Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 32

“Lọ Lem có mẹ kế độc ác, Bạch Tuyết có mụ phù thủy ghen ghét, còn Baicha thì có một ông anh trai như cái gai trong mắt!”

– Trích từ lời của Baicha –

Tôi yêu anh trai mình đấy, nhưng cũng ghét anh ấy lắm.

P’Pho chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nên từ nhỏ chúng tôi rất thân thiết. Đôi khi còn giống bạn chơi hơn là anh em ruột. Nhưng vì anh ấy khác tôi nhiều thứ: đẹp trai hơn, cao hơn, học giỏi hơn, bạn bè nhiều hơn, lại còn lớn tuổi hơn… nên hay lấy đó làm cớ để chiếm lợi thế.

Khi mẹ mua đồ chơi, anh sẽ giành chọn trước rồi nói: “Tao lớn hơn, có quyền chọn trước.”

Khi mẹ mua bánh kẹo, anh sẽ giành của tôi rồi bảo: “Tao to hơn, phải ăn nhiều hơn.”

Khi mẹ mua đồ dùng học tập, anh cũng lấy trước và nói: “Học lớp cao hơn, phải dùng nhiều hơn.”

Lúc đầu, tôi ngu ngơ cứ nhường anh. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu khóc lóc, thắc mắc tại sao P’Pho lại phải giành hết đồ chơi, đồ ăn và dụng cụ học tập của tôi. Cuối cùng, ba mẹ giải quyết bằng cách mua hai phần giống hệt nhau, chia đều cho cả hai. Dù sau lưng, anh vẫn đôi khi tìm cách lợi dụng tôi.

Ít ra thì, dù anh hơn tôi mọi mặt, dù ba mẹ xem anh như niềm hy vọng của gia đình hơn thằng con ngốc nghếch như tôi, nhưng vì anh chưa bao giờ coi thường tôi, cũng chưa bao giờ đe dọa tôi, nên tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi sống trong gia đình, không nghĩ đó là nỗi mặc cảm gì to tát.

Thứ thực sự là nỗi mặc cảm của tôi chính là cuộc sống ở trường. Hồi mẫu giáo thì không sao, nhưng lên tiểu học, vì tôi ngu ngốc, chậm chạp, lù đù, thấp bé, mặt mũi ngốc nghếch… nên bạn bè hay trêu chọc, bắt nạt, và không ai chịu chơi với tôi, chẳng vì lý do gì cả. Điều đó khiến tôi luôn bị cô lập: ngồi một mình, ăn một mình, học xong thì về nhà, chẳng ai chơi cùng. Thỉnh thoảng tôi rất khao khát có bạn, nhưng mỗi lần tôi cố gắng bắt chuyện với ai thì người ta lại né tránh tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ hồi học lớp 4, có một nhóm con trai đến bắt chuyện với tôi. Trong nhóm đó có một đứa là con trai hiệu trưởng – ai trong trường cũng biết nó.

“Cha, mày có muốn làm bạn với bọn tao không?” Đứa đó hỏi tôi.

Vì từ trước đến giờ chưa từng có ai muốn nói chuyện hay rủ tôi chơi, nên với tôi, câu nói đó giống như một tia hy vọng.

“Muốn!” Tôi vui vẻ trả lời ngay.

“Vậy từ nay, mày phải làm tất cả những gì bọn tao sai, được không?” Nó đưa ra điều kiện.

“Được.” Tôi đồng ý mà không nghĩ gì thêm.

Tôi chỉ nghĩ rằng từ nay mình sẽ không còn phải học một mình, ăn một mình, cuối cùng cũng sắp có bạn để chơi cùng rồi. Dù có hơi lạ lạ, vì chẳng ai trong bọn nó buồn nói chuyện hay nhìn mặt tôi, chỉ biết sai khiến tôi hết việc này đến việc khác.

“Cha, đi lấy nước cho bọn tao.” Đôi khi tôi phải xách gần chục bình nước đi đổ đầy cho cả nhóm.

“Cha, đi mua đồ ăn vặt cho bọn tao.” Có lúc tôi còn phải bỏ tiền túi mua đồ ăn cho tất cả.

“Cha, làm bài tập cho bọn tao nữa.” Có khi tôi thức cả đêm để chép bài tập cho từng đứa.

Dù rất mệt, nhưng vì trước nay chưa từng có bạn, tôi nghĩ rằng làm như vậy là cách để được chấp nhận. Dù phải tốn công, tốn thời gian, cũng không sao. Tôi thật sự rất muốn có bạn mà.

Thế nhưng, sự việc dần trở nên bất thường hơn…

“Chúng ta chơi trốn tìm đi.”

Đám đó rủ tôi. Tôi đồng ý ngay trong niềm vui sướng – cuối cùng cũng được chơi với bạn ở trường rồi!

“Cha làm người đi tìm nhé. Nhắm mắt đếm từ một đến một trăm, bọn tao sẽ đi trốn.”

Tôi gật đầu chấp nhận luật chơi, rồi háo hức làm theo. Thật vui biết bao khi sắp được chơi trốn tìm cùng bạn bè. Tôi vừa đếm, vừa mong ngóng đến lúc được đi tìm từng đứa…

Tôi chạy khắp mọi ngóc ngách – sân chơi, nhà vệ sinh, phòng học – nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai. Tụi nó trốn ở đâu mà giỏi thế nhỉ? Sao tìm mãi không ra?

Tôi tìm đến kiệt sức nhưng vẫn không bỏ cuộc. Tôi muốn cho mọi người thấy mình thật sự muốn làm bạn với họ, nên cứ tìm mãi, không biết đã bao lâu. Đến khi nhận ra thì trời đã xế chiều, gần tối mất rồi.

“Làm gì mà chưa về nhà?” Đột nhiên P’Pho bước tới, mặt đầy vẻ khó chịu.

Hồi tiểu học, tôi và P’Pho học cùng một trường nhỏ gần nhà, đi bộ vài phút là tới. Bình thường giờ này anh ấy phải về nhà rồi. Có lẽ anh ngạc nhiên vì tôi vẫn còn ở lại trường.

“Cha đang chơi với bạn.” Tôi trả lời thật thà, khiến anh cau mày.

“Thế bạn đâu? Giờ này còn ai ở trường nữa?” Anh hỏi, khiến tôi đưa mắt nhìn quanh đầy hy vọng.

“Bọn em đang chơi trốn tìm. Cha phải tìm ra mọi người. Mọi người đang đợi Cha tìm.”

Nghe tôi nói vậy, P’Pho nghiến chặt răng rồi quát: “Không phải tìm nữa!”

Tôi giật mình, nước mắt lưng tròng.

“Tại sao… Cha còn chưa tìm thấy bạn mà. Cha phải tìm cho ra đã…” Tôi lắp bắp.

“Đồ ngốc!” Anh mắng tôi đầy tức giận.

