Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Vy Phi
Tiết tử
Lạt mềm buộc chặt, đầu tiên cố ý buông ra để nới lỏng đề phòng, sau đó từng bước nghe ngóng rồi hoàn thành mục đích.
Cao thêm một bậc, làm tan rã ý chí, để đối phương sụp đổ mất mạng chỉ sau một chiêu.
1.
Gặp lại
Từng tiếng pháo vang lên trước cửa Đường Lê cung, cảnh tượng vô cùng phồn hoa, náo nhiệt.
Mạch Ca nhấc rèm cửa lên, mặc dù trên mặt nữ tử ở giường nhỏ mệt mỏi rã rời nhưng lại cười như hoa xuân, khuôn mặt xinh đẹp được ánh sáng rực rỡ chiếu vào làm nổi bật lên vẻ dịu dàng thanh tú.
Sáng nay, tin vui Anh Phi sinh đôi hai Hoàng tử truyền khắp hậu cung, Hoàng thượng cực kỳ kích động vui vẻ, lập tức tấn phong nàng ta làm Anh Quý phi, toàn cung chúc mừng.
Hai vị tiểu Hoàng tử cũng được ban tên Nguyên Thụy, Nguyên Cảnh.
Thụy là cát tường, Cảnh là ngọc quý, đều là chữ tốt hiếm có.
Vinh quang tối cao như vậy, Mạch Ca mừng thay cho nàng ta.
"Chúc mừng Anh tỷ tỷ." Mạch Ca nhìn tiểu Hoàng tử đang ngủ say, vui vẻ nói: "Trước đây ta đã nói Anh tỷ tỷ có tướng quý nhân, hôm nay cuối cùng được chứng thực, có hai vị tiểu Hoàng tử ở bên tỷ tỷ cùng chung phúc trời, thật đáng mừng."
Anh Quý phi cười ngượng ngùng: "Muội chỉ nói ngọt.
Nhưng mà nói thật, bổn cung rất cảm kích trời xanh có đức hiếu sinh, ban tặng bọn nó cho bổn cung.
Ta vốn tưởng rằng đời này vô phúc, nhưng hôm nay có hai tiểu oan gia này, cả đời này, ta đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi." Nàng ta nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má hai vị tiểu Hoàng tử, ánh mắt cưng chiều, tình thương của người mẹ tràn ngập khắp nơi.
Đang nói chuyện, ngoài cửa có một tiểu cung nữ bưng chén thuốc nóng hầm hập đi về phía các nàng.
Giọng của nàng ta non nớt thanh thúy, như chim hoàng anh ngoài cửa sổ: "Quý Phi nương nương, ngài nên uống thuốc rồi!"
Giọng nói này như một cây thương dài đột nhiên đâm vào trong lòng Mạch Ca.
Mạch Ca nâng mắt nhìn chằm chằm tiểu cung nữ trước mặt, giống như nàng chỉ cần chớp mắt một cái thì người kia sẽ biến mất.
Tiểu cung nữ này không phải người ngoài, đúng là thân muội muội trước khi nàng trọng sinh.
Từ bảy năm trước, Thục Phi hại chết phụ mẫu nàng, tiểu muội Lạc Nguyệt may mắn chạy trốn, Hoàng hậu tìm dưỡng phụ dưỡng mẫu cho nàng, đổi tên đổi họ sống ở kinh đô Nam Giao.
Hôm nay, bảy năm trôi qua, thiếu nữ đã thành cô nương duyên dáng yêu kiều, thậm chí trên khuôn mặt còn có vài phần xinh đẹp linh động, hoạt bát đáng yêu giống Lạc Mai ngày trước.
Tròn bảy năm, Mạch Ca chưa từng gặp lại muội muội, thậm chí không dám nghĩ tới.
Từ lâu, hai người bọn họ từ người thân biến thành xa lạ.
Vì an nguy của tiểu muội, Mạch Ca vẫn luôn chịu đựng không đi tìm người, càng không để cho người ta nói cho muội ấy biết mình còn sống.
Nàng của quá khứ đã sớm chết rồi mà tiểu muội cần phải quên đi tất cả, bắt đầu lại lần nữa.
Mạch Ca nhìn tiểu cung nữ, cỗ ấm áp nhanh chóng tràn lên viền mắt, nàng miễn cưỡng kìm chế không khóc lên.
Vốn tưởng rằng không bao giờ gặp lại nhưng không ngờ sẽ gặp nhau, nhiều năm như vậy, uổng cho nàng là trưởng tỷ lại bỏ mặc thân muội muội không quan tâm.
Nếu vài chục năm sau xuống suối vàng, nàng phải ăn nói thế nào với phụ mẫu đây?
Áy náy cùng thương yêu đan xen dưới đáy lòng, qua lúc lâu, nàng mới dời tầm mắt khỏi đôi mắt sáng rực của tiểu muội muội.
Anh Phi thấy vẻ mặt nàng không đúng, quan tâm hỏi: "Muội làm sao vậy? Mắt tự nhiên đỏ lên kìa?"
Mai Tâm cũng không biết quá khứ của Mạch Ca, vội vàng hỏi: "Nương nương, hay là thân thể không thoải mái?"
Mạch Ca lắc đầu, cười nhạt hỏi: "Anh tỷ tỷ, tiểu cung nữ này nhìn lạ quá, sao tới hầu hạ bên tỷ tỷ vậy?"
"À, muội nói Phục Linh hả? May mà có nàng ấy cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, bổn cung mới có thể thuận lợi sinh Hoàng tử." Anh Phi tán thưởng liếc nhìn Phục Linh, tiếp đó giải thích: "Tháng trước bổn cung sai người chọn lấy một cung nữ hiểu y thuật từ trong Nội Thị giám ra.
Vừa hay nàng ấy mới vào cung, bổn cung thấy nàng ấy thông minh nhanh nhẹn.
Phụ thân nàng ấy là lang trung nên từ nhỏ nàng ấy đã học được ít nhiều, có nàng ấy luôn ở bên chăm sóc từ ăn uống đến điều trị.
Bổn cung rất an tâm."
Cuối cùng, Anh Quý phi còn vuốt ve gò má của mình, cười duyên nói: "Muội xem, mấy ngày này có nàng ấy, da dẻ của bổn cung cũng mượt mà lên không ít."
Phục Linh nghe vậy, vội vàng lắc đầu biện hộ: "Rõ ràng dáng người Quý phi nương nương thướt tha, tuyệt đại phong hoa!" Giọng nói của nàng ấy ngây thơ non nớt chọc cho Mạch Ca cùng Anh Quý phi bật cười.
"Có đôi lúc, bổn cung thấy tính tình tiểu nha đầu này rất giống muội." Anh Quý phi cười nhìn Mạch Ca, nàng ta bỗng nhớ ra cái gì đó, còn nói: "Ít ngày nữa muội cũng lâm bồn.
Nếu tin tưởng, bổn cung có thể nhường tiểu nha đầu này sang bên muội hầu hạ.
Đừng nhìn tuổi nàng ấy còn nhỏ nhưng hiểu biết cũng không ít đâu."
Tất nhiên Mai Tâm từ chối, nàng ấy không cho phép người xa lạ tiếp cận chủ tử, chủ tử sắp đến ngày sinh, nhỡ đâu là người có lòng xấu xa thì có hối cũng không kịp.
Huống chi chủ tử cảnh giác hơn nàng ấy nhiều.
Lúc trước phi tần khác muốn đưa người vào Hàm Phúc cung, cuối cùng đều bị chuyển đi, đừng nói là tiểu cung nữ mới thấy lần đầu này.
Nhưng nàng ấy không ngờ Mạch Ca lại luôn miệng đồng ý, vẻ vui thích hiện lên hết: "Anh tỷ tỷ đã có lòng, ta đây xin nhận."
Mai Tâm sốt ruột nói: "Nhưng mà nương nương, nàng ấy..."
Mạch Ca ngắt lời nàng ấy, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Ta vừa thấy nàng ấy đã rất thích, có nàng cùng với ngươi, ta rất yên tâm."
2.
Nhạy bén
Không thể không nói, mặc dù Phục Linh nhỏ hơn Mai Tâm một tuổi nhưng tính tình lại ổn thỏa, làm việc lưu loát.
