“Tình yêu là thấu hiểu và quan tâm, như thể chúng ta là một.”
– Trích từ lời của Baicha –
“Thật sao?! Bố mẹ cháu cũng là bác sĩ à?!” Tôi chỉ biết đảo mắt nhìn quanh khi thấy mẹ mình hào hứng nói chuyện với P’Newt.
Chúng tôi đang ăn sáng cùng nhau trong nhà. Bố mẹ tôi lo lắng cho tôi nên đã bắt xe lúc 4 giờ sáng và quay về Bangkok mà không đợi dì Toi. Sau đó họ bắt taxi về nhà để kiểm tra tình hình tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi có lỗi về chuyện tối qua. Mẹ tôi sợ tôi không ăn gì nên đã mua cho tôi hai hộp cháo – tôi đã chia một hộp cho P’Newt.
Hiện tại chúng tôi đang ăn cháo trong nhà, và tôi chỉ có thể ngồi nhìn họ nói chuyện với P’Newt.
“Vâng, bố cháu là giáo sư khoa y tại Đại học QU. Còn mẹ cháu là bác sĩ của một bệnh viện tư.”
“Bố mẹ cháu là bác sĩ chuyên khoa gì vậy?” Ngay cả bố tôi, người thường ít nói, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Bố cháu là bác sĩ phẫu thuật. Mẹ cháu là bác sĩ nhãn khoa.”
“Wow! Bác sĩ phẫu thuật và chuyên gia về mắt, vậy họ có thể giúp dì làm mắt hai mí không?” Mẹ tôi chớp chớp mắt nhìn P’Newt. Tôi chỉ biết đảo mắt. Tại sao chứ? Sinh ra đã có mắt một mí thì có gì sai?
P’Newt mỉm cười vừa thổi tô cháo. Trời ơi, sao chỉ một động tác thổi cháo thôi mà anh lại có thể đẹp trai đến thế?
“Bố cháu là bác sĩ chuyên về phẫu thuật thần kinh. Còn mẹ cháu thì không làm phẫu thuật thẩm mỹ. Mẹ cháu tập trung vào điều trị các bệnh về mắt.”
“Ra vậy.” Mẹ tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc. “Vậy mẹ cháu không có ý định mở phòng khám cắt mí mắt à? Giờ cái đó đang thịnh hành lắm.”
“Mẹ cháu từng nói nếu cảm thấy chán làm việc ở bệnh viện, bà ấy có thể sẽ theo học một khóa học phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc.” P’Newt trả lời.
“Ồ! Đến lúc đó, nếu bà ấy cần một đối tượng để thực hành, cứ gọi dì nhé!” Mẹ tôi trông rất hào hứng.
“Mẹ!” Tôi cảm thấy thật xấu hổ, nhưng mẹ và bố cứ phớt lờ tôi.
“Còn cháu thì sao, Newt? Cháu dự định theo chuyên ngành nào?” Bố tôi không nhịn được mà hỏi.
“Cháu vẫn chưa quyết định ạ.” P’Newt vừa nói vừa múc cháo từ tô của mình. “Nhưng cháu hứng thú với lý thuyết và nghiên cứu hơn phẫu thuật. Nên cháu đang xem xét nội khoa, nhưng cháu chưa quyết định sẽ tập trung vào lĩnh vực cụ thể nào. Còn rất lâu cháu mới tốt nghiệp.”
“Chú dì hiểu rồi.” Bố mẹ tôi gật đầu đồng thanh.
Tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn. Khi tôi và P’Pho bàn về việc học của chúng tôi, tôi có thấy họ hào hứng thế này đâu.
P’Newt mỉm cười nhìn bố mẹ tôi.
“Cháu có thể hỏi là… chú và dì có mong muốn gì đặc biệt về chuyên ngành cháu sẽ theo không ạ?”
“Ôi, cháu đang hỏi dì đấy hả, con trai?” Mẹ tôi quơ tay một cách ngại ngùng, khiến tôi chỉ có thể làm mặt chán nản.
‘Con trai mẹ là con mà, từ khi nào P’Newt lại thành con trai mẹ chứ?’
“Khoa tim mạch cũng tốt. Người già hay bị cao huyết áp. Họ đều mắc các bệnh tim mạch khác nhau.” Bố tôi gợi ý.
