“Một số người nói rằng họ không thể quên mối tình đầu. Nhưng đối với tôi, mối tình đầu của tôi sẽ kéo dài mãi mãi.”
– Newt –
Vào ngày Valentine, tôi cứ nghĩ về cậu ấy suốt buổi chiều. Tôi tự hỏi cậu ấy là ai, và cô gái nào đã khiến cậu buồn. Tôi thường không chú ý nhiều đến những người không liên quan đến tôi, nhưng cậu ấy, tôi thực sự không thể ngừng nghĩ về nó.
Tôi chơi bóng rổ với Chane sau giờ học, cho đến khi Chane huých vào vai tôi.
“Ê Newt, có một đàn em khóa dưới đến tìm mày kìa..”
Tôi nhìn theo hướng mà cậu ấy chỉ. Tôi thấy một đàn em đang đứng đợi với một hộp bánh. Lúc đầu, tôi không quan tâm cô ấy là ai – có lẽ chỉ là một cô gái khác mang đồ ngọt Valentine đến tỏ tình với tôi. Tôi cố gắng không thể hiện sự mệt mỏi và buồn chán trên khuôn mặt. Tôi định chỉ từ chối cô ấy một cách lịch sự và kết thúc.
“Chào em, anh có thể giúp gì cho em?” Tôi chạy đến chỗ cô ấy.
Lúc đầu, tôi nghĩ nếu cô ấy tỏ tình, tôi sẽ từ chối và không nhận. Tuy nhiên,
“À… em là Namwan, và em đã làm bánh tặng anh.” Cô gái nói với tôi.
Tôi nghĩ rằng cái tên Namwan này nghe quen quen, à đúng rồi! Namwan là người đã khiến cậu bé trong nhà vệ sinh khóc, đúng không?
“Em tự làm sao?” Tôi thử cô ấy và mở hộp bánh. Thông thường, tôi sẽ không bận tâm khi nhận nó nhưng tôi chỉ muốn xem thử thành quả mà cậu bé ấy đã làm.
“Wow, đẹp quá!” Tôi thốt lên. Thật khó tin chiếc bánh tự làm này trông đẹp như được làm bởi một thợ làm bánh chuyên nghiệp. Tôi có thể thấy sự nỗ lực và nguyên liệu chất lượng cao. Chắc hẳn cậu bé đó đã mất rất nhiều thời gian để luyện tập hoặc cậu thực sự là một thợ làm bánh chuyên nghiệp.
“Cảm ơn anh,” cô ấy trả lời một cách ngượng ngùng, nhưng tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy.
Ấn tượng đầu tiên, đạt! Cảm ơn Baicha đã thích mình. Mình sẽ không bao giờ quên rằng chiếc bánh của cậu đã khiến P’Newt quan tâm đến mình đâu.’
Tôi cười lạnh một cái trong lòng. Vậy, thì ra đây mới là con người thật của cô ấy.
Thành thật mà nói, chiếc bánh trông rất ngon mặc dù tôi chưa ăn thử. Tôi có thể thấy được bao nhiêu sự cố gắng và nỗ lực đã được đặt vào việc làm chiếc bánh này. Hơn nữa, người làm bánh còn đang ngồi khóc một mình trong nhà vệ sinh trong khi cô ấy lại đứng đây mà không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào.
“Anh nghĩ là nó sẽ rất ngon đấy.” Tôi ép mình mỉm cười với cô ấy.
“Dĩ nhiên rồi! Anh ăn thử đi.” Cô ấy nói.
Thật ra, tôi không muốn nhận nó nhưng tôi không thể không đòi lại công bằng cho cậu bé đã nướng chiếc bánh này. Cậu bé ấy đã làm nó bằng cả trái tim. Nếu chiếc bánh này bị vứt đi, tôi không thể tưởng tượng cậu ấy sẽ buồn đến mức nào.
“Được, anh sẽ thử.”
‘P’Newt chấp nhận chiếc bánh. Mình phải từ bỏ. Mìn thực sự muốn vui mừng cho Namwan, nhưng tại sao lại khó khăn đến vậy? Mình nên làm gì đây?’
Cậu bé đó cũng ở đây sao?
Tôi liếc nhìn xung quanh theo hướng những suy nghĩ tôi nghe thấy. Tôi thấy một cậu bé cấp hai đang đứng sau cây cột.
Lúc đầu, tôi nghĩ cậu ấy có lẽ rất xấu xí đến nỗi cô gái này sẽ ghê tởm, nhưng cậu ấy hoàn toàn không xấu xí – cậu chỉ trông nhỏ con, gầy và đeo một cặp kính dày. Nếu cậu ấy cắt tóc để lộ mặt một chút, vẻ ngoài của cậu sẽ cải thiện rất nhiều.
Vì cậu ấy đã ở đây. Tôi muốn ít nhất cho cậu biết rằng có người sẵn lòng ăn chiếc bánh mà cậu ấy làm.
Tôi cắn một miếng bánh và khá kinh ngạc.
‘Ngon quá!’ Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi. Thông thường, bánh sô cô la có xu hướng có một hương vị ngọt đơn thuần, nhưng chiếc bánh này có sự cân bằng hương vị hoàn hảo. Vị sô cô la đen đắng hòa quyện với kem sữa tươi và vụn đường. Sự kết hợp mang lại một sự hài hòa của hương vị vừa thơm vừa dịu, với độ đắng vừa phải.
“Ngon thật đấy!” Tôi định để cậu bé đó nghe thấy.
“Anh chưa từng ăn cái bánh nào có vị đặc biệt như vậy. Anh cảm nhận được là nó được làm ra bằng rất nhiều tâm huyết.”
Tôi muốn cậu ấy biết rằng chiếc bánh cậu ấy làm rất ngon. Và tôi thực sự thích nó.
“Vâng. Em muốn cho P’Newt biết…em thích anh nhiều như thế nào….Em thực sự thích anh, P’Newt.”
Giọng cô gái ngắt lời tôi khi tôi định lắng nghe suy nghĩ của cậu bé đó.
Lúc đầu tôi định sẽ từ chối ngay lập tức nhưng hiện giờ, tôi quyết định trả thù cho cậu ấy trước. Vì cô gái này chắc hẳn đã giả vờ tốt và luôn cho người khác hy vọng.
Thế là tôi quyết định cho cô ấy nếm trải thuốc đắng của chính cô ấy.
“Bình thường anh chỉ nhận những món quà thông thường thôi. Còn nếu là quà để tỏ tình thì anh không nhận – vì như vậy là không công bằng khi anh không thể đáp lại.”
