Chương 692
Tô Vũ đã có thể xuống giường đi lại, chỉ cần không dùng sức thì có thể đi bình thường.
Nhưng mưa xuống khiến phạm vi hoạt động rất có hạn, không ngồi đọc sách nghe mưa thì cũng là ngồi dưới mái hiên với Thẩm Nguyệt trông coi nồi thuốc, uống trà.
Tần Như Lương sẽ thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy hai người ngồi cạnh nhau, nói chuyện đầy tình cảm, hắn ta cố gắng ép bản thân mình không để ý, cũng cố không đi ra ngoài quấy rầy.
Chỉ có khi ở chung với Tô Vũ thì Thẩm Nguyệt mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Nàng cầm chén trà trong tay Tô Vũ, nói: “Lát nữa chàng còn phải uống thuốc nữa, uống ít trà thôi”.
Tô Vũ chỉ mỉm cười, cho nàng lấy đi, nhìn trời nói: “Không biết mưa bao lâu mới tạnh đây”.
“Khi nào chúng ta mới về Đại Sở?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
“Chờ thêm mấy hôm đi”, Tô Vũ nhìn sang cửa sổ phòng đối diện: “Đợi hắn ta đi lại được thì mới tính tiếp”.
Cũng may vết thương của Tần Như Lương có Thẩm Nguyệt hỗ trợ xử lý nên khôi phục khá nhanh.
Tần Như Lương không muốn ở lại hành cung Dạ Lương lâu, vài ngày sau cũng miễn cưỡng xuống giường, muốn xuống núi trở về. Nhân hôm ấy mưa nhỏ, ba người bèn chào từ biệt hoàng đế Dạ Lương quay về Đại Sở.
Hoàng đế Dạ Lương cũng không mời gọi, huống hồ tiết trời lạnh lẽo, không thể ở lại hành cung lâu, tiễn sứ thần Đại Sở đi thì hoàng đế Dạ Lương cũng sẽ chuẩn bị về kinh.
Lần này hoàng đế Dạ Lương phái đại tướng quân đích thân hộ tống, hơn nữa hộ vệ nhiều hơn lần trước gấp đôi, đưa thẳng bọn họ đến biên cảnh.
Đương nhiên cũng không quên mang theo Liễu Thiên Hạc.
Có lồng sắt của Liễu Thiên Hạc ở phía trước mở đường, Thẩm Nguyệt cảm thấy con đường này không còn quá khó đi nữa.
Đến chân núi, hai chiếc xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Liễu Thiên Hạc bị kéo lên xe ba gác, trên đó không có chỗ che mưa chắn gió, hắn ta vẫn phải đón hết mưa gió mà đi.
Tần Như Lương và Tô Vũ, Thẩm Nguyệt đều đứng dưới mưa, mưa bụi giăng xuống như tơ nhện, thấm ướt quần áo ba người.
Tần Như Lương hỏi Thẩm Nguyệt: “Cô ngồi xe với ai?”
Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Tô Vũ nói trước: “Công chúa ngồi một xe đi, ta và Tần tướng quân một xe”.
Tần Như Lương không ngờ rằng Tô Vũ lại chủ động yêu cầu ngồi chung xe ngựa với hắn ta.
Thẩm Nguyệt mới nhớ ra việc Tô Vũ đồng ý sẽ chữa khỏi tay của Tần Như Lương, nên vui vẻ đáp: “Vậy cũng tốt”.
Thẩm Nguyệt lên xe ngựa trước, để lại Tần Như Lương và Tô Vũ nhìn nhau.
Hắn ta và người này không hợp nhau, Tần Như Lương cảm thấy chẳng thà để Thẩm Nguyệt ngồi với Tô Vũ còn hơn.
Bọn họ đơ ra một lúc, Tô Vũ chìa tay ra, không mặn không nhạt nói: “Mời Tần tướng quân”.
Đội ngũ lục tục lên đường, ven đường toàn bùn đất.