“Ban ngày thì phải có ban đêm, có chỗ cao thì cũng phải có chỗ thấp. Vậy thì Cha làm người yêu của P’Newt chắc cũng được chứ nhỉ?”
– Trích từ lòi của Baicha –
“Cha, đêm qua cậu không ngủ à?” Giọng Ai’Ton thì thầm hỏi tôi trong giờ giảng bài, khi nó thấy tôi cứ gật gà gật gù chẳng còn tâm trí học.
Tôi giật mình tỉnh khi nghe tiếng nó.
“Không ngủ hai đêm rồi.” Tôi trả lời.
Càng nghĩ thì tôi càng chẳng thể tập trung học. Tôi ôm đầu căng thẳng. Trong đầu tôi bây giờ toàn là P’Newt, P’Newt, và P’Newt.
Bình thường thì tôi chỉ thầm thích P’Newt, muốn ngắm anh, muốn nhìn anh, muốn mơ mộng về anh. Nhưng ít nhất thì cũng không đến mức điên cuồng thế này.
Chưa bao giờ đến mức nhắm mắt lại là thấy mặt anh, chỉ cần lắng nghe cũng tưởng như nghe thấy tiếng anh thì thầm. Nghĩ lại chuyện hôm qua thôi, tim tôi đã đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng hễ vừa nghĩ đến việc mình sẽ phải nói gì với P’Newt thì tôi lại căng thẳng đến mức chỉ muốn cắn lưỡi mình cho xong.
Cả đêm đến tận sáng, tôi cứ ngồi soạn kịch bản: tôi muốn nói gì với P’Newt, muốn xin lỗi anh thế nào, và tôi sẽ dùng lời lẽ gì để thổ lộ rằng mình thích anh. Nhưng viết đi viết lại chẳng cái nào dùng được, cuối cùng lại vò nát vứt đi không biết bao nhiêu tờ.
“Oái…” Tôi gục đầu xuống bàn, ôm lấy trái tim mình. Chết tiệt, tôi đúng là đồ vô dụng.
“Cha, cậu không khỏe à? Muốn đi phòng y tế không, mình dẫn đi.” Vừa nghe Ton nhắc đến phòng y tế, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh P’Newt. P’Newt đang ngồi chờ khám cho tôi, với nụ cười ấm áp mê hoặc.
“Khôngggg!” Tôi đập đầu xuống bàn.
“Cha, cậu sao thế?” Ai’Ton hốt hoảng nhìn tôi, lo lắng hỏi.
“Không có gì.” Tôi trả lời, cố gắng kiềm chế bản thân.
Nếu cứ thế này nữa, chắc tôi chẳng học hành được gì mất.
“Cha, đi ăn cơm đi.”
Hết tiết học, Ai’Ton rủ tôi đi ăn trưa. Tôi chỉ gật đầu cái rụp. Bình thường tôi là người rủ nó, nhưng hôm nay tôi mơ hồ quá, thành ra nó phải lôi tôi đi.
Căn tin khoa Dinh dưỡng trưa nào cũng đông nghẹt người. Dù sinh viên khoa tôi không nhiều, nhưng vì gần mấy khoa lớn như Khoa học Tự nhiên với Kinh tế, nên căn tin lúc nào cũng đầy.
Có khi sinh viên từ khoa khác cũng kéo sang ăn, dù ở đây chỉ có vài quán, món ăn cũng không ngon lắm.
“Ăn cơm canh đi, mấy quán khác đông hết rồi.” Ton nói.
Tôi cũng gật đầu đại.
Nó gọi cơm với cà ri xanh và thịt heo chiên. Tôi cũng gọi giống nó vì chẳng nghĩ ra gì. Mua thêm mỗi đứa một chai nước suối, rồi chúng tôi tìm được cái bàn trống hai chỗ, dù phải ngồi chung với người khác.
“Không ăn à, Cha?” Ai’Ton hỏi khi thấy tôi ngồi thẫn thờ. Tôi mới bừng tỉnh, liền cầm thìa xúc cơm ăn cho có lệ.
À đúng rồi, bây giờ là buổi trưa…
Không biết P’Newt đang làm gì nhỉ?
Nghĩ thế, tôi liền rút điện thoại ra. Tôi mở chat Facebook với P’Newt, tim đập đến mức nhói lên. Tôi muốn nhắn thế nào đây… Rằng tôi muốn gặp anh? Rằng tôi cũng thích anh? Tôi cố sắp xếp từ ngữ trong đầu.
