Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 72

Đây có lẽ là hành động đại nghịch bất đạo nhất mà Thượng Trang từng làm.

Nàng cư nhiên dám động thủ kéo hắn?

Cho đến lúc nam tử quay đầu lại, nàng mới hoàn hồn, cả người run run vội vàng rụt tay, quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết."

Nguyên Duật Diệp có chút đắc ý, nàng biết sợ rồi sao?

Ha ha, biết sợ mới tốt.

Hắn duỗi tay, trực tiếp kéo thân hình bé nhỏ của nữ tử đứng lên.

Thượng Trang cắn răng, hắn tức giận thật rồi.

Nếu giờ khắc này có thể ngẩng đầu, nàng nhất định có thể nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Nguyên Duật Diệp.

Hít một hơi thật sâu, hắn mới lại gần nàng, nói nhỏ: "Ngươi có chuyện muốn nói với bổn vương sao?"

Thượng Trang chần chờ, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn hắn.

Lúc này, người trước mặt đã thu lại ý cười, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào nàng.

Thượng Trang không hiểu đến tột cùng hắn muốn làm gì, nhưng vì Phục Linh, nàng chỉ có thể thử một lần này: "Ngài có thể không cần Phục Linh được không?"

Quả nhiên là vì chuyện của nha đầu kia.

Hắn cười thầm, nói: "Sao thế? Chính ngươi đã rời khỏi Hoán Y Cục, chẳng lẽ ngươi lại không cho người khác được thế hay sao?"

Thượng Trang trừng mắt liếc hắn, lúc này nàng có thể khẳng định, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, hắn chỉ là đang giả ngốc trước mặt nàng thôi!

Nhưng, cho dù hắn có giả bộ nàng cũng không thể làm gì hắn. Ai kêu hắn là chủ tử, còn nàng chỉ là cung nữ thôi chứ?

Thượng Trang cố nén tức giận: "Vương gia thật sự muốn tốt cho Phục Linh chứ?"

Hắn nhíu mày: "Bằng không, ngươi nghĩ thế nào?"

"Nô tỳ ngu muội." Nàng cắn răng, "Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, chi bằng Vương gia... Muốn nô tỳ đi."

"An Lăng Vu, ngươi thật to gan!" Quát xong, hắn dường như không còn tức giận nữa, ngay cả lời nói cũng mang ý cười, "Ngươi muốn bổn vương vì ngươi mà đắc tội với phụ hoàng sao? Ha ha, ngươi đang tính toán bổn vương sao?" Tay hắn bất giác xoa xoa khuôn mặt của nàng.

Thượng Trang nhẫn nhịn, hắn biết rõ nàng không phải đang có ý này.

Cùng hắn nói chuyện thật sự mệt mỏi, nhưng thật ra hắn chưa từng tức giận, người nóng vội chỉ có mình nàng.

Nàng lấy hết lá gan chất vấn hắn: "Vậy ngài muốn thế nào? Vì sao phải nhằm vào một nô tỳ?"

Nàng chỉ hỏi mấy câu nhưng đã tỏ ra khí chất kiên cường.

Nguyên Duật Diệp nheo hai mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Bổn vương làm gì ngươi sao?"

"Ngươi!"

Được lắm, nàng thừa nhận, ở trước mặt hắn, nàng chẳng đáng gì cả. Nhưng vì Phục Linh, nàng không thể từ bỏ như vậy.

Thượng Trang vừa định lên tiếng, đã thấy hắn cắt ngang: "Muốn bổn vương không cần kia cũng không phải không thể."

Trong lòng Thượng Trang không khỏi vui vẻ, vội hỏi lại: "Ngài muốn thế nào?"

Hắn khẽ cười: "Ngươi tới ngôi đình lần trước quỳ gối cho bổn vương. Hiện tại bổn vương phải qua Tự Ninh cung thăm mẫu phi, nếu ngươi có thành ý có thể quỳ tới lúc bổn vương trở về."

"Được, nô tỳ đi ngay." Nói xong, nàng không nhìn hắn, trực tiếp xoay người chạy đi.

Không phải chỉ quỳ thôi sao? Nàng chỉ mong tới lúc đó hắn đừng đổi ý.

Khóe miệng của người đứng sau cong lên ý cười, nhìn nàng tức giận, hắn vừa ý. Đặc biệt là bộ dáng liều mạng của nàng lúc này, thật đáng yêu.

"Đáng yêu?" Hắn nhỏ giọng, hắn điên rồi sao? Vì một cung nữ mà làm nhiều trò như vậy?

"Hảo, nô tỳ cái này đi." Ngữ tất, cũng không nhìn hắn, xoay người liền chạy đi đi.

Thượng Trang chạy nhanh về phía trước, chỉ là mới đi vài bước, nàng đã nhìn thấy Mộ Dung Vân Sở đứng trước mặt nàng.

Nàng không khỏi kinh hãi...
Bình Luận (0)
Comment