Chương 482
Trước mặt hai tên ăn mày còn lại đặt một cái bát mẻ, trong ánh mắt tràn ngập khao khát với sinh kế. Khi nam tử mặc cẩm y kia đến trước mặt họ, nhãn cầu của họ chỉ hận không thể dính vào đối phương.
Nhưng tên ăn mày nhếch nhác kia thì không thế.
Hắn ta chỉ ôm đầu gối, cúi mặt xuống, bất kể người đứng trước mặt là ai, hắn ta cũng không để tâm.
Nam tử mặc cẩm y cúi đầu nhìn hắn ta một lúc, đột nhiên lấy hai đồng tiền xu trên tay của tùy tùng, ném bừa trước mặt hắn.
Đồng xu va chạm với mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Cơ thể đang vùi đầu của người kia thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nam tử mặc cẩm y vừa mới bố thí cho hắn ta.
Nam tử kia nở nụ cười với hắn ta.
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, tràn đầy hận thù.
Đường phố quá hỗn tạp, Thẩm Nguyệt không nghe rõ nam tử mặc cẩm y kia nói gì với hắn ta, lúc ấy chỉ thấy hắn ta đứng bật dậy, không nói năng gì đã nhào tới, định túm lấy nam tử mặc cẩm y mà đánh cho một trận.
Nhưng sức lực của hắn ta không đủ, hắn ta bị nam nhân áo gấm vật ngã xuống đất mấy lần, sau đó lại bị hai tên tuỳ tùng phía sau xông lên đấm đá.
Trên đất đã có máu tạt ra.
Hai người ăn xin bên cạnh sợ hãi đến mức nhanh chóng bưng bát vỡ bỏ chạy.
Người nọ bị đánh tới tấp không thể chống trả, chỉ có thể ôm đầu chịu trận.
Nam nhân áo gấm nhìn thấy người nọ đã bị đánh tơi tả thì liền ngồi xổm xuống tỏ ra thân thiết vỗ vai hắn ta, cười nói vài câu rồi nghênh ngang mang tùy tùng rời đi.
Một lúc lâu sau người nọ mới chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cúi đầu lau vết máu trên khóe miệng sau đó trở lại chỗ ngồi xổm, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Cho dù có nghèo túng thì hắn ta cũng không buồn bận tâm đến mấy đồng bạc nằm vương vãi dưới đất.
Thẩm Nguyệt cau mày đi xuyên qua đám đông, đi về phía hắn ta rồi nói: “Ta hy vọng là ta đã nhận nhầm người. Sao người như hắn có thể lưu lạc đầu đường xó chợ thế này?”
Ngọc Nghiên khó hiểu hỏi: “Phu nhân đang nói về ai vậy?”
Trong nháy mắt Thẩm Nguyệt đã đứng trước mặt hắn ta.
Lúc này nàng đã có thể thấy rõ bên dưới bộ y phục bẩn thỉu xộc xệch của hắn vẫn còn phảng phất lộ ra vẻ sang trọng quý giá.
Thẩm Nguyệt đoán không sai, hắn ta hoàn toàn không phải là một kẻ ăn xin.
Nàng cố kìm chế sự tò mò trong lòng, khẽ gọi: “Hạ Du?”
Thân thể của hắn ta run lên bần bật nhưng vẫn không ngẩng đầu hay trả lời.
Ngọc Nghiên đứng bên cạnh mở to mắt nhìn hắn ta.
Đây là Hạ Du sao?
Sao có thể như thế được?
Hạ Du là con trai của Hạ tướng, xuất thân cao quý, sao có thể lưu lạc đến bước đường này?
Thẩm Nguyệt cũng không thể tin được, nàng đã lâu không gặp Hạ Du, không ngờ bây giờ lại gặp trong tình huống như thế này.