‘Ủa, bố ơi, bố đã đi tìm bác sĩ trước cho mình sao?’
“Nhưng dì gợi ý bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Đến nhanh làm đẹp cho dì nhé.” Mẹ tôi lại nói.
Tôi cạn lời với cả hai người. Tôi cảm thấy khá tội cho P’Newt, nên tôi ngắt ngang khi thấy họ muốn bàn tiếp.
“Mẹ, bố, thôi đủ rồi. Ba mẹ đang tạo áp lực cho P’Newt đó.”
Cả hai quay sang nhìn tôi.
“Chúng ta chỉ đang nói về tương lai thôi. Làm gì có áp lực nào.”
“P’Newt đâu phải con trai của ba mẹ, sao ba mẹ có thể ép anh ấy như đã ép con và P’Pho được?”
Sau đó, cả bàn ăn chìm vào im lặng.
“Ừm,” Mẹ tôi chuyển chủ đề. “N’Newt đẹp trai, cao ráo, thông minh, lại còn là sinh viên y. Con tốt như vậy, chắc hẳn nhiều phụ huynh muốn con làm con rể lắm nhỉ? Thế con thích điểm nào ở N’Baicha nhà dì vậy?”
“Ơ? Mẹ!” Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bà hỏi câu này.
“N’Cha rất dễ thương.” P’Newt nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương. “N’Cha không giống bất kỳ ai khác. Con rất hạnh phúc khi được ở bên em ấy.”
Tôi mỉm cười ngại ngùng khi anh nói điều này trước mặt bố mẹ tôi.
“Waa ~ Giờ dì ước gì mình là con trai dì.” Mẹ tôi có vẻ hài lòng.
“Baicha,” Bố tôi quay sang tôi. “Con phải chăm sóc tốt cho con rể tương lai của bố đấy nhé?”
“Sao cơ?!” Tôi kêu lên. Hầu hết các bậc cha mẹ sẽ ngăn cản con cái có người yêu quá sớm, nhưng tại sao bố mẹ tôi lại nhanh chóng chấp nhận anh làm con rể như vậy?
“Sao? Ba mẹ yêu P’Newt hơn con sao?”
Vì vậy, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng. P’Newt thậm chí còn nhìn tôi và cười khẽ.
“Ồ, con không biết làm bác sĩ ngầu lắm sao? Con có thể xem họ ngầu thế nào trên các chương trình TV mà.” Bố tôi nói.
Tôi chỉ có thể thở dài. Ông lại so sánh cuộc sống với các chương trình TV rồi.
“Hơn nữa, dù có con là bác sĩ hay chỉ cần có con lấy được bác sĩ, thì cũng đủ để khoe từ đầu hẻm đến cuối hẻm rồi.” Mẹ tôi thực sự rất vui.
“Được rồi, con hiểu rồi.” Tôi lắc đầu với họ. “Con sẽ ôm thật chặt P’Newt và không để anh ấy chạy đi đâu! Cho đến lúc đó, đừng bắt con chia tay nhé!”
“Tuyệt vời!” Bố mẹ tôi vỗ tay rầm rộ.
Tôi quay sang nhìn Newt đầy bối rối. P’Newt mỉm cười với tôi và thậm chí còn giơ ngón tay cái lên.
“N’Newt, hay là con lên phòng em Cha nghỉ ngơi một chút rồi về?”
Mẹ tôi đề nghị sau khi chúng tôi ăn xong, nhưng khi tôi nghĩ đến căn phòng bừa bộn của mình, tôi lập tức ngăn bà lại.
“Không, P’Newt cần về để ôn thi nữa mẹ.” Tôi nhanh chóng quay sang nhìn P’Newt để tìm sự ủng hộ, nhưng anh chỉ mỉm cười với tôi.
“Vâng, con sẽ lên phòng N’Cha một chút.”
“P’Newt!” Tôi lập tức hét lên nhưng P’Newt giả vờ như không nghe thấy.
“Vậy thì được rồi!” Mẹ tôi nói. “Lát nữa dì mang đồ ăn vặt lên, hai đứa đi trước đi.”
“Đi thôi, N’Cha.” P’Newt giả bộ giơ tay mời tôi đi nhưng tôi không muốn chút nào.
