Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 49

“Nếu chúng ta biết tương lai của mình đang nắm giữ điều gì đó, liệu chúng ta có thể định hình lại hiện tại không?”

– Newt –

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ tán tỉnh N’Baicha hay để em ấy tán tỉnh tôi. Tôi chưa bao giờ yêu ai trước đây, nên tôi không biết phải làm gì. Quan trọng nhất, nếu em ấy biết bí mật lớn nhất của tôi – rằng tôi có thể đọc suy nghĩ, liệu em ấy có ghét tôi không?

Đó là một nỗi sợ hãi ăn sâu trong tim tôi khiến tôi không muốn mở lòng với bất cứ ai.

Ngay cả bố tôi cũng không thể chịu đựng được điều này. Ông ấy không muốn Nile hay bất cứ ai khác biết về nó. Tôi đã chia cắt gia đình mình, nên tôi thực sự sợ phải mạo hiểm và bị bỏ rơi lần nữa.

Bố tôi đã đúng. Mọi người đều muốn có không gian riêng tư của mình. Việc tôi có thể đọc được suy nghĩ của mọi người, dù cố ý hay không, cũng giống như xâm phạm không gian cá nhân của người khác mà không được phép. Ban đầu họ có thể chấp nhận, nhưng sau một thời gian, sẽ chỉ có tranh cãi và khó xử.

Cuối cùng, họ sẽ xa lánh tôi như cách bố tôi đã làm.

Dù tôi có yêu N’Baicha đến mức nào, và dù tôi có biết em ấy cũng thích tôi, tôi vẫn không thể. Đôi khi, tôi chỉ muốn chào và nói chuyện với cậu ấy. Nhưng tôi chỉ có thể giữ mong muốn này trong lòng.

Tôi không dám bắt đầu yêu ai. Tôi không dám nói sự thật với bất cứ ai. Tôi sợ người đó sẽ phát hiện ra rằng tôi không thực sự hoàn hảo như người đó đã nghĩ. Ngoài việc tôi có thể đọc suy nghĩ, tôi còn là một người rất hướng nội và không tử tế với mọi người. Những gì họ thấy từ bên ngoài chỉ là tôi đang lịch sự. Tôi không phải là người có thể cười suốt, nhưng cười đôi khi giúp tôi hòa nhập với xã hội tốt hơn.

Nếu em ấy biết rằng tôi là một người ích kỷ và đôi khi cũng dễ cáu kỉnh, vì tôi phải nghe giọng nói trong tâm trí mọi người mọi lúc, liệu em ấy có còn yêu tôi không?

Tôi đã nghĩ về điều đó và có lẽ tốt hơn là để em ấy giữ hình ảnh em ấy có về tôi trong tâm trí. Tôi muốn giữ trái tim thuần khiết và những cảm xúc em ấy dành cho tôi như thế này. Tôi không muốn tự tay phá hủy nó.

Nhưng cuối cùng, tôi lại thay đổi suy nghĩ khi những điều bất ngờ đến với tôi.

Hôm đó, tôi đang ngồi học bài cho kỳ thi sắp tới trong một quán cà phê ở trung tâm thương mại, vì gần đến kỳ thi cuối kỳ. Các thư viện thường đông đúc sinh viên. Mặc dù nơi đó yên tĩnh, nhưng nó đầy những suy nghĩ đinh tai nhức óc. Nó khiến tôi không thể tập trung chút nào.

Trong khi tôi đang đọc sách, tôi vô tình nghe thấy được một cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh.

“Pha, còn con trai cậu thì sao? Sao cậu không dẫn thằng bé đến làm quen với con gái mình?”

“Baipho? Để mình nói cho cậu biết, Toi, cứ kệ nó đi.”

Baipho? Tôi nghĩ rằng cái tên này khá độc đáo, nhưng nó có thể chỉ là một sự trùng hợp.

“Tại sao? Cậu nói Baipho cao ráo và đẹp trai. Nó học rất giỏi, và còn được học bổng nữa, đúng không? Nó là tương lai tươi sáng của gia đình cậu.”

“Tụi mình có thể tin tưởng nó, nhưng sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của nó.” Tôi cũng nghe thấy suy nghĩ của bà ấy về Baipho.

‘Mình nghĩ thằng bé luôn thích phụ nữ, nó đã luôn hẹn hò với các cô gái. Sao nó có thể ra nước ngoài và bên nhau với một chàng trai ngoại quốc? Hơn nữa, mình còn nghe nói con trai mình còn trở thành người nằm dưới. Ôi, mình sắp ngất rồi.’

“Ồ thật sao, thế còn con trai út của cậu, Baicha?”

Tôi đứng hình khi nghe thấy tên em ấy. Không thể là sự trùng hợp khi một gia đình có hai người con trai với những cái tên độc đáo như vậy?

“Baicha… ừm… nó trái ngược với Baipho. Namwan nhà cậu rất xinh đẹp, nhưng Baicha nhỏ con, còn đeo kính, và kết quả của nó cũng chỉ ở mức trung bình. Mình còn không biết nó sẽ vào được trường đại học nào.”

