Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 53

“Bí quyết để pha trà ngon, là phải pha khi nước vẫn còn đang sôi sùng sục.”

– Trích từ lời của Baicha –

Sau khi ăn xong bữa tối, chúng tôi cùng nhau rửa chén và dọn dẹp, cứ như một gia đình thật sự vậy.

Xong xuôi, tôi cầm sách giáo trình lên đọc vì sắp tới phải làm bài kiểm tra nhỏ. Tôi ngồi đọc trên ghế sofa cạnh TV, còn P’Newt thì về phòng mình để học, cả hai cố gắng không làm phiền nhau. Nhưng mà…

“P’Newt?” Tôi mở to mắt khi thấy anh bước ra, rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Sao vậy, N’Cha?” Anh mỉm cười, giọng trầm ấm đến mức khiến tim tôi khẽ rung lên.

“Anh không học trong phòng nữa à?” Tôi hỏi, cố gắng giữ tone giọng bình thường.

“À, anh học xong phần nặng rồi. Giờ chỉ còn ôn lại giải phẫu thôi. Mà phần đó anh cũng nhớ gần hết rồi, chỉ cần xem lại chút là được.”

“Ra vậy…” Tôi gật đầu. Đúng là P’Newt luôn thông minh đến mức chỉ đọc qua một lần cũng có thể nhớ.

“Anh ngồi đây có làm em mất tập trung không?” Anh hỏi.

“Không sao đâu ạ.”

“Anh chỉ muốn ngồi cạnh em thôi, học một mình cô đơn quá.”

Ồ, thì ra P’Newt cũng thấy cô đơn sao? Vậy… tôi có thể giúp anh bớt cô đơn được không?

“Thật ra… chính vì vậy mà anh mới ra đây.” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt ngọt ngào đến mức tôi cảm giác như toàn thân đang tan chảy.

“Anh đang học giải phẫu hả?” Tôi vội đổi chủ đề để che đi sự ngượng ngùng.

Tôi liếc nhìn cuốn sách dày cộp trên tay anh – Atlas of Human Anatomy.

“Ừ, môn thực hành ở phòng thí nghiệm giải phẫu.”

Nghe tới đó, sống lưng tôi khẽ lạnh. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác kinh hoàng lần đầu vào phòng lab đó.

“Xin lỗi nhé, anh không ngờ em lại sợ đến mức ngất xỉu như vậy.” P’Newt nói, giọng anh lộ rõ chút áy náy.

“Không sao đâu ạ, lỗi tại em mà… biết sợ mà vẫn cứ cố đi.” Tôi cười trừ.

“Vậy… năm hai là phải học hết bộ phân trên cơ thể người luôn hả?”

“Ừ.” Anh gật đầu. “Ngoài giải phẫu còn có mô học – tức là soi cấu trúc mô qua kính hiển vi, rồi sinh lý học – học về chức năng của các hệ trong cơ thể, và cả thần kinh học nữa, về hệ thần kinh trung ương và hoạt động của não.”

Tôi há hốc mồm. Mới năm hai mà đã học nhiều đến thế này sao? Giờ thì tôi hiểu tại sao sinh viên y luôn phải học miệt mài rồi.

Nhưng ít ra, thứ họ học có vẻ “thật” hơn nhiều so với những gì tôi học trong ngành dinh dưỡng.

“Thật ra thì,” P’Newt nói, dường như đoán được suy nghĩ của tôi “hai năm giữa là giai đoạn nặng nhất. Sau năm tư trở đi, bọn anh sẽ học thực hành nhiều hơn.”

Tôi tò mò mở cuốn sách giải phẫu dày cộp của anh ra.

Trời ạ, phải nhớ hết cả cuốn này sao? Nhiều quá thể!

Chỉ riêng phần chân thôi đã có cả chục thứ phải học. Tôi chẳng hiểu nổi mấy cái tên như Fibularis longus muscle hay Fibularis brevis muscle là gì nữa. Ai mà nghĩ ra nổi những cái tên dài và khó đọc như bùa chú thế này chứ? Nếu tôi đọc trôi chảy hết, liệu có niệm được phép thuật như Harry Potter không nhỉ?

