Thâm Cung Kế

Chương 20


Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Vy Phi
Tiết tử
Kế không thành, tức là cố làm ra vẻ bí ẩn, thật thật giả giả, để cho kẻ địch không nhận ra được chân tướng.
Cao hơn một bậc, lấy giả thành thật, che giấu sự thật bằng biểu hiện giả dối, biến giả thành thật cho kẻ địch một kích trí mạng.
1.

Trâm cài
Nhiều ngày nay Hoàng thượng vẫn một mực ở Cần Chính điện.
Cho dù Mạch Ca tự mình làm canh sâm bưng đến thì lần nào cũng bị Lý Hỉ lấy lý do chặn ngoài cửa.

Dù thế nào cũng nói là Hoàng thượng đang lo lắng vì phương Nam bạo phát ôn dịch nên đóng cửa không tiếp ai, mong nương nương thông cảm cho bệ hạ.
Lúc đầu nàng không hề nghi ngờ, Hoàng thượng ngày đêm chuyên cần với chính sự, không trầm mê hậu cung là có công với dân, là phúc của thiên hạ bách tính.

Nhưng mà liên tiếp mấy ngày đều như vậy, nàng không khỏi suy nghĩ, cho nên đặc biệt để Mai Tâm chú ý động tĩnh của Cần Chính điện.
Quả nhiên, Mai Tâm nhanh chóng phát hiện ra một ít manh mối: "Chủ tử, người của nô tì vừa báo lại, ám vệ của Hoàng thượng thường xuyên ra vào Cần Chính điện, điều này cũng quá kỳ lạ!"
Đúng là vậy, ở triều dại này trong cung có bố trí Ám vệ doanh chuyên phụ trách bảo vệ an nguy của quân vương.

Nhưng Hoàng thượng vẫn cho rằng không cần, nên chỉ để ám vệ theo từ phía xa mà không để bọn họ xuất hiện trước mặt.
Càng đừng nói đến chuyện trong một ngày triệu kiến nhiều lần.
Mai Tâm nói tiếp: "Nô tì vốn định hỏi thăm từ trong miệng Lý công công nhưng miệng ông ta rất chặt, không hề nói lộ ra chút gì."
Lúc thấy Mạch Ca tâm thần không yên, nàng lại nói nhỏ vào bên tai: "Mặc dù như thế nhưng nô tì vẫn mua chuộc được tiểu thái giám mài mực bên cạnh Hoàng thượng, theo hắn nói, Hoàng thượng vẫn cầm một cây trâm Lưu Ly hình mai vàng, thường xuyên ngẩn người nhập thần."
Mạch Ca sững sờ: "Ngươi xác định là trâm Lưu Ly hình mai vàng à?"
Mai Tâm gật đầu, nghi ngờ nói: "Thật ra cũng không phải là cây trâm trân quý gì, nhưng sao Hoàng thượng lại cầm mãi không buông nhỉ? Không phải là...!Không phải là của tiểu chủ nào chứ?" Nàng ta nghĩ đến đây thấy không ổn lập tức tuyên bố sẽ điều tra khắp hậu cung, nhất định phải tìm ra con tiểu hồ ly tinh kia.
Nhưng Mạch Ca lại đúng lúc ngăn nàng ta lại: "Bỏ đi, không cần tốn nhiều công sức như vậy, mặc dù cây trâm hoa mai này không hoa lệ nhưng cũng là độc nhất vô nhị, trừ nàng ta ra thì không có ai có đâu."
Mai Tâm ngạc nhiên hỏi: "Nương nương biết cây trâm đó à?"
Mạch Ca không trả lời ngay mà mỉa mai uống hết chén rượu đã lạnh vào rồi mới kể hết ra, dường như là trả lời Mai Tâm, cũng dường như là mượn rượu say nói ra vậy: "Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta cũng hiểu ra rằng sẽ có một ngày thế này, cuối cùng thì ngày đó cũng tới rồi.

Mấy người đó cho rằng hắn chỉ thiên vị ta, độc sủng ta, nhưng chẳng qua do tính tình của ta giống với người nọ mà thôi..."
Nàng say đến mức ánh mắt mơ hồ, còn nhìn Mai Tâm đứng trước mặt thành người kia, không ngừng hỏi: "Trước khi rời khỏi cung chính miệng ngươi nói sẽ không quay trở lại nữa, vì sao hôm nay lại quay về đây? Vì sao chứ? Vì sao?..."
Nàng lẩm bẩm lầu bầu rồi ngủ mất, Mai Tâm nhẹ nhàng đỡ nàng lên giường, sau khi chỉnh đốn xong xuôi mới thở dài: "Nương nương, rốt cuộc là ai lại có thể khiến người kiêng dè như vậy chứ?"
2.

Trở về
Phóng mắt toàn hậu cung, nữ tử có thể địch lại Mạch Ca không nhiều, ngay cả Tuyên Phi phong hoa vô song, nếu như không có thân phận là biểu muội của Hoàng thượng, thì cũng không thể đấu với Mạch Ca nhiều năm như vậy.
Nhưng mà vẫn có một người, chỉ vì nàng ta đứng ở thế bất bại trong lòng Hoàng thượng.
Người đó không phải người ngoài, là Tĩnh Quý cơ đã ra khỏi cung từ sáu năm trước.
Tối hôm đó là yến tiệc mừng trăm ngày đôi song sinh của Anh Quý phi, ngày lành tháng tốt, trong cung bày rượu mở tiệc vô cùng náo nhiệt.

Lúc đang vui vẻ nhất thì bất ngờ thấy một người xuất hiện ở đại điện, làm tất cả mọi người ngồi đó đều sợ hãi.
Mạch Ca lại rất bình tĩnh, từ lâu nàng đã đoán được Tĩnh Quý cơ sẽ xuất hiện.
Lúc đầu Tĩnh Quý cơ bị Đức phi hãm hại gặp nguy hiểm, nên cố ý ngất để thoát khỏi hậu cung gió tanh mưa máu, sau đó tìm Mạch Ca và Hoàng hậu nhờ giúp đỡ.

Mọi người đều cho rằng nàng ta đã chết, nhưng thật ra là Hoàng hậu và Mạch Ca thay mận đổi đào, lén đưa nàng ta ra khỏi cung, người được chôn ở Hoàng lăng kia chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi.
Lúc này, nàng ta mặc váy dài thêu hoa lan xanh nhụy vàng, búi tóc Song Đao kế[1] cắm lệch một cây trâm ngọc xanh đính trân châu, khuôn mặt trước đây vốn như tuyết, vẫn giữ được dáng vẻ thanh lệ, tuyệt đối không vì thời gian mà mất đi chút vẻ đẹp nào.
[1] Tóc Song Đao kế
Chỉ là ánh mắt dường như trống rỗng vô thần, mất đi sự linh hoạt như lúc trước.
Phía sau nàng ta còn có một đôi nam nữ sinh đôi, tiểu cô nương nhìn an tĩnh nhu thuận, tiểu thiếu niên mặt mũi sáng sủa.
Hoàng thượng vội giải thích: "Nàng là Tĩnh Quý cơ của trẫm, sáu năm trước bị người ta đưa ra khỏi cung.

Hôm nay bình an trở về, hơn nữa còn mang cho trẫm một đôi song sinh, quả thật là đại hỉ!"
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, nâng chén đồng thanh: "Chúc mừng Hoàng thượng được đoàn tụ với người thân!"
Mạch ca trố mắt nhìn, lúc đầu Tĩnh Quý cơ có mang thai hay không thì nàng không rõ, nhưng đã có long thai thì cần gì phải giấu diếm để ra khỏi cung chứ.
Tĩnh Quý cơ cung kính dập đầu: "Xin Hoàng thượng trị tội, lúc đầu do tần thiếp nhát gan lại sợ phiền phức nên ra khỏi cung mới để cho Hoàng tự phải sống lang thang nghèo khổ, tần thiếp tự biết tội không thể tha, xin Hoàng thượng trách phạt."
Tự ra khỏi cung là tội lớn, trợ giúp cũng tính tội như nhau.

