“Dù cuối cùng tôi không thể thay đổi tương lai, tôi vẫn sẽ yêu em cho đến cuối đời.”
– Newt –
Mọi việc diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch. Mặc dù mối quan hệ của tôi với N’Baicha tiến triển chậm, nhưng thật tốt là tôi có thể dần dần cho em ấy biết tình cảm của tôi, từng chút một. Một khi em ấy nhận ra rằng tôi cũng có tình cảm với em, em ấy chắc chắn sẽ mở lòng với tôi.
N’Baicha đã từng hỏi tôi: “Nếu em muốn tán tỉnh thì sao? Anh có cho phép không?”
Tôi đã rất sốc vì mọi thứ diễn ra nhanh hơn tôi mong đợi.
Tuy nhiên, tôi không chắc đó là lỡ lời hay em ấy thực sự có ý định hỏi. Vì vậy, tôi đã hỏi lại và em ấy trông cực kì bối rối.
“Nếu em hỏi anh có muốn hẹn hò không… thì anh sẽ đồng ý chứ?”
Tim tôi đập loạn xạ khi nghe điều này. Tôi muốn nói đồng ý, nhưng dường như miệng em ấy nhanh hơn tôi. Dù tôi đồng ý, em ấy cũng sẽ không tin tôi, nên tôi cần phải giả vờ thờ ơ, điều này rất khó khăn.
“Tạm biệt, moo moo.”
Tôi cười vì tôi biết ‘moo moo’ của em ấy có ý nghĩa gì.
“Moo moo krub, N’Cha.”
Sau đó, chúng tôi chào tạm biệt và rời đi.
‘Muah muah krub, P’Newt của em.’
Tôi nghe thấy suy nghĩ của em ấy, nên tôi cũng thầm đáp lại trong đầu:
“Muah muah krub, N’Cha của anh.”
Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói ra những điều tôi muốn nói trên sân khấu với tư cách là drum major trưởng tại Open-U. Tôi hy vọng N’Baicha sẽ hiểu, nhưng chắc chắc em ấy sẽ không dám nghĩ rằng điều đó là dành cho mình, vì vậy tôi vẫn cần phải từ từ.
Nhưng một vấn đề mà tôi không ngờ tới lại là Ai’Chane.
Chane đã kết bạn Facebook với N’Baicha, vào ngày tôi đưa N’Baicha đến phòng thí nghiệm giải phẫu và em ấy ngất xỉu, Chane là người đã đỡ N’Baicha. Tôi đã rất căng thẳng và cảm thấy tội lỗi. Tôi không ngờ N’Baicha lại sợ hãi đến vậy. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu em ấy bị bất kì vấn đề nào.
Tuy nhiên, tôi đã rất mong được xem N’Baicha diễn vào ngày Open-U. Khi tôi thấy em ấy mặc chiếc váy công chúa đó, tôi đã vô cùng choáng váng.
Em ấy thật sự rất đẹp. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu lo lắng rằng nếu có ai đó quan tâm đến em ấy, liệu tình cảm của em dành cho tôi có thay đổi không?
Bất ngờ lớn nhất là khi Chane tham gia cùng em ấy trên sân khấu. Tôi không ngờ Chane lại liên quan đến người tôi thích như thế này, đặc biệt là cảnh hôn. Tôi không thể chịu đựng được khi thấy điều đó. Vì vậy, tôi mượn micro cài áo của diễn viên trước đó và chạy lên sân khấu. Tôi quyết tâm ngăn cảnh đó xảy ra.
Tôi không thể để N’Baicha hôn bất cứ ai khác, ngoại trừ tôi.
Tôi rất mừng vì đã ngăn cảnh hôn kịp thời. Mặc dù điều đó có thể gây ra một chút bối rối cho trường và bản thân tôi, nhưng mục đích của tôi đã hoàn thành.
“Mày thích em ấy đúng không?” Tôi hỏi thẳng Chane sau khi kết thúc màn trình diễn.
Và tôi biết N’Baicha đang nghe quanh đây, dù sao đi nữa, bất kể câu trả lời của Chane là gì, tôi cũng sẽ nói thẳng với nó và để N’Baicha biết điều đó.