“P’Newt, em muốn nói chuyện với anh…” → nghe gượng ép quá.
“P’Newt, anh có rảnh không…” → bác sĩ thì sao mà rảnh được chứ.
“P’Newt, em thích anh…” → ôi, chuyện này phải nói trực tiếp mới đúng chứ.
Trời ơi, sao tôi phải nghĩ nhiều thế này! Tôi chỉ muốn đập đầu mình đi cho rồi.
“Cha, điện thoại cậu kêu kìa.” Ton nhắc, khiến tôi giật nảy.
Nhìn số gọi đến, tôi làm rơi luôn cái muỗng.
P’ Newt
Trời đất… P-P’Newt gọi cho tôi! Ngay bây giờ luôn sao?
Tôi hít một hơi thật sâu. Không, không được sốc. Bây giờ không được sốc. Phải bình tĩnh, phải nói chuyện cho rõ ràng. Tôi liên tục tự nhủ với bản thân.
“Không nghe à?” Ai’Ton hỏi trong lúc vừa nhai cơm.
Tôi nuốt nước bọt xuống cổ, tim đập dồn dập loạn cả nhịp. Sau đó, tôi từ từ nhấn nút nghe và áp điện thoại lên tai.
“C…chào..anh.” Tôi nói với giọng run run khẽ khàng.
“Chào N’Cha.” Giọng anh Newt vang lên ở đầu dây bên kia khiến tay chân tôi run rẩy hết cả.
“P… P’Newt ạ.” Tôi chớp lấy cơ hội, vội vàng buột miệng nói luôn không chần chừ.
“P’Newt rảnh không ạ, em muốn nói chuyện với anh.”
P’Newt im lặng một lúc.
“Em muốn gặp anh à?”
“Dạ đúng ạ.” Tôi đáp ngay. “Em cũng có chuyện muốn nói với P’Newt nữa.”
“Em định từ chối anh sao?”
“P… P’Newt!” Tôi hoảng hốt. “Không ạ! Em không từ chối đâu! Anh đừng nói thế… hu hu…”
Chẳng lẽ tôi lại lỡ làm P’Newt tổn thương thêm một lần nữa sao?
Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng anh bật cười khẽ.
“Thế thì tốt rồi. Thế em vẫn muốn gặp anh chứ?”
“Có ạ, em muốn.” Tôi thú thật, dù ngượng ngùng đến mức phải lấy muỗng xoay xoay cho đỡ xấu hổ.
“Nếu vậy thì em quay lưng lại đi.”
“Hả?!” Tôi chết lặng.
Lúc này tôi mới nhận ra sự khác thường của xung quanh.
Ai’Ton đang há hốc miệng, miếng cơm còn đầy trong miệng mà nó cứ nhìn chằm chằm ra phía sau tôi, ngỡ ngàng đến nỗi không nhai nổi.
Không chỉ nó, mà cả đám người trong căn tin cũng đồng loạt quay sang nhìn về phía sau lưng tôi.
Linh cảm trong tôi bỗng dâng trào. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ quay lại… và đôi mắt tôi lập tức mở to.
P’Newt đang đứng cách tôi chưa đầy mười bước.
Đôi mắt anh khóa chặt lấy tôi, bàn tay vẫn áp điện thoại lên tai.
“P’Newt…” Tôi buột gọi khẽ, giọng run rẩy.
Tôi chưa từng dám mơ. Tôi muốn gặp anh, và anh thật sự xuất hiện trước mắt tôi, như thể ông trời ban xuống.
Sao trái tim chúng tôi lại đồng điệu đến thế?
P’Newt – ngôi sao của trường, sinh viên y khoa lừng lẫy, vậy mà chịu hạ mình cố đến tận khoa Dinh dưỡng bé nhỏ của tôi.
Hào quang điển trai từ anh khiến cái khoa vốn ảm đạm của tôi bỗng rực sáng. Đến mức mọi người trong căn tin cũng phải ngừng ăn để ngoái nhìn anh.
“Em muốn nói gì với anh?” P’Newt hỏi.
Tôi đứng bật dậy đối diện anh, cố gắng giữ cho đôi chân không run, một tay ép chặt lồng ngực để tim khỏi đập loạn, cố nén không cho môi run và ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra.