“Tại sao để bạn lừa mấy chuyện vớ vẩn thế này? Giờ tụi nó về nhà hết rồi còn đâu!”

Nghe anh quát, tôi òa khóc ngay tại chỗ.

“Huhu, không phải mà… Mọi người nói là sẽ trốn, mọi người đang đợi Cha tìm…”

P’Pho lắc đầu bực bội rồi kéo tôi về nhà ngay lập tức.

Tôi không thể chống lại sức anh, đành bị kéo về nhà trong nước mắt suốt đường đi. Vừa về tới, ba mẹ cũng vừa về. Ba mẹ hỏi P’Pho sao tôi lại như vậy, nhưng anh lại nói lảng, bảo rằng mình trêu tôi khóc. Thế là anh bị ba mẹ mắng. Tôi thì không hiểu sao anh lại phải nói dối về chuyện mà anh chẳng hề sai.

Đêm hôm đó, tôi ngồi lặng lẽ một mình trong phòng, vừa rối bời vì chuyện của P’Pho, vừa lo lắng không yên: lỡ như mọi người thật sự trốn đợi tôi thì sao? Mọi người có đợi hụt không? Mọi người có mệt không? Tôi cảm thấy rất có lỗi vì mình bỏ về trước.

Hôm sau, khi đến trường, tôi quyết định bước vào nhóm bọn trẻ đó. Chúng đang cười nói vui vẻ, chẳng mấy để ý đến tôi, như thể hôm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tôi vẫn thấy áy náy, nên lên tiếng:

“Hôm qua xin lỗi nhé, mình tìm mọi người không ra.” Tôi nói xin lỗi. Đám trẻ bỗng im lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

“Hôm nay chơi nữa nhé.” Tôi rủ. “Lần này mình hứa sẽ tìm ra mọi người.”

Nhưng bọn nó lại cười nhạo tôi ầm ĩ.

“Ôi trời, Cha đúng là ngu thiệt đó! Hahaha!”

“Ừ, có người ngu đến mức này sao?”

“Hôm qua tụi tao về nhà từ lâu rồi, đồ ngu!”

“Ai thèm chơi trốn tìm với đồ ngốc chứ!”

“Mày nghĩ tụi tao sẽ chơi với mày thật à, đồ đần?”

Nghe những lời đó, tôi vừa sững sờ, vừa bối rối, vừa đau lòng.

“Nhưng… mọi người bảo mình tìm mà.” Tôi nói không hiểu. “Nếu mình tìm ra thì mọi người sẽ nhận mình làm bạn chứ gì?”

Đám trẻ cười phá lên to hơn nữa.

“Ai thèm làm bạn với đồ ngu như mày!”

“Đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu!” Chúng hùa nhau nhạo báng tôi.

Tôi không hiểu. Tôi đã làm gì sai? Mọi người giận tôi à? Sao không cho tôi cơ hội sửa sai? Tôi không biết phải làm gì, chỉ đứng đó, nước mắt lưng tròng.

“Này, đồ ngốc sắp khóc rồi kìa.”

“Ừ. Này Cha,” Thằng con hiệu trưởng – đứa từng rủ tôi làm bạn lên tiếng: “Nếu Cha chịu nhịn khóc mười phút, bọn tao sẽ nhận Cha vào nhóm.”

“Thật không?” Tôi lập tức thấy hy vọng.

“Ừ. Nhưng cấm khóc đấy, dù bọn tao có làm gì đi nữa.”

“Được.” Tôi vui mừng nhận lời ngay.

Tôi sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ cần có bạn thôi. Tôi không muốn cô đơn ở trường nữa.

Đứa con trai kia cười một cách kỳ quặc, quay sang bảo bạn mình bấm giờ. Sau đó nó véo mạnh vào cánh tay tôi.

“Aaaa!” Tôi hét toáng lên, tròn mắt vì đau bất ngờ.

“Đau lắm đó…” Cơn đau khiến tôi suýt khóc òa.

“Cấm khóc nhé.” Nó nhếch mép cười nhạo, đồng thời véo mạnh hơn, đến mức da tôi rớm máu.

“Ưm…” Tôi chỉ có thể cắn chặt môi để chịu đựng cơn đau.

Tôi thật sự muốn khóc, đau đến nỗi nước mắt trực trào ra. Nhưng vì chúng nó bảo tôi không được khóc, nên tôi cố nhịn. Tôi sẽ gắng chịu đựng. Chỉ mười phút thôi. Chỉ mười phút nữa, mọi người sẽ chấp nhận tôi làm bạn.

Tôi không biết đây có thật sự là một phần của “nghi thức để có bạn” hay không, nhưng tôi vẫn sẽ kiên nhẫn, dù cho những đứa kia đứng nhìn tôi mà cười khoái chí, còn tôi thì đau đớn đến mức như bị tra tấn.

Không chịu nổi nữa rồi… nước mắt sắp rơi mất…

“Đang làm cái quái gì với em tao vậy!”

Bất ngờ, giọng hét của P’Pho vang lên, khiến tôi giật mình quay lại nhìn.

Anh tình cờ đi ngang qua, và khi thấy tôi bị véo đến rớm máu, tay đỏ bầm, anh lập tức nổi giận. Anh xông tới tung cú đấm vào mặt thằng kia.

Nó ngã lăn ra đất, trừng mắt tức tối nhìn anh, trong mắt đầy hoảng sợ nhưng vẫn cố cãi: “Đánh tao làm gì!”

Dù miệng còn lớn tiếng, nhưng đám bạn nó thì run cầm cập. Bởi dù mới học lớp 5, P’Pho đã cao to hơn nhiều đứa cùng tuổi.

“Hừ, chỉ đánh thôi còn nhẹ. Nếu tao giết mày được thì tao đã làm rồi!” Anh gầm gừ, túm cổ áo nó.

“P’Pho…” Tôi đứng nhìn, run lẩy bẩy, không biết làm gì.

Anh trừng mắt nhìn thằng kia, rồi dùng hết sức véo mạnh vào tay nó – y hệt như nó vừa làm với tôi.

“Áaaa! Đau quá!” Thằng bé hét toáng, nước mắt nước mũi chảy ròng.

“Đau chứ gì? Tốt, để mày biết cảm giác đó!” P’Pho không hề nương tay, càng véo mạnh hơn, khiến nó gào thét thất thanh.

“Mày đau thì em tao cũng đau, đồ khốn!!!”

Anh bùng nổ cơn giận, liên tục đấm thêm mấy cú vào mặt nó. Cả nhóm bạn kia sợ đến mức đứng như tượng, chẳng ai dám can.

Còn tôi, ngốc nghếch hơn cả, chỉ biết khóc òa trong uất ức và đau đớn, không thể làm gì.

