Thái Y Nhất Phẩm

Chương 24

Dưới ánh hoàng hôn, một khay đựng những thỏi vàng được xếp ngay ngắn tỏa tia sáng mờ ảo.
Tia sáng kia hiển nhiên không quá lóa mắt, nhưng Hồng Văn lại bị choáng váng đến mức tim đập nhanh, cổ họng nghẹn lại, gần như không dám nhìn thẳng.
Cảnh sắc đẹp nhất thế gian cũng chỉ thế này mà thôi!
"Thật sự cho hạ quan?"
Hông Văn khó có thể tin nhìn Vạn Sinh, đôi mắt trợn tròn xoe.
Hai đứa nhóc Bình Bình và An An một trái một phải đồng thanh: "Cho ca ca?"
Hồng Văn cảm khái: "Thật nhiều tiền."
Bình Bình An An nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, "Thật nhiều tiền..."
Vạn Sinh vui vẻ: "Ây da da, Tiểu Hồng đại nhân à, bệ hạ miệng vàng lời ngọc truyền tới phủ kho, sao có thể giả được?"
Hồng Văn lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Hạ quan vẫn chưa thể tin được."
Long Nguyên Đế chẳng những không chán ghét hắn gây rối như trước, thậm chí còn ban thưởng.
Trời thần ơi!
Là thưởng tiền đấy!
Ước chừng một trăm lượng vàng!
Hắn đã quen với cảnh tượng này trong giấc mộng, nhưng đây là hiện thực?
"Cứ như nằm mơ," Hồng Văn thở dài, cuối cùng lại lắc đầu, "Không dám nghĩ tới, không dám nghĩ tới..."
Hắn lại háo hức nhìn Vạn Sinh, vô cùng nghiêm túc hỏi lần thứ vô số: "Thật sự cho hạ quan?"
Vạn Sinh còn chưa kịp trả lời, Hà Thanh Đình đã nhịn không được, thuần thục tặng một chân vào mông hắn, tức giận mắng: "Không tin thì trả lại."
Cầu ban thưởng khó, xin miễn thì quá đơn giản!
"Tin tin tin!" Hồng Văn điên cuồng gật đầu, vòng tay ôm khay thỏi vàng vào lòng, thỏa mãn hít sâu, "Đúng là hương thơm của vàng."
Ôm vàng trong lòng, thật là cảm giác vui sướng khôn tả.
Không ai không yêu tiền, nhưng hiếm có người nào biểu hiện trắng ra như vậy.
Có lẽ thái độ của Hồng Văn quá hào phóng, mặt mày lại xinh trai, khiến người chứng kiến hoàn toàn không cảm thấy hắn tục tằng, ngược lại trông thẳng thắn đáng yêu.
Mọi người đều cười ồ, bà cụ Hà cười ha hả: "Tốt tốt tốt, hãy tích cóp sau này cưới vợ."
Trong đầu Hồng Văn nhanh chóng xẹt qua một bóng hình xinh đẹp, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng lắc đầu, thầm mắng chính mình si tâm vọng tưởng.

Vạn Sinh nói vài câu cát tường, Hà Nguyên Kiều giữ lại dùng trà.
Vạn Sinh vốn là người cơ trí, hiện giờ càng thêm thân thiện, vội cảm tạ, nhân tiện bán ra một nhân tình: "Phủ Định Quốc Công tất nhiên không chịu ngậm bồ hòn, nói không chừng sẽ đến tới cửa bái phỏng, quý vị không cần để ý, bệ hạ đã có quyết định."
Trong lòng Hà Thanh Đình khẽ động, ý thức được Long Nguyên Đế muốn mượn đề tài, chắp tay cảm ơn Vạn Sinh: "Đa tạ công công đề điểm."
Vạn Sinh cười đáp lễ, nhìn trời: "Đã không còn sớm, tạp gia không tiện trì hoãn thêm.


Quý vị tiền đồ vô lượng, bữa trà này về sau càng có nhiều cơ hội để uống."
Nhiều cơ hội uống trà, dĩ nhiên trong cung ban thưởng nhiều, nếu không một Đại Tổng quản thái giám đâu thể tùy ý xuất nhập hoàng cung.
Mọi người đều nghe ra ý tại ngôn ngoại, thuận thể tiếp nhận ân tình này, vây quanh đưa Vạn công công ra cửa.

