“Tán tỉnh để cưa đổ người mình thích, nhưng tiếp tục thả thính là để quyến rũ người mình yêu.”
– Trích từ lời của Baicha –
“P’Newt ơi, em làm cơm chiên thịt xông khói rồi để trong tủ lạnh nhé, anh nhớ hâm nóng lại ăn trước khi đi thi vào sáng mai đó.” Tôi nói khi đang đeo cặp, chuẩn bị về nhà.
“Hửm? N’Cha không ở lại à?” P’Newt, người đang đọc sách, ngẩng lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
“Em mới nhớ ra có chút việc cần làm.” Tôi đáp.
“Nhưng giờ cũng tối rồi, để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, mẹ em đến đón rồi ạ.” Tôi vội nói.
“Vậy à?” Anh khẽ gật đầu. “Thế anh tiễn em xuống sảnh nhé.”
“Dạ, được ạ.”
Khi P’Newt tiễn tôi xuống, xe mẹ tôi đã đậu sẵn trước ký túc xá.
“Bye P’Newt nha, mai gặp lại ạ.” Tôi vẫy tay chào, mẹ tôi cũng cười vẫy tay chào anh.
“Bye N’Cha.” Anh vẫy lại, vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt có chút lưu luyến.
Tôi cũng muốn ở lại với anh, nhưng hôm nay còn việc quan trọng phải làm.
Vừa lên xe, mẹ đã hỏi ngay: “Baicha, sao tự nhiên gọi mẹ đến đón vậy?”
“Con xin lỗi mẹ, con có chuyện cần làm ạ.” Tôi năn nỉ. “Mẹ chở con ghé siêu thị rồi qua nhà dì được không ạ?”
“Ở lại nhà dì à?” Mẹ tôi thắc mắc.
“Dạ.” Tôi gật đầu.
Tới siêu thị, tôi chạy ngay vào quầy làm bánh, tìm các nguyên liệu: bột mì, topping, đường, chocolate…
“Dùng loại chocolate này được không ta?” Tôi vừa lẩm bẩm vừa cầm thử gói socola. Loại này đắt thật, nhưng chất lượng ngon hơn hẳn.
Cuối cùng, tôi quyết định mua hết rồi mang ra quầy tính tiền.
Trời ơi, mắc thật đó!
Tôi cắn răng móc hết tiền trong ví ra trả, nhưng không hối tiếc.
Không sao hết — tôi có thể tiết kiệm lại sau.
Việc tôi sắp làm quan trọng hơn nhiều.
“Con làm bánh hả? Sinh nhật ai đó?” Mẹ hỏi khi giúp tôi bê đồ lên xe.
“Không phải sinh nhật ai đâu ạ. Con chỉ muốn làm để cảm ơn một người.”
“Cho Newt hả?” Mẹ cười trêu.
“Trời ơi, mẹ sao biết hay vậy!” Tôi đỏ mặt.
“Làm sao mà mẹ không biết được. Nhìn con chọn đồ mà cười tủm tỉm là mẹ đoán ra ngay, con đang yêu còn gì.”
“Mẹ~!” Tôi hét khẽ, mặt nóng bừng.
Đêm đó, tôi qua ngủ ở nhà dì. Dì thức khuya phụ tôi chuẩn bị nguyên liệu, rồi còn dậy sớm cùng tôi để nướng bánh nữa.
“Dì vui ghê, lâu lắm rồi mới thấy con chịu làm bánh lại. Lần này là cho cô gái nào thế?”
“Dì ơi~,” tôi nói nhỏ, ngượng ngùng. Lần cuối cùng tôi nhờ dì dạy làm bánh cũng đã lâu lắm rồi.
“Con muốn làm giống lần trước à?” – Dì hỏi, vừa nắn từng cánh hoa đường.
“Lần này con muốn làm đẹp và ngon hơn trước nữa.” Tôi nói chắc nịch.