Tuy nhiên, Chane đã không cho tôi một câu trả lời trung thực.
“Mày dễ đoán quá.”
Tôi chưa kịp hỏi lại thì đã bị ngắt ngang, nhưng khi tôi có cơ hội nói chuyện riêng với Chane sau đó, tôi hỏi lại.
“Tao sẽ hỏi mày một cách thẳng thắn, và mày nên trả lời nghiêm túc.”
Chane nhìn tôi với một nụ cười. Đây là lần đầu tiên tôi khó chịu với nó vì tôi không biết nó đang nghĩ gì.
“N’Baicha rất dễ thương,” Chane nói.
“Hả?” Tôi bực bội khi nghe điều đó.
“Nhưng tao đã hứa với mày trước rồi, tao sẽ không thích cùng một người với mày,” Chane nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút nhưng không hoàn toàn.
“Vậy mày có thích em ấy không?” Tôi hỏi lại.
Chane cân nhắc câu hỏi của tôi.
“Tao thích đàn em,” nó nói, “Nhưng không chắc là loại thích gì.”
Tôi nheo mắt lại, nên nó cười.
“Mày nên nhanh lên, nếu mày quá chậm, tao sẽ không chờ mày đâu.”
“Chết tiệt, Ai’Chane.” Tôi chửi thề.
Chính vì Chane, tôi không thể tiếp tục ở trong trạng thái tự mãn hiện tại này nữa. Tôi biết Chane sẽ không cướp N’Baicha khỏi tôi, nhưng tôi không biết liệu những người khác có đột nhiên quan tâm đến em ấy không. Đặc biệt là khi tôi nhận ra em ấy rất đẹp trai khi tháo kính.
Tôi quyết định hành động rõ ràng hơn. Tôi mời em ấy đi ăn tối và hỏi em đối nghĩ gì về Chane. Điều đó khiến tôi nhẹ nhõm vì em ấy không có gì nghĩ gì trong đầu. Vấn đề chính là dù tôi có rõ ràng đến đâu, em ấy vẫn không nghĩ rằng tôi thích em.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy hạnh phúc vì tôi đã có thể giúp em ấy theo nhiều cách. N’Baicha lo lắng về bạn của mình, vì vậy tôi đã kiểm tra N’Ton, bạn của em, để xem cậu bé ấy là người như thế nào. Tôi nghĩ Ton là một người rất tốt và trung thực. Vì vậy, tôi đã nói với em thông qua ‘chính mình của tương lai’ rằng hãy trân trọng Ton, vì cậu ấy là một người bạn tốt.
N’Baicha rất căng thẳng về kỳ thi giữa kỳ. N’Baicha có thể không biết rằng tôi đã chuẩn bị đầy đủ thông tin về tất cả các môn học mà em ấy đang học và nghiên cứu tên giảng viên của môn học đó. Tôi cũng hỏi bạn bè từ các khoa khác nhau mà tôi gặp trong hội sinh viên. Tôi muốn em ấy đạt điểm cao. Việc tôi sẵn lòng dùng bản thân làm phần thưởng hấp dẫn cho N’Baicha là vì tôi muốn khuyến khích em tự tin hơn trong kỳ thi.
Tuy nhiên, một điều khác mà tôi không ngờ tới là có người đã đề cử N’Baicha làm Moon của khoa dinh dưỡng. Đó là điều tôi lo lắng. Nếu tôi để em ấy làm, em sẽ phải lên và tự làm mình xấu hổ trên sân khấu. Nhưng nếu tôi giúp em ấy nổi bật, thì người khác sẽ quan tâm đến em hơn. Tôi có lẽ sẽ có thêm đối thủ cạnh tranh – tôi không hề thích điều này chút nào. Tôi muốn là người duy nhất thích em và em ấy chỉ nhìn về phía tôi. Tôi không thể suy nghĩ thông suốt trong nhiều đêm và hầu như không ngủ được để nghĩ xem phải làm gì.