Vậy dì ấy là mẹ của N’Baicha. Tôi chắc chắn khi nghe dì ấy liệt kê các đặc điểm của N’Baicha.

“Cứ để nó làm quen với Namwan đi. À này, Namwan vừa học thêm xong gần đây. Mình sẽ gọi con bé đến gặp chúng ta ở đây.”

Mẹ của Namwan, dì Toi, dùng điện thoại gọi cho con gái.

“Ừ, Namwan, con xong chưa? Được rồi, chúng ta gặp nhau ở Starbucks nhé, mẹ đang ở với dì Pha. Gặp con sau.”

Sau đó họ tiếp tục nói chuyện.

“Namwan thấy ảnh gia đình cậu và nói con bé biết con trai cậu, Baicha.”

“Hmm? Thật sao?”

“Namwan nói con bé học cùng lớp với N’Baicha hồi cấp hai, nhưng con bé đã chuyển sang trường khác sau đó.”

“Wow! Thế giới thật nhỏ bé. Tại sao Baicha không nói với mình là nó học cùng lớp với Namwan ta?”

“Đó là sự trùng hợp. Namwan sống với dì của con bé và mình thì làm việc ở nước ngoài. Mình đã không về trong nhiều năm. Namwan cũng không biết Baicha là con trai cậu.”

“Ừm, đúng vậy. Lần tới chúng ta gặp nhau, chúng ta có thể để Baicha làm quen với Namwan, được không?”

“Nghe hay đấy, mình sẽ cố gắng giải quyết một số công việc ở Mỹ, sau đó mình sẽ xin nghỉ vài ngày. Chúng ta sắp xếp một vài chuyến đi gia đình ở Thái Lan, được không?”

“Tất nhiên, khi cậu quay lại, mình sẽ dành thời gian cho cậu.”

“Năm nay chắc được nè, vì năm sau công ty mình sẽ có một chiến dịch mới và mình sẽ bận rộn hơn.”

“Được rồi, Toi.”

Sau đó hai người lớn này nói chuyện một lúc cho đến khi một cô gái bước vào. Thành thật mà nói, tôi không nhớ mặt cô ấy, hay nói chính xác hơn, tôi thậm chí còn không buồn nhớ chút nào. Nhưng vẻ ngoài của cô ấy trông quen thuộc. Tôi cảm thấy đó chắc chắn là Namwan mà N’Baicha đã từng thầm mến.

Cho đến ngày nay, tôi vẫn không thích cô gái này. Đó là một cảm giác thất bại không thể diễn tả pha lẫn sự ghen tị. Tôi muốn mình là mối tình đầu của N’Baicha, giống như em ấy là mối tình đầu của tôi. Thành thật mà nói, tôi không bận tâm nếu em có tình cảm với ai đó trước đây. Chỉ là khi tôi nghĩ đến những cảm xúc tinh tế mà N’Baicha đã dành cho cô ấy, tôi vẫn cảm thấy ghen tị.

Đôi khi tôi không thể không tự hỏi nếu tôi gặp N’Baicha trước cô ấy, liệu tôi có phải là mối tình đầu của em không? Ồ khoan đã, nếu không có tình huống em ấy đau lòng vì Namwan, em ấy có lẽ sẽ không bao giờ quan tâm đến tôi.

Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy hạnh phúc khi N’Baicha thích tôi vì cô ấy. Nhưng đồng thời, tôi cảm thấy thật thất bại.

“Chào dì Pha ạ.” Namwan vái tay chào mẹ N’Baicha. Cô ấy không để ý đến tôi vì tôi đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ nơi góc quán cà phê. Tôi nhìn họ qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ và lắng nghe cẩn thận mà không quay lại.

“Chào, Namwan? Ôi, con gái cậu xinh hơn trong ảnh nhiều.” Mẹ N’Baicha không khỏi kinh ngạc.

Namwan mỉm cười ngại ngùng.

“Đây là bạn của mẹ, dì Pha, người mà mẹ đã nhắc đến trước đây. Chúng ta đang nói về việc sắp xếp một cuộc hẹn để con và N’Baicha gặp nhau. Con nghĩ sao, Namwan?”

Dì Toi hỏi và Namwan chỉ gật đầu với một nụ cười.

“Hay đấy, con chưa gặp cậu ấy nhiều năm rồi. Con tự hỏi cậu ấy đã thay đổi như thế nào.”

“Không có gì thay đổi cả. Thằng bé vẫn như cũ.” Mẹ N’Baicha nói.

“Namwan, chúng ta đã thảo luận chuyện này rồi. Nếu có thể, mẹ muốn con làm quen với N’Baicha. Nếu sau này hai đứa quyết định hẹn hò với nhau, chúng ta cũng sẽ đồng ý.”

Cái gì? Tôi sững sờ.

“Vâng, con hiểu.” Namwan gật đầu. “Nếu mẹ và dì Pha đồng ý, cả Baicha cũng đồng ý với con, con không có vấn đề gì.”

