Thầm Yêu Thì Phải Thả Thính

Chương 57

 “P’Newt không cần phải cố giữ Baicha, vì Baicha từ lâu đã thuộc về P’Newt rồi.”

— Trích từ lời của Baicha —

Cuối cùng thì kỳ nghỉ cuối học kỳ đầy hạnh phúc cũng đến. Tôi và P’Newt sẽ đi biển cùng nhau. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được đi chơi xa ngoài tỉnh với một người không phải trong gia đình. Đêm qua tôi phấn khích đến mức không thể chợp mắt.

Khi tôi nói với ba mẹ về kế hoạch đi chơi cùng P’Newt, ban đầu họ tỏ ra lo lắng, nhưng khi nghe tôi nói rằng sẽ có các anh chị khóa trên và bạn bè cùng đi, họ mới yên tâm hơn.

Còn về Ton, lúc đầu nó khá do dự, nhưng tôi năn nỉ mãi, bảo rằng tôi cần có người đi cùng vì toàn bộ nhóm là các anh chị học khoa y, tôi sợ sẽ bị lạc lõng, không theo kịp câu chuyện của họ. Cuối cùng Ton đồng ý đi vì tôi.

“Đây là lần đầu tiên mình đi chơi xa với bạn bè và anh chị khóa trên như thế này đó, thật háo hức.” Ton nói khi chúng tôi ngồi cùng nhau trên xe.

Chúng tôi có hai chiếc xe: một chiếc của P’Pae, chở nhóm của P’Pare — toàn là các cô gái; còn chiếc kia do P’Newt lái. P’Chane ngồi ghế trước để chỉ đường, còn hàng ghế sau có tôi, Ton và P’Phoom.

P’Newt bảo tôi ngồi ngay sau lưng anh, nên Ton phải ngồi ở giữa.

P’Phoom còn đùa: “Ồ, không cho tao ngồi cạnh N’Baicha à?”

Rồi anh ấy quay sang chào Ton với vẻ thân thiện: “Anh là Phoom, rất vui được gặp em, N’Ton.”

“Ơ, anh là P’Phoom, một trong những sinh viên y xuất sắc nhất đúng không ạ?” Ton tỏ ra rất phấn khích, khiến tôi cũng tò mò — hóa ra Ton biết anh ấy sao?

“Em biết anh à?” P’Phoom ngạc nhiên hỏi.

“Năm hai chỉ có P’Newt và P’Phuphoom trong danh sách sinh viên danh dự mà em từng thấy. Em tự hỏi có phải là anh không.”

Nghe vậy, P’Phoom cười ngượng, nhưng rõ ràng là rất vui. Có lẽ vì anh ấy luôn bị P’Newt lấn át, nên ít khi có ai quan tâm hay ngưỡng mộ anh ấy như thế này.

“Thật tuyệt! Anh giỏi thật đó.” Ton trầm trồ. “Em cũng muốn được vào danh sách danh dự như anh. Tiền sinh hoạt của em cao lắm, chỉ riêng tiền thuê phòng trọ là đã bằng nửa tháng ăn rồi. Sinh viên danh dự còn được ở miễn phí và có phiếu ăn giá trị nữa.”

À phải rồi, tôi chợt nhớ Ton từng hỏi tôi về khu ký túc QU Village — nơi mà tụi tôi chỉ có thể mơ tới.

“Em hoàn toàn có thể làm được.” P’Phoom nói tích cực.

“Thật sao ạ? Em phải làm gì? Đọc bao nhiêu sách? Có bí quyết nào không?” Ton hỏi đầy hứng thú.

Ton vốn là người siêng năng và tập trung trong lớp, nhưng tôi nghĩ mỗi người có khả năng khác nhau. Tôi đọc nhiều mà vẫn không nhớ hết được — thật tiếc.

“Trước tiên phải chăm sóc sức khỏe. Ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, khi cơ thể khỏe mạnh thì việc ghi nhớ và hiểu bài sẽ dễ hơn.”

P’Phoom chia sẻ lời khuyên rất thực tế.

Tôi để mặc Ton và P’Phoom trò chuyện, còn mình thì lim dim, để bản thân trôi dần vào giấc mơ giữa tiếng gió rì rào.