Tôi chấp nhận chiếc bánh nhưng không chấp nhận tình cảm của cô ấy.
“Nhưng…chiếc bánh này….anh sẽ nhận.”
‘Arhhh~ P’Newt thích mình?! Thật sao? Wow. Mọi người trong trường này sẽ ghen tị với mình. Mình sẽ là bạn gái đầu tiên của anh ấy!’
Tôi cảm thấy quá mệt mỏi với suy nghĩ của cô ấy. Tại sao mọi người lại muốn hẹn hò với tôi chỉ để khoe khoang với người khác?
‘Chúc mừng Namwan. Ít nhất, chiếc bánh mà mình nướng bằng cả trái tim có thể khiến P’Newt thích cậu.’
Tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu bé đó đầy tiếng nức nở. Nên, tôi không thể chịu đựng được.
“Không. Anh nhận vì anh biết… em không phải là người làm ra chiếc bánh này.”
“P’Newt…?!” Cô ấy kêu lên.
‘Không thể nào! Làm sao anh ấy biết được chứ? Không thể nào. Không có bằng chứng nào cả.’
“Anh sẽ nói cho em biết lý do vì sao…”
“Bàn tay em – móng tay dài được chăm chút kỹ, da thì trắng mịn. Không có dấu hiệu gì của người từng vào bếp. Anh đoán em thích trang điểm và đi mua sắm hơn là nướng bánh. Hơn nữa, chiếc bánh này là bánh mới ra lò, chắc chắn vừa được làm sáng nay. Mà trường mình tập trung vào lúc 7 giờ 30. Nếu em tự làm chiếc bánh này, em phải dậy lúc 4 giờ sáng. Nhưng anh không thấy em có dấu hiệu gì của việc thiếu ngủ – thậm chí còn có thời gian trang điểm kỹ lưỡng. Tay em sạch sẽ, móng vẫn nguyên vẹn. Không có dấu hiệu nào cho thấy em từng đụng vào bột hay lò nướng.”
Tôi trình bày sự quan sát của mình, pha trộn với một số sự thật tâm lý mà tôi biết. Nhưng hầu hết những điều tôi nói đều bắt nguồn từ suy nghĩ của chính cậu bé đó.
‘Khoan đã! Đừng nói với mình… P’Newt là em họ của Sherlock Holmes?’
Tôi suýt bật cười. Thật ra, ý tưởng đọc suy nghĩ thông qua ngôn ngữ cơ thể được lấy cảm hứng từ Sherlock Holmes.
“A… anh đang nói gì vậy? Em thực sự tự làm nó.”
Cô ấy vẫn khăng khăng. Hah, có vẻ như cô ấy thực sự muốn tôi dồn cô ấy vào chân tường.
“Thật sao? Vậy em có thể nói cho anh biết… socola dùng làm bánh này có xuất xứ từ nước nào không?”
Thật ra, tôi cũng không biết, nhưng tôi nhớ suy nghĩ của cậu bé đó, nên tôi biết câu trả lời.
Tôi nhận được rất nhiều sô cô la vào ngày Valentine, nhưng tôi không thể ăn hết. Tôi chủ yếu nếm một ít và phần còn lại cho những người bạn khác. Chane cũng nhận được rất nhiều.
“Nếu anh biết không phải em làm cái bánh này, thì sao lại nhận nó?”
Tôi chỉ có thể nở một nụ cười mệt mỏi, cô ấy thậm chí còn không cảm thấy tội lỗi về điều này.
“Bởi vì nếu anh không nhận, em sẽ vứt nó đi.” Tôi xoa nhẹ hộp bánh. Tôi có thể nói rằng ngay cả chiếc hộp cũng được chọn lựa cẩn thận từ trái tim.
“Anh thấy tiếc cho người đã làm nó. Anh có thể cảm nhận được người ấy đã dốc bao nhiêu tâm huyết.”
Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Tôi thực sự đã nhận được rất nhiều đồ ngọt từ nhiều người hâm mộ, nhưng chưa bao giờ có một chiếc bánh hay sô cô la nào khiến tôi muốn giữ nó cho riêng mình. Tôi không muốn chia sẻ nó với bất cứ ai và muốn giữ nó mãi mãi. Nó không chỉ là về vẻ ngoài, nguyên liệu hay hương vị, mà là trái tim đã được đặt vào đó. Tôi thực sự có thể cảm nhận được.
Điều không tốt duy nhất là cậu ấy không có ý định tặng nó cho tôi.
Tôi không còn quan tâm đến cô gái này nữa. Cô ấy không còn trong tầm mắt tôi. Nhưng điều tôi quan tâm là cậu bé đó. Tôi lấy chiếc bánh này có ổn không?
‘P’Newt…’
Tôi nghe thấy suy nghĩ của cậu ấy.
‘Mình cảm thấy tồi tệ khi Namwan không chấp nhận chiếc bánh mà mình nướng bằng cả trái tim, nhưng ít nhất P’Newt đã chấp nhận chiếc bánh đó. Công sức của mình đã không bị lãng phí…’
Tôi thở dài khi nghe điều này.
Cô gái này bị mù hay sao? Tại sao cô ấy không thể thấy ý định thuần khiết được đặt vào chiếc bánh này? Thay vào đó, cô ấy chỉ gạt nó đi một cách thờ ơ.
‘P’Newt có lẽ không biết mình tồn tại, nhưng mình thật sự muốn cảm ơn anh rất nhiều vì đã đánh giá cao chiếc bánh của mình. Cảm ơn anh đã chấp nhận tình cảm không được đáp lại của mình.’
Tôi thực sự muốn trả lời cậu ấy rằng không cần phải cảm ơn tôi và cậu ấy không hề vô hình với tôi. Tôi cũng muốn làm quen với cậu ấy tốt hơn và tôi mừng vì cậu ấy đã ngừng nhìn cô gái đó và chuyển tất cả sự chú ý sang tôi.
Hmm… đáng ngạc nhiên, tôi khá hài lòng khi có người chú ý đến tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thích ai đó hay muốn ai đó thích tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cân nhắc điều đó, ngay cả khi đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.
Tôi thừa nhận rằng tôi ghen tị với cô gái ấy.
Và tôi muốn ‘cậu bé đó’ chọn thích tôi.
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng sự kiện ngày hôm đó sẽ khiến cảm xúc của cả cậu ấy và tôi thay đổi dần dần. Từ đầu, tôi là một người chủ yếu tập trung vào việc học.