Không có vấn đề gì? Nghiêm túc sao? Tôi bối rối. Lúc đầu, tôi nghĩ Namwan sẽ không bao giờ thích N’Baicha vì cô ấy chỉ quan tâm đến vẻ ngoài, nhưng có vẻ như cô ấy đã thay đổi từ lúc đó.

Tôi cố gắng đọc suy nghĩ của cô ấy.

‘Sau khi gặp nhiều kiểu bạn bè và người yêu, đối với mình, không khó để tìm người đẹp trai, giàu có, hay tài năng, nhưng tại sao những người thành thật lại khó tìm đến vậy?’

Tôi hiểu cô ấy. Tôi cũng gặp cùng vấn đề. Vẻ ngoài, khả năng và sự nổi tiếng của tôi không giúp tôi tìm được những người thành thật có tính cách tốt. Tôi thực sự biết sự cô đơn này là như thế nào.

Nếu tôi có thể quay ngược thời gian, tôi đã tốt hơn với Baicha. Kể từ đó, tôi chưa bao giờ gặp những người chân thành như em ấy. Nếu tôi có cơ hội thứ hai để gặp em ấy, tôi hy vọng em ấy vẫn thích tôi. Tôi sẽ không để cơ hội này trôi đi lần nữa.

Tôi mím môi và siết chặt nắm tay.

Trước đây, cô ấy chưa bao giờ coi trọng tình cảm của N’Baicha. Cô ấy đi đến nhận thức này khi cô ấy gặp những người tồi tệ.

Làm sao tôi có thể để N’Baicha quay lại với cô ấy?

Không, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. N’Baicha thích tôi, chỉ mình tôi.

“Tốt rồi. Nếu hai đứa có thể đến với nhau, khả năng cao là chúng sẽ kết hôn. Ồ, nhưng chuyện đó còn lâu. Con gái mình mới mười tám tuổi.” Dì Toi có vẻ thực sự hạnh phúc về điều này.

“Đó là chuyện của tương lai. Nếu ổn, đó là một cơ hội tốt. Cứ để bọn trẻ làm quen với nhau trước. Chúng ta sẽ chỉ quan sát từ xa. Sau khi cả hai tốt nghiệp, chúng ta có thể nói về chuyện này lần nữa,” mẹ N’Baicha nói.

“Rất vui được gặp con, Namwan. Chúng ta hãy đi du lịch cùng N’Baicha nhé.”

“Rất vui được gặp dì Pha ạ.”

“Chúng ta có thể sắp xếp lịch trình sau. Mình cần phải đến sân bay ngay bây giờ, chuyến bay của mình là tối nay. Tạm biệt, Pha.”

“Tạm biệt Toi, Namwan, sớm gặp lại nhé.”

Sau khi họ rời đi. Tôi vẫn ngồi đó, không vui và thậm chí không thể tập trung vào ghi chú của mình.

Cho đến bây giờ, tôi biết N’Baicha thích tôi, nhưng nếu em ấy gặp Namwan lần nữa, liệu em ấy có thay đổi ý định không?

Tôi thực sự không muốn thừa nhận điều đó, nhưng mọi người thường nói rằng chúng ta không thể quên mối tình đầu một cách dễ dàng. Tôi hiểu cảm giác này rất rõ vì N’Baicha cũng là mối tình đầu của tôi. Mặc dù chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau.

Tôi đã dành cả ngày để tự hỏi mình nên làm gì. Tôi cố gắng quên nó đi để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Tuy nhiên, trong suốt kỳ nghỉ, tôi cảm thấy ngày càng khốn khổ. Tôi đau khổ đến mức có lúc tôi cứ gặp ác mộng liên tục trong nhiều ngày.

Trong giấc mơ đó, tôi đang tham dự một lễ cưới. Tôi mặc vest và bước vào sự kiện mà không biết đó là đám cưới của ai. Tôi thấy dì Toi và dì Pha mặc váy thanh lịch tại sự kiện và trò chuyện vui vẻ với những vị khách khác.

Chỉ đến khi tôi đến để viết lời chúc cho cặp đôi mới cưới, tôi mới nhận thấy tên trên thiệp mời.

Baicha & Namwan

Điều đó khiến tôi đau lòng quá. Nó còn đau lòng hơn khi tôi thấy N’Baicha, người tôi thầm yêu, đứng tay trong tay với Namwan và bày tỏ tình yêu của họ dành cho nhau. Biểu cảm của họ thể hiện niềm hạnh phúc mà tôi luôn mơ ước có được với N’Baicha.

Tôi có nhiều giấc mơ như thế này, và mỗi lần tôi chỉ có thể nhìn và không thể làm gì. Rồi tôi tỉnh dậy với nước mắt chảy dài trên mặt. Nó thực sự rất đau đớn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm mỗi khi tôi tỉnh dậy vì ít nhất đó chỉ là một giấc mơ.

Giấc mơ này bắt đầu ám ảnh tôi thường xuyên hơn, ngay cả khi tôi chợp mắt một lát. Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên. Trái tim tôi sắp tan vỡ.

