“Có một người anh trai tính gia trưởng như có hai người bố, nhưng có một người bạn trai tính gia trưởng thì lại như có một người bạn đồng hành kiêm người chồng.”
– Trích từ lời của BaiCha –
Tôi nằm trên giường với một tâm trạng lạ lẫm. Đầu tôi tua đi tua lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
“Arhhh” Tôi ôm lấy ngực và lăn lộn trên giường như một thằng ngốc, trái tim tôi chưa bao giờ đập nhanh như thế này.
‘Chuyện gì đang xảy ra với con tim tôi thế này?’
Tôi đã trở về phòng sau khi cãi nhau với P’Tho. Nhưng ngay khi ăn cơm và tắm rửa xong, con tim vẫn cứ đập nhanh liên hồi trong nhiều giờ như vậy.
OMG. Tôi đã độc thân suốt mười tám năm cuộc đời. Nhưng hôm nay, tôi không còn độc thân nữa. Tôi đã có bạn trai rồi!!!
Và người bạn trai đó lại còn là……
“Ôiii, tôi phát điên mất thôi!” Tôi hét vào chiếc gối và đá chân lên trời vì sung sướng.
Trong đầu tôi hiện ra gương mặt điển trai đến mê hồn của P’Newt, thân hình hoàn hảo mà trước đây tôi chỉ dám nhìn lén từ xa, giọng nói trầm ấm dễ làm người ta tan chảy, và nụ cười khiến tim tôi tan rã từng mảnh.
Mũi tên của thần tình yêu đã bắn trúng tim tôi.
Chỉ một câu nói thôi…
“Em có muốn làm bạn trai anh không?”
…là tim và não tôi đã bay mất. Tôi cứ lăn lộn, ngẩn ngơ, tự hét với chính mình và không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Tôi đã phát điên lên vì tình yêu rồi.
Nghĩ lại thì, năm năm, tôi chỉ có thể thích anh từ xa.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi chỉ trong học kì này, tôi đã có cơ hội được tán tỉnh anh.
Và hôm nay, mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi từ đàn anh – đàn em thành một thứ gì đó thật đặc biệt.
Bây giờ chúng tôi là ‘người yêu’ của nhau rồi.
Tôi là người yêu của P’Newt và P’Newt là người yêu của tôi…
“Ôi trời…” Tôi lại ôm lấy ngực. Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, nhưng cảm giác…thật tuyệt – như cơ thể tôi vừa giải phóng một lượng dopamine quá liều, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và phấn khích tột cùng.
Tôi lấy cây bút ra từ túi ziplock. Cây bút mang theo ký ức về trí tưởng tượng trắng trợn năm đó của tôi. Nó đã rất quý giá với tôi vì đó là cây bút mà P’Newt từng chạm vào.
Nhưng..
‘Phải tán anh ấy đi. Có làm người yêu rồi thì đụng hàng thật, quên cái bút luôn.’
Arhhh! Tôi đột nhiên nhớ lại những lời láo xược đó từ ‘tôi của tương lai’. Một cơn nóng hổi d*m d*c lan khắp người.
‘Còn bây giờ thì sao? Tôi đã là bạn trai của anh rồi, liệu anh có cho phép tôi…?’
OMG. Tôi đang nghĩ gì thế này?
Thật không may, ý nghĩ đơn giản này đã k*ch th*ch thằng bé Cha của tôi phản ứng. Wha ~
‘Bình tĩnh nào, thằng bé Cha.’ Tôi tự bảo thằng bé Cha của mình. Chẳng phải P’Tho vừa bảo nó phải tỏ ra khó chiều đó sao?
Tôi lấy lại bình tĩnh. Tôi không bao giờ được để P’Newt biết về những suy nghĩ dơ bẩn đó, đặc biệt là về cây bút đó!
Dù sao thì, tôi cũng muốn chia sẻ tin vui này với ‘tôi của tương lai’, nhưng tôi cá là anh ta sẽ mắng tôi vì anh ta đã nhấn mạnh với tôi rất nhiều lần rằng P’Newt thích tôi mà tôi chẳng bao giờ tin.
Đợt nhiên, tôi nghe thấy tiếng thông báo từ điện thoại. Vừa kiểm tra xong, tim tôi đập nhanh hơn.
Kritanai Newt Akarawaranon: Xong lớp học rồi.
Kritanai Newt Akarawaranon: Đang về ký túc xá.
Tôi ngại quá đi ~
Từ khi hai đứa xác định mối quan hệ, cách nói chuyện của cả hai cũng khác đi. Bình thường giữa những người quen, bạn bè, đàn anh và đàn em, chúng tôi không cần phải báo cáo với đối phương mình đang làm gì thường xuyên như thế.