Đôi khi tôi vô tình chú ý đến cậu ấy. Dễ dàng cho tôi lén lút quan sát ai đó mà họ không biết vì tôi không cần dùng ‘mắt’, tôi chỉ cần mở ‘tai’ để lắng nghe suy nghĩ của họ.
Tôi nhận ra rằng cậu ấy đang nhìn trộm tôi mọi lúc. Mặc dù bên ngoài tôi hành động như thể tôi không biết, nhưng bên trong tôi cảm thấy hạnh phúc sâu sắc khi cậu ấy chú ý đến tôi. Ban đầu, tôi chỉ muốn làm quen với cậu và nghĩ rằng cậu ngưỡng mộ tôi như một đàn anh.
‘Trang phục của P’Newt hôm nay gọn gàng quá. Kiểu tóc của anh ấy khiến anh trông đẹp trai. Mình nên đi cắt kiểu này!’
‘Ôi trời ơi, tại sao P’Newt lại đẹp trai đến vậy trong bộ đồng phục thể dục?’
‘Eh, P’Newt đang nói chuyện với một người bạn. Mình muốn biết anh ấy đang nói về điều gì.’
‘Khi P’Newt mỉm cười, thế giới dường như sáng hơn nhiều. Nếu mình cũng cười như thế này, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ mình bị điên.’
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thực sự chú ý đến cách mọi người nhìn tôi. Nhưng khi có cậu ấy quan sát tôi mọi lúc, tôi bắt đầu lo lắng về nhiều thứ, chẳng hạn như đồng phục học sinh, kiểu tóc, hành động, biểu cảm, sự lịch sự của tôi, v.v.
Tôi cũng tự ngạc nhiên về bản thân. Tôi chưa bao giờ quan tâm hay lo lắng về việc tôi có trông đủ đẹp trong mắt ai đó hay không.
Tôi hành động như thể tôi sợ rằng nếu có điều gì đó không đúng chỗ, cậu ấy sẽ ngừng quan sát tôi.
Cách cậu ấy quan sát tôi khá đặc biệt. Ví dụ, khi kết quả thi được công bố, cậu ấy sẽ nhảy đến bảng lớp tôi trước cả tôi. Khi có một sự kiện thể thao, cậu ấy sẽ đến và xem tôi gần phòng tập thể dục. Đôi khi cậu ấy thậm chí còn bỏ lớp để xem tôi. Ngoài ra, hồi tôi chơi piano trong ban nhạc của trường, cậu ấy sẽ đến xem tôi luyện tập mọi lúc. Cậu ấy thậm chí còn dùng điện thoại di động để quay video vào ngày biểu diễn thực tế. Cậu ấy giống như người hâm mộ trung thành của tôi.
Cậu ấy cố gắng nhớ mọi chi tiết trong cuộc sống của tôi. Bất kể tôi làm gì, đi đâu, thích gì. Cậu ấy sẽ nhớ món ăn tôi thích gọi, và loại đồ uống tôi thích. Đôi khi cậu ấy cũng gọi sau tôi để xem nó ngon thế nào. Đôi khi cậu ấy quan sát tôi dùng loại bút chì và bút bi nào, và cậu ấy cũng đi mua chúng.
Đôi khi tôi không thể không cười khi thấy hành động của cậu ấy. Bởi vì cậu ấy chỉ muốn biết tôi đã làm gì. Đôi khi lý do chỉ là nhỡ nó có thể cải thiện vẻ ngoài của cậu ấy, nhưng đôi khi không có lý do nào cả.
Nhưng cậu ấy có lẽ không biết rằng cậu ấy không phải là người duy nhất quan sát tôi, tôi cũng đang quan sát cậu ấy. Tôi lặng lẽ thu thập thông tin về cậu ấy, nên tôi biết khá nhiều.
Tên cậu ấy là ‘Baicha’, nhưng cậu ấy không thích tên của mình. Cậu ấy thích người khác chỉ gọi cậu ấy là Cha. Khi còn nhỏ, cậu ấy bị gọi là gay vì cậu ấy có tên giống tên con gái. Tôi biết những chi tiết này bởi vì khi ai đó hỏi tên cậu ấy, cậu ấy sẽ luôn suy nghĩ trong một vòng lặp như thế này:
‘Mình sẽ chỉ nói cho họ biết tên mình là Cha. Mình không muốn mọi người trêu chọc tên mình nữa. Tại sao mình không thể có một cái tên quốc tế hơn như Charlie, hay tốt hơn là dùng tên Chakrit, như một người nổi tiếng? Tại sao mẹ mình lại đặt tên mình là Baicha? Mặc dù tên anh trai mình là Baipho, nhưng nó vẫn nam tính hơn tên mình.’
Nhiều lần tôi biết thông tin cá nhân của cậu ấy trực tiếp từ suy nghĩ của cậu ấy. Cậu ấy sẽ luôn thành thật nghĩ về nhiều điều bất cứ khi nào cậu ấy ấn tượng hoặc làm điều gì đó.
‘Mình có thể đổi ID LINE không? Chết tiệt, P’Pho cho mình xem phim James Bond, khiến mình cũng phát cuồng. Nên, mình đã dùng ID ‘Chanin_007′ trên LINE, nhưng mình nghe nói chúng ta có thể đổi tên hiển thị. Nên mình sẽ lấy Charlie, Ch@rl!e, nghe ngầu đấy!’
‘Trời ơi, Mio-chan của mình dễ thương quá. Mình sẽ đặt bài hát K-on làm nhạc chuông.’
‘Tập Naruto mới tuyệt vời quá. Mình cảm thấy rất được khuyến khích khi cậu ấy cải thiện từ một kẻ không có tài năng thành một ninja mạnh mẽ. Nên, mình cũng có hy vọng, đúng không?’
‘Hôm qua mình đi xem phim và lại cãi nhau với Ai’Pho nữa. Mình thực sự thích xem phim hành động anh hùng, nhưng mình muốn xem phim hoạt hình. Với lại, bỏng ngô. Anh ấy chỉ chọn loại muối, và nó chẳng có vị gì! Mình đã nói với anh ấy rằng caramel trộn với phô mai là sự kết hợp tuyệt vời nhất. Đặc biệt là khi ăn với cola. Anh ấy không tin mình.’
‘Hôm nay là sinh nhật yên tĩnh của mình lần nữa, nhưng vẫn tốt. Khi mình về nhà, mẹ mình có lẽ sẽ mua bánh kem lạnh như thường lệ.’