Expecto patronum~

“Hahaha. P’Newt bật cười khi nghe tôi lẩm bẩm.

“Những từ này là tiếng Latin đấy. Không cần phải nhớ hết đâu. Chỉ cần hiểu gốc từ là dễ nhớ hơn rồi.” Anh vừa nói vừa chỉ vào hình cơ chân trong sách, mấy cái tên mà tôi vừa ví như tiếng phép thuật.

“Ví dụ nhé, Fibularis longus muscle – em biết ‘muscle’ nghĩa là cơ đúng không? Còn fibula trong tiếng Latin nghĩa là ‘cái trâm cài’, đặt tên cho xương dài ở ngoài ống chân. Còn longus nghĩa là dài, nên nó là phần cơ dài. Còn brevis thì ngược lại, nghĩa là ngắn.”

“Ồ…” Tôi thốt lên. “Thì ra là vậy.”

Tôi nhìn hình minh họa đôi chân trong sách, thấy hứng thú hẳn.

“Vậy cơ tibia là cơ nằm trên xương chày hả?”

“Chính xác. Giỏi lắm, N’Cha.” Anh mỉm cười khen tôi, khiến tôi lại thấy nóng mặt.

Thì ra, người ngốc như tôi cũng có thể hiểu sách y khoa đấy chứ.

“Em thấy không, học y cũng như học ngôn ngữ thôi. Chỉ khác là nó có gốc riêng. Anh không biết người khác học kiểu gì, chứ anh thì luôn học từ gốc Latin để dễ hiểu hơn. Học vậy nhanh thuộc hơn nhiều.”

Tôi gật gù. “Vậy là hầu hết các từ giải phẫu đều xuất phát từ Latin à?”

Có nên học thêm tiếng Latin để còn nói chuyện với chồng — à không, nói chuyện y khoa nghiêm túc hơn không nhỉ?

“Cũng không hẳn,” l P’Newt đáp, ánh mắt anh ánh lên tia tinh nghịch “có vài phần lại bắt nguồn từ truyền thuyết Hy Lạp nữa.”

“Thật sao?” Tôi tò mò.

Anh cười khẽ, hơi nhướng mày:

“Ví dụ như phần này…”

Anh chậm rãi đưa tay ra, khẽ nắm lấy cổ chân tôi.

Chỉ một cái chạm nhẹ thôi mà cả người tôi run lên, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Phần này gọi là gân Achilles.” Anh giải thích, giọng trầm ấm đến lạ.

“Nếu em từng nghe về truyền thuyết thành Troy, em sẽ biết Achilles là vị tướng gần như bất tử, nhưng điểm yếu duy nhất của ngài nằm ở gân gót chân này. Khi mới sinh, mẹ ngài đã nhúng toàn thân con trai mình vào dòng sông Styx, chỉ có phần gót chân bị bàn tay bà che lại không chạm vào nước. Và chính nơi đó… đã trở thành điểm yếu khiến ngài ấy thiệt mạng.”

“Wow…” Tôi thốt khẽ.

P’Newt thật tuyệt. Anh có thể khiến người ngu ngơ như tôi hiểu được những thứ tưởng chừng khô khan, lại còn khiến chúng trở nên thú vị đến thế…

“Em không ngốc đâu.”

P’Newt đưa tay xoa đầu tôi, giọng anh dịu dàng như muốn vỗ về.

“P’Newt… em cũng muốn giúp anh…” Tôi nói khẽ, mắt cụp xuống.

“Giúp gì cơ?” Anh hơi nghiêng đầu, có vẻ ngạc nhiên.

“Thì… em đâu thông minh như anh, cũng chẳng phải sinh viên y, nhưng em muốn giúp anh học thuộc môn giải phẫu… giúp anh đạt điểm cao nhất.”

Tôi nói, hai ngón tay chạm nhau, như một đứa trẻ đang thú tội.