Trước đây, thi thoảng tôi có nhắn tin với P’Newt trên Facebook, nhưng chủ yếu là về việc học. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với tư cách một mối quan hệ khác và về lịch trình sinh hoạt của nhau.
Đó là cách một cặp đôi nên làm.
Ôi, tôi không thể ngừng đỏ mặt được.
Chanin Kunlakant: Về ký túc xá an toàn nhé ạ.
Tôi không chịu nổi nữa rồi. Chỉ gõ tin nhắn thôi cũng đủ khiến tay tôi run bần bật.
Kritanai Newt Akarawaranon: (Gửi nháy mắt)
Kritanai Newt Akarawaranon: N’Cha, em đang ở nhà phải không?
Kritanai Newt Akarawaranon: Em đang làm gì thế?
Tôi cảm thấy như giữa chúng tôi có ít rào cản hơn so với thời còn là đàn anh – đàn em. Thật khác biệt khi chúng tôi đã trở thành bạn trai của nhau.
Chanin Kunlakant: Em vừa ăn tối xong, giờ không làm gì cả.
Tôi trả lời. Làm sao tôi có thể nói rằng tôi đã lăn lộn, nằm đỏ mặt trên giường như một thằng ngốc cả tiếng đồng hồ được cơ chứ.
Kritanai Newt Akarawaranon: Em ăn tối món gì thế?
Câu hỏi đơn giản này khiến tôi ngượng chín mặt.
Chanin Kunlakant: Chỉ là bữa ăn đơn giản thôi. Cơm, thịt heo xào tỏi và rau xào. Mẹ em nấu đấy.
Tôi đột nhiên lo lắng cho P’Newt, vì lớp học của anh luôn kết thúc khá muộn.
Chanin Kunlakant: P’Newt đã ăn tối chưa?
Kritanai Newt Akarawaranon: Chưa, anh định mua đồ ăn mang về ở cửa hàng tiện lợi trên đường.
P’Newt lại ăn thức ăn nhanh nữa sao?
Chanin Kunlakant: Sao anh toàn ăn mấy món này thế? T_T
Kritanai Newt Akarawaranon: Hahaha, lo cho anh à.
Tim tôi lại đập nhanh khi anh hỏi vậy. Trước đây có lẽ tôi không dám nói, nhưng bây giờ, ít nhất tôi có thể can đảm thừa nhận.
Chanin Kunlakant: Vâng, em lo cho anh.
P’Newt đã xem và sững lại một lúc rồi mới trả lời:
Kritanai Newt Akarawaranon: Vậy lần sau chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?
Kritanai Newt Akarawaranon: Hay em muốn nấu ăn cho anh lần nữa?
Kritanai Newt Akarawaranon: (Gửi sticker cười)
Ôi ~ tôi đỏ mặt còn nhiều hơn nữa.
Chanin Kunlakant: Okie.
Kritanai Newt Akarawaranon: Okie cái nào?
Chanin Kunlakant: Cả hai.
Kritanai Newt Akarawaranon: l*l
Kritanai Newt Akarawaranon: Em dễ thương quá.
“Ahhhh~” Tôi lại ngả người lên giường vì ngượng ngùng.
Chanin Kunlakant: P’Newt, em đỏ mặt rồi nè.
Kritanai Newt Akarawaranon: Em đã đỏ mặt khi anh bảo em dễ thương rồi sao?
Chanin Kunlakant: Ừ… đỏ mặt.
Kritanai Newt Akarawaranon: Chúng ta là một cặp rồi, không cần phải ngại đâu.
Chanin Kunlakant: P’Newt… em không chịu nổi nữa rồi ~
Tôi lấy tay che mặt ngượng ngùng khi P’Newt nói ‘Chúng ta là một cặp’.
Kritanai Newt Akarawaranon: N’Cha, em có biết…
Tôi vẫn đang chờ xem tin nhắn của anh vì còn ngại.
Kritanai Newt Akarawaranon: Khi em thả thính anh, anh thấy em thật đáng yêu.
Kritanai Newt Akarawaranon: Nhưng khi em ngại ngùng, nó lại khiến em trở nên dễ thương nhất.
Kritanai Newt Akarawaranon: Nên đôi khi anh thích trêu em và làm em đỏ mặt.
“Waaa!” Tôi hét vào gối. P’Newt đúng là thích trêu chọc tôi mà!