Mà nàng ấy lại được dưỡng phụ dạy dỗ bồi dưỡng nên rất có tâm đắc với y thuật.
Về điểm ấy, trái lại tỷ muội Mạch Ca liền tâm, có cùng hứng thú.
Có Phục Linh hầu hạ, mỗi ngày Mạch Ca đều uống thuốc bổ, được nuôi đến mặt hồng hào bóng mượt.
So với vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết lúc trước, tuy hiện tại nàng đẫy đà hơn chút nhưng lại nhiều thêm vài phần quyến rũ phong tình sau khi hoài thai.
Hoàng thượng sủng ái nàng sâu hơn trước.
Mạch Ca lại càng coi trọng Phục Linh, chẳng những đề bạt làm cung nữ nhất đẳng mà còn càng đặc biệt chiếu cố nàng ta.
Hoàng thượng ban thưởng xuống đều sẽ chia cho nàng ta một nửa.
Người khác chỉ cho rằng Phục Linh giỏi nịnh hót, chỉ có trong lòng Mạch Ca hiểu rõ, đây là nàng đang đền bù thiệt thòi cho Phục Linh mấy năm nay.
Nhưng coi trọng thì coi trọng, Mạch Ca vẫn có chút ngăn cách với Phục Linh.
Dù sao nhiều năm không gặp, nếu bị người có tâm lợi dụng đối phó với đứa nhỏ trong bụng nàng thì sẽ mất nhiều hơn được.
Huống chi lúc hỏi vì sao nàng ta vào cung, vẻ mặt nàng ta vẫn luôn phức tạp, lời nói quanh co.
Cho nên chỉ để Phục Linh hầu hạ ở ngoại điện, nội thất vẫn là Mai Tâm hầu hạ.
Cho dù như thế, Mai Tâm vẫn cảm thấy chua chua.
Vốn nàng mới là cung nữ đắc lực nhất bên người chủ tử, hiện giờ một tiểu nha đầu mới vào cung thế mà lại thay thế được một nửa vị trí của mình, nàng không cam lòng.
Nàng không hiểu, trong cung chưa bao giờ thiếu nô tài ổn trọng lão luyện, rốt cuộc chủ tử nhìn trúng Phục Linh ở chỗ nào?
Mãi đến khi, Mạch Ca thiếu chút nữa bị rơi thai thì mới làm Mạch Ca cùng Mai Tâm hoàn toàn tin tưởng Phục Linh.
Ngày hôm đó, Mạch Ca đến Phật đường cầu phúc cho long duệ trong bụng.
Không biết vì sao, tượng Phật đột nhiên đổ ập về phía nàng.
Mắt thấy tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc, Phục Linh nhào lên che cho nàng, còn nàng ta thì bị tượng Phật đè lên, gãy xương đùi phải.
Mà cú ngã này nặng nề, Mạch Ca đau bụng chảy máu, Mai Tâm hô to gọi ngự y.
Mạch Ca ôm bụng nhỏ nhìn chằm chằm tượng Phật, vừa lo lắng cho long duệ trong bụng, lại đau lòng cho Phục Linh dùng thân chắn cho nàng.
Rốt cuộc là ai hại nàng?
Khoảng cách từ Thượng Dược cục đến Phật đường xa xôi, nhìn thấy sắp vô vọng rồi, Phục Linh từ trên mặt đất bò lên, không màng đau đớn ở đùi, lập tức nhảy vào phòng bếp nhỏ, nghiền quả phật thủ nấu canh, cho thêm bát trân[1], cây ích mẫu.
Sau khi sắc xong cho Mạch Ca uống, đau đớn biến mất, long duệ cũng giữ lại được.
Mà Phục Linh cuối cùng cũng đau quá mà ngất đi.
[1] Bát trân: Tám loại thức ăn quý giá.
Mai Tâm bị sự gan dạ, sáng suốt và dũng khí của Phục Linh làm chấn động, cũng tự cảm thấy mình hẹp hòi, đều là nô tì của chủ tử hẳn nên nâng đỡ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực.
Khi ngự y chạy tới, khen Phục Linh phản ứng nhanh, còn nói phương thuốc của nàng ấy hay, trong cung lại có tiểu cung nữ am hiểu trị bệnh như vậy.
Đợi thân thể Mạch Ca ổn định thì ngự y mới nối xương đùi phải cho Phục Linh.
Lúc ấy, bắp chân của nàng ta đã phù thũng không ra hình dáng gì từ lâu, ngay cả ngự y cũng sợ hãi than sao nàng ta có thể chịu đựng lâu như vậy.
Nàng ta lại cười nói: "Vết thương của nô tì không tính là gì cả, nhưng nương nương lại không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Lúc này, Mạch Ca đã rơi lệ, muội muội thiện lương như vậy, vậy mà mình lại có lòng nghi ngờ muội ấy, vừa hổ thẹn vừa cảm động, nàng ra lệnh cho ngự y nhất định phải dùng dược liệu tốt nhất chữa chân cho nàng ta.
Hoàng hậu cũng vui mừng thay cho Mạch Ca vì có muội muội như vậy.
Nàng và Mạch Ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết được quá khứ của Mạch Ca, cũng là nàng sai người đưa Lạc Nguyệt cho một nhà lang trung nuôi dưỡng, từ đó đổi tên Phục Linh.
Vốn muốn cho Phục Linh cuộc sống không sầu không lo, cũng không biết nàng ta lại vào cung thành một tiểu cung nữ.
Đợi sau khi cung nhân đưa Mạch Ca về tẩm cung, Hoàng hậu mới hỏi Phục Linh lý do, nàng ta chỉ có vẻ bi thương cắn môi không nói.
Dưới sự truy hỏi mãi của Hoàng hậu, nàng ấy mới chậm rãi nói ra.
Nói đến dưỡng phụ của nàng ấy được Lý Nhượng, Ủy thự Hộ quân Tham lĩnh[2], thỉnh cầu đi chữa bệnh cho Tam di thái của ông ta.
Không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy trên người Tam di thái cắm một cây chủy thủ.
Lúc đó trong phòng không có người, một chớp nhoáng tiếp đó, Lý Nhượng mang theo tôi tớ vọt vào.
Dưỡng phụ nàng bị quan trên phán tội giết người, bắt vào ngục giam.
[2] Là chức quan ở hộ quân doanh Bát Kỳ triều Thanh.
Ngang với Phó Hộ quân Tham lĩnh.
Được tuyển chọn từ trong quân làm trợ thủ cho Hộ quân Tham lĩnh.
Phục Linh vừa lau nước mắt vừa thút thít: "Phụ thân nô tì là người thành thật, một lòng trị bệnh cứu người, sao có thể giết người chứ? Huống chi Tam di thái kia với phụ thân cũng không quen biết, nô tì có giải thích thế nào với Tri châu phụ trách án này cũng vô dụng.
Nửa tháng sau phụ thân sẽ bị chém đầu, nô tì cũng không còn cách nào mới muốn vào cung tìm cơ hội gặp mặt Hoàng thượng, cầu xin lật lại bản án."
"Nhất định là quan lại bao che cho nhau!" Mai Tâm ghét ác như thù, càng thêm đồng tình với những gì Phục Linh đã trải qua: "Ngươi yên tâm, có Hoàng hậu nương nương và chủ tử làm chủ cho ngươi.
Ít ngày nữa phụ thân ngươi sẽ được rửa sạch oan khuất."
Hoàng hậu gật gật đầu: "Tuy là hậu cung không thể can thiệp vào tiền triều, nhưng án oan mạng người như vậy thì không thể không quản.
Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ lập tức đi Cần Chính điện báo cáo việc này với Hoàng thượng."
Mạch Ca vạn lần không thể ngờ được muội muội lại gặp phải biến cố này, nàng vừa vội vừa đau lòng, lập tức hỏi Phục Linh: "Sau khi phụ thân ngươi được cứu ra, ngươi có tính toán gì không?"
Phục Linh tự hỏi trong chốc lát mới nói: "Nô tì đã vào cung thì sẽ hầu hạ nương nương thật tốt.