“Vậy là con thương người này hơn người trước rồi hả?” Dì chọc tôi, làm mặt tôi đỏ bừng.
“Không thể so sánh được đâu ạ,” Tôi khẽ cười. “Lần trước chỉ là cảm mến thôi, còn lần này… con thật sự yêu.”
“Thế thì phải để cả trái tim vào chiếc bánh này rồi.” Dì nói, vừa cười vừa lắc đầu.
“Vâng, con định làm bằng tất cả tình yêu.” Tôi bắt đầu nhào bột.
Chỉ cần nghĩ đến P’Newt, nghĩ đến những điều anh đã làm cho tôi, nghĩ đến tình cảm tôi dành cho anh, tự nhiên lòng tôi thấy ấm áp, hạnh phúc, và chỉ muốn dồn hết tâm ý để nướng chiếc bánh này cho anh.
Khi bánh chín, hương thơm lan ra khắp bếp, thơm hơn cả lần trước.
Dì giúp tôi trang trí thêm những cánh hoa đường, nhìn chiếc bánh vừa đẹp, vừa tinh tế, lại mang chút gì đó dịu dàng như chính tâm trạng tôi.
“Con có định viết gì lên bánh không?” Dì hỏi.
Lần này, tôi gật đầu.
“Có ạ, nhưng… con không cho dì đọc đâu.”
“Haha, được rồi, được rồi~” Dì bật cười.
Tôi cẩn thận dùng túi kem, viết từng nét chữ mềm mại lên mặt bánh, một dòng chữ khiến chính tôi cũng đỏ cả mặt:
“Baicha yêu P’Newt.”
Sau khi viết xong, tôi cẩn thận đóng hộp, cho vào túi để không ai nhận ra.
Tôi xem lại thời khóa biểu của P’Newt, anh có lịch thi vào buổi sáng, vậy nên tôi sẽ đến gặp anh vào giờ trưa.
Vì phải dậy từ sớm để làm bánh, nên sáng nay tôi ngủ gật suốt buổi học.
“Đi ăn trưa không?”, Ton hỏi khi tan học.
“Ton này, trưa nay tao định qua khoa y, mày đi cùng tao nha?” Tôi nói.
Ton thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu: “Được, cậu định gặp P’Newt à?”
“Ừ,” Tôi liếc đồng hồ “Đi thôi.”
Cả hai chúng tôi đi sang khoa y, nằm phía đối diện khoa tôi.
Ton không hỏi thêm gì, chắc cũng đói rồi.
Tầm mười phút sau, chúng tôi đến căn tin của khoa y, nơi lúc nào cũng đông người.
Tôi lấy điện thoại ra, định nếu không thấy P’Newt thì sẽ gọi, nhưng tôi muốn… bất ngờ cơ.
“Cha đợi gặp P’Newt à? Muốn mình đợi cùng không?” Ton hỏi.
“Không cần đâu, mày đi mua đồ ăn trước đi. Tao đi tìm chỗ ngồi cho.” Tôi nói.
Ton mỉm cười rồi đi xếp hàng ở quầy cơm.
Tôi hít sâu một hơi, đảo mắt tìm bóng dáng anh.
Không khó lắm, bởi P’Newt luôn nổi bật, cứ như có ánh sáng riêng.
Kia rồi! Anh đang ngồi cùng nhóm bạn của mình – P’Phoom, P’Pae, P’Chane, vừa ăn vừa nói chuyện về bài thi.
Tôi nuốt khan, rồi tiến lại gần.
Cứ như có sợi dây nối vô hình, P’Newt ngẩng lên nhìn tôi ngay trước khi tôi đến gần bàn.
“N’Cha? Sao em lại ở đây?” Anh hỏi một cách đầy ngạc nhiên.
Anh biết tôi có tiết vào buổi chiều, và tôi cũng không báo là sẽ đến.