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi chợt nhớ lại những sự việc trước đây kể từ khi tôi bắt đầu tán tỉnh P’Newt.
Anh nói tôi đáng yêu? Vậy là anh đã biết tôi tán tỉnh anh?! Sao cơ? Anh thấy tôi ngại và thích trêu tôi?!
Vậy là, tôi đã đỏ mặt không biết bao nhiêu lần mà không nhận ra P’Newt đang trêu mình?!
Sao tôi lại ngốc thế chứ?!
Kritanai Newt Akarawaranon: Về anh trai em, giờ cậu ấy ổn chưa?
P’Newt hỏi thăm P’Pho và nó khiến tôi tự hỏi đề nghị của anh ấy điên rồ đến mức nào.
Chanin Kunlakant: Em có thể xử lý P’Pho được, đừng lo, P’Newt.
Tôi không muốn P’Newt phải bận tâm về P’Pho.
Kritanai Newt Akarawaranon: Okay.
Rồi anh đổi chủ đề.
Kritanai Newt Akarawaranon: Ngày mai lớp anh kết thúc lúc 5 giờ chiều. Chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?
Ôi ~ P’Newt rủ tôi đi hẹn hò kìa~
Chanin Kunlakant: Đây là một buổi hẹn hò phải không?
Ơi! Khoan đã, sao tay tôi lại nhanh chóng làm theo suy nghĩ của tôi thế này?
Kritanai Newt Akarawaranon: Haha, không chắc nữa.
Kritanai Newt Akarawaranon: Thực ra anh muốn đi một mình với em.
Kritanai Newt Akarawaranon: Nhưng anh muốn nói chuyện với anh trai em về chuyện của chúng ta.
Kritanai Newt Akarawaranon: Em có thể mời P’Pho giúp anh được không?
Tôi chớp mắt. P’Newt thực sự muốn tôi mời P’Pho đi cùng?!
Nghĩ đến cảnh anh ấy lải nhải với P’Newt hôm nay khiến tôi thấy bực. Tôi không thể tưởng tượng nổi làm sao P’Newt có thể giao tiếp được với anh ấy, đúng là một thằng ngốc.
Chanin Kunlakant: Anh chắc chứ? P’Pho ăn nói khó nghe lắm.
Kritanai Newt Akarawaranon: Hahaha, đừng lo.
Chanin Kunlakant: Anh thực sự muốn P’Pho đi cùng bọn mình à?
Kritanai Newt Akarawaranon: Cậu ấy nên đến.
Chanin Kunlakant: Nhưng em không muốn anh ấy đi. T__T
Tôi là người hiểu rất rõ về P’Pho. Anh ấy là anh trai tôi, nhưng tôi không muốn anh ấy trở thành cái bóng đèn – không chỉ là cái bóng không mong muốn, mà còn là một cái bóng độc hại và hôi hám nữa.
Kritanai Newt Akarawaranon: N’Cha ạ.
Kritanai Newt Akarawaranon: Anh nghiêm túc về mối quan hệ của chúng ta với tư cách là người yêu nhau.
Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng. Tay tôi trở nên yếu ớt và tôi suýt nữa không cầm nổi điện thoại. Thật không thể tin nổi khi trở thành bạn trai của anh, và còn hơn thế nữa khi anh coi trọng mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cảm thấy như mình có thể chết trong hạnh phúc.
P’Newt tiếp tục nhắn.
Kritanai Newt Akarawaranon: Vì vậy, anh muốn nói rõ chuyện này với anh trai em.
Kritanai Newt Akarawaranon: Giúp anh mời cậu ấy nhé?
P’Newt còn nhờ tôi giúp, vậy làm sao tôi có thể từ chối nguyện vọng của anh được?
Chanin Kunlakant: Vâng, em sẽ hỏi anh ấy.
Kritanai Newt Akarawaranon: Cảm ơn em.
Kritanai Newt Akarawaranon: Ngày mai anh có lớp buổi sáng. Anh cần đi tắm và đi ngủ sớm.
Kritanai Newt Akarawaranon: Xin lỗi vì tối nay không thể trò chuyện lâu hơn với em.
Chanin Kunlakant: Ồ, không sao đâu, P’Newt.
Lẽ ra tôi nên là người xin lỗi. Tôi biết lịch học của anh nặng thế nào, vậy mà anh còn dành thời gian nhắn tin với tôi.
Kritanai Newt Akarawaranon: Được rồi, hẹn gặp em ngày mai.
Chanin Kunlakant: Vâng, hẹn gặp anh, P’Newt.
Kritanai Newt Akarawaranon: Có những giấc mơ ngọt ngào nhé.