Khi tôi mở mắt ra, chúng tôi đã đến nơi.

Khu nghỉ dưỡng mà chúng tôi đặt nằm sát biển, khung cảnh sóng nước đẹp mê hồn. Phía trước là ban công có bàn ghế để ngồi ăn uống, và cả một bếp nướng ngoài trời. Tôi nghĩ bữa tiệc BBQ ở đây chắc chắn sẽ vui lắm.

“Để anh xách giúp cho.”

P’Newt đề nghị khi thấy tôi ôm cái túi du lịch khá to.

“Ôi, không sao đâu ạ, P’Newt. Anh còn phải mang đồ của anh nữa mà.”

“Bổn phận của bạn trai là phải làm vậy chứ,” anh nhếch môi cười tinh nghịch khiến tim tôi muốn tan chảy.

Hôm nay P’Newt không mặc kiểu quần áo thường ngày. Anh chọn quần short, áo phông ngắn tay, mang dép sandal và đeo kính râm. Nhìn anh y như một người mẫu ảnh tạp chí đi biển — phong trần, thoải mái và cuốn hút lạ thường.

Thường thì nếu P’Newt chăm sóc tôi quá mức, P’Phoom sẽ lập tức chọc ghẹo, nhưng lần này anh ấy đang mải trò chuyện với Ton. Hai người nói chuyện suốt từ Bangkok tới tận bây giờ mà vẫn chưa ngừng.

“Anh thường đọc loại sách nào vậy P’Phoom?” Ton hỏi, đầy hứng thú.

“Ừm… ngoài sách học thì còn truyện ngắn, tài liệu, sách kiến thức tổng hợp, kinh nghiệm sống nữa.”

Tôi nhìn hai người họ mà thấy khó hiểu. Làm sao mà họ có thể nói mãi không hết chuyện thế nhỉ? Thậm chí đến khi mang hành lý vào khu nghỉ dưỡng, họ vẫn vừa đi vừa nói rôm rả.

Bước vào resort, tôi thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Phong cách trang trí hiện đại nhưng vẫn gần gũi thiên nhiên. Phòng khách trung tâm có bàn ăn, sofa, TV, và một gian bếp nhỏ đầy đủ tiện nghi. Không gian sinh hoạt chung rất rộng rãi, và có ba phòng ngủ riêng biệt, mỗi phòng đều có nhà tắm riêng.

“Mày sẽ ngủ với đàn em hay ngủ với tao?” P’Chane hỏi P’Newt như thể chuyện rất bình thường.

Tôi hơi giật mình. Khoan… đây là chuyện thường giữa bạn bè chứ gì? Sao tôi lại thấy tim mình đập nhanh thế này?

“Ờ…” P’Newt có vẻ suy nghĩ, rồi liếc nhìn Ton — người vẫn đang say sưa nói chuyện với P’Phoom — trước khi quay sang tôi.

“Thật ra anh định để em ngủ chung với Ton, nhưng có vẻ bạn em hứng thú với Phoom hơn rồi.”

Đúng thật, Ton và P’Phoom nói chuyện chẳng biết mệt, thậm chí hai người còn tự chọn luôn một phòng và mang hành lý vào đó.

“Thôi đi, đừng lấy Phoom ra làm cái cớ. Cứ nói là muốn ngủ với đàn em đi cho nhanh.” P’Chane chọc ghẹo.

“Được rồi, tao thừa nhận.” P’Newt cười, rồi quay sang hỏi, “Mày có thể ở chung với Ai’Pae được không?”

“Không vấn đề,” P’Chane nhún vai, nhưng không quên liếc tôi một cái tinh nghịch.

“Cẩn thận nhé, kẻo Newt làm gì em đó.”

” Thằng Chane!” P’Newt hét lên, còn P’Chane thì phá lên cười.

“Thôi, tao đi sắp đồ đã.”

Khi anh ấy rời đi, chúng tôi mang hành lý vào phòng của mình. Phòng sạch sẽ, không rộng lắm. Khác với hai phòng kia có giường đôi, phòng này chỉ có một chiếc giường lớn.

“Pae sẽ tới sớm thôi,” P’Newt nói. “Trưa nay, mọi người định ra quán gần biển ăn. Em thấy ổn chứ?”

