Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 54

“Muốn ăn được kem ngon thì phải ăn lúc nó còn lạnh.”

– Trích từ lời của Baicha –

“Ồ, đây là kem của P’Newt. Em thích nó.” Tôi nói nhỏ. Trong khi v**t v* chiều dài của P’Newt dọc theo chỗ phồng lên của quần anh.

Tôi cảm thấy nó gần như to gấp đôi của tôi. Nó cứng và mạnh mẽ, sức quyến rũ mà tôi đã bị ám ảnh bấy lâu nay.

“Em có muốn chạm vào bên trong không?” P’Newt thì thầm.

“Ừm.” Tôi đồng ý không chút do dự.

P’Newt nhìn tôi thở hổn hển. Rồi anh đưa tay c** th*t l*ng. Tim tôi run lên khi thấy anh ấy c** q**n trước mặt tôi. Điều này khiến toàn thân tôi nóng bừng.

P’Newt cởi móc quần và kéo khóa xuống, để lộ chiếc quần boxer đen và cái đó phồng lên rõ rệt.

“Em có thể chạm vào nó không?” Tôi hỏi một cách trơ trẽn trong khi đưa tay vào chỗ lồi ra.

q**n l*t của P’Newt giờ đã ướt đẫm vì sự hưng phấn của anh. Tôi có thể cảm nhận nơi đó rõ hơn nhiều so với khi nhìn qua quần anh.

“Em có thể nhìn không? Em muốn nhìn.” Tôi hỏi lại anh, không thể kiểm soát được giọng nói d*m đ*ng của mình.

P’Newt chỉ gật đầu và không nói gì.

Tôi nuốt nước bọt trong khi kéo q**n l*t của anh xuống.

Rồi, tôi ngạc nhiên.

Lần đầu tiên tôi chạm vào nó qua quần anh, tôi đã biết nó lớn cỡ nào, nhưng tôi không ngờ rằng nó lại lớn đến thế.

Tôi đã bị sốc trong giây lát. Nếu anh thực sự đưa nó vào bên trong tôi, ngay cả khi tôi có thể mở rộng chân ba trăm sáu mươi độ, nơi đó của tôi chắc sẽ không chịu nỗi mất.

Khi tôi ngồi đó nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt, P’Newt cuối cùng phải tự mình hành động.

“Em…” P’Newt thì thầm nhẹ nhàng và nắm lấy tay tôi để nâng đỡ ‘c** nh*’ cứng và nóng của anh.

“Làm ơn giúp anh.”

Tôi cảm thấy hơi nóng chạy dọc cơ thể khi anh khẽ mời gọi tôi. Tôi lại nuốt nước bọt trong khi đưa tay lên xuống dựa trên kinh nghiệm nhiều năm tự thủ d*m của mình.

P’Newt nhìn tôi, anh thậm chí còn không che giấu đôi mắt chứa đầy d*c v*ng.

“Ưm…” Tôi r*n r* khi anh dùng tay v**t v* ‘c** nh*’ của tôi, nó lại bắt đầu dựng đứng lên. Cơ thể tôi căng cứng. Tôi cố gắng di chuyển tay theo cùng nhịp điệu với P’Newt.

Hai chúng tôi đang nắm lấy ‘c** nh*’ của nhau. Chúng tôi đang giúp đỡ lẫn nhau, cảm giác vừa thích thú vừa phấn khích.

“N’Cha…” P’Newt thì thầm tên tôi khi anh tăng tốc nhịp điệu, thúc giục tôi và cuối cùng tôi cũng bắt kịp tốc độ của anh.

Hai chúng tôi nhìn nhau đầy quyến rũ. Tôi biết rằng P’Newt cũng đang thèm khát như tôi lúc này.

Anh lại hôn tôi, lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau, bắt chước nhịp điệu chuyển động của bàn tay. Tôi vừa nóng vừa ngứa ran ở phần th*n d***. Hơn nữa, tay tôi vẫn còn cảm nhận được ‘c** nh*’ của P’Newt còn cứng và to hơn trước.

Tôi r*n r* và nhắm mắt lại. Tôi sắp bắn rồi.

Điều đó khiến P’Newt khựng lại.

“P’Newt~” tôi kêu lên. Sao anh lại dừng lại lúc này?

P’Newt nín thở nói với tôi, “Chúng ta cùng kết thúc nhé.”

Tôi vặn vẹo người. Cảm giác khó chịu vì P’Newt từ chối giúp tôi. Vậy nên tôi chỉ còn cách tìm cách khác để giải tỏa cảm xúc.