“Đừng mà, phòng em bừa lắm.”
“Anh muốn biết phòng em trông như thế nào.” Anh nói bằng giọng nài nỉ. “Cho anh vào đi, được không?”
Lúc đó, làm sao tôi có thể từ chối anh chứ?
Thế là, tôi đưa anh lên phòng mình. Giường ngủ chất đầy truyện tranh. Bàn làm việc có máy tính nhưng cũng chất đầy đĩa anime. Tủ sách chỉ có vài cuốn giáo trình nằm lọt thỏm giữa một dãy truyện tranh. Và tủ quần áo thì không hề ngăn nắp.
Tuy nhiên, P’Newt dường như lại quan tâm đến một thứ khác hơn, đó là…
“Ồ, em thực sự để nó trong túi ziplock trên đầu giường.”
“Waaa~” Tôi giật mình, nhận ra anh đã nhìn thấy cây bút mà tôi dùng cho trí tưởng tượng phong phú của mình, được đặt ngay ngắn trên đầu giường.
“P’Newt…” Tôi xấu hổ quá.
P’Newt mỉm cười nhìn tôi và cầm nó lên.
“Em giữ nó cẩn thận như vậy, nhưng lâu quá rồi, có khi mực khô hết lại rồi.” P’Newt gợi ý. “Em nên dùng nó đi, không thì phí lắm.”
“Không, đó là kỷ vật.” Tôi nói. “Anh đã từng chạm vào nó, và hơn hết đó là bút của anh.”
P’Newt cười.
“Anh có thể mua cho em cái mới.” P’Newt mỉm cười và bước về phía tôi.
Tôi mở to mắt khi anh nắm tay tôi chạm vào khuôn mặt trắng trẻo của anh.
“Hơn nữa… giờ em đã có anh rồi, không cần phải dùng đến nó nữa.” Tôi đỏ mặt và nghẹn lời. Tôi chỉ có thể nén nụ cười và đứng ngại ngùng.
“Ahem, đồ ăn vặt tới nè.”
Giọng nói của mẹ tôi vang lên từ cửa phòng khiến chúng tôi giật mình tách nhau ra. Bà mỉm cười đặt một khay thạch dừa lên bàn làm việc lộn xộn của tôi.
“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” Mẹ tôi mỉm cười với P’Newt và liếc nhìn tôi một cái rồi rời khỏi phòng.
Tâm trạng mẹ tôi tốt quá, tôi không khỏi thắc mắc. Ban đầu, tôi tưởng bố mẹ sẽ ngất xỉu sau khi biết tôi đang hẹn hò với một chàng trai, nên điều này thật là kỳ lạ.
“Anh nghĩ bố mẹ em đã quen với chuyện này rồi, vì đã có P’Pho làm người thử nghiệm trước.” P’Newt trả lời suy nghĩ của tôi.
“Sao cơ? P’Pho làm gì ạ?” Tôi bối rối, P’Newt có vẻ ngạc nhiên.
“Ừm, không có gì đâu.” Anh đổi chủ đề. “Thực ra, bố mẹ em rất yêu em. Họ cảm thấy có lỗi về chuyện Hua Hin, nên họ cố gắng đối xử tốt với anh.”
“Thật sao, chứ không phải vì họ thích chuyên ngành của P’Newt à?”
“Haha, đó chỉ là một phần thôi. Anh chỉ đang tận dụng nó để lại ấn tượng tốt trong mắt phụ huynh, nhưng anh nghĩ bố mẹ em yêu em, họ chỉ muốn thấy em hạnh phúc, vậy thôi.”
Tôi im lặng một lúc.
“Nhân nói về bác sĩ, anh cũng muốn hỏi em. Vì em đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị cùng anh, em vẫn muốn thi vào khoa y chứ?”
Câu hỏi của P’Newt khiến tôi suy nghĩ một lúc. Lý do chính tôi đi học thêm là vì tôi muốn được gần P’Newt. Nhưng khi tôi đến phòng thí nghiệm giải phẫu và ngất đi, tôi nhận ra rằng mình không thể trở thành bác sĩ.
“Thực ra thì,” P’Newt trầm ngâm. “Anh khá tự tin là em sẽ đậu kỳ thi đầu vào.”
“Thật sao?!” – Tôi tròn mắt.