“Tuyệt lắm ạ,” tôi gật đầu. “Lâu rồi em chưa ăn hải sản.”

Nhà hàng không xa resort, nên cả nhóm quyết định đi bộ dọc theo bãi biển. Gió biển mát rượi, nắng vàng chiếu lên cát trắng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khó tả.

“N’Baicha, dạo này sao rồi? Hai người tiến tới giai đoạn nào rồi hả?” P’Pare hỏi với vẻ mặt hứng khởi, đôi mắt long lanh.

“Giai đoạn nào ạ?” Tôi ngơ ngác, quay sang nhìn P’Newt cầu cứu.

“Hmmm…” P’Pare đỏ mặt, hai ngón tay chạm nhau ra vẻ ngại ngùng.

“Pare…”

P’Newt quay sang nhìn P’Pare, ánh mắt anh khiến chị ấy lập tức cụp mắt xuống, khuôn mặt thoáng chút buồn bã.

“Được rồi mà~ Tao không hỏi nữa đâu. Nhưng mà…tao thật sự muốn thấy hai người hôn nhau lên má một cái. Cho tao xem được không?”

P’Pare nói giọng năn nỉ như một fan cuồng chờ cảnh “ngọt sâu răng” giữa cặp đôi yêu thích.

Mặt tôi đỏ bừng.

P’Newt chỉ cười khẽ rồi lắc đầu nhẹ.

“Mày hôn Pae đi, còn tao thì không diễn trò cho mày xem đâu,” anh đáp lại trêu chọc.

“Ơ kìa~ Sao vậy~ Tao muốn xem hai người cơ mà~” P’Pare phụng phịu, đôi môi mím lại đầy tiếc nuối.

“Chuyện gì thế?” P’Pae vừa đến bàn, tò mò hỏi.

“Em muốn xem họ thả thính nhau~” P’Pare lí nhí trả lời, đỏ mặt như chính mình đang bị bắt quả tang.

“Lại nữa à?” P’Pae gãi đầu cười bất lực.

“Vâng~ họ dễ thương quá mà~” P’Pare nói, khiến cả tôi lẫn P’Newt đều bối rối.

“Pare, lo mà để ý bạn trai mày đi,” P’Fai lên tiếng trêu. “Không khéo Pae chuyển sang tán Phoom bây giờ đó~”

“Chuẩn luôn~” P’Mint thêm vào, cười khúc khích.

P’Pare lắc đầu, nhưng nụ cười chị ấy rạng rỡ.

“Không sao đâu~ Phoom có người mới rồi.”

“Thật á?” cả nhóm nữ lập tức nghiêng người lại, mắt sáng rực.

“Là N’Ton đấy~ hai người họ đáng yêu lắm.”

“Á~~!” tiếng hét phấn khích vang cả bàn.

Tôi nhìn về phía P’Phoom và Ton — đúng là hai người đang nói chuyện cười rất vui. Tôi chỉ biết âm thầm gửi lời cầu chúc bình an cho Ton, mong bạn tôi chịu nổi “hào quang” của mấy anh bác sĩ này.

Nhưng khi tôi nhìn lại bàn bên kia, ánh mắt tôi chạm phải P’Amm.

Chị ấy không cười. Ánh nhìn của chị nghiêm nghị, như đang cố giấu điều gì đó.

Chị ấy có vẻ chẳng vui vẻ gì trong chuyến đi này.

Có lẽ… tôi đã nghĩ quá nhiều chăng?

Nhà hàng nằm sát biển, gió mang theo mùi muối mằn mặn. Cả nhóm mười người ngồi quanh một chiếc bàn dài. Tôi ngồi giữa P’Newt và Ton; Ton thì vẫn không ngừng trò chuyện với P’Phoom như thể họ đã thân nhau từ lâu.

P’Chane ngồi kế bên P’Newt, còn nhóm các cô gái ngồi phía đối diện.

“Tao muốn ăn cua xanh. Đi biển là phải ăn cua.” P’Pae nói rồi giơ tay gọi phục vụ.

Chẳng mấy chốc, bàn đầy ắp món: cá chiên, cua hấp, tôm nướng, mực nướng, nghêu hấp lá húng quế, và cả tom yum hải sản thơm lừng — gần như có đủ mọi món từ biển.