Tôi nhìn vào ‘cậu bé’ của anh trên tay. Đầu d**ng v*t ướt đẫm chất nhờn trong suốt. Giờ thì, P’Newt chắc cũng khó chịu và muốn giải phóng giống như tôi vậy.

“Em muốn được nếm thử cây kem của anh.” Tôi l**m môi.

“Được.” P’Newt đồng ý với giọng khàn khàn.

Tôi cúi xuống. Nhìn tận sâu bên trong, tôi nhận ra mình bị k*ch th*ch tột độ đến nỗi mạch máu dường như hiện rõ.

Cây kem của anh trông thật đẹp, kích thước và tỷ lệ hoàn hảo. Làm sao anh có thể đẹp trai đến vậy, từ khuôn mặt đến vóc dáng, cho đến cả chỗ này?

Tôi dùng lưỡi l**m và uống cạn chất dịch từ đỉnh cây kem của anh.

‘Ôi, kem của P’Newt ngon quá. Hmmm. Mình muốn ăn nó nữa.’

Tôi làm theo bản năng, buông bỏ mọi sự kiềm chế khi mở miệng m*t lấy cây kem của anh.

Tôi nghe thấy tiếng P’Newt gầm gừ khe khẽ. Rồi tôi từ từ đưa miệng vào sâu hơn.

“Ahh..N’Cha…” P’Newt thì thầm tên tôi, khi tôi di chuyển miệng nhanh hơn.

Cây kem của anh, cuối cùng tôi cũng được ăn rồi. Nó to, dài, cứng và ướt. ‘Ngon quá! Mình thích nó.’

P’Newt r*n r* khe khẽ, đột nhiên bàn tay to lớn của anh đầy đầu tôi, buộc tôi phải nuốt trọn cả cây kem.

Tôi cố gắng l**m và thưởng thức cây kem của P’Newt thật ngon.

‘Anh ấy đang ra vào trong miệng mình.’

Tôi di chuyển nuốt lấy cây kem một cách thèm khát, theo kịp nhịp độ của anh.

Tôi nghĩ về việc mình đã yêu anh nhiều như thế nào. Tôi đã theo dõi anh bao lâu rồi? Và hôm nay tôi được thấy một khía cạnh khác của anh, khía cạnh muốn l*m t*nh với tôi đến vậy.

Tôi vẫn không thể tin được rằng anh đang di chuyển ‘c** nh*’ mình trong miệng tôi, quá nhanh đến nỗi tôi không thể theo kịp, như thể tôi mới là người bị tấn công trong miệng mình.

Tôi liếc nhìn anh, anh đang trong tâm trạng rất hưng phấn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh gợi cảm đến thế.

Tôi vẫn nhớ cảm giác phấn khích khi anh dùng miệng để giúp tôi. Cảm giác thật tuyệt vời, cảm giác như đang l*m t*nh thật sự, thật hấp dẫn.

P’Newt chắc cũng muốn xuất tinh vào miệng tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng hưng phấn. Tôi thậm chí phải nắm lấy nó và v**t v* nó.

P’Newt dùng tay xoa nhẹ tóc tôi trong khi vẫn di chuyển rất nhanh trong miệng tôi. Vì vậy, tôi liên tục hôn và l**m để giúp anh.

Cơ thể tôi cũng hứng phấn theo anh.

Giọng chúng tôi r*n r* cùng nhau say đắm, đắm chìm trong cảm xúc của nhau trong vài phút.

‘Sắp rồi, em sắp bắn rồi!’

“Ưmmm!” Tôi kêu lên đầy hưng phấn và xuất tinh trên giường của P’Newt.

Mặc dù không giống như lần trước, nhưng cảm giác thật tuyệt.

P’Newt r*n r* trong khi vẫn đẩy d**ng v*t của mình vào sâu trong miệng tôi, một lúc sau, anh cũng bắn t*nh vào miệng tôi.

Tôi nhắm mắt lại và há miệng ra để đón lấy dòng nước ấm áp từ P’Newt.

‘Kem của anh ấy! Anh ấy đã xuất tinh vào miệng mình! Nó thật tuyệt!’

Tôi nuốt trọn. Kem của P’Newt tràn ra và vấy bẩn mặt tôi vì khoang miệng tôi không đủ rộng để chứa hết.

“N’Cha…” P’Newt thở hổn hển, ánh mắt anh trở lại với vẻ hiền lành, vương giả của con thú hoang d*m đ*ng như thể chưa từng tồn tại.

Anh nhìn khuôn mặt lấm lem của tôi với vẻ kinh ngạc.