P’Newt bật cười khẽ, lại đưa tay xoa đầu tôi thêm lần nữa.

“Đáng yêu quá.”

“Nhưng mà… chắc em chỉ làm anh chậm lại thôi, em vô dụng thật…” Tôi cúi đầu.

“Không đâu,” Anh nói, ánh mắt bỗng ánh lên “thật ra em có thể giúp đấy.”

Tôi nuốt nước bọt. “G… giúp kiểu gì ạ?”

“Bình thường anh học bằng cách nhớ gốc từ, hoặc hình ảnh anh thấy trong phòng lab và bản vẽ. Nhưng thật ra…”

Anh khẽ mím môi.

“…không gì hiệu quả bằng việc…”

Ánh mắt anh khẽ liếc xuống môi tôi.

“…học thuộc bằng cơ thể của bạn trai mình.”

“B… bằng cơ thể em ạ!?”

Tôi chết đứng, mặt đỏ bừng đến tận tai.

“Thật hả?” Tôi ấp úng, không biết phải phản ứng ra sao.

P’Newt khẽ cười, giọng anh thấp hẳn xuống, “Đúng thế.”

“Vậy… vậy thì em giúp được…” Tôi lắp bắp, vừa ngại vừa run.

“Anh đùa thôi mà.” P’Newt cười, bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Tôi biết, anh luôn dịu dàng như vậy. Anh nói đùa để tôi không thấy áp lực, chứ chẳng bao giờ có ý ép buộc.

“Nhưng… nếu thật sự có ích thì sao ạ?” Tôi hỏi, giọng nhỏ dần. “Em chỉ muốn… làm gì đó cho anh thôi.”

Anh hơi ngập ngừng, rồi khẽ gật đầu.

“Ừm… có thể giúp được, nhưng không cần đâu. Anh học thế này cũng đủ đứng đầu lớp rồi.”

Tôi biết mà, anh lúc nào cũng giỏi. Nhưng tôi không muốn trở thành người vô dụng.

“Em vẫn muốn giúp!” Tôi nói, chân khẽ đá nhẹ xuống thảm.

“Thật chứ?” Anh nhướng mày.

“Uhm…” Tôi gật.

“Nếu giúp, thì giữa chừng không được dừng lại đâu, chịu được chứ?” Anh hỏi, giọng anh khiến tim tôi khẽ thắt lại.

Tôi vẫn gật. Dù không hiểu hết, nhưng tôi biết mình chẳng muốn bỏ cuộc.

“Được rồi,” Anh cười. “Vậy… bắt đầu từ đâu đây nhỉ?”

Anh mở cuốn sách giải phẫu ra.

“Bắt đầu từ tủy sống nhé.”

Tủy sống? Tôi nuốt khan.

“Vậy… em có cần… cởi áo không?”

“Cởi áo?” Anh thoáng sững lại.

“Thì… để anh nhìn rõ hơn mà.” Tôi nói thật lòng, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn anh đang thay đổi.

Anh chạm cằm, giọng thấp hẳn xuống.

“Ờ… đúng rồi. Vậy em cứ tự nhiên.”

Tôi thật sự muốn giúp, nên ngoan ngoãn cởi áo thun ra.

Làn gió lạnh từ máy điều hòa lướt qua da, khiến tôi rùng mình. Da nổi hết cả gai ốc, mặt lại nóng ran. Tôi gần như chưa bao giờ c** tr*n ngoài phòng tắm… và giờ thì… trước mặt P’Newt.

“P…P’Newt…” Tôi gọi khẽ.

Ánh mắt anh không rời khỏi tôi. Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt anh… khiến tôi cảm thấy như bị hút vào đó.

“Anh đây, N’Cha.” Giọng anh khàn khàn, trầm đến lạ.

“E..em sẵn sàng rồi.” Tôi nói nhỏ, ngồi xoay lưng về phía anh.

P’Newt mở sách ở phần giải phẫu lưng người, rồi đặt tay lên gáy tôi.