Tôi đã biết được rất nhiều thông tin thông qua suy nghĩ của cậu ấy. Tên, gia đình, sinh nhật, tính cách anh trai, món ăn yêu thích, sở thích, ngay cả địa chỉ nhà của cậu ấy. Thật kỳ lạ khi tôi có thể nhớ tất cả các chi tiết mà không quên chúng. Cứ như thể chính tôi sẵn lòng tìm hiểu mọi thứ về cậu ấy.
Lúc đầu, tôi từng nghĩ rằng tôi chỉ quan tâm đến suy nghĩ của cậu ấy vì chúng khác biệt với người khác. Suy nghĩ của hầu hết mọi người có xu hướng chỉ về bản thân họ theo cách muốn được chú ý nhiều hơn, xấu tính hoặc ghen tị với người khác.
Những suy nghĩ tiêu cực này thật mệt mỏi khi lắng nghe. Đó là lý do tại sao tôi thích ở bên Chane – vì nó yên tĩnh và không nghĩ về bất cứ điều gì.
Nhưng N’Baicha là người đầu tiên mà tôi thích lắng nghe suy nghĩ và không bao giờ cảm thấy buồn chán. Đúng là đôi khi cậu ấy than phiền về bản thân hoặc điều gì đó xung quanh, nhưng cậu ấy hiếm khi có những suy nghĩ tiêu cực về người khác. Suy nghĩ của cậu ấy hầu như không bao gồm việc so sánh bản thân với người khác hay ghen tị với bất cứ ai. Đối với tôi, suy nghĩ của cậu ấy vừa dễ thương vừa thú vị, và tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi lắng nghe chúng.
Tôi muốn giữ những suy nghĩ tích cực của cậu ấy mãi mãi. Nhưng khi tôi thấy cậu ấy đau khổ vì bị bắt nạt, tôi không thể chịu đựng được. Tôi không hiểu tại sao những đứa trẻ đó lại phải bắt nạt và ghét cậu nhiều đến thế. Cậu chỉ là một cậu bé bất lực và không làm gì sai.
Ngay cả đối với một con quái vật như tôi. Vì chính tôi đã từng phải đối mặt với sự phân biệt đối xử trước đây, tôi hiểu cậu ấy đang đau khổ nhiều đến mức nào. Tôi muốn một người tốt như cậu ấy được hạnh phúc.
Thế là tôi không thể phớt lờ những gì đang xảy ra mà không giúp cậu ấy. Tôi không muốn làm cho nó quá đáng chú ý. Nếu tôi ra tay giúp đỡ trực tiếp, nó có thể chỉ có tác dụng hời hợt. Tôi thà nghĩ đến một giải pháp lâu dài.
“Mày có đăng ký tranh cử chủ tịch hội học sinh không?” Chane hỏi tôi.
“Ừ, mày sẽ giúp chứ?” Tôi hỏi lại nó, nhưng Chane ngay lập tức lắc đầu, giống như tôi mong đợi.
“Tao có thể giúp cổ vũ mày, nhưng không làm việc.”
Tôi biết tính cách nó rất rõ. Nó không thích giao tiếp xã hội với bất cứ ai.
“Nhưng tao ngạc nhiên đấy. Bình thường, mày không thích là trung tâm của sự chú ý. Vậy tại sao mày lại đăng ký?”
“À, tao có việc phải làm,” tôi thở dài. Những gì nó nói là đúng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nổi bật. Tôi thực sự chán ngấy xã hội này.
Lý do là vì tôi định tạo ra một tuyên bố chính sách để chống lại nạn bắt nạt ở trường. Các bạn cùng lớp của tôi rất vui lòng giúp đỡ vì mọi người tin rằng hồ sơ của tôi nổi bật hơn các ứng cử viên khác. Nếu họ giúp tôi, họ có thể trở thành thành viên hội học sinh. Nên mọi người đều lắng nghe tôi mặc dù một số ý tưởng của tôi đi ngược lại với họ.
Tôi không ngờ rằng một khi tôi giúp cậu ấy trong vấn đề này, góc nhìn của cậu ấy về tôi bắt đầu thay đổi, và điều đó cũng ảnh hưởng đến tôi.
Tôi cảm thấy như cậu ấy bắt đầu theo dõi tôi nhiều hơn, nhưng tôi sẵn lòng để cậu ấy theo dõi tôi.
‘Mình muốn biết nhà P’Newt ở đâu?’
Tôi thậm chí còn cố ý dừng lại và đợi cậu ấy. Đôi khi tôi giả vờ lỡ xe buýt hoặc chơi điện thoại di động và đi bộ chậm.
Tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ lo lắng hơn khi thấy tôi. Khi tôi bước lại gần, cậu ấy sẽ chạy đi. Khi tôi vô tình quay sang cậu ấy, cậu ấy sẽ trốn đi. Đôi khi tôi cũng nghe thấy một số suy nghĩ lạ.
‘P’Newt đẹp trai quá, nụ cười của anh ấy thật đẹp, tại sao mình không thể rời mắt khỏi anh ấy được cơ chứ?’
‘P’Newt rất cao và có thân hình đẹp. Nếu mình đứng cạnh anh ấy, sự khác biệt của chúng ta có rõ ràng quá không?’
‘Cái gì? Phó Chủ tịch lại nói chuyện với P’Newt. Khó chịu quá.’
Trong quá khứ, tôi luôn khó chịu với những suy nghĩ khen ngợi tôi hoặc ghen tị với người khác. Nhưng khi nói đến cậu ấy, tôi cảm thấy trái tim mình phồng lên một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy hài lòng khi cậu ấy quan tâm và ngưỡng mộ tôi, cho đến khi…
‘P’Pho nói rằng tình trạng triệu chứng của mình được gọi là ‘yêu’. Mình đã yêu P’Newt sao?’
Khi cậu ấy nghĩ về điều đó, tôi cũng bắt đầu tự hỏi. Tôi chưa bao giờ có cảm giác trái tim đập nhanh vì ai đó trước đây. Nhưng khi nói đến cậu ấy với một lời thú nhận trong tim, nó khiến tim tôi đập một cách kỳ lạ. Do đó, tôi bắt đầu tin rằng…
Tôi thực sự đã yêu cậu ấy.
Lúc đầu, tôi vẫn không thể tin được, nhưng dần dần, tôi phải chấp nhận nó, và điều đó càng khiến tôi lo lắng hơn vì tôi chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với cậu ấy dù chỉ một lần. Bất cứ khi nào tôi định tìm cơ hội để bắt đầu, cậu ấy lại tiếp tục tránh mặt tôi, nên tôi không biết phải làm gì.