Nhiều học sinh đi ngang qua đã chạy đi gọi thầy cô. Cuối cùng, cả P’Pho và thằng kia đều bị đưa lên phòng giám thị. Ngày hôm đó, tôi chỉ biết ngồi thẫn thờ, chẳng còn tâm trí nào để học nữa.

Kết quả còn gây sốc hơn: P’Pho bị đuổi học vì tội bạo lực. Chuyện này khiến ba mẹ vô cùng lo lắng, đến mức đánh anh để phạt.

“Baipho! Bình thường con không phải đứa hư hỏng, sao lại làm chuyện như vậy hả!” Mẹ mắng lớn. Tôi chỉ dám nấp trên cầu thang tầng hai, lén nhìn với ánh mắt run sợ.

“Chỉ vì nó đáng ghét, nên con muốn đấm thôi.” P’Pho trả lời tỉnh bơ, không chút hối lỗi.

Điều đó càng khiến mẹ đánh anh nhiều hơn. Anh dù bị đánh đau nhưng vẫn cắn răng chịu, không khóc. Nhìn thấy vậy, tôi không chịu nổi nữa, vội chạy xuống ngăn cản.

“Ba, mẹ… huhu… P’Pho… anh giúp con mà…”

Tôi cố nói ra sự thật, rằng vì tôi bị bắt nạt nên anh mới ra tay giúp tôi. Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, ba mẹ cần phải biết. Nhưng…

“Cha! Chuyện này không liên quan đến mày!” P’Pho quát thẳng vào mặt tôi.

Tôi hoảng sợ đến mức chân khuỵu xuống.

“Lên phòng ngay! Hay mày muốn tao đấm mày nữa hả?!”

Lời đe dọa ấy khiến tôi càng bấn loạn. Tôi không biết làm gì ngoài việc chạy lên phòng, vùi đầu vào gối mà khóc nức nở, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Baipho! Sao con lại nói chuyện với em như vậy! Thật chẳng ra gì!” Tôi nghe tiếng mẹ quở trách anh ở phía sau.

Tôi chỉ nghĩ rằng P’Pho chắc hẳn rất giận tôi, vì tôi là nguyên nhân khiến P’Pho bị đuổi học. Thế nên tôi không dám nói chuyện với anh, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh. Sau đó P’Pho phải chuyển đến một ngôi trường còn xa hơn trước.

Tôi cố gắng giữ tinh thần, vẫn đi học như bình thường. Thằng kia – kẻ từng bắt nạt tôi – vẫn còn đó, không đi đâu cả. Nhưng điều thay đổi là, mỗi lần nó nhìn thấy tôi thì lại cố lẩn tránh, giống như sợ hãi điều gì đó. Tôi chỉ thấy khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi tôi vô tình thấy P’Pho lôi thằng đó ra nói chuyện sau giờ học, ở một góc sân vắng.

“Còn muốn gì nữa, tao đâu có bắt nạt em mày nữa đâu,” thằng đó nhìn P’Pho đầy sợ hãi.

“C*c,” P’Pho khi ấy mới mười một tuổi, nhưng nụ cười nhếch mép của anh lại đáng sợ vô cùng.

“Chỉ nhắc cho mày biết, tao tự nhận lỗi và bị đuổi học, nhưng không có nghĩa là mày muốn làm gì thì làm…”

P’Pho nắm cổ áo nó, cười hiểm độc:

“Nếu em tao mà còn bị gì thêm… tao sẽ xử mày sống dở chết dở.”

Rồi anh bỏ mặc nó ngồi thụp xuống, ôm gối run rẩy một mình.

Lúc đó tôi mới hiểu ra mọi chuyện. P’Pho không hề giận tôi, chỉ không muốn bố mẹ biết, vì không muốn tôi dính dáng vào.

Thực ra tôi từng thấy nhiều đứa bị bắt nạt rồi mách bố mẹ. Cuối cùng, thầy cô chỉ gọi kẻ bắt nạt lên nhắc nhở, chẳng giải quyết gì. Rốt cuộc, bọn đó lại càng tức giận, tìm cách trả thù nặng hơn, chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

Vì thế, những người bị bắt nạt chỉ biết nuốt uất ức, không dám nói ra. Tôi nghĩ P’Pho hiểu rất rõ, nên mới chọn cách này để bảo vệ tôi, dù phải hy sinh bản thân.

Từ chỗ vốn ghét ghét anh, tôi bắt đầu thương anh nhiều hơn. Nhưng mà…

“Hu hu… P’Pho, sao anh phải làm đến mức này chứ…” Ngày tôi biết sự thật, tôi vừa khóc vừa chạy đến ôm anh.

Tôi định nhào vào ôm, nhưng anh lại –

Bốp!

Anh gõ mạnh vào đầu tôi khiến tôi la oai oái.

“Hu hu… P’Pho đánh đầu em làm gì,” tôi sụt sịt.

“Để mày bớt ngu đi,” anh đáp tỉnh bơ.

“Với lại, tao không có giúp mày đâu, đừng hiểu lầm. Tao chỉ chán cái trường đó, muốn đổi chỗ chơi thôi.”

“Thật hả?” Tôi nghiêng đầu, bắt đầu hoang mang.

“Ừ,” anh gật mạnh, rồi còn dạy dỗ tôi thêm: “Còn mày, phải biết đề phòng người khác chứ. Tao không thể ở cạnh mày cả đời được đâu.”

Nghe vậy, tôi chợt thấy buồn.

“Hức… anh không muốn ở bên em nữa sao? Tại sao chứ… Chaaa không tốt chỗ nào à…” Tôi khóc òa.

P’Pho chỉ khẽ lắc đầu: “Mày vừa ngu, vừa yếu đuối, vừa phiền phức. Tao chán mày lắm rồi. Nếu không chịu thay đổi, tao sẽ không làm anh mày nữa!”

“Hu hu… P’Pho ác nhất!”

Tôi chấp nhận bị anh mắng, nhưng nghe anh nói thẳng thế này, tôi vẫn chỉ biết khóc và giận dỗi anh mấy ngày liền.

Sau đó, dù đời học sinh tiểu học của tôi vẫn chẳng yên ổn, còn bị chọc ghẹo hay bắt nạt, nhưng cũng không gặp chuyện gì quá nghiêm trọng nữa.

Khi lên cấp 2, tôi tình cờ được học cùng trường với P’Newt – top 10 toàn quốc. Không phải vì tôi thi đỗ, mà do may mắn bốc thăm trúng. Còn P’Pho thì được học bổng nhờ thành tích học tập, vào một trường quốc tế xa nhà, phải ở nội trú. Vì thế, tôi hiếm khi gặp anh, chỉ những ngày nghỉ hay cuối tuần.

Rồi đến khi tốt nghiệp cấp 3, anh đi du học nước ngoài luôn.

Mãi đến sau này, tôi mới hiểu ý những lời anh từng nói. P’Pho đã đặt mục tiêu đời mình rất cao, cao đến mức tôi không thể theo kịp, và cũng cao đến mức anh chẳng thể ở chung một chỗ với tôi nữa.