Trong lúc chờ thức ăn, P’Pare lại không bỏ lỡ cơ hội để “ship”.

“Chị muốn biết~ N’Baicha thích điểm nào nhất ở Newt?”

Tôi cúi đầu, mặt nóng ran.

“P’Newt… hiền và luôn tốt với em.”

“Trời ơi~ đáng yêu quá~” P’Pare, P’Fai và P’Mint cùng ôm má, chỉ riêng P’Amm vẫn im lặng, ánh mắt xa xăm.

“Thế còn Newt thì sao? Mày thích điểm nào ở N’Baicha nhất?” P’Pare xoay sang hỏi với giọng tràn đầy tò mò.

P’Newt mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng hướng về tôi.

“Vì N’Cha không giống với bất kỳ ai tao từng gặp.”

“Ơ kìa, khác chỗ nào, khác thế nào?” Mấy cô gái nghiêng người về phía trước, mắt sáng rỡ.

Thú thật, tôi cũng muốn biết câu trả lời…

P’Newt cười, nụ cười rộng mà ấm áp — như thể chỉ dành riêng cho tôi.

“N’Cha dễ thương, ngây thơ, thật thà và chung thủy.”

“Wow!” Mọi người đều có vẻ thích câu trả lời đó.

“Dễ thương quá đi~” P’Pare chạm vai P’Pae. “Sao anh không thể dễ thương như họ chứ?”

“Phiền chết đi được.”

Khi cả nhóm đang vui vẻ trò chuyện, tôi nghe thấy P’Amm than vãn điều gì đó, nhưng dường như không ai khác nghe thấy. Nên tôi nghĩ chắc mình tưởng tượng thôi.

Sau đó, món ăn được mang ra, và P’Pae giúp xới cơm cho mọi người.

“P’Newt, anh có thích ăn cua không? Để em giúp bóc cho.” Tôi chủ động đề nghị, vì P’Newt đã lái xe suốt nhiều giờ, chắc hẳn rất mệt rồi.

P’Newt có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. “Được rồi, vậy anh sẽ giúp em bóc tôm.”

“Không sao đâu, em tự bóc được mà,” tôi nói.

“Chúng ta có thể giúp nhau,” P’Newt mỉm cười.

“Wow! Họ bóc tôm bóc cua cho nhau kìa~” P’Fai và P’Mint lại trêu khiến tôi đỏ mặt.

“Ghen tị quá à,” P’Pare mỉm cười.

“Ghen gì chứ? Anh cũng đang bóc cho em đây còn gì,” P’Pae la lên.

“Anh đi kiếm bạn trai đi, để em còn có cái để ghen.”

“Hả? Thật luôn á?” P’Pae trố mắt, hoàn toàn không hiểu nổi logic fujoshi của cô bạn — làm sao mà có thể tưởng tượng bạn trai mình với người đàn ông khác chứ?!

Tôi dùng kìm để tách vỏ càng cua. Tôi muốn làm thật đẹp để P’Newt có thể ăn dễ dàng, nhưng khi kéo thịt ra thì nó không chịu rời. Ban đầu tôi định dùng kìm thêm lần nữa, nhưng sợ nó sẽ bị nát, nên tôi cố kéo mạnh hơn.

“Á!” Tôi bị mảnh vỏ cua đâm trúng, thấy ngón tay mình rỉ máu.

“N’Cha, em bị thương rồi à?” P’Newt hoảng hốt, lập tức đặt con tôm xuống, lau tay vội vã rồi cầm chai nước lên rửa vết thương cho tôi.

“Ôi, đau quá!” Tôi kêu khẽ. Dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng sao lại rát đến vậy? Còn đau hơn cả bị dao cứa nữa.

P’Newt nhẹ nhàng thổi lên vết thương của tôi.

“N’Cha, em chịu được không? Anh đi tìm tiệm thuốc mua băng cá nhân và gạc cho em nhé,” P’Newt hỏi.

“Không cần đâu, để sau cũng được mà.” Tôi thấy áy náy vì làm phiền P’Newt. Với lại, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.

“Được rồi,” P’Newt gật đầu, nhưng kéo đĩa cua về phía mình.

“Em đừng bóc nữa, để anh làm cho.”

