
Vừa thấy thẻ bài kia, tim Tiết Lương cũng thót lại, Hồng Văn chỉ là một Lại mục thất phẩm nhỏ nhoi, mọi người đều biết hắn chẳng có gia thế gì, sao xứng đáng được cấm quân theo bảo vệ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng phái người lại đây chữa bệnh từ thiện?
Tiết Lương tái mặt, theo bản năng nhìn quanh khắp nơi, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Hừm, chuyện này không thể nào hiểu nổi! Nếu thật sự trong cung chữa bệnh từ thiện, hà tất giấu giếm, sao có thể chỉ gởi đến một tiểu Lại mục? Đúng ra phải có các Thái y, thanh thế phải phô trương một chút, đâu thể im lìm kiểu vậy...
Nghĩ đến đây, Tiết Lương vững tâm hơn, cười khẩy: “Cấm quân thì thế nào? Cấm quân thường trú khắp kinh thành ít nhất hai mươi vạn, chẳng lẽ ông đây gặp người là sợ? Có bao nhiêu cấm quân là binh lính theo tổ phụ ta chinh chiến nữa kìa!”
Huống chi hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chuyện hôm nay bị không biết bao nhiêu người chứng kiến, mai mốt thế nào cũng một truyền mười, mười truyền trăm; nếu mình cứ thế phải dừng tay, e rằng chưa đến nửa ngày toàn bộ kinh thành đều biết, đường đường là Nhị công tử đích xuất của phủ Định Quốc Công mà bị một đám điêu dân dọa sợ tới mức chạy trối chết...
Người sống trên đời, nếu ngay cả mặt mũi cũng không giữ được, cuộc đời còn gì thú vị? Sau này phủ Định Quốc Công sao có thể đứng vững gót chân ở kinh thành?
Tiết Lương dứt khoát chụp mũ: “Ngươi đừng vội cầm da hổ làm đại kỳ, thẻ bài cấm quân không phải tùy tiện có thể sử dụng, coi chừng bị tố cáo tội lạm dụng chức quyền!”
Phủ Định Quốc Công thường xuyên qua lại với quyền quý trong kinh, quá quen mặt các thị vệ bên người vài vị quan to hiển quý, cơ mà gã thị vệ trước mắt lại chưa từng gặp qua, có lẽ cũng không phải nhân vật gì quan trọng.
Một khi đã như vậy, chi bằng dao sắc chặt đay rối, trước tiên xử lý hai kẻ kia, sau đó lập tức sai người về báo cho tổ phụ.

Đến lúc đó chỉ cần chết vô đối chứng, thị phi trắng đen chẳng phải tùy mình muốn bôi thế nào? Chỉ bằng một đám điêu dân sao có thể gây nên sóng gió!
Hắn không tin Long Nguyên Đế sẽ bác bỏ mặt mũi phủ Định Quốc Công chỉ vì một Lại mục thất phẩm hèn mọn.

Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.

Đầu tiên là đám nô tài ỷ thế khinh người quá đáng, kế tiếp còn thêm nha dịch công khai thiên vị, các bá tánh tức khắc bùng nổ, xô đẩy náo động.
Thị vệ của Trưởng công chúa Gia Chân và bộ hạ của Tạ Uẩn liếc nhau, đều thầm nhất trí đưa ra quyết định ngay tại khoảnh khắc này: Cần phải bảo vệ Tiểu Hồng Thái y bình an không có việc gì! Mời vào nhà bà còm ở wattpad.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, chợt nghe một giọng nữ trung trẻo nhưng đanh thép vang lên từ đám đông: “Làm càn!”
Mọi người thoáng chựng lại, có mấy thị vệ vẹt đám đông sang hai bên: “Trưởng công chúa Gia Chân ở đây, hãy mau tránh đường!”
Trưởng công chúa Gia Chân?!