Chanin Kunlakant: Ngủ ngon ạ.
Kritanai Newt Akarawaranon: Vẫn muốn mơ về anh tối nay chứ?
Điều đó nhắc tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi vô tình gọi điện cho P’Newt.
Làm sao tôi có thể nói với anh rằng tôi muốn mơ về anh chứ?!
Chanin Kunlakant: P’Newttt, đừng trêu em nữa mà.
Kritanai Newt Akarawaranon: Hahaha, được rồi, được rồi, anh không trêu nữa.
Kritanai Newt Akarawaranon: Nhưng tối nay, anh muốn mơ về em, N’Cha.
Waaa… tôi lăn đến suýt ngã khỏi giường.
Sao anh có thể kết thúc cuộc trò chuyện như thế này chứ? Vì biết P’Newt sẽ mơ về mình, tôi sẽ phấn khích đến mức không thể nào ngủ được. Chết tiệt thật!
Sau khi P’Newt offline Facebook, tôi nằm uể oải trên giường một lúc và nghĩ về P’Pho. Tôi không muốn anh ấy đi, không chỉ vì tôi muốn ở một mình với P’Newt, mà còn vì anh ấy thật phiền phức, anh ấy luôn gọi P’Newt là Ai’Moon, thằng giun đất. Tôi thấy xấu hổ khi có một ông anh như vậy.
Tuy nhiên, vì người yêu P’Newt của tôi đã nhờ, làm sao tôi có thể làm anh thất vọng?
Tôi đảo mắt và bực bội gửi tin nhắn qua LINE cho anh tôi.
CH@rL!e: Ai’Tho này, mai anh rảnh không?
Tôi hỏi ngắn gọn và anh ấy trả lời ngay lập tức.
️ P O ️: Mày lại gọi tao là Ai’ nữa hả, Baicha.
Tôi thở dài chán nản. Tôi quá lười để cãi nhau với anh ấy. Thôi được rồi, anh ấy muốn gì cũng được.
CH@rL!e: P’Pho rảnh ngày mai không?
️ P O ️: Muốn đi chơi với tao à? Đi đâu?
CH@rL!e: Em không muốn, nhưng P’Newt mời anh.
️ P O ️: Hả? Thằng giun đất đó mời tao á?
️ P O ️ : Nó không tán được mày nên chuyển sang nhắm vào tao thay thế à?
CH@rL!e: Ai mà thèm anh chứ, không phải thế.
CH@rL!e: Em cũng đi nữa, đồ khốn!
️ P O ️: Nó đang nghĩ gì thế? Đáng nghi thật.
CH@rL!e: Anh mới là người đáng nghi. Anh nên thay đổi thái độ đi, ngừng phỉ báng P’Newt!
️ P O ️: Chà, dù sao mày không tin lời tao.
️ P O ️: Để mai xem.
Tôi lè lưỡi về phía LINE của anh ấy. Nhắn tin với P’Tho làm tôi tức điên lên.
Tôi đi sạc điện thoại và tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Tôi đã không ngủ ngon mấy ngày rồi. Sự tích tụ mệt mỏi khiến tôi muốn ngủ thật say hôm nay.
‘Nhưng tối nay, anh muốn mơ về em, N’Cha.’
Whaaa! Tôi lại nhớ đến những lời ngọt ngào của P’Newt.
Làm sao tôi có thể ngủ được khi đang đỏ mặt thế này?!
Tôi thức dậy với cảm giác sảng khoái hơn bất kỳ ngày nào khác.
Khi tôi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Thật tuyệt vời, như một giấc mơ thành hiện thực.
Tôi và P’Newt… chúng tôi là một đôi rồi!
“Ahhh~ ngại quá đi ~” Tôi ôm chiếc gối ôm và lăn lộn.
Nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của P’Newt, nghĩ đến nụ cười tan chảy của anh, thế giới này trở nên dễ chịu hơn biết bao.
Mình nên đi tắm, mình cần phải đến trường hôm nay.
Tôi vươn vai với một nụ cười. Tôi thường ghét dậy sớm nhưng hôm nay là một buổi sáng đẹp trời mặc dù tối qua tôi ngủ rất muộn.
“Lalala ~ Đến giờ đi tắm rồi ~”
Tôi vui vẻ ngân nga, cầm khăn tắm, nhảy múa vì vui sướng tiến về phía phòng tắm.
“Hah?!” Tôi giật mình khi thấy một con gián chạy ngang qua trước mặt.
Hmmm? Tôi nhìn nó chạy vòng vòng cho đến khi ra khỏi phòng tắm.