“Em thích lắm! Ngon quá. Cảm ơn vì bữa ăn.” Tôi nhìn anh trong khi dùng lưỡi l**m vết bẩn trên môi.

Ánh mắt anh dường như lại bị k*ch th*ch bởi hành động của tôi, nhưng anh cố gắng kiểm soát nó và nhìn tôi với vẻ lo lắng.

“Anh xin lỗi, anh đã làm bẩn mặt em tồi.” P’Newt với lấy khăn giấy để lau mặt tôi.

Đột nhiên.

Tôi nghe thấy tiếng cửa ký túc xá của anh mở, và anh cũng nghe thấy.

“Newt ~ Con đâu rồi, mẹ mang đồ ăn đến cho con đây.”

Cả hai chúng tôi nhìn nhau sửng sốt.

Mẹ của P’Newt đến… ngay lúc này sao?!

Tệ hơn nữa, bà ấy đang mở cửa phòng ngủ!

Không đời nào!

P’Newt hành động nhanh hơn tôi, anh kéo chăn lên, che đi cơ thể chúng tôi kịp lúc.

Tuy nhiên…

“Con ngủ à?” Mẹ của P’Newt mở cửa phòng ngủ và dừng lại khi thấy chúng tôi đang ngồi trên giường.

Chúng tôi không cởi áo, phần dưới của chúng tôi được che chắn an toàn, may mắn rằng mẹ anh đã không nhìn thấy phía dưới.

Mặc dù P’Newt vẫn thở hổn hển và đổ mồ hôi, nhưng không rõ ràng bằng tôi, người mặt đỏ bừng và vẫn còn lấm tấm vết t*nh d*ch của P’Newt.

“Ahhh!” Mẹ anh hét lên và mặt tái mét.

Tôi đã nghĩ rằng mẹ anh có lẽ sẽ không chấp nhận được tình huống của tôi với P’Newt.

Nhưng hóa ra…

“Newt! Con phải chịu trách nhiệm vì đã làm điều đó với N’Baicha!”

“Mẹ…” P’Newt sững sờ.

“Hai người ăn mặc chỉnh tề ngay đi, rồi ra nói chuyện với mẹ!”

Mẹ anh nói với vẻ mặt nghiêm túc và đóng cửa lại.

Bà đang đợi bên ngoài.

Cả hai chúng tôi nhìn nhau một lúc.

Điều đầu tiên P’Newt làm là với lấy hộp khăn giấy và lau vết bẩn trên mặt tôi.

Nhưng tôi đã thốt lên. “Không, đừng lau, em muốn ăn.” P’Newt cho tôi nhiều nước quá, tôi phải ăn hết.

“Nhưng em…nó bẩn lắm.” Anh Newt cố giúp tôi lau.

“Không, không gì ngon bằng kem của P’Newt.” Tôi không muốn lau bằng khăn giấy.

“Không được, không bướng nè, mẹ anh còn đang đợi bên ngoài.”

P’Newt cau mày khiến tôi không thể cưỡng lại được nữa và để anh lau cho tôi.

“Được rồi, nhưng lần sau anh phải cho cho em ăn nhiều hơn nữa đấy.”

“Suỵt, mẹ anh đang nghe đây.” P’Newt giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho tôi im lặng.

Vậy nên, tôi chỉ ngồi yên, để anh nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt. Nó vấy bẩn khắp kính và tóc tôi. Tôi chỉ biết tiếc nuối nhìn chúng được lau đi.

Sau đó, anh mặc quần và thắt lưng vào, chỉnh lại quần áo và chỉnh lại tóc tai một chút. Rồi anh nhìn tôi.

“Em…mặc quần vào cho đàng hoàng đi,” anh Newt nói với tôi, người vừa nhìn anh vừa khoe bé Cha nhỏ của mình.

“Giúp em mặc quần vào đi~” Tôi nài nỉ anh, cảm xúc vẫn còn vương vấn, nên nỗi xấu hổ vẫn chưa quay trở lại.

“Em…” Anh Newt lắc đầu nhưng vẫn giúp tôi.

“Ừm…”

Sau đó, tôi bất ngờ ôm chầm lấy anh và úp mặt vào ngực anh một cách ngượng ngùng.

“Sao vậy?” P’Newt dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ôm lại và xoa đầu tôi.

“Em ngại quá,” tôi nói với khuôn mặt đỏ bừng.

Khi tỉnh táo trở lại, tôi mới nhận ra mình đã làm gì một cách trơ trẽn. Tôi

muốn trốn đi nhưng chẳng có chỗ nào để trốn, ngoài cái ôm của anh.