“P’Newt…” Tôi định từ chối, nhưng anh lắc đầu.

“Không, nếu em bị thương thêm lần nữa, anh sẽ giận con cua này đấy.” P’Newt cau mày nhìn đĩa cua.

“Hả? Sao lại giận con cua?”

“Vì nó làm em bị đau.”

“Trời ơi, thịt cua còn không ngọt bằng hai người này nữa,” P’Pae không nhịn được mà trêu chọc. P’Pare và mấy cô bạn cũng nhìn sang cười vui vẻ.

“Chỉ là vết xước nhỏ thôi, làm quá.”

Tôi hơi giật mình. Tôi nghe thấy P’Amm lại lẩm bẩm điều gì đó.

Nhưng lần này, không chỉ mình tôi nghe thấy — P’Fai và P’Mint cũng nhìn nhau đầy khó hiểu.

“Amm, sao mày không ăn gì hết vậy?” P’Fai hỏi với vẻ lo lắng.

“Thử cá chiên đi, ngon lắm đó.” P’Mint gắp một miếng cá cho P’Amm, nhưng chị ấy từ chối.

“Không, tao không thích.”

“Vậy thử mực đi? Nước chấm ngon lắm.”

“Để tao gắp cho.” P’Mint vừa gắp mực bỏ lên đĩa thì P’Amm gạt tay chị ấy, làm miếng mực rơi xuống.

“Tao đã nói là không muốn rồi mà!” Lần này, chị ấy nói to đến mức cả bàn ăn im lặng.

Ngoại trừ Ton và P’Phoom, hai người vẫn tiếp tục nói chuyện, như thể chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra.

“Có chuyện gì vậy, Amm?” P’Pare hỏi đầy hoang mang.

“Giờ mày mới nhận ra rồi hỏi tao à?” P’Amm nói với P’Pare, giọng đầy giận dữ. “Mày biết rõ tính tao thế nào rồi mà, sao còn rủ tao đi?!”

“Hả?” P’Mint và P’Fai tròn mắt. “Mày trông vẫn bình thường mà, nên bọn tao tưởng là ổn rồi chứ.”

“Đúng, tao đã ổn,” P’Amm nghiến răng, ánh mắt đầy căm tức hướng về phía tôi.

“Cho đến hôm nay. Tao không còn ổn nữa!”

“Amm, bình tĩnh lại đi, xin lỗi, tao không biết mà…” P’Pare vội đứng dậy định ôm P’Amm, nhưng bị chị ấy đẩy mạnh ra.

“Đừng có giả vờ tốt bụng với tao! Lần trước cũng vậy, mày biết rõ tao có tình cảm với Newt còn gì!”

“Khoan, về chuyện hôm đó ở quán bar, tao thật sự không biết giữa Newt và N’Baicha đã có chuyện gì.” P’Pare cố gắng giải thích.

“Amm, bình tĩnh đi nào,” P’Pae lên tiếng can, trong khi P’Mint và P’Fai bắt đầu khóc.

“Pare chỉ muốn giúp tao thôi, nhưng…”

“Nếu muốn giúp tao,” P’Amm cười khẩy, “thì nên giúp bằng cách khiến họ chia tay, chứ không phải cổ vũ họ yêu nhau hơn nữa.”

“Amm!”

P’Pare sững người, mặt tái nhợt ngay sau khi nghe câu đó, đến cả P’Pae cũng phải há hốc mồm.

Còn tôi thì vừa sợ vừa bàng hoàng. P’Amm thật sự muốn tôi chia tay với P’Newt sao?

Nhưng P’Newt dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi — anh nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn.

“Amm…” P’Newt gọi khẽ, giọng bình tĩnh.

P’Amm ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt vẫn đầy tức giận.

“Cậu không thật sự thích tôi đâu,” P’Newt nói với vẻ lạnh lùng.

P’Amm mím môi.

“Nếu biết cậu là gay, tôi đã không phí thời gian với cậu rồi.”

Dù P’Amm nói vậy, gương mặt P’Newt vẫn không chút dao động — như thể lời nói của chị chẳng có nghĩa lý gì.

“Đủ rồi, Amm! Newt cũng là bạn tao.” P’Pare không chịu nổi nữa.