Đợi đến năm 25 tuổi lại ra cung hiếu kính phụ mẫu."
Mạch Ca định nói sẽ cho phép nàng ta ra cung trước thời hạn, lại thấy nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống, trên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt vội vàng hỏi: "Hay là nương nương không cần nô tì nữa ạ?"
"Sao có thể chứ?" Mạch Ca vội lắc đầu đỡ nàng ấy đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, đau lòng nói: "Ta vốn muốn để ngươi sớm đoàn tụ với phụ mẫu.
Nếu ngươi khăng khăng muốn ở lại, ta tất nhiên vui mừng.
Từ nay về sau, ngươi và Mai Tâm hầu hạ ở nội thất."
Phục Linh cực kỳ vui mừng: "Phụ thân nô tì đã từng nói làm việc phải đến nơi đến chốn, nô tì nhất định sẽ dùng hết toàn lực hầu hạ nương nương."
3.
Nguyên Ý
Tối nay là mười lăm, Hoàng thượng theo lệ hẳn sẽ ngủ ở Phượng Nghi cung, nhưng Hoàng hậu lo lắng cho Mạch Ca, bèn phái người truyền lời để Hoàng thượng đừng qua đây.
Lúc này, Xuân Trúc cầm đèn, ánh nến đốt lên soi sáng toàn bộ tẩm điện.
Nàng quay đầu lại thấy dáng vẻ của chủ tử không yên, hương Thủy Hợp mới điều chế một nửa gác ở bên, Hoàng hậu cầm áo bông nhỏ tự tay khâu vá mà phát ngốc.
Xuân Trúc biết chủ tử lại đang nhớ về đứa nhỏ đã mất.
Chủ tử thích trẻ con như vậy, hiện giờ trong cung, Anh Quý phi, Thần Phi lần lượt sinh con, chỉ có mình chủ tử dưới gối trống không, không khỏi thương cảm.
Nàng từng nhiều lần khuyên chủ tử giữ Hoàng thượng lại, tuy bệ hạ chỉ có tình với Thần Phi nhưng dù sao chủ tử cũng là Trung cung, muốn một đích tử cũng không có gì là quá cả.
Nhưng chủ tử không muốn, tính tình chủ tử bướng bỉnh như vậy, không muốn chịu thiệt.
Từ sau khi thanh mai trúc mã Yến Hồi chết đi, tâm Hoàng hậu cũng chết theo.
Nàng và Hoàng thượng danh nghĩa là phu thê, nhưng từ lâu đã bằng mặt mà cách lòng, giữa hai người họ tựa như cách nhau vực sâu vạn trượng, không bao giờ có thể tới gần nhau.
Mà quãng đời còn lại sau này, Hoàng hậu đều sống trong kỷ niệm ít ỏi nhớ nhung Yến Hồi.
Xuân Trúc vừa vào nội thất tìm một cái chăn đắp lên người Hoàng hậu thì nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt của trẻ con: "Nhi tử Nguyên Ý thỉnh an mẫu hậu." Đây là Nhị Hoàng tử Nguyên Ý.
Xuân Trúc lập tức tỏ vẻ không vui, Hoàng hậu nhìn thấy thì vỗ vỗ tay nàng ý bảo đừng làm khó đứa nhỏ rồi nói: "Mau để Nguyên Ý vào."
Xuân Trúc rất không thích Nguyên Ý, mẫu thân nó là Tuyên Phi, có câu con trai giống tính mẹ, Tuyên Phi làm nhiều việc ác, con trai của nàng ta tất nhiên cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng Hoàng hậu lại không để bụng, còn nói dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ nếu có thể dạy dỗ tốt thì sau này ắt sẽ nên người.
Hiện giờ Nguyên Ý được nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa Hoàng hậu, mỗi ngày sáng tối tới thỉnh an, quả nhiên là dáng vẻ hiếu tử dịu dàng nho nhã có lễ.
Nhưng Nguyên Ý lại khác với Đại Hoàng tử Nguyên Hòa, Nguyên Hòa trời sinh tính tình ham chơi, nhưng nó lại thông minh, mới 4 tuổi đã đọc thuộc trăm quyển sách, được Hoàng hậu yêu thích.
Nhưng Xuân Trúc vẫn mơ hồ cảm thấy có cái gì đó mà nàng không nắm bắt được.
Nguyên Ý cầm một bảng chữ mẫu đi vào, sau khi cung kính hành lễ với Hoàng hậu rồi mới nói: "Đây là chữ hôm nay nhi tử học viết, xin mẫu hậu xem qua."
Sau khi Hoàng hậu lật xem thì không ngừng gật đầu khen ngợi, cuối cùng còn bảo Xuân Trúc bưng điểm tâm nó thích nhất tới.
Nàng mỉm cười mà nhìn nó: "Hôm nay con học có mệt không? Mau ăn nhiều chút."
Nguyên Ý liếm liếm môi, thẹn thùng nói: "Mẫu hậu, nhi tử không sao ạ."
Thấy nó không có việc gì, lúc này Hoàng hậu mới yên lòng.
Nhưng giây lát sau, trên khuôn mặt nhỏ của nó ào ào chảy nước mắt.
Tảng đá nặng trong lòng Hoàng hậu chưa hạ xuống hẳn đã lại nhấc lên cao: "Con làm sao thế? Khó chịu chỗ nào à?"
Nguyên Ý chỉ dùng sức mà khóc, giống như muốn trút hết nước mắt trong người ra.
Hoàng hậu càng hỏi, nó càng khóc to hơn, cuối cùng nhào vào ngực Hoàng hậu khóc lớn.
Qua thật lâu sau, có lẽ đã khóc mệt, nó mới ngẩng khuôn mặt nhỏ tủi thân lên, khụt khịt nói: "Nhi tử...!Nhi tử là quá vui mừng, cũng không có chỗ nào khó chịu."
"Trước kia...!Mẫu phi sẽ không quan tâm nhi tử như thế này.
Mẫu phi chỉ nghĩ đến việc tranh sủng, càng sẽ không xem nhi tử viết chữ.
Ở trong lòng mẫu phi, con chỉ là một công cụ tranh sủng.
Chỉ có mẫu hậu là thật sự quan tâm con, con quá vui mừng mới khóc..."
Lòng Hoàng hậu hơi hơi tê rần, trìu mến mà ôm nó trong ngực: "Con yên tâm, mẫu hậu sẽ coi con như con ruột của mình, cả đời này đều sẽ quan tâm con."
"À! Đúng rồi, mẫu hậu có thể dạy nhi tử viết chữ không? Trong cung trừ Thần nương nương viết chữ đẹp ra thì chỉ có mẫu hậu.
Ban ngày, Thái phó kia hung dữ quá, nhi tử tình nguyện để mẫu hậu dạy.
Không biết có quấy rầy mẫu hậu không?"
Hoàng hậu bị nó chọc cười: "Đương nhiên là không rồi.
Nếu con muốn học thì mẫu hậu sẽ dạy con mỗi ngày."
Nàng nhìn Nguyên Ý, trong lòng dâng lên nỗi vui sướng khác lạ, vừa xa xăm vừa xa lạ, có lẽ đây là tình thương của người mẹ.
Từ nay về sau, nàng sẽ dùng cả trái tim mình yêu quý nó, dạy dỗ nó.
Đây là con của nàng.
4.
Tráo con
Thời gian trôi nhanh đến giữa hè, đã gần đến ngày Mạch Ca sinh nở.
Sau khi vết thương ổn, Phục Linh cũng càng thêm bận bịu.
Mỗi ngày, nàng đều chuẩn bị cống phẩm tinh xảo đẹp đẽ để Hoàng hậu đưa đi Phật đường.
Mọi người vốn khó hiểu, nàng nói đây là tập tục ngoài cung, chỉ có người có thân phận tôn quý dốc lòng cầu phúc thì tới lúc sinh ra nhất định là bé trai.
Mạch Ca không quan trọng đứa nhỏ trong bụng là nam hay nữ, nhưng Hoàng hậu cùng Mai Tâm lại cực kỳ coi trọng.