Nàng ta lại ôm hết tội về mình, vậy mà không nói một câu nào về Mạch Ca và Hoàng hậu.
Mạch Ca không khỏi cảm động, vội nói: "Từ trước đến nay Tĩnh Quý cơ là người hiền lành tốt tính, nếu không cũng không thể bảo vệ long duệ không chịu chút thương tổn nào, Tĩnh Quý cơ vẫn luyến tiếc không muốn Hoàng thượng chia lìa với long duệ nhiều năm.

Xin Hoàng thượng hãy nể tình Hoàng tự mà đặc xá cho nàng ấy."
Hai đứa nhỏ không đành lòng nhìn mẫu thân bị phạt, đồng thời quỳ xuống.
"Mấy năm nay, nếu không phải nhờ mẫu thân thì bọn con đã không còn trên thế gian này từ lâu rồi.

Cuộc sống của mẫu thân khổ cực tất cả là vì bọn con, vì kiếm tiền mà suốt đêm may hàng thêu, đôi mắt cũng đã mù, oa oa oa..." Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của hai đứa bé làm người khác nhìn mà đau lòng.
Hoàng thượng kinh ngạc nói: "Đại nhi, mắt của nàng..."
Tĩnh Quý cơ gật đầu, sắc mặt thản nhiên, chưa từng lộ ra một chút đau thương nào: "Đúng, tần thiếp đã không nhìn thấy nữa rồi."
Thì ra, Tĩnh Quý cơ đi Giang Nam, vốn định sau khi thuận lợi sinh hạ long duệ thì hồi cung, nhưng đường xá xa xôi, trên người không có đồng nào, lại phải nuôi nấng hai đứa con, chỉ có thể bán các sản phẩm thêu để kiếm tiền chi tiêu, sau khi chịu đựng vài năm thì mắc bệnh về mắt cho đến khi mù hẳn, đường hồi cung lại càng gian khổ.

Nàng viết thư xin nhà mẹ đẻ giúp đỡ nhưng lại bị cho là lừa đảo nên bỏ mặc không đoái hoài.

Bất đắc dĩ, ba mẫu tử họ không thể làm gì khác hơn là dọc đường đi xin ăn, đi mấy tháng mới tới được kinh đô, trở lại hoàng cung.
Hoàng thượng nâng nàng dậy, hắn nhìn nàng mà tâm tình phức tạp, hắn đã từng một lần không thoát ra khỏi cái chết của nàng được, hôm nay nàng lại lần nữa đứng trước mặt hắn, hắn lại một lần nữa hoài nghi chính bản thân mình.
Là Hoàng hậu nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Tối nay song hỉ lâm môn, hẳn là Hoàng thượng nên tấn phong mới đúng chứ."
Hắn bừng tỉnh lại, liên tục nói phải.
Lập tức tấn phong Tĩnh Quý cơ thành Tĩnh Phi, ban cho Bình Dương cung, ban tên cho nữ nhi là Đoan Túc, ban tên là Hoàng tử là Nguyên Hoằng.
3.

Bái phỏng
Bệnh mù của Tĩnh Phi rất khó trị tận gốc, ngự y chỉ nói là kinh mạch hỗn loạn, mệt mỏi trong thời gian dài, về phần làm sao để chữa khỏi thì ngự y cũng lắc đầu thở dài, cuối cùng chỉ mở mấy phương thuốc lưu thông máu thôi.
Ngược lại Tĩnh Phi cũng không thèm để ý, cười nói: "Trị bệnh có duyên của trị bệnh, thuốc là duyên của thuốc, nếu có thể chữa được thì tốt, còn nếu quả thật không chữa được thì cũng chẳng sao."
Hoàng thượng càng thương tiếc, ban thưởng vào Bình Dương cung nhiều như nước chảy xiết, Nội Thị giám càng tuyển lượng lớn cung nhân hầu hạ Tĩnh Phi, không đến mấy ngày, ngón tay có chút thô ráp của Tĩnh Phi đã phục hồi, nghiễm nhiên trở lại dáng vẻ thiếu nữ.

Từ trước đến nay trong hậu cung này không giấu được bí mật, chuyện Tĩnh Phi là mối tình đầu của Thiên tử xôn xao lan truyền, bây giờ Tĩnh Phi hồi cung, nhảy từ Quý cơ lên Phi, thăng khoảng bốn phân vị, còn được sủng ái hơn cả Thần Phi đang thịnh sủng.
Hơn nữa mấy ngày nay, Hoàng thượng vẫn không đặt chân đến Hàm Phúc cung, trong lòng mọi người sáng như gương, ngày tháng tốt đẹp của Thần Phi nhất định là đã chấm dứt rồi.
Mấy tiểu chủ trước giờ vẫn đố kị với nàng mỗi ngày đều đến trước cửa Bình Dương cung, ở trước mặt Tĩnh Phi ta một câu ngươi một câu nói Mạch Ca không đúng, ý muốn làm cho Tĩnh Phi bất mãn với Mạch Ca, muốn mượn tay Tĩnh Phi để chèn ép khí thế của Mạch Ca.
Nhưng Tĩnh Phi nghe thế chỉ cười cười, không có biểu hiện gì, đợi các nàng đi rồi thì nhanh chóng sai người đưa một một chiếc bút lông sói xa xỉ trân quý cùng một nghiên mực Nhật Nguyệt Đồng Huy đi Hàm Phúc cung.
Mạch Ca đoán là nàng ta sẽ đến, sáu năm trước nàng tự mình giúp nàng ta ra khỏi cung, lần này trở về thì về tình về lý đều nên phải tự mình đến bái phỏng.

Tuy rằng giữa các nàng cách bệ hạ, nhưng Mạch Ca biết rõ phẩm tính của nàng ta hiền lành, sẽ không phải là kẻ địch của các nàng.
Nhưng Mai Tâm vào cung chưa đến ba năm, tất nhiên không biết Tĩnh Phi, nàng chỉ biết Tĩnh Phi đoạt ân sủng của chủ tử mình, với nàng mà nói Tĩnh Phi đến không có ý tốt gì.
Thế nên sau khi Mai Tâm nhìn thấy nàng ta đến, cố ý lúc dâng trà hơi run tay một chút, giả vờ mặt đất trơn mà lật khay trà, làm khay trà bạch ngọc vỡ vụn mảnh vỡ văng khắp nơi.
Nàng mới không vui vẻ mà dâng trà cho tình địch của chủ tử đâu, cho dù chủ tử có trách cứ, nàng cũng không thèm cho Tĩnh Phi sắc mặt tốt.
Lúc đó, Tĩnh Phi đang ôn chuyện cũ với Mạch Ca, nói về chuyện tương trợ lúc trước, Tĩnh Phi kích động đứng lên muốn quỳ xuống bái tạ, cung nữ bên cạnh muốn tiến đến nâng nàng dậy nhưng nàng lại xua tay muốn tự mình hành lễ.
Những mảnh vỡ nhỏ trên đất còn chưa kịp dọn sạch sẽ, vốn Tĩnh Phi mắt mù nên không thấy, vậy mà nàng ta lại như có thể thấy được, hết lần này tới lần khác lướt qua chỗ những mảnh nhọn, tìm được một chỗ ngay cả chút bột phấn nhỏ cũng không có mới quỳ xuống.
Vẻ mặt nàng thành khẩn thành kính bái tạ: "Nếu không phải năm đó Thần Phi cứu ta thì ta đã sớm chết trong tay Đức phi, nàng ta vẫn luôn muốn hãm hại đứa nhỏ trong bụng ta, ta chỉ có thể ra khỏi cung để sinh con.

Lúc trước đi vội vàng không kịp cảm tạ, có câu chịu người một chút ân huệ nhỏ sau này phải báo đáp gấp bội, cả đời này muội đều là ân nhân của ta." Dứt lời lập tức dập mạnh đầu muốn vái ba cái.
Mạch Ca vội bước lên phía trước nói: "Thế này không được đâu, tỷ tỷ mau mau đứng dậy!"
Sau khi cản mãi, Tĩnh Phi mới đứng dậy.