Anh ấy chưa bao giờ dỗ dành tôi, chưa bao giờ an ủi tôi, cũng chưa bao giờ thể hiện tình thương với tôi. Chỉ toàn trêu chọc, chế giễu, mắng mỏ và dằn vặt tôi mỗi khi tôi mắc lỗi. Dù tôi biết anh muốn tôi mạnh mẽ, tự đứng vững bằng đôi chân của mình, nhưng tôi vừa yêu vừa ghét anh cùng một lúc. Đến mức đôi khi tôi vô thức bật ra lời lẽ thô lỗ cũng chỉ vì anh mà thôi.

“Cha, tao đến thăm mày, chứ không phải đến gây chuyện.” P’Pho đáp lại tôi, gương mặt có vẻ không mấy hài lòng. Nhất là khi anh liếc quanh, thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi, nét mặt anh càng nhăn lại, mày chau chặt.

“Còn mấy đứa đứng hóng đó…” Anh quát thẳng vào những người trong căn tin, không kiêng nể ai cả.

“Rảnh quá hả? Em tao không phải gấu trúc đâu nhé!”

Khi P’Pho gầm lên như vậy, không ít sinh viên xung quanh giật bắn mình, vội vã giải tán gần hết, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho căn tin chỉ trong chớp mắt. Thỉnh thoảng vẫn có vài ánh mắt lén nhìn về phía tôi và P’Newt, nhưng chỉ cần bắt gặp ánh mắt dữ dằn của P’Pho, ai nấy liền quay đi ngay tức thì.

Trời ơi, sao anh tôi lại thô lỗ đến thế chứ! Tôi la hét trong lòng. Ngoài việc mặc đồ không thèm quan tâm khí hậu nóng nực, giờ anh còn thẳng thừng quát tháo trong trường, chẳng thèm giữ thể diện cho tôi chút nào.

Khoan đã… tôi chợt khựng lại. Anh bảo là về thăm tôi ư? Nhưng chẳng phải anh đang học ở nước ngoài sao? Vậy là nghỉ lễ rồi à? Bình thường thì phải nghỉ Giáng sinh hoặc giữa năm mới đúng chứ.

“Anh… trốn học về à?” Nghĩ vậy, tôi liền hỏi thẳng.

Anh quay phắt lại: “Trốn cái con khỉ! Nghỉ giữa kỳ thôi.”

“Nghỉ có một tuần mà anh cũng bay về? Phí tiền vé quá đi.” Tôi cằn nhằn. Anh biết rõ tiền bạc nhà mình khó khăn thế nào mà. Nếu không nhờ P’Pho giành được học bổng du học, thì gia đình tôi cũng chẳng thể lo nổi.

“Ở bên đó tao vẫn kiếm tiền được. Đi làm thêm chứ bộ.” Anh đáp, rồi liếc mắt nhìn sang P’Newt.

“Với lại… nếu tao không về, làm sao tao biết mày đi lạc đường dữ vậy hả?”

Tôi sững sờ. Gì cơ? Có người yêu cũng gọi là “đi lạc đường” nữa sao?

“Cái gì? Em vẫn đi học bình thường mà! Không nhậu nhẹt, không bar club gì hết.” (Ngoại trừ vụ bia bọt vừa rồi… Cha à, mày mới uống đấy thôi!)

“Thế còn cái thằng đứng chình ình kia là gì? Hả?” P’Pho chỉ thẳng vào P’Newt – chàng trai siêu đẹp trai của tôi – bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Cái đó thì…” Tôi định phản bác nhưng lại nghẹn lời.

Trời đất! Nếu P’Pho mà biết chuyện giữa tôi với P’Newt… chắc chắn anh sẽ mách ba mẹ mất!

Nhưng P’Newt chỉ mỉm cười, chắp tay chào anh trai tôi: “Chào P’Pho ạ.”

Tôi giật mình khi nghe P’Newt gọi thẳng tên anh tôi.

P’Pho quay phắt sang ngay. Nhưng thay vì đáp lễ tử tế, anh lại chống tay vào hông, hất mặt: “Ai cho mày gọi tao là anh hả?”

Aaaaa trời ơi, sao P’Pho lại thô lỗ thế không biết! Tôi rủa thầm trong bụng.

Nhưng P’Newt chẳng để bụng, vẫn điềm tĩnh trả lời: “Vì là anh trai của Cha. Nên tôi phải gọi là anh chứ.”

P’Newt nói thản nhiên, khiến P’Pho hất mặt càng cao.

Trời ạ, anh thấp hơn P’Newt tận bốn phân mà còn làm ra vẻ ta đây!

“Thế mày là gì của em tao mà dám gọi tao là anh?”

“Là rồi ạ.” P’Newt đáp gọn.

“Là gì?” P’Pho nheo mắt.

“Là người yêu.” P’Newt mỉm cười nói.

Tôi thì há hốc miệng, mặt đỏ bừng.

Trời ơi! P’Newt vừa công khai nói tôi là người yêu! Tôi xấu hổ muốn chui xuống đất. Nhưng… không phải lúc này mà!

“Hả? Từ khi nào?” P’Pho vẫn không chịu tin.

“Vừa nãy thôi ạ.” P’Newt trả lời.

Tôi tự tát nhẹ vào mặt mình. Tôi vẫn chưa tin nổi đây là sự thật.

“Nhưng tao không cho phép!” Lời tuyên bố đầy cứng rắn của P’Pho khiến giấc mơ ngọt ngào của tôi khựng lại.

“Tại sao vậy ạ?” P’Newt nhướng mày hỏi.

Tôi cũng quay sang nhìn P’Pho đầy thắc mắc.

“Tại sao chứ, anh có quyền gì mà cấm em?” Tôi hỏi ngược lại.

P’Pho liếc mắt nhìn tôi, rồi trừng mắt nhìn P’Newt.

“Tao không sao nếu mày đi ‘làm’ người khác, nhưng tao sẽ không để mày bị ‘làm’ đâu!”

Lời nói của P’Pho khiến tôi choáng váng.

“P’Pho!” Tôi kêu lên. Tôi xấu hổ chết đi được. Hu hu… Thế này thì họ biết hết rằng tôi thuộc phe nào rồi còn gì!

P’Newt thì lại xoa cằm suy nghĩ.

“Là người yêu thì đâu nhất thiết phải làm nhau đâu mà, P’Pho.”

Nhưng tôi thì muốn làm với P’Newt lắm chứ! Tôi thầm gào lên trong lòng. Lá trà trong người tôi đã bị vắt kiệt bao nhiêu lần rồi, bao giờ mới được thật sự đây?

Ôi, Cha ơi, mày dâm quá rồi đấy…

“Thằng khốn kia!” P’Pho quát, chửi thẳng P’Newt “Đừng có giả bộ nói hay. Tao không tin mày đâu.”