Một lần nữa là một ngày cậu ấy đi ngang qua tôi trong khi đầu cậu ấy đang nghĩ về những điều khác. Tôi nhân cơ hội đó để giả vờ tôi tìm thấy một chiếc bút cậu ấy đánh rơi để tôi có thể nói chuyện với cậu ấy.
“À, em gì ơi, em làm rơi bút này.”
Tôi cố gắng bắt chuyện. Phản ứng đầu tiên của cậu ấy là mắt mở to và mặt đỏ bừng.
Sau một lúc, cậu ấy nhanh chóng giật lấy chiếc bút và chạy khỏi tôi.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối, tuy nhiên, cậu ấy trông dễ thương theo một cách kì lạ.
Sau đó, có vẻ như không có cơ hội nào cho tôi nói chuyện với cậu ấy vì cậu ấy càng tránh mặt tôi nhiều hơn. Tôi cũng không biết phải làm gì.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng chiếc bút đó lại để lại một ấn tượng sâu sắc hơn khiến tôi cũng phát điên.
‘Ồ, hôm qua mình nghĩ về chiếc bút là đồ của P’Newt. Mình đã hoàn thành ba hiệp rất thỏa mãn!’
Cậu ấy có lẽ không biết rằng những suy nghĩ đó khiến tôi cũng làm điều tương tự với cùng số lần.
Đôi khi tôi có những ý tưởng điên rồ. Tưởng tượng cơ thể tr*n tr**ng nhỏ bé của cậu ấy sẽ quyến rũ đến mức nào? Biểu cảm của cậu ấy sẽ nóng bỏng đến mức nào khi cậu ấy tự làm chính mình? Và điều đó khiến tôi quá nghiện đến nỗi mỗi khi tôi phải tự làm điều đó, tôi luôn nghĩ về cậu ấy.
Tôi chắc phải điên rồi! Tôi cố gắng kiểm soát bản thân, cố gắng nghĩ rằng cậu ấy cũng là một người con trai như tôi. Tuy nhiên, càng bị cấm đoán, cảm xúc càng mãnh liệt hơn.
Tôi nghĩ khi tôi vào đại học và xa cậu ấy, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Tôi có thể buông bỏ cậu ấy.
Lúc đó, tôi vẫn không tin rằng tình yêu đích thực thực sự tồn tại. Tôi cứ nghĩ rằng nếu tôi rời trường, cậu ấy có lẽ sẽ thay đổi để thích người khác.
Thật tuyệt vọng khi nghĩ theo cách này, tuy nhiên, con đường lãng mạn của chúng tôi sẽ không bao giờ giao nhau.
Chúng tôi cùng giới tính và ở các vòng tròn xã hội khác nhau.
Cậu ấy thấy tôi là một chàng trai hoàn hảo và tốt bụng trong khi thực tế, tôi không phải như thế. Tôi là một người hẹp hòi thích tự cô lập mình khỏi xã hội và đôi khi thậm chí ích kỷ và dễ bị kích động. Những gì cậu ấy thấy chỉ là biểu hiện bên ngoài của tôi.
Quan trọng nhất, tôi chỉ giống như một quái vật có thể nghe thấy suy nghĩ của mọi người. Nếu cậu ấy biết điều này, cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một kẻ kỳ quái bất thường hay không?
Tôi nghĩ về điều đó và quyết định để cậu ấy giữ ấn tượng của mình về tôi như vậy mà không làm gì. Nó tốt hơn là để cậu ấy biết tôi sâu sắc hơn và ghét tôi. Hãy để thời gian trôi qua và khoảng cách sẽ giúp trái tim chúng tôi hồi phục.
‘P’Newt sẽ chọn học gì? Nếu P’Newt ở trong gia đình mình, bố mẹ mình chắc chắn sẽ yêu cầu anh ấy học ngành y. P’Pho bị ép buộc nhưng anh ấy đã từ chối. Mình cũng gần như bị ép buộc, nhưng hai người cũng biết rằng mình không thể làm được. Haha!
Lúc đó, tôi không biết tôi muốn học chuyên ngành nào. Với kết quả của tôi, tôi có thể học bất kỳ chuyên ngành nào tôi muốn.
Mọi người khuyên tôi nên học ngành y, nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi có những kỷ niệm xấu về bác sĩ và bệnh viện từ khi còn nhỏ. Về phần bố mẹ tôi, cả hai đều là bác sĩ và rất bận rộn. Tôi hiểu khó khăn thế nào để trở thành một bác sĩ giỏi.
Nhưng khi tôi nghĩ lại, tôi có lẽ sẽ không có cơ hội gặp lại N’Baicha nữa. Tôi muốn tạo ra một ấn tượng lâu dài trước khi chúng tôi rời xa nhau, nên tôi quyết định tham gia kỳ thi tuyển sinh trường y và tôi xếp thứ nhất với điểm số cao nhất.
“Newt, mày nộp đơn vào trường y sao?” Chane hỏi tôi.
Nó biết rằng tôi hoàn toàn không có ấn tượng tốt với bác sĩ.
“Ừ, ngành này hợp với tao nhất.” Tôi không biết trả lời nó thế nào. “Còn mày thì sao? Mày cũng sẽ vào cùng trường với tao sao.”
“Tao sẽ vào cùng trường với mày,” Chane nói.
“Mày thích làm bác sĩ sao?” Tôi không thể không hỏi.
Chane giống tôi, nó có thể học mọi thứ nhưng không có sở thích.
“Nếu tao không chọn làm bác sĩ, tao cần học kỹ thuật hoặc quản lý. Não tao chỉ giỏi trong những lĩnh vực này.”
“Tao hiểu rồi. Mày muốn chọn một nghề mà mày có thể yên tĩnh? Nhưng bác sĩ cần gặp bệnh nhân mà, đúng không?” Tôi hỏi lại.
“Bệnh nhân là một phần của công việc, tao thà tránh giao tiếp xã hội với đồng nghiệp.”
Câu trả lời của nó khiến tôi gật đầu. Điều đó là đúng, các ngành nghề khác chắc chắn sẽ yêu cầu nó làm việc với người khác.
Bác sĩ cần hợp tác với nhiều khoa, nhưng nếu so với các nghề nghiệp khác, dễ dàng hơn để tránh giao tiếp với người khác.
Cuối cùng, hóa ra Chane và tôi cuối cùng vẫn học cùng một nơi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có thêm bạn thân nhưng mẹ tôi khá lo lắng về điều này.