Bình thường, tôi đã hét lên cho đến khi mọi người trong nhà đều nghe thấy, nhưng hôm nay…
Ngay cả một con gián cũng có hào quang màu hồng đáng yêu xung quanh nó!
Hôm nay trong lớp, ngay cả một môn học nhàm chán cũng trở nên thú vị. Tôi thậm chí còn có thể mỉm cười với cả lớp. Trong giờ nghỉ trưa, tôi ăn trưa với Ton và nhận ra mình đã lâu không kiểm tra Facebook. Vì vậy, tôi lướt điện thoại trong khi chờ bữa ăn sẵn sàng.
“Cái gì đây?” Tôi hét lên khi thấy một bài đăng từ page QU Cute Girl.
QU Cute Girl
8 giờ trước.
Tại sao N’Baicha lại làm thế này với chị? Chị đau lòng quá.
Chị không ngờ rằng em sẽ hẹn hò với chàng năm vương năm 2 khoa Y.
N’Baicha không còn yêu chị nữa. Admin chỉ có thể đứng nhìn em từ xa. *khóc*
‘Arhhh! Lúc nào tôi từng yêu chị ấy chứ?’
Tôi sẽ không thích, bỏ theo dõi và báo cáo cái page chết tiệt này!
Khoan, làm sao admin Cute Girl biết chuyện này?
Tôi lướt xuống và thấy bài đăng mà page này đã chia sẻ. Đó là một bài đăng công khai từ một sinh viên và đã có hơn một nghìn lượt chia sẻ!
Bài đăng có kèm một bức ảnh chụp tôi và P’Newt. Mặc dù khá mờ nhưng dáng người của P’Newt quá nổi bật nên bất cứ ai cũng có thể nhận ra anh ngay lập tức.
Tin nóng tại căng tin Khoa Dinh dưỡng hôm nay! Newt, sinh viên Y năm 2, cựu Moon của trường chúng ta, đã công khai xác nhận mối quan hệ với một tân sinh viên! Lúc đầu tôi không biết ai vì cậu ấy đeo kính, nhưng sau đó tôi nhận ra đó là BaiCha, ứng cử viên cuộc thi Moon năm nay!
Có rất nhiều bình luận dưới bài đăng này như: “Đây là sự thật, tôi đã ở hiện trường”, “Ôi trời, Newt có bạn trai rồi?!”, “Cái gì? Newt là gay?”, “Tại sao anh ấy không thích phụ nữ?”
Tôi đọc những bình luận đó và cảm thấy bụng cồn cào vì hầu hết chúng đều tiêu cực, kiểu…’Nếu biết Newt là gay, tôi đã không là fan của anh ấy’, ‘Em đó không xứng với Newt, họ sẽ chia tay sớm thôi’, ‘Không thể nào, tôi không thể tin Newt là gay’, ‘Thật tiếc, anh ấy đẹp trai và thông minh thế, sao lại có thể có gu thấp kém như vậy?’, ‘Bỏ fan, tôi không thích Newt nữa’, ‘Tôi nghe nói em đó là người tiếp cận Newt trước’, ‘Nghe bảo em đó sẵn sàng bán thân đấy’, ‘Ừ, tôi cũng ở hiện trường, tôi nghe nói đàn em tự nguyện hiến thân cho Newt’, ‘Vậy Newt thích mấy đứa dễ dãi?’, ‘Tôi thất vọng quá’, ‘Tôi không thích chuyện này’, ‘Thật bực bội’,….
Tôi cắn chặt môi. Tôi vô tình nhìn xung quanh. Không ai để ý đến tôi vì hôm nay tôi không làm mình nổi bật.
Tôi thừa nhận rằng mình không xứng với P’Newt và tôi là người bắt đầu tán tỉnh anh. Tuy nhiên, tôi không nhận ra rằng mặc dù tôi hạnh phúc khi hẹn hò với P’Newt, tôi cũng đang làm hỏng danh tiếng của P’Newt.
Tôi lấy phần ăn và thanh toán nhanh chóng. Sau đó, tôi ngồi xuống với Ton, nó nhìn tôi đầy lo lắng.
“Cha, có chuyện gì vậy? Trông cậu không ổn lắm.”
Tôi do dự một chút. Ton cũng có mặt tại hiện trường ngày hôm qua. Nó biết tôi đang hẹn hò với P’Newt. Nhưng liệu nó có suy nghĩ tiêu cực về tôi không?
“Ton, tao hỏi mày một chút được không?” Tôi quyết định nói ra.