Bình Bình An An tuổi nhỏ, chả có hứng thú mấy với vàng bạc, sờ mó thỏi vàng một chút rồi chán ngay.

Hai bé chê mấy thỏi vàng vừa cứng vừa lạnh vừa nặng, ngược lại yêu thích ôm không rời tay tượng đất Hồng Văn mua cho, hi hi ha ha chơi đóng vai gia đình.
Sau khi nghe Hồng Văn thuật lại chuyện xảy ra ban ngày, Hà Thanh Đình xụ mặt cốc đầu hắn một cái: "Trưởng công chúa mắng không sai, trí thông minh của ngươi biến đi đâu rồi?"
Nào là Hoàng tử, Công chúa, không thôi thì Tạ Uẩn, thuận tay lôi người nào ra mà không đủ hù thiên hạ? Làm gì tới nỗi lâm vào tình cảnh nguy hiểm đến vậy?
Hồng Văn ôm đầu không dám than đau, chỉ lí nhí, "Tại cháu chưa bao giờ thử..."
Từ nhỏ hắn đã cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, đâu từng có bất kỳ chỗ dựa hay sự giúp đỡ nào, biết bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết đều do tự mình thoát ra.

Hôm nay chỉ là đánh nhau mà thôi, dĩ nhiên không thể nghĩ tới trên đời còn có chiêu "Dựa thế".

Nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của hắn, ai còn nhẫn tâm trách móc nặng nề?
Hà Thanh Đình hung hăng lườm hắn vài lần, khi mở miệng giọng điệu đã hòa hoãn rất nhiều: "Có bị thương không?"
Hồng Văn lập tức như chú chó con, ngẩng phắt đầu lên vui sướng nói: "Không ạ! Trưởng công chúa tới kịp thời, khiến Tiết Lương và đám lâu la sợ quá sức."
Nghe nhắc đến Trưởng công chúa Gia Chân, bàn tay đang phe phẩy quạt hương bồ của Hà Nguyên Kiều chựng lại một chút, lặng lẽ nhướng mày.
Bà cụ Hà kéo Hồng Văn xoay tới xoay lui kiểm tra từ đầu đến chân, thậm chí còn niệm A Di Đà Phật: "Bọn chúng không biết tốt xấu thì thôi, sao cháu có thể giống bọn chúng? Lỡ như va chạm thành thương tật, đi chỗ nào mua thuốc hối hận!"
Hồng Văn cũng không ngại phiền, ngoan ngoãn để bà cụ lôi kéo: "Vâng, cháu biết rồi ạ."
Vào chơi với bà còm ở wattpad.

Hà gia tuy không thích khoe khoang, nhưng được Long Nguyên Đế ban thưởng hoàng kim thật sự rất hiếm, cho nên dù là để bày tỏ lòng biết ơn thì cũng không tiện im ắng quá mức.
Đầu tiên mọi người treo hai dây pháo đỏ tươi ngoài cửa, cảm tạ hàng xóm tới chúc mừng, đặc biệt phát rất nhiều điểm tâm bánh ngọt.

Sau đó cũng không tổ chức yến hội, chỉ kêu phòng bếp đi mua gà vịt béo thịt cá tươi, nấu một bàn tiệc trong gia đình.
Hà Thanh Đình đào ra một vò rượu hảo hạng mà ông đã trữ trong hầm nhiều năm, ngay cả bà cụ Hà xưa nay không thích rượu cũng uống một ly.
Bình Bình rất hiếu kỳ, thấy các trưởng bối vui vẻ hăng hái uống rượu, thầm nghĩ chắc rượu phải cực kỳ ngon, lòng nhóc ngứa ngáy khó nhịn, tựa vào đầu gối phụ thân quan sát không chớp mắt.
Hà Nguyên Kiều cười chấm đầu đũa vào rượu cho nhóc nếm thử, cậu nhóc hí hửng li3m ngay, kết quả òa khóc lớn: "Cha hư, cay quá!"
Mọi người cười ồ.
Nhà bà còm ở wattpad.