Dù sao Hoàng tử cũng hiển hách hơn Công chúa, cho nên nghiêm túc theo lời Phục Linh nói, mỗi ngày đúng giờ đi Phật đường.
Ngày sinh nở ấy, trời mưa to tầm tã, rất nhiều người tới Hàm Phúc cung.
Cho dù là Hoàng thượng hay là các phi tần khác, cũng chờ đến khi nàng sinh xong.
Chẳng biết tại sao Mạch Ca vẫn luôn tâm thần không yên, cả người không làm gì được, chậm chạp không sinh ra, sau cùng lại hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Hoàng thượng chờ ở bên ngoài cửa cung gấp đến độ đi qua đi lại, mà Hoàng hậu cùng Mai Tâm ở nội thất lòng cũng nóng như lửa đốt.
Lúc này, Phục Linh mời các nàng ra nội thất nói chuyện.
Đợi sau khi ra ngoài, Phục Linh mới cung kính khẩn cầu: "Thai nhi trong bụng Thần Phi nương nương quá lớn, dẫn đến khó sinh.
Xin Hoàng hậu nương nương và Mai Tâm tỷ tỷ hãy đi Phật đường cầu phúc cho nương nương, nô tì tin tưởng có phúc của Hoàng hậu nương nương, Tiểu Hoàng tử chắc chắn sẽ bình an sinh ra."
Lúc này, không còn cách nào khác, Hoàng hậu chỉ đành đồng ý, Phục Linh lập tức lại từ nội thất bưng ra hộp đựng thức ăn đưa cho Hoàng hậu, còn mình thì lại trở về nội thất.
Ngay lúc Hoàng hậu cùng Mai Tâm sắp ra cửa Hàm Phúc cung, một tiếng khóc nỉ non thanh thúy vang vọng trong bóng đêm.
Ma ma đỡ đẻ ôm đứa bé đi ra vui mừng chúc: "Hoàng thượng, là một Tiểu Hoàng tử!"
Hoàng thượng kích động không lời nào có thể miêu tả được tình cảm lúc này.
Lúc hắn đang muốn nhận lấy đứa nhỏ, lại thấy Phục Linh ở nội thất bỗng nhiên lao ra, trán nàng ta đang chảy máu, hô lớn: "Hoàng thượng, đây không phải con của ngài! Con của ngài đang ở trong hộp đựng thức ăn trên tay Hoàng hậu nương nương!"
Mọi người sửng sốt tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Kinh hãi nhất là Hoàng hậu, nàng ta cúi đầu nhìn hộp đựng thức ăn trong tay, lời Phục Linh nói có nghĩa là trong hộp đựng thức ăn không phải là cống phẩm dùng cầu phúc à?
Mai Tâm vội đoạt lấy hộp đựng thức ăn, nhưng ngay khi mở ra, nàng sợ đến tê liệt ngã xuống đất.
Hộp đựng thức ăn cũng theo đó rơi xuống vỡ tan, hiện ra ở trước mặt mọi người đúng là một cái thai chết đã tắt thở từ lâu.
Hoàng hậu lạnh cả người, nhìn chằm chằm vào Phục Linh ở xa xa, lúc lâu sau mới rít ra hai chữ: "Là ngươi!"
Hoàng thượng lập tức biến sắc, tiếng rống giận như sấm sét quanh quẩn trong sân: "Ai có thể nói cho trẫm biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!"
Phục Linh quỳ lết đến trước mặt vua, nàng ta run rẩy nói: "Đều là kế hoạch của Hoàng hậu nương nương cùng Thần Phi nương nương.
Nô tì hiểu sơ y thuật cũng hiểu chút phương thuốc cổ truyền, sau khi được nô tì báo cho biết cái thai này là một Công chúa, bọn họ vội lập mưu đổi nữ thành nam."
Mai Tâm nói không ra lời: "Ngươi...!Sao ngươi có thể...!Rõ ràng là ngươi..."
Mà nàng ấy chưa nói xong, đã bị Phục Linh cướp lời: "Các ngươi sợ bị phát hiện đã đánh ta ngất xỉu, nhân cơ hội đổi cái thai Thần Phi nương nương sinh ra thành con trai, thông qua hộp đựng thức ăn mang đứa nhỏ đã chết đi ra ngoài, thần không biết quỷ không hay.
May mà ta tỉnh lại, nếu không để các ngươi thực hiện được gian kế rồi!"
Hoàng hậu vẫn luôn lặng yên, không phải là nàng không muốn giải thích, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.
Nhiều người thấy hộp đựng thức ăn trong tay nàng như vậy, càng thấy đứa nhỏ đã chết giấu bên trong, cho dù có trăm cái miệng cũng không nói nổi.
Nàng chỉ không ngờ Phục Linh, nàng ta là muội muội ruột của Mạch Ca, làm sao sẽ hại tỷ tỷ của mình đây? Rốt cuộc nàng ta làm thế vì cái gì? Thảo nào nàng ta muốn mình và Mai Tâm ra nội thất, hóa ra là vì đổi thai nhi, đáng trách mình không phát hiện sự khác thường của nàng ta sớm một chút.
Hoàng thượng từ đầu đến cuối đều tin tưởng Mạch Ca, hắn tuyệt đối không tin Mạch Nhi của hắn sẽ làm loại chuyện này.
Rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ?
5.
Bức ép
Vương Trì tới rất nhanh, thông qua trích huyết nhận thân chứng thực đứa con trai cũng không phải là con của Hoàng thượng, mà thai nữ đã chết kia mới là Thần Phi sinh ra.
Người ở chỗ này không một ai không khiếp sợ, càng không ai dám mở miệng.
Thay xà đổi cột, đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, Hoàng hậu cùng Thần Phi lại vọng tưởng giả mạo Hoàng tự, nhiễu loạn thứ tự triều cương, cũng may bị phát hiện, nếu...!Bọn họ không dám nghĩ thêm nữa.
Tuyên Phi thấy tất cả mọi người không nói, dẫn đầu mở miệng: "Chuyện hôm nay đã sáng tỏ, con hoang đổi Thái tử cũng không phải là tội nhỏ, lừa gạt hoàng thất, bất kính bề trên, lừa gạt người dưới.
Xin Hoàng thượng hãy tra rõ việc này, cho mọi người một lời giải thích."
Lý Hỉ tự biết tâm tư của bệ hạ, vội nói: "Việc này còn chưa rõ, nô tài tin tưởng Hoàng hậu nương và Thần Phi nhất định bị oan uổng!"
"Oan uổng?" Phục Linh nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ Lý công công không tin lời nô tì nói?" Nàng ta lập tức cười tự giễu: "Nô tì thấp cổ bé họng tất nhiên là không thể làm chứng cớ, nhưng chỉ cần tra rõ đứa con trai này rốt cuộc là bị đưa vào cung như thế nào, không phải tất cả sẽ rõ ràng à?!"
Tuyên Phi vội tiếp lời: "Không sai, muốn thần không biết quỷ không hay cho đứa nhỏ ngoài cung vào cũng không phải là chuyện dễ.
Người đâu, nhanh đi hỏi thị vệ thủ vệ xem!"
Thị vệ báo lại, hôm nay ra cửa cung chỉ có ma ma đỡ đẻ.
Ma ma đỡ đẻ sợ đến mức khai hết ra, chỉ ra và xác nhận là Hoàng hậu cùng Thần Phi muốn bà ta len lén đón đứa nhỏ ở cửa cung, sau đó vào lúc sinh sản thì tiến hành tráo đổi.
Mai Tâm vội vàng dập đầu: "Hoàng thượng minh xét! Đây rõ ràng là bọn họ đang vu oan hãm hại, ma ma đỡ đẻ và nương nương nhà ta căn bản không quen biết thì hợp mưu ở chỗ nào được?"
Tuyên Phi căn bản không để ý đến nàng: "Bổn cung vốn cũng tin tưởng Hoàng hậu và Thần Phi sẽ không hồ đồ như vậy.
Nhưng sự thực xảy ra trước mắt, phải tra rõ Phượng Nghi cung cùng Hàm Phúc cung!"