Nếu tôi không giúp em ấy, N’Baicha sẽ không vui.
Nhưng nếu tôi giúp em ấy, tôi sẽ là người không vui vì lo lắng có nhiều người sẽ quan tâm đến N’Baicha.
Cuối cùng, tôi chọn hạnh phúc của N’Baicha.
Có thêm đối thủ cạnh tranh cũng không sao, tôi chỉ cần tán tỉnh em ấy rõ ràng hơn thôi.
Tuy nhiên, vấn đề không kết thúc dễ dàng.
“Ai’Newt, tao sẽ tìm cho mày một cô bạn gái xinh đẹp và thông minh.” Một ngày nọ, Pae nói với tôi. Tôi đọc được suy nghĩ của nó và đã biết nó đang lên kế hoạch gì.
‘Amm quá hợp với Ai’Newt – xinh đẹp, dễ thương, và còn là sinh viên xuất sắc của khoa nha nữa.’
“Không, cảm ơn, tao có thể tự tìm.” Tôi từ chối, tôi không quan tâm đến bất kì ai khác ngoại trừ N’Baicha.
“Này, chỉ cần làm quen với cô ấy thôi, nếu mày không thích thì có thể từ chối.” Pae không dừng lại.
“Tao đã nói với mày ngay từ đầu rồi mà, tao đã có người tao thích rồi,” tôi nói thẳng với nó.
“Thành công chưa?” Pae tiếp tục hỏi. “Người đó có thích mày không?”
Pae hoàn toàn không tin lời tôi nói mà vẫn cố gắng gán ghép. Thêm nữa, vào ngày công bố kết quả thi, Pae và Phoom đã từng nghi ngờ rằng người tôi thích là N’Baicha. Chỉ là bọn nó ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ đó, vì không tin rằng tôi thích con trai.
Do có quá nhiều lo lắng, tôi quyết định hỏi N’Baicha sau khi chúng tôi xem phim xong.
Tôi đã làm em ấy khóc, điều đó khiến tôi cảm thấy rất tồi tệ.
Nhưng tôi muốn mọi thứ được làm rõ hôm nay. Tôi muốn em ấy có đủ can đảm và nói rằng em thích tôi.
“Ê! Ai’Newt!”
Trong khi em ấy đang do dự, Phoom đến và cắt ngang cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, khiến mọi thứ dừng lại giữa chừng. Nhưng điều làm tôi khó chịu hơn là sự thật rằng tôi biết nó đang lên kế hoạch để tôi gặp Amm hôm nay.
‘Xin lỗi Newt, Ai’Pae bảo tao là nếu gặp mày, tao phải kéo mày đến buổi tụ họp hôm nay cho bằng được.’
Tôi không muốn N’Baicha suy nghĩ quá nhiều, vì vậy tôi định đưa em ấy về nhà trước, nhưng vấn đề là N’Baicha không muốn để tôi đi đó.
‘P’Newt sẽ đi gặp các cô gái khác sao! Không đời nào!’
N’Baicha đã hiểu lầm, nên nhất quyết muốn tôi phải đưa em theo cùng. Tôi đã nghĩ đến việc chỉ gặp bạn bè một lúc rồi sẽ nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, tình huống không đơn giản như vậy. Pae và Phoom đã rất quá đáng, và Amm thì…Haizzz. Nếu cô ấy không phải là bạn của Pae, tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy chút nào. Tôi đã rất bực mình và khó chịu, cộng thêm việc thấy N’Baicha ngồi gần Chane và còn say. Tôi không thể chịu đựng được nữa.
Vâng, tôi đã ghen. Tôi thừa nhận, nhưng lý do N’Baicha trở nên như vậy cũng là do tôi. Tôi không có quyền giận N’Baicha.
Tôi không quan tâm đến bạn bè của tôi nữa, tôi chỉ quan tâm đến tôi và N’Baicha. Tôi đưa N’Baicha về, nhưng em ấy hành động rất kỳ lạ. Nếu tôi đưa em ấy về nhà trong tình trạng này và bố mẹ em phát hiện ra, tôi có thể bị hiểu lầm và bố mẹ em có thể không cho phép N’Baicha đi chơi với tôi nữa. Vì vậy, tốt hơn là để em ấy ở lại chỗ tôi.