“Hỏi gì?” Ton vừa hỏi vừa ăn.
“Tao… có… bạn trai rồi. Mày có thấy ổn không?”
Ton nhướng mày lên và gật đầu.
“Đương nhiên là ổn rồi.”
“Thật chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Ton nói. “Anh họ mình cũng là người đồng tính, mình cũng thân với anh ấy. Thật ra ban đầu mình cũng ngạc nhiên nhưng mình biết tình yêu không phải là thứ có thể kiểm soát được. Mình thấy cậu hạnh phúc, mình cũng thấy rất vui!”
“Ồ, thật sao…” Tôi cảm thấy thật biết ơn và Ton nở một nụ cười với tôi.
“Tao chỉ lo lắng,” Tôi nói với nó. “Khi mọi người phát hiện ra tao đang hẹn hò với P’Newt, họ không thể chấp nhận được. Có rất nhiều kẻ comment tiêu cực trên Facebook, và danh tiếng của P’Newt bị hủy hoại.”
“Mình hiểu rồi,” Ton gật đầu. “Chuyện đó bình thường thôi. Giống như một người nổi tiếng có nhiều fan hâm mộ, và cũng có nhiều kẻ ghét. Khi hẹn hò với ai đó, drama là không thể tránh khỏi.”
“Ồ, giống như người nổi tiếng?” Tôi há hốc mồm.
“P’Newt đại loại cũng giống một thần tượng…” Ton suy nghĩ. “Anh ấy có thể không nổi tiếng toàn quốc, nhưng anh ấy vẫn có một lượng fan đáng kể ở cấp đại học. Anh ấy có rất nhiều người ngưỡng mộ, nên họ ghen tị với cậu đó, Cha.”
Tôi thở dài. “Vậy thì, P’Newt giống như một thần tượng quý giá của trường chúng ta – Moon đẹp trai và thông minh – và tao đã vô liêm sỉ kéo anh ấy từ trên trời xuống, làm vấy bẩn anh ấy.”
Tôi chống cằm chán nản.
“Này, sao cậu lại nghĩ như vậy?” Ton nhíu mày. “Nếu P’Newt biết chuyện này, anh ấy sẽ buồn, cậu có biết không?”
“Hả? Tại sao?” Nhưng đó là sự thật mà.
“Bởi vì Cha nên cảm thấy hạnh phúc khi là bạn trai của P’Newt chứ.”
Tôi suy nghĩ về lời nói của nó. Nói ra cũng có lý. Suốt ngày hôm qua, tôi đã cảm thấy vui sướng, nhưng hôm nay tôi lại khổ sở chỉ vì ý kiến của người khác.
“Nếu P’Newt biết điều này làm cậu không vui, cậu có nghĩ anh ấy có vui không?”
Tôi cố gắng nghĩ về những gì nó nói thì Ton tiếp tục.
“Hãy nghĩ theo một góc độ khác. Giả sử mình không chơi với cậu nữa vì mình không chịu nổi cậu là gay, và P’Newt chia tay cậu vì anh ấy nghĩ cậu mất một người bạn vì anh ấy. Cậu sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này?”
“Hả?! Không thể nào!” Tôi suýt hét lên. “Mọi thứ đều có thể giải quyết, chia tay không phải là giải pháp!”
“Ừ, P’Newt cũng sẽ cảm thấy như vậy.” Ton nói.
“P’Newt hẹn hò với Cha vì anh ấy quan tâm đến cậu nhất. Những gì người khác nói không quan trọng bằng những gì P’Newt nghĩ về cậu, phải không? Cha, cậu không cần phải quan tâm đến người khác.”
Tôi hiểu rồi. Tôi muốn tát chính mình. Tại sao tôi lại để suy nghĩ của người khác làm phiền mình và tình cảm của tôi dành cho P’Newt?
Tôi nên ưu tiên P’Newt trước hết.
“Ton, cảm ơn mày nhiều.” Tôi thật sự biết ơn. Ton đúng là một người bạn tốt, giống như ‘tôi của tương lai’ đã nói.
“Không có gì đâu.” Ton mỉm cười. “Chúng ta tiếp tục ăn đi, lớp học sắp bắt đầu rồi.”
Sau khi kết thúc lớp học vào khoảng năm giờ chiều, Ton lại đi làm thêm như mọi khi và tôi ngáp dài ngáp ngắn bước ra khỏi lớp. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vì tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ căng tin Khoa Dinh dưỡng trong khi lẽ ra nó phải yên tĩnh vào lúc này.
“Á! P’Newt đang ở kia kìa!”