Trong giấc mơ cuối cùng, tôi không thể chỉ đứng nhìn nữa, tôi bước qua đám đông về phía cặp đôi mới cưới trên sân khấu.

“P’Newt?” N’Baicha ngạc nhiên khi thấy tôi.

“Anh thích em, N’Cha,” tôi thú nhận mọi thứ bằng cả trái tim.

“Làm ơn, anh thực sự rất thích em,” tôi không còn gì để nói, ngực tôi quá đau đớn.

“Ồ, anh là P’Newt.” Namwan nở một nụ cười rạng rỡ.

“Em muốn cảm ơn anh vì đã từ chối em ngày hôm đó và để em tìm thấy tình yêu đích thực của mình.”

Namwan tựa đầu vào vai N’Baicha. Cảnh này làm tôi tổn thương rất nhiều, nhưng không đau đớn bằng lời nói của N’Baicha.

“Em xin lỗi P’Newt. Dù em thích anh trước đây, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Bây giờ, em chỉ yêu Namwan.”

“Làm ơn…” Tôi gần như không còn giọng nói. Tôi đang vứt bỏ tất cả phẩm giá của mình, quỳ xuống và cầu xin N’Baicha chấp nhận tình yêu của tôi.

“P’Newt, làm ơn đừng làm điều này, vô ích thôi.” N’Baicha vẫn từ chối tôi.

“Anh thật đáng thương, vậy anh hiểu cảm giác bị từ chối chứ? Anh đã quá tàn nhẫn với em trước đây.”

Nó quá đau đớn, quá nhiều, đến nỗi tôi tỉnh dậy và khóc cả đêm. Tôi không thể để điều đó xảy ra mà không làm gì.

Tôi quyết định vượt qua nỗi sợ hãi của mình.

So sánh giữa việc em ấy không chấp nhận tôi và tôi không làm gì cho đến khi em ấy đến với người khác, tôi thà cố gắng hết sức trước, vì tôi không muốn hối hận suốt quãng đời còn lại.

Ít nhất, tôi vẫn may mắn vì đó chỉ là một giấc mơ và N’Baicha chưa gặp Namwan. Tôi vẫn còn thời gian.

Bất kể tương lai nắm giữ điều gì, liệu N’Baicha có còn chọn yêu Namwan hay không, tôi sẽ không để cơ hội của mình trôi đi mà không làm gì.

Tôi đã không thể ngủ ngon hai đêm liên tiếp. Tôi gần như sử dụng tất cả các kỹ năng của mình với mọi kinh nghiệm tôi có để nghĩ ra một kế hoạch cho phép tôi hẹn hò với N’Baicha.

Tôi chưa bao giờ ngờ rằng nó lại khó khăn đến vậy. Tôi đã đưa ra các kế hoạch A, B, C đến Z, nhưng không có kế hoạch nào có ý nghĩa cả. Tôi không biết tại sao tất cả các môn học mà tôi đã học và đạt điểm cao lại không giúp tôi giải quyết vấn đề tình yêu của mình chút nào. Vấn đề là tính cách của N’Baicha – một mặc cảm tự ti phát triển từ việc không có bạn và gặp những người không chân thành. Em ấy chắc chắn sẽ không tin tôi nếu tôi nói tôi thích em ấy trước.

Nếu tôi tiếp cận em ấy trực tiếp, em ấy chắc chắn sẽ tránh mặt tôi.

Cách duy nhất là tạo ra một tình huống tình cờ, nhưng không có kế hoạch nào có ý nghĩa cho đến khi tôi dừng lại ở kế hoạch cuối cùng.

N’Baicha phải là người chủ động.

Tôi gần như đã muốn ném kế hoạch này vào thùng rác, vì không có cách nào tôi có thể thay đổi suy nghĩ của em ấy, nhưng tôi vẫn giữ nó như là phương án cuối cùng. Tôi thậm chí còn lập một sơ đồ tư duy liên kết hàng trăm và hàng nghìn cách khác nhau để tán tỉnh em ấy. Vấn đề duy nhất là, không có cách nào trong số chúng sẽ hiệu quả nếu em ấy vẫn sợ nói chuyện với tôi như thế này.

Chỉ có một cách để làm điều đó – tôi phải dụ dỗ em ấy thả thính mình.

Thuận tiện thay, sau khi tôi đưa ra quyết định dụ dỗ em ấy, tôi có kế hoạch đi chơi với Chane. Vì tôi quá buồn bã, tôi hỏi ý kiến nó trực tiếp.

“Chane, tao có thể hỏi mày điều này không? Làm sao tao có thể thay đổi tương lai?”

“Tại sao phải thay đổi?” Chane không trả lời câu hỏi của tôi.

“Vì tương lai sẽ không như tao hy vọng.”

“Làm sao mày biết được tương lai?” Chane hỏi lại.

“Tao chỉ biết điều gì đó có thể xảy ra, nhưng tao không muốn nó xảy ra,” tôi giải thích.