Hai người hàn huyên tâm tình rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, Tĩnh Phi mới phát hiện ra canh giờ không còn sớm cũng nên rời đi, nàng ta ra vẻ tỉ mỉ quan sát Hàm Phúc điện, sau đó lại đi tới bình lưu ly cạnh bình phong nhẹ vỗ về bồn hoa, thích thú hỏi: "Hóa ra muội muội cũng thích hoa hỏa gai[2] à? Ta cũng vô cùng yêu thích, không biết trong cung có còn không nữa?"
[2] Cây hỏa gai: Pyracantha là một loại cây thuộc họ tường vi, cây bụi xanh hoặc gỗ nhỏ, cây hỏa gai vô cùng đẹp, mùa hè ra hoa, mùa thu ra quả đỏ mọng.
Mạch Ca cười nói: "Nếu tỷ tỷ thích thì lát nữa ta cho người đưa qua vài bồn."
Tĩnh Phi rời đi trong sự cảm kích, Mai Tâm nhìn bóng dáng nàng ta đã đi xa lẩm bẩm: "Chủ tử nghĩ nàng ta mù thật à? Sao nô tì cảm giác như nàng ta đang giả vờ nhỉ?"
4.

Lấy châu
Buổi chiều, Mạch Ca đang ở trong viện kiểm tra tình hình học tập gần đây của Nguyên Hòa, chợt thấy Mai Tâm hốt hoảng chạy tới: "Chủ tử, không xong rồi, Đoan Túc Công chúa đã xảy ra chuyện! Hoàng hậu cho người đến thông báo bảo chủ tử nhanh đi xem!"
Chuyện là, Tứ Hoàng tử Nguyên Ý đang chơi đùa cùng Đoan Túc, không biết tại sao Đoan Túc lại đi nuốt một viên Lưu Ly châu vào, Lưu Ly châu không lớn nhưng Đoan Túc là trẻ nhỏ, cổ họng còn bé, Lưu Ly châu kẹt ở cổ họng không nuốt được, nếu không lấy ra được thì nhất định sẽ chết.
Mạch Ca biết tình hình nghiêm trọng, lập tức đi đến Bình Dương cung, lúc này trong điện đứng rất đông người, Hoàng thượng đã sớm tới đang âm trầm trừng mắt nhìn Nguyên Ý, còn các ngự y đang thương lượng xem làm sao để lấy châu ra.

Nếu dùng lực quá mạnh sẽ làm cho Công chúa không thở được.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Túc tím bầm, hít thở khó khăn, hoàn toàn không nói ra lời, chỉ có nước mắt chảy dài trên mặt.

Tĩnh Phi cũng rơi nước mắt như mưa, nàng ta không nhìn thấy gì, chỉ nhỏ giọng nức nở.
Hoàng hậu quỳ cùng Nguyên Ý, hiện tại Nguyên Ý gửi nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, nàng thân là mẫu thân tất nhiên là phải cầu tình cho Nguyên Ý, tiếc rằng Hoàng thượng vừa vội vừa tức, căn bản không nghe nàng đang nói cái gì.
Mạch ca cũng vô cùng lo lắng, nếu do Nguyên Ý làm, Hoàng hậu sẽ không tránh khỏi bị dạy dỗ, nàng không thể nhìn Hoàng hậu có chuyện được.

Thế nên nàng chủ động quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần thiếp nguyện lấy châu cho Công chúa."
"Nàng có nắm chắc không? Dù sao Túc nhi cũng còn nhỏ, nếu không chắc chắn thì cứ để ngự y làm..." Hoàng thượng có phần lo lắng.
Mạch Ca giống như hứa hẹn với hắn, cũng như tự nói với mình: "Thần thiếp chắc chắn sẽ cứu sống được Công chúa.

Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu hãy di giá ra ngoại điện."
Dùng nhíp bạc lấy châu thực sự vô cùng hao tốn sức lực, cần phải vô cùng cẩn thận.

Nhíp bạc bén nhọn, nếu không cẩn thận sẽ làm tổn thương cổ họng, thậm chí nếu dùng sức quá mạnh sẽ càng làm Lưu Ly châu kẹt sâu hơn.
Mọi người đi rồi, Mai Tâm cầm nến trong tay soi sáng cho Mạch Ca, Mạch Ca thì cẩn cẩn thận thận cầm nhíp bạc, từng li từng tí dò xét đưa vào cổ họng Đoan Túc, có lẽ do sợ hãi nên thân thể Đoan Túc khẽ run, Mạch Ca không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mai Tâm nhìn thấy chủ tử gặp khó, nhanh chóng kéo một cái khuyên tai cầm trong lòng bàn tay nói: "Công chúa, mau nhìn này!"
Đoan Túc lập tức nhìn chằm chằm vào tay nàng hết sức chăm chú, chỉ thấy sau khi nàng mở lòng bàn tay ra thì khuyên tai đã không thấy đâu, Đoan Túc xem đến ngây người, ngay lúc Đoan Túc mất tập trung thì Mạch Ca cũng nhìn thấy rõ Lưu Ly châu trong cổ họng, dùng nhíp bạc kẹp vào hai bên cố gắng gắp lấy nó, sau đó thành công lấy ra.
Đoan Túc lấy khăn tay ra thân mật lau mồ hôi trên trán cho Mạch Ca: "Tạ ơn Thần Phi nương nương cứu mạng."
Đứa nhỏ không chỉ lớn lên nhu thuận, hơn nữa còn hiểu chuyện, Mạch Ca sinh lòng ưa thích đối với con bé, lại đột nhiên thấy trên cánh tay Đoan Túc rậm rạp toàn lỗ kim châm, thành một mảng xanh tím, vừa muốn hỏi thì nó đã thu cánh tay về.
Đoan Túc né tránh ánh mắt nàng, nở nụ cười đi ra trước cửa gọi to với bên ngoài: "Phụ hoàng, mẫu phi! Nhi thần khỏe rồi!"
Hoàng thượng và Hoàng hậu bước nhanh vào, Tĩnh Phi được cung nữ đỡ chạy tới ôm chặt lấy Đoan Túc, thất thanh khóc rống lên.

Qua một lúc lâu mới cảm kích nói với Mạch Ca: "Đa tạ muội muội, nếu không có muội muội, sợ rằng...!Sợ rằng Túc nhi..."
Nàng ta chợt ngừng nói, sắc mặt thay đổi, tức giận quát Đoan Túc: "Sao con lại vụng về không hiểu chuyện như vậy hả! Lưu Ly châu này có phải để chơi đâu chứ?"
Đoan Túc sợ đến khóc lớn, vươn tay chỉ thẳng vào Nguyên Ý: "Là Tứ đệ đệ, đệ...!Đệ ấy nói đây là viên đường, vô cùng ngọt, ngoài cung không thể có được, cứ ăn đi..."
Nguyên Ý mở lớn hai mắt: "Ta không nói! Muội ấy nói bậy! Rõ ràng chính muội ấy tự nuốt!" Nhưng mà không ai tin nó cả.
Đoan Túc là một đứa bé ngoan, từ sau khi con bé vào cung đều làm cho mọi người vui vẻ, nó sẽ không nói dối.
Lời nói này giống như trẻ nhỏ đùa với nhau, nhưng Đoan Túc từ nhỏ đã đi theo mẫu thân ăn xin sống qua ngày, lúc đó nghèo khổ chưa bao giờ được ăn kẹo gì cả, càng chưa bao giờ được nhìn.

Lưu Ly châu giống với đường, để cho con bé tin đó là đường cũng không phải không có khả năng.
Tuy Nguyên Ý còn nhỏ, nhưng lại có tư chất thông minh, hơn nữa trước kia đi theo Tuyên Phi làm không ít chuyện sai trái, nếu như nó nổi lên ý xấu thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình: "Trẫm thương con mất mẫu thân cho nên mới đưa con đến nuôi cạnh Hoàng hậu, không ngờ từ trong xương cốt con lại giống với mậu phi của mình! Người đâu, lôi xuống đánh mười trượng nặng, nhốt vào Phật đường để tự hối lỗi ba ngày, không được trẫm cho phép ai cũng không được cho nó ăn!"
Mạch Ca cũng rất tức giận, nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi một đứa nhỏ như Nguyên Ý lại có lòng dạ ác độc đến mức đó.
Vậy mà Hoàng hậu lại không ngừng cầu tình, nhưng lời nói của Hoàng thượng là lời vàng ý ngọc, tứ mã nan truy[3].