“Tôi không phải loại tráo trở.” P’Newt mỉm cười rộng.

“Nhưng tao nhìn thấu mày.” P’Pho chỉ tay thẳng mặt P’Newt. “Mày có thể lừa em tao, nhưng không lừa được tao đâu.”

Tôi chớp mắt liên tục. Lừa ư? Lừa tôi cái gì chứ?

“Tôi thật sự nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ lừa N’Cha cả.” Giọng P’Newt chắc nịch đến mức tôi mềm lòng.

“Tao không nói chuyện đó…” P’Pho quay phắt sang nhìn tôi. “Nói tao nghe coi, Cha. Thằng khốn này có gì tốt?”

Câu hỏi của P’Pho làm tôi cau mặt. Anh xen vào chuyện của tôi làm gì chứ? P’Newt vừa tốt, vừa hoàn hảo đến vậy còn gì!

“P’Newt tốt bụng, dịu dàng, lại ấm áp. Anh ấy hơn anh ở mọi mặt! Anh đừng vu oan cho P’Newt nữa!”

Tôi mắng lại, mong P’Pho sẽ nhận ra.

Nhưng không, anh vẫn mỉa mai tiếp: “Thấy chưa, em tao chẳng biết gì cả.”

“Không biết gì là sao, P’Pho?” Tôi bật lại “Em không biết cái gì của anh ấy chứ?”

“Mày thấy nó là hoàng tử, là thiên thần giáng trần chứ gì?” Anh mỉa mai cả P’Newt lẫn tôi.

“Đúng vậy đó! Không giống như người anh trai độc ác như anh. Rồi sao?” Tôi càng tức hơn.

P’Pho gằn mặt nhìn tôi.

“Thằng này nè…” Anh ta chỉ thẳng vào P’Newt, rồi nói rõ từng chữ.

“Nó là chó sói đội lốt thiên thần. Nó sẽ nuốt chửng mày đấy!”

Hả? Tôi nghe mà ngớ ra. Gì mà chó sói trong lốt thiên thần chứ? P’Newt bên ngoài lẫn bên trong đều là một vị hoàng tử thật sự cơ mà. P’Pho ăn nói kiểu gì vậy?

“P’Pho, chính anh mới là chó sói cả trong lẫn ngoài!” Tôi cãi lại.

Tôi nghe tiếng P’Newt bật cười khẽ.

“P’Pho nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

P’Pho quay ngoắt sang nhìn P’Newt bằng ánh mắt giận dữ.

“Đừng có gọi tao là anh! Tao nói rồi, tao không cho phép!”

“Ừ, vậy cũng đúng.” P’Newt gật đầu nhẹ, chăm chú nhìn anh tôi – “Thật ra P’Pho cùng lứa với tôi. Vậy tôi gọi anh là cậu nhé.”

“Đồ khốn! Muốn chết hả!” P’Pho nổi giận đỏ mặt tía tai.

Tôi vội lao vào can ngăn: “Đủ rồi, Pho!” Lần này tôi gọi trống không, kệ anh có giận cũng mặc. “Anh đừng nói năng khó nghe với P’Newt nữa.”

“Cái gì đấy, Cha? Mày gọi tao là Pho, còn gọi nó là anh à? Khôn lỏi ghê ha?” – P’Pho quát ngược lại tôi.

“Anh thử xem lại mình có đáng để em gọi là anh không đã!” Tôi trừng mắt nhìn anh.

“Cha! Tao đang giúp mày đấy!” P’Pho bực bội.

“Giúp bằng cách cản trở em sao?” Tôi bật lại, khiến anh khựng người.

Tôi không kìm được, nói tiếp: “Em không quan tâm anh nữa đâu, Pho! Em đã thầm thích P’Newt suốt năm năm rồi. Em sẽ không để anh cản trở em đâu!”

“Hả?!” P’Pho trông sốc thật sự – “N… năm năm!?”

“Ừ!” Tôi liền nói tiếp ngay. Mặc kệ có xấu hổ hay không, tôi sẽ nói hết.

“Để có được anh ấy, em đã bỏ công sức nhiều lắm rồi đó!”

“Hả?!” P’Pho trông như sắp ngất “Chẳng lẽ mày là người đi tán thằng đó trước à?”

“Ừ! Em vừa tán vừa chủ động hôn, vừa xin được… l**m, vừa xin được đè, em làm hết rồi đó!” Vì bực mình nên tôi mất hết lý trí, cái gì cũng lỡ tuôn ra hết.

“H…hả?!” P’Pho sốc nặng “Cái gì cơ?”

“Em muốn có P’Newt, em muốn anh ấy! Anh hiểu chưa hả, Pho?” Tôi vẫn thao thao bất tuyệt.

“Này, thế mày định để thằng đó làm mày thật à?” P’Pho làm mặt không thể chấp nhận nổi.

“Ừ!” Tôi ghét quá nên cãi lại ngay.

“Nếu P’Newt muốn làm em, em sẵn sàng dang chân một trăm tám mươi độ luôn đó!”

Lời nói của tôi khiến đám con gái ngồi quanh gần như hét lên, còn đám con trai thì suýt nữa nôn. Ngay cả P’Newt cũng chớp mắt liên tục, nhìn tôi đầy bất ngờ.

“Trời ạ… em tôi…” P’Pho đến mức phải đưa tay ôm trán.

Thấy P’Pho im lặng không cãi nữa, đầu óc tôi mới dần tỉnh ra.

Trời đất… tôi trợn tròn mắt, vội đưa tay bịt miệng.

Chết rồi! Tôi vừa nói cái gì thế này? Tán tỉnh, hôn, xin l**m, xin đè…

Tệ nhất là… cái gì mà dang chân một trăm tám mươi độ chứ? Trời ơi, tôi còn dang không tới nữa là. Và tại sao tôi lại nói mấy chuyện đó trước mặt P’Newt, ngay giữa căn-tin chứ?

“P…p…p, P’Newt… coi như không nghe thấy gì nha…” Tôi chẳng biết lấy cớ gì, chỉ cố lấp l**m sự nhục nhã này.

Hu hu, tôi biết giấu mặt vào đâu bây giờ. Mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ đến mức phải lấy tay che.

P’Newt im lặng một lúc, rồi bật cười khẽ. “Chỉ cần nửa lời vậy thôi cũng đủ rồi, N’Cha ạ…”

Câu nói đó khiến tôi từ từ hé mắt nhìn qua kẽ tay.

P’Newt mỉm cười, khóe môi cong lên, rồi nói tiếp: “Chỉ cần em ‘mở’ cho anh là được rồi.”

Hự… cái gì cơ… m… mở cho P’Newt…

Á á á %#@$#$Q

Lá trà này bay mất hồn rồi!!!