“Vậy mày thấy tương lai, và không muốn nó xảy ra?”

“Đại loại vậy.” Tôi gật đầu.

“À, mày có câu trả lời rồi đó.” Chane tiếp tục uống sữa lắc sô cô la của mình.

“Hả? Cái gì?” Tôi quá bối rối khi nói chuyện với nó.

“Mày muốn thay đổi tương lai vì mày thấy được tương lai, đúng không?” Chane nghiêng đầu và nhìn tôi.

Tôi cau mày và cố gắng giải mã ý mơ hồ của nó.

Tôi thấy một tương lai mà tôi không hy vọng, nên tôi muốn thay đổi.

Trong khi đó, tôi cảm thấy như một bóng đèn bật sáng trong não.

Nếu N’Baicha cũng thấy tương lai giống tôi, liệu em ấy có quyết định thay đổi nó không?

Sau khi tôi có ý tưởng, tôi nói lời tạm biệt với Chane và quay lại để phác thảo một kế hoạch mới.

Tôi đặt tên kế hoạch này là ‘Tương lai đến từ chính tôi’.

Thay đổi tương lai vì bản thân tương lai của chính mình bảo hãy thay đổi – không có cách nào mà một người có thể tin tưởng bất cứ ai nhiều như cách họ có thể tin tưởng chính mình. Đó là nơi tất cả bắt đầu.

Nhưng kế hoạch này cũng là canh bạc của tôi đặt trọn vào tình cảm của N’Baicha.

Nếu N’Baicha không thực sự yêu tôi, bất kể tôi sử dụng kế hoạch nào, nó sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Nhưng nếu em ấy thực sự yêu tôi, tôi tin rằng em ấy sẽ đồng ý tham gia cùng tôi.

Tôi có thể cám dỗ em ấy ‘chơi’ trò chơi tôi bày ra trên bàn. Nhưng tôi không chơi, tôi đang nghiêm túc làm hết sức mình để giành được trái tim em ấy.

Kế hoạch này bắt đầu trong tuần đầu tiên của học kỳ mới.

Điều tôi chưa bao giờ mơ đến là N’Baicha sẽ có thể vào cùng trường đại học với tôi. Tôi thực sự tôn trọng những nỗ lực của em ấy.

Mặc dù tôi khá lo lắng về việc N’Baicha khó có thể tìm việc sau khi tốt nghiệp, vì khoa dinh dưỡng em ấy chọn là một khoa có điểm thấp. Tôi xem thử chương trình học của khoa dinh dưỡng, và thấy rằng các giảng viên cũng là giáo sư đã chuyển từ các khoa khác trong đại học QU và danh tiếng của họ khá tốt. Đó là một khoa tương đối mới, nên nó không phổ biến. Nếu trong tương lai có thêm nhiều cựu sinh viên nổi tiếng, nó sẽ bắt đầu tạo dựng được tên tuổi cho trường và khoa này sẽ trở nên nổi tiếng hơn.

Tôi nghĩ rằng trường này khá phù hợp với N’Baicha.

Em ấy có năng khiếu nấu ăn và làm bánh, điều mà em ấy có lẽ chưa nhận ra. Hơn nữa, bằng cấp dinh dưỡng này sẽ giúp em ấy trong ngành ẩm thực.

Về kế hoạch ‘Tương lai đến từ chính tôi’, tôi sẽ đợi cho đến khi em ấy đến trường để tôi có thể đọc được những gì em ấy đang nghĩ. Hôm đó, tôi có một bài giảng vào buổi chiều, và tôi nghỉ giải lao trong căn tin và quan sát em ấy từ xa.

‘Cái quái gì vậy? Ai đã thêm LINE của mình? Chắc là tin nhắn rác!’

Tôi đăng ký một ID LINE mới và cố gắng gửi tin nhắn đầu tiên, để xem em ấy sẽ phản ứng thế nào. Mặc dù em ấy đồng ý nói chuyện trên LINE, nhưng em ấy vẫn không tin tôi. Tôi sợ kế hoạch sẽ thất bại trước khi tôi có thể làm bất cứ điều gì. Thế là tôi chứng minh cho em ấy bằng cách đưa ra một bí mật mà chỉ N’Baicha biết, điều mà tôi nhớ lại từ việc đọc suy nghĩ của em ấy.

N’Baicha đổi tên ID LINE của tôi thành ‘Kẻ Bắt Chước Tên Tôi’.

May mắn thay, tôi đã ở đó, nên tôi trêu chọc em ấy bằng điều này. N’Baicha khẽ nhìn quanh một cách lo lắng, nên tôi nhanh chóng trốn đi để tránh em ấy nhận thấy tôi.

Tôi biết mọi thứ về em ấy – tên, anh trai, và cả về chiếc bút đó.

‘Làm sao anh ta biết về chiếc bút? Anh ta thực sự là ‘mình của tương lai’ sao? Nếu không phải, thì anh ta là ai?!’