“Newt, con nên tìm thêm bạn. Con không thể chỉ ở với Chane một mình.”
Tôi mệt mỏi với sự lo lắng của mẹ tôi. Tôi luôn khó chịu bởi suy nghĩ của mọi người, nên rất khó khăn cho tôi để tìm kiếm bạn bè mà tôi có thể ở cùng, không phải nghe những suy nghĩ tiêu cực khó chịu.
Tuy nhiên, có vẻ như tôi vẫn còn chút may mắn. Tôi đã gặp hai bạn cùng lớp khá ổn ở khoa y.
“Mày quá giỏi, Newt. Tao có thể đạt GPA 3.99 là nhờ mày!”
Phoom là một người ăn nói thẳng thắn và thích than phiền về mọi thứ, nhưng chỉ có thế. Suy nghĩ của nó không có gì hơn. Nó chỉ nói ra những gì nó nghĩ và hầu như không bao giờ nghĩ về người khác.
Nó học giỏi và không bao giờ ghen tị hay cạnh tranh với bất cứ ai vì mỗi ngày não nó đầy những kiến thức học thuật.
Nó cứ ôn tập những gì nó đã học và lên kế hoạch cho nội dung học tiếp theo. Không có chỗ cho những suy nghĩ rác rưởi trong đầu nó.
Nó là kiểu người tổ chức suy nghĩ trong não rất tốt, nên không bao giờ còn chỗ cho những điều vô nghĩa. Tôi cảm thấy Phoom là một người thành thật – tâm trí và lời nói của nó thẳng hàng. Nếu nó cảm thấy bị làm phiền, nó sẽ nói trực tiếp và kết thúc ở đó. Không có suy nghĩ nào tiếp theo, điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái khi dành thời gian với nó.
Phoom cũng thích làm bạn với tôi vì nónmuốn học hỏi và tìm ra các kỹ thuật làm thế nào tôi có thể đạt điểm cao hơn nó. Không phải vì nó muốn thắng, mà vì nó muốn cải thiện bản thân.
Một người nữa là Pae.
Pae là một người hướng ngoại và không quá chú tâm vào việc học. Nó vaof khoa y vì bố mẹ nó ép buộc. Mỗi ngày, nó sẽ ra ngoài giao tiếp xã hội và vui chơi với nhiều bạn bè, tiệc tùng và uống rượu, và đôi khi hút thuốc.
Nhiều bạn cùng lớp không hiểu làm sao tôi có thể hòa hợp với Pae. Mặc dù Pae là như vậy bên ngoài, bên trong, nó là một người rất tốt. Nó thực sự thành thật và sẵn lòng làm mọi thứ cho bạn bè.
Lúc đầu, Pae không thích tôi. Nó thấy tôi là một người giả tạo, chỉ làm mọi thứ để làm cho mình trông tốt. Thực ra, tôi không hề quan tâm đến việc kết bạn với Pae, nhưng tôi không thể ngăn mình lại khi tôi thấy nó với bạn gái cũ, người mà nó đang hẹn hò lúc đó. Bạn gái cũ của Pae đang học tại Khoa Nhân văn ở một trường đại học khác. Tôi thấy nó trả tiền cho mọi thứ bất cứ khi nào họ đi chơi đến nỗi cô ấy hầu như không phải rút ra một tờ tiền baht nào. Hơn nữa, bất cứ khi nào cô ấy gặp vấn đề, nó sẽ đồng ý giúp cô ấy bằng cả trái tim và linh hồn.
“Pae, mẹ em bị ốm, em lo quá. Bố em thì đang nợ nần, và một số người thân đã mượn tiền của nhà em từ chối trả lại. Em không biết phải làm gì ngay lúc này nữa.”
Lúc đó, tôi tình cờ thấy nó với bạn gái.
Hai người này luôn đi chơi sau giờ học. Thông thường, Pae sẽ lái xe đến đón cô ấy. Nhưng hôm nay, bạn gái nó đang đợi ở khoa. Tôi không định can thiệp, nhưng tôi vô tình nghe lỏm được suy nghĩ của bạn gái nó.
‘Ngày mai là sinh nhật bạn trai khác của mình. Mình định mua cho anh ấy một món quà sinh nhật đắt tiền, nhưng tháng này mình đã tiêu hết tiền vào việc mua sắm và đã dùng hết tất cả thẻ tín dụng rồi.’
Tôi lắc đầu. Có rất nhiều phụ nữ trên thế giới này, vậy tại sao nó lại phải chọn một người phụ nữ như thế này? Đó không phải là việc của tôi. Tôi định đi qua họ nhưng tôi bị dừng lại khi nghe lời nói của Pae.
“Thật sao? Bà ấy thực sự bị ốm sao? Em có cần anh giúp không?” Pae hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Thật sao? Cảm ơn anh rất nhiều, Pae. Anh có tiền cho em mượn không?” Người phụ nữ giả vờ biết ơn.
“Ừm, có, nhưng không nhiều. Anh có thể hỏi mẹ. Em cần dùng bao nhiêu?”
“Phẫu thuật của mẹ em khoảng ba trăm nghìn baht,” người phụ nữ nói, nhưng suy nghĩ của cô ấy lại đi theo hướng khác.
‘Mua một món quà cho bạn trai khác của mình chỉ vài nghìn. Mình có thể dùng phần còn lại vào việc mua sắm và làm đẹp.’
“Cái gì? Nhiều quá, anh không có nhiều tiền như thế.” Pae có vẻ nghiêm túc. “Nhưng anh có thể thử hỏi mẹ anh.”
‘Làm sao tôi nên nói dối mẹ tôi? Bà ấy sẽ sẵn lòng cho tôi nhiều tiền như thế không? Hay tôi nên bán xe của mình nhỉ?’
Tôi mím môi nhưng suy nghĩ tiếp theo của người phụ nữ khiến tôi không thể chịu đựng được nữa.
“Cảm ơn anh, Pae. Em sẽ không bao giờ quên anh đã giúp em.” Cô ấy nói điều đó, nhưng chế giễu cậu ấy trong tâm trí.
‘Hahaha Pae chỉ là một tên ngốc giàu có đẹp trai khác. Mình sẽ bỏ chạy sau khi lấy tiền của nó lần này.’
“Xin lỗi,” tôi tham gia vào cuộc trò chuyện, khiến họ bối rối.
