Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 56

“Định nghĩa của ‘chủ nhân’ là người sở hữu một thứ gì đó, nên từng tấc da thịt và trái tim của P’Newt đều thuộc về tôi.”

– Trích từ lời của Baicha –

phải học hành rất chăm chỉ. P’Newt gần như đêm nào cũng phải vào phòng thí nghiệm đến khuya nên hai đứa tôi hầu như chẳng gặp nhau mấy, nhưng vẫn nhắn tin nói chuyện qua Facebook hoặc LINE mỗi ngày.

Tôi và Ton thì thân nhau hơn, vì phần lớn thời gian tôi đều học nhóm cùng Ton. Trong kỳ thi cuối kỳ này, Ton giảm giờ làm để tập trung ôn thi. Cả hai đứa đều không quá lo lắng về các môn khác, trừ môn của cô Wilai.

P’Newt nói rằng anh biết đề thi của cô Wilai vì từng “đi xem qua suy nghĩ” của cô, nhưng lần này anh muốn tôi tự làm một mình, và tôi cũng đồng ý.

Không lâu sau, cuối cùng bọn tôi cũng hoàn thành xong tất cả các môn và bài thi. Kỳ nghỉ dài mà tôi mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến. Tôi chỉ hy vọng mình qua hết tất cả các môn thôi.

“Thi sao rồi, Ton?” Tôi hỏi nó xem có ổn không. Bài thi môn của cô Wilai lần này không suôn sẻ như giữa kỳ, chắc chắn tôi không thể đứng đầu được.

“Khó dã man luôn, nhưng nhiều câu trong đề là những câu cậu đoán trúng đó.” Ton nói.

Thật ra tôi chỉ đoán bừa thôi. P’Newt bảo giáo sư Wilai hay ra mấy câu bất ngờ, nên tôi cố nghĩ khác người — ai ngờ lại trúng phóc.

“À đúng rồi, hôm nay mày đi làm đúng không?” tôi hỏi.

Ton lúc nào cũng đi làm, chẳng nghỉ bao giờ.

“Ừ, nhưng hôm nay là ngày cuối rồi,” Ton nói. “Mình sẽ nghỉ một tuần để về quê. Cậu có rảnh không? Lâu rồi hai đứa mình chưa đi chơi chung.”

“Rảnh chứ! Đi chơi một bữa đi!” tôi vui vẻ nói.

“Ok, mình đi trước nha,” Ton vẫy tay chào. “Cậu có hẹn với P’Newt đúng không? Hôm nay ăn mặc bảnh quá trời.”

“Ờ…” tôi đáp nhỏ, mặt đỏ lên. “Gặp lại sau nha, Ton.”

Sau đó, tôi đợi P’Newt ở khoa của anh. P’Newt nói sẽ qua đón rồi hai đứa đi quán Time For Tea giống lần trước. Quán này mới mở thêm một chi nhánh ở trung tâm thương mại gần đây.

Tất nhiên là tôi muốn trông thật đẹp, nên mặc bộ đồng phục sinh viên mới nhất, vuốt tóc gọn gàng và đeo kính áp tròng.

Trong lúc đứng đợi, tôi cảm nhận được vài ánh mắt sinh viên khác nhìn về phía mình, khiến tôi phải cúi đầu ngại ngùng.

“Em là N’Baicha đúng không?”

Có người gọi tôi, nhưng giọng đó không phải của P’Newt.

Tôi ngẩng lên. Trước mặt là một tiền bối đang cầm bó hoa.

Anh ta rất đẹp trai, dáng cao, nhưng phong cách lại khác với P’Newt. Khuôn mặt sắc nét, hơi lạnh lùng dù đang cười, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng như thiên thần của P’Newt. Anh ta có kiểu “bad boy” mà nhiều cô gái mê mệt.

Mà… anh ta là ai vậy trời?

“Anh cần em giúp gì à?” tôi lúng túng hỏi.