“Pare, đến mày cũng thế hả?” P’Amm quay sang nhìn chị ấy.

“Đúng là đáng tiếc, xinh đẹp mà lại chẳng có não để chọn đàn ông cho đúng.”

P’Amm cười khẩy, quay sang mỉa mai P’Pae. P’Pae đứng hình, hoàn toàn không ngờ bị đá xoáy như vậy.

“Cái gì cơ?!” P’Pare không thể tin nổi người bạn thân lại nói ra những lời đó.

“Đúng vậy, tao chẳng thích Newt gì đâu.” P’Amm nói tiếp, giọng chua chát.

“Chỉ là vì cậu ta đẹp trai, thông minh, hợp với tao thôi. Nhưng mà tiếc thật, khẩu vị của cậu ta lại rẻ tiền như thế.”

Tôi chết lặng vì lời mỉa mai đó. Ngực tôi nhói lên, muốn bật khóc. Tôi biết mình không bằng P’Amm, nhưng tôi thật sự yêu P’Newt.

P’Newt siết chặt tay tôi, rồi nhìn thẳng vào P’Amm.

“Sao vậy? Hối hận à, Newt?” P’Amm thách thức.

P’Newt nhếch môi cười lạnh. “Không, chỉ là tôi thấy… thật hả hê thôi.”

“Hả? Là sao?” P’Amm cau mày.

“Tôi luôn chờ xem khi nào Amm sẽ để lộ bộ mặt thật, để Pare và mấy người bạn của cậu biết cậu thực sự là người thế nào.”

“Cái gì?” P’Amm sững sờ, không hiểu ý anh.

Nhưng P’Newt chỉ khẽ lắc đầu, rồi quay sang tôi.

“N’Cha, anh đã bóc tôm cho em rồi đấy. Ăn nhiều vào nhé.”

P’Newt mỉm cười, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Newt, cậu có ý gì?!” P’Amm hét lên. Nhưng P’Newt vẫn điềm nhiên, hoàn toàn xem chị ta như không tồn tại.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi tin P’Newt — bởi vì tôi biết anh có thể đọc được suy nghĩ người khác. Tôi bắt đầu tự hỏi… có phải P’Newt đã biết từ lâu P’Amm thực chất là người như thế nào?

“Mày từng xem tao là bạn bao giờ chưa, Amm?” P’Pare vừa khóc vừa nói. “Còn chuyện của Newt, tao chỉ muốn giúp mày thôi. Tao hối hận vì điều đó khiến mày buồn, nhưng tôi chưa từng—”

“Tao hối hận vì đã làm bạn với mày thì có!” P’Amm gào lên, rồi lập tức đứng dậy bỏ đi khỏi bàn ăn.

“Khoan đã, Amm! Mày đi đâu? Về kiểu gì bây giờ?” P’Pare định chạy theo, nhưng P’Pae nắm lấy tay cô.

“Thôi kệ đi, đừng bận tâm đến nó nữa. Có khối người muốn làm bạn với em mà.”

“Nhưng Amm về nhà kiểu gì bây giờ?” P’Pare vẫn lo lắng hỏi.

“Nó giàu mà. Bố nó có thể cho người đến đón.”

P’Pae trả lời hờ hững. Nghe vậy, P’Pare chỉ biết ngồi xuống, buồn bã thở dài.

Không khí bữa ăn trở nên nặng nề sau chuyện đó. P’Pare ngồi thẫn thờ, chẳng buồn động đũa, khiến P’Pae phải cố gắng an ủi. P’Chane thì chỉ lặng lẽ ăn một mình, còn P’Phoom và Ton vẫn nói chuyện rôm rả giữa bữa.

P’Newt dường như nhận ra tôi cũng đang buồn, nên quay sang nói: “N’Cha, đừng nghĩ đến lời Amm nói nữa. Hãy quên đi, xem như người đó chưa từng tồn tại. Anh cũng sẽ làm như vậy.”

Tôi khẽ gật đầu. P’Newt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng trấn an tôi. Rồi anh quay sang P’Pare.

“Pare, mày không nhận ra sao? Amm làm bạn với mày chỉ vì mày là Star của trường. Ở cạnh mày thì cô ấy mới được chú ý hơn. Amm vốn chẳng thật lòng ngay từ đầu đâu.”