Hiện trường chợt im phăng phắc, sau đó đột ngột bùng nổ như nước lạnh đổ vào chảo dầu nóng, tiếng xì xào từ bốn phía hòa vào nhau, cuồn cuộn ập đến như sấm sét mùa xuân.
“Trưởng công chúa Gia Chân, chính là vị Trưởng công chúa kia sao?”
“Hỏi thừa, triều Đại Lộc còn có vị Trưởng công chúa nào khác?”
“Chính là vị Trưởng công chúa vì nước vì dân dứt khoát ra biên quan hòa thân?”
“Đúng rồi, Trưởng công chúa vì bảo hộ bá tánh địa phương, phải hy sinh cả phò mã...”
Khác hẳn với phủ Định Quốc Công khiến người sợ hãi, Trưởng công chúa Gia Chân lại được bá tánh thiệt tình kính yêu, lúc này vừa nghe danh hào, lập tức ngừng kích động đồng loạt quỳ đầy đất.
Tiết Lương lạnh buốt cả người, lẩm bẩm: “Không thể nào, Trưởng công chúa Gia Chân sao có thể ở chỗ này?”
Nghênh diện đi tới là một nữ tử cao quý diễm lệ, toàn thân toát ra khí phái không phải người bình thường có thể bắt chước được.

Ngẫm lại, trên đời này có ai gan đủ lớn dám chơi trò mạo danh kiểu này? Đấy là tử tội tru di chín tộc chứ chẳng đùa!
Hồng Văn sửng sốt, cũng theo mọi người hành lễ, lại được Trưởng công chúa Gia Chân tự mình đỡ lên.

Anh chàng nhỏ giọng hỏi: “Không phải Công chúa đi chơi sao?”
Trưởng công chúa Gia Chân trước tiên cẩn thận xem xét Hồng Văn từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện ngoại trừ y phục hơi xộc xệch thì không có ngoại thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào: “Cảm thấy để ngươi một mình ở đây không ổn, cho nên về trước.”
Cũng may mình chạy đến kịp.

Hồng Văn theo thói quen tính sờ sờ mũi, cảm thấy hơi ngượng khi được một cô nương cứu giúp, nhưng sâu tự đáy lòng lại vô cùng vui sướng.
Trưởng công chúa Gia Chân cười cười, nhưng khi xoay người nhìn Tiết Lương thì sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Nếu không nhờ về sớm, bổn cung đâu thể nào xem được trò hay đến vậy?”
Tiết Lương há miệng th ở dốc, nói không ra lời.
Thị vệ bên cạnh Trưởng công chúa lạnh giọng quát: “Lớn mật, thấy Trưởng công chúa mà dám không hành lễ vấn an!”
Trong đầu Tiết Lương ong ong, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không biết Trưởng công chúa giá lâm, ta, thảo dân...”
Trưởng công chúa Gia Chân hơi hất cằm nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lẽo: “Uy phong phủ Định Quốc Công thật lớn, ngay cả ra ngoài dâng hương cũng dám tùy tiện ngược đãi bá tánh! Nha dịch cũng thành tư binh cho phủ Quốc công rồi.”
Tiết Lương chỉ nghe nói Trưởng công chúa có tiếng hiền thục đoan trang, cứ tưởng là một cô gái mềm yếu, không ngờ khi đối phương khai hỏa thì khí thế áp đảo đến vậy, khiến người không dám nhìn gần.

“Công chúa bớt giận, Công chúa nói quá lời, những người này thật sự là...”
Hắn vừa định tiếp tục đổ tội cho Hồng Văn, đột nhiên giật nảy mình, vội ngước mắt nhìn thị vệ vừa rồi che chở Hồng Văn, thấy bộ đồng phục cùng một màu một kiểu với tùy tùng của Trưởng công chúa Gia Chân, tức khắc như bị sét đánh.
Hóa ra, hóa ra là thị vệ của Trưởng công chúa!
Vậy người chống lưng cho Hồng Văn, chính là Trưởng công chúa?!
Ý thức được điểm này, Tiết Lương nhịn không được run lập cập, lông tơ trên người dựng đứng.
Làm sao bây giờ, mình có khả năng gây ra đại họa rồi!
Tiết Lương mà còn sợ tới mức run rẩy thì khỏi cần bàn đến mấy kẻ lâu la.