“Anh là Keith, năm hai khoa kỹ thuật. Em còn nhớ anh không?”

Tôi cố nhớ lại rồi nhận ra.

“À! Anh là P’Keith, Moon của khoa kỹ thuật năm ngoái đúng không?”

Tôi từng đăng vài tấm hình của anh ta lên fanpage QU Cute Boy nhưng không ghi chú gì đặc biệt. Anh ta có rất nhiều fan. Tôi cũng nhớ anh ta từng đứng cùng sân khấu với P’Newt trong cuộc thi Moon của trường. Nghe nói P’Keith nổi tiếng là dân sát gái.

“Không,” P’Keith lắc đầu.

“Hả? Không phải hả?” tôi gãi đầu, bối rối.

Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm người?

“Anh có nói với em rồi đó, nhớ không? Anh bảo sẽ tán em.”

“Cái gì?!” tôi trố mắt.

Tán tôi á?! Một thằng con trai đến tán tôi thật luôn sao?!

“Ờ… anh nói khi nào vậy?” tôi hỏi, hoàn toàn không nhớ nổi.

“Anh đã đăng trên fanpage QU Cute Girl mà,” P’Keith đáp, cười mỉm.

“Hả?” tôi không hiểu gì hết.

Khoan đã… đừng nói với tôi là —

“Anh là admin hả?” tôi hỏi, giọng run run.

“Chuẩn luôn!” P’Keith nói, vừa chìa bó hoa ra cho tôi.

“Anh chỉ muốn nói là em dễ thương lắm! Hãy nhận hoa của anh nha.”

Tôi đứng đơ luôn. Đây là lần đầu tiên trong đời có người gặp tôi lần đầu mà tán luôn — mà còn là một người con trai nữa chứ.

Tôi căng thẳng tột độ. Giờ phải làm sao đây?

Đột nhiên…

“Tại sao mày lại dám trêu bạn trai tao?”

Chính P’Newt đã xuất hiện cứu tôi. Anh bước tới, nhìn chằm chằm P’Keith với ánh mắt giận dữ.

P’Newt dừng lại trước mặt tôi, gạt phắt bó hoa mà P’Keith đang đưa ra.

“Ha,” P’Keith bật cười, “Cả trường QU ai mà chả biết N’Baicha là bạn trai của mày.”

P’Newt nheo mắt lại.

“Tao chỉ ngưỡng mộ em ấy với tư cách fan thôi mà.”

“Không được,” P’Newt đáp lại, giọng dứt khoát.

P’Keith nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu.

“Có bạn trai hay ghen quá không tốt đâu. Nếu sau này em chia tay, anh luôn sẵn lòng chờ đấy, N’Baicha.”

“Này!!” P’Newt suýt tung cú đấm vào mặt P’Keith nếu tôi không kịp nắm lấy tay anh.

P’Newt, bình tĩnh lại đi… tôi cầu thầm trong đầu.

“Anh sẽ để bó hoa ở đây vậy,” P’Keith giơ tay chào, rồi đặt bó hoa xuống ghế.

“Nhớ nhặt trái tim anh… à nhầm, bó hoa của anh nhé, nhóc dễ thương.”

Câu nói cuối khiến tôi run cả người, vì P’Newt bên cạnh gần như hóa thành “hoàng tử băng giá vùng cực.”

“Cứ để nó khô ở đó đi, lát có người vứt,” giọng P’Newt lạnh tanh.

Tôi hiểu cảm xúc của thằng ảnh, nên không nói gì.

Tôi chỉ nhìn bó hoa được cắm đẹp, nhiều loại hoa xen lẫn nhau, không biết tên nhưng trông rất xinh. Tôi thấy tội cho mấy bông hoa — lớn lên bao lâu, nở rộ rồi lại bị bỏ đi.

Tôi quên mất rằng P’Newt có thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“Em định nhận tình cảm của nó hả?” Câu hỏi làm tôi giật mình.

Khi tôi nhìn vào mặt P’Newt, tôi lại giật mình lần nữa — vì ánh mắt anh trông như đang đau lòng.