Giờ là lúc thực hiện “nhiệm vụ bạn trai đảm đang” rồi!
“Em… đi theo tiếng gọi con tim tới đây~” Tôi nói nhỏ, giọng hơi run.
P’Chane, P’Pae và P’Phoom đồng loạt quay ra nhìn tôi, mặt ai nấy đều kiểu “Ái chà, đáng yêu quá đi!”
P’Newt thì đỏ cả mặt, vừa cười vừa ngại.
“Nhưng em có tiết chiều mà, lỡ không về kịp thì sao?” Anh nói nhỏ.
“Không sao hết~” Tôi lại đứng thụp người, lí nhí. “Vì em… nhớ chồng, à không, bạn trai của em.”
Câu nói đó làm mặt P’Newt đỏ như gấc.
Trời đất ơi, sao bạn trai mình đáng yêu (và quyến rũ) thế này chứ?!
“Woa~ Nghe đàn em nói kìa!” P’Phoom với P’Pae hét lên, khiến cả căn tin quay phắt lại nhìn.
Không khí ồn ào phút chốc im bặt, ai cũng dõi theo.
Nhóm P’Newt vốn nổi tiếng rồi, mà lần này… tôi còn tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý luôn!
Thật ra, tôi xấu hổ muốn chết luôn.
Trong lòng chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn mất tiêu, nhưng rồi tôi tự nhủ, mình đã quyết định làm điều này cho P’Newt, thì dù có ai nhìn, ai nói gì, cũng mặc kệ.
Giờ đây, tôi chỉ thấy mỗi anh thôi.
“E..em… làm bánh cho anh nè.” Tôi nói khẽ, cúi đầu, hai tay đưa ra chiếc hộp trắng.
“Cho anh á?!” P’Newt đón lấy, đôi mắt anh mở to — vừa bất ngờ, vừa vui, vừa ngọt ngào đến mức tôi thấy tim mình tan chảy.
“Vâng,” tôi gật đầu “Không phải dịp gì đặc biệt đâu. Chỉ là… em muốn tặng thôi.”
Tôi đá nhẹ mũi giày xuống sàn, cố giấu sự ngượng ngùng đang bốc khói trên mặt.
“Giống như cảm xúc của em vậy… yêu anh, vì em muốn yêu anh thôi.”
“Wow! Dễ thương quá trời!” P’Pae vỗ tay reo lên, cổ vũ.
“Trời ạ, N’Cha à…” P’Newt phải lấy tay che mặt, chắc cũng đang đỏ bừng như tôi.
Nhưng tôi chưa xong đâu.
“P’Newt, anh nghe em nói đã. Em có vài câu hỏi cho anh.”
Anh khẽ gật đầu, còn xung quanh, mấy bàn gần đó bắt đầu im lặng hẳn để hóng.
“Túi này là của ai ạ?” Tôi chỉ vào túi của P’Pae.
“Của Pae.” Anh trả lời, mặt hơi thắc mắc.
“Còn quyển sổ này?”
“Của Phoom.”
“Thế còn hộp Milo này?” Tôi chỉ sang tay P’Chane.
“Của Chane, rõ rồi còn gì.”
Tôi gật gù hài lòng.
“Vậy là P’Newt hiểu rõ ý nghĩa của từ ‘chủ nhân’ rồi đúng không?”
P’Newt nheo mắt cười — tôi biết anh nhận ra rồi.
Đây chính là chiêu “thả thính” mà anh từng dùng để tấn công tôi, và hôm nay, tôi chính thức trả đòn.
“Vậy còn anh thì sao? Anh là của ai?” Tôi chỉ vào anh rồi lại chỉ vào mình.
Cả căn tin bỗng bùng nổ tiếng hét nhỏ từ mấy bạn nữ xung quanh.
P’Newt mỉm cười, khẽ gật đầu: “Dĩ nhiên là của em rồi.”