N’Baicha cuối cùng đã tin tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi đã vượt qua bước đầu tiên. Sau đó tôi bắt đầu bằng cách nói cho em ấy lý do, về giấc mơ của tôi và cố gắng thuyết phục em ấy tán tỉnh tôi.

Tôi nghĩ, trước hết, tôi phải tạo ra một tình huống mà tôi ở một mình và khiến em ấy đủ dũng cảm để tiếp cận tôi. Tôi nghĩ rằng buổi học phụ đạo của tôi là cách tốt nhất để chúng tôi ở bên nhau.

Tôi đã lên kế hoạch có những buổi học riêng với em ấy, nhưng mọi thứ phải được thực hiện từng bước một.

Tôi thực hiện bước đầu tiên bằng cách để em ấy theo tôi đến giảng đường. Khi tôi thấy em ấy đứng lúng túng ở cửa, tôi bắt đầu chào và bước về phía em ấy mà không để em ấy trốn thoát hay tránh mặt tôi nữa.

“Ơ, Cậu? Cậu định dùng phòng này cho tiết sau à?” Đó là lần đầu tiên tôi có một cuộc trò chuyện trực tiếp với em ấy.

Thành thật mà nói, tim tôi cũng run rẩy. Tôi đã lén lút theo dõi em ấy suốt nhiều năm và cuối cùng có cơ hội nói chuyện trực tiếp với em ấy. Tôi phải giả vờ rằng tôi không biết em ấy mặc dù tôi biết em ấy rất rõ.

“Chào anh ạ . Anh là P’Newt đúng không?”

Tôi gần như nín thở, N’Baicha cuối cùng cũng nói chuyện với tôi!

Tôi vừa phấn khích vừa hạnh phúc, nhưng tôi phải lấy lại bình tĩnh.

Thật khó để kiểm soát nụ cười của tôi.

‘Chết tiệt! Nụ cười của anh ấy có thể g**t ch*t mình.’ N’Baicha nghĩ.

Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý cười như vậy, tôi chỉ có thể nói như vậy trong lòng.

Tôi không thể ngừng cười, đặc biệt là khi tôi biết suy nghĩ của em ấy. Cảm giác thật tuyệt khi biết rằng tôi không phải là người duy nhất phấn khích và lo lắng, em ấy cũng vậy.

Em ấy tham gia nhóm học phụ đạo của tôi theo kế hoạch. Tôi trả lời ngay lập tức. Tôi tận dụng cơ hội để thêm Facebook của dm ấy.

“À, anh cho em xin LINE luôn được không?”

Ôi không! Tôi hơi hoảng sợ bên trong. LINE của tôi đã đặt là bản thân tương lai của N’Baicha. Sẽ bất tiện cho tôi khi phải chuyển đổi qua lại, nên tôi nói với em ấy là tôi không dùng nó thường xuyên.

Tôi thấy em ấy trở nên buồn bã. Cảm thấy tội lỗi, tôi đề nghị cho số điện thoại của tôi thay thế. Biểu cảm của em ấy bừng sáng đến nỗi tôi thậm chí không thể giữ nụ cười.

Em ấy thật dễ thương. Em ấy quá lo lắng đến nỗi đưa nhầm số cho tôi khi tôi hỏi số của em ấy, rồi còn nhạc chuông của em ấy. Làm sao em ấy có thể dễ thương đến thế này?

“À, em tên gì nhỉ?”

Thật lạ khi tôi phải hỏi tên em ấy khi tôi đã biết nó.

“Dạ… anh cứ gọi em là ‘Cha’ ạ.”

Em ấy không muốn tôi gọi là ‘Baicha’.

Dù sao đi nữa, thấy em ấy quá dễ thương, tôi không thể không nói điều gì đó mà tôi đã muốn nói từ lâu về tên em.

“Tên em nghe ngon miệng ghê.”

Sau đó tôi chào tạm biệt và khó khăn lắm mới kiểm soát được nụ cười trên mặt.

Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chuyện với người mình thầm mến. Tôi bây giờ đã có Facebook và số điện thoại của em ấy.

“Này Ai’Newt, mày bị sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại thế?” Phoom không thể không hỏi khi chúng tôi đang ngồi ở tiệm bánh cùng nhau.

Pae, Chane và Phoom đang ăn bánh. Tôi là người duy nhất không tham gia cùng họ, vì lượng đường trong máu tôi đã tăng vọt quá giới hạn.

“Tao đã gặp được người tao quan tâm,” tôi nói với họ và nhìn vào số điện thoại của ‘N’Cha’ trên điện thoại.

Lời nói của tôi làm Phoom và Pae đánh rơi muỗng xuống trong khi Chane liếc nhìn tôi một cách ngạc nhiên.

“Hả? Mày á?! Thật sao?” Phoom bị sốc.

“Nghiêm túc đấy à, tao chưa bao giờ thấy mày quan tâm đến ai.” Pae cũng vậy.

“Ai?” Chane hỏi.

Tôi chỉ mỉm cười và không nói gì. Tôi thở dài trong khi nhìn qua cửa sổ, tự hỏi N’Baicha đang làm gì lúc này.