Tôi khẽ giật mình.

“Đốt cổ – bảy đốt. C1, C2, C3…”

Ngón tay anh di chuyển chậm rãi dọc theo cổ tôi, vừa đọc, vừa miết nhẹ.

Tôi ngồi cứng ngắc, mắt nhắm nghiền.

“Đốt ngực – mười hai đốt. T1, T2, T3…”

Đầu ngón tay anh trượt dọc sống lưng, từng chút, từng chút một.

Tôi cắn chặt môi, cảm giác nhột và tê lan khắp người.

“Đốt thắt lưng – năm đốt. L1, L2, L3, L4, L5…”

“Ưm…” Tôi vô thức bật ra tiếng rên nhỏ khi tay anh chạm xuống phần thắt lưng. Nhiệt nóng trong người tôi dâng lên, từng hơi thở trở nên nặng nề.

“Xương cụt…”

“Ah~” Tiếng rên bật ra khỏi miệng tôi, run rẩy. Cảm giác tê dại lan khắp, tim tôi đập mạnh đến mức tưởng như sẽ vỡ.

“N’Cha, em ổn chứ?” Anh hỏi, giọng lo lắng.

Bất ngờ, nước mắt tôi trào ra.

“Ơ… sao em lại khóc?” P’Newt cuống quýt, đóng sách lại, xoay người tôi đối diện anh.

“E…em không… không có khóc…” Tôi cố cúi đầu để anh không thấy đôi mắt đỏ hoe.

“Em sợ à? Anh xin lỗi…” Anh vội nhặt áo lên, giúp tôi mặc lại. “Mặc áo vào đi, N’Cha. Anh chỉ trêu thôi, sẽ không làm thế nữa.”

Khi anh kéo áo qua đầu tôi, đôi tay anh khẽ run. Rồi anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng vỗ về.

Không phải vậy đâu… anh không làm gì sai cả… Tôi khóc trong lòng, không nói nên lời.

“Anh làm em khóc, là lỗi của anh. Anh xin lỗi nhé, N’Cha.” Anh khẽ vuốt tóc tôi, giọng đầy hối hận.

“Không… không phải thế đâu ạ…” Tôi nói, giọng nghẹn lại vì nức nở.

“Vậy là sao?” Anh hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Em… huhuhu…” Tôi không biết phải nói sao. Cảm giác tội lỗi cứ đè nặng trong ngực.

Anh đang tập trung học, còn tôi thì… chỉ biết làm vướng víu.

Đồ ngốc thằng Cha… đồ b**n th**! Tôi mắng chính mình trong đầu. Ngay cả khi anh ấy học, mày cũng… nổi hứng à?

“Hửm?” P’Newt nhìn tôi, hơi nhíu mày.

“N’Cha, em nói gì vậy?”

“Không phải vì em sợ đâu…” Tôi nấc lên “mà là… anh tin em, để em giúp… mà em chưa giúp được gì cả… còn… còn bị k*ch th*ch…”

Anh tròn mắt nhìn tôi, rồi bật cười, tiếng cười trầm và nhẹ như tan trong không khí.

“Anh cứ tưởng em sợ.”

“Không… nhưng mà Cha… không chịu nổi nữa…” Tôi nói lí nhí, vừa nói vừa lấy tay che mặt, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu.

“Cha đi xử lý chút, rồi sẽ quay lại giúp anh nha.”

Tôi vừa đứng dậy thì bàn tay ai đó kéo lấy cổ tay mình.

“Nếu em thật sự muốn…” giọng P’Newt khàn khàn, run nhẹ, rồi dừng lại một nhịp. “Có cần anh giúp không?”

Tôi sững lại. Tim đập như muốn phá tung lồng ngực.

“Thật không…?” Tôi hỏi, giọng nhỏ và run như hơi thở.

Anh chỉ khẽ gật đầu. Đôi mắt sáng nhưng sâu như đang che giấu một cơn sóng.