Ngay từ khi Trưởng công chúa Gia Chân lên tiếng là Lữ Bộ đầu đã xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc này gã đâu còn dám có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ? Trong đầu chỉ quanh quẩn mỗi một câu:
Mạng ta tiêu rồi!
Thấy góc váy Trưởng công chúa Gia Chân di chuyển tới trước mặt, Lữ Bộ đầu run như cầy sấy, dập đầu liên tục: “Công chúa thứ tội!”
Trưởng công chúa Gia Chân đi nửa vòng quanh gã, cười lạnh: “Vị đại nhân này thật quá oai phong, bổn cung coi như mở rộng tầm mắt.

Sau này ngươi đừng vội mở miệng đền đáp triều đình gì đó, cứ nguyện trung thành với phủ Định Quốc Công là đủ.”
Đôi chân nàng lồ ng trong giày thêu bước đi cực nhẹ, nhưng Lữ Bộ đầu lại cảm thấy dường như mỗi một bước chân đang nện trên người mình, chống đỡ không nổi.
Đầu óc gã trống rỗng, không thể thốt ra được tiếng nào, nghe xong ngữ điệu xuyên tim kia không ngừng dập đầu: “Ti chức biết sai, công chúa tha mạng! Ti chức hồ đồ nhất thời, không dám nữa ạ!”
Đôi mắt Trưởng công chúa Gia Chân đảo một vòng từ Lữ Bộ đầu sang Tiết Lương: “Ngươi nhận sai thật mau, nếu đã như thế, bổn cung cho ngươi một cơ hội đoái công chuộc tội.


Chẳng phải ngươi muốn bắt người? Vậy hãy chộp cổ đầu sỏ gây tội đưa tới nha môn, chính mình cũng cởi quan bào tháo mũ ô sa chờ đợi xử lý!”
Tiết Lương bật thốt lên: “Công chúa, tổ phụ ta chinh chiến sa trường...”
Lời chưa nói hết, Trưởng công chúa Gia Chân đưa mắt cho thị vệ, lập tức có người tiến lên bịt miệng trói gô gã lại rồi kéo đi.
Cái thứ ngu xuẩn, phủ Định Quốc Công hiển hách một thời mà đã xuống cấp đến như vậy, một đứa chết còn chưa đủ, muốn kéo theo cả nhà chôn cùng mới hài lòng chứ gì?!
“Phụ hoàng và Hoàng huynh yêu dân như con, chẳng lẽ phủ Định Quốc Công lại là ngoại lệ? Văn võ cả triều ai không có công, nhưng tuyệt đối đâu có lý gì lại dám kể công kiêu ngạo tra tấn bá tánh.” Trưởng công chúa Gia Chân cười nhạo tuyên bố.
Các bá tánh ào ào trầm trồ khen ngợi, cực lực tán dương mỹ đức của Hoàng đế và Công chúa.
Trưởng công chúa Gia Chân thành thạo xử lý đầu sỏ gây tội, tống cổ thị vệ vừa rồi đi theo Hồng Văn hồi cung truyền tin: “Ngươi bẩm báo cho Hoàng Thượng tất cả sự việc phát sinh hôm nay từ đầu chí cuối, không được sót nửa chữ.”
Sau đó quay sang bá tánh: “Mọi người bị sợ hãi rồi, xin hãy yên tâm, Hoàng huynh tất nhiên sẽ xử trí theo lẽ công bằng.”
Dân chúng đều cảm động đến rơi nước mắt, trước tiên quay về hướng hoàng cung dập đầu tung hô vạn tuế, sau đó khấu tạ ân tình của Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu cho mọi người đứng lên, thấy đứa bé bị thương dùng đôi mắt sưng húp nhìn mình chăm chú bèn mỉm cười với bé.
Đứa bé kia đâu bao giờ được gặp một nữ tử cao quý mỹ lệ đến thế? Lập tức đỏ bừng mặt dụi đầu vào ngực phụ thân.
Hồng Văn thấy thế cười to: “Thằng nhóc này.”
Hắn viết một đơn thuốc cho phụ thân đứa bé, bảo ông ta đi bốc thuốc rồi chế thành thuốc mỡ bôi lên mặt con trai, xong xuôi mới đứng dậy nói lời cảm tạ Trưởng công chúa Gia Chân: “Hôm nay ít nhiều gì đều nhờ Công chúa.”
Tiết Lương là thằng điên, lỡ mà vừa rồi thật sự náo động, không biết có bao nhiêu người bị thương!
Trưởng công chúa Gia Chân thấy đứa bé rúc trong lòng phụ thân còn lén nhìn mình, cũng cảm thấy thú vị, bắt chước cách Hồng Văn thường làm giơ tay xoa đầu bé, kêu tuy tùng đưa ít tiền xu cho bé mua kẹo.
“Ngươi đâu giống kẻ không biết lợi hại,” Trưởng công chúa Gia Chân bỗng thu hồi nụ cười, tức giận mắng: “Nếu ta không tới, ngươi thật sự đích thân xông ra?”
Hồng Văn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy cũng đâu thể nào mặc kệ.”
Trưởng công chúa Gia Chân hừ một tiếng: “Nhìn bộ dạng cũng thông minh lắm mà, có sẵn cơ hội cáo mượn oai hùm lại không chịu...”
Hồng Văn cúi đầu nhìn mũi chân, thái độ thành khẩn: “Hạ quan biết sai.”
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nhấc chân bỏ đi: “Sai hay không, có quan hệ gì đến ta? Hừ!”
*******
Bà còm đóng đô ở wattpad.