Không, tôi đâu có ý đó.

“Không… em chỉ thấy tội mấy bông hoa thôi, hoa có làm gì sai đâu.”

“Thế còn anh thì sao?” Giọng anh run nhẹ.

Đúng rồi, P’Newt còn quan trọng hơn mấy bông hoa chứ, làm sao mà so được.

Nhưng tôi muốn để anh yên tâm.

“P’Newt, em chỉ yêu mình anh, em là của anh,” tôi nói. “Anh không cần lo đâu, em chẳng muốn nhìn ai khác ngoài anh hết.”

“N’Cha…” Ánh mắt P’Newt dịu lại, nhưng tôi vẫn nói tiếp.

“Anh nhìn lại đi, anh vừa đẹp trai vừa ngầu, lại được bao người thích. Người đáng ghen phải là em mới đúng đó.”

“N’Cha, anh xin lỗi.” Anh nắm vai tôi, giọng đầy áy náy.

“Anh chỉ là…”

P’Newt ngập ngừng, rồi nhặt lên một thứ mà anh giấu sau cột gần đó.

Tôi tròn mắt, mặt đỏ bừng.

“P’Newt!”

Tim tôi như ngừng đập khi P’Newt đưa cho tôi một bó hồng rực rỡ — có cả trắng, đỏ, hồng, tượng trưng cho nhiều sắc thái của tình yêu. Bó hoa còn to hơn hẳn bó của P’Keith nữa.

“P’Newt, em xin lỗi…” tôi lắp bắp, cuối cùng hiểu vì sao thằng ảnh bực.

Có lẽ P’Newt đã định chuẩn bị món quà bất ngờ cho tôi, nhưng lại bị người khác phá hỏng mất.

Trời ơi, P’Newt, em xin lỗi mà…

“Cảm ơn anh nhiều lắm, P’Newt. Em hạnh phúc lắm.” Tôi nhận bó hoa, má nóng bừng. Hoa thơm nhẹ, phảng phất cả mùi hương quen thuộc của P’Newt.

Đây là lần đầu tiên tôi nhận hoa từ người mình yêu — mà người đó cũng là bạn trai tôi. Cảm giác như cả thế giới đều hóa thành màu hồng.

“Còn bó hoa kia… anh cũng thấy tội cho mấy bông hoa, đừng lo. Anh sẽ mang về phòng, cắm vô bình,” P’Newt nói, nhặt bó của P’Keith lên bằng hai ngón tay như thể sợ dính bệnh.

“Em chỉ muốn giữ hoa của anh thôi. Còn mấy bông kia thì anh muốn làm gì cũng được,” tôi nói thật lòng, rồi đưa bó hoa hồng lên ngửi như kẻ đang say tình.

P’Newt mỉm cười dịu dàng, nhưng khi liếc về hướng P’Keith vừa đi khỏi…

“Lần này anh tha, nhưng lần sau thì không đâu…”

Giọng anh trầm xuống, nghiêm túc đến mức tôi chẳng dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nếu có “lần sau.”

Tôi ngồi trên xe, ôm bó hoa, mùi hương thoang thoảng khiến lòng lâng lâng.

P’Newt lái xe, thỉnh thoảng liếc sang nhìn tôi rồi mỉm cười suốt dọc đường.

“Em thích hoa lắm hả?”

“Dạ,” tôi gật đầu. “Hoa thơm giống mùi của anh.”

P’Newt mỉm cười, nhưng rồi nói tiếp.

“Sao anh lại có thể thơm như hoa được chứ? Anh phải thơm hơn hoa mới đúng, phải không?”

Trời đất ơi, tôi đã mê anh tới mức này rồi, nếu anh còn thơm hơn cả hoa nữa thì tôi…

P’Newt khẽ bật cười, rõ ràng là đã nghe hết suy nghĩ của tôi.