Từ khi tôi bắt đầu phải lòng P’Newt, tôi luôn nghĩ đến khuôn mặt anh hầu như mỗi lần tôi th* d*m. Tôi nghĩ đến giọng nói, mùi hương của anh. Đôi khi tôi thường tưởng tượng anh dùng tay giúp tôi, đôi khi v**t v* tôi, hoặc tôi nghĩ đến việc anh tán tỉnh hoặc hôn tôi. Những điều này có thể giúp tôi dễ dàng xuất tinh mỗi lần. Nhưng tất cả những lần đó, nó chỉ là trong tưởng tượng của tôi, nhưng liệu điều này có thành hiện thực không? Lời cảnh báo của P’Pho vang lên trong đầu tôi, nhưng tôi gạt nó đi. Tôi chỉ tập trung vào P’Newt, người mà tôi đã khao khát bấy lâu nay. Hôm nay, anh đã cho tôi cơ hội. Giờ đây, tôi đã vứt bỏ tất cả sự xấu hổ của mình.

“P’Newt… giúp em được không?”

“Em chắc chứ?”

“Umm.”

“Không hối hận?”

“Không.”

Anh buông quyển sách xuống, đứng dậy. Mùi hương quen thuộc của anh phảng phất trong không khí khiến tôi nghẹt thở. Mỗi bước anh tiến lại gần, tim tôi lại đập mạnh hơn.

Cửa phòng khép lại. Ánh đèn mờ lan khắp không gian.

Ánh mắt anh nhìn tôi như thiêu đốt – dịu dàng nhưng ẩn chứa điều gì đó mãnh liệt.

“P’Newt…” Tôi gọi, giọng khàn đi.

Anh không trả lời, chỉ khẽ cúi xuống.

Hơi thở anh chạm vào da thịt tôi, ấm áp và choáng ngợp. Môi anh tìm đến, nhẹ mà sâu, như muốn nuốt lấy tất cả lý trí còn sót lại.

Thế giới dường như chỉ còn lại tiếng tim đập và nhịp thở đan xen. Mọi thứ hòa tan – nóng, mềm, và run rẩy.

“Nếu anh bắt đầu… em sẽ không dừng anh lại được nữa đâu.”

“Không sao…” Tôi đáp, bàn tay vô thức siết chặt lấy anh. “Em muốn ở lại… cùng anh.”

Anh khẽ cười, nụ cười vừa dịu vừa hoang dại. Ánh nhìn anh không còn là của một thiên thần nữa, mà là của kẻ đang dốc hết lòng để yêu, để chiếm giữ.

Khi đôi môi anh tìm đến lần nữa, tôi biết – đêm nay, sẽ không còn khoảng cách nào giữa hai chúng tôi nữa.

“P’Newt… ừm…”

Giọng tôi bị ngắt quãng. P’Newt bước lên giường, nắm lấy cả hai vai tôi và ấn tôi xuống giường.

Anh hôn tôi thật mạnh.

Tôi r*n r* khi môi tôi áp chặt vào đôi môi nóng bỏng của anh. Tôi cảm thấy như anh đã kìm nén điều đó rất lâu. P’Newt hôn tôi một cách đói khát, và tôi, cũng đói không kém, đáp lại.

Tôi lại r*n r* trong cổ họng khi cảm thấy đầu lưỡi anh xâm chiếm lưỡi tôi. Môi tôi hé mở để anh tiến vào, để anh dẫn dắt điệu nhảy nồng nàn trong miệng chúng tôi.

Về phần tôi, tôi dùng tay x** n*n ‘cậu bé’ để giảm bớt cảm giác nóng bỏng.

‘Đây là cảm giác của việc có người yêu sao?’ Tôi nghĩ, cảm giác râm ran lan khắp cơ thể. P’Newt biết tôi đang làm gì. Anh nắm lấy bàn tay tôi đang dùng để bóp chặt ‘cậu bé’, cắt đứt luồng nhiệt đang dâng trào nơi đó.

“P’Newt… Ưm.” Tôi kêu lên.