Nàng đành phải nhìn cung nhân trói Nguyên Ý vào băng ghế, từng trượng từng trượng giáng xuống, lòng đau khôn nguôi.

Nuôi nấng Nguyên Ý đã một thời gian dài, sao nàng có thể tin nó là hung thủ được.
[3] Tứ mã nan truy: Bốn ngựa khó kéo lại, ý chỉ việc đã làm thì khó thay đổi.
5.

Khích bác
Lúc Hoàng hậu đi đến Phật đường, Nguyên Ý đang nằm ghé vào bồ đoàn, sau lưng và chân thằng bé toàn vết roi, máu đã thấm hết ra áo ngoài, nó đau đến mức không quỳ xuống được, chỉ có thể nằm ghé xuống để giảm bớt sự đau đớn.
Lúc này hốc mắt của nàng cũng ươn ướt, đứa nhỏ này từ trước đến nay đều quật cường, rõ ràng đau như vậy mà lúc bị đánh trượng lại không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ ra sức cắn chặt môi không rên một tiếng, chịu đựng mười trượng kia đánh xuống.
Nàng muốn ôm lấy nó lại bị đẩy ra, thằng bé hung dữ nói: "Bà cút ngay, không được chạm vào ta! Ta không cần bà giả mù sa mưa làm ra vẻ ta đây, bà cút đi cho ta! Cút đi!"
Thằng bé vừa khẽ động đậy là chạm vào vết thương ở sau lưng, trên áo lại thấm ra một vết máu lớn, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hoàng hậu không để bụng làm như nghe không hiểu, chỉ hô với bên ngoài một câu "Người đâu!", rất nhanh có hai cung nhân tiến vào vững vàng đè Nguyên Y xuống, mặc kệ nó giãy dụa như nào cũng không thể tránh thoát.
Hoàng hậu dùng kéo cẩn thận cắt áo bên ngoài của nó ra, lộ ra sau lưng mới nhìn một cái đã làm tim nàng đau như dao cắt, có một ít máu đã thấm ra, có ít da còn lẫn lộn máu thịt.
Nàng dùng ngón tay chấm Kim Sang dược xoa lên vết thương của thằng bé, vừa bôi vừa dịu dàng nói: "Thuốc này rất hiệu quả, mỗi ngày bôi ba lần, liên tục trong vòng nửa tháng là sẽ khỏi hẳn."
Nguyên Ý cũng không cảm kích, nhổ về phía nàng một cái: "Bà đừng tưởng rằng bà thay ta trị thương thì ta sẽ mang ơn bà.


Phi, ta vĩnh viễn hận bà, rồi sẽ có một ngày ta sẽ giết bà và Thần Phi để báo thù cho mẫu thân của ta!"
Lúc Mạch Ca đi vào vừa hay thấy một màn này, nàng lập tức kéo Hoàng hậu lại.
"Đứa nhỏ này lòng dạ độc ác, ngươi vẫn còn che chở nó như vậy à." Nàng dùng khăn tỉ mỉ lau mặt cho Hoàng hậu, giọng nói càng lúc càng tức giận: "Hôm nay nó gây ra họa lớn, cũng may Đoan Túc giữ được mạng, nếu như...!Thì cái vị trí Hoàng hậu này của ngươi cũng bị nó liên lụy."
"Đúng.

Trước đây quả thật nó đã làm chuyện sai lầm, nhưng nó đã thay đổi rồi, bây giờ nó chăm chỉ đọc sách, phẩm tính đoan chính, tính tình nó thật sự không xấu mà." Hoàng hậu giải thích với nàng, sau đó cầm tay nàng: "Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng ta tin tưởng thằng bé, ta tin nó tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Nguyên Ý đầu tiên sửng sốt, sau đó trào phúng nói: "Tin hay không thì như thế nào? Mọi người trong cung đều nói là ta làm, cũng không có ai nhìn thấu được quỷ kế của nữ nhân đê tiện kia.

Các người đều bị ả lừa, trước kia mẫu thân luôn nói Thần Phi gian trá khó đối phó, vậy mà hôm nay ta lại thấy các ngươi cũng ngu xuẩn như vậy..."
Mạch Ca không muốn tiếp tục nghe nữa, Nguyên Ý ám chỉ là Tĩnh Phi, đến lúc này, nó còn muốn châm ngòi ly gián đổ hết lỗi cho người khác, quả thực là ác độc như mẫu thân của nó vậy.
Nàng hi vọng Hoàng hậu có thể sớm nhìn rõ bản chất của thằng bé, đừng để bị nó lừa gạt quá sâu.
6.

Chịu oan
Tam cửu tứ cửu đi trên băng [4].
[4] Đây là bài đồng dao "Cửu Khúc" của Trung Quốc nói về mùa đông.

Một cửu hai cửu không săn bắt.

Ba cửu bốn cửu bước trên băng.

Năm cửu sáu cửu ngắm liễu dọc sông.

Bảy cửu mở sông.

Tám cửu nhạn đến.

Chín cửu thêm một cửu trâu cày khắp nơi.
Tĩnh Phi sai người đến Hàm Phúc cung truyền lời, nói là Nguyên Hoằng mời Nguyên Hòa đi chơi băng, còn có bốn năm thế tử quý gia chơi cùng, Nguyên Hòa nghe thấy thế cũng đòi đi chơi nên Mạch Ca vui vẻ đồng ý.
Các tiểu chủ ngồi trong đình ngắm cảnh, lúc chơi băng bắt đầu thì các nàng hò hét trợ uy, mấy đứa nhỏ chạy nhảy trên băng, tranh nhau đá quả cầu, vô cùng phấn khích.
Đột nhiên lúc Nguyên Hoằng đang đá cầu thì bị đồng đội va chạm, quả cầu bay thẳng về phía Tĩnh Phi đang ngồi ở trong đình hóng gió, mọi người há hốc mồm, bị dọa đến mức chỉ sững sờ nhìn.

Mắt thấy đập trúng chắc chắn sẽ bị bể đầu chảy máu thì Tĩnh Phi lại giống như nhìn thấy nhẹ nhàng né sang bên cạnh, vừa hay tránh thoát kiếp nạn này.
Tĩnh Phi thở phào rồi giải thích: "May mà vừa rồi cung nhân nhắc nhở kịp, nếu không tính mạng của bổn cung chắc là khó giữ được rồi."
Mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, vội khen cung nữ Lục Lan của Tĩnh Phi, chỉ có Mạch Ca nghi ngờ trong lòng.

Nàng ở ngay sát Tĩnh Phi, rõ ràng thấy phản ứng của Tĩnh Phi nhanh nhẹn, chỗ nào mà được cung nữ nhắc nhở chứ.
Lẽ nào Tĩnh Phi không mù?
Lục Lan đỡ Tĩnh Phi đi trên mặt băng, Nguyên Hoằng suýt nữa làm mẫu thân bị thương, nàng sợ Nguyên Hoằng buồn bã nên đặc biệt đi an ủi.

Không ngờ mới nói được vài câu thì băng bốn phía hồ Thái Dịch bắt đầu vỡ vụn, gần như trong nháy mắt mặt băng nhanh chóng sụp xuống, Nguyên Hòa và Nguyên Hoằng đều rơi vào trong hồ.
Mấy người thái giám nhanh chóng nhảy xuống, nhưng mặt hồ quá lớn, băng lại lạnh chỉ cần chậm một chút thì hai vị Hoàng tử đều sẽ chết.
Tĩnh Phi cùng Lục Lan không kịp đợi mà trực tiếp nhảy xuống, Lục Lan rất nhanh đã cứu được Nguyên Hoằng lên, nhưng mãi không thấy Tĩnh Phi cứu Nguyên Hòa lên, qua một lúc lâu, lúc mọi người gần như đã tuyệt vọng thì Tĩnh Phi mới từ trong nước ngoi lên.