“Ai đang đứng cạnh P’Newt thế? Đẹp trai quá ~”
“P’Newt thật nóng bỏng. Anh chàng đó cũng nóng bỏng nữa. Arhhh ~” Tôi đột nhiên vểnh tai lên. Tôi vội vã đi đến căng tin và thấy P’Newt và P’Pho đang đứng đó chờ tôi.
P’Newt dựa vào cột và mỉm cười với P’Pho, trong khi P’Pho khoanh tay và cau mày nhìn P’Newt. Cả hai cứ nhìn chằm chằm vào nhau nhưng không nói gì.
Bây giờ tôi biết tại sao các sinh viên lại ríu rít ở đây. Cảnh P’Newt và anh trai tôi đứng cùng nhau có thể so sánh với việc ngắm các người mẫu chụp ảnh tạp chí.
“Hử, N’Cha.” P’Newt chú ý đến tôi đầu tiên, nên anh vẫy tay với tôi.
Tôi dừng lại và đỏ mặt ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Xong lớp rồi à?” P’Pho quay sang tôi, trông anh ấy có vẻ không vui.
Tuy nhiên, phản ứng của họ đối với tôi khiến mọi người chú ý đến tôi và thì thầm.
“V…vâng.” Giọng tôi hơi run khi cố gắng bước về phía P’Newt và P’Pho. Tôi bằng cách nào đó trở nên ngại ngùng khi ở gần P’Newt, nên tôi quay lại trốn sau lưng P’Pho.
Tôi vẫn không thể tin rằng chúng tôi đang hẹn hò.
Tôi không thể chịu đựng được sự ngại ngùng.
P’Newt có vẻ tò mò.
“N’Cha, em ổn chứ?”
“Em… em ổn…” Tôi trả lời trong khi vẫn trốn sau lưng P’Pho, quá ngại để đứng cạnh P’Newt.
“Ha! Em trai tao không muốn nói chuyện với mày đâu, thằng ngốc.” P’Pho chế nhạo P’Newt như thể anh ấy là người chiến thắng.
“Không, không phải vậy đâu.” Tôi phủ nhận, vẫn trốn.
Tại sao tôi lại ngại ngùng như một thằng ngốc thế này?
P’Newt nhìn tôi và không nói gì, nhưng khi P’Pho làm vẻ mặt chế nhạo P’Newt, anh chỉ cười khẩy như thể đang khiêu khích anh trai tôi.
“P’Pho, N’Cha, hai người muốn ăn gì?” P’Newt hỏi.
Chúng tôi đi bộ đến trung tâm thương mại và cảm thấy mệt. Tôi không hiểu tại sao P’Pho lại phiền phức đến thế. P’Newt đã định lái xe chúng tôi đến trung tâm thương mại, nhưng P’Pho nhất quyết không ngồi xe của P’Newt, vì anh ấy tuyên bố rằng không muốn bị lây ‘bệnh ngốc’.
P’Pho, đồ khốn!
May mắn thay, từ khoa của tôi đi bộ đến đó không quá xa.
“Tao vừa mới từ nước ngoài về, nên tao sẽ ăn gỏi đu đủ với cua và mắm cá [23].” P’Pho nói.
[23] Gỏi đu đủ với cua và mắm cá (phát âm trong tiếng Thái: Som Tum Poo Pla Ra): là một trong những món ăn chính thống của vùng Đông Bắc Thái Lan, chủ yếu bao gồm đu đủ sống thái lát, cua muối (Poo), mắm cá (Pla ra), trộn với các nguyên liệu và gia vị như tỏi, ớt, chanh, cà chua, nước mắm và đường malacca.
“Hả? Ăn gỏi đu đủ trong trung tâm thương mại sao? Anh điên rồi.” Tôi đáp.
Như tất cả người Thái đều biết, gỏi đu đủ từ các nhà hàng trong trung tâm thương mại sẽ không đúng vị và ngon như những quán ăn đường phố.
“Tao muốn.” Anh ấy khăng khăng, nên tôi chỉ bĩu môi.
“Được thôi,” P’Newt chiều theo ý anh trai tôi.
“Tiệm này thì sao?”
P’Newt chỉ vào một cửa hàng gỏi đu đủ nổi tiếng. Nhà hàng này không chỉ có gỏi đu đủ mà còn có các món ăn Thái cay nồng khác.