Hàm Phúc cung vẫn không lục soát ra cái gì dị thường, trái lại từ Phượng Nghi cung tìm ra một phong thư, đúng là bút tích của Hoàng hậu, muốn người ngoài cung diệt khẩu một nhà bé trai kia, chấm dứt hậu hoạn.
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Tuyên Phi, rốt cuộc là nàng sai rồi, trẻ con cũng sẽ gạt người.
Phong thư kia đâu phải nàng viết, rõ ràng là Nguyên Ý, con trai của Tuyên Phi mô phỏng theo.
Thời gian gần đây, nàng dạy Nguyên Ý luyện chữ mỗi ngày, quan hệ với đứa nhỏ này khá hòa hợp.
Nàng dùng cả trái tim để thương nó, vậy mà chẳng qua chỉ là nàng một bên tình nguyện.
Thật là buồn cười đến cực điểm.
Bằng chứng như núi, Tuyên Phi trịnh trọng quỳ xuống, giọng điệu hùng hổ dọa người: "Hoàng hậu đường đường là nhất quốc chi mẫu, Thần Phi là cung phi chính hhị phẩm, đều là tấm gương cho các nữ tử thế gian.
Nhưng hôm nay các nàng lại ngang nhiên lừa gạt hoàng tự, làm hỗn loạn huyết mạch hoàng tộc, dao động căn cơ quốc gia, hành vi phạm tội trọng đại! Hành động đại nghịch bất đạo như vậy có thể nói là thiên cổ không nghe thấy, nô tì khẩn cầu Hoàng thượng...!Phế Hậu! Phế Phi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng thời quỳ xuống, trăm miệng một lời: "Khẩn cầu Hoàng thượng...!Phế Hậu! Phế Phi!"
Trong lòng Hoàng thượng biết Mạch Ca và Hoàng hậu bị hãm hại, cần phải đè việc này xuống.
Nhưng phi tần cùng cung nhân đều là vẻ bực tức, thề phải xử trí các nàng.
Nhất là những tiểu chủ ngày thường đố kị Mạch Ca, lúc này hận không thể vội vàng trị tội nàng, không có nàng cũng sẽ mất đi kình địch.
Mọi người một tiếng tiếp một tiếng, bức ép Hoàng thượng quyết định thật nhanh.
Bất đắc dĩ, Thiên tử mở miệng: "Cấm túc Hoàng hậu và Thần Phi ở tẩm điện, ba ngày sau định đoạt tiếp!"
Tuyên Phi thấy Hoàng thượng chần chờ, còn muốn nói gì đó, ngược lại nàng ta cũng biết không thể nóng vội, lần thứ hai hô lớn: "Bệ hạ thánh minh!"
Đợi Hoàng thượng buồn bực rời đi, nàng ta mới chậm rãi đứng dậy, khóe môi mang theo ý cười nhè nhẹ.
Mạch Ca à Mạch Ca, lần này, bổn cung muốn ngươi không thể không chết.
6.
Chết tâm
Chết tâm là loại cảm giác này sao?
Oán hận và tuyệt vọng lại bắt đầu khởi động trong huyết mạch, nỗi đau ăn vào tim gan làm người ta không thở nổi.
Rõ ràng thân thể còn sống nhưng tâm lại bị hủy hoại từ lâu.
Mạch Ca đã sớm tỉnh lại, nàng nằm yên lặng ở trên giường nghe tất cả mọi chuyện ngoài cửa.
Nàng muốn ngồi dậy nhưng làm thế nào cũng không có sức lực.
Nàng muốn hô lớn nhưng trong cổ họng lại không phát ra được một chút âm thanh nào.
Nàng không thể làm gì khác hơn là im lặng khóc, cắn đôi môi chảy máu, mặc đau đớn do nỗi tuyệt vọng khoét vào tận tim phổi.
Đứa con nàng hoài thai mười tháng cứ như vậy cùng nàng âm dương hai ngả.
Muội muội mà nàng tròn bảy năm không gặp nhất định muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Một nỗi bi thương khó diễn tả được kéo tới tràn đầy trời đất, chỉ trong khoảnh khắc mặc sức sinh trưởng, cuối cùng đặt nàng vào trong vực sâu vô tận, rơi vào bóng tối.
Mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá! Thế là nàng nhắm nghiền hai mắt, không bao giờ...!Muốn tỉnh lại nữa.
Dường như nàng đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi, dường như bên tai có người đang vội vàng gọi: "Mạch nhi, nàng mau tỉnh lại đi!"
Dường như còn có người đang nặng nề thở dài: "Hoàng thượng! Thần Phi nương nương, ngài ấy...!Vứt bỏ bản thân! Vi thần sợ là, nương nương...!Không sống được lâu nữa..."
Đúng vậy, là chính nàng buông bỏ, lần đầu tiên không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với thế gian vô vọng như vậy.
"Mạch nhi! Ta van nàng, nàng tỉnh lại có được không?!" Hoàng thượng cầm tay nàng thật chặt, giọng nói gần như tan vỡ: "Nàng đã đồng ý phải đi cùng ta đến già mà.
Sao nàng có thể nói không giữ lời? Đứa bé không còn, chúng ta còn có Hòa nhi! Cho dù là bị hãm hại, nàng còn có ta, có ta ở đây không ai có thể thương tổn nàng! Nàng mau tỉnh lại đi, có được không?"
Nàng muốn mở mắt, lại phát hiện lòng mình đầy sợ hãi, tỉnh lại thì như thế nào? Đứa nhỏ của nàng chung quy đã chết.
Nàng chỉ có thể lựa chọn nằm đó, ngủ vĩnh viễn.
Thậm chí nàng nghe được hắn đang khóc, A Doanh của nàng thế mà lại khóc.
Hắn là Thiên tử, nàng nên thấy cực may mắn mới có thể làm cho quân vương bi thương vì mình nhỉ?
Thế nhưng...!Nàng đã không muốn tiếp tục nữa rồi.
Nàng đã chán ghét tranh đấu chốn hậu cung, chán ghét ngươi lừa ta gạt, chán ghét gió tanh mưa máu.
Nàng nghe hắn bất lực mà rời đi, từng bước một.
Xin lỗi, là nàng quá ích kỷ.
Trong thời gian này, Anh Quý Phi cũng tới thăm nàng.
Trong giọng nói của nàng ta mang theo tự trách, nàng ta nói vạn lần không ngờ Phục Linh sẽ phản bội.
Nếu không phải nàng ta giới thiệu Phục Linh cho nàng, cũng sẽ không có tai họa này.
Tất nhiên nàng tin tưởng Anh tỷ tỷ, nhưng lúc này nàng lại không muốn gặp ai cả.
Anh Quý Phi nói liên miên một lúc lâu mới rời đi.
Trước khi đi còn nói: "Mặc kệ ngươi có nghe thấy hay không, cũng đừng từ bỏ, một khi từ bỏ thì cái gì cũng bị mất đi."
Mạch Ca không ngờ Phục Linh cũng sẽ đến thăm nàng, tất cả cung nhân Hàm Phúc cung bị tội liên đới mang vào bạo thất, chỉ có Phục Linh vì chỉ điểm Mạch Ca nên được thả ra.
Nàng nghe Phục Linh cười khẽ, ôm đầy hận ý.
Sau đó nghe Phục Linh chậm rãi kể ra nguyên nhân hận nàng, kết quả là buồn cười như này.
Hóa ra, Phục Linh vào cung là vì báo thù.
Bảy năm trước, tỷ tỷ Lạc Mai bị người ta hại chết, phụ mẫu lại bị chết ở dưới đao, nàng ta đang ở ngoài cung không cách nào báo thù.
Nếu không có Tuyên Phi tìm được nàng ta, nói cho nàng ta biết người giết chết Lạc Mai chính là Thần Phi hiện nay.
Thần Phi trước kia từng hầu hạ Thục Phi, mà Lạc Mai lại là cung nữ thiếp thân của Thục Phi.
Nếu không phải Thần Phi sát hại thì sao Thục Phi cùng Lạc Mai lại chết? Hôm nay, Phục Linh rốt cục đã diệt được cừu nhân, nàng ta tự cho là người thân dưới hoàng tuyền có thể an lòng.
Nhưng nàng ta lại không biết, tỷ tỷ mà nàng ta luôn nhớ thương chính là Thần Phi trước mắt.