Trời ơi, tim tôi muốn nổ tung! Anh thừa nhận luôn kìa!
Không, không được, tôi chưa nói hết!
“P’Newt, anh có biết sự khác nhau giữa thích và yêu không?”
Anh nhướng mày, hơi cười, chắc anh đang nhớ lại lần anh từng hỏi tôi tương tự, chỉ khác là khi đó là tán tỉnh và theo đuổi.
“Có người nói rằng, thích là cảm giác muốn gặp ai đó, còn yêu là cảm giác… không muốn rời xa người đó.”
Tôi nhìn anh, rồi nói tiếp: “Thích là hạnh phúc khi được ở cùng nhau, nhưng yêu là hạnh phúc… dù có ở cạnh hay không.”
Ánh mắt P’Newt nhìn tôi lúc ấy khiến tim tôi loạn nhịp, nhưng tôi vẫn hít sâu, lấy hết can đảm mà nói lớn: “Vì vậy… em muốn nói thật rõ — em YÊU anh, P’Newt!”
“Em Yêu Anh Nhất Trên Đời Luôn!”
Xung quanh vang lên tiếng reo hò, tiếng vỗ tay, vài người còn huýt sáo cổ vũ.
“Anh biết mà.” P’Newt đứng dậy, bước đến ôm tôi thật chặt.
Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như mình đang tan chảy ngaytrong vòng tay anh.
“Nhưng mà…” P’Newt thì thầm, giọng trầm nhưng đầy ấm áp “Hình như em dùng sai từ rồi.”
“Hả?” Tôi ngẩng lên, ngơ ngác.
“Anh thích em…” Anh dừng lại một chút, rồi mỉm cười “…và yêu em nữa.”
“P’Newt…” tôi gần như không biết phải nói gì.
Không công bằng chút nào! Đáng lẽ hôm nay là lượt tôi thả thính lại anh mà!
“Anh vừa muốn gặp em, lại vừa không muốn xa em.”
Trời đất ơi, tim tôi như bị bóp nghẹt trong lồng ngực.
“Chỉ cần có em thôi, dù xa hay gần, anh cũng thấy hạnh phúc.”
Anh cười dịu dàng.
“Em YÊU anh,” anh nói tiếp “nhưng anh vừa YÊU, vừa THÍCH em.”
“Thật sao?” Tôi lí nhí, hai má nóng rực.
“Thật. Anh cũng YÊU em nhất trên đời này.”
Tôi đành chịu thua, không thả thính nổi nữa.
“Không cần phải thả thính đâu, anh yêu em đủ nhiều rồi.”
Chết mất thôi… tim tôi tan ra thành nước mất rồi!
Cả căn tin dường như chìm trong một làn sương màu hồng và tôi, ngượng đến mức chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn luôn, nên đành đổi chủ đề gấp để cứu vãn thể diện.
“P’Newt, anh có muốn ăn thử chiếc bánh của em không? Em đã đặc biệt tự tay làm dành cho anh đó.”
“Tất nhiên rồi,” P’Newt mỉm cười, mở chiếc hộp bánh ra.
Bên trong là chiếc bánh socola trang trí bằng những cánh hoa đường lấp lánh dưới ánh đèn. Tôi đã thay đổi công thức một chút — lớp socola đắng xen lẫn hương vanilla và socola trắng, khiến vị ngọt trở nên dịu và sâu hơn. Những cánh hoa được nhuộm bằng màu tự nhiên, rực rỡ và mềm mại như nắng chiều.
“Wow…” Ánh mắt P’Newt sáng lên, vừa cảm động vừa ngạc nhiên.
“Anh đã từng mơ được nhận chiếc bánh do N’Cha tự tay làm cho mình đấy.”
Tôi đỏ mặt, cúi đầu, tim đập nhanh đến mức tay vẫn còn run.
“Em cũng từng mơ được làm bánh cho người mình yêu…”
Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến tôi lạc mất hơi thở.