“P’Newt… em xin lỗi… suốt thời gian qua… anh đã làm rất nhiều vì em… nhưng em lại chẳng hề nhận ra… hu hu…”
“Cha…” P’Newt khựng lại.
Thật tệ hại. Tôi ghét chính những lời mình vừa thốt ra. Rõ ràng đã soạn kịch bản cả đêm, vậy mà đến lúc này lại chẳng dùng được gì.
“Em ngốc lắm… hu hu…” Tôi chỉ biết tự trách. Sao mình lại nói năng dở tệ thế này chứ? Nói chẳng đâu vào đâu. Ngốc, ngốc quá, ngốc nhất đời…
Nhưng P’Newt chỉ khẽ cười.
“Sao em lại bảo mình ngốc?”
“Vì em ngốc thật mà… hu hu…”
Tôi chẳng tìm ra được từ nào để miêu tả bản thân ngoài từ ấy nữa.
Là tôi – đồ ngốc chính hiệu!
“Nếu em ngốc,” P’Newt nói, “thì anh còn ngốc hơn.”
“Khônggg… anh không ngốc đâu…” Nước mắt tôi suýt nữa thì trào ra.
“Anh thông minh, anh học giỏi, anh toàn điểm A, anh là sinh viên y khoa, anh đứng đầu lớp… chỉ có em là ngốc thôi… hu hu…”
“Anh ngốc hơn vì…” P’Newt mỉm cười dịu dàng.
“Anh đã đi ‘phải lòng’ một đứa ngốc như em.”
Mặt tôi đỏ bừng ngay khi nghe anh nói thế.
“Trời ơi…” Nhưng tôi lại càng nhõng nhẽo hơn.
“Thế thì em ngốc nhất luôn… hu hu…”
“Hử?” P’Newt ngạc nhiên nhìn tôi.
Khiến tôi vội vàng nói tiếp ngay: “Vì em cũng… ‘phải lòng’ người đã đi phải lòng đứa ngốc như em.”
P’Newt nhìn tôi, rõ ràng không ngờ tới.
Được rồi… tôi nuốt nước bọt, tự nhủ với bản thân. Đã đến lúc phải nói ra. Nếu tôi không nói ngay lúc này, có thể tôi sẽ lại làm anh tổn thương thêm. Tôi không muốn anh phải buồn vì tôi nữa.
“Em thích P’Newt!”
Ngay khi vừa thốt ra, tôi vội đưa tay bịt miệng, bàng hoàng. Vì tình cảm của tôi quá mãnh liệt, nên tiếng nói từ trái tim bùng nổ thành âm thanh vang vọng cả căn tin.
Tôi hét to đến mức mọi người đều quay đầu nhìn.
Lẽ nào… tôi vừa nói ra thật rồi sao?
Hơn nữa còn hét lên nữa…!
Vừa xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vừa tim đập loạn, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm. Bao nhiêu ấm ức dồn nén suốt nhiều năm cuối cùng cũng được giải tỏa.
Tôi chẳng màng gì nữa. Ai nhìn tôi thế nào cũng mặc, ai nói gì cũng kệ. Tôi chỉ tập trung vào P’Newt, người đang đứng trước mặt.
Nhưng rồi… phản ứng của anh khiến tim tôi lại run lên.
Lần đầu tiên, tôi thấy P’Newt bối rối. Khuôn mặt trắng sáng thường ngày của anh giờ đây thoáng đỏ ửng. Dù chỉ nhè nhẹ, nhưng tôi nhận ra ngay.
P’Newt… đang ngại ư? Tôi tròn mắt kinh ngạc.
“Cha…” Giọng P’Newt khựng lại. “Em vừa… nói gì cơ…?”
Anh hỏi lại, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Tôi choáng. Bình thường chỉ có tôi là kẻ ngốc, nghe rõ rành rành mà cứ lặp đi lặp lại “Hả? Hả?” như không nghe thấy. Thế mà giờ lại được thấy một người giỏi giang như P’Newt cũng có lúc như thế… thật lạ lẫm.
Có lẽ anh không tin tôi thật.
Không sao. Hôm qua anh đã cho tôi sự chắc chắn rồi, hôm nay tôi cũng phải làm được như vậy.
“Em… th-thích P’Newt… thật đó…” Tôi nói lại, nhưng lần này giọng lắp bắp, nhỏ xíu, đến mức tôi chỉ muốn lấy đầu đập tường.