"Vì có thể vào cung báo thù, ta không tiếc đưa dưỡng phụ vào lao ngục.
Nói cho ngươi biết, ngày ấy ta cùng với dưỡng phụ đi chữa bệnh cho Tam di thái của Lý Nhượng kia.
Dưỡng phụ để tránh nghi ngờ nên để ta bắt mạch, là ta cắm chủy thủ vào ngực bà ta.
Đã sớm nghe nói Thần Phi ngươi không thể nhìn được chuyện bất bình nhất, mà ta lại diễn khổ nhục kế.
Thật sự với ta mà nói, Thần Phi, là bản thân ngươi quá ngu xuẩn, không trách được người ngoài."
Trong tim Mạch Ca lướt qua một tia cười nhạt, vòng qua vòng lại, số phận lại mở một trò đùa lớn với nàng.
Rốt cuộc là nàng ngu muội không thấy rõ chân tướng, đơn thuần cho rằng trời cao rủ lòng thương để cho nàng đoàn tụ với muội muội.
Nhưng kết quả lại chỉ là một mưu kế được sắp xếp tỉ mỉ.
Một chiêu lạt mềm buộc chặt, để nàng trong phút chốc mất đi tất cả.
Tuyên Phi cố ý sắp xếp Phục Linh ở bên cạnh Anh Quý Phi, chính là muốn Mạch Ca mang nàng ta về cung.
Rõ ràng Tuyên Phi hận không thể để cái thai trong bụng Mạch Ca lập tức biến mất, hận không thể để nàng chết, lại cố ý dùng chiêu lạt mềm buộc chặt ra lệnh cho Phục Linh dùng tính mạng để bảo vệ đứa nhỏ của nàng.
Nàng cho rằng Phục Linh thật lòng, cũng không ngờ đợi nàng sinh con ra thì tráo đổi, đổ tội diệt cửu tộc cho nàng, lại hại chết con của nàng.
"Thần Phi, chớ có trách ta lòng dạ độc ác, là ngươi hại chết tỷ tỷ của ta, người nhà của ta trước.
Ta chỉ báo thù cho bọn họ, hai chúng ta đã hết nợ rồi." Phục Linh chân trước mới vừa đi, chân sau Tuyên Phi đã tới rồi.
Nàng ta vẫn luôn ở bên ngoài nghe, đợi Phục Linh đi rồi nàng ta mới đắc ý đi vào.
Trong giọng nói của Tuyên Phi hiện ra ý giễu cợt: "Mạch Ca à Mạch Ca, ngươi cũng sẽ có hôm nay, bị muội muội ruột của mình lừa dối là đau khổ tuyệt vọng như thế nào? Thật muốn xem thật kỹ dáng vẻ ngươi mở mắt ra trừng mắt với bổn cung.
Đáng tiếc, không có một ngày như vậy, ha ha ha..."
"Nhưng mà muội muội kia của ngươi cũng coi như lương thiện, lúc ma ma đỡ đẻ muốn bóp chết con gái ngươi, nàng ta còn ngăn cản.
Nhưng sau khi tranh đấu nội tâm một phen thì vẫn ngầm cho phép..."
Mạch Ca đột nhiên cắn môi, vốn tưởng rằng Tuyên Phi chỉ lừa dối Phục Linh, hóa ra nàng ta đã sớm biết mình chính là Lạc Mai.
Tuyên Phi vào cung muộn, làm sao nàng ta biết được? Rốt cuộc là ai?
Nhưng Mạch Ca rất nhanh thì thoải mái, cho dù biết được thì như thế nào? Nàng đã không cần nữa rồi.
Sau đó Tuyên Phi còn đang nói, mà nàng lần thứ hai choáng váng ngủ mất.
Nàng giật mình tỉnh giấc lần nữa là do cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, nàng nghe thấy giọng nói của Hoàng hậu.
Hoàng hậu bị cấm túc, nên đã len lén giả dạng làm tiểu cung nữ đến thăm nàng.
Nàng có thể cảm nhận được trong tay có thêm một cây trâm cài, Hoàng hậu cầm chặt tay nàng, giọng nói tàn nhẫn chưa từng có.
"Mạch Ca, chẳng qua là mất đi đứa nhỏ, ngươi đã cam chịu à? Ngươi của quá khứ quả quyết ung dung đã đi đâu mất rồi?"
"Ta cũng mất đi, ta càng hận hơn đau hơn ngươi, nhưng chết có thể giải quyết cái gì đây? Mình càng đau thì kẻ thù càng vui vẻ, ngươi để con của ngươi chết đi vô ích, ngươi thật sự không quan tâm ư?"
"Đây là cây trâm thuở nhỏ ta đưa cho ngươi, nếu ngươi thật muốn tìm chết thì cứ dùng nó đi.
Ta sẽ không rơi một giọt lệ nào cho ngươi."
7.
Hoăng thệ
Lúc này vui mừng hớn hở nhất không ai qua được Tuyên Phi, mọi người trong Vĩnh Phúc cung vui sướng ra mặt, đều chúc mừng phúc của chủ tử có sắp đến rồi.
Cung nữ thiếp thân của Tuyên Phi còn chia ra đi hỏi ngự y và Khâm Thiên giám, ý ngầm trong lời hai người là Thần Phi cũng chỉ sống được một tháng nữa thôi.
Nhưng mà Tuyên Phi lại không kịp đợi, mấy năm nay nàng ta hiểu rất rõ Mạch Ca.
Nếu chuyện cứ dông dài sẽ có biến cố, nàng ta muốn Mạch Ca chết ngay bây giờ.
Cung nữ bên cạnh hiến kế: "Nương nương, nô tì nghe nói có loại độc vô sắc vô vị, vừa uống vào sẽ lập tức phát tác, bệnh trạng tương tự với chết vì bệnh tim.
Sau khi chết không kiểm tra ra dấu hiệu trúng độc."
Tuyên Phi lập tức nói tốt, còn nói: "Trừ con tiện nhân kia chết, muội muội của ả cũng phải chết.
Tuy rằng lúc này nàng ta tín nhiệm bổn cung, nhưng khó đảm bảo sau này nàng ta sẽ không phát hiện sự thật.
Nhanh tìm một công công to khỏe giải quyết nàng ta cho bổn cung."
Ban đêm, Phục Linh đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, sau khi nàng ta được thả ra thì được sắp xếp làm người hầu ở Hoán Y phường.
Bỗng nhiên, một đôi tay bịt miệng mũi nàng ta, nàng ta giùng giằng đẩy ra.
Nhưng mặc cho nàng ta dùng lực thế nào thì cũng chỉ càng lúc càng khó thở.
Ngay trước khi sắp mất đi ý thức, nàng ta nghe được một câu nói rõ ràng vô cùng: "Chúng ta cũng không muốn giết ngươi, ai bảo ngươi biết quá nhiều chứ! Trước khi ngươi chết ta nói cho ngươi biết một bí mật, cái chết của tỷ tỷ ngươi căn bản không liên quan gì với Thần Phi, là ngươi ngốc nghếch bị chúng ta lợi dụng, đáng đời!"
Phục Linh chỉ cảm thấy thân thể bị người ta kéo đi, sau đó không còn tri giác.
Sáng sớm hôm sau, Hàm Phúc cung truyền đến tin dữ.
Vào giờ sửu, thân thể Thần Phi bỗng nhiên không chống nổi, sáng sớm đã buông tay rời khỏi nhân gian.
Hoàng thượng cực kỳ bi thương, si ngốc ôm Mạch Ca không chịu buông tay, chỉ vỗ về mặt nàng cúi đầu mà gọi: "Mạch nhi, nàng đừng bỏ ta lại, chúng ta đã nói bên nhau cả đời mà."
Nhưng mà, người trong ngực lạnh lẽo không còn hơi ấm, không còn đáp lại bất kỳ lời nào nữa.
Cung nhân muốn đặt Thần Phi vào quan tài thủy tinh, nhưng nói thế nào Hoàng thượng cũng không chịu, còn một mực nói nàng không chết, không chết.