“À đúng rồi, N’Cha,” P’Newt như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Cuối tuần này, thứ bảy và chủ nhật, bạn anh rủ đi biển chung.”

“Dạ…” tôi gật đầu, hơi buồn. Nếu P’Newt đi chơi thì tôi sẽ phải ở nhà một mình nguyên cuối tuần mất.

“Không, ý anh là… bọn anh muốn mời em đi cùng.”

“Hả? Em… cũng được mời ạ?” tôi tròn mắt, không tin nổi.

“Ừ. P’Pae đã đặt một căn resort có ba phòng ngủ, đủ cho sáu người. Bọn anh có bốn, tính luôn em là năm. Em có thể rủ thêm bạn đi cùng.”

“Thật hả?” Tôi mừng rỡ vì được đi cùng P’Newt, nhưng rồi lại ngập ngừng.

“Bạn em là Ton… Nhưng nó không có tiền.”

“Đừng lo. Bọn anh là đàn anh khóa trên, đương nhiên là phải lo chi phí cho đàn em rồi.”

“Không cần đâu ạ, em ngại lắm,” tôi định từ chối.

“P’Pae với P’Phoom muốn xin lỗi em vụ ở quán bar lần trước, nên mới rủ đi bù đó. Đừng bận tâm chuyện tiền nong, bọn anh trả hết.”

“Ra là vậy, em cảm ơn nhiều lắm,” tôi nói thật lòng. “Em sẽ hỏi thử Ton xem nó có đi được không.”

“Ừ, nhưng thật ra là anh muốn em đi cùng anh đó,” P’Newt mỉm cười, còn tôi thì đỏ mặt cười đáp lại.

“Thế… P’Pare với nhóm bạn của chị ấy có đi không ạ?” tôi không kìm được mà hỏi — vì nếu có P’Pae, khả năng cao là P’Pare cũng đi.

“Có, nhưng bọn họ thuê một căn khác. Nhà trung bình, ở được bốn người.”

“Ồ… vậy là P’Amm cũng đi à,” tôi hơi lo lắng.

“Đúng, nhưng em đừng lo,” P’Newt nói chắc nịch. “Bây giờ chúng ta đâu còn như trước nữa, chẳng ai có thể chen vào giữa anh với em được.”

Tôi cảm nhận được hơi ấm trong lời nói đó. Tôi thật sự thấy mình may mắn khi được làm bạn trai của anh.

“Anh cũng hạnh phúc vì có em là bạn trai.” P’Newt mỉm cười.

Ôi không~ anh lại đọc được suy nghĩ của tôi rồi~

Tôi không nhớ nổi hai đứa đã hẹn hò bao nhiêu lần, nhưng từ sau khi cùng nhau “nếm thử cây kem” và ” uống trà” hôm đó, tụi tôi thân mật hơn nhiều. Hơn nữa, thời gian ở bên nhau cũng đã khá lâu, nên tôi càng ngày càng thấy tự nhiên khi khoác tay P’Newt đi trong trung tâm thương mại.

“Đến rồi nè. Này, trang trí ở đây trông giống chi nhánh Sukhumvit ghê.” P’Newt chỉ vào quán cà phê phong cách cổ điển.

“Vào thôi~” tôi nói rồi kéo anh đi tìm chỗ ngồi.

“Gấp ghê ha,” P’Newt cười.

Lần này tôi lại chọn được một góc riêng tư cho hai người. Trên kệ gắn tường có đầy lọ đựng các loại trà với màu sắc khác nhau.

“Anh muốn uống cái nào ạ?” tôi hỏi, mắt vẫn dán vào menu.

“Ừm…” P’Newt cũng đang xem thực đơn.

“Anh không định gọi ‘trà mật ong’ nữa chứ?” tôi nhắc, vì sợ anh lại chọc.

P’Newt nheo mắt nhìn tôi, cười mờ ám.

“Thật ra, tên em có thể dùng để chơi chữ mấy câu tán tỉnh lắm đó.”

“Hả? Thật sao?”