“Anh ăn nhé?”
Tôi gật đầu, chỉ biết nhìn anh.
Anh cầm muỗng, nhẹ nhàng xúc một miếng bánh. Khi chiếc muỗng chạm lên môi anh, tôi bất giác cắn nhẹ môi dưới, trong lòng dậy lên một cảm giác khó tả — hồi hộp, mong đợi, xen lẫn chút xấu hổ ngọt ngào.
“Ngon quá,” anh nói, giọng khàn nhẹ nhưng đầy ấm áp. “Ngon hơn tất cả những món tráng miệng anh từng ăn. Đây là chiếc bánh ngon nhất trong đời anh.
Tôi ngẩn người. Một cảm giác ấm áp lan khắp lồng ngực, như có ánh nắng nhỏ nhoi chiếu xuyên qua tim.
“Thật sao? Cho tao ăn thử một miếng được không?” P’Phoom chen vào.
“Không được!” P’Newt lập tức phản đối.
“Sao lại không?” P’Pae phụ họa. “Cái bánh to thế, mày ăn sao hết?”
“Tao ăn được hết!” P’Newt đáp lại một cách hùng hồn, tay vẫn che lấy chiếc bánh như báu vật.
“Năm ngoái mày còn nhờ tụi tao ăn giúp đống chocolate Valentine từ fan cơ mà.” P’Phoom nói.
“Đúng đó, sao cái này lại không cho?” P’Pae thêm vào.
“Khác chứ,” P’Newt đáp, giọng trầm hẳn. “Cái này là của người yêu tao làm, chỉ mình tao được ăn thôi.”
Cả bàn im phăng phắc trong một giây, trước khi tiếng cười bật lên.
“Coi chừng béo rồi mất phong độ, N’Baicha lại bỏ mày đó!” P’Phoom trêu.
“Không đời nào. Tao vốn dĩ đã đẹp trai mà,” P’Newt đáp tỉnh bơ.
“Khoan đã, gì cơ?” P’Pae trợn mắt.
Tôi chỉ biết nhìn cảnh tượng đó, vừa buồn cười vừa xấu hổ.
“Ôi, ngon thật.”
Mọi người quay ra — P’Chane đang lén xúc một muỗng bánh, miệng vẫn còn ngậm muỗng.
“Đồ chết tiệt, Ai’Chane!” P’Newt hét lên.
“Gì chứ, mày bảo ngon mà. Tao chỉ xác nhận thôi!” Chane nhún vai, vẫn chưa chịu nuốt.
“Nhả ra! Đó không phải của mày!” P’Newt với tay bóp cổ anh ấy, nhưng P’Pae và P’Phoom phải vội can.
“Thôi nào, Chane ăn rồi, có nhả ra cũng không lấy lại được đâu,” P’Pae cười.
Tôi đứng nhìn mà chẳng biết làm gì. Đúng lúc đó, Ton bước lại, khay đồ ăn trên tay.
“Chuyện gì thế, Cha?”
“Ton, giúp tao với…” Tôi lúng túng.
Ton nhìn quanh, rồi khẽ cười tinh nghịch: “Cha, thử nói với P’Newt là cậu đói xem, mọi chuyện sẽ ổn ngay thôi.”
“Hả? Sao lại…?”
Tôi chưa hiểu, nhưng vẫn làm theo.
“P’Newt ơi, em đói…”
Mọi thứ như dừng lại.
Ánh mắt P’Newt lập tức dịu xuống. Anh quay sang tôi, giọng ấm như tan trong gió: “Em đói à, N’Cha? Vậy để anh đi mua cho em nhé. Em muốn ăn gì?”
“Cơm gà ạ.” Tôi chỉ tay.
“Được, chờ anh chút nhé.” Anh mỉm cười, bước đi.
Ba người còn lại đứng chết lặng.