P’Newt cười.

“Cuối cùng cũng thấy ngại rồi à? Lúc này em bạo dạn lắm mà.”

“Không, làm ơn quên chuyện đó đi, làm ơn đừng nhớ đến nữa.” Tôi che mắt và tai anh lại.

P’Newt khẽ kéo tay tôi.

“Sao anh quên được chứ? Anh có trí nhớ rất tốt. Anh không thể dễ dàng quên được đâu.” P’Newt trêu tôi.

“Ahemmm!”

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng ho lớn phát ra từ ngoài cửa phòng ngủ.

Chắc mẹ anh đã nghe thấy chúng tôi đang nói chuyện gì, vì cả hai chúng tôi vẫn chưa ra ngoài nên bà không nhịn được lại vào thúc giục.

“Đi thôi.” P’Newt nắm tay tôi.

Khi chúng tôi ra khỏi phòng ngủ, mẹ anh ấy đang đứng khoanh tay.

“Chúng ta ra bàn ngồi nói chuyện đi,” mẹ anh ấy ra hiệu về phía bàn ăn.

Tôi chỉ bước đi một cách lo lanqgs, nhưng P’Newt nắm chặt tay tôi và mỉm cười với tôi, ra hiệu rằng không có gì phải lo lắng, điều đó khiến tôi bình tĩnh lại.

Khi chúng tôi ngồi vào bàn, mẹ anh bắt đầu hỏi.

“Mối quan hệ hiện tại của hai đứa là gì?”

Câu hỏi đầu tiên khiến tôi cứng người.

“Chúng con đang hẹn hò,” anh Newt trả lời.

“Chỉ mới hẹn hò thôi…” Mẹ anh nheo mắt nhìn P’Newt. “Mà con đã làm thế với thằng bé rồi sao?”

Tôi nghiêng đầu, tôi nghĩ mẹ anh sẽ giận tôi, nhưng hình như bà ấy chỉ giận mỗi mình P’Newt?

“Con xin lỗi, con không kiềm chế được.” P’Newt cúi đầu đầy tội lỗi.

Mẹ anh thở dài, rồi quay sang tôi với ánh mắt thương hại và yêu thương.

“Con đã làm thế với N’Cha, vậy nên con phải chịu trách nhiệm với thằng bé,

con có biết chuyện này không?”

“Vâng, con biết.” Anh Newt gật đầu.

“Vậy con sẽ chịu trách nhiệm với thằng bé chứ?”

Tôi há hốc mồm, khoan đã, đây là kiểu nói chuyện gì vậy? Sao mẹ anh đang làm như thể P’Newt đã khiến tôi có thai hay gì đó.

“Con sẽ làm,” P’Newt nói chắc nịch.

Cái gì cơ?? Nhưng tôi vẫn vui khi nghe điều đó.

“Được rồi,” mẹ anh dịu giọng.

“Con có thể hứa với mẹ là con sẽ không bao giờ chia tay N’Baicha, cũng như không bao giờ làm thằng bé buồn không? Nếu con làm được, sau này con đi làm và có thu nhập ổn định, đừng quên thăm hỏi bố mẹ N’Baicha và hỏi cưới thằng bé đấy.”

Khoan đã, cái gì cơ? Chẳng phải sự việc đang nghiêm trọng hóa quá sao? Tôi mở to mắt.

“Con hứa,” P’Newt nói.

“Khoan đã mẹ, chúng con… à…” Tôi thấy xấu hổ khi phải giải thích. “Chúng con chỉ dùng tay và miệng, và con đã đồng ý với điều đó.”

Lời tôi nói khiến mẹ anh che miệng lại, P’Newt thậm chí còn nhìn tôi ngạc nhiên.

“Ôi, các con của mẹ.” Bà ấy kêu lên.

“Mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt,” P’Newt nói một cách kiên quyết.

“Được rồi, nếu Newt đã nói vậy thì mẹ yên tâm rồi. Mẹ chưa bao giờ dạy con làm người khác buồn. Con hiểu chứ, Newt?”

“Vâng, con hứa sẽ không bao giờ làm em ấy buồn.” P’Newt nắm tay tôi

dưới gầm bàn, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh.

“Còn một điều mẹ lo nữa,” mẹ anh

có vẻ do dự và hạ giọng. “N’Baicha nhỏ hơn con nhiều, thằng bé còn gầy và trông nhỏ con như thế này. Con hãy nhẹ nhàng với N’Baicha nhé? Lần đầu của thằng bé chắc sẽ đau lắm.”

L… lần đầu sao? Mặt tôi nóng bừng.

“Khoan đã, mẹ đang nói gì vậy?”

“Vâng, con sẽ cố gắng kiềm chế bản thân,” P’Newt đồng ý.

“Khoan đã, mẹ ơi, P’Newt rất nhẹ nhàng với con.” Tôi cố gắng bảo vệ anh.

Đúng vậy, anh rất dịu dàng với tôi, mặc dù anh vẫn rất nóng bỏng và quyến rũ.

Tuy nhiên, mẹ anh lại lắc đầu.

“Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, thằng bé chắc cũng sẽ giống bố nó thôi…” Mẹ anh có vẻ thương hại tôi. “N’Baicha dễ thương thế này, mẹ không nghĩ Newt có thể kiềm chế được, nó sẽ không thỏa mãn chỉ với một hiệp đâu.”

(Thật ra câu gốc là The apple doesn’t fall far from the tree, nghĩa là quả táo khi rơi sẽ không rơi xa gốc, nhưng mình thấy để câu kia sẽ phù hợp hơn nên mình đổi.)

Hả? Ý mẹ là sao?

“Con biết rồi, con sẽ cố gắng không làm đau em ấy,” P’Newt nói.

Mẹ anh gật đầu. “Có những thứ có thể giúp ích, như gel bôi trơn chẳng hạn, đừng quên chuẩn bị nhé.”

C… cái gì cơ? Tôi há hốc mồm, mặt đỏ bừng. Hóa ra đây lại là một chủ đề người lớn!

“Được rồi, mẹ. Con sẽ chuẩn bị.” P’Newt nói.

“Tốt, tốt, mọi chuyện đã giải quyết xong.” Mẹ anh thở dài và mỉm cười với

tôi. “Newt có bạn trai lo bữa ăn cho nó rồi, nên mẹ không cần phải lo nữa.”

“Lần sau nếu định đến, thì gọi cho con trước nha mẹ,” P’Newt nói, giọng nửa trách nửa cười.

“Được rồi,” mẹ anh kéo dài giọng, “mẹ xin lỗi vì cắt ngang chuyện tốt của hai đứa.”

“Mẹ mang đồ ăn tới sao?” P’Newt nhìn túi đồ và mấy hộp cơm đặt trên bàn.

“Ừ, đúng rồi. Mẹ vừa bay về, bên công ty dược có phát mỗi người hai hộp mì Ý của một nhà hàng, nghe bảo ngon lắm, nên mẹ đem về cho hai đứa, phòng khi chưa ăn gì.”

Bà quay sang tôi, mỉm cười hiền hậu: “Một phần cho Newt, một phần cho N’Baicha nha.”

“Vậy còn mẹ thì sao ạ?” tôi hỏi, hơi lo.

“Không sao đâu, mẹ còn buổi hội thảo ở bệnh viện, họ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mẹ.”

Bà nhìn đồng hồ, khẽ gật đầu.

“Đến giờ rồi, mẹ đi đây. Hai đứa ăn ngon miệng nha, bye-bye!”

“Tạm biệt mẹ,” P’Newt tiễn bà ra cửa.

“Cảm ơn mẹ vì đồ ăn ạ,” tôi cũng lễ phép nói theo.

“Không có gì.” Bà cười, rồi nói thêm một câu khiến tôi sững lại: “Nếu Newt mà dám làm N’Baicha buồn, nói với mẹ. Mẹ sẽ dạy lại nó.”

Tôi tròn mắt, trong khi P’Newt chỉ biết đứng cười gượng.

Khi cửa vừa khép lại, anh buông một tiếng thở dài: “Có vẻ mẹ anh rất quý em đó, N’Cha.”

“Sao anh lại nói vậy?” tôi ngơ ngác.

“Từ trước đến giờ mẹ luôn muốn có một đứa con nhỏ nhắn, đáng yêu như con gái. Nhưng anh lại giống bố, cao to thế này. Còn Nile, dù giờ trông dễ thương thật, nhưng lớn lên chắc cũng sẽ như anh thôi.”

Tôi bật cười khi nghe đến tên N’Nile, nhưng rồi cố kiềm lại để không bị anh phát hiện suy nghĩ.

“Giờ cũng gần năm giờ rồi, đói chưa?” anh hỏi.

“Cũng hơi hơi, mình ăn luôn đi.” Tôi nhìn mấy hộp mì thơm nức trên bàn.

“Được rồi, để anh hâm nóng lại.” P’Newt nói rồi bưng chúng vào bếp, nụ cười dịu dàng vẫn còn đọng trên môi.

Bình Luận (0)
Comment