“Ví dụ nha…” Ánh mắt anh sáng lên, tay chỉ vào trang có món trà sữa lạnh.

“Anh muốn gọi trà sữa, em có thể cho anh được không?”

“Hả?” tôi ngớ người. “Anh muốn gọi trà sữa hả?”

P’Newt bật cười rồi liếc xuống ngực tôi.

“Á á á, không có đâu! Em đâu có sữa mà!!” mặt tôi đỏ bừng, tay che ngực theo phản xạ.

“Hahaha,” P’Newt cười lớn, rồi chỉ qua món khác.

“Thế còn trà nhài (Jusmine tea) thì sao?”

“Trà nhài?” tôi ngẫm nghĩ.

“Jus…Mine…” P’Newt gợi ý.

Tôi há hốc, má nóng rần lên.

“À… Just Mine… (Chỉ là của anh thôi)…!!!”

“Wow, ở đây còn có món mới — Thai tea popsicle nữa nè.”

Thai tea popsicle! (Mình không biết dịch tiếng việt sao cho hợp lí nên mình để nguyên nha)

Cứ nghe tới chữ cây kem là người tôi lại nóng bừng lên, nên lần này tôi quyết định… chọc lại anh một chút.

“P’Newt, kem của anh vị M&M phải không?”

“Hửm? M&M à?” Anh Newt nhướn mày.

Tôi mỉm cười và l**m môi.

“Nếu không thì sao chỉ mới l**m mà vị ngon đã tỏa trong miệng em rồi.”

P’Newt ngạc nhiên trước những trò đùa tục tĩu của tôi, nên anh đưa tay lên dụi mũi để che giấu sự ngại ngùng.

“Anh ngại à?” Tôi lại trêu anh ấy.

P’Newt cười toe toét. “Anh thích so sánh em với đồ ngọt lắm.”

“Em thích đồ ngọt lắm, và kem của anh cũng ngọt nữa.”

P’Newt cười khúc khích.

“Nếu em muốn ăn bánh donut luôn, anh có cho em ăn không?”.

“Bánh donut á? Sao vậy?”

“Bánh donut có lỗ đúng không?”

Lỗ… Không đời nào! Đừng nói với tôi ý anh ấy là…

“Ừ,” anh gật đầu ngay cả khi tôi đang nghĩ về điều đó.

“Bánh donut và kem ăn cùng nhau sẽ rất ngon.”

Tôi tưởng tượng ra tình huống đó và đỏ mặt.

“P’Newt…” Tôi không chịu nổi nữa, toàn thân nóng bừng.

“Được rồi, anh không trêu em nữa.” P’Newt vỗ đầu tôi. “Chúng ta hẹn hò chưa lâu, đừng vội vàng.”

Tôi cảm nhận được sự quan tâm của anh, nhưng miệng tôi vẫn trơ tráo.

“Anh nghĩ khi nào chúng ta có thể ngủ cùng nhau?”

Cái miệng chết tiệt của tôi không nghe lời tôi!

“Em muốn làm vậy không?” Anh Newt chớp mắt.

Bất ngờ.

“Ừ,” miệng tôi há hốc trước khi tâm trí kịp lọc những lời của P’Newt.

“Em muốn anh làm chồng em ngay bây giờ.”

“Người ta kết hôn để trở thành vợ chồng, chứ không chỉ để ngủ cùng nhau.” Anh Newt mỉm cười.

“Nhưng em muốn làm vợ của anh, chứ không chỉ là bạn trai,” tôi nói.

“Chúng ta đã là vợ chồng rồi.”

“Thật sao?” Tôi mở to mắt. “Vậy chúng ta cũng nên làm vậy chứ?”

P’Newt cười. “Anh cũng muốn.”

“Phải không?”

“Đúng vậy. Anh cũng muốn lắm, muốn lắm.” Anh Newt không phủ nhận.

Nghe vậy, mặt tôi nóng bừng.