Mãi đến khi buồn thương quá độ, mới nhận rõ đây là sự thực, tuyệt vọng mà tiếp thu.
Vì Thần Phi chết đi, chuyện tráo đổi hoàng tự không ai nhắc đến.
Quan tài Thần Phi đặt trong chính điện Hàm Phúc cung, Mai Tâm bị nhốt vào bạo thất được phép trở về quỳ lạy, nàng khóc không kìm được, nhiều lần muốn đập đầu vào trụ đá, đều bị cung nhân trông coi cản lại.
Cung nhân kia một lần nữa mang nàng ấy về bạo thất, dọc đường còn giễu cợt: "Người lén đổi hoàng tự, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!" Dứt lời, cầm roi quất mạnh lên người nàng, da tróc thịt bong.
Mai Tâm nhịn đau nhổ một ngụm máu lên người cung nhân kia, ngửa mặt lên trời hô to: "Trời cao ơi, nếu ngài thật có mắt xin rửa oan cho nương nương, khiến những kẻ ác kia nhận được quả báo tương xứng!"
Không biết là Mai Tâm đánh bậy đánh bạ, hay là trời xanh cảm ứng cầu nguyện, lúc này, một tiếng sét lớn kèm theo mưa to kéo đến.
Sấm chớp rền vang, ầm ầm rung trời.
8.
Trời phạt
Trong Hàm Phúc cung, vải trắng bay bay.
Đại điện vốn mịt mù vì mưa to bên ngoài hắt vào, trở nên âm u lạnh lẽo, đến lúc nửa đêm bị phủ một tầng sương mù.
Rõ là tháng tám trời nóng, tiểu cung nữ bị phái tới túc trực bên linh cữu chẳng biết tại sao lại cảm thấy có làn gió lạnh luồn vào tay áo, trong không khí dường như còn có thể nghe được tiếng khóc.
Nàng ta sợ mức hai tay ôm chặt lấy người, lạnh run.
Ngay lúc thái giám gõ mõ cầm canh hô đã đến giờ Tý, một đạo sấm sét phá vỡ bầu trời đêm, Thần Phi trong quan tài kính bỗng bật dậy, khuôn mặt tái nhợt được tia chớp chiếu rọi xuống có vẻ âm trầm đáng sợ, tiểu cung nữ kinh sợ hét lên.
Làm nàng ta hoảng sợ nhất là trên trán Thần Phi bất ngờ xuất hiện một chữ Oan.
Các tiểu chủ ở gần Hàm Phúc cung bị tiếng hét to của cung nữ làm giật mình tỉnh giấc, nhao nhao khoác áo đi ra, chỉ thấy một đạo sấm sét đánh thẳng về phía Vĩnh Phúc cung vang lên tiếng đinh tai nhức óc, ngay sau đó một đám lửa bùng lên rọi sáng bầu trời đêm.
Đến khi mọi người chạy đến trước cửa Vĩnh Phúc cung, Tuyên Phi trong vòng vây cung nữ hốt hoảng chạy ra, mà cửa Vĩnh Phúc cung đã sớm bị biển lửa thiêu đốt, con rắn lửa nuốt trọn một đường dọc theo cửa gỗ.
Mọi người hoảng sợ, rồi lại cùng ngờ vực vô căn cứ.
Bắt đầu từ tiền triều, mái hiên cung điện tường thành đều có đặt trụ thu lôi tránh sét đánh, cho nên mấy trăm năm qua không bị sét đánh.
Nhưng đêm nay Vĩnh Phúc cung vô cớ gặp nạn, mà Thần Phi lại chết không nhắm mắt, chẳng lẽ có chuyện kỳ quặc?
Đại điện Vĩnh Phúc Cung không còn, cả đám chỉ đành đi Cần Chính điện.
Hoàng thượng vốn còn đang đau lòng vì Mạch Ca, thấy Tuyên Phi khóc như hoa lê đẫm nước, vội sai cung nữ cầm áo choàng mỏng mặc vào cho nàng ta.
Tuyên Phi thấy Hoàng thượng quan tâm mình, nàng ta còn đang mừng thầm thì nghe cung nhân trong bạo thất bẩm báo thân thể ma ma đỡ đẻ cho Thần Phi bỗng nhiên bốc lửa, chết cháy rồi.
Nghe tin tức này, sắc mặt Tuyên Phi lập tức đại biến, mà cung nữ thiếp thân bên cạnh nàng ta thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hoàng hậu vốn đang bị giam, nhưng nàng liều lĩnh phá tan người ngăn cản, chạy đến quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: "Hoàng thượng, từ xưa đến nay thần thiếp luôn vững tin rằng thiện ác có báo, mọi dấu hiệu tối nay đều tỏ rõ Thần Phi bị oan mà chết.
Khẩn cầu bệ hạ tra rõ án đổi hoàng tự, trả lại trong sạch cho Thần Phi và Tiểu Công chúa."
Dứt lời, nàng lấy một chiếc áo Đế Cơ ra, đây là lúc trước Mạch Ca may cho đứa nhỏ trong bụng, từng đường kim mũi chỉ đều chứa đầy tình cảm.
Hoàng hậu lại nói: "Thần Phi đã có Đại Hoàng tử, cần gì phải lấy nam đổi nữ? Huống chi cái áo Đế Cơ này đã may từ sớm, có thể thấy được Thần Phi khát vọng có Tiểu Công chúa.
Thần thiếp và Thần Phi có đất trời làm chứng, nếu thật sự làm ra việc đại nghịch bất đạo đổi hoàng tự này, nhất định chết không được tử tế!"
Từng câu từng chữ của nàng đều vô cùng quyết liệt, phút cuối cùng nhìn cung nữ thiếp thân của Tuyên Phi: "Trái lại có người dụng tâm kín đáo, có sợ ngũ lôi oanh đỉnh không!"
Lời nói này dọa cho cung nữ kia sợ đến ảm đạm thất sắc, nhất là chiếc áo Đế Cơ dưới ánh chớp cực kỳ giống Tiểu Công chúa, nàng ta sợ đến mức suýt chút nữa nhảy ra nhận tội, là Tuyên Phi lớn tiếng quát nàng ta ngừng lại.
Tuyên Phi xưa nay không sợ gì, nàng ta cười lạnh nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài đừng...!Đau khổ từ chối nữa, Thần Phi không chịu nổi lương tâm trách hỏi mà mất đi.
Còn ngài lợi dụng nàng làm việc quỷ thần này đơn giản là muốn trốn tội.
Nhưng ngài sai rồi, Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, cho dù là Hoàng hậu cũng giống vậy."
"Vậy ư? Tuyên Phi, ngươi cũng quá đắc ý!" Hoàng hậu mỉm cười, tùy tiện nói: "Dẫn người tới!"
Một nữ tử che mặt bị đưa vào, trong chớp mắt khi nàng ấy nhấc khăn che mặt lên, Tuyên Phi và cung nữ thiếp thân của nàng ta đều quá sợ hãi.
Người kia không phải là người ngoài, đúng là Phục Linh.
Nàng ta bị người ta đẩy vào trong giếng, mạng lớn mà tìm được đường sống.
Phục Linh mở miệng lập tức chỉ điểm tất cả đều là Tuyên Phi làm, mà mình bị lừa bịp, mới làm cho Tiểu Công chúa của Thần Phi vô tội chết đi.
Nàng ta còn nói, lúc đầu cung nữ của Tuyên Phi tìm được nàng ta đã cho nàng ta rất nhiều châu báu, đều giấu trong bọc quần áo của nàng ta.
Lý Hỉ vội sai người đi tìm, quả thực tìm được rất nhiều châu báu, đều đến từ Vĩnh Phúc cung.
Lúc này Tuyên Phi muốn cãi lại, nhưng mà Hoàng hậu đã giành nói: "Xin Hoàng thượng hãy tra rõ Vĩnh Phúc cung! Mặc dù chủ điện không còn, nhưng thiên phòng còn đó nhất định sẽ có đầu mối!"
Hoàng thượng gật đầu, Lý Hỉ lĩnh thánh ý dẫn người tra rõ, lại từ trong phòng Nhị Hoàng tử lục soát ra mấy tờ giấy, nội dung trên giấy giống hệt nội dung lá thư chỉ chứng Hoàng hậu tìm được ở Phượng Nghi cung, chỉ là chữ viết từ xấu đến đẹp.