Buổi tối dỗ bọn nhỏ ngủ xong, Hà Nguyên Kiều đến gõ cửa phòng Hồng Văn, đi vào mới phát hiện cậu nhóc kia đang chơi chồng thỏi vàng thành tháp.
Hà Nguyên Kiều bật cười, đè đầu hắn lắc lắc: "Bao lớn rồi, còn chơi trò này."
Hồng Văn cười khúc khích, đẩy tháp vàng đổ xuống, cảm thấy mỹ mãn nghe tiếng thỏi vàng va chạm, nghiêm túc nói: "Huynh không hiểu đâu."
Nghe tiếng vang này, hắn có thể ngủ ngon.
"Ta đúng là không hiểu," Hà Nguyên Kiều quen cửa quen nẻo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, "Không hiểu đệ và Trưởng công chúa Gia Chân rốt cuộc đến đâu rồi?"
Tay Hồng Văn đang đùa nghịch thỏi vàng run lên, kim tháp mới vừa chồng một nửa đổ sụp.
Hắn vội vàng thu dọn: "Cái gì mà đến đâu rồi? Đệ nghe không hiểu."
Hà Nguyên Kiều dùng cây quạt điểm điểm trên trán cậu chàng: "Nhóc tì đừng giả thần giả quỷ trước mặt ta, ta là người từng trải, chuyện gì mà chẳng biết?"
Vẻ mặt Hồng Văn co quắp, vẫn cố mạnh miệng: "Huynh đừng nói bậy, làm hư thanh danh cô nương nhà người ta.

Chỉ là ngẫu nhiên Công chúa trở về, thuận tiện..."
Hà Nguyên Kiều chậc chậc vài tiếng: "Có thể nói ra lời này, đủ chứng tỏ đệ không hiểu gì về Trưởng công chúa Gia Chân."
Hồng Văn ngẩn ra: "Là sao?"
Hà Nguyên Kiều giải thích: "Trên đời này rất nhiều người có lời nói và việc làm không đồng nhất, có người mặt lạnh tâm nóng, có người mặt ấm tâm lạnh.

Thế nhân đều nói Trưởng công chúa Gia Chân dịu dàng hòa nhã, nhưng ta vào Thái Y Viện chừng ấy năm, chưa bao giờ nghe nói Công chúa chủ động giúp ai."
Càng miễn bàn từ bỏ cơ hội du ngoạn hiếm có, quay trở lại ra mặt cho người khác.
Còn gì mà không rõ?
Hồng Văn sửng sốt, mân mê thỏi vàng một cách vô ý thức hồi lâu, không biết nên nói gì.
Một lúc sau, hắn mới rầu rĩ lên tiếng: "Đệ cũng không biết phải thế nào, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ là...!có thể nhìn Công chúa cười là đệ rất vui; biết được Công chúa cố ý quay trở về, trong lòng đệ vô cùng mừng rỡ, tựa như bước trên mây..."
Nói tới đây, Hồng Văn bối rối gãi đầu, nhìn Hà Nguyên Kiều như đang xin giúp đỡ: "Huống chi, đấy là Công chúa cao cao tại thượng, đệ chỉ là Tiểu Lại mục thất phẩm, quân thần khác biệt, có lẽ cảm xúc của đệ chỉ xuất phát từ lòng kính trọng?"
Nếu ở lúc bình thường, lời này Hồng Văn quả quyết không dám nói, nhưng đêm nay uống vài chén rượu, men say bốc lên đầu khiến thần trí mơ màng bay bổng, hèn chi có câu uống say thì nói thật.
Kính trọng? Mệt thằng nhóc này có thể tìm ra lý do lừa mình dối người.

Hà Nguyên Kiều không đáp mà hỏi lại: "Vậy đệ đối với bệ hạ, đối với Thái Hậu, Hoàng Hậu, cũng có cảm xúc này?"
Ngươi thử tặng bệ hạ cái tượng đất đồ chơi xem sao!
Hồng Văn ngớ ra, chợt ủ rũ cúi đầu.
Chẳng lẽ...
Thấy hắn như vậy, Hà Nguyên Kiều bật cười: "Thật ra cũng không có vấn đề gì, một khi trưởng thành thì chuyện nam nữ yêu nhau là đương nhiên.

Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đệ đã đến tuổi, nếu không hề có ý nghĩ này mới là lạ."
Chỉ là không ngờ thằng nhóc nhìn khù khờ nhưng khi ra tiếng thì thật kinh người, thình lình nổ tung một trái pháo đại.
Người ta là Công chúa đấy! Còn không phải chỉ là một Công chúa bình thường.
Cũng không phải hắn coi thường Hồng Văn, nhưng xét về dòng dõi xuất thân của hai bên thì thực sự cách nhau xa lắc xa lơ.
Nếu là một người nào khác, gia đình họ lập tức có thể chuẩn bị sính lễ tới cửa cầu hôn, nhưng trường hợp này?
Hơn nữa...!vị Công chúa kia tuyệt đối không tầm thường, chẳng ai biết rốt cuộc trong lòng vị công chúa cao quý nghĩ thế nào.
Lỡ người ta chán quá không biết làm gì, muốn tùy tiện chộp một cậu nhóc ngốc đùa chơi? Nếu đứa nhỏ ngốc này lơ ngơ rơi vào...
Nghĩ đến đây, Hà Nguyên Kiều nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Chuyện này đệ không cần quá lảng tránh, tuy nhiên cũng không nên quá cưỡng cầu, vạn sự tùy duyên."
Thấy Hồng Văn mở to đôi mắt mờ mịt, Hà Nguyên Kiều thở dài, ấn đầu hắn vò vò: "Đồ ngốc..."
Cậu nhóc này trưởng thành trong môi trường quá mức đơn thuần, chợt gặp phải loại sự tình này, thật sự làm khó hắn rồi!
"Thôi được, coi như hôm nay ta chưa nói gì," Hà Nguyên Kiều đứng dậy, "Ngủ đi!"
Hồng Văn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nước đổ khó hốt, huynh đã nói ra hết rồi..."
Hà Nguyên Kiều bật cười, phe phẩy quạt hương bồ rời phòng.
Sau khi ra ngoài, Hà Nguyên Kiều dần dần thu lại vẻ tươi cười, khép quạt lại đập vào lòng bàn tay vài cái, quay đầu đi về hướng phòng ông cụ.
Hà Nguyên Kiều vừa định gõ cửa thì đã nghe một tiếng kẽo kẹt, cửa được mở ra từ bên trong, Hà Thanh Đình liếc về phía gian phòng của Hồng Văn: "Vào đi."
Thăm nhà bà còm ở wattpad.

Vốn dĩ Hồng Văn được ban thưởng nên rất sung sướng, ngặt nỗi lời nói vừa rồi của Hà Nguyên Kiều lại khiến hắn trằn trọc không ngủ được.
Đêm đã khuya, ánh trăng như nước, giống màn sương mù xuyên qua giấy dán cửa sổ mỏng, bao phủ lên thỏi vàng trên bàn vầng sáng lung linh.
Hồng Văn không thể ngủ được, lật qua lật lại trên giường như chiên bánh tiêu, hai chân đạp loạn trong ổ chăn một hồi rồi bực bội bò dậy, lấy từ trong túi áo mặc ban ngày ra một chiếc còi tre hình chú chim nhỏ và một tượng đất sét.
Tượng đất này là hắn lén mua, màu đỏ rực, cười tủm tỉm.
Hắn đặt chiếc còi tre và tượng đất đứng song song cạnh nhau, nằm sấp trên giường ngắm nghía hồi lâu, chìa ngón tay mê muội chạm vào chúng vài cái rồi giống như bị phỏng vội rụt về.
Ôi chao, rốt cuộc ta đang nghĩ gì thế này?!
Đấy là Trưởng công chúa!
Hồng Văn tự cốc thật mạnh lên trán mình, sau đó lập tức nhe răng trợn mắt xoa xoa.
Đau đau đau!
Hồng Văn thở dài.
Hóa ra nàng nói không sai, nên đau vẫn sẽ đau, có than cũng vô dụng.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ, đã canh bốn rồi.
Ngủ đi ngủ đi!
Hồng Văn bỗng buông tha chính mình, lật người nằm xuống, kéo chăn lên.
Ngủ mơ thì không cần sầu lo bất cứ điều gì!
Sau một lúc lâu, một cái đầu bù xù lại từ trong chăn ló ra, nhanh chóng nhìn về phía góc bàn.
Nơi đó có một chú chim nhỏ đứng song song với tượng đất đỏ tươi, kề sát bên nhau.