“Thằng khốn! Trước mặt tao mà mày cũng dám nói thế hả?!” P’Pho quát toáng, quên cả sốc, khi nghe P’Newt nói vậy.

“P’Pho sẽ còn nghe nhiều nữa đấy.” P’Newt quay sang cười tươi với anh tôi.

“Cái gì chứ?” P’Pho cau mày.

P’Newt chỉ cười khẽ: “Vì tôi sẽ không bỏ Cha dễ dàng đâu.”

Á á á… a… P’Newt ơi… P’Newt sẽ không bỏ tôi… Hu hu, tôi xấu hổ quá!!!

“Đợi đấy, thằng khốn!” P’Pho bắt đầu nổi nóng với P’Newt, trông như sắp túm cổ áo. Tôi thấy không ổn liền lao ra chắn ngay.

“Đồ khốn Pho, anh thôi đi!” Tôi hét lên.

“Hả? Mày vừa chửi tao là đồ khốn hả?” P’Pho nhìn tôi, vừa tức vừa hoang mang.

“Thế anh cũng đừng gọi P’Newt là ‘thằng khốn’ nữa!” Tôi cãi lại.

“Không gọi là ‘thằng khốn’ thì gọi là gì? Gọi là ‘thằng giun đất’ hả? Ừ, hợp với nó đó.”

“Á á á, đồ khốn Pho! Anh thật độc ác!” Tôi mè nheo với anh. Trời ơi, sao P’Pho lại tệ đến thế, hu hu…

“Nhưng làm sao cậu biết tôi là Moon của trường vậy?” P’Newt mỉm cười hỏi.

“Tao không nói cho mày biết đâu!” P’Pho đáp, định chửi tiếp thì…

“Ờ… xin lỗi nhé.” Một giọng khác vang lên.

Là Ton, người đã ngồi xem kịch từ nãy, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Thật ra đã quá năm phút sau giờ trưa rồi. Em nghĩ Cha cần đi học tiếp thôi.”

Cả tôi, P’Newt lẫn P’Pho đều im lặng. Quay ra nhìn xung quanh thì đúng thật, căn-tin đã vơi người, ai nấy cũng lục tục đi học, dù vẫn có vài ánh mắt nghi ngờ liếc về phía chúng tôi.

“Ờ đúng rồi, em phải đi học tiếp thôi, P’Pho.” Tôi chớp lấy cơ hội đuổi anh, vin cớ quần áo để nói.

“Anh mặc cái gì vậy, không nhìn dự báo thời tiết à. Về thay đồ trước đi, em xấu hổ thay đó.”

“Ờ ha, tao phải về thôi. Chết tiệt…” – P’Pho lẩm bẩm, liếc đồng hồ.

“Chết thật, đồng hồ taxi lên cả trăm rồi hay sao ấy.”

Gì cơ? Taxi meter á? Chẳng lẽ anh bắt taxi thẳng từ sân bay tới luôn? Nhìn bộ đồ thì cũng có lý. Nhưng ít ra nếu anh chịu cởi áo khoác, tháo khăn quàng thì chẳng ai nói gì đâu.

“Được rồi, không cần đuổi tao đến mức đó đâu.” Anh chỉ tay vào tôi.

“Nhưng hôm nay sau khi tan học, mày phải về nhà ngay. Tao sẽ đợi ở nhà.”

“Tại sao em phải nghe lời một thằng anh trai tồi như anh chứ!” Tôi hét.

“Nếu không thì tao sẽ nói cho ba mẹ biết. Thử đi.”

“Khốn nạn!” Tôi nghiến răng. Đau lòng thật. Nếu ba mẹ biết tôi yêu con trai, chắc sốc đến ngất phải nhập viện mất… Hu hu.

“Tao đi đây.” P’Pho nói, nhưng còn không quên ngoái lại dặn P’Newt: “Cấm lại gần em tao quá một mét, thằng giun đất!”

Á á á, không chịu nổi nữa rồi! Tôi phát điên mất! Chỉ còn biết giậm chân, làm bộ như muốn đấm anh từ sau lưng.

“Cha, đi học thôi. Trễ mười phút rồi.” Ton nhắc tôi.

Á á á, tất cả là tại thằng anh chết tiệt đó mà tôi chẳng có thời gian riêng với P’Newt gì cả!

Khi tôi quay lại nhìn P’Newt, mặt tôi lại đỏ bừng.

G… giờ thì… chúng tôi… là gì của nhau nhỉ? Tôi với P’Newt ấy?

Với lại… P’Newt còn bảo tôi chỉ cần “mở” cho anh thôi nữa chứ. Á á á, Cha, mày dâm vừa thôi!!!

“Này, Cha.” P’Newt quay sang nói với tôi.

“D…dạ?” Tôi nhìn P’Newt, mắt mở to, ngượng chín mặt.

“Anh phải đi học rồi. Hôm nay anh có phòng thí nghiệm, chắc sẽ về muộn. Em cứ về trước nhé. Khi nào tan học, anh sẽ nhắn tin cho em.”

“V…v..vâng ạ.” Tôi đáp lại, nhưng đầu óc chẳng còn tỉnh táo nữa.

Tim tôi đập nhanh và mạnh hơn bất cứ lần nào được ở cạnh P’Newt.

Tôi vẫn không dám tin đây là thật, dù lúc nãy còn cãi nhau ỏm tỏi với P’Pho.

P’Newt nhìn tôi đầy cưng chiều, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi.

Tôi vô thức khép một bên mắt lại.

“Anh đi trước nhé, bạn trai.” P’Newt mỉm cười, vẫy tay chào rồi bước đi.

B…bạn trai? Tôi choáng váng đến mức loạng choạng.

B…bạn traaiii!!! Chỉ một chữ đó thôi, sao lại khiến tôi bùng cháy, mặt đỏ bừng, cả người nóng ran thế này chứ!

“Cha, cậu sao vậy?” Ton lao tới đỡ ngay khi thấy tôi sắp ngã.

“K…không sao. Chỉ là tim tao có vấn đề thôi.” Tôi đáp trong vô thức, khiến Ton tròn mắt nhìn đầy khó hiểu.

“Đi khám bác sĩ không?” Ton lo lắng hỏi.

“Khùng à, còn phải đi học, đi đâu mà khám.” – tôi gắt.

“Ơ, thì bác sĩ Newt… bạn trai cậu đó. Anh ấy vừa đi khỏi mà. Muốn mình gọi lại cho không?”

“Á á á! Không cần!!!”

Cái thằng Ton này, nó định làm tôi lên cơn đau tim thật hay sao!

Cả buổi học, tôi chẳng tập trung nổi, chỉ ngồi mơ màng nhớ lại chuyện vừa rồi. Đến khi tan học, cái thằng khốn Pho lại gọi Line đến đúng giờ.

(“Về tới nhà chưa?”)

Nhìn xem! Tôi vừa tan học, anh tưởng tôi dịch chuyển tức thời chắc?