Tạm gác lại chuyện kế tiếp mọi người ở hội chùa thế nào, nói đến Long Nguyên Đế nhận được tin tức đã sớm giận tím mặt.
“Khốn nạn, ban ngày ban mặt mà chẳng chút kiêng nể, quả thực không coi trẫm ra gì!”
Hồng Văn ra ngoài chữa bệnh từ thiện là được ngài đồng ý, hành động của Tiết Lương chính là vả vào mặt ngài!
“Truyền ý chỉ của trẫm,” Long Nguyên Đế đen mặt ra lệnh, “Đài ty nha môn phải nghiêm thẩm vụ này!”
Đài ty nha môn là tên tắt của “Vọng Yến Đài Tam ty nha môn”, chủ quản trị an của kinh thành.
Vạn Sinh tiếp ý chỉ cất bước đi ngay, đi được vài bước bị gọi lại.
“Còn nữa,” Long Nguyên Đế nhanh chóng sải bước mấy vòng, vịn tay lên khung cửa điểm điểm vài cái thật mạnh, “Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh, Tiết Lương không hề sợ hãi như thế, đâu thể nào trước đây đều trong sạch? Trên dưới phủ Định Quốc Công đâu thể nào trong sạch? Phải tra đến nơi đến chốn cho trẫm! Nếu cần thiết, Lại Bộ cùng xử lý, bất luận kẻ nào cũng không được ngang ngược can thiệp.
Ngoài ra, nếu người phủ Định Quốc Công trình thẻ bài tiến cung, tất cả không gặp!
Phụ Định Quốc Công không biết cách dạy dỗ con cháu, họ hàng trực hệ có chức quan đều bị đình chỉ công tác ngay ngày hôm nay, tạm thời cách chức ở nhà kiểm điểm!”
Long Nguyên Đế lập tức nhận ra đây là một cơ hội tuyệt hảo để xử lý phủ Định Quốc Công, sao có thể tự dưng buông tha?
Không biết sau ngày hôm nay, toàn bộ kinh thành sẽ dấy lên một trận phong ba bão táp khiến người kinh hãi đến độ nào...
Từ góc độ này xem ra, Hồng Văn lại là một viên phúc tướng.
Long Nguyên Đế dừng một chút rồi nói: “Lại mục Hồng Văn của Thái Y Viện bị oan ức, trẫm đâu thể không thưởng phạt phân minh, truyền chỉ, ban hoàng kim trăm lượng.”
Đồng tử của Vạn Sinh co rút kịch liệt một trận, “Vâng, nô tài tự mình đi truyền chỉ.”
Mọi người đều có chung nhận thức Long Nguyên Đế là người hà tiện đến độ nào, bao nhiêu năm chưa hề ban thưởng vàng bạc, hôm nay lại vừa ra tay chính là trăm lượng hoàng kim, có thể thấy được trong lòng khoái chí biết bao nhiêu.
Hồng Văn ơi Hồng Văn, thằng nhóc ngươi thật đúng là quá may mắn!.


Bình Luận (0)
Comment