Rõ ràng là định nói thật kiên quyết cho anh, vậy mà đến lúc lại run thế này. Cái miệng chết tiệt này, khi cần khiêm tốn thì chẳng biết khiêm tốn, lúc cần mạnh mẽ thì lại run như cầy sấy.
Dù vậy, P’Newt vẫn nghe thấy. Anh đưa tay xoa nhẹ sống mũi.
“Thật không đó?” Khuôn mặt anh vẫn còn ửng hồng.
“Thật mà.” Tôi cố gắng nói dõng dạc, nhưng khi nhìn thấy anh ngượng ngùng thì…
Ôi trời, anh ngại thì tôi cũng ngại theo! Cha ngượng rồi đây, cứu với!
“Thích đến mức nào?” Anh đưa một tay lên che mặt, như để giấu đi vẻ bối rối.
“R…rất nhiều…” Tôi co người lại, tim đập hỗn loạn. Lần đầu tiên tôi thấy P’Newt mất bình tĩnh như vậy, tôi vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
“Nhiều đến đâu?” Anh hỏi tiếp.
“Tới mức…” Tôi ngập ngừng.
Tôi thích anh nhiều đến mức nào nhỉ?
Nhiều hơn trời, nhiều hơn trăng, nhiều hơn sao…
Nhưng tất cả cũng chẳng quan trọng bằng…
“Nhiều đến mức… em muốn có anh.” Tôi lỡ buột miệng từ khao khát sâu kín nhất, rồi lập tức đưa tay che má đỏ bừng.
Ôi chết, sao tôi lại nói thẳng ra “muốn có anh” như thế chứ. Nghe quá táo bạo!
Nhưng cũng chẳng còn từ nào khác có thể diễn đạt. Trời, trăng hay sao đều không quan trọng. Tôi chỉ muốn P’Newt mà thôi.
Anh khẽ mỉm cười, tay đưa lên xoa cổ.
Rồi anh cũng nói ra: “Anh cũng thích Cha đến mức… muốn có em.”
Lời nói ấy khiến tôi chỉ muốn vùi mặt xuống bàn ngay lập tức. Má tôi nóng bừng cả lên.
Tôi muốn anh, và anh cũng muốn tôi.
Hạnh phúc quá. Chúng tôi đều khao khát lẫn nhau.
Thế thì… tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm để nói: “Vậy… em có thể làm người yêu anh được không?”
“Vậy Cha làm người yêu anh nhé.”
Nhưng vừa nói ra, tôi lập tức đưa tay bịt miệng vì sững sờ. Bởi vì… câu đó lại vang lên từ cả tôi và P’Newt, cùng một lúc!
Tim tôi đập dồn dập, đến nỗi phải vội quay mặt đi trốn. P’Newt cũng vậy.
“Cùng lúc luôn à…”
Anh bật cười khẽ, khiến tôi len lén ngước mắt nhìn, mặt đỏ bừng.
Và tim tôi càng loạn nhịp hơn nữa, vì lần này P’Newt đỏ mặt rõ ràng, không che giấu được.
“Vậy để anh trả lời trước…” Anh quay lại nhìn tôi, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Tôi cũng nhìn vào mắt anh, dù trái tim đang đập điên cuồng.
“Anh rất vui khi quen với Cha nhé.” P’Newt mỉm cười với tôi, rồi hỏi tiếp: “Thế còn Cha… có chịu quen anh không?”
Tôi cảm nhận rõ máu dồn lên tận vành tai, cả người nóng bừng.
Tim đập nhanh đến mức tôi phải đưa tay ôm ngực để giữ bình tĩnh.
Nhưng chưa kịp trả lời, tiếng xôn xao từ đám đông vang lên. Có tiếng hét, tiếng xì xào, chỉ nghe loáng thoáng:
“Không thể nào! Newt tỏ tình á?”
“Newt có người thích rồi sao?”
“Người đó là ai?”
“Newt thích con trai sao?”
“Không thể nào! Newt là gay á!?”
Tất cả những lời bàn tán đều xoay quanh P’Newt, khiến tôi cảm giác mình chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện của chính mình.
Điều đó khiến tôi áp lực, nhưng tôi nhớ lại chặng đường đã qua. Từ giờ, tôi sẽ không để sự xấu hổ, sợ hãi hay sự yếu đuối của bản thân làm P’Newt tổn thương thêm lần nào nữa.