“Tao biết rồi…” P’Pare vẫn sụt sùi. “Xin lỗi nữa… Amm đã nói nhiều điều tồi tệ với mày.”

“Thôi bỏ đi, tao không để tâm đâu,” P’Newt nói nhẹ.

“Phải đó, không cần bận tâm,” P’Pae nói thêm. “Em vẫn còn bọn anh — anh, Mint, và Fai nữa mà.”

P’Mint và P’Fai cùng mỉm cười với P’Pare.

“Cảm ơn mọi người…” P’Pare khẽ nói.

Buổi chiều, cả nhóm đi chợ mua hải sản tươi và rau củ để chuẩn bị cho bữa tối, trừ Ton và P’Phoom vẫn ở lại resort nói chuyện.

Chúng tôi mua đủ thứ: hải sản, thịt, rau, nước uống… rồi cùng nhau tụ tập ở ban công resort. Ngoại trừ tôi, gần như đám con trai — kể cả P’Newt — đều vụng về trong bếp. Vì vậy, việc chuẩn bị nguyên liệu, ướp thịt heo, gà, bò đều do tôi, P’Pare, P’Mint và P’Fai đảm nhiệm.

Khi hoàng hôn buông xuống, P’Pae, P’Newt và P’Chane nhóm bếp nướng, sắp bàn ghế, chuẩn bị đồ uống. Họ thay phiên nhau nướng đồ ăn. P’Newt bảo tôi rằng anh muốn tôi thân thiết hơn với P’Pae và P’Pare — vì họ là những người thật lòng.

Tôi bắt đầu trò chuyện cùng mọi người trong lúc chuẩn bị, cảm giác thoải mái hơn hẳn — thậm chí còn thấy vui nữa.

“Tiệc nướng lớn đã sẵn sàng rồi đây!” P’Pae vừa bưng khay thịt nướng ra vừa nói, khiến cả nhóm reo lên vui sướng vì được ăn.

“N’Baicha, lại ăn đi nào, nướng sau cũng được.” P’Pare gọi tôi.

Tôi liền đặt kẹp xuống, cầm ly cola đến ngồi cùng mọi người.

“Em làm suốt từ nãy đến giờ, không mệt à?” P’Newt hỏi, rồi nhanh tay lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt tôi.

“Woohoo~!” Đám anh chị phía sau đồng loạt hò hét trêu chọc, khiến tôi đỏ bừng mặt. P’Newt thật sự quá ngọt ngào.

Sau đó, ai nấy đều ngồi xuống thưởng thức. Đồ nướng vừa chín tới, thịt mềm, rau tươi. Không khí mát mẻ, gió biển thổi nhẹ, tiếng sóng vỗ, mùi hương muối biển phảng phất — mọi thứ đều hoàn hảo. Mặt trời dần khuất, trời sẫm màu.

“Em có vui không?” P’Newt khẽ hỏi.

“Tất nhiên rồi, em rất vui,” tôi mỉm cười đáp, “vì có P’Newt.”

“Vì có N’Cha.” Anh trả lời, ánh nhìn chan chứa tình cảm.

Tôi hít mạnh một hơi, mặt đỏ bừng — vì hai chúng tôi lại nói cùng một câu.

Tôi phải quay mặt đi chỗ khác, và P’Newt cũng vậy.

“Này tụi mày, môn thi giải phẫu cuối cùng, học sao rồi?” P’Phoom đột nhiên hỏi, khiến cả bàn quay sang nhìn anh.

“Mày nói chuyện với Ton xong rồi hả?” Mắt P’Pare sáng rỡ.

“Hả? Tao chỉ nói chuyện chút thôi mà.” P’Phoom gãi đầu.

“Có chắc là một chút khônggggg~?” P’Pae kéo dài giọng trêu chọc.

“Mày nói từ Bangkok tới giờ luôn đó,” P’Chane đồng tình.

“Hả? Thật á?” Ton cũng ngạc nhiên khi nhận ra mình nói chuyện quá lâu.

“À, nhắc tới giải phẫu mới nhớ, tao học dở tệ luôn á. Làm sao tụi mày nhớ nổi chứ? Chắc tao rớt mất.” P’Pae than thở.