Hoàng thượng là người thông minh cỡ nào chứ, hắn lập tức hiểu ra là Nguyên Ý mô phỏng theo cho nên mới phải viết nhiều như vậy.
Cung nhân còn từ trong phòng cung nữ thiếp thân tìm ra đồ dùng cho trẻ sơ sinh, Vĩnh Phúc Cung lại không có trẻ sơ sinh, có những thứ này để làm gì?
Lý Hỉ lại để cho người tìm phu canh tới, hắn ta nói mấy lần đi ngang qua Vĩnh Phúc cung đều nghe tiếng trẻ con khóc.
Trong lòng mọi người đã sáng tỏ, nhất định là Tuyên Phi đã sớm tìm một bé trai từ ngoài cung vào, đợi Thần Phi sinh nở thì thay xà đổi cột.
Hoàng hậu trực tiếp ép hỏi Tuyên Phi: "Đến lúc này, lẽ nào ngươi còn không thừa nhận?"
Tuyên Phi thề thốt phủ nhận, khóe môi lạnh lùng nở nụ cười: "Không phải trong lòng Hoàng hậu rõ ràng nhất à? Cái này rõ ràng là ngươi vu oan giá họa!"
"Vậy ư?" Hoàng hậu cũng cười nhạt, nàng giơ tay phải lên thề: "Hiện tại, bản cung đưa tay lên trời thề rằng, nếu ai là hung thủ sẽ bị trời phạt tự thiêu mà chết.
Sau khi chết sẽ bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!"
Ngay lúc mọi người không rõ, Tuyên Phi đứng ở trước lại bỗng bốc cháy, thế lửa rất mạnh, nàng ta tê tâm liệt phế kêu thảm thiết, lao ra ngoài điện muốn mượn nước mưa dập lửa.
Nhưng nước mưa có dội thế nào cũng không tắt được lửa, Tuyên Phi sống sờ sờ bị cháy sạch chỉ còn lại một đống xương khô cháy đen.
Thấy tận mắt trời phạt, không người nào ở đây không biến sắc.
Nhiều tiểu chủ sợ quá hôn mê bất tỉnh.
Hoàng hậu là người mở miệng trước, tràn đầy đau khổ: "Đã điều tra ra tất cả manh mối, cuối cùng Thần Phi có thể nhắm mắt dưới cửu tuyền rồi.
Chỉ tiếc, nàng không thể tận mắt thấy kẻ thù giết chết Tiểu Công chúa chết đi."
Nhưng vào lúc này, tiểu thái giám vui mừng chạy tới báo: "Trời xanh khai ân, Thần Phi nương nương tẩy sạch oan ức đã sống lại!"
Hoàng thượng nghe vậy, không kịp chờ đợi đã chạy về phía Hàm Phúc cung.
Mà Hoàng hậu cuối cùng khẽ nở nụ cười.
9.
Kết thúc
Ngự y chẩn mạch cho Mạch Ca, nói ra một tiếng chúc mừng, thân thể mạnh khỏe như lúc ban đầu.
Hoàng thượng vui mừng ôm nàng thật chặt, hương đào đã lâu không thấy tràn ngập quanh hắn, thơm như vậy.
Hắn vẫn không thể tin được, rất sợ người trong ngực lại một lần nữa rời đi, chỉ cố gắng muốn Mạch Ca hứa hẹn: "Mạch nhi, đồng ý với ta, đừng rời đi như vậy nữa!"
Mạch Ca ôm lại hắn, trịnh trọng gật đầu: "A Doanh, ta đồng ý.
Cho dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời đi."
Đúng vậy, nàng căn bản không chết, Hoàng hậu đặt trâm cài vào lòng bàn tay nàng để cho nàng hiểu rõ, trên thế gian này còn có người uất ức thay nàng, khổ sở thay nàng, vui mừng thay nàng, làm sao nàng có thể tuỳ tiện đi tìm chết?
Không có nữ nhi, nàng còn có Nguyên Hòa, nếu như nàng chết rồi, Nguyên Hòa sẽ không có mẫu phi, một mình nó sẽ vô cùng cô độc!
Cho nên nàng quyết định sống sót, nàng phải báo thù cho đứa nhỏ đã mất.
Vì vậy khi biết cung nữ của Tuyên Phi hỏi thăm biết nàng chỉ còn có thể sống một tháng, nàng đoán được Tuyên Phi sẽ xuống tay với mình.
Tuyên Phi xưa nay nôn nóng, nàng ta hận không thể tự tay giết nàng, cho nên chắc chắn sẽ sớm ra tay với nàng.
Nên nàng đã len lén sai Xuân Trúc kiểm tra chén thuốc, quả thực là bị hạ độc.
Nàng tương kế tựu kế, trả lại một chiêu lạt mềm buộc chặt cho Tuyên Phi, cố ý giả chết.
Mà nàng cũng lường trước Tuyên Phi sẽ không bỏ qua cho Phục Linh nên sắp xếp người cứu nàng ta.
Về phần giấy viết trong phòng Nhị Hoàng tử, còn có tiếng trẻ con khóc trong phòng cung nữ của Tuyên Phi, đều là Hoàng hậu đã sớm thu mua cung nhân, để cho bọn họ cố ý để vào phòng lúc lục soát.
Mà tất cả những gì xảy ra đêm nay là Mạch Ca bảo Hoàng hậu tìm Khâm Thiên giám xem thiên tượng gần đây, biết được chỗ Vĩnh Phúc cung sẽ có sấm sét dày đặc.
Mà thời gian gần đây Vĩnh Phúc cung lại mới chuyển nhiều đại thụ che trời về, cho nên sẽ bị sét đánh.
Còn Tuyên Phi đến chết cũng không biết thứ giết nàng là ở trên chiếc áo choàng kia.
Áo choàng kia đã sớm bị rắc bột phốt pho trắng lên, mép áo lại tẩm dầu hỏa, cho dù mưa xối xả cũng không dập được.
Tuyên Phi, nữ nhân tranh đấu mấy năm cuối cùng cũng bị nàng tự tay giết chết, những linh hồn chết trên tay nàng ta trước giờ đã có thể ngủ yên.
Nhưng rốt cuộc là ai nói cho Tuyên Phi thân phận của nàng là Lạc Mai, phía sau lại có bao nhiêu âm mưu mà nàng nhìn không thấy, đều theo cái chết của Tuyên Phi ẩn vào trong bóng tối.
Thế nhưng, mặc kệ phía trước có bao nhiêu chông gai, có bao nhiêu yêu ma quỷ quái, nếu nàng lựa chọn sống thì nàng sẽ gánh vác sứ mệnh này.
Mạch Ca nhìn Hoàng thượng, mềm nhẹ mở miệng: "Phục Linh tốt xấu gì cũng từng là chủ tớ với ta, Hoàng thượng có thể bỏ qua cho nàng ấy không?"
"Chỉ cần nàng mở miệng, ta đều đồng ý.
Nhưng nàng không oán hận Phục Linh à?"
Mạch Ca lắc đầu: "Nói cho cùng nàng ta cũng chỉ muốn báo thù cho tỷ tỷ, thả nàng ta ra ngoài cung thôi."
Ngày Phục Linh ra cung, Mai Tâm đưa cho nàng ta một chén rượu, bên trong trộn lẫn vong trần tán.
Vong trần, vong trần, quên hết tất cả trước kia.
Mạch Ca đứng ở nơi cao nhất thành lâu nhìn bóng lưng của nàng ta từng bước biến mất nơi cuối đường.
Nàng không muốn nói cho Phục Linh biết mình chính là Lạc Mai, thậm chí nàng không muốn gặp lại nữa.
Giữa các nàng cách một dòng sông lớn, cũng không trở về được quá khứ nữa, không nói tới hận, cũng chẳng nói đến thân thiết.
Từ nay về sau, nàng chỉ là Mạch Ca, mà nàng ta chỉ là Phục Linh.
Có thể chỉ như vậy, mới là kết cục tốt nhất của hai người..