Tôi co người lại một chút, rồi cất tiếng:
“Đ… đồng ý ạ.”
Ngay lập tức, tiếng hét vang dội khắp căng tin, kèm cả tiếng khóc thút thít. Tôi giật nảy mình, quay đầu nhìn quanh thì choáng váng: căng tin khoa Dinh dưỡng giờ chật kín người, giống như cả trường đã đổ xô đến. Ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi và P’Newt – với sự hồi hộp, bất ngờ, vui mừng và cả ghen tỵ.
Trong số đó có cả Ton, nó trố mắt nhìn hai chúng tôi nãy giờ không chớp.
Nhưng khi tôi quay lại, P’Newt chỉ mỉm cười thật tươi với tôi. Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, cứ như xung quanh không hề tồn tại ai khác.
Ánh mắt ấy… chỉ dành cho riêng tôi.
Khoảnh khắc này, dường như chỉ có tôi và P’Newt mà thôi.
Nụ cười và ánh nhìn ấm áp của anh khiến tim tôi tan chảy. Mọi thứ xung quanh chẳng còn quan trọng nữa, chỉ có P’Newt đang đứng trước mặt tôi.
“Vậy anh có thể xác nhận lại lần nữa không?” P’Newt bước đến gần. Tôi giật mình, vừa ngại vừa căng thẳng.
“Hả? Vâng…” Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh.
“Cha là ai?”
Câu hỏi bất ngờ làm tôi chớp mắt liên tục. Sao anh lại hỏi lạ vậy chứ?
“Em tên Baicha, năm nhất khoa Dinh dưỡng ạ.” Tôi vừa trả lời vừa gãi đầu, ngượng ngập.
P’Newt lắc đầu khẽ, vẫn mỉm cười.
“Sai rồi.”
“Hả? Sai ạ?” Tôi tròn mắt.
“Đúng vậy, sai rồi.” Anh khẳng định chắc nịch.
Tôi ngơ ngác. Sai chỗ nào được chứ?
“Vậy… em là ai?”
Nếu không phải Baicha khoa Dinh dưỡng thì tôi là ai nữa đây!?
“Đáp án đúng là…” Anh cúi người xuống gần tôi, làm tôi cứng đờ cả người.
Rồi anh thì thầm bên tai: “Cha chính là bạn trai của P’Newt.”
Khoảnh khắc ấy, tôi như bị sét đánh.
B… bạn trai… của P’Newt.
Tôi = bạn trai P’Newt.
Tôi thực sự đã trở thành bạn trai của P’Newt rồi.
Ôi trời ơi… tôi chỉ biết xoắn người lại, cười ngượng, mặt đỏ đến tận mang tai.
Tôi chìm đắm trong cảm giác xấu hổ, chẳng biết phải làm gì tiếp.
Bất chợt, một giọng nói lớn vang lên, cắt ngang: “Này, Ai’Moon kia! Mày dám tán em tao mà chưa xin phép tao à!?”
Tôi giật bắn. Không thể nào… Tôi nghe nhầm phải không!?
Nhưng khi từ từ quay lại nhìn – tôi phải trố mắt cực độ.
Người đó… thật sự xuất hiện!
Một chàng trai cao to, gương mặt điển trai quen thuộc, đang khoanh tay đứng đó. Nét mặt cau có, đôi mày nhíu chặt đầy khó chịu.
Vẻ ngoài của anh ta nổi bật đến mức tất cả đều phải ngoái nhìn. Tiếng hét của mấy cô gái vang lên không ngớt, chắc cũng vì chiếc áo choàng dày, khăn quàng cổ thời thượng và đôi bốt da bóng loáng, trông chẳng khác gì nam chính bước ra từ phim Hàn.
Tôi biết mà – anh ấy vừa đi du học về.
Tôi không rõ bên đó mùa này có lạnh không… nhưng anh ấy sống ở Thái hơn mười năm, lẽ nào không biết ở đây chẳng bao giờ lạnh!?
Vậy mà còn mặc đồ kiểu này đến làm gì chứ!?
“P’Pho! Anh đến đây làm cái quái gì!?”
Trong cơn hoảng loạn, tôi lỡ hét toáng, vừa bực vừa thắc mắc: anh ấy về từ khi nào, và tại sao lại phải xuất hiện đúng lúc này cơ chứ!?