Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 73

Giật mình một cái, Thượng Trang mới cảm thấy bản thân thật buồn cười. Vừa mới hạ triều, Mộ Dung Vân Sở xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.

Chỉ là, nàng đột nhiên nhớ lại lần đó chính mình có lòng tốt đỡ hắn lại bị nha đầu của Mộ Dung Vân Khương mắng câu dẫn thiếu gia nhà họ. Cho nên lúc này, nàng không tới gần, chỉ hành lễ với hắn từ xa.

Vừa định đứng dậy rời đi, Mộ Dung Vân Sở bỗng dưng lên tiếng: "Người An Lăng gia quả thật không có tiền đồ."

Nàng kinh hãi, bước chân không khỏi dừng lại. Hắn, rốt cuộc đang nói cái gì?

"Thừa tướng đại nhân..."

"Ta sẽ không để chính mình bị đưa qua đẩy lại." Vì sao nàng ta luôn tỏ ra vô tội như vậy? Cho dù những chuyện đã phát sinh trước mắt, hắn cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung nàng. Cuối cùng, hắn chỉ quăng lại một câu, "Thành Vương không phải người ngươi có thể động vào." Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía trước.

Thượng Trang theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong lòng chấn động.

Là vì nghe những lời Nguyên Duật Diệp vừa nói với nàng hay sao?

A, nàng thật có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy hết. Chỉ là, nàng không muốn giải thích với hắn, dù sao hắn cũng không phải là gì của nàng.

Dù sao hắn đã nói như vậy, nàng cũng không còn gì để nói.

Thượng Trang hành lễ với hắn: "Nô tỳ cáo lui", rồi xoay người chạy đi.

Mộ Dung Vân Sở nhìn nàng, trong lòng cười lạnh, hắn thật chưa từng thấy qua nữ tử nào không biết xấu hổ như vậy. Nàng ta cư nhiên quang minh chính đại nói muốn Thành Vương thu nhận!

Hắn đang muốn rời đi thì đột nhiên nghe phía sau có người gọi. Lúc quay đầu, hắn thấy Trần Trung.

"Trần công công?" Mộ Dung Vân Sở nhíu mày.

"May là Thừa tướng đại nhân chưa xuất cung, Thánh Thượng mời ngài qua nói chuyện."

Hắn ngẩn ra, gật đầu: "Ta đi liền."

..........

Thượng Trang tới đình lý, cả thái dương đã ròng ròng mồ hôi.

Cung nhân đi qua nơi này không nhiều, nhưng, cho dù có đông, nàng vẫn phải quỳ.

Chuyện đã đồng ý, nàng nhất định làm được. Nàng chỉ hi vọng Nguyên Duật Diệp có thể giữ lời của hắn.

Nàng cắn môi, quỳ xuống.

Khoảng một nén nhang, gió đột nhiên nổi lên.

Thượng Trang giật mình, thời điểm nâng mắt đã thấy mây đen kéo tới dầy đặc.

Trời sắp mưa, trong lòng nàng thầm nói.

Thượng Trang đang suy nghĩ, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, lạnh quá.

Nàng không khỏi rụt người, gió càng lúc càng lớn. Lá trên cây cũng bị cuốn theo, trong không trung đảo qua mấy vòng, chậm rãi rơi xuống.

Trong lòng thầm than, trời sắp mưa, không biết Nguyên Duật Diệp còn tới hay không?

Đột nhiên, nàng bất giác cười.

Nếu hắn không tới, đó chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Hắn là người kiêu ngạo, sao có thể không tới?

Trong lòng thầm tự an ủi, nàng chỉ hy vọng nhanh chóng giải quyết sự tình của Phục Linh.

Trời đã bắt đầu mưa, rất lớn, từng giọt nện xuống đất phát ra thanh âm chói tai.

Thượng Trang mặc dù đang quỳ trong đình, nhưng nước mưa bắn tung tóe ướt hết người nàng. Nàng không khỏi nhích vào giữa, thời điểm ngẩng đầu nhìn ra ngoài mới phát hiện mưa đã vô cùng lớn, cảnh sắc bên ngoài đã khó nhìn rõ.

Trận mưa này chưa từng có dấu hiệu dừng lại, Thượng Trang cũng bắt đầu hoài nghi không biết Nguyên Duật Diệp có tới hay không.

Nhưng, cho dù hiện có đổi ý, không có ô, nàng cũng không thể quay về. Huống chi, nàng không muốn làm người có đầu nhưng không có đuôi.

Đợi thêm một lúc, Thượng Trang hình như nghe tiếng người tới.

Quay đầu, xuyên qua màn mưa, nàng mơ hồ thấy thân ảnh nam tử đi về hướng này.

Là hắn sao?

Thượng Trang nheo mắt, đột nhiên nghĩ tới một việc.

Ô đâu? Vì sao hắn không mang theo ô?
Bình Luận (0)
Comment