“Này, tao nghĩ ra được biệt danh mới cho N’Baicha rồi đấy,” P’Phoom thì thầm với P’Pae.
“Gì thế?”
“Còn ngầu hơn cả ‘P’Newt ngàn like, ngàn share’ luôn.”
“Whoa, đâu cần like với share gì đâu,”
P’Phoom dang tay ra như thể đang giới thiệu món hàng hot nhất trên thế giới.
“Đây chính là… N’Baicha – chỉ cần nói một câu là khiến chồng ngoan ngoãn cúi đầu!”
—————
Hôm nay P’Newt không có tiết buổi tối, còn tôi lại tan lớp sớm. Không biết làm gì nên tôi ghé căn tin khoa y đợi anh, tiện gọi ly trà đá ngồi nhâm nhi.
Tôi nhớ đến ngày đầu tiên mình đến đây chờ anh — cái ngày mà “tôi của tương lai” đã chào hỏi tôi.
Tôi ngồi uống nước, tay nghịch chiếc móc điện thoại của P’Newt mà tôi đính lên máy mình — chiếc charm hình cây kem mà anh tặng. Tôi khẽ xoa nhẹ nó, cảm giác như đang chạm vào chính anh.
Reng!
Điện thoại bỗng reo, cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Gì thế này?” Tôi lẩm bẩm, nhìn màn hình thì thấy một tài khoản LINE lạ vừa gửi lời mời kết bạn. Người đó còn nhắn tin luôn.
N e w t o N: Đoán xem anh là ai?
Hả? Kết bạn xong rồi hỏi tôi anh là ai á?
CH@rL!e: Nếu anh còn không biết mình là ai thì làm sao tôi biết được. Đồ dở hơi.
Tin nhắn được đọc, rồi im lặng khá lâu.
Haha, cho đáng đời, dám trêu tôi à.
N e w t o N: Mới trêu nhẹ tí mà đã gọi người ta là đồ dở hơi hả?
CH@rL!e: Vậy thì tự giới thiệu đi, khỏi đoán.
N e w t o N: Được rồi. Anh là người yêu N’Baicha nhất thế giới.
Tôi giật mình. Ủa sao biết tên mình? Còn tỏ tình nữa?
CH@rL!e: Đừng có tán tỉnh tôi. Tôi có bạn trai rồi, và tôi yêu anh ấy nhiều lắm, hiểu chưa?!
N e w t o N: Haha, chắc bạn trai em vui lắm khi nghe em nói thế.
CH@rL!e: Vậy thì tránh xa tôi ra, bạn trai tôi rất hay ghen đấy.
N e w t o N: Vậy à? Anh cũng vậy đó.
CH@rL!e: …
CH@rL!e: Thôi đi, tôi chỉ yêu bạn trai mình thôi, được chưa?
N e w t o N: Anh biết mà. Anh cũng chỉ yêu mình em thôi.
CH@rL!e: Gì cơ?!
N e w t o N: Anh là bạn trai em.
CH@rL!e: Bạn trai tôi tên là Newt, không phải anh.
N e w t o N: Anh chính là Newt, bạn trai em đây.
CH@rL!e: Ai mà chẳng có thể tên Newt. Nhưng bạn trai tôi là P’Newt của tôi — chỉ mình anh ấy thôi!
N e w t o N: Thì anh chính là người đó.
CH@rL!e: …Hả?
Có gì đó sai sai.
N e w t o N: N’Cha, nghiêm túc nè. Em không đọc tên LINE và ID à?
Tôi mở lên nhìn.
Tên LINE: N e w t o N
Tôi nhìn chiếc charm trên điện thoại mình — Newt.
Rồi nhìn lại ID LINE: Kritanai_AN
Kritanai…? Đó chính là tên thật của P’Newt.
Tôi tròn mắt.
Khoan đã… đừng nói là…
Tôi đưa tay che miệng, sốc đến mức mắt trợn tròn.