Em muốn làm mà, sao anh lại ngăn em?’

“Để anh giúp em…” P’Newt thì thầm vừa khàn khàn vừa trầm thấp, khiến tôi càng thêm xúc động. Tôi không ngờ anh ấy lại quyến rũ đến thế khi bị k*ch th*ch.

“Ahh…” Tôi căng thẳng khi thấy Cha bé nhỏ của mình, đã hoàn toàn bị k*ch th*ch, lần đầu tiên được người khác chạm vào.

P’Newt dùng tay xoa bóp chỗ c**ng c*ng của tôi. Tôi r*n r* và vặn vẹo người. Đó chính là cảm giác được giúp đỡ. Tôi thở hổn hển. P’Newt vẫn đang cắn môi tôi và v**t v* c** nh* của tôi. Anh dùng ngón tay xoa bóp và nhào nặn nó, theo hướng chỗ phồng lên dưới quần tôi.

‘Anh ấy đang chạm vào của mình! Chết tiệt! Giống như mình đã tưởng tượng khi mình tự giúp làm vậy.’

Tôi đáp lại bằng cách dang rộng chân hơn và nhích người về phía anh, để anh ấy có thể dễ dàng cọ xát vào tôi, tuy nhiên, tôi cảm thấy như quần của mình là một trở ngại.

“c** q**n em ra nhé?” P’Newt từ từ dừng nụ hôn và hỏi tôi bằng giọng trầm.

Đôi mắt anh nhìn tôi như rực lửa.

“Ưm,” tôi r*n r* đáp lại, tôi cũng muốn như vậy.

Rồi anh đưa tay xuống cạp quần tôi. Tôi nghển cổ nhìn, thở hổn hển khi nhận ra anh sắp c** q**n tôi. Tôi không đeo thắt lưng, nên P’Newt dễ dàng c** q**n tôi ra, để lộ chiếc q**n l*t trắng đã ướt đẫm t*nh d*ch từ h*m m**n của tôi. Điều đó cho phép anh nhìn rõ ràng phần da thịt căng phồng bên dưới.

“Ưm…” Tôi bỗng thấy ngại ngùng, vội vàng lấy tay che chỗ đó lại.

“Em à, sao vậy?” Anh hỏi, nhìn tôi với vẻ thèm khát nhưng cố gắng kìm nén.

“Em ngại…” Tôi nói, có lẽ, đó chỉ là bản năng.

‘Ôi trời, P’ Newt sắp nhìn thấy của mình rồi~’

“Anh muốn xem,” P’Newt không kiềm chế nữa, anh cố gắng giật tay tôi ra khỏi đôi tay đang che chắn cho tôi.

“Không~” Tôi r*n r* khi anh dùng ngón tay móc mép q**n l*t của tôi xuống, để lộ ‘cậu bé’ của tôi mà không bị che khuất tầm nhìn. Nó đang c**ng c*ng, đầu tr* bóng với chất nh*n trong suốt.

Tôi vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên. Tôi cố gắng che nó bằng đùi nhưng P’Newt đã đè hai bên đùi tôi, không để nó che chắn.

“P’Newt… đừng nhìn.” Giọng tôi run rẩy khi anh tiếp tục nhìn vào chỗ đó mà không rời mắt.

“Anh đã muốn nhìn em từ lâu rồi, N’Cha.” Anh nói với tôi bằng giọng trầm, nhìn tôi bằng đôi mắt rực lửa. Tôi cứng người, ánh mắt anh khiến tôi cảm thấy như lửa đang cháy suốt cả cơ thể.

“Ahhh~” Tôi kêu lên, giật mình khi phần đầu được những ngón tay nóng bỏng của anh ấy chạm nhẹ vào. Đây là lần đầu tiên tôi được tay người khác chạm vào đó.

Cảm giác tê tái đến nỗi tôi bật khóc trong lòng.

“P’Newt~” Tôi lại kêu lên khi anh dùng hai ngón tay kéo lớp vải phủ xuống, làm lộ ra những củ hoa màu hồng tươi.

