Chương 691
Thẩm Nguyệt thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại. Nàng giơ tay lên xuyên qua hông Tô Vũ, leo lên sau lưng của Tô Vũ, ôm chặt hắn, vẫn lẩm bẩm tên hắn như cũ.
“Tô Vũ, Tô Vũ”.
Môi của Tô Vũ ở ngay bên tai nàng, ấm áp nói: “Nàng gọi ta như thế sẽ khiến ta giày vò lắm đấy”.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ta sợ ta không gọi tên chàng thì sẽ tạo ra những âm thanh kỳ quái”.
Tô Vũ há miệng, ngậm lấy vành tai của Thẩm Nguyệt.
Trong nháy mắt này, cả người Thẩm Nguyệt căng cứng, giống như có dòng điện kích qua, chưa kịp ngăn đã lộ ra tiếng rên quyến rũ.
Nơi mẫn cảm nhất của nàng chính là vành tai.
Nàng vô thức muốn bám lên vai Tô Vũ, nhưng sợ dùng sức sẽ khiến hắn bị rách vết thương, bèn vội vàng bỏ ra, một tay xiết chặt áo hắn.
Nàng thở dốc: “Tô Vũ, đừng, chàng vẫn đang bị thương…”
“Ta cũng biết không thể như vậy”, Tô Vũ nói ở bên cổ nàng, khiến nàng run rẩy.
“Gần đây ta phát hiện nàng luôn khiến ta điên cuồng, khiến lòng dạ ta trở nên nhỏ mọn hơn. Tình yêu nam nữ đúng là một thứ dày vò lòng người mà”.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nàng, khóe mắt cũng tràn ngập tình cảm mê ly.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn, vuốt tóc hắn, kéo đầu hắn vào ngực mình: “Vậy ta để chàng ôm thêm một lúc nữa”.
Thời gian trôi qua, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hai người yên lặng ôm nhau.
Thẳng đến khi Tô Vũ nói: “Nàng lo cho Tần Như Lương à?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Chẳng qua là thấy hắn ta hơi đáng thương”.
“Nếu nàng thấy thế thì ta có thể chữa khỏi hai tay cho hắn ta, để hắn ta khôi phục như cũ”.
Thẩm Nguyệt ngẩn người: “Thật ư?”
Nàng biết hai tay Tần Như Lương bị phế, muốn khôi phục như xưa nói thì dễ, nhưng nàng không làm được, thái y hay đại phu tầm thường thì càng không. Nhưng nếu có Tô Vũ thì nàng tin là có thể.
Nhưng Thẩm Nguyệt chưa từng nghĩ đến phương diện đó.
Thẩm Nguyệt vừa lên tiếng, Tô Vũ lại không đáp lời nữa.
Thẩm Nguyệt híp mắt cười, hai tay ôm lưng hắn: “Tô Vũ, chàng biết trên đời này ngoài chàng ra thì ta sẽ không hoảng loạn vì bất kỳ ai nữa mà”.
Tô Vũ mới thoải mái nói: “Thật”.
Những ngày sau đó, Tô Vũ và Tần Như Lương vẫn dưỡng thương trong phòng, Thẩm Nguyệt một mình sắc thuốc của hai người cũng không quá khó khăn, chỉ là tốn thêm chút thời gian.
Tần Như Lương biết mình rất vô dụng, nếu không nhanh chữa khỏi vết thương thì sau này sẽ càng vô dụng hơn, bởi vậy hắn mới yên tâm dưỡng thương, cũng không còn động vào Thẩm Nguyệt nữa. Tiểu viện của ba người trôi qua yên ả vô cùng.
Nhưng mưa cứ rả rích mãi chẳng dừng.
Mưa chỉ ngừng một chút, sắc trời chưa kịp sáng lên thì đã lại mưa tiếp.
Nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng phải chuyện tốt.
Ngày xuống núi quay về Đại Sở vẫn trì hoãn chưa quyết.