“Ừ,” P’Newt gật đầu. “Em đã tiến bộ rất nhiều kể từ buổi học đầu tiên, anh chỉ không chắc em có vào được khoa y của QU hay không, nhưng chắc chắn em sẽ đậu vào một trường nào đó.”
Nghe thấy điều này thật tuyệt, vậy ít nhất tôi cũng không ngu ngốc đến thế.
Tuy nhiên…
“Em nghĩ em sẽ không thi đâu.” Tôi nói với anh. “Em biết là nghề bác sĩ không dành cho em, em không muốn chiếm chỗ của người khác. Hơn nữa, em muốn học cùng trường với anh.”
P’Newt mỉm cười và xoa đầu tôi.
“Không sao đâu, dù em theo chuyên ngành hay nghề nghiệp gì, anh vẫn sẽ ở bên em.”
“P’Newt~” – Tôi cúi đầu ngại ngùng.
Sau đó, tôi và P’Newt ngồi ăn thạch trong phòng một lúc. Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện quan trọng.
“P’Newt!”
“Sao vậy?” Ngay cả P’Newt cũng giật mình.
“Vậy còn bài thi ngày mai của anh?!” Tôi muốn đánh chính mình vì giờ mới nhớ ra.
“Ồ, đúng rồi.” P’Newt gật đầu.
“Anh đã ôn xong chưa? Anh đã chuẩn bị kỹ cho bài thi chưa?” Tôi hỏi đầy lo lắng.
“Ừm…” P’Newt có vẻ do dự. “Thành thật mà nói, anh không chắc chắn một trăm phần trăm về bài làm của mình. Anh tự tin là mình sẽ qua, nhưng có lẽ lần này anh sẽ không đạt điểm cao nhất.”
“Hả?!” Tôi sốc. Đây là lần đầu tiên tôi nghe P’Newt nói như vậy.
“Kể từ khi em đi Hua Hin, anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì cả, anh vẫn chưa ôn xong.”
“Không thể nào!” Tôi kêu lên, còn P’Newt thì nhướng mày.
“Nếu anh không được điểm cao vì em, em sẽ không tha thứ cho bản thân mình đâu.”
“Không phải tại em.” P’Newt cười nhưng tôi lắc đầu.
“P’Newt phải về ôn thi ngay bây giờ! Anh phải được điểm cao!”
Tôi kéo tay anh.
“Đợi đã, N’Cha. Em muốn anh về ngay bây giờ sao?” P’Newt đi theo khi tôi lôi anh ra cửa.
“Vâng, ngay bây giờ!”
P’Newt có vẻ do dự. “Thế còn em?”
“Em cũng đi!”
Câu trả lời của tôi khiến anh ngạc nhiên rồi cười khẽ.
“Được rồi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Tôi đến ký túc xá của P’Newt vì tôi lo lắng cho sức khỏe của anh. Anh cần phải ôn bài thật kỹ cho kỳ thi. Hơn nữa, anh đã không nghỉ ngơi đủ từ hôm qua cho đến sáng nay. Tôi dự định để anh tập trung ôn thi. Còn tôi, tôi sẽ nấu gì đó cho anh.
Bố mẹ tôi đồng ý cho tôi qua đêm tại ký túc xá của anh. Có lẽ mẹ tôi xem P’Newt như một người bạn cũng như một đàn anh của tôi. (Hay cũng có thể là một người con rể bác sĩ tương lai mà họ có thể khoe với hàng xóm?)
Vừa lên taxi, P’Newt đã thiếp đi. Anh hẳn là mệt lắm.
Tôi cũng buồn ngủ. Nhưng khi tôi nhìn P’Newt lúc anh đang ngủ, tôi không khỏi ngưỡng mộ anh. Anh đúng là sinh ra đã là một thiên thần. Khuôn mặt anh trắng trẻo. Cấu trúc khuôn mặt thì hoàn hảo không chê vào đâu được. Hàng mi mắt xếp hàng thật đẹp.
‘Anh ấy có thực sự là con người không? Tại sao anh ấy lại trắng và đẹp trai như một thiên thần như vậy?’
“Whaa~” Tôi thốt lên khi chiếc taxi rẽ gấp ở một khúc cua, khiến P’Newt, đang ngủ, nghiêng đầu xuống tựa vào vai tôi.