Nhìn lại đoạn chat mình vừa gửi, trời đất ơi… tôi còn chửi anh nữa chứ!
Chết tiệt, tôi muốn đập đầu xuống đất cho rồi!
CH@rL!e: P’Newt, em xin lỗi, em không biết là anh có LINE riêng.
N e w t o N: Hahaha, không sao đâu, đáng yêu mà. Ít nhất thì anh biết em chỉ yêu mỗi anh thôi.
N e w to N: Anh có LINE, nhưng ít dùng lắm.
N e w to N: Anh không dùng LINE “Tương lai” nữa, nên anh sẽ dùng ID này để nhắn với em nha.
N e w t o N: Được không?
CH@rL!e: Dạ, được ạ, P’Newt.
N e w t o N: Giờ anh phải tập trung học đã.
N e w t o N: Gặp em sau 20 phút nữa nhé.
CH@rL!e: Vâng, gặp anh sau nhé.
Cuộc trò chuyện đó khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào tưởng cho bớt ngu đi.
Khi bình tĩnh lại, chẳng biết làm gì, tôi mở mạng xã hội cho đỡ chán.
Lâu rồi không lên Facebook, fanpage QU Cute Boy tôi quản lý cũng vắng bóng bài mới mấy ngày liền.
Fanpage toàn là các bình luận đòi update hình mấy anh đẹp trai.
Tôi lướt qua album trong điện thoại thì thấy một tấm P’Newt đang ngủ gật trên taxi — gương mặt anh lúc đó thật yên bình, hàng mi dài che nửa mắt, trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Thật ra tôi định giữ riêng cho mình, nhưng nghĩ lại… chia sẻ niềm vui một chút chắc không sao.
Tôi đăng bức ảnh lên kèm caption:
Newt, sinh viên năm 2, Khoa Y.
Chồng của admin đẹp trai quá đi thôi, hehe.
#BácSĩĐẹpTraiLàPhảiShare
#AdminLàVợCủaBácSĩ
Bài đăng vừa lên chưa bao lâu đã có vô số bình luận như: “Trời ơi, đẹp trai ngay cả khi ngủ!”, “Ước gì được ngủ bên cạnh anh ấy quáaa~”
Và rồi…
Pachara Pae Angsana chia sẻ bài viết đó cùng caption:
Ai’Newt @Kritanai Newt Akarawaranon, admin này bá đạo ghê. Có vợ thật rồi thì nên làm gì đó đi, kẻo N’Baicha ghen đó, hahaha.”
Khônggg! Lại là P’Pae nữa!
Mà khổ nỗi, P’Pae nói đúng — vấn đề là cái “admin” đó chính là tôi!
Tôi vội trả lời lại:
“Vợ của P’Newt sẽ không ghen đâu, vì admin chính là vợ của P’Newt mà~ hehe”
Tôi vừa gõ vừa cười vì thấy trêu được P’Pae vui quá, cho đến khi…
Pachara Pae Angsana: Khoan đã, N’Baicha! Giờ anh mới hiểu vì sao admin của Cute Boy lại thiên vị Ai’Newt đến vậy! Thì ra admin chính là em!
Khoan… N’Baicha?!
Làm sao P’Pae biết được chứ?!
Tôi hoảng hồn mở lại bài đăng…
“Chết tiệt!”
Tôi quên mất là P’Pae đặt bài viết của mình ở chế độ bạn bè, nên khi tôi trả lời, Facebook tự động dùng tài khoản cá nhân chứ không phải tài khoản page!
Tôi quýnh quáng tìm nút xóa bằng tất cả tuyệt vọng:
Phải xóa dấu vết! Phải xóa ngay! Arghhh… sao lúc cần thì cái nút đó lại biến mất hả trời?!
Cho đến khi…
“N’Baicha! Bạn trai của Newt! Admin của page QU Cute Boy đây rồi!”