P’Newt nhìn không chớp mắt và thở hổn hển. “Dưới ánh đèn, phần đầu của em trông giống màu cá hồi hơn.”

“Không, đừng trêu em nữa.” Tôi ngượng ngùng che mặt.

“Anh không trêu,” P’Newt thì thầm. “Cha nhỏ của em trông ngon lắm.”

Tôi vặn vẹo người khi anh nói vậy. Tim tôi đập thình thịch, phần cứng đờ trong tôi đáp lại lời anh, gần như nhanh chóng đẩy tôi đến bờ vực.

“Cha nhỏ của em thật chân thành, giống như em vậy,” P’Newt nói. Tôi chỉ biết cắn môi để kiềm chế h*m m**n đang dâng trào mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Tôi lại giật mình khi anh nắm lấy phần đỉnh của tôi bằng tay. Cha nhỏ của tôi vừa vặn trong tay anh, vì nó không dài lắm. Tôi ngượng chín người.

“A… A…”

Tôi r*n r* và vặn vẹo người trên giường khi P’Newt từ từ di chuyển tay lên xuống.

Tôi đã kìm nén h*m m**n bấy lâu nay, tưởng tượng cảnh P’Newt dùng tay đẩy tôi xuống bờ vực. Khi điều đó cuối cùng cũng xảy ra trong thực tế, cả trí tưởng tượng và trải nghiệm thực tế của tôi hòa làm một, khiến toàn thân tôi run rẩy.

Dung nham bên trong tôi như sắp phun trào, tôi đã rất gần bờ vực. Tôi nhắm mắt lại và r*n r* bằng một giọng ngọt ngào.

Đột nhiên…

“Em sắp ra rồi sao?” P’Newt hỏi rồi dừng tay lại, khiến cảm xúc dâng trào lập tức tụt xuống.

“Khônggg, em muốn ra, em khó chịu quá.” Tôi siết chặt đùi và định dùng tay để tiếp tục, nhưng P’Newt nhanh chóng nắm lấy tay tôi bằng tay kia.

“Sớm vậy sao? Anh chỉ mới bắt đầu thôi.” P’Newt nói, khiến tôi càng thêm xấu hổ. Lần tôi th* d*m trong phòng tắm của P’Newt, chỉ mất vài giây là xong. Lần này còn ngắn hơn, vậy mà tôi đã sắp xong rồi sao? Chẳng phải tôi quá dễ dãi sao?

“Chỉ dễ dãi với anh thôi,” P’Newt nói.

“Làm ơn đừng nói em dễ dãi,” tôi đỏ mặt.

“Đừng lo, anh sẽ giúp em chậm lại.” Anh nói.

“Không, em muốn xuất tinh,” tôi khóc.

Làm ơn, P’Newt đừng hành hạ em.

“Được rồi, em nợ anh một tách ‘trà’ nhé,” P’Newt nhếch mép cười, trông anh như một con sói vừa lột bỏ lớp da thiên thần.

“Anh muốn uống hết trà sữa của em.”

“Ahhh~”

Tôi bất ngờ khi anh chuyển từ dùng tay sang đột nhiên cúi xuống li*m chỗ cứng ngắc của tôi, khiến tôi rên lên một tiếng.

Tôi tiếp tục cất tiếng r*n r* đầy phấn khích khi P’Newt từ từ dùng lưỡi lần theo ‘cậu bé’ của tôi từ gốc đến ngọn, trong khi vẫn giữ ánh mắt sắc bén đầy quyến rũ trên người tôi, khiến tim tôi càng thêm rung động.

Tay tôi theo bản năng túm lấy tấm ga trải giường bên dưới để cố gắng truyền tải những cảm xúc dâng trào đang bùng nổ bên trong. Nhưng P’Newt lại không hề thương tiếc. Biết rõ phần đầu là nơi nhạy cảm nhất, anh chú ý hơn đến đó, nán lại lâu hơn và ấn mạnh hơn.