Thực ra, việc đưa em đến ký túc xá của tôi khá nguy hiểm, vì tôi sợ mình không kiềm chế được mất, mà tôi nghĩ sẽ ổn thôi, vì N’Baicha say đến mức có thể đi ngủ ngay lập tức.
Nhưng điều khiến tôi phát điên là, N’Baicha đã hôn tôi.
Vài giây đầu, tôi đứng hình, nhưng khi em ấy bắt đầu hôn lấy tôi một cách vụng về, tôi bắt đầu bị cuốn hút sâu hơn, được dẫn dắt bởi cảm xúc của chính mình. Tình yêu mà tôi luôn giữ trong tim, h*m m**n bị kìm nén sắp bùng nổ. Môi của N’Baicha thật mềm và mịn màng như kẹo bông gòn. Tôi muốn nuốt chửng hết tất cả và hầu như không thể chịu đựng được nữa.
“P…P’Newt…”
Với một tiếng rên khe khẽ gọi tên tôi, tôi nhìn thẳng vào mắt em ấy.
Đuôi mắt của em khẽ ửng hồng, ánh mắt em toát lên vẻ h*m m**n mà chính em có lẽ không biết rằng nó quyến rũ tôi như thế nào, em như một chú thỏ nhỏ đang chờ tôi đút ăn. Điều đó khiến tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi hoàn toàn quên đi tất cả những điều tôi từng nhủ trong lòng rằng tôi nên và không nên làm gì.
Suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu tôi là ‘Tôi muốn N’Baicha phải là của tôi.’
Nhưng không may, Phoom đã bấm chuông cửa và kéo ý thức tôi quay về , vì vậy tôi nhận ra tôi đang làm điều sai trái với N’Baicha. Nếu tôi làm em, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Sau đó, bất kể N’Baicha quyến rũ tôi như thế nào, tôi vẫn cố gắng hết sức kiểm soát bản thân và tôi sẽ không để h*m m**n kiểm soát cơ thể mình.
Tôi yêu N’Baicha rất nhiều, đến mức tôi muốn trân trọng tình yêu thuần khiết của em ấy dành cho tôi. Tôi không muốn lợi dụng cơ hội để làm điều gì đó với em khi em đang không tỉnh táo như thế này.
Dù tôi có muốn đến đâu, tôi cũng phải kiên nhẫn. Tôi không muốn em ghét tôi. Và tôi cũng không muốn để mất đi em.
Ngày hôm đó, tôi hầu như không thể đếm được bao nhiêu lần tôi phải an ủi trong phòng tắm. Nó nhiều đến mức tôi không thể đếm hết, sự tra tấn này khiến tôi vừa hạnh phúc vừa bức bối. Tôi chưa bao giờ ở bên em ấy lâu như thế này. Tôi đã ngồi ngắm nhìn em ngủ liên tục, sau đó tôi quyết định ra sofa để ngủ. Vì tôi sợ mình lại không thể kiềm chế được nếu ngủ cùng em trên giường
“Ngủ ngon nhe, N’Baicha, hãy mơ về anh nhé.”
Vì tôi đã hôn N’Baicha, ngay cả khi dm ấy giả vờ rằng em ấy không nhớ, tôi vẫn muốn chịu trách nhiệm về hành động vô ý của mình. Tôi không thể chờ chính em tỏ tình nữa. Sau đó em ấy liên tục né tránh tôi và tôi nhận ra mình đã gây áp lực cho em rất nhiều.
“Anh thích em, N’Cha.”
Tôi quyết định tỏ tình với em ấy, và điều đó làm N’Baicha bị sốc. Em sốc đến mức lập tức bỏ đi trong sự luống cuống. Vì vậy, tôi đã cho em một ngày để suy nghĩ thật kỹ.