“Tao sẽ cố gắng hết sức để chinh phục người ấy trước, nhưng hiện tại thì chưa thể nói trước được,” tôi nói với họ.

“Nếu tao thành công, tao sẽ giới thiệu người ấy với tụi mày.”

Điện thoại di động của tôi reo khi tôi đang trên đường về ký túc xá. Tôi ngạc nhiên khi thấy ai đang gọi.

N’Cha

Thật sao? Tôi không ngờ N’Baicha sẽ gọi cho tôi. Nhưng tôi đoán với tính cách của em ấy, em ấy chắc đã bấm nhầm nút hay gì đó. Thế là tôi tận dụng cơ hội để trả lời trước khi em ấy cắt cuộc gọi.

“Alo?”

Yên lặng? Em ấy chắc chắn gọi nhầm.

“Alo? N’Cha hả?” Tôi lặp lại và em ấy trả lời tôi.

“Ờ, em….”

Tôi nín thở khi nghe giọng nói dễ thương của em ấy.

Chúng tôi nói chuyện về lịch học phụ đạo. Tôi cũng định gọi cho em ấy về chuyện này. Tôi không nghĩ em ấy sẽ gọi trước.

Sau đó, điều tôi không ngờ là…

“Em có thể mơ thấy anh không?”

Lời nói của em ấy làm tim tôi rung động. Thực tế, tôi muốn nói rằng tôi nhớ N’Baicha nhiều đến nỗi tôi cứ mơ về em gần như mỗi đêm. Nhưng tôi phải từ từ. Nếu quá nhiều, em ấy có thể bị sốc và sẽ chủ động tránh mặt tôi.

“Miễn là không phải ác mộng thì anh không phiền, haha.” Tôi hy vọng rằng mỗi khi em ấy mơ thấy tôi, đó sẽ là một giấc mơ đẹp, không phải kiểu ác mộng tôi đã trải qua.

Bên cạnh đó, khi tôi giả vờ là ‘chính mình của tương lai’ để trò chuyện với em ấy, tôi rất vui, mặc dù tôi cảm thấy tội lỗi sâu sắc vì đã nói dối em ấy. Khi em ấy ở bên tôi, em sẽ nhút nhát, nhưng khi em ở với ‘chính mình của tương lai’, nó khiến tôi nhận ra con người thật của N’Baicha. Em ấy rất dễ thương và thành thật. Đôi khi tôi không thể không trêu chọc em, và phản ứng của em thực sự rất dễ thương.

Tôi của tương lai: Không, anh ấy sẽ đưa cậu lên giường.

CH@rL!e: Chết tiệt! Tôi có đủ tốt cho điều đó không?

Tôi mỉm cười với câu hỏi. Trên thực tế, không cần phải có lý do nào cả. Em ấy đã có đủ mọi thứ cho điều đó, nhưng tôi không dám làm, khi mà không có sự cho phép của em ấy, tôi sợ em sẽ ghê tởm tôi.

Tôi đã gặp khó khăn trong việc làm cho câu chuyện liên lạc từ tương lai có vẻ hợp lý. Và một điều khó khăn khác là…

CH@rL!e: Này. Tôi muốn hỏi làm sao trong tương lai anh lại ngừng thích P’Newt vậy, anh ấy quá hoàn hảo đi. Có chuyện gì đã xảy ra sao?

Tôi không thể trả lời cho câu hỏi đó đó. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy gặp Namwan. Tôi không biết liệu em ấy có ngừng thích tôi không.

Nên tôi chỉ có thể nói với em ấy rằng tôi không hoàn hảo. Tôi có rất nhiều mặt tối mà chính em chưa từng nhìn thấy. Tôi khẳng định rằng ‘chính mình của tương lai’ chỉ liên lạc với em ấy vì không muốn bản thân hối hận sau này.

Và tôi hy vọng N’Baicha cũng sẽ không hối hận.

Bên cạnh đó, lịch học khoa y của tôi bận rộn hơn của em ấy, nên tôi sẽ không có nhiều thời gian để gặp em. Tôi thường dùng ‘chính mình của tương lai’ để yêu cầu N’Baicha trò chuyện với tôi hoặc bình luận vào bài đăng của tôi, vì tôi cũng nhớ em ấy rất nhiều.

Chanin Kunlakant: Vậy còn anh thì sao? Anh có hẹn hò với ai không?

Tim tôi đập nhanh quá sau khi bị hỏi như thế này, tôi chỉ có thể nói rằng.

Kritanai Newt Akarawaranon: Không, anh không có ai cả.

Và anh đang đợi em….

Tất nhiên, tôi không gõ tất cả suy nghĩ của mình, nhưng bất ngờ, N’Baicha thậm chí còn đăng một trạng thái về điều này.

Chanin Kunlakant

1 phút trước.

*AHHH! Tôi vui quá! Tim tôi bay mất rồi!

P’ còn độc thân. Tôi vẫn còn cơ hội.