“Tôi mới nghe là mẹ bạn cần phẫu thuật và tốn rất nhiều tiền, đúng không?” Tôi nói với người phụ nữ, điều này làm mắt cô ấy mở to vì sốc. Mặc dù cô ấy ngưỡng mộ vẻ ngoài của tôi, cô ấy cảm thấy hơi lo sợ.
“Này, khoan đã, mày đang làm gì vậy? Cô ấy là bạn gái tao.” Pae mắng tôi nhưng tôi phớt lờ họ.
“Bố tôi là bác sĩ phẫu thuật, bạn có thể tìm tên ông ấy: Kawin Akarawaranon,” tôi nói với người phụ nữ.
“Tôi có thể giúp bạn nói chuyện với bố tôi và nhờ ông ấy giúp, coi như một sự giúp đỡ từ bạn của Pae. Bạn có thể gửi hồ sơ đến bệnh viện QU ở đây. Bố tôi có thể xử lý miễn phí. Không tính phí.”
Tôi đề nghị cô ấy. Mặc dù Bố không đủ thân thiết với tôi để làm điều gì đó như thế này, tôi chỉ không muốn Pae bị người phụ nữ rác rưởi này lừa dối.
“Ồ, thật sao? À…” Người phụ nữ bắt đầu trở nên bối rối và hành động thất thường. Kế hoạch của cô ấy là tạo ra kịch tính để lấy tiền từ Pae, nhưng tôi đã đưa ra một lời đề nghị tốt hơn.
“Thật sao, Ai’Newt?” Pae đồng ý với tôi và cố gắng thuyết phục bạn gái.
“Ừ, em có thể để Ai’Newt giúp. Bố nó, Bác sĩ Kawin, thực sự là một chuyên gia. Em có thể tin tưởng ông ấy.”
“À, ừ,” Cô ấy không biết làm thế nào để tiếp tục với kế hoạch ban đầu.
“Tôi không biết, để tôi gọi cho mẹ đã. Chờ tôi một lát.”
Sau đó, cô ấy rời chúng tôi và giả vờ gọi điện.
Trong khi đó, Pae cảm ơn tôi rối rít, tuy nhiên, bạn gái nó mất quá lâu và vẫn không quay lại.
“Bạn gái tao bị sao vậy? Sao cô ấy vẫn chưa quay lại?” Pae lo lắng nên tôi quyết định nói cho nó biết sự thật.
“Mày có biết bạn gái mày nói dối màu không?”
“Hả? Mày đang nói cái quái gì vậy?” Nó không tin tôi.
“Mày không biết cô ấy lừa dối mày sao?”
“Mày đang nói cái quái gì đó!” Nó tức giận đến nỗi nắm lấy cổ áo tôi.
“Nếu mày không tin tao, cứ đợi mà xem.” Tôi gạt tay nó đang nắm cổ áo tôi, rồi bỏ đi.
Mặc dù Pae giận tôi, sâu thẳm, nó cũng bắt đầu có chút nghi ngờ.
Nó cứ phớt lờ tôi từ ngày hôm đó, và sau vài ngày, nó bước đến và nói chuyện với tôi.
“Này, Ai’Newt, tao xin lỗi về chuyện ngày hôm đó,” Pae nói với vẻ mặt buồn bã, mắt nó đỏ hoe. Tôi đoán nó chắc đã khóc rất nhiều đêm qua.
“Bạn gái tao, ý tao là người yêu cũ…” Nó kể cho tôi nghe câu chuyện.
“Ngày hôm đó, cô ấy gọi cho tao và lại xin tiền. Tao nhắc đến bố mày, nhưng cô ấy nói cái gì đó như là mẹ cô ấy không cần phẫu thuật nữa, bà ấy chỉ cần dùng thuốc và được điều trị bằng xạ trị. Tao nghĩ thấy có vẻ lạ. Nên tao đã xin số điện thoại bệnh viện để tự mình xử lý vấn đề này, nhưng cô ấy không đưa cho tao, tao rất bối rối.” Tôi lắng nghe cậu ấy chăm chú.
“Nhưng điều làm tao đau nhất là sau ngày hôm đó, tao vô tình gặp cô ấy đang đi tay trong tay với một người đàn ông khác trong trung tâm thương mại. Họ thậm chí còn hôn nhau trên má. Hơn nữa, cô ấy còn mua cho anh ta những sản phẩm hàng hiệu. Tao nghĩ, này, mẹ thì đang bị ốm mà cô ấy vẫn có tâm trạng đi mua sắm sao? Thế là tôi bước vào và đối chất với cô ấy. Cô ấy sốc khi thấy tao, nhưng cô ấy hành động trôi chảy với người đàn ông đó và nói cô ấy không hề biết tao. Cô ấy thậm chí còn gọi tao là kẻ b**n th**. Chết tiệt, người phụ nữ này bị sao vậy?”
Mặc dù Pae nghe có vẻ tức giận, tôi biết nó rất đau lòng.
“Nhưng làm sao mày biết cô ấy lừa dối tao? Tao nghĩ cô ấy giấu điều đó rất kỹ.”
Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi thừa nhận rằng cô ấy khó đoán từ bên ngoài, nhưng tôi biết vì tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy. Thế là tôi trả lời:
“À, có người gọi tao là em họ của Sherlock Holmes.”
“Hả?” Pae cười và sau đó tiếp tục trò đùa.
“Chết tiệt, mày là bác sĩ. Vậy mày phải là em họ của Dr. Watson chứ.”
Khi trái tim Pae hồi phục sau người yêu cũ, nó cuối cùng đã phải lòng một cô gái mới, vừa xinh đẹp vừa tài năng. Cô ấy là Star của khoa nha, tên là Pare.
Nó phát cuồng vì cô ấy đến mức đứng đợi cô ấy ở khoa, dùng những câu nói đùa tán tỉnh và ngớ ngẩn nhất để tán tỉnh cô ấy. Lúc đầu, Pare thực sự ghê tởm nó.
“Này, Newt, mày nghĩ Pare có ổn với tao không? Dùng kỹ năng Watson của mày giúp tao với.” Chiến lược tán tỉnh của Ai’Pae thất bại, nên nó đã lại hỏi ý kiến tôi.
Tôi quan sát Pare. Cô ấy là một người thành thật như Pae. Nếu Pae hẹn hò với cô ấy, nó sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với người yêu cũ.
“Pare ổn, nhưng phong cách tán tỉnh của mày thì không ổn,” tôi nói thẳng với nó.
“Thật sao? Vậy tao nên làm gì?”