Nhưng đó là một ngày đau đớn tột cùng, dường như dài như cả năm. Một phút của ngày đó trôi qua thật chậm và trong một thời gian dài như vậy, tôi không thể ăn hay ngủ. Nhưng dù sao, tôi cũng phải cố gắng hiểu cảm xúc của em ấy. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc kiên nhẫn.
Ngày hôm sau, tôi không thể chờ đợi được nữa, nên tôi quyết định đến tìm em ấy trong giờ nghỉ trưa mà không ăn gì cả. Chane hiểu tôi, nên cậu ấy nói sẽ mang cho tôi một chiếc bánh sandwich phòng trường hợp tôi ở lại lâu hơn.
Tôi đã lên kế hoạch cẩn thận cho từng lời nói, tuy nhiên, N’Baicha đã khiến tôi quên hết những gì tôi phải nói bằng những lời nói hùng hồn của em ấy.
“Em thích anh, P’Newt!”
Tôi nín thở. Tôi đã chờ đợi những lời này quá lâu, tim tôi đập nhanh đến mức tôi gần như không thể kiểm soát bản thân.
‘P’Newt… đang ngại sao?’
Những suy nghĩ của N’Baicha khiến tôi tỉnh táo. Ồ không, mặt tôi chắc chắn đỏ đến mức em ấy nhận ra. Tôi cố gắng che mặt. Tôi thực sự ngại khi nghe lời tỏ tình của em ấy.
“Em muốn P’Newt…” Khi em ấy nói điều này, tôi cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Anh thích em rất nhiều và cũng muốn em,” tôi nói thẳng với em.
N’Baicha cúi mặt xuống một cách ngại ngùng.
Em ấy quá dễ thương và tôi không thể không hỏi:
“Em có muốn làm bạn trai của anh không?”
“Em có thể làm bạn trai của anh không?”
Tôi không ngờ rằng cả hai chúng tôi lại nói cùng lúc. Tôi cá là tai tôi đã đỏ như trái cà chua rồi.
Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều đồng ý hẹn hò. Tôi cảm thấy như thế giới này đã trở đầy màu sắc tươi sáng. Trái tim nặng trĩu của tôi trở nên nhẹ nhàng như thể nó sẽ bay đi ngay lập tức. N’Baicha đã lấp đầy trái tim tôi, ngày hôm nay là một trong những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi chưa bao giờ dám mơ về điều đó trước đây. Chúng tôi đã thầm thích nhau trong năm năm. Hơn nữa, phải mất rất nhiều nỗ lực để tháo gỡ nút thắt và làm cho em ấy tin rằng tôi cũng thích em. Cuối cùng, em đã đồng ý hẹn hò với tôi.
Tôi tự hứa với bản thân rằng tôi sẽ chăm sóc em ấy tốt nhất có thể. Tôi sẽ không bao giờ làm em buồn hay khóc. Dù có bao nhiêu chướng ngại vật xảy đến, tôi muốn tình yêu của chúng tôi vẫn luôn thuần khiết và tươi đẹp. Bất kể N’Baicha trêu chọc hay cám dỗ tôi đến đâu, tôi vẫn muốn tình yêu của chúng tôi phát triển dần dần, để trở thành một tình yêu lâu dài thay vì một cảm xúc thoáng qua.
Tôi yêu N’Baicha. Tôi muốn chờ đợi mối quan hệ của chúng tôi ổn định trước. Bây giờ tôi vẫn có thể kiềm chế tất cả h*m m**n t*nh d*c của mình, tôi không gặp vấn đề gì khi tự giải tỏa như tôi đã làm trong nhiều năm. Chịu đựng thêm một chút nữa cũng không sao. Tôi chỉ muốn N’Baicha ở bên cạnh tôi mãi mãi.
Mặc dù tôi rất hạnh phúc khi chúng tôi ở bên nhau và muốn khoảng thời gian này cứ dừng ở đây mãi mãi, nhưng tương lai mà tôi sợ hãi vẫn đến.
Khi N’Baicha đề cập rằng em ấy phải đi du lịch với gia đình và Dì Toi, tôi biết chuyện tôi sợ đã đến.