Tôi ngồi đó và xấu hổ, mắt mở to, mặt đỏ bừng, tay run rẩy, và tim đập thình thịch.
P’Newt vẫn đang ngủ. Vì vậy, tôi cố gắng ngồi thoải mái.
‘Ôi trời ơi, tôi hạnh phúc quá, anh ấy đang ngủ trên vai tôi~”
Tóc anh Newt thơm quá khiến tôi…
‘Whoa, thằng Cha nhỏ đáng ghét, bình tĩnh lại đi!’
Chúng tôi đến nơi và P’Newt tỉnh dậy ngay khi xe dừng lại, như thể trong người anh có một cái đồng hồ tính giờ vậy.
“Anh ngủ quên mất, xin lỗi em, Cha.” P’Newt xin lỗi khi bước ra khỏi xe.
“Không cần xin lỗi đâu. Em biết là anh không nghỉ ngơi đủ mà.” Tôi trả lời khi chúng tôi cùng nhau bước vào ký túc xá QU Village.
“Vì em đến đây với anh, em muốn làm gì không? Em có chán không?” P’Newt hỏi tôi đầy quan tâm khi chúng tôi đứng trong thang máy.
“Ôi, đừng lo cho em.” Tôi nói nhưng cố gắng không nghĩ về những gì tôi đã chuẩn bị làm cho anh vì tôi không muốn anh đọc được suy nghĩ của mình.
Sau đó, chúng tôi bước ra khỏi thang máy và đi thẳng đến phòng 612 của P’Newt. P’Newt quẹt thẻ và bấm mật mã 0603, chính là ngày sinh của tôi.
Căn phòng vẫn còn bừa bộn, nên chúng tôi cùng nhau dọn dẹp một lúc.
“Anh đi tắm đây, em có thể đợi và xem TV.”
P’Newt vừa nói vừa bật TV cho tôi.
“Kênh 44 và 45 là kênh chiếu anime.” – P’Newt đặt điều khiển từ xa vào tay tôi. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì anh thực sự biết những gì tôi thích.
Tôi ngồi trên sofa và xem TV một lúc. Hiện tại TV đang chiếu anime PreCure Girl. Tôi thực sự thích nó nhưng tôi đã xem hết tất cả các tập rồi. Tuy nhiên, tôi không ngại xem lại chúng. Nó được coi như một sự thay đổi không khí khi xem phòng P’Newt cảm giác thật khác.
‘P’Newt đang tắm.’
Tôi nuốt nước bọt. Khi tôi ngồi xem anime trong khi nghe thấy tiếng nước chảy nhè nhẹ từ phòng tắm như thế này…
Làm sao tôi có thể ngăn bản thân tưởng tượng ra cơ thể tr*n tr**ng của P’Newt?
‘Ngừng h*m m**n anh ấy lại đi! Thằng Baicha nhỏ, đồ khốn! Bình tĩnh nào!’
Tôi cố gắng kiểm soát bản thân. P’Newt cần phải cố gắng, anh cần tập trung ôn tập cho kỳ thi. Tôi không dám nghĩ về nó, anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Vậy thì tôi nên làm gì?
Đột nhiên tôi nghe thấy giai điệu dễ thương từ PreCure, các nhân vật đang biểu diễn điệu nhảy của họ.
‘Mình không biết đâu, nhưng Cha nhỏ phải bình tĩnh lại!’ Tôi tự nhủ và bắt chước theo điệu nhảy trên TV và hát theo.
Tôi di chuyển cơ thể theo cô bé đang nhảy trên TV. Trời ơi, các động tác nhảy cực kỳ nữ tính, nhảy nhanh nhẹn, vung tay, và thậm chí còn giơ hai ngón tay lên tạo dáng aegyo.
Tốt lắm, Cha nhỏ của tôi đã bắt đầu bình tĩnh lại.
Cũng khá vui, nên tôi bắt đầu thích thú nhảy và hát như một cô gái phép thuật nhỏ.
Cho đến khi…
“Whoa~” – Tôi suýt vấp chân khi thấy P’Newt đang khoanh tay trước ngực quan sát tôi.