@@#^@#$@$$$0@@#@

Tôi cười lớn khi đọc điều đó. Em ấy có lẽ không nhận ra rằng trạng thái này có thể đưa cảm xúc của tôi lên chín tầng mây cả ngày.

Tôi không thể không bấm Thích.

Cả hai chúng tôi đều độc thân vì nhau, tôi muốn em ấy biết điều đó.

Mỗi ngày tôi phải nghĩ về cách để N’Baicha gặp tôi bằng cách tạo ra sự trùng hợp. May mắn thay, một ngày nọ, mẹ tôi mượn xe của tôi, nên tôi nói với em ấy thông qua ‘chính mình của tương lai’ rằng tôi sẽ đi BTS vào ngày hôm sau. Có vẻ lạ lùng với thói quen hiếm khi đăng bài của tôi, và nếu có, thì chỉ là những bài ngắn. Do đó tôi dựa vào bạn bè để tiếp tục câu chuyện. Tôi tự tin rằng ít nhất Pae sẽ bình luận vào đó. Ngay cả khi nó không làm, tôi đã lên kế hoạch tận dụng bất kỳ bình luận nào cho phép tôi giải thích thêm. Ví dụ, nếu họ chỉ nói với tôi rằng họ cũng đi tàu hoặc đăng sticker, tôi có thể chỉ trả lời bằng cách hỏi lại họ và thêm chi tiết. Nên, không khó để làm N’Baicha tin.

Ngày hôm đó, tôi cố gắng dậy sớm theo thời gian tôi nói với em ấy. Khi tôi đến ga Mochit, tôi thấy em ấy đang ngồi trên sân ga với một cuốn sách. Tôi nhìn em một lúc trước khi di chuyển để xếp hàng. Tôi đăng lên Facebook của mình như tôi đã nói với em ấytrên LINE.

N’Baicha nhìn thấy tôi, nên tôi phải hành động như thể tôi không thấy em và xoa dịu sự lo lắng của tôi. Đôi khi tôi gãi đầu, đôi khi tôi ngáp, và tôi tự hỏi em ấy sẽ theo tôi thế nào lần này.

Khi tàu đến, tôi liếc nhìn và thấy em lên tàu qua một cánh cửa khác. Tôi nắm lấy tay vịn và lấy một số ghi chú ra, giả vờ đọc để nó có vẻ tự nhiên hơn.

N’Baicha đang xem tôi một cách vui vẻ, tôi muốn cho em biết rằng tôi cũng vui. Tuy nhiên, khi tàu dừng lại ở một ga, một đám đông lớn ập vào, và chúng tôi bị ép cho đến khi chúng tôi va vào nhau ở phía sau.

Tôi lo lắng, nên tôi quay sang nhìn hướng khác. Tôi không muốn em ấy biết tôi đã nhìn thấy em.

Chúng tôi chưa bao giờ gần nhau như thế này trước đây, nên khi em ấy tựa vào lưng tôi, tim tôi đập nhanh. Tôi muốn kéo em vào một cái ôm, nhưng tôi không thể.

Tôi lắng nghe em ấy ngân nga một bài hát.

…Chắc sẽ tốt hơn nếu giữ một khoảng cách [41]

[41] Đây là bài hát Watcharawalee – Satahnee Duang Chan (Ga Mặt Trăng)

Gần thêm chút nữa, chắc tim em bay mất…

Khi N’Baicha than phiền rằng em ấy sắp chảy mũi mất, tôi cũng vậy.

Chúng tôi đến nơi không lâu sau đó. Khi tôi bước ra, N’Baicha đến chào tôi. Chúng tôi nói về những điều chung chung, nhưng tôi không ngờ em ấy sẽ hỏi tại sao tôi vẫn còn độc thân và em cũng hỏi,

“Vậy… anh từng thích ai chưa?”

Tôi dừng lại. Tôi muốn nói rằng Tôi chỉ thích em, N’Baicha nhưng tôi lại buột miệng nói điều khác.

“Sao lại hỏi vậy? Em muốn… tán anh à?”

Khi tôi nhìn thấy mặt N’Baicha đỏ bừng, tôi nhận ra rằng tôi đang đi quá nhanh, nên tôi giả vờ cười và nói.

“Hahaha, anh thuộc kiểu người không dễ thích một ai đó đâu”

Tôi muốn em ấy biết, mặc dù tôi cũng nhận ra em chậm hiểu đến mức nào.

“Ừm… cũng đúng thôi, vì anh quá hoàn hảo.”

Tôi muốn nói anh đã đợi em tán tỉnh anh suốt nhiều năm rồi.

N’Baicha không trả lời tôi vì em ấy ngại ngùng nhưng em nghĩ trong lòng rằng.

‘Nếu mình là người tán anh ấy thì sao? Anh ấy có để mình làm không?’

Thế là tôi chỉ có thể nói trong lòng,

‘Tất nhiên, nhưng theo nguyên tắc Newton, nếu em tán tỉnh anh, anh sẽ tán tỉnh lại em, bằng nhau.

Bình Luận (0)
Comment