Thành thật mà nói, tôi không muốn em ấy đi một chút nào, nhưng tôi không có lý do gì để ngăn cản em ấy cả. Đặc biệt là nếu em ấy biết rằng tôi đã nói dối về ’em của tương lai’, và cả việc tôi đang che giấu khả năng đọc suy nghĩ của mọi người, em ấy có thể mất niềm tin vào tôi. Tôi chỉ mong rằng đến khi đó, em vẫn chịu nghe tôi giải thích.
Không được nghĩ như vậy nữa.
Tôi phải tin vào tình yêu của chúng tôi.
Trước khi chuyến đi đó bắt đầu, tôi chỉ còn một ngày để ở bên em ấy.
Vì vậy, tôi đã dành tất cả khoảng thời gian hạnh phúc này với N’Baicha nhiều nhất có thể.
Nụ hôn của chúng tôi trên du thuyền trên sông thật ngọt ngào nhưng cảm giác của tôi lại đắng chát. Tôi hy vọng đây không phải là nụ hôn cuối cùng của chúng tôi. Ngay khi tôi nghĩ về điều này, nước mắt tôi đã rơi mặc dù tôi không nhận ra. N’Baicha nhận thấy điều đó nhưng cả hai chúng tôi đều không nói gì.
Sau ngày đó, tôi cố gắng tập trung học để chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi tự nhủ rằng tôi đang suy nghĩ quá nhiều. Em ấy là bạn trai của tôi, em sẽ không dễ dàng thay đổi ý định. Tôi phải tin tưởng em. Tuy nhiên, tôi không thể không lo lắng khi nhận được tin nhắn LINE từ em ấy hỏi về Namwan.
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy tôi chỉ hỏi liệu em có ngừng thích P’Newt không, và N’Baicha trả lời rằng.
CH@rL!e: Tôi không biết. Tôi đang rất bối rối.
Sau khi đọc tin nhắn, tôi nằm xuống buồn bã một lúc lâu.
Tôi không thể tập trung chút nào. Tôi nên làm gì? Tôi thực sự muốn đi theo em ấy đến Hua Hin, nhưng tôi không muốn gây rắc rối cho em.
Tôi yêu em rất nhiều, nhưng đồng thời, tôi cũng không muốn làm tổn thương cảm xúc của em ấy.
“Ai’Phoom, mày rảnh đi uống rượu với tao không?” Tôi không biết phải làm gì ngoài việc gọi Phoom đi uống cùng.
“Mày bị sao vậy? Sao lại uống rượu vào ban ngày mà còn trước kỳ thi nữa?” Phoom hỏi trong khi nhìn tôi mua rượu.
“Tao căng thẳng, không biết phải làm gì,” tôi nói trong khi mang đồ uống vào phòng.
“Căng thẳng về cái gì, về kì thi sao, nhưng mày giỏi mà?” Phoom hỏi một cách bối rối.
Tất nhiên, tôi đã không nói với nó và khi tôi say, tôi thậm chí không thể kiểm soát bản thân.
“Ai’Newt, mày ổn không? Mày uống quá nhiều rồi, mày nên đi ngủ đi.”
Phoom kéo tôi lên giường.
“Nếu mày cần gì thì gọi cho tao, nghỉ ngơi đi.”
Phoom học bài trong khi nhìn tôi ngủ, tôi thậm chí không biết khi nào nó rời khỏi phòng.
Tôi đau khổ rất nhiều trong giấc mơ. Khi tôi tỉnh dậy, tôi còn đau đớn hơn, vì vậy tôi tiếp tục uống một mình. Tôi gần như đã bất tỉnh khi đăng bài lên Facebook, và khi thông báo hiện lên và nhiều người gọi điện vì họ lo lắng cho tôi, tôi cảm thấy rất khó chịu nên tôi đã tắt điện thoại.
Tôi nằm dưới sàn nhà vô vọng một lúc lâu, lâu đến mức tôi quên cả thời gian, lâu đến mức tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi chỉ biết rằng nếu tôi thực sự mất N’Baicha, tôi sẽ rất buồn. Nếu tôi quỳ xuống và cầu xin em ấy đừng đi và em vẫn rời bỏ tôi, tôi chỉ có thể khóc một mình. Tôi nhớ dm ấy nhiều đến mức tôi ảo giác rằng em xuất hiện trước mặt tôi.