Nếu tôi muốn và anh cũng muốn, vậy thì tại sao…

“Nhưng chúng ta chưa từng làm chuyện đó bao giờ,” P’Newt trả lời suy nghĩ của tôi.

“Cả hai chúng ta đều chưa có kinh nghiệm. Anh sợ mình sẽ không kiểm soát được bản thân và làm em đau.”

“Liệu có đau thật không?” Tôi bắt đầu nhận ra sự thật.

“Ừm. Anh sợ em sẽ không thích, và em sẽ không để anh làm thế nữa.”

Tôi cũng không có kinh nghiệm, nên tôi không biết.

“Chúng ta cứ từ từ mà làm, được không?” P’Newt nói.

“Được rồi.” Tôi gật đầu. “Chúng ta có thể giúp đỡ nhau như lần trước, phải không?”

P’Newt lại cười.

“Bạn trai anh dâm quá đi.”

“Cái gì… không phải anh cũng vậy sao?”

Câu hỏi thẳng thắn của tôi khiến anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời thẳng thừng.

“Có, anh có, nhưng amh chỉ không nói ra thôi.”

“Thật sao?” Tôi tò mò lắm.

“Anh có thường xuyên có những suy nghĩ đồi trụy không?”

“Thường xuyên,” P’Newt thừa nhận. “Đôi khi anh còn mơ thấy nữa.”

Tôi che mặt, nói nhỏ.

“Giấc mơ ướt át à?”

P’Newt gật đầu.

“Anh là đồ đồi trụy,” tôi kêu lên.

P’Newt nhìn tôi.

“Hầu như ngày nào anh cũng thủ d*m.”

Tôi há hốc mồm, trước đây tôi không biết điều này. Thật sao?

“Ừ, đôi khi, hơn một lần một ngày.” Tôi mở to mắt, và P’Newt vẫn tiếp tục.

“Đôi khi em quyến rũ anh quá mức, anh có thể làm cả mười lần một ngày.”

Mười lần!

“Nếu anh đã khổ sở như vậy, tại sao anh phải kiềm chế?” tôi hỏi.

Tôi đúng là b**n th** không giấu giếm, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng P’Newt lại muốn điều đó hơn cả tôi. Anh vẫn đối xử tốt với tôi, như một quý ông đích thực.

Nếu tôi là anh, tôi đã làm vài hiệp rồi.

Hửm, cái gì cơ? Khoan đã…

“Bởi vì anh quan tâm đến em.”

Ánh mắt P’Newt dịu dàng đến mức khiến tim tôi run lên.

“Anh không muốn em ghét anh, cũng không muốn làm em đau. Anh chỉ muốn chăm sóc em thật tốt thôi.”

“P’Newt~” tôi nghẹn ngào, vừa cảm động vừa thấy tội cho bản thân mình — cho “Cha nhỏ” trong lòng.

P’Newt mỉm cười khẽ, nụ cười khô nhưng đầy ẩn ý.

“Thật ra, h*m m**n của anh mạnh hơn em nghĩ nhiều. Nếu không kiềm được, anh e là mình sẽ chẳng còn là thiên thần dịu dàng nữa đâu.”

Tôi sững người. “Vậy… anh sẽ không làm gì em hả?”

“Không phải vậy,” P’Newt nhếch môi. “Anh chỉ đợi đến khi em say anh đến mức không thể trốn nữa thôi.”

“Lúc đó, dù anh có đối xử với em thế nào đi nữa… em cũng sẽ chẳng thể thoát khỏi anh đâu.”

Tôi buông rơi cuốn menu xuống bàn, ngẩn người không biết phải phản ứng ra sao.

P’Pho từng cảnh báo tôi rằng P’Newt không phải hoàng tử dịu dàng như vẻ ngoài — mà là một con sói đội lốt thiên thần.

Và hôm nay, cuối cùng tôi cũng hiểu điều đó…

Baicha đã hoàn toàn rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào của P’Newt — một cách tự nguyện.

Bình Luận (0)
Comment