“P’Newt, anh tắm xong rồi sao?” Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Ừm…” P’Newt nhìn tôi tò mò. Anh mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean dài, một bộ đồ đơn giản nhưng trông thật đẹp, đặc biệt là khi tóc anh còn ướt.
“Anh tắm xong và ra ngoài được một lúc rồi.”
Tôi bịt miệng. Ừm, tôi đã xem xong một tập PreCure. Đừng nói là, anh đã thấy tôi nhảy từ đầu rồi chứ?!
“Rất dễ thương.” P’Newt cười. “Anh hiểu tại sao em thích anime đến vậy rồi.”
Tôi nuốt nước bọt khi thấy anh dùng khăn lau tóc. Trời ơi, ngay cả với tư thế này anh vẫn đẹp trai.
“Không, không phải đâu! Bình thường em không nhảy như thế này.”
Tôi xấu hổ quá. Tôi không biết nói gì. Tôi chưa bao giờ nhảy như một cô gái phép thuật như thế này. Đây là lần đầu tiên~
“Được rồi, anh biết rồi.” P’Newt cười. “Anh không nói gì khác, ngoại trừ việc em rất dễ thương.”
Tôi đỏ mặt.
“Anh sẽ học trong phòng ngủ. Cứ tự nhiên như ở nhà, anh không khóa cửa, nếu em cần gì thì cứ vào.”
Anh nói. Tôi hiểu là anh cần tập trung, nên tôi gật đầu.
“Vâng, P’Newt cố lên!”
“Cảm ơn em.” P’Newt vỗ nhẹ đầu tôi và đi vào phòng ngủ của anh.
Tuyệt! Giờ anh đang trong phòng ngủ, vậy là tôi có thể làm những gì mình đã lên kế hoạch.
‘Đã đến lúc Baicha, bếp trưởng đại tài, tỏa sáng!’
Tôi bước vào bếp, kiểm tra nguyên liệu trong tủ lạnh, nó vẫn đầy ắp như mọi khi.
Tôi cố gắng nghĩ ra một thực đơn mà căn tin trường anh không có và hiếm khi tìm thấy trong các cửa hàng tiện lợi, vì P’Newt có lẽ đã ăn chúng thường xuyên rồi.
Tủ lạnh có tôm và miến, vậy thì làm món tôm hấp miến nhé?
Ummm, còn gì nữa?
Thịt gà, hạt điều, ớt, nấm – làm món gà xào hạt điều thì tốt.
Còn gì nữa? Đã có món xào và món hấp rồi, vậy thì thêm một món canh nữa đi.
Wow, anh thậm chí còn có măng. Tôi không thể tin là tủ lạnh của anh thực sự có mọi thứ.
Vậy thì mình có thể nấu món sườn non nấu măng.
Một lúc sau, tôi chuẩn bị nguyên liệu một cách khéo léo, vì đây là những món tôi đã từng nấu trước đây. Không có gì khó cả. Tôi đã sử dụng bếp của P’Newt trước đây, nên tôi biết đồ dùng nhà bếp để ở đâu.
Tôi tranh thủ chuẩn bị và nấu ba món một lúc. Phải mất hơn một tiếng để mọi thứ sẵn sàng, kể cả cơm.
Tôi nhìn đồng hồ, đã trưa rồi. P’Newt hẳn là đói rồi.
Tôi bày các món ăn thật đẹp mắt trên bàn ăn, rồi tôi đi đến cửa phòng ngủ của anh. Tôi hít một hơi thật sâu và gõ cửa hai cái.
“Vâng, N’Cha.”
P’Newt đến và mở cửa.
Khi tôi nhìn thấy P’Newt, tôi suýt nữa thì hét lên.
P’Newt đeo kính! Cuối cùng tôi cũng được thấy một dáng vẻ hoàn toàn khác của anh.
Đó là một vẻ đẹp trai chết người của. Còn đeo megane [42] nữa, phải chết mất thôi~
[42] Megane là từ tiếng Nhật chỉ kính đeo mắt.
“Anh đeo kính trông có xấu lắm đúng không?” P’Newt không tự tin, nên anh sờ vào kính của mình.
“Không, không chút nào. Em thích lắm!” Tôi nói thật lòng. Ừm, anh ấy siêu đẹp trai ở dù ở dáng vẻ nào.
“Hửm? Em nấu ăn à?” P’Newt chắc chắn đã ngửi thấy mùi hương.