“P’Newt ơi…”
N’Baicha đã quay lại với tôi. Tôi vừa hạnh phúc vừa đau đớn cùng một lúc, nhưng đó chắc chắn chỉ là một giấc mơ. N’Baicha đang ở Hua Hin bây giờ, không đời nào em có thể ở đây.
“Tại sao anh lại uống nhiều như vậy và không chăm sóc bản thân chứ? Em rất lo lắng cho anh.
N’Baicha thậm chí còn chăm sóc tôi trong giấc mơ.
“Ngay cả khi anh say, anh vẫn thấy N’Cha. Thật quá tàn nhẫn”
Mặc dù tôi có ý định say vì tôi muốn quên đi, tôi vẫn không thể. N’Baicha là một phần trong từng hơi thở của tôi, ngay cả khi tôi bất tỉnh, tôi vẫn nhớ em ấy.
“Thấy không, anh sờ được, em không phải ảo ảnh.” N’Baicha cầm lấy tôi chạm vào má em.
Tôi v**t v* nó một cách khao khát. Tôi chỉ biết rằng em là mối tình đầu cũng như duy nhất của tôi. Tôi có lẽ sẽ không thể yêu ai được nữa.
Tôi yêu em nhiều như thế này, và tôi đã cố gắng làm mọi thứ nhưng vẫn chưa đủ tốt sao? Tại sao em ấy vẫn rời bỏ tôi?
Sau đó tôi không thể nhớ bất cứ điều gì nữa. Tất cả những gì tôi còn nhớ là tôi ngủ thiếp đi với một trái tim nặng trĩu, nhưng cơ thể tôi cảm thấy thoải mái hơn trước.
Tôi không thể nhớ mình đã ngủ bao lâu, nhưng tôi thức dậy với một cơn đau đầu kinh khủng.
Tôi từ từ lấy lại bình tĩnh và cố gắng xâu chuỗi các sự kiện trong đầu. Tôi nhìn đồng hồ và thấy chỉ thấy mới sáng sớm. N’Baicha có thể vẫn đang ở Hua Hin. Tôi thở dài nặng nề nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng khóc trong phòng khách. Vì vậy, tôi vội vàng bước ra ngoài để xem và vô cùng sốc.
“N’Cha…?” Tôi rất bối rối. Sao em ấy lại ở đây? Từ khi nào chứ?
“N’Cha… tại sao em lại ở đây? Tại sao em lại khóc?”
Khi tôi nhìn thấy N’Baicha đang khóc đến nỗi mắt đỏ hoe và bầm tím, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Chuyện gì đã xảy ra? Hay tôi vô tình làm gì em ấy trong khi tôi say?
Tôi cố gắng ôm lấy em nhưng em càng lùi xa hơn.
“Tại sao anh lại nói dối em?”
“Nói dối?” Tôi bối rối, em ấy đang nói về cái gì vậy?
“P’Newt, anh đang chơi trò gì vậy? Vâng, em là một thằng ngốc. Từ nhỏ, em không có ai để hẹn hò. Em chưa bao giờ có bạn bè. Không ai từng thích em. Mọi người luôn bắt nạt em…”
“Em biết không có gì tốt về em. Nhưng tại sao P’Newt phải làm điều này với em?”
“Tại sao anh lại lừa em tin rằng ’em của tương lai’ thực sự tồn tại?”
“Lừa dối em để em tin rằng anh thực sự thích em sao?”
“Tại sao anh cho em hy vọng?”
Những lời của em ấy khiến tôi nhận ra rằng N’Cha có thể biết sự thật từ điện thoại của tôi.
“N’Cha, anh không…”
Tôi muốn nói với em ấy rằng tôi có thể đã nói dối về những tin nhắn từ tương lai, nhưng mọi thứ tôi đã làm với em đều xuất phát từ trái tim tôi.
