Chương 483
Lúc nãy Thẩm Nguyệt đã cảm thấy bộ dáng của hắn ta rất quen thuộc, lại thấy y phục của hắn ta khác với những người ăn mày bên cạnh cho nên mới xuống xe xem thử.
Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói có chút nặng nề: “Hạ Du”.
Hắn ta quay sang một bên, khàn khàn nói: “Cô đã nhận nhầm người rồi”.
Hắn ta cố gắng né tránh Thẩm Nguyệt, chỉ muốn đứng dậy rời đi. Nhưng vì hắn ta vừa bị đánh rất nặng cho nên bây giờ muốn đứng lên cũng khó.
Thẩm Nguyệt vẫn bước tới cho dù hắn ta có trốn tránh thế nào, nàng vươn tay ra vén mái tóc rối bù đang che khuất gương mặt của hắn ta.
Hắn ta có chút khó chịu, bất lực nói: “Ta nói cô đã nhận nhầm người rồi!”
Thẩm Nguyệt đã vén tóc của hắn ta ra, hai tay giữ lấy khuôn mặt bầm dập của hắn ta, ánh mắt run rẩy, nàng nói: “Hạ Du”.
Ngọc Nghiên lúc này cũng nhận ra, kinh ngạc che miệng.
Hắn ta cố gắng né tránh ánh mắt của Thẩm Nguyệt, hết sức vùng vẫy nói: “Cô thật sự đã nhận sai người rồi… Hạ Du là công tử quần là áo lụa, sao có thể có bộ dạng của một con chó lang thang giống như ta được chứ?”
Thẩm Nguyệt bất ngờ ôm hắn ta vào lòng.
Hắn ta vẫn lẩm bẩm: “Ta không phải Hạ Du, ta không phải Hạ Du… Ta cũng không biết ta là ai…”
Thẩm Nguyệt ôm cái đầu bù xù của hắn ta, thấp giọng an ủi: “Ta là Thẩm Nguyệt, đừng sợ, đừng sợ”.
Hạ Du chấn động.
Hắn ta ra vẻ kiên cường rất lâu, cuối cùng vẫn mềm nhũn ra trong vòng tay của Thẩm Nguyệt.
Hắn ta cúi đầu, ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào nói: “Cô là Thẩm Nguyệt… Thẩm Nguyệt, ta phải làm sao đây, ta rất buồn… bà nội của ta mất rồi… bọn họ đều nói bà nội bị ta chọc đến tức chết!”
Hạ Du nhỏ hơn Thẩm Nguyệt vài tuổi cho nên bấy lâu nay Thẩm Nguyệt không chỉ xem hắn ta là bạn bè mà còn xem hắn ta như đệ đệ.
Hắn ta đối đãi với Thẩm Nguyệt rất chân thành cho nên Thẩm Nguyệt cũng đối đãi chân thành lại với hắn.
Bây giờ Hạ Du rơi vào bước đường này, phải nghẹn ngào khóc nức nở trong lòng nàng, Thẩm Nguyệt thực sự cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Nguyệt đỡ hắn ta dậy rồi nói: “Đứng dậy theo ta trở về”.
Hạ Du lắc đầu nói: “Ta không thể trở về nữa, ta đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi”.
“Trở về phủ tướng quân”.
Cũng may trên đường không có ai nhận ra Hạ Du trong bộ dạng này, Thẩm Nguyệt thì đang dùng khăn che mặt cho nên cũng không có ai nhận ra nàng.
Nàng mang Hạ Du mình đầy vết thương lên xe ngựa, cùng hắn ta trở về phủ tướng quân.
Vừa vào cửa thì Thẩm Nguyệt đã dặn dò quản gia đi mời đại phu và chuẩn bị nước nóng.
Quản gia không ngờ rằng Thẩm Nguyệt lại mang thêm một người khác về phủ, ông ta nhìn mãi cũng không nhận ra người đó là ai cho nên đành phải làm theo căn dặn, vội vàng chuẩn bị mọi thứ.
Hạ Du được đưa đến một phòng trống để rửa mặt và để đại phu xử lý vết thương.
Trong viện này không có y phục thích hợp để cho hắn ta mặc.