Nàng ta khóc rống lên: "Do ta vô dụng, mắt không nhìn thấy nên căn bản không tìm được Tam Hoàng tử, chỉ e nó...!Nó..."
Chỉ một câu này, tim của Mạch Ca như bị người ta hung hăng đâm vào, cũng không quan tâm gì nữa trực tiếp nhảy vào trong hồ.

Nước hồ lạnh lẽo tràn vào cổ họng, làm nàng không thể thở được, nàng giãy dụa theo bản năng, nhưng dần dần mất sức.
Ngày vào lúc nàng đang muốn hòa cùng một thể với hồ nước này thì thân thể được người ta nâng lên, không khí đã lâu không thấy được rót vào miệng, ý thức nhất thời tỉnh táo lại.
Hóa ra là Hoàng thượng.
Khuôn mặt hắn nhăn thành một đoàn, vô cùng căng thẳng: "Mạch nhi, nàng có sao không?"
Mạch Ca sụp đổ, run rẩy khóc lên: "Hòa nhi đâu? Nhanh nhanh đi cứu Hòa nhi! Nhanh đi cứu nó đi!"
Hắn đau lòng ôm lấy nàng, nhẹ giọng trấn an: "Nàng đừng sợ, Hòa nhi đã được cứu rồi."
Nàng nhìn qua bả vai hắn vừa lúc thấy Nguyên Hòa nằm trên đất vẫn không nhúc nhích, nàng vội vàng nhào qua nhanh chóng gọi hắn, nhưng Nguyên Hòa vẫn nhắm chặt mắt, Vương Trì của Thái y viện đang ở một bên bắt mạch chuẩn đoán.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Vương Trì né tránh ấp a ấp úng: "Thần Phi nương nương, Tam Hoàng tử ngài ấy...!Bị rơi xuống nước trong một thời gian dài, mà nước hồ lại lạnh, chỉ e...!Chỉ e đôi chân này...!Bị tổn do khí lạnh rồi..."
"Ngươi nói cái gì!" Mạch Ca nghe thấy vậy thì kinh hãi, hai mắt đỏ lên nhìn ông ta chằm chằm: "Thằng bé còn nhỏ như vậy, không có chân thì sao nó sống nổi?" Đột nhiên, nàng nghĩ tới gì đó, nhào về phía Tĩnh Phi, túm lấy vạt áo nàng ta, mắt trừng muốn nứt ra hỏi: "Vì sao ngươi không cứu nó? Rõ ràng ngươi nhìn thấy lại không chịu cứu nó, sao ngươi lại nhẫn tâm làm hại một đứa bé hả?"
Đôi mắt Tĩnh Phi ảm đạm, áy náy rơi lệ: "Ta xin lỗi muội muội, do ta không thể cứu nó sớm hơn.

Nếu ta có thể nhìn thấy thì tốt rồi, cho dù mất mạng cũng không thể để một đứa nhỏ mất đi hai chân được! Muội đánh ta mắng ta đi, chỉ cần muội có thể hết tức giận, ta đều có thể chịu được!"
Mấy tiểu chủ vô cùng tức giận, các nàng vốn đã không quen nhìn Tĩnh Phi đối xử tốt với Thần Phi, huống chi Tĩnh Phi còn liều mình nhảy xuống cứu người, rõ ràng nàng có thể không cứu lại cố ý tìm kiếm Nguyên Hòa dưới nước hồ lạnh lẽo, nếu không có Lục Lan ngăn cản thì dù có phải hi sinh bản thân cũng phải cứu được nó.
Liều mình hi sinh như vậy, lại đổi lấy Thần Phi không biết ơn, thật làm cho người ta quá tức giận mà.
"Thần Phi nương nương, ngài nói chuyện phải có chứng cứ, Tĩnh Phi nương nương thiện lương rõ như ban ngày, ngài cũng không thể ngậm máu phun người!"
"Đúng thế nha, Tĩnh Phi nương nương với ngài không oán không cừu, hơn nữa ngài ấy còn dũng cảm quên mình đi cứu Tam Hoàng tử, nếu không phải không nhìn thấy, thì sao Tĩnh Phi nương nương lại cứu Tam Hoàng tử trễ được? Thần Phi nương nương vạn lần đừng vì tức giận mà mất đi lý trí!"
Hoàng thượng cũng cho rằng Mạch ca đang tức giận nên khuyên bảo: "Cho dù thế nào, trẫm nhất định sẽ chữa khỏi đôi chân cho Hòa nhi! Tĩnh Phi cũng là có lòng tốt, chúng ta về trước bình tĩnh lại nhé."
Nhưng Mạch Ca lại không để ý đến, chỉ vào Tĩnh Phi nói: "Đã nhiều ngày qua ta cẩn thận quan sát ngươi, rõ ràng là ngươi giả vờ mù.

Nếu như ngươi thật sự trong sạch, có thể cho người ta kiểm tra không?"
Tĩnh Phi không tức giận chút nào: "Chỉ cần có thể làm muội muội an tâm, ta sẽ phối hợp kiểm tra."
Mạch Ca chỉ tin tưởng cung nữ Xuân Trúc bên cạnh Hoàng hậu, sư phụ của nàng ta là y thánh, Mai Tâm lập tức đưa Xuân Trúc đến.

Nhưng Xuân Trúc tỉ mỉ bắt mạch cho Tĩnh Phi, kết quả lại vẫn như vậy, mắt của Tĩnh Phi đã mù từ lâu rồi.
Xuân Trúc không đành lòng nhìn Mạch ca thương tâm, dịu dàng nói: "Vừa rồi nô tì mới xem qua chân cho Tam Hoàng tử, mặc dù khí lạnh xâm nhập làm cơ thể bị tổn thương, nhưng chỉ cần tận tâm điều trị thì vẫn có hi vọng đứng lên.

Nô tì biết nương nương đau lòng khổ sở nhưng việc quan trọng nhất lúc này là chữa khỏi chân của Tam Hoàng tử, trong lòng nhất định không thể rối loạn."
Rốt cuộc Xuân Trúc mở miệng, lúc này Mạch Ca mới sợ hãi phát hiện ra vừa rồi mình quá không lý trí, nghĩ bậy nghĩ bạ rồi.
Sao nàng có thể nghi ngờ Tĩnh Phi chứ?

Tĩnh Phi là người quen cũ của nàng, là người thiện lương, dịu dàng mềm mỏng, từ trước đến giờ ngay cả làm thương tổn động vật cũng không thể, sao lại có thể tổn thương Hòa nhi.

Hơn nữa Tĩnh Phi không để ý an nguy đi cứu Hòa nhi, ngay cả Xuân Trúc cũng nói thân thể Tĩnh Phi yếu đuối không chịu nổi dày vò như vậy.

Nàng ta không nhìn thấy còn cố gắng kiên trì ở dưới nước, thực sự làm người ta kính phục mà.
Nàng không cảm kích thì thôi, còn vu oan giết người, bản thân cũng nghĩ quá lên rồi.
Cuối cùng Mạch Ca cũng tỉnh táo lại, sau khi nghĩ kỹ thì vô cùng hổ thẹn, vội vàng tạ lỗi: "Là ta không biết ơn còn oan uổng tỷ tỷ, tội ta đáng chết vạn lần, tội không thể tha được."
Tĩnh Phi vẫn dịu dàng, lắc đầu ôm lấy nàng: "Tỷ tỷ cũng là người làm mẫu thân nên hiểu cảm xúc của muội, dưới tình huống đó cũng sẽ hoài nghi tất cả mọi người như muội thôi, sao lại có thể tức giận với muội được.

Muội muội chớ lo lắng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ tìm danh y khắp thiên hạ để chữa trị cho Tam Hoàng tử."
Hoàng thượng cũng nói: "Mạch nhi, nàng suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, ta tuyệt đối sẽ không để cho con của chúng ta chịu khổ."
Mạch Ca gật đầu: "Có những lời này của Hoàng thượng thì thần thiếp yên tâm rồi."
7.

Kế không thành
Trong Hàm Phúc cung, ngự y cung nhân ra ra vào vào đều vô cùng bận rộn chăm sóc Nguyên Hòa.