Tôi chưa bao giờ giả vờ rằng tôi thích em. Tôi chưa bao giờ lừa dối em hay cho em hy vọng hão huyền cả. Tôi thực sự yêu em.
Nhưng N’Baicha không muốn nghe tôi chút nào. Em ấy lập tức chạy đi. Tôi cố gắng đi theo em ấy, nhưng vì vẫn còn bị hậu cơn say, đầu tôi đau quá. Tôi mất một lúc để trấn tĩnh lại trước khi gọi taxi để chạy theo em khi tôi đủ tỉnh táo. Tôi biết N’Baicha có lẽ sẽ không đi đâu ngoài về nhà.
Tôi đến nhà N’Baicha vào sáng sớm. Tôi cố gắng gọi cho em nhưng em không nghe máy. Tôi chỉ có thể đứng nhìn từ bên ngoài hàng rào và chờ đợi em ấy. Tôi không biết mình đã gọi bao nhiêu lần. Đó là vì tôi đã nói dối em ấy và làm tổn thương cảm xúc của em. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi muốn em ấy rất nhiều mà không nghĩ đến việc em ấy sẽ cảm thấy thế nào một khi em biết sự thật.
Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi cố gắng gửi tin nhắn cho em, cầu xin em ấy ra ngoài và nói chuyện với tôi. Tôi cầu xin em ấy cho tôi một cơ hội để giải thích nhưng em vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.
Không sao. Tôi sẽ tiếp tục chờ đợi cho đến khi em ấy tha thứ cho tôi. Ngay cả khi tôi phải chờ đợi suốt phần đời còn lại của mình, tôi vẫn sẽ làm.
Tôi ngồi vô vọng tựa lưng vào hàng rào. Tôi vừa đau đầu vì cơn say vừa đau đớn vì trái tim tan vỡ. Nhưng tôi đã quyết định làm bất cứ điều gì cần thiết. Tôi chỉ muốn em ấy quay lại với tôi, tha thứ cho tôi.
Phoom gọi điện khi tôi đang chờ.
“Ai’Newt! Cuối cùng mày cũng nghe máy! Mày đã gặp N’Baicha chưa? Mày ổn không?”
“Tao gặp rồi…” Tôi thậm chí không thể kìm được nước mắt, giọng tôi run rẩy.
“Tao đang ở ngoài nhà em ấy, nhưng em ấy từ chối nói chuyện với tao.”
“Hả? Cái gì? Ai’Newt?! Mày đang khóc à? Có chuyện gì hả?” Phoom bị sốc, nhưng tôi không có tâm trạng để giải thích, vì vậy tôi để cuộc gọi kết thúc trong im lặng.
Phoom gọi lại nhưng tôi không nghe máy, nên tiếp theo, Chane gọi cho tôi.
“Mày ổn chứ?” Là câu hỏi đầu tiên cậu ấy hỏi tôi nhưng tôi không nói gì.
“Đàn em không nói chuyện với mày à?” Nó tiếp tục hỏi.
“Ừm, tao đã làm em ấy giận tao, tất cả là lỗi của tao.”
“Tao sẽ giúp mày nói chuyện với em ấy.” Chane đề nghị.
“Không, cảm ơn, tao sẽ tự giải quyết,” tôi nói với giọng thấp.
“Được rồi,” Sau đó Chane cúp máy.
Tôi không biết liệu nó có nghe tôi không hay nó đã đi trước và gọi cho N’Baicha rồi.
Đó là một sự chờ đợi dài và đau đớn như bị tra tấn. Cảm giác như cả thế giới chuyển sang màu xám và trở thành tro bụi như bản chất thật của tôi.
“P…P’Newt…”
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy hình dáng nhỏ bé quen thuộc, cảm giác như nhìn thấy một ánh sáng rực rỡ ở cuối đường hầm, như thể một giọt mưa đã rơi xuống trái tim khô héo của tôi.
“N’Cha…”
Tôi yêu em ấy rất nhiều. Tôi yêu N’Baicha nhiều đến mức trái tim tôi không bao giờ có thể sống thiếu em ấy.