Tôi nghe thấy tiếng của P’Pae vang lên — và khi quay đầu lại, tim tôi rớt một nhịp.
Khôngggg… lớp của họ tan học rồi, cả nhóm đang tiến về phía này!
Xong rồi, mình tiêu thật rồi!
“Thì ra là em là admin thật hả?” P’Phoom chỉ thẳng vào tôi, giọng đầy vẻ trách móc giả vờ.
“Bảo sao trang đó toàn hình của Ai’Newt. Thế còn hình của anh đâu?”
Tôi chỉ biết cúi đầu, lắp bắp trong tuyệt vọng.
Lỗi của em mà, xin các anh tha cho em đi màaaa…
“Đúng đó, hình anh cũng chẳng có caption ngầu như Ai’Newt luôn!” P’Pae chen vào, giọng như đang trêu.
“Công nhận, tao cũng muốn có caption ngọt ngào kiểu đó.” P’Chane góp lời, khiến tôi chỉ biết cười gượng.
Tôi không biết phải làm gì, nên chỉ có thể định lên tiếng xin lỗi.
“Thật ra là em…”
Chưa kịp nói hết, P’Newt đã bước lên, đứng chắn trước mặt tôi.
Giọng anh trầm thấp, nhưng đầy kiên định.
“Đừng trêu bạn trai của tao nữa.”
Cả nhóm “ồ” lên.
“Ơ kìa, mày nói thật đấy à, tao chỉ hỏi chút thôi mà~” P’Pae cười nửa miệng.
“Phải đó, admin gì mà chỉ đăng hình chồng mình, bất công quá nha~” P’Phoom thêm dầu vào lửa.
P’Newt nghiêm mặt lại, ánh mắt đầy đe dọa nhưng cũng… cực kỳ ngầu.
“Ai động vào bạn trai tao, nghĩa là động vào tao.”
Tôi tim đập loạn lên.
Trời ơi… anh vừa bảo vệ mình kìa!
Nghe thôi cũng ngọt muốn xỉu luôn!
“Ôi, ngọt đến phát ớn luôn rồi đấy.” P’Phoom r*n r*, giả vờ bị “đường” làm ngộ độc.
P’Newt quay lại nhìn tôi, giọng dịu lại nhưng vẫn mang nét ghen rất rõ.
“N’Cha, từ giờ để người khác làm admin cũng được. Nhưng nếu em vẫn muốn đăng, thì chỉ được đăng hình anh thôi, hiểu chưa?”
Tôi tròn mắt, mặt đỏ bừng như cà chua chín.
Chỉ biết gật đầu mạnh mẽ: “Dạ, em biết rồi ạ…”
“Cái gì cơ? Nghiêm túc luôn á?” P’Pae cười lớn, không tin nổi độ chiếm hữu của bạn mình.
“N’Baicha~” P’Chane gọi tôi.
“Dạ?” Tôi và P’Newt đồng loạt quay sang.
Chane nhoẻn miệng cười tinh nghịch.
“Newt này, ghen hơi vô lý đấy nha.”
“Còn anh, anh cũng ghen… nhưng anh ghen có lý hơn nhiều.”
“Ai’Chane!” P’Newt gắt lên, ánh mắt tóe lửa.
Cả nhóm cười bò, còn tôi chỉ biết đứng giữa hai người họ mà không biết nên khóc hay cười.
“Thấy chưa?” Chane vẫn chưa chịu dừng, ném thêm một quả bom. “Người ta không thay đổi được tính ghen của Newt đâu, nhưng đổi bạn trai thì được đấy nha.”
“Mày có thôi đi không, Ai’Chane!!” P’Newt hét lên.
“Hahaha!” Chane cười ngả nghiêng.
“Cười cái gì chứ!” P’Newt càng đỏ mặt hơn, còn tôi chỉ đứng nhìn, chớp mắt liên tục, không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa…