“Tôi chưa bao giờ tin rằng tình yêu đích thực tồn tại, một tình yêu không mong đợi bất cứ điều gì đổi lại, cho đến khi tôi gặp… người ấy.”
– Newt –
Bạn đã bao giờ thầm mến một ai đó, nhưng người ấy cứ né tránh bạn chưa?
Tôi có lý do để khó yêu bất kì ai. Một lý do để không mở lòng với bất cứ ai. Một lý do tôi chưa bao giờ tin rằng tình yêu đích thực tồn tại. Một lý do khiến tôi nghĩ rằng nếu không phải vì vẻ ngoài hay tài năng, sẽ không ai yêu tôi.
Lý do tôi chắc chắn rằng không ai có thể yêu một người nào đoa mà không có bất kỳ điều kiện nào.
Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu chân thật và vô điều kiện.
Tôi cứ nghĩ như vậy cho đến khi tôi gặp một người.
Cậu ấy không phải là một người nổi bật, cả về ngoại hình hay tài năng. Nhiều người có thể bỏ qua cậu, nhưng tôi nhận ra rằng nội tâm cậu rất độc đáo.
Cậu ấy là một người thành thật và ngây thơ, không bao giờ ghen tị với bất cứ ai khác.
Cậu sẵn lòng làm mọi thứ cho người khác và không bao giờ mong đợi bất cứ điều gì đổi lại.
Mặc dù cậu ấy thích tôi, nhưng cậu không bao giờ mong đợi tôi hồi đáp.
Mặc dù cậu ấy đã làm rất nhiều điều cho tôi, cậu vẫn không bao giờ mong muốn tôi biết.
Cậu ấy có thể ngưỡng mộ vẻ ngoài hoặc tài năng của tôi, nhưng lý do tại sao cậu thích tôi là vì tôi thực sự là Newt.
Mặc dù cậu ấy luôn nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ có thể thích cậu, thế nhưng cậu ấy vẫn sẵn lòng thích tôi và tiếp tục làm nhiều điều cho tôi một cách thầm lặng.
Niềm tin của tôi đã thay đổi. Tôi mở lòng và chấp nhận rằng loại người này vẫn tồn tại trong một thế giới mà tất cả con người đều giống như hai mặt của một đồng xu.
Một khi tôi mở lòng, cậu ấy khiến tôi thấy nhiều khía cạnh dễ thương của cậu, thứ nhiều người có lẽ không bao giờ chú ý. Cậu ấy vừa ngây thơ vừa thành thật. Đôi khi dũng cảm, đôi khi nhút nhát, đôi khi lúng túng, và đôi khi rất dễ thương.
Đến nỗi tôi không thể không…
Yêu.
Từ nhỏ, tôi đã có thể nghe thấy những âm thanh lạ mà người khác không thể nghe thấy. Lúc đầu, tôi không hiểu chúng là gì, nhưng khi tôi lớn hơn một chút, tôi nhận ra rằng đó là giọng nói trong suy nghĩ của mọi người.
Thông thường, con người có thể nhận thức âm thanh ở nhiều tần số. Từ âm thanh nói chuyện, tiếng ồn máy móc, tiếng lá xào xạc, tiếng gió thổi, đến tiếng nước nhỏ giọt ở một nơi yên tĩnh.
Tuy nhiên, tôi cũng có thể nghe thấy âm thanh ở một tần số tinh tế hơn. Một tần số mà một người bình thường có lẽ không thể nhận thức được.
Đó là tần số suy nghĩ của mọi người.
Dựa trên khoa học, nó có thể được coi là các sóng năng lượng khác nhau. Cuộc sống của chúng ta được bao quanh bởi nhiều sóng năng lượng trong không khí xung quanh chúng ta, chẳng hạn như sóng điện, sóng từ hay sóng vô tuyến, nhưng con người không có khả năng sử dụng năm giác quan để nhận ra sự tồn tại của chúng. Hầu hết con người không thể nhìn, nghe hoặc chạm vào chúng, nhưng khoa học chứng minh rằng chúng tồn tại.
Do đó, bằng cách có thể nhận thức được suy nghĩ của mọi người, tôi có thể tự chứng minh với bản thân rằng chúng tồn tại, nhưng hầu hết mọi người không thể nhận thức được chúng. Điều đó có nghĩa là tôi có thể là một loại độc nhất vô nhị trong việc có thể thu nhận các xung điện trong não người khác và truyền chúng thành âm thanh mà tôi nghe thấy.
Tuy nhiên, tôi có lẽ là người duy nhất nghĩ rằng tôi đặc biệt, theo một cách tích cực.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự rối loạn não của mình là một điều tồi tệ cho đến khi tôi vào mẫu giáo. Là một đứa trẻ ngây thơ, tôi nói với mọi người, bao gồm bạn bè và giáo viên, rằng tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của họ.
Tôi nói với bạn bè rằng tôi biết họ muốn ăn gì. Tôi biết bạn bè tôi muốn làm gì. Tôi không có ý định nào khác ngoài việc chỉ nói ra những gì tôi nghe thấy.
Và kết quả là vô cùng khủng khiếp.
“Quái vật!”
Bạn bè tôi gọi tôi như vậy. Lúc đầu, chỉ có vài bạn cùng lớp bắt chước lời nói, sau đó, nó lan rộng hơn cho đến khi tôi bị xa lánh bởi cả trường, chỉ vì tôi khác biệt với mọi người.
“Quái vật!” “Quái vật!” “Quái vật!”
Cuộc sống trong trường của tôi trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày kể từ đó. Nó đến mức bạn bè tôi bắt đầu ném đồ vật và thức ăn vào tôi mỗi khi họ thấy tôi, nó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu khi đến trường. Thế là, giáo viên phải can thiệp, nhưng điều đó không giúp ích được gì.
“Các con, tại sao các con lại làm bạn mình bị thương?” Cô giáo hỏi.
“Newt là quái vật!”
“Không, con không muốn ở với quái vật.”
“Con sợ! Con muốn chuyển sang lớp mới.”
“Tại sao Newt là quái vật?” Cô giáo cố gắng hiểu tình hình.
“Newt có thể đọc suy nghĩ của chúng con, nó là quái vật.”
Lời nói của bạn tôi khiến cô giáo càng bối rối hơn.
“Newt, tại sao con lại nói dối bạn bè như thế này?”
Tôi không hiểu. Tôi không chỉ là một con quái vật đối với họ mà còn là một kẻ nói dối?
“Con không nói dối,” tôi nói sự thật, nhưng cô giáo không tin tôi, nên tôi cố gắng thuyết phục cô ấy.
“Cô đang nghĩ rằng đọc suy nghĩ là vô nghĩa, cô nghĩ rằng tôi xem quá nhiều phim hoạt hình?”
Cô giáo mở to mắt. Mặc dù cô ấy bắt đầu tin tôi, cô ấy không cố gắng hiểu tôi.
‘Cái gì? Đứa trẻ này bị điên rồi. Làm sao có thể như vậy? Chúng ta không thể để nó ở lại trường này.’
Ngay cả cô giáo cũng không muốn tôi ở trường. Sau sự cố đó, cô giáo gọi bố mẹ tôi và đề nghị họ chuyển trường cho tôi.
“Nhiều bạn gặp khó khăn khi ở cùng lớp với Newt. Tôi nghĩ đây se là một vấn đề lớn nếu để cháu ở lại đây. Newt là một đứa trẻ thông minh, sẽ có nhiều trường khác rất muốn có cháu. Xin hãy hiểu cho chúng tôi.”
Những suy nghĩ thực sự của cô giáo bắt nguồn từ nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của chính mình.
‘Tôi nên loại bỏ con quái vật như vậy. Nó đáng sợ và kinh tởm.’
Nó còn tệ hơn việc bị bắt nạt. Sau đó tôi nhận ra rằng ngay cả khi sự rối loạn của tôi không làm hại ai, nếu tôi khác biệt với người khác, họ sẽ không chấp nhận tôi. Tôi không thể sống với họ.
Sau khi tôi được chuyển sang trường khác, tôi cho rằng bố mẹ tôi không bao giờ nghĩ rằng rối loạn của tôi sẽ là một vấn đề, nhưng hóa ra bố tôi rất lo lắng.
Tôi được lệnh phải giữ bí mật về điều này, không được bộc lộ hay nói với bất cứ ai về nó.
‘Tại sao con tôi lại không bình thường? Tôi khó chịu quá! Tại sao?’
Mặc dù bố tôi chưa bao giờ mắng tôi trực tiếp. Nhưng tôi thường nghe thấy giọng nói kết tội trong đầu ông ấy. Điều đó khiến tôi rất trầm cảm.
Bố tôi là một bác sĩ phẫu thuật. Ông ấy đã làm mọi cách để tìm ra nguyên nhân và chữa khỏi cho tôi, tuy nhiên, mọi thứ vẫn như cũ.
“Con vẫn nghe thấy những âm thanh điên rồ đó sao?!”
Sau khi chẩn đoán và dành nhiều năm cố gắng chữa trị cho tôi, Bố bắt đầu mất bình tĩnh khi nó không bao giờ biến mất.
Ông ấy nghĩ tôi có vấn đề về não. Nhưng khi không có cách nào để chữa khỏi, ông ấy chỉ chẩn đoán tôi mắc rối loạn tâm lý.
Ông ấy nghĩ tôi bị ảo giác.
Dù tôi cố gắng giải thích thế nào, ông ấy chưa bao giờ chấp nhận.
Sau đó, bố tôi cứ gửi tôi đến gặp bác sĩ tâm thần. Tất cả họ đều cho tôi cùng một câu trả lời: tôi mắc ‘rối loạn tâm lý’.
Họ cố gắng điều trị cho tôi bằng nhiều cách. Cả bằng cách cho nhiều loại thuốc và trải qua liệu pháp tâm lý, nhưng tất cả đều vô ích.
Do đó, tôi ghét bác sĩ và bệnh viện từ khi còn nhỏ.
Và điều đó thường khiến bố khó chịu. Mẹ là người duy nhất hiểu tôi. Tuy nhiên, Bố lại nhìn nhận khác. Tôi luôn là chủ đề của những cuộc cãi vã của họ.
“Khi nào anh mới ngừng đưa con chúng ta đến bác sĩ tâm thần? Anh có biết nó khó chịu thế nào không?”
“Cho đến khi nó ngừng nghe thấy những âm thanh ngu ngốc đó!”
“Con chúng ta bây giờ đã có thể học tiểu học như những người bình thường. Sao anh có thể gọi nó là bất thường?”
“Em biết anh là bác sĩ mà. Em không biết mọi người bàn tán về anh thế nào sao?”
“Vậy điều đó liên quan gì đến Newt? Newt là con trai anh!”
“Anh bị chế giễu vì ở một vị trí cao và được kính trọng, nhưng lại có một đứa con mắc bệnh tâm thần!”
“Newt không phải là kẻ tâm thần! Nó chỉ xảy ra vì anh quá ám ảnh việc đưa Newt đến bác sĩ tâm thần mà thôi.”
“Nếu anh không đưa nó đến bác sĩ tâm thần, những lời nói đó sẽ biến mất sao?!”
“Newt có bao giờ gây ra bất kỳ rắc rối nào trong những ngày này không? Chỉ có anh mới gây ra vấn đề cho Newt!”
Bố mẹ tôi luôn cãi nhau đến mức tôi chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng. Tôi thậm chí không dám nói chuyện với bố. Tôi hiểu ông ấy. Ông ấy là một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng và là giáo sư y khoa tại một bệnh viện đại học lớn được mọi người kính trọng. Mọi người đều ngưỡng mộ và tin tưởng ông ấy. Nhưng khi tin đồn lan ra rằng ông ấy đã đưa tôi đến bác sĩ tâm thần, mọi người bắt đầu chỉ trích và bàn tán về việc ông ấy có một đứa con bị bệnh tâm thần. Một số người nói ông ấy là một bác sĩ giỏi nhưng không thể chữa khỏi cho chính con mình. Điều tồi tệ nhất là bị buộc tội sử dụng bạo lực cho đến khi con ông ấy phát triển rối loạn tâm lý.
Sự hiện diện của tôi gây ra rất nhiều áp lực cho bố. Bố đã phải chịu đựng rất nhiều lời chỉ trích. Đôi khi ngay cả các bác sĩ cấp cao hoặc bệnh nhân cũng nghi ngờ ông ấy vì tôi.
Mặc dù bố tôi chưa bao giờ nói trực tiếp với tôi về vấn đề này, tôi có thể đọc được suy nghĩ của ông ấy. Tôi biết rằng bố xấu hổ vì sự hiện diện của tôi, và tôi biết rằng ông ấy không thích tôi.
Về phần mẹ tôi, mặc dù mẹ chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ xấu nào đối với tôi, nhưng mẹ tôi thực sự lo lắng và cảm thấy thương hại tôi, và sâu thẳm, tôi biết rằng mẹ cũng vô cùng đau khổ vì tôi.
Tôi biết tôi giống như một quả bom trong ngôi nhà này và vụ nổ tác động còn lớn hơn khi mẹ tôi có đứa con thứ hai, Nile, kém tôi mười tuổi.
Không lâu sau khi Nile chào đời, bố mẹ tôi quyết định sống ly thân.
“Nile không thể sống như thế này,” bố tôi nói với mẹ tôi.
“Newt có liên quan gì đến chuyện này? Em tưởng anh đã chấp nhận Newt rồi, nhưng vấn đề này vẫn chưa kết thúc sao?”
“Sự bất thường của Newt thôi là đủ rồi. Anh không muốn mạo hiểm Nile cũng trở thành kẻ tâm thần.”
“Newt không bị bệnh! Tại sao anh phải phán xét con mình như thế?”
“Anh đang nói sự thật, theo kết quả chẩn đoán.”
“Vậy điều đó liên quan gì đến Nile? Tại sao phải tách Nile và Newt?”
“Làm sao người bình thường và người bất thường có thể sống cùng nhau?!”
Điều đó khiến tôi không thể nghe lén bố mẹ tôi cãi nhau nữa. Tôi phải bước ra ngoài, tôi đã chịu đủ rồi.
“Làm ơn đừng làm điều này, bố…” Thật khó để nói ra.
“Bố không còn yêu con nữa sao?”
Lời nói của tôi làm mẹ tôi mở to mắt. Về phần bố tôi, ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.
“Yêu và ở bên nhau có ý nghĩa khác nhau.”
“Con không hiểu.” Tại sao bố lại ghét ở bên tôi đến mức đó?
Bố tôi thở dài.
“Suy nghĩ của mọi người là một không gian riêng tư. Mọi người đều muốn có điều gì đó họ giữ cho riêng mình và không muốn bất cứ ai biết. Nói thật, đôi khi bố cảm thấy khó chịu khi biết con như thế này.”
Khi tôi nghe ông ấy nói điều này, tôi hiểu mọi thứ rõ ràng.
Mỗi con người quả thực đều có một số suy nghĩ riêng tư mà họ không muốn bất cứ ai biết, ngay cả những người thân thiết với họ. Việc có thể đọc được suy nghĩ của mọi người sẽ khiến ngay cả bố mẹ tôi cũng cảm thấy khó xử bất cứ khi nào họ ở bên tôi.
Tôi không thể sống với bất cứ ai, ngoại trừ chính mình.
“Con hiểu rồi.” Sau đó tôi chỉ tự nhốt mình trong phòng. Mẹ tôi cố gắng gọi tôi ra ngoài ăn, nhưng tôi không có khẩu vị.
Bố mẹ tôi vẫn yêu nhau, nhưng sau ngày đó, vì tôi và Nile, họ quyết định sống riêng. Bố tôi chăm sóc Nile và mẹ tôi chăm sóc tôi. Bố sợ Nile sẽ phát triển các vấn đề tâm thần như tôi và sợ Nile có thể cảm thấy khó chịu khi ở bên tôi.
Về phần mẹ tôi, mặc dù mẹ yêu tôi và sẵn lòng chăm sóc tôi, tôi biết rằng mẹ rất buồn khi phải sống xa chồng và con trai út. Tôi biết mẹ đã phải chịu đựng bao nhiêu và tất cả là vì tôi.
Tôi đã xé nát gia đình mình. Tôi yêu mẹ tôi rất nhiều, và tôi cảm thấy rất tồi tệ khi tôi làm bà không hạnh phúc. Mặc dù mẹ tôi luôn mỉm cười và tốt bụng với tôi, đôi khi tôi nhận thấy ánh mắt bà đầy nỗi buồn.
Tôi cố gắng không gây ra bất kỳ vấn đề nào khác cho bố mẹ. Tôi học hành chăm chỉ và tự chịu trách nhiệm về bản thân. Tôi có lẽ may mắn là thông minh vượt trội so với tuổi. Tôi có thể ghi nhớ và hiểu nhiều môn học nhanh chóng, và điều này cho phép tôi dễ dàng đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi với GPA 4.00.
Mẹ ngưỡng mộ tôi, nhưng bố thì không.
Mặc dù bố không nói gì, tôi biết rằng ông ấy không tin tôi. Bố tự hỏi liệu tôi có gian lận trong kỳ thi hay lén lút sử dụng khả năng đọc suy nghĩ của giáo viên hoặc bạn bè trong bài kiểm tra.
Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì trong số đó. Trên thực tế, tôi đã đạt điểm cao mà không cần đọc suy nghĩ của người khác. Thế là, tôi cố gắng chứng minh bản thân ở các lĩnh vực khác như piano hoặc bóng rổ. Nó khiến mẹ tôi hạnh phúc khi thấy tôi có những khả năng nổi bật, nhưng bố vẫn không quan tâm như thường lệ.
Bố tôi bị ám ảnh về việc khi nào tôi sẽ hồi phục khỏi ảo giác này.
Thế là tôi từ bỏ việc cố gắng khiến bố tôi chấp nhận tôi và bắt đầu chặn đứng trái tim mình. Vì mẹ phải chịu đựng và bố không muốn tôi vì khả năng của tôi, tôi không dám nói với bất cứ ai về điều này nữa. Sau đó tôi quyết định không bao giờ mở lòng với bất cứ ai. Tôi không muốn bất cứ ai biết mọi điều về sự tổn thương của tôi.
Sống chung với âm thanh của những suy nghĩ làm phiền tôi mọi lúc, ngay cả ở những nơi yên tĩnh, thật khó chịu. Tôi phải sử dụng rất nhiều sự tập trung trong lớp vì những suy nghĩ ồn ào cứ xoáy quanh mọi lúc. Đặc biệt là khi tôi đi đến những nơi đông người – nó khiến tôi phát điên.
Khi tôi bắt đầu học tiểu học, tôi thích ở một mình, ở những nơi yên tĩnh, vì tôi khó chịu bởi âm thanh của suy nghĩ người khác. Dù tôi ở đâu, miễn là có ai đó ở đó, nó sẽ đầy tiếng ồn. Tuy nhiên, việc tôi tự cô lập khiến mẹ lo lắng rằng tôi sẽ không có bạn. Thế là tôi phải ép buộc bản thân thay đổi và cố gắng hòa nhập với xã hội.
Sau đó, tôi học cách lắng nghe và buông bỏ, giống như nghe tiếng xe cộ trên đường hoặc nghe nhạc trong nhà hàng. Tôi bắt đầu phân biệt giữa giọng nói mà mọi người có thể nghe thấy và âm thanh của suy nghĩ. Suy nghĩ nghe tương tự như lời nói của người đó, nhưng tần số khác nhau. Lời nói của một người sẽ có âm điệu nhẹ nhàng và to hơn, nhưng âm thanh của suy nghĩ có tần số cao hơn và có thể khá đau đầu khi nghe trong thời gian dài. Tôi chỉ cần lắng nghe và để nó trôi qua mà không suy nghĩ về nó, điều này dễ dàng hơn đối với tôi, đặc biệt là ở những nơi đông người.
Trong suốt tiểu học, tôi chỉ giao tiếp xã hội khi cần thiết. Vì tôi đẹp trai, thiên tài, và có tài năng về âm nhạc và thể thao, mọi người muốn kết bạn với tôi. Mặc dù tôi có thể nói chuyện với mọi người bình thường, sâu thẳm tôi thích ở một mình hơn. Tôi không thích ở với các nhóm người lớn. Tôi dễ dàng bị khó chịu bởi một số đứa trẻ nói nhiều và ích kỷ.
Tôi từng nghĩ rằng tôi không muốn có bất kỳ người bạn thân nào cho đến khi tôi gặp Chane. Cậu ấy học cùng lớp với tôi từ khi tôi vào tiểu học.
Chane là kiểu người giống tôi, cậu ấy thích bị cô lập.
Chane đẹp trai và học giỏi, nhưng cậu ấy không thích nổi bật. Cậu ấy hiếm khi tương tác với bất cứ ai và nói ít, hoặc đôi khi nói quá ít đến nỗi người khác thậm chí không thể hiểu được. Do đó, không có nhiều người tiếp cận Chane, nhưng cậu ấy có vẻ hài lòng khi ở một mình.
Điều duy nhất kéo tôi về phía Chane là sự thật rằng cậu ấy rất yên tĩnh.
Tôi không chỉ có ý gì về việc cậu ấy ít nói,ý tôi là ngay cả suy nghĩ của cậu ấy cũng rất yên tĩnh. Nó yên tĩnh đến mức tôi tự hỏi tại sao cậu ấy không suy nghĩ gì cả. Hay, có phải vì tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của cậu ấy?
Trong giờ ăn trưa, Chane thường đi ăn một mình ở sân thượng. Vì tò mò về cậu ấy, tôi quyết định nói chuyện với cậu ấy ngày hôm đó.
“Chào Chane,” tôi chào cậu ấy trong khi cầm hộp cơm trưa của trường và ngồi với cậu ấy.
Chane ngẩng mặt lên nhìn tôi và tiếp tục ăn.
“Chào Newt,” cậu ấy chào lại tôi một cách thờ ơ.
Tôi cố gắng lắng nghe suy nghĩ của cậu ấy. Hầu hết thời gian khi tôi chào ai đó, họ luôn nghĩ điều gì đó về tôi.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Chane vẫn yên tĩnh.
“Tại sao cậu lại ngồi một mình?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Ở đây thoải mái,” Chane nói, và sau đó cậu ấy đặt một hộp sữa bên cạnh tôi.
Tôi bối rối. “Cậu không cần nó sao?”
“Mình uống nó thường xuyên, bây giờ chán rồi, nên cho cậu.” Cậu ấy nói cộc lốc và tiếp tục ăn.
“Chỉ cần nói rằng cậu muốn cho mình thôi là được mà” Tôi thử cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn lắc đầu.
“Mình thực sự không cần nó.”
‘Tôi mua nhầm vị. Nó không ngọt như vị kia, nên tôi cho cậu ta để tôi có thể mua một cái mới.’
“Hahaha,” tôi không thể nhịn được cười vì đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy suy nghĩ của cậu ấy. Nó khá buồn cười.
Chane bối rối khi thấy tôi cười đột ngột.
“Cảm ơn, mình sẽ mua cho cậu loại vị ngọt,” tôi nói với cậu ấy.
Chane nghiêng đầu.
“Cậu có thể đọc suy nghĩ của mình sao?” Cậu ấy hỏi tôi trực tiếp, khiến tôi ngạc nhiên.
“Làm sao cậu biết?” Tôi hỏi lại một cách gián tiếp.
Thật ra, tôi sợ nếu bất cứ ai biết bí mật này, họ sẽ coi tôi là quái vật? Hay một người bị tâm thần như bố tôi?
“Không, chỉ tự hỏi thôi.” Cậu ấy nói không cảm xúc.
Tôi do dự và không biết tại sao tôi lại quyết định thử cậu ấy lần nữa.
“Nếu mình có thể đọc suy nghĩ của cậu, cậu nghĩ sao?”
Chane liếc nhìn tôi và im lặng một lúc. “Đoán xem, mình đang nghĩ gì bây giờ?”
Tôi nhướng mày và tập trung lắng nghe suy nghĩ của cậu ấy, tuy nhiên, tôi không nghe thấy gì, ngoại trừ tiếng gió thổi và âm thanh xung quanh.
“Cậu không nghĩ gì cả,” tôi trả lời.
Chane gật đầu.
“Ừ, tôi không nghĩ gì cả.”
“Cái gì? Vậy tại sao cậu lại yêu cầu mình đoán?” Tôi không hiểu cậu ấy.
“Bởi vì cậu hỏi nếu cậu có thể đọc suy nghĩ của mình, mình sẽ nghĩ gì.”
Có một chút hài hước trong biểu cảm của cậu ấy.
“Đây là câu trả lời của mình vì mình hiếm khi nghĩ, nên mình không quan tâm.” Phản ứng của cậu ấy làm tôi choáng váng. Có vẻ như Chane thậm chí không quan tâm đến vấn đề này. Quan trọng nhất, cậu ấy thực sự hiếm khi nghĩ và là một người rất yên tĩnh cả trong lời nói và suy nghĩ. Tôi có thể yên tâm bất cứ khi nào tôi ở bên Chane. Chính vì điều này, Chane và tôi trở thành bạn bè nhanh chóng.
Cậu ấy là người bạn đầu tiên và là người bạn thân duy nhất tôi có cho đến bây giờ.
Ngoài bố mẹ tôi, Chane là người duy nhất biết bí mật của tôi, điều mà nó không bận tâm chút nào.
Chane học giỏi nói chung nhưng không ở mức thiên tài, nên tôi đền đáp nó bằng cách giúp nó làm bài tập về nhà để nó không phải học thêm. Chane thích chơi bóng rổ, nên tôi chơi với nó, và cả hai chúng tôi đều rất giỏi.
Tôi từng đề nghị dạy nó piano, nhưng nó từ chối.
“Không, nó ồn ào.” Chane nói.
Nó dường như thích sự im lặng, giống như tôi.
Mặc dù tôi phải đến trường và gặp gỡ nhiều người, bất cứ khi nào tôi được nghỉ trưa hoặc đi bất cứ đâu với Chane, điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái. Đồng thời, tôi không cảm thấy cô đơn chút nào. Mặc dù hầu hết thời gian chúng tôi không thường nói chuyện với nhau. Chúng tôi chỉ lặng lẽ ăn hoặc chơi cùng nhau. Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau khi cần thiết.
Đôi khi tôi mời nó đến nhà và chúng tôi chỉ đọc sách ở các góc khác nhau của phòng.
Chane thích một nơi yên tĩnh, và tôi khao khát một không gian yên tĩnh. Cả hai chúng tôi đều có thể dành thời gian bên nhau mà không làm phiền nhau. Chúng tôi trở thành bạn thân nhất hiểu nhau rất rõ mà không cần dùng bất cứ lời nào.
Khi cuộc sống của tôi gặp vấn đề, chẳng hạn như khi bố mẹ tôi bắt đầu ly thân và Nile chuyển ra ngoài với bố, tôi bị trầm cảm nặng đến mức tôi khó có thể học được. Mẹ luôn ủng hộ tôi nhưng bà quá bận. Lúc đó, tôi chỉ có Chane là bạn đồng hành, khuyến khích tôi tiến về phía trước.
“Mày nên lạc quan lên,” Chane nói với tôi.
“Làm sao tao có thể lạc quan về điều này?” Tôi trả lời buồn bã. “Gia đình này bị chia cắt là vì tao.”
“À, thông thường khi bất kỳ gia đình nào có một đứa trẻ nhỏ, bố mẹ sẽ phấn khích với đứa con mới của họ và quên đi đứa lớn hơn.”
“Thì sao?”
“Mày vẫn có tất cả sự chú ý của mẹ mày, đúng không?”
Những gì nó nói là đúng. Bố nuôi Nile một mình, và mẹ cố gắng bù đắp bằng cách dành nhiều thời gian hơn cho tôi và cả Chane. Bà luôn dành thời gian cho tôi vào cuối tuần hoặc thậm chí mời Chane đến ăn tối cùng. Bà thường tìm thời gian để thảo luận với tôi về cuộc sống và trường học của tôi sau khi bà làm việc.
“Ít nhất, mẹ mày yêu mày, nên đừng nghĩ rằng mày cô đơn,” Chane nói.
“Nhưng tao làm bà không hạnh phúc.” Tôi thành thật.
“Mày không cố ý làm cho nó thành ra như thế này,” Chane nói. “Đó không phải là lỗi của mày. Mày nên thấy rằng mẹ mày hạnh phúc như nào khi mày thành công trong điều gì đó nữa.”
Tôi xem xét lời nói của nó, và nó nói đúng. Mặc dù mẹ tôi đau khổ vì phải sống xa bố, nhưng bất cứ khi nào bà nghe nói tôi đạt vị trí đầu tiên trong lớp hoặc tôi biểu diễn piano hoặc thắng một cuộc thi bóng rổ, bà quả thực rất vui.
“À, đừng nghĩ nhiều quá,” Chane vỗ vai tôi.
“Ngay cả khi không ai yêu mày, tao vẫn yêu mày,”
Tôi làm một khuôn mặt nhăn nhó.
“Cái gì? Ai’Chane! Mày không cần phải yêu tao đâu, chỉ cần là bạn được rồi.”
“Hahaha, nhìn mặt mày kìa. Buồn cười quá.” Chane dường như rất thích trêu chọc tôi.
Tôi từng nghĩ rằng cuộc sống tiểu học thật khó chịu, nhưng càng khó chịu hơn khi tôi lên cấp hai. Khi mọi người lớn hơn, suy nghĩ của họ bắt đầu phát triển từ một sang hai mặt. Từ việc thể hiện mọi thứ trong đầu đến việc giả vờ tốt và đâm sau lưng người khác.