“Ahhh~”

Cái lưỡi lướt nhẹ trên đỉnh đầu hồng hào của tôi thật tàn nhẫn, khiến tôi phải kêu lên một tiếng.

“Tiếng r*n r* của em thật quyến rũ.” Giọng P’Newt run rẩy, lời nói của anh như tiếp thêm lửa cho h*m m**n cháy bỏng, truyền thẳng máu đến nơi giờ đã đẫm nước bọt.

Tôi bị cuốn theo khi anh dùng miệng nuốt trọn sự c**ng c*ng, nuốt trọn tất cả những dòng nước trong vắt.

“P’Newt~ Ahhh~” Tôi lại giật mình khi anh đưa miệng nuốt lên nuốt xuống, dùng tay x** n*n hai h*n bi nhỏ của tôi.

Tôi cảm thấy vừa choáng váng vừa căng thẳng. Tôi nghe nói rằng khi đàn ông quan hệ bằng miệng, nó có thể cảm thấy tuyệt vời như quan hệ t*nh d*c thực sự. Tôi đã là một trai zin suốt mười tám năm và vừa mới trải nghiệm điều này lần đầu tiên. Quan hệ bằng miệng P’Newt, người mà tôi đã yêu.

Tôi r*n r* đắm chìm. Cảm giác tuyệt vời đến nỗi tôi thậm chí còn vô thức đẩy hông mình lên.

Tại sao miệng anh lại tuyệt vời đến thế?

Một lúc sau, những cảm xúc bị cắt ngang lại dâng trào, dâng cao hơn bao giờ hết, khiến tôi siết chặt nắm đấm đang vò nát ga trải giường.

Lần này P’Newt không dừng lại, anh ấy tăng tốc, khiến cơ thể tôi run rẩy dữ dội hơn khi tôi rên lên một tiếng thật to cuối cùng, bắn hết ‘nước trà’ vào miệng anh.

Cơ thể tôi tiếp tục co giật liên tục. Tôi phóng ra không chỉ một lần, và càng lúc càng nhiều cho đến khi nó nhuộm đỏ cả giường lẫn khuôn mặt đẹp trai của P’Newt.

“Ưm P’Newt…” Tôi lại r*n r* khi anh tiếp tục m*t hết không chừa lại một giọt nào. Cơ thể tôi run rẩy rồi lại phóng ra lần cuối.

Tôi thở hổn hển và hoàn toàn kiệt sức trong miệng P’Newt.

“Trà của em ngon lắm.” P’Newt rời miệng khỏi Cha nhỏ của tôi. Nhìn tôi bằng ánh mắt đầy d*c v*ng, anh dùng ngón tay cái lau vết tr*ng trên mặt trước khi l**m sạch.

‘Trời ơi, P’Newt quyến rũ chết đi được.’

Vì anh đã quyến rũ đến mức này rồi…

“Em… có thể chạm vào anh không?” Tôi hỏi điều trái tim mình muốn. Mặc dù tôi vừa mới làm xong.

P’Newt nhìn tôi mà không hề che giấu cảm xúc.

P’Newt chỉ mỉm cười đáp lại. Sau đó, anh nắm lấy tay tôi, đưa xuống và chạm vào chỗ lồi lõm lộ rõ ngay cả dưới lớp quần.

Tôi nuốt nước bọt, lần đầu tiên được trải nghiệm sự nam tính của anh, cây kem mà bấy lâu nay tôi chỉ có thể tưởng tượng.

Tôi lướt tay dọc theo cây kem của P’Newt, từ gốc cứng như thép đến đầu ướt đến mức có thể cảm nhận được đường viền xuyên qua q**n l*t.

Tôi thở hổn hển, nhanh như tim mình, biết rằng P’Newt cũng có một h*m m**n đang bùng cháy không khác gì tôi.

“N’Cha,” P’Newt nghiêng đầu thì thầm bằng giọng quyến rũ.

“Làm ơn giúp anh, anh không thể chịu được nữa.”

Bình Luận (0)
Comment