Lăn qua lăn lại thẳng đến nửa đêm, mọi người mới từ từ rời đi.
Mạch Ca canh giữ ở cạnh giường, Hoàng hậu ngồi sát bên, hiện tại Hoàng hậu không yên lòng để lại nàng một mình.

Tháng trước nàng mới mất đi đứa nhỏ trong bụng, tháng này lại phải đối mặt với Nguyên Hòa tàn phế, Hoàng hậu lo nàng không thể tiếp thu được, nhỡ đâu lại nghĩ quẩn trong lòng.
Nhưng Mạch Ca lại nở nụ cười: "Ngươi yên tâm, thật ra ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, Hòa nhi có thể nhặt được lại cái mạng này đã là vô cùng may mắn rồi, hơn nữa Xuân Trúc đã mời sư phụ của nàng ấy đến, nếu như thực sự không trị khỏi được, ta sẽ làm đôi chân của nó cả đời.

Sau này nó muốn đi đâu ta đều đi cùng nó."
Hoàng hậu đi rồi, Mạch Ca lại nói rất nhiều chuyện cùng Nguyên Hòa, ngày thường mặc dù Nguyên Hòa bướng bỉnh nhưng lúc này lại như ông cụ non, để cho mẫu thân không đau lòng vì mình, nó tuyên bố nếu chân không thể đi nữa thì nó muốn tạo ra một đôi cánh lớn bay khắp giang sơn rộng lớn.
Mạch Ca bị chọc cười, hát một điệu dân ca để dỗ Nguyên Hòa vào giấc ngủ, rồi chỉnh lại chăn cho thằng bé rồi mới rời đi.
Trong viện, Mai Tâm đang nắm một cái túi trong tay mà ngẩn người, ngay cả Mạch Ca gọi nàng mấy câu mà cũng không nghe thấy, mãi đến lúc cái túi bị đoạt lấy thì Mai Tâm mới hoàn hồn.
"Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?" Mạch Ca mở túi ra, bên trong không có gì, chỉ có dưới đáy túi dính ít bụi trắng nhỏ, nàng lại hỏi: "Đây là cái gì?"
"Là muối.

Nô tì theo dõi cung nữ Lục Lan của Tĩnh Phi, phát hiện nàng ta len lén đi vứt cái túi này, nô tì cảm thấy kỳ lạ nên nhặt mang về." Dừng một chút, Mai Tâm lại nói nhỏ vào tai nàng: "Nô tì đi Ti Thiện phường nghe ngóng thấy tối hôm qua bị mất một túi muối.

Nhưng mà, nô tì không hiểu muối này dùng để làm gì?"
Mạch Ca cau mày: "Ngươi theo dõi Lục Lan?"
Mai Tâm lập tức cúi đầu, ấp a ấp úng: "Nô tì...!Nô tì không tin Tĩnh Phi vô tội, chủ tử bị nàng ta lừa gạt, nô tì mới..."
Mạch Ca đang muốn răn dạy nàng ấy đừng nghĩ oan Tĩnh Phi nữa, lại nghe nàng ấy nói: "Hôm qua nô tì đứng sau lưng hai người, tận mắt nhìn thấy Tĩnh Phi đưa tay sửa lại một cây trâm chân trâu hướng về phía Đại Hoàng tử đang ở trên băng, giống như dùng tay ra hiệu, sau đó Đại Hoàng tử mới đá quả cầu về phía nàng ta."
"Ngươi nói cái gì? Sao ta không nghe ngươi nhắc đến?"
"Vốn nô tì cũng không chắn chắn lắm, nhưng tối hôm qua nô tì nghĩ kỹ lại mới dám kết luận là dùng tay ra hiệu."
Mạch Ca rơi vào trầm tư, Tĩnh Phi không nhìn thấy, sao phải khiến quả cầu kia bay về phía mình đây.

Một khi không tránh được, nhất định bể đầu chảy máu, nàng ta không để ý đến tính mạng của mình để ước định Nguyên Hoằng đá cầu là vì sao, trừ khi...
Trừ khi Tĩnh Phi cố ý muốn nàng tưởng là nàng ta nhìn thấy được.
Đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, Mạch Ca nhìn chằm chằm vào túi muối trong tay, sai tiểu thái giám lập tức đi qua hồ Thái Dịch.

Tiểu thái giám nhanh chóng quay về, xác nhận suy đoán của nàng, trên mặt băng vẫn còn sót lại một chút muối chưa tan hết.
Nàng cảm thấy toàn thân rét run, Tĩnh Phi lại tàn nhẫn như vậy.
Căm hận hơn là bản thân mình vụng về đến thế, lại bị vẻ bề ngoài của Tĩnh Phi lừa gạt.
Nguyên Ý nói không sai, thủ phạm đều là Tĩnh Phi.

Đầu tiên nàng ta âm mưu hại Nguyên Ý thương tổn Đoan Túc, tiếp theo là xuống tay với Nguyên Hòa, tất cả mục đính là vì con trai Nguyên Hoằng của nàng ta.
Hôm nay, Nguyên Hòa tàn phế, Nguyên Ý không được Hoàng thượng yêu thương, chỉ còn lại trưởng tử Nguyên Hoằng có thể danh chính ngôn thuận lập làm Thái tử.
Bây giờ nghĩ lại, Đoan Túc nuốt nhầm Lưu Ly châu nhất định là do Tĩnh Phi giật dây, trên người Đoan Túc toàn vết kim châm không phải ngày một ngày hai mà thành mà là bị trong một thời gian dài, khi đó bọn họ còn đang ở ngoài cung, trừ Tĩnh Phi ra thì không còn ai có thể tạo thành được.
Lòng dạ độc ác như vậy, vì tiền đồ của nhi tử mà không tiếc lợi dụng nữ nhi, hổ dữ còn không ăn thịt con, nàng ta thật sự quá lạnh lùng vô tình rồi.
Sau khi Tĩnh Phi vu oan hãm hại Nguyên Ý chính là đối phó với Nguyên Hòa, một chiêu kế không thành đánh cho Mạch Ca không kịp đề phòng.
Tĩnh Phi bị mù là thật, lại cố ý giả vờ như mình nhìn thấy ở trước mặt nàng, chính là muốn nàng sinh lòng nghi ngờ.

Mặc dù Tĩnh Phi bị mù, nhưng tai và lỗ mũi lại linh mẫn hơn người thường rất nhiều, mượn cái này thay cho ánh mắt, năm lần bảy lượt lừa gạt Mạch Ca.
Tĩnh Phi đã sớm sai người lén rắc muối lên trên mặt băng, vừa đến giờ là lớp băng tan ra, Nguyên Hòa rơi vào trong nước.

Tĩnh Phi giả vờ cứu người, thật ra là muốn kéo dài thời gian, dù Nguyên Hòa không chết đuối cũng sẽ bị đông lạnh tàn phế.
Sở dĩ Tĩnh Phi giả vờ nhìn thấy, chính là muốn Mạch Ca cho rằng nàng ta giả vờ không cứu Nguyên Hòa kịp, chỉ đợi Mạch Ca phát điên chỉ chứng, là nàng ta có thể thông qua miệng ngự y xác nhận rằng mình đã bị mù từ lâu, không chỉ phủi sạch hiềm nghi mình làm hại Nguyên Hòa, mà càng làm cho mọi người thấy rõ tất cả là do Mạch Ca vu oan giá họa.
Cứ như vậy, Mạch Ca ở trong lòng người ngoài thành người không biết nói lý lẽ, tâm địa ác độc, Hoàng thượng thấy vậy sẽ dần dần thất vọng.

Mà Tĩnh Phi cũng thuận lý thành chương được người thương xót, càng được tiếng tốt hiền lương thiện tâm.
Dường như mình bị nàng ta dắt đi vòng vòng, thậm chí còn mang ơn, coi nàng ta là ân nhân cứu mạng.
Mạch Ca cắn chặt môi, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mặc sức cho đau đớn lan ra.

Một lúc lâu sau, nàng mới ngừng cười châm biếm, gằn từng chữ một: "Nàng ta đã không để ý tính mạng mà cứu Hòa nhi của ta thì lý ra ta nên báo đáp thật tốt mới đúng."
8.