Tôi gặp khó khăn hơn khi ở với nhiều người bạn đến gần tôi. Tôi phải ép buộc bản thân mỉm cười và tốt với họ.
Nhiều người hành động tốt đẹp nhưng lòng lại đầy sự ghen tị.
Thật khó chịu khi nghe những lời tốt đẹp nhưng điều ngược lại trong tâm trí họ.
“Cậu tài năng quá, cậu lại đạt hạng nhất nữa rồi.”
‘Lần này mày chỉ may mắn thôi, lần tới chắc chắn là tao.’
“Cậu học đến đâu rồi? Mình còn chưa bắt đầu nữa.”
‘Tôi đã đọc tài liệu ba lần rồi, nếu cậu ta chưa bắt đầu, thì tôi thắng chắc rồi.’
“Cậu giải quyết câu hỏi này thế nào? Dạy tôi với?”
‘Cái này dễ quá, mình chỉ muốn lãng phí thời gian của nó thôi.’
“Cậu có hiểu môn này không? Nó khó quá.”
‘Cái này đã học thêm rồi, nó dễ ợt.’
“Cậu lại đạt huy chương vàng, chúc mừng nha.”
‘Mình đã luyện tập chăm chỉ, lần tới mình chắc chắn sẽ thắng.’
“Cậu thật tốt bụng và tử tế, Newt.”
‘Nếu mày dám ích kỷ, tao sẽ đốt vở bài tập về nhà của mày.’
Tôi cảm thấy mệt mỏi khi nghe mặt tối trong tâm trí họ khi vẻ ngoài của họ chỉ thể hiện mặt tốt với một biểu cảm vui vẻ và nụ cười thân thiện. Đôi khi nó thực sự kinh tởm. Chúng ta không thể thực sự biết trái tim của ai đó chỉ bằng cách nhìn vào vẻ ngoài của họ.
Điều đó khiến tôi làm việc chăm chỉ hơn để giấu bí mật của mình. Tôi không dám để bất cứ ai biết tôi có thể đọc suy nghĩ. Tôi tìm kiếm qua nhiều sách tâm lý học và nghiên cứu các kỹ thuật để đoán suy nghĩ của mọi người thông qua ngôn ngữ cơ thể. Tôi giữ kiến thức này để sử dụng phòng trường hợp bất khả kháng.
Cũng là điều bình thường khi bắt đầu quan tâm đến người khác giới khi chúng ta là thanh thiếu niên. Tôi thấy một số bạn bè bắt đầu hẹn hò với nhau. Một số người cũng thầm mến. Tôi thuộc loại chàng trai nổi tiếng ở trường. Tôi có nhiều người hâm mộ nhưng tôi không cảm thấy thích bất cứ ai. Hoặc nói thẳng hơn, không ai có thể làm tôi phải lòng.
“Mày lại từ chối chị gái đó sao?” Chane hỏi sau khi biết một chị gái nổi tiếng tỏ tình với tôi vào ngày hôm trước.
“Mày có thích chị ấy không?” Tôi hỏi lại nó. Vì đây không phải là lần đầu tiên tôi từ chối ai đó. Tôi đã từ chối vô số cô gái tỏ tình với tôi.
“Không,” Chane lắc đầu, “nhưng chị ấy trông hợp với mày.”
Tôi gật đầu. Chị gái đó xinh đẹp, học giỏi, và có tính cách tốt. Mặc dù chị ấy không hoàn hảo, nhưng đủ tốt hơn so với một số bạn cùng lớp của tôi.
“Chị ấy ổn,” tôi nói, “nhưng chị ấy không thực sự thích tôi.”
“Hả?” Chane thắc mắc. “Nếu chị ấy không thích màu, tại sao lại tỏ tình?”
“Chị ấy chỉ nghĩ rằng tao có thể là một người hợp với chị ấy, chứ không phải vì thích tao.”
Tôi thở dài. Tôi không muốn thừa nhận rằng gần 70% những cô gái tỏ tình với tôi chỉ nghĩ rằng tôi là một người phù hợp nhất. Họ chỉ ngưỡng mộ tôi chứ không thực sự thích tôi.
‘Ngưỡng mộ’ và ‘Thích’ là hai điều khác nhau. Ngưỡng mộ có nghĩa là tôi đủ tốt để họ quan tâm và nếu họ bắt đầu hẹn hò với tôi, nó sẽ đẩy họ vào trung tâm của sự chú ý, trở nên nổi bật hơn và nhiều bạn bè sẽ ghen tị với họ. Tôi quá mệt mỏi với những cô gái coi tôi là công cụ để họ trở nên nổi tiếng hơn.
Họ chỉ thích tôi từ bên ngoài, nhưng không thích tôi từ bên trong.
“Hôm trước có… ai nhỉ? Một cô gái khác tỏ tình và mày cũng từ chối cô ấy.”
Chane nói với tôi. “Tôi nghĩ cô ấy thực sự thích mày.”
Tôi thở dài.
“Nhưng tính cách thật của cô ấy không phải là những gì mày thấy.”
Một số cô gái thực sự thích tôi, nhưng họ luôn mong đợi tôi thích họ lại, nên họ sẽ giả vờ tốt với tôi, và tặng quà để thu hút sự chú ý của tôi. Hầu hết những cô gái này chỉ là những kẻ giả vờ và đôi khi họ thậm chí không nhận ra điều đó. Ví dụ, họ giả vờ nhút nhát trước mặt tôi trong khi họ không phải vậy và nói những lời nhẹ nhàng và ngọt ngào nhưng thực tế họ cực kỳ th* t*c. Một số giả vờ tử tế và tốt với tôi nhưng lại ích kỷ với bạn bè của họ.
Điều buồn cười nhất là tôi có vẻ là người đàn ông hoàn hảo đối với họ, nhưng nếu họ biết bí mật của tôi, liệu tôi có bị nguyền rủa và bị buộc tội là một kẻ kỳ quái giống như tôi đã từng trong thời thơ ấu?
Tôi mệt mỏi vì bị những người đó tỏ tình hoặc ngưỡng mộ.
“Nghiêm túc đấy…” Chane có vẻ cạn lời về đời sống tình yêu của tôi.
“Nếu mày cứ kén chọn như thế này, thì khi nào mày mới tìm được người yêu?”
“Tao chưa gặp được người tao thực sự thích,” tôi nói.
“Và mày thích kiểu người nào?” Chane hỏi bằng giọng nghiêm túc. “Nếu có một người tốt và tử tế đến, mày luôn nói rằng họ không thực sự thích mày. Nhưng nếu những người thực sự thích mày đến, mày vẫn sẽ nói họ chỉ đang giả vờ.”
Tôi thở dài. “Tao không quan tâm đến ngoại hình hay tài năng.”
“Tao chỉ yêu cầu tính cách. Tao chỉ cần họ thành thật với chính mình và không mong đợi quá nhiều từ tao. Đôi khi tao không hoàn hảo đến thế. Nghiêm túc đấy, chỉ cần nghe suy nghĩ của họ thôi cũng khiến tao kiệt sức.”
“Người thành thật mà không mong đợi quá nhiều…” Chane lẩm bẩm. “Liệu có người sẽ trao loại tình yêu vô điều kiện đó cho người khác thực sự tồn tại sao?”
Tôi cũng tự hỏi.
“Tao không biết. Tao chỉ ước gặp được người tao thích và người thích tao vì tao là Newt.”
“Ừ.” Chane gật đầu.
“Còn mày thì sao, Chane?” Tôi không thể không hỏi lại.
“Mày cũng có rất nhiều người hâm mộ, tại sao mày lại không có người yêu?”
Chane nhún vai. “Đã thử, chán, không có thời gian để chăm sóc.”
Mặc dù nó nói điều đó nhưng suy nghĩ của nó lại đi theo hướng khác.
‘Newt à, mày khó mở lòng, nếu tao đi hẹn hò, mày sẽ đi chơi với ai đây? Mày chỉ có tao là bạn. Tao không muốn mày bị cô lập.
“Mày không cần lo lắng cho tao.” Tôi cười. “Nếu mày gặp được người mày thích, cứ theo đuổi đi.”
“Tao chưa gặp được ai cả,” Chane nói.
Tôi tập trung lắng nghe suy nghĩ của nó, nhưng tôi không nghe thấy gì, nên nó thực sự có ý đó.
“Tao cũng thích kiểu một người thành thật như mày muốn, nhưng rất khó tìm.” Chane nói với tôi điều này khiến tôi đặt ra một giả thuyết tồi tệ.
“À…” Tôi hơi do dự nhưng tôi quyết định hỏi trực tiếp.
“Nếu chúng ta thích cùng một người trong tương lai thì sao?”
Đây là mối quan tâm lớn nhất của tôi vì Chane và tôi chia sẻ rất nhiều điểm chung.
“Mày và tao vẫn sẽ là bạn bè chứ?”
Chane im lặng một lúc rồi trả lời.
“Không đời nào,” Nó nói.
“Không đời nào, gì?”
“Tao sẽ không thích cùng một người với mày, vì gu của tao tinh tế hơn mày.”
“Thật sao?” Tôi cười.
“Ừ…” Chane nói trong khi uống milo. Nó thực sự thích uống sữa ngọt như ca cao hoặc sữa lắc.
Tuy nhiên, tôi nghe thấy suy nghĩ của nó.
‘Nếu mình thực sự thích cùng một người với Newt, mình sẽ tránh xa người đó. Quá khó cho nó để mở lòng và yêu một ai đó. Dễ dàng hơn việc mình từ bỏ và thích một người khác!’
Những suy nghĩ quan tâm của nó làm tôi ngạc nhiên.
Chane không nhìn tôi. Nó tiếp tục uống milo và để suy nghĩ của mình trôi đi.
‘Mình sợ nếu nó trở thành một bà cô già, thì mình phải chịu trách nhiệm. Mình không muốn đi cùng nó như một bà cô già.’
“Ai’Chane!” Tôi không thể không phàn nàn.
“Tao nói với mày là tao có thể nghe thấy mọi suy nghĩ của mày!”
“À thì,” Chane chỉ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và tập trung vào hộp sữa milo của mình.
Tôi không ngờ rằng sau cuộc trò chuyện đó, ngày hôm sau là ngày Valentine. Tôi tình cờ nghe thấy suy nghĩ của một người. Thông thường, tôi sẽ để những suy nghĩ đó trôi qua như tôi đang nghe một bài hát và không suy nghĩ gì về nó nữa. Tuy nhiên, tôi không thể không lắng nghe nó.
Thông thường, ngày Valentine là ngày người ta tặng quà cho người mình thầm mến và mong muốn tỏ tình với người ấy, nên nó khiến tôi mệt mỏi và buồn chán hơn bình thường. Nếu tôi muốn nghỉ ngơi, cách duy nhất là trốn vào nhà vệ sinh và lười biếng rửa tay. Tôi nhìn vào gương và thở dài. Nhiều người nói rằng tôi đẹp trai, nhưng vẻ ngoài này thu hút nhiều người không chân thành với tôi. Về phần những người tốt và thành thật, họ thường không quan tâm đến tôi vì vẻ ngoài của tôi.
Tôi không biết vẻ ngoài của tôi có ích gì.
‘Không, không phải thế, mình chưa bao giờ mong đợi Namwan thích mình lại. Mình chỉ làm một chiếc bánh để cảm ơn cô ấy vì cô ấy thực sự tốt với mình thôi.’
Tôi nghe thấy một suy nghĩ từ buồng vệ sinh ở góc. Lúc đầu, tôi chỉ lắng nghe và không quan tâm nhiều. Tôi nhấn vào chai xà phòng và tiếp tục rửa tay.
‘Mình có làm Namwan bị khó chịu không? Nếu mìn biết Namwan và bạn bè cô ấy cũng ghét mình, mình đã không làm điều này. Mìn có đang làm cô ấy cảm thấy tồi tệ không?’
Tôi lắng nghe và suy nghĩ một chút. Người đó rất buồn và bối rối. Tôi dễ dàng xâu chuỗi câu chuyện đại khái trong đầu.
Hôm nay là ngày Valentine. Cậu ấy có lẽ đã nướng một chiếc bánh cho một cô gái cậu ấy thầm mến, người ‘giả vờ’ tốt với cậu ấy. Cậu ấy không biết rằng người phụ nữ đó cũng ghê tởm cậu ấy.
Tôi thở dài nhẹ. Đó là cách thế giới này vận hành. Nhiều người làm điều tốt vì họ muốn trông tốt trước mặt người khác, nhưng nó không phải từ trái tim của họ.
‘Ôi không, mình nên nói gì với dì đây? Dì đã cố gắng hết sức để giúp mình. Dì thậm chí đã đóng cửa hàng vào buổi tối để dạy mình mỗi ngày. Sáng nay dì dậy lúc 4 giờ sáng để giúp mình. Dì nói nguyên liệu tốt là chìa khóa để làm một chiếc bánh ngon, nên mình đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua sô cô la nhập khẩu từ Thụy Sĩ. Nếu mẹ mình biết mình lãng phí tiền như thế này, mình chắc chắn sẽ bị mắng!’
Tôi lắng nghe và khẽ nhướng mày trong khi rút một ít khăn giấy để lau tay. Cậu ấy quả thực đã bỏ rất nhiều công sức vào cô gái đó. Tôi cau mày. Cô gái đó có biết về điều này không? Vậy lý do gì khiến cô ấy cảm thấy ghê tởm đến vậy?
‘Nhưng nếu Namwan không chấp nhận, cũng không sao. Nếu cô ấy không muốn ăn nó, cô ấy có thể vứt nó đi. Tại sao cô ấy phải đưa nó cho người cô ấy thích? Haha, không, mình không nên cảm thấy tồi tệ. Mình nên vui mừng cho Namwan. Ít nhất, ngay cả khi Namwan không chấp nhận bánh của mình, nếu chiếc bánh của mình làm Namwan hạnh phúc và hoàn thành tình yêu của cô ấy dành cho người cô ấy thầm mến, mình nên vui mừng. Nhưng tại sao lại khó chấp nhận đến vậy?’
Sau khi nghe đến đoạn này, tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu đến vậy. Tôi vò nát khăn giấy và ném chúng vào thùng rác. Cô gái đó là ai vậy? Cô ấy đã lấy chiếc bánh để đưa cho người khác thay thế sao? Tôi có lẽ sẽ không bận tâm nếu nó không phải là một chiếc bánh ngày Valentine. Bởi vì tôi hiểu rằng nó không chỉ là một món quà thông thường – nó còn là một món quà bày tỏ cảm xúc của một người từ tận con tim. Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ chấp nhận bất kỳ món quà nào khi ai đó tỏ tình với tôi vào ngày Valentine. Thông thường, bất cứ khi nào tôi nhận được đồ ăn nhẹ, chúng quá nhiều đối với một mình tôi, nên tôi luôn chia sẻ chúng với bạn bè hoặc hàng xóm. Tôi không muốn làm những người đó cảm thấy tồi tệ nếu họ biết rằng tôi không ăn chúng mà đưa cho người khác thay thế.
Nhưng cô gái mà cậu ấy đang nghĩ đến không chỉ đưa nó cho người khác mà còn dùng nó để tỏ tình với người đó? Nghiêm túc đấy, điều đó thực sự vượt quá giới hạn.
Liệu người nhận có biết về điều đó không?
Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao cậu bé này lại cố gắng chúc mừng người đối xử tệ với cậu ấy đến vậy? Cậu ấy có thể tức giận và nổi điên. Tại sao cậu ấy lại ngồi đây đau khổ và khóc một mình?
Đến lúc đó, tôi không biết điều gì đã truyền cảm hứng cho tôi. Tôi gần như bước đến và gõ cửa yêu cầu cậu ấy bước ra. Tôi muốn hỏi cậu ấy trực tiếp và giúp cậu ấy giải quyết vấn đề. Nhưng có vẻ như…
‘Nhưng mình cũng nghe nói P’Newt, người mà Namwan thầm mến, là một người tốt bụng. Hơn nữa anh ấy đẹp trai và giỏi mọi thứ. Anh ấy thực sự hợp với Namwan hơn một người như mình.’
Tôi dừng lại. Người mà cô gái này dự định tặng bánh thực ra là tôi?
Điều đó thật bất ngờ.
‘Nếu P’Newt thực sự thích Namwan, mình chỉ có thể chúc mừng cô ấy. Cô ấy rất tốt với mình, nên cô ấy xứng đáng được hạnh phúc. Ít nhất nếu chiếc bánh mình làm sẽ làm P’Newt thích cô ấy, mình cũng nên vui mừng.’
Không phải thế! Tôi lắc đầu giận dữ.
Tôi muốn nói rằng ‘tốt bụng’ và ‘giả vờ tốt bụng’ là khác nhau. Nếu Namwan của cậu chân thành tốt với cậu, cô ấy nên biết ơn khi nhận chiếc bánh của cậu, chứ không phải cảm thấy ghê tởm và đưa nó cho người khác.
Con người này không xứng đáng được biết ơn.
Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ tự nghĩ như vậy, và nếu ai đó định làm điều gì đó cho tôi chỉ để cảm ơn tôi từ tận đáy lòng, tôi cũng sẽ đón nhận nó bằng cả trái tim. Ngay cả khi tôi không yêu người đó.
Tôi thở dài. Dù sao đi nữa, tôi chưa bao giờ may mắn có được ai đó làm điều gì đó cho tôi mà không mong đợi bất cứ điều gì đổi lại.
Tôi chưa bao giờ có cơ hội như vậy.
“Mày xong chưa? Lớp học buổi chiều đã bắt đầu rồi đó.” Tôi nghe thấy giọng Chane. Nó đi vào nhà vệ sinh.
“Được rồi, tao ra ngay đây,” tôi trả lời và bước ra.
Tôi không thể không ngoái lại nhìn lần nữa theo hướng giọng nói của cậu bé đó.
Cậu ấy quả thực là một người độc nhất vô nhị.