“Đồ khốn Pho, cho em chút thời gian đi đường chứ!” Tôi quát lại.

(“Ờ, nhưng cấm mày hẹn hò lén lút với cái thằng giun đất đó dọc đường đấy.”)

“Anh ấy là Moon của trường đó, giun đất cái con khỉ nhà anh!” Trời ơi, anh ấy dám gọi P’Newt siêu đẹp trai của tôi là giun đất, tôi chịu không nổi!

(“Bố mày cũng là bố tao, hiểu chưa. Mau về đi, tao đợi.”)

“Ừ, em về đây!” Tôi vừa gom đồ vừa cầm điện thoại. Ton thấy tôi bận nói chuyện thì chỉ vẫy tay chào rồi đi làm thêm.

(“Đừng có lén hẹn gặp cái thằng đó đó nha.”)

“Biết rồi! Anh ấy còn đang bận học, em đâu có gặp được. Yên tâm chưa?” – tôi gắt.

(Ừ, thế thì tao yên tâm. Tao bắt đầu bấm giờ rồi đấy.”)

“Bấm giờ cái đầu anh!” Tôi chửi, nhưng anh đã cúp máy. Tức điên lên được!

Tôi lầm lũi đi về nhà, mặt mũi hằm hằm cả đường. Đến ngõ thì đã thấy P’Pho đứng sẵn trước cổng.

“Trễ hai phút.” Anh ấy buộc tội ngay.

“P’Pho, anh biết rõ mà, xe bus ở Thái đâu có đúng giờ như nước ngoài!” Tôi bật lại. Cái thằng này là anh hay là bố tôi vậy trời.

“Tao đã tính dư thời gian cho mày rồi, thế mà vẫn trễ.” Anh tiếp tục cà khịa.

“Anh tưởng em trễ hai phút là vì đi… làm với P’Newt chắc?” Tôi tức muốn chết.

“Có thể lắm.” Anh nhún vai.

“Khỉ thật, nếu chỉ hai phút mà xong thì em thà chết còn hơn!” Tôi cãi lại, nhưng vừa nói vừa nhớ tới chuyện mình đã bắn trong phòng tắm P’Newt chỉ trong mười giây… Trời ơi, độ mặt tôi chắc đỏ như cà chua.

P’Pho im một lát, ánh mắt nhìn tôi kỳ lạ.

“Này, Cha… trước khi tao đi du học, mày còn khóc nhớ tao cơ mà. Giờ không thương tao nữa à?”

Tôi liếc nhìn anh, vừa mở cửa nhà vừa lườm: “Em khóc vì mừng anh đi đó, không phải buồn.”

“Vì nó phải không? Nó tốt hơn tao sao?” Anh vẫn bám dai như đỉa, theo tôi lên tận phòng.

“Ừ, tốt hơn anh mọi mặt.” Tôi trả lời cho xong chuyện.

“Nhưng mà tao có quà cho mày đó.” – Anh bỗng nói nhỏ, làm tôi hơi khựng lại.

“Quà gì?” Tôi cau mày.

“Nendoroid Mio mặc đồ bơi.” Anh nheo mắt, cười gian.

Khôngggg!!! Anh ấy đánh trúng tử huyệt của tôi. Mio-chan của tôi ơi…

“Anh lấy đâu ra? Anh đi Tây chứ có đi Nhật đâu?” Tôi hoảng hốt.

“Ngoài khoa tao có bạn Nhật. Tao nhờ mua giúp, bản limited luôn.” Anh cười đắc thắng.

Chết tiệt, tôi muốn có quá! Cái đồ Pho khốn nạn, anh ấy biết tôi sẽ khuất phục vì mấy con figure anime.

“P’Pho à…” Tôi đổi giọng ngọt lịm.

“Xin hãy ban cho đứa em khốn khổ này con figure Mio đáng yêu ấy đi…”

“Muốn lắm hả?” Anh cười nhếch mép.

“Muốn!” Tôi nghiến răng gật đầu.

“Thế thì mày phải nghe lời tao.” Anh cười như kẻ thắng trận.

“P’Pho muốn gì, xin cứ nói.” Tôi cắn răng chịu đựng.

Khônggg! Cuối cùng tôi lại phải chịu nhục thế này sao!

“Chia tay cái thằng giun đất đó đi.” Anh phán.

Tôi nhìn chằm chằm vào P’Pho, mím môi một chút.

“Vì cái figure Mio của mày đó nha…” – P’Pho vẫn còn dụ dỗ tôi.

Tôi cân nhắc giữa P’Newt đẹp trai với con figure Mio limited.

Mio tôi thích. P’Newt tôi cũng thích. Nhưng P’Newt thì mua không được, Mio thì mua được.

Thiếu Mio tôi không chết, nhưng thiếu P’Newt thì tôi chết thật.

Và tôi quyết định dứt khoát: “Thôi, em không lấy nữa. Em tự để dành tiền mua cũng được.” Tôi phồng má rồi quay đi.

“Ơ… này, Cha!” P’Pho sững người.

Tôi liền mắng anh tiếp: “Anh bảo là quà mà, quà thì phải cho liền chứ sao lại đặt điều kiện!”

“Cha, bình tĩnh đã…” P’Pho cố dỗ.

“Anh mới là quá đáng! Em thích con trai thì sai hả? Em là người bị làm chứ anh có phải đâu!”

Tôi hét ngược lại làm P’Pho đơ ra.

“Ôi, N’Cha ngây thơ đáng yêu của tao biến đâu mất rồi…” Anh đưa tay lên trán.

“Thì em cũng phải lớn chứ!” Tôi vẫn cãi liên hồi.

“Em mười tám tuổi rồi, đang tuổi dậy thì, thì phải sẵn sàng bị… chứ anh!”

“Cha! Mày không hiểu gì hết!” P’Pho gào.

“Không hiểu gì của anh? Em bị làm thì liên quan gì đến anh chứ?” – tôi đáp.

P’Pho đành phải giải thích: “Là thế này… Mày đi đâm người ta thì mày không đau. Nhưng mày mà bị đâm thì đau nhức lắm. Đến con gái còn không đau bằng.”

Tôi nhìn anh ấy, thấy mặt P’Pho nghiêm túc thật.

“Này, P’Pho…” Tôi không kìm được hỏi.

“Anh từng bị đàn ông làm rồi hả, nên mới biết đau vậy?”

“H…hả?!” Anh hét lên “K…không có! Tao tìm hiểu thôi!”

“Thật không…” Tôi nhíu mày. Bình thường anh tôi chỉ xem phim nam-nữ, tự nhiên biết chuyện nam-nam là sao? Hừm… đáng nghi ghê.

“Còn chuyện figure…” P’Pho đổi đề tài ngay.

“Tao vẫn cho mày. Nhưng tao xin mày một chuyện.”