Biến cố cung phi.
Đã sắp cuối năm, đột nhiên trong cung nổi lên lời đồn đại bốn phía, đại khái đều bàn tán về Tĩnh Phi.
Hoàng hậu chỉnh đốn kỷ luật trong cung, điều tra ngọn nguồn, cuối cùng điều tra ra lời đồn đến từ phía ngoài cung.

Miệng đời thì khoa trương, mặc dù có lòng ngăn chặn nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

Mà việc truyền đi xôn xao là một ít chuyện vụn vặt về cuộc sống sáu năm nay ngoài cung của Tĩnh Phi.
Từng câu từng chữ càng truyền càng mãnh liệt, đều là nàng ta không nhịn được mà khuất nhục trước bất kỳ nam nhân nào.
Tất nhiên Hoàng hậu không tin cái này, tuyên bố muốn giữ gìn danh dự cho Tĩnh Phi, sai người đi mời hàng xóm trong con hẻm Tĩnh Phi ở trước đây ở quê đến làm chứng.

Nhưng những người kia lại nhắm thẳng vào Tĩnh Phi nói nàng ta không đứng đắn, nói ra các loại lời khó nghe, còn nói thật sự Tĩnh Phi nuôi dạy con cái không dễ, nhưng cũng ủy thân sống với mấy người nam tử.
Hoàng thượng lập tức biến sắc, Tĩnh Phi khóc lóc hô to oan uổng kiên quyết phủ nhận.

Nhưng mà không có lửa thì làm sao có khói, huống chi lại là hàng xóm làm chứng ba mặt một lời.
"Hoàng thượng, thần thiếp bị oan mà, từ nhỏ thần thiếp đã biết thế nào là nữ trinh nữ đức, luôn làm theo nữ tắc, đến đi cũng không bước sai một bước, bọn họ là bị người khác điều khiển mới cố ý hãm hại thần thiếp.

Mấy năm nay, thần thiếp ở ngoài cung luôn luôn nhung nhớ Hoàng thượng, để giải nỗi khổ tương tư, mỗi ngày đều dùng máu sao chép kinh phật, cho dù không nhìn thấy vẫn kiên trì viết, chỉ nguyện trời xanh phù hộ cho bệ hạ, cầu xin cho chúng ta được đoàn viên."
Đúng lúc này, có một tiểu thái giám áp giải một người tiến vào, người nọ bị trùm kín đầu không nhìn thấy mặt.

Thấy mọi người lộ vẻ nghi hoặc, Xuân Trúc mới giải thích: "Người này vẫn quanh quẩn ở trước viện mà Tĩnh Phi nương nương ở lúc trước, cung nhân phụ trách tìm hiểu không biết hắn là người phương nào nên đã đưa hắn về đây."
Tiểu thái giám kéo khăn trùm đầu của người đó ra, đợi sau khi mọi người nhìn thấy mặt hắn đều giật mình.
Người nọ lại giống Hoàng thượng đến chín phần, nếu không phải khí chất thần vận khác biệt thì khó có thể phân biệt được.
Sau khi người nọ nhìn thấy Tĩnh Phi thì kích động muốn tiến lên ôm, lại bị tiểu thái giám đè lại.


Vẻ mặt người nọ mất hứng: "Đây là thê tử của ta, sao ta không thể ôm chứ?"
Tĩnh Phi không nhìn thấy, nhưng cũng gấp đến mức quát lớn: "Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì thế? Ai là thê tử của ngươi!"
"Tất nhiên là nàng rồi, ta mới chỉ ra ngoài một tháng, sau khi về đã không thấy nàng và bọn nhỏ đâu." Mặt hắn lộ vẻ hung hãn, hét lớn: "Đời này nàng đừng hòng chạy trốn, nàng sống là người của ta, chết là ma nhà ta!"
Chỉ một câu này lại khiến mọi người sợ đến rợn cả tóc gáy.
Hoàng hậu tự biết tình hình quan trọng, vội vàng để cho người không liên quan rời đi, nghiêm túc hỏi hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai? Nàng ấy là gì của ngươi!"
"Ta là Lục Tam, nàng ấy là thê tử của ta từ sáu năm về trước, nàng ấy còn sinh cho ta một đôi nam nữ.

Nhưng mà các ngươi là ai vậy?"
Hoàng thượng vẫn cố kìm nén tức giận, một lúc lâu mới hỏi: "Nàng sinh cho ngươi một đôi nam nữ? Đây là sự thật?"
"Tất nhiên là thật rồi, con trai lớn lên giống ta, con gái giống hệt nàng mà."
"Nói bậy! Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ai sai ngươi đến đây? Vì sao ngươi phải hãm hại ta!" Tĩnh Phi giận dữ thất thanh hỏi, nghiễm nhiên không còn vẻ ôn nhã đoan trang như ngày thường nữa.

Nàng ta vội vàng quỳ xuống, vội vã giải thích với Hoàng thượng: "Đoan Túc và Hoằng Nhi thực sự là con của bệ hạ, hắn vu oan giá họa cho ta, ta không hề quen hắn!"
Hoàng hậu lập tức lên tiếng thay cho Tĩnh Phi: "Bổn cung cũng tin tưởng Tĩnh Phi, nếu không thì cho hai đứa nhỏ trích máu nhận thân đi, như vậy cũng loại bỏ được hiềm nghi, lại tốt cho sự trong sạch của Tĩnh Phi."
Lý Hỉ nghe vậy cũng nói đó là một cách hay, Hoàng thượng đành miễn cưỡng đồng ý.
Vì không để cho hai đứa nhỏ hoài nghi nên Lý Hỉ lấy máu của bọn nó ở ngoài điện đựng vào trong bát, lại phân biệt lấy máu của Hoàng thượng và Lục Tam, khi máu của bọn họ lần lượt được nhỏ vào, máu của đứa nhỏ và Hoàng thượng lại không hòa vào nhau được, mà lại hòa vào với máu của Lục Tam.
Sự thật đã sáng tỏ, Hoàng thượng vô cùng tức giận, hắn không hề nghĩ Tĩnh Phi lại dám nói bậy long tự, lừa gạt hoàng thất.

Hắn không muốn nghe nàng ta giải thích một câu nào nữa: "Im mồm! Nhốt độc phụ này vào tử lao, đêm nay xử tử! Còn cả người này cũng đưa đi hành hình cùng!"
Lục Tam sợ hãi hô to, nhưng đã bị thái giám kéo ra ngoài, muốn nói cái gì cũng không kịp nữa rồi.
Đây là huyện tai tiếng của hoàng thất, sẽ theo cái chết của hai người họ trở thành bí mật.

Trong nội điện, Lý Hỉ và Xuân Trúc yên lặng lui ra ngoài, Hoàng hậu thở dài một tiếng sau đó mở miệng: "Dù sao thì hai đứa bé kia cũng không có tội, xin Hoàng thượng đừng giận chó đánh mèo lên người bọn nó."
Từ đầu đến cuối Hoàng thượng vẫn nhắm mắt trầm tư không nói gì.
"Hay là Hoàng thượng giao bọn nó cho thần thiếp, thần thiếp lựa chọn một gia đình trong sạch cho bọn nó, hi vọng bọn nó không bị chuyện quá khứ dây dưa, sẽ không lầm đường lạc lối, thoát ra khỏi đoạn bóng tối này."
"Thần thiếp không quấy rầy bệ hạ nữa." Thấy Hoàng thượng vẫn trầm mặc, Hoàng hậu định lui ra, ngay lúc nàng đang nhấc chân ra khỏi cửa thì nghe Hoàng thượng không mặn không nhạt đáp lại một câu: "Vậy theo ý Hoàng hậu đi."
9.

Viên mãn
Mạch Ca biết tin Tĩnh Phi chết, trong lòng không có biến hóa gì.

Nàng chỉ nắm tay Nguyên Hòa, nuông chiều cười: "Hòa nhi, mẫu thân sẽ luôn ở cạnh con."
Đúng vậy, tất cả chuyện này đều do Mạch Ca bố trí, chỉ có Đoan Túc và Nguyên Hoằng không phải con của Hoàng thượng, cũng không phải con của Lục Tam.
Nàng sai Mai Tâm đi tìm hiểu cuộc sống ngoài cung của Tĩnh Phi, biết được trong thời gian nàng ta khốn khổ, thì làm ra hành động không đứng đắn, ngay cả nàng ta cũng không biết cha ruột của hai đứa nhỏ là ai.