Lúc đó, tôi khuyên Pae nên chân thành hơn thay vì chỉ hành động tán tỉnh một cách th* t*c. Chỉ cần giúp cô ấy chân thành từ xa mà không thể hiện quá nhiều. Mặc dù có thể chậm, một cô gái như Pare sẽ thấy điều đó, vì cô ấy đang tìm kiếm một người sẽ chân thành yêu cô ấy bằng trái tim.
Tôi từng nghĩ rằng có một nhóm bạn như thế này là đã hoàn hảo cho cuộc sống đại học của tôi. Mặc dù ban đầu tôi vẫn thường nghĩ và lo lắng về N’Baicha, tôi nghĩ tôi sẽ quên em ấy sau một thời gian.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng em ấy vẫn theo dõi tôi.
Em ấy vẫn đến tòa nhà khoa sau giờ học.
Đôi khi, ngay cả khi tôi đi học ở một khoa khác, em ấy vẫn đợi tôi ở đó. Em ấy biết lịch học của tôi từ trang web.
Hành động của em ấy khiến tôi vừa vui vừa lo lắng.
Tôi cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ khi em ấy vẫn chưa quên tôi vì tôi từng nghĩ rằng khi tôi vào đại học em ấy sẽ ngừng chú ý đến tôi.
Nhưng em ấy không làm như vậy, điều đó khiến tôi thương em ấy hơn.
Mỗi khi tôi thấy em ấy, mắt em đỏ hoe như thể vừa khóc.
Khuôn mặt em ấy trông đờ đẫn, nhưng khi thấy tôi, nó sẽ sáng lên một chút. Tuy nhiên, nó không giống như trước.
‘Mình thực sự muốn vào trường đại học này. Mình muốn gặp P’Newt mỗi ngày, nhưng làm sao mình có thể làm điều này đâu? Tại sao anh ấy phải vào một trường đại học danh tiếng như vậy?’
Tôi cũng cảm thấy tội lỗi.
Đã bao lâu rồi tôi không thấy nụ cười hạnh phúc của em ấy? Một nụ cười ở lại trong tim tôi, một nụ cười chân thật có thể kéo ra nụ cười chân thật của tôi.
Tôi không muốn thấy em khóc chút nào.
Tôi không biết phải làm gì. Nên tôi chỉ có thể làm những gì trái tim em mong muốn.
Đôi khi mặc dêmm ấy nói rằng tôi đi xa hơn em, em ấy luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho tôi. Em ấy luôn muốn tôi được hạnh phúc. Ngay cả khi sm ấy phải chịu đựng.
Khi em ấy đến sự kiện Open-U, tôi cứ lén lút nhìn em từ xa mà em không nhận ra. Trong buổi lễ khai mạcêmm ấy dường như rất thích màn trình diễn của drum major.
‘Nếu P’Newt trở thành drum major trưởng, anh ấy chắc sẽ trông siêu đẹp trai. Mình thực sự muốn thấy điều đó.’
Tôi biết rằng trở thành drum major đòi hỏi sự chăm chỉ và tận tâm, và là một sinh viên khoa y, không dễ để tìm thời gian rảnh. Nhưng kể từ ngày đó, tôi lén lút mua một cây gậy để luyện tập bằng cách xem trên YouTube, cách các chuyên gia luyện tập. Tôi mất gần một năm để chuẩn bị để vượt qua vòng tuyển chọn và trở thành đại diện cho năm tiếp theo. Tôi muốn em ấy thấy tôi theo cách em ấy muốn. Tôi khao khát trông đẹp nhất và hoàn hảo trong mắt em ấy.
‘Mình thực sự muốn P’Newt trở thành Moon của trường. Mình sẽ giúp bình chọn cho anh ấy hết khả năng, anh ấy nhất định phải thắng!’
Lúc đầu tôi không muốn làm Moon. Tôi định nhường vị trí Moon khoa y cho Chane. Nhưng khi biết điều em ấy nghĩ, tôi ngay lập tức đồng ý làm Moon của khoa.
Sau đó, tôi biết rằng em ấy thậm chí còn tạo ra fanpage QU Cute Boy để quảng bá cho tôi. Mặc dù điều đó khiến tôi nổi bật quá mức và bị người khác ghen ghét, nhưng tôi cảm thấy siêu hạnh phúc với điều đó. Mặc dù có rất nhiều người đẹp trai ở QU này, em ấy vẫn chỉ nhìn mình tôi.
Tôi chưa bao giờ bận tâm đến tất cả các chú thích em ấy viết trong các bài đăng – nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu mỗi khi tôi đọc chúng. Đôi khi tôi thậm chí còn lén lút cười hoặc mỉm cười với chính mình. Tôi thậm chí còn kiểm tra trang đó mọi lúc. Đôi khi khi em ấy cứ đăng ảnh người khác, tôi không thể nói rằng tôi không ghen tị, nhưng bất cứ khi nào có ảnh của tôi, tôi luôn yên tâm.
Thành thật mà nói, tôi không muốn là trung tâm của sự chú ý. Tôi không muốn làm Moon của trường. Nhưng tôi thấy N’Baicha quá tận tâm với tôi, nên tôi không muốn làm e ấy thất vọng.
Thông thường, tôi ghét gian lận. Trong các kỳ thi, tôi cố gắng không nghe những gì các giáo sư đang nghĩ, hoặc loại nội dung thi nào họ định đưa vào. Khi thi đấu thể thao, tôi cố gắng không đọc suy nghĩ của đối thủ. Tôi để mọi suy nghĩ trôi qua như không khí không được nhận thức. Tôi thực sự muốn chứng minh khả năng của chính mình.
‘P’Newt phải thắng. P’Newt phải trở thành Moon của trường!’
Em ấy thậm chí còn đến hội trường để cổ vũ cho tôi. Tôi không muốn làm em thất vọng. Lần này, tôi thậm chí còn phá vỡ các điều kiện tôi đặt ra cho bản thân. Tôi lén lút đọc suy nghĩ của hai giám khảo trong vòng phỏng vấn để xem họ muốn loại câu trả lời nào và tôi trả lời phù hợp.
Thật ra, tôi cảm thấy rất tội lỗi, nhưng tôi muốn một chiến thắng chắc chắn mà không mạo hiểm.
Tôi thừa nhận. Tình cảm của tôi dành cho N’Baicha rất đặc biệt đối với tôi, và ‘mối tình đầu’ này sẽ không bao giờ dễ dàng biến mất.
Bất kể em ấy có còn tình cảm với tôi hay không.
Em ấy sẽ là tình yêu đầu tiên và duy nhất của tôi mãi mãi.