“Chuyện gì?” – tôi khoanh tay nhìn anh. P’Pho gãi đầu.

“Dù gì mày cũng dính cái thằng… ờ, tên gì nhỉ, thôi kệ. Từ giờ đừng đi với nó chỉ hai đứa trong chỗ không người. Đừng để nó có cơ hội vượt giới hạn. Nếu nó bắt đầu, mày phải từ chối ngay. Mày phải giữ tự trọng chứ, em trai!”

Nghe anh ấy răn dạy như mẹ giữ con gái, tôi nhăn mặt.

“Anh coi em là gái trinh hả? Em là con trai đấy!”

“Thế mày là bên kia không?” P’Pho vặn lại.

…Tôi câm nín.

“Tao không biết nó có thật sự tốt với mày hay không, yêu mày đến đâu. Tao chỉ nói chung chung thôi. Đàn ông đó, mày càng dễ dãi nó càng chán nhanh. Mày tuyệt đối đừng dễ dãi.”

Nghe anh nói, tôi nhăn mặt: “Anh cũng thấy P’Newt đẹp trai, giỏi, học bác sĩ. Nhìn em đi, em có gì đâu? Nếu em không chủ động, không quyến rũ thì làm sao em có anh ấy?”

“Ôi, em trai tôi…” P’Pho ôm trán lần nữa.

Tôi chợt nhớ ra: “Mà anh biết bằng cách nào anh ấy là moon của trường? Anh quen P’Newt hả?”

P’Pho ngẩng lên nhìn tôi, thở dài: “Tao không muốn biết đâu. Nhưng ngày nào mày cũng vô like hình thằng bác sĩ đó trong page Cute Boy, đến mức tao thuộc mặt nó luôn. Chỉ không ngờ mày lại thích nó thật.”

Á! Rõ vậy luôn hả trời!

Ngoài tôi stalk P’Newt, giờ còn bị P’Pho stalk ngược lại. Stress thật.

“Tao nói thật nhé. Thằng đó là chó sói đội lốt hoàng tử đấy.” P’Pho nhấn mạnh.

“Chó sói hoàng tử gì của anh, nói cho dễ hiểu coi!” Tôi quạu.

“Mày ngây thơ quá không biết đâu…” – P’Pho nói.

“Tao gặp người kiểu này nhiều rồi. Nó là chó sói giả làm hoàng tử, dụ thỏ con yêu say đắm, rồi mới vồ một phát…”

“Vồ gì chứ…” Tôi đưa tay ôm mặt. Nghe anh nói cũng hơi hình dung ra nhưng chưa chắc.

“Đó, nó rình để thỏ ngu như mày rơi vào bẫy, rồi nó hãm h**p. Lúc đó mày thoát không nổi.”

Tôi chun mũi nhìn P’Pho: “Thì em muốn bị anh ấy làm mà.” Tôi nói thật lòng, không giấu giếm.

“Bây giờ em h*m m**n chết đi được. Tự làm lần nào cũng nghĩ tới anh ấy.”

Tôi tưởng P’Pho sẽ đập đầu tôi vì tội dâm với đàn ông, nhưng anh lại cười khẩy.

“Đồ…” Anh nhếch mép “Mày tưởng nó không ham như mày à?”

“Hả?” Tôi há hốc.

P’Newt… ham thật sao? Trời ơi, muốn thấy quá. Khoan, thật không đó?

“Ai’Moon đó giấu mặt giỏi lắm.” P’Pho cười “Nhưng không giấu tao được đâu. Ánh mắt nó nhìn mày đó, ối dồi ôi, chắc nó nhìn xuyên tới da thịt mày rồi.”

“Á á á! P’Pho, em ngại quá! Anh ấy nhìn em vậy thật hả?” Tôi quắn quéo.

“Cha…” P’Pho nhìn tôi bất lực “Mày nên sợ, chứ không phải ngại.”

“Nhưng em ngại thật mà…” – tôi đưa tay ôm má nóng bừng. P’Newt muốn nhìn tôi sao… Ôi, Cha ngại quá.

“Ôi, em trai tôi…” P’Pho lại ôm trán.

Sau đó anh lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:

“Tao chắc không đổi suy nghĩ của mày được. Vậy thì đổi hành động thôi.”

“Anh lại định gì nữa đây?” – tôi bực.

“Mày muốn bị… đúng không?”

“Nếu anh ấy muốn, em sẽ coi như win-win.”

“Win cái gì. Mày mới là kẻ chịu thiệt đấy!” Anh tạt lại.

“Thiệt gì đâu. Em tự nguyện mà!” Tôi cãi, anh chỉ lắc đầu.

“Đợi đến khi mày mất lần đầu rồi đừng có khóc lóc với tao.”

“Ừ, lúc đó em gọi điện trêu anh luôn!” – tôi lè lưỡi.

“Này, tao lo cho mày đấy!” P’Pho nghiêm túc khiến tôi chớp mắt.

“Em chỉ muốn yêu P’Newt thôi, anh hiểu không!” Tôi gào lên.

P’Pho thở dài: “Tao hiểu. Tao biết cấm mày không được, nên mới bảo mày cứ từ từ. Những gì tao đoán có thể đúng có thể sai. Cứ quan sát nó trước.”

Anh giải thích cho tôi rất bình tĩnh.

“Tao nói cho mày biết, đây là luật game đó. Tao chơi Dota [22] nhiều.”

[22] Dota: một game MOBA (Battle Arena) được phát triển bởi Valve. Đây là một trong những tựa game thể thao điện tử (eSports) lớn nhất thế giới, nổi tiếng với chiều sâu chiến thuật, cơ chế phức tạp và khả năng biến hóa vô tận.

“Dota liên quan gì trời?” Tôi không hiểu.

“Không liên quan. Tao chỉ ví dụ.” – anh nói, tôi liền lườm.

“Tao nói trước, không quan trọng mày ở vị trí nào trên giường. Nhưng nếu mày chủ động trước, mày sẽ là người cầm trịch.”

“Hả? Anh muốn em làm top à?” Tôi há hốc.

“Phì, đến kiếp sau cũng chưa chắc mày làm top nỗi.” Anh bĩu môi.

“P’Pho! Anh nói gì vậy! Em biết vị trí của em rồi, khỏi nhắc.” Tôi tức.

“Này, bot không phải lúc nào cũng ở dưới đâu.” Anh nhún vai.

Tôi chớp mắt nhìn anh, suy nghĩ một lúc, rồi thì thầm: “Anh muốn nói… em on top hả?”

“Haha…” Anh cười gian ác.

“Nhớ nhé, lúc nào nó muốn làm mày, mày phải chủ động làm nó trước. Như vậy đỡ đau hơn. Hiểu chưa?”

Á á á! P’Pho, anh dạy em cái gì vậy trời!

Anh bảo em là “nước trà” trong sáng cơ mà. Huhu…

Bình Luận (0)
Comment