“Phải chăm học chứ. Đừng chơi điện thoại trong lớp. Đừng lười trong phòng thí nghiệm giải phẫu.”

P’Chane nói nhỏ khi đang uống Sprite, nhưng lời đó lại khiến P’Pae chột dạ.

“Biết rồi, khỏi nhắc tao, Chane.” P’Pae r*n r*.

“Tao dùng cách vẽ hình, nhưng vẽ xấu quá nên cuối cùng vẫn phải học thuộc,” P’Phoom nói.

“Còn mày thì sao, Newt?” P’Pae quay sang hỏi.

P’Newt mỉm cười nhẹ trước khi trả lời:

“Để người yêu giúp tao.”

Tôi giật mình, nhớ lại chuyện “tủy sống” lần trước mà mặt nóng bừng lên. Nghĩ thôi đã thấy ngượng — từ chuyện cho anh uống nước tới ăn kem…

“Hả? Liên quan gì đến người yêu?” P’Pae vẫn chưa hiểu.

“Khoan, đừng nói là…” P’Pare có vẻ là người đầu tiên bắt kịp ý.

“Cái gì cơ?” P’Phoom tò mò hỏi.

“Giống như là…” P’Pare đưa tay che miệng.

“Dùng ‘cơ thể’ của người yêu để học thuộc bài?”

Lời của P’Pare khiến P’Pae và P’Phoom suýt nghẹn, còn P’Mint và P’Fai thì hét lên.

“Trả lời đi, đúng không Newt?” P’Pare cười hớn hở hỏi.

“Tao không biết, tự mà đoán.” P’Newt đáp nửa vời.

“Còn N’Baicha thì sao?” P’Pare quay sang tôi.

“Ờ… thì…” Tôi lúng túng không biết nói sao cho phải.

“Tao nghĩ tao sẽ bị điểm thấp mất,” P’Chane đột nhiên chen ngang rồi liếc sang P’Newt.

“Cho tao mượn bạn trai mày để học với được không?”

“Thằng Chane chết tiệt!” Câu đùa đó khiến P’Newt tức thật sự.

“Không cho hả?” P’Chane nghiêng đầu, cười sáng rỡ.

“Vậy cho tao mượn ‘cơ thể’ của mày nhé?”

“Biến đi!” P’Newt chửi thẳng.

“Ahhhh!” P’Fai và P’Mint hét lên.

“Ahhh, threesome hả?” P’Pare đỏ mặt hét theo.

Gì cơ?! Tôi đã từng nghe từ đó — mấy cậu trai mê manga và anime thường nói.

Hiểu đơn giản là… tôi là bạn trai của P’Newt, và thêm P’Chane vào nữa…

Tôi nhìn cả hai. Trước đây tôi cũng từng tưởng tượng họ là một đôi, nhưng vấn đề là…

Ai sẽ là top, ai là bottom?

P’Newt cao hơn P’Chane, nhưng cả hai đều rất nam tính.

Thế nhưng P’Chane lại tán tỉnh dữ dội hơn…

Vậy chẳng lẽ P’Newt là người ở dưới sao?!

“N’Cha à!” P’Newt quay sang tôi ngay khi anh đọc được suy nghĩ trong đầu tôi.

Chết rồi, tôi quên mất anh có thể đọc ý nghĩ.

“Em không được tưởng tượng anh với Ai’Chane! Anh là của mình em thôi.”

Mặt tôi đỏ như cà chua khi nghe anh nói vậy.

‘P’Newt, em xin lỗi, em sẽ không nghĩ lung tung nữa…’

Mọi người nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Rồi tôi nghe thấy P’Pare thì thầm với P’Mint: “N’Baicha cũng là fujoshi hả?”

“Không biết, nhưng sao Newt lại biết được chứ?”

“Ờ ha, lạ thật…”

Cuối cùng, chuyện này vẫn là bí mật chỉ mình tôi và P’Chane biết — bí mật về khả năng đọc suy nghĩ của P’Newt.

Tôi thở dài. Tôi có một người bạn trai biết đọc tâm trí.

Miệng tôi đã đủ “vạ miệng” rồi…

Giờ còn thêm đầu óc nghĩ lung tung nữa…

Tôi phải sống sao đây trời?!

Bình Luận (0)
Comment