“Ồ vâng ~ Em nấu cơm cho anh. Chúng ta cùng ăn trưa nhé.” Tôi mời anh một cách ngại ngùng.
“Em nấu cho anh?” P’Newt có vẻ ngạc nhiên.
“Vâng, nhiều món lắm.” Tôi dẫn anh đến bàn ăn.
P’Newt có vẻ kinh ngạc. Thực ra, những món tôi nấu chỉ là những món ăn gia đình đơn giản, không phải những món xa xỉ, nhưng chắc chắn là tốt hơn lần trước.
“Em không chắc anh có thích không. Em cố nấu những món anh hiếm khi ăn, có tôm hấp miến, gà xào hạt điều, và… wha~”
Tôi dừng lại khi cảm thấy P’Newt đột nhiên ôm tôi từ phía sau.
“P’Newt?” Tôi chỉ có thể đỏ mặt và không làm gì được.
“Cảm ơn em.” P’Newt nói, giọng hơi run.
Tôi nhìn anh khi anh tựa cằm lên vai tôi.
“P’Newt, anh khóc sao?”
“Anh xin lỗi.” Anh buông tôi ra, tháo kính và dùng tay lau nước mắt.
“P’Newt, anh không thích những món đó sao?” Tôi hỏi một cách buồn bã.
P’Newt lập tức lắc đầu.
“Không, dĩ nhiên là không.” P’Newt nhìn tôi đầy biết ơn. “Anh hiếm khi có bữa cơm gia đình vì bố mẹ anh đều bận và không ai nấu ăn.”
P’Newt mỉm cười dịu dàng với tôi.
“N’Cha thực sự khiến anh cảm thấy như đang ở nhà với gia đình, nên anh…”
Nghe thấy điều này, tôi thực sự muốn khóc cùng P’Newt. Đối với một người hiếm khi được trải nghiệm hơi ấm gia đình, anh đã cô đơn đến mức nào?
Vì vậy, tôi nắm lấy tay anh Newt.
‘Chúng ta là một gia đình.’
Mặt tôi đỏ bừng. Bởi vì nghe có vẻ như chúng tôi đã kết hôn rồi vậy.
‘Chúng ta là một cặp vợ chồng?’
Tôi vô tình nghĩ đến điều đó.
P’Newt mỉm cười và nắm chặt lấy tay tôi.
“Anh sẽ nhanh chóng hoàn thành việc học, rồi anh sẽ kết hôn với em.”
“Hả?!” Tôi há hốc mồm và mặt nóng bừng.
Kết hôn..?!
“Ừ, kết hôn.” Anh cười. “Vợ anh là một đầu bếp giỏi, anh sợ sẽ có người khác cưới em đi mấy.”
‘Ôi trời, mình đã là vợ của anh Newt rồi sao? Và chồng mình là một bác sĩ giỏi, mình muốn có anh ấy.’
“Vậy thì chúng ta kết hôn ngay bây giờ đi.” P’Newt cười khúc khích.
“Whaa~” Tôi giật mình. Tôi vừa mới nhớ ra là anh có thể nghe thấy mọi suy nghĩ của tôi.
“Anh có thể giả vờ như không nghe thấy gì.” P’Newt trêu tôi. “Anh chỉ cho em biết là anh có thể nghe thấy tất cả đấy.”
Vậy thì khác gì nhau?
“Hahaha,” P’Newt cười và tập trung vào bữa ăn tôi làm.
“Hôm nay anh sẽ ăn thật nhiều vì em đã cố gắng nấu cho anh.” Anh vừa nói vừa ngồi xuống ghế, anh còn lấy điện thoại ra chụp hình.
“Vâng, anh nên ăn nhiều vào, để có sức chuẩn bị cho kỳ thi.” Tôi mất một lúc để giúp anh xới cơm và thức ăn.
“Cảm ơn em.” P’Newt cười rạng rỡ và bắt đầu ăn. “Ngon quá!”
Nhìn thấy anh hạnh phúc với bữa ăn, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng từ trong ra ngoài.
Đây là hạnh phúc của tình yêu, không chỉ là sự hào hứng hay cám dỗ nhất thời.
Mà là một tình yêu và sự quan tâm bình yên, vĩnh cửu, như một gia đình.