Ngay từ lúc chúng tôi bước đến đây, P’Newt và P’Pho đã là tâm điểm chú ý. P’Newt đã nổi bật, giờ thêm anh trai tôi bên cạnh – họ trông như một bộ đôi nhóm nhạc. Tôi nghe thấy một số người thắc mắc không biết họ có phải là diễn viên không, và họ nghĩ rằng tôi là quản lý của họ. Chà, không ngạc nhiên.
P’Pho cứ thẳng tiến vào nhà hàng mà không nói gì, anh ấy cũng lôi tôi theo.
“Chào mừng quý khách! Ba vị… mời qua đây ạ.”
Nhân viên phục vụ chào chúng tôi và dẫn chúng tôi đến một bàn ăn.
“Mày ngồi đây,” P’Pho ra lệnh cho tôi ngồi vào chiếc ghế bên trong.
“Cái gì? Sao anh lại ra lệnh cho em?” Tôi bực bội nhưng không còn lựa chọn nào khác.
P’Pho ngồi cạnh tôi và ra lệnh cho P’Newt.
“Còn mày, ngồi đối diện.”
P’Newt chỉ mỉm cười và làm theo. Tôi cắn môi đầy bức xúc.
P’Pho đã tước đi cơ hội được ngồi cạnh và đối diện với P’Newt của tôi. Chết tiệt, Ai’Tho này!
“Quý khách muốn gọi món gì ạ?” Nhân viên phục vụ đến và P’Pho gọi món mà không hỏi ý chúng tôi muốn gì.
“Một gỏi đu đủ, thêm nhiều mắm cá, mười trái chanh, và hai mươi quả ớt.”
“Anh điên rồi à? Em không ăn được cay và chua, và em không thích mắm cá.” Tôi càu nhàu. Ai lại gọi món như P’Pho chứ? Nhìn kìa, ngay cả nhân viên phục vụ cũng sốc.
“Tao không gọi cho mày.” Anh ta nói. “Cho mày – gỏi đu đủ với ngô, ít cay.”
Ôi không, tôi không nói nên lời vì không thể phủ nhận rằng tôi ăn uống như một đứa trẻ mẫu giáo.
“Tao gọi cho nó.” P’Pho nhếch mép với P’Newt.
Tôi sửng sốt. Sao anh ấy có thể làm vậy với P’Newt của tôi? Ai’Tho chết tiệt, anh đúng là ác quỷ!
P’Newt chỉ mỉm cười chấp nhận và cũng gọi món.
“Cho tôi một trà đá nhé,” P’Newt nói và nhân viên phục vụ ghi lại đơn của anh.
“Hửm? P’Newt cũng thích trà đá à?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
Đồ uống yêu thích của tôi là nước ngọt, nhưng tôi cũng thích trà đá.
“Anh cũng thích nó,” P’Newt quay sang tôi. “Nhưng anh thích trà nóng hơn.”
“Hả?” Tôi chớp mắt. “Trong menu có trà nóng à?”
P’Newt cười khẩy.
“Cơ thể em có ấm không, N’Cha?”
Ôi không ~ Mặt tôi đỏ bừng.
Đột nhiên, P’Pho đập bàn rầm một cái và nhân viên phục vụ giật mình.
Tôi cũng giật mình. Anh ấy đang làm gì vậy?
“Này, mày!!!”
P’Pho chỉ tay vào P’Newt, nhưng anh chỉ cười và cho tôi một nụ cười ngọt ngào.
“Nhưng nếu chúng ta hôn, em sẽ trở thành trà nóng chứ?”
Ahhh ~ Tôi cảm thấy thật xấu hổ. Sao P’Newt có thể nói những lời như vậy trước mặt người khác chứ ~
‘Em ngại quá ~ P’Newt baka [24]?
[24] Baka: là một từ tiếng Nhật, có nghĩa là “đồ ngốc” hoặc “thằng ngốc”. Nó có thể được sử dụng một cách vui vẻ hoặc trêu chọc.
Khi tôi nhớ lại nụ hôn nóng bỏng của chúng tôi trước đây, tôi vặn vẹo người vì ngại ngùng.
“Thằng giun đất!” P’Pho hét lớn.
“Mày không được phép tán tỉnh em trai tao trước mặt tao!”
Tuy nhiên, P’Newt chỉ nhún vai.
“Tôi đang tán N’Cha, không phải tán cậu. Có liên quan gì đến cậu sao?”
“Đ** mẹ mày!”
Này, khoan đã, mọi người. Tôi nhìn nhân viên phục vụ và cảm thấy thật xấu hổ.
‘Sao chúng ta không gọi món xong đã? Làm ơn đừng bắt đầu cãi nhau ngay lúc này.’
Tôi thật căng thẳng với họ!