Hi hi, ngủ thôi!
********
Bà còm đóng đô ở wattpad.

Tối hôm qua ngủ không ngon, sáng hôm sau dậy sớm, Hồng Văn tựa như một quả dưa chuột héo, hai mắt không mở ra được.
Cô bé An An xáng lại: "Ô, đôi mắt ca ca đỏ thế!"
Hồng Văn ôm cô bé dụi dụi: "Buồn ngủ quá à, buồn ngủ quá à buồn ngủ quá aaaa..."
Hà Nguyên Kiều vừa định cười thì thấy Hồng Văn híp mắt nhìn sang, trên mặt hiện đầy sự trách móc:
Hừ, ai quấy rầy giấc mộng của đệ?!
Hà Nguyên Kiều: "...!"
Là ta!
Không ngủ ngon nên cũng không có tâm trạng ăn uống, bà cụ Hà nhìn Hồng Văn bằng ánh mắt trìu mến gần như muốn hóa thành dòng nước chảy ra: "Đứa bé ngoan, sao ăn ít như thế, hay là bệnh rồi? Mau tự bắt mạch cho mình xem nào!"
Hà Nguyên Kiều nhịn không được xen mồm: "Hắn đã ăn hai chén cháo, sáng tinh mơ ăn vậy không ít đâu ạ."
Bà cụ Hà mắt điếc tai ngơ: "Đang tuổi lớn mà, ăn không vô sao cao lên được? Thôi, buổi tối trở về bà hầm cho cái chân giò tẩm bổ nhá!"
Hà Nguyên Kiều: "..."
Rốt cuộc ai mới là cháu ruột!
Hồng Văn đắc ý dào dạt nhìn ông anh khịt mũi một tiếng, cố ý kéo tay bà cụ làm nũng: "Cháu muốn ăn đuôi heo cơ."
Người lớn tuổi, thích nhất được con cháu nũng nịu với mình, bà cụ Hà vui như tết: "Được được được, hầm đuôi heo."
Hồng Văn lại nói: "Phải hầm đến nát nhừ, bà nhé!"
Bà cụ cười ha hả gật đầu, đặc biệt dặn dò phòng bếp, "Nghe được chưa, hôm nay nhớ mua thêm củi mà dùng."
Hồng Văn hướng về phía Hà Nguyên Kiều làm mặt quỷ.

Hà Nguyên Kiều đơ mặt lùa cơm.
Xì, thằng nhóc thúi này chả biết thẹn là gì!
Ăn sáng xong, ba người cùng nhau lên xe ngựa đi Thái Y Viện, sau đó ở cửa cung gặp được xe ngựa treo huy hiệu phủ Định Quốc Công.
Hà Nguyên Kiều chọc chọc cánh tay Hồng Văn, đưa mắt ra hiệu về phía người bước xuống xe ngựa bên kia.
Hồng Văn vừa ngẩng đầu, đối diện với Định Quốc Công Tiết Dũng vừa bước xuống đất.
Tầm mắt hai người giao nhau, chưa ai mở miệng trước.
Ánh mắt Tiết Dũng lập tức trở nên bén nhọn.
Nếu ánh nhìn ác ý có thể hóa thành dao nhỏ, e rằng hiện tại Hồng Văn đã sớm là một đống thịt vụn.
Hồng Văn đột nhiên không buồn ngủ chút nào.
Hắn sửa sang lại quan phục, thoải mái hào phóng hành lễ với Tiết Dũng ngay trước mặt các đồng liêu đang chờ xem kịch vui trước cửa cung: "Công gia mạnh giỏi."
Cháu nội ruột bị bắt bên đường, hiện tại vẫn nhốt trong nhà lao của Đài ty nha môn không thả, trong một đêm náo động đến mức dư luận xôn xao, quả thực vô cùng nhục nhã.
Tiết Dũng tiến lên vài bước, âm trầm nói: "Tên nhóc ngươi giỏi lắm."
Hồng Văn nhe răng cười, vô cùng khiêm tốn: "Đa tạ Công gia khích lệ, hạ quan thẹn không dám nhận!".


Bình Luận (0)
Comment