Bởi vì cuộc sống như vậy quá khốn khổ cho nên Tĩnh Phi mới bắt đầu nghĩ cách muốn đưa hai đứa nhỏ vào cung.
Bởi thế nên Mạch Ca sai người đi ra ngoài cung tìm tử tù Lục Tam.

Thế gian này, chỉ cần bỏ tiền thì muốn hạng người gì đều có, sao phải lo không tìm được một người có dáng vẻ giống Hoàng thượng chứ.
Lục Tam kia vốn là phạm tội cưỡng hiếp, nghe được có thể ra khỏi ngục thì điều kiện gì cũng đều đồng ý.
Cho nên hắn dựa theo dặn dò đi lòng vòng quanh ngõ của Tĩnh Phi ở lúc trước, cũng phóng đại lời đồn, lại ở trước mặt Hoàng thượng khăng khăng nói Tĩnh Phi là thê tử của mình.

Hắn vốn tưởng rằng làm như vậy thì có thể lấy lại được tự do, lại không nghĩ rằng bản thân sẽ chết nhanh hơn.
Về phần máu kia, căn bản không phải máu Nguyên Hoằng và Đoan Túc, mà đã bị cung nhân đổi thành máu con của Lục Tam.

Hắn ta vứt bỏ thê tử, gian dâm phụ nữ, vốn nên có kết cục như vậy.
Trước khi Tĩnh Phi chết, Mạch Ca đi tiễn nàng ta một đoạn đường cuối, nàng muốn chính miệng hỏi xem vì sao nàng ta lại quyết định như vậy.
Tĩnh Phi ở trong tử lao lại vô cùng bình tĩnh, thấy nàng đến chỉ chậm rãi nói: "Ta biết là ngươi làm, ta cũng biết rõ ngươi muốn hỏi gì.

Năm đó ta sợ cái hậu cung ăn thịt người này, mong giữ được mạng mới đi ra ngoài.

Ta cho rằng bên ngoài cung là tự do, nhưng lại phát giác nam tử ở bên ngoài càng ăn thịt người hơn, bọn họ luôn miệng nói yêu ta, vậy mà quay đầu đã vứt bỏ ta.

Nuôi dạy hai đứa nhỏ thật sự quá khó khăn, ta lại không có tiền, nên chỉ có thể ăn khổ."
"Người ta nói bước chân đi thì không quay lại, cho nên ta cố gắng chống đỡ, thật quá mệt mỏi, mệt đến mức đôi mắt cũng mù rồi.

Ngày thường còn bị những nam nhân xấu xí nhà quê kia sờ tới sờ lui, ta chịu đủ rồi, rõ ràng ta là khuê nữ danh môn vọng tộc, là phi tần được sủng ái của Hoàng thượng, sao ta phải ở chỗ đó chịu tội, cho nên ta phải quay về, cho dù liều cái mạng này cũng phải trở về."
Nàng ta điên dại cười rộ lên: "Trước kia ta không biết thế nào là tính kế, nhưng khi ta trải qua những dằn vặt kia thì lập tức hiểu ra, cuộc sống này, mọi thứ đều phải tranh giành, mọi thứ đều có thể lợi dụng, có thể vứt bỏ, giống như Túc nhi, nếu có thể làm cho ta sống sót, ta đều có thể hi sinh nó..."
Mạch Ca không muốn nghe nữa, đi thẳng ra khỏi ngục.

Nàng ta từ lâu đã không còn là Tĩnh Phi ngày trước rồi, nàng ta như vậy chỉ là người xa lạ thôi.
Nàng vừa về đến Hàm Phúc điện, đột nhiên nghe tiếng Mai Tâm vui vẻ chạy vào: "Chủ tử, chân Tam Hoàng tử được cứu rồi!"
Dứt lời, Vương Trì vội vã tiến đến bưng chén thuốc vừa sắc xong cho Nguyên Hòa uống, nói ra một tiếng chúc mừng, nói là cuối cùng đã nghiên cứu ra phương thuốc chữa trị cho chân của Tam Hoàng tử, không tới nửa tháng, Tam Hoàng tử có thể bước đi bình thường được.
Mạch Ca vui mừng một hồi, mới phát hiện ra chỗ kỳ lạ, truy hỏi Vương Trì mãi ông ta mới mở miệng: "Là Hoàng thượng lấy thân để thử thuốc, vi thần đã khuyên can nhiều lần, nhưng Hoàng thượng chẳng những không nghe mà còn muốn tự làm chân trái bị tổn thương do giá rét, thúc ép vi thần tìm danh y khắp nơi, nên mới có được phương thuốc trị bệnh cổ truyền này."
Mạch Ca kinh hãi một lúc mới hoàn hồn, nàng vẫn trách hắn không đến thăm Nguyên Hòa, thậm chí không lo lắng đến đôi chân của Nguyên Hòa, lại không ngờ hắn lấy bản thân mình ra để thử thuốc, hắn đường đường là vua của một nước, nếu trở thành tàn phế thì không chỉ rung chuyển cả nước mà còn sẽ bị người khác chế nhạo.
Sao hắn có thể làm đến mức này chứ.
Là nàng đã hiểu nhầm hắn.
Cũng không kịp cảm động với tự trách, Mạch Ca vô cùng lo lắng chạy đi Cần Chính điện lại phát hiện Hoàng thượng không ở đó.

Nàng một mình chờ đợi trong điện, lại đột nhiên thấy trên long án có một đạo thánh chỉ, mặt trên có một hàng chữ màu đen:
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, từ ngày hôm nay trở đi, giải tán tất cả phi tần trong hậu cung, cuộc đời này của trẫm chỉ có duy nhất một mình Thần Phi là đủ, khâm thử.
"Bị nàng phát hiện rồi à?" Phía sau truyền đến giọng nói ấm áp, bóng dáng quen thuộc đi đến gần nàng, sau đó cả người nàng bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.

Hắn đặt cằm lên vai phải nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Lúc trước ta đã đồng ý với nàng là không để cho bất kỳ kẻ nào có thể ức hiếp nàng."
"Nhưng mà..."
"Những ngày đó ta không gặp nàng không phải vì Tĩnh Phi, mà là đang đọ sức với những lão thần kia.

Bọn họ sống chết không đồng ý với thánh chỉ này của ta, thậm chí muốn lấy mạng ra uy hiếp, ta tốn vài ngày cuối cùng mới có thể làm cho bọn họ thỏa hiệp."
Mạch Ca trợn tròn mắt, từ cổ chí kim, không có giải tán hậu cung, nàng chỉ coi như hắn tùy ý nói một câu chứ không coi là thật.

Hắn vì nàng có thể từ bỏ nhiều thứ đến vậy, nàng phải báo đáp thế nào đây.

Mỗi một việc hắn làm cho nàng đều cho nàng biết được, hắn trân trọng yêu thương nàng đến vậy.
"Mạch nhi, một người một lòng, bạc đầu không rời."
Nàng gật đầu, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, mỉm cười vứt thánh chỉ vào trong chậu than.

Hoàng thượng nhíu chặt lông mày, vừa muốn mở miệng lại bị nàng lấy tay ngăn lại.
Nàng cười nói: "Tờ thánh chỉ này đã khắc vào trong lòng ta, như vậy là đủ rồi.

Chúng ta đã không phải trẻ con từ lâu rồi, chàng là thiên tử, không thể tùy ý làm bậy, càng không thể chuyện gì cũng như ý muốn, ta chưa bao giờ quan tâm sự đố kỵ căm hận của các nàng ấy, hay muốn hãm hại ta, ta chỉ quan tâm nhất là chàng."
"Bởi vì có chàng ở đây nên ta không sợ bất cứ thứ gì cả."
Nàng nghĩ, cả đời này không thể cứ mãi một mình độc hưởng hắn, nhưng có thể ở bên cạnh thì cuộc đời này cũng coi như viên mãn